Lần đầu tiên làm gì cũng thật căng thẳng.
Một khi đã dứt khoát rồi thì có thể giữ được thái độ đĩnh đạc kha khá, nhưng Hino Akiharu tự thấy, về cơ bản, gan của mình không đến nỗi nào đâu nhỉ.
Vì quá để tâm đến chuyện ngày hôm nay, nên cậu đã rất háo hức và tối qua không sao ngủ được. Dù nhắm mắt, cậu vẫn cứ suy nghĩ mãi về buổi chính thức, và mỗi lần như thế lại tự cổ vũ bản thân.
Cậu đã bồn chồn không yên mà liên tục xem trước, tập luyện hết lần này đến lần khác trước gương, thậm chí còn bị bạn cùng phòng bắt gặp khiến cả hai cứng người lại và phải trải qua một khoảng thời gian khó xử—thôi, chuyện đó bây giờ không quan trọng.
Nói tóm lại, cậu đã làm tất cả những gì có thể. Cậu đã cố gắng đến mức nếu thất bại, cậu có thể tự an ủi mình sau này rằng đó là chuyện không thể tránh khỏi.
Và cứ như thế, cái gọi là "Ngày đầu tiên trải nghiệm" đã đến.
Ngày đầu tiên tham gia công việc phục vụ bàn trong bữa trưa—
“……………………Thế mà chẳng có ai đến cả.”
Hino Akiharu rũ vai thất vọng, buông lỏng tư thế mà nãy giờ cậu vẫn cố giữ trong căng thẳng, rồi thở dài một hơi.
Thật kinh ngạc, tất cả các bàn trong khu vực cậu phụ trách đều không có một ai ngồi.
Liếc sang các khu vực khác, ghế đã kín chỗ kha khá trở lên, chỉ có mỗi mình cậu đứng đực ra như người mất hồn.
“Ha ha ha ha, nhàn thật đấy. Chẳng cần làm gì cả, không có gì để làm cả, chẳng………… chẳng…………”
…Ôi, muốn khóc quá đi mất…
Nếu cứ tiếp tục lún sâu vào thế giới tiêu cực này, có lẽ cậu sẽ không kìm được nước mắt. Akiharu thở hắt ra, như để xua đi cảm giác u uất.
—Mới một tuần trôi qua kể từ khi cậu chuyển đến Khóa Thực tập của trường cao trung Học viện Tư thục Hakureiryou.
Cuộc sống học viện bước sang tuần thứ hai, và từ thứ Hai hôm nay, Akiharu sẽ phải tham gia các hoạt động phục vụ, một trong những nghĩa vụ của học sinh Khóa Thực tập.
Các học sinh làm nhiệm vụ được phân chia khu vực, và về cơ bản, chỉ cần làm việc trong phạm vi đó. …Hay đúng hơn là, nếu học sinh ở khu vực khác gặp khó khăn, cũng không được giúp đỡ. Nếu coi đây là một hình thức đào tạo nghề, thì ừm, cũng phải thôi.
Ngoài ra còn có vài hoạt động phục vụ khác, nhưng trong số đó, công việc phục vụ bàn này được cậu xem là trở ngại lớn nhất.
Thế nên, cậu đã lo lắng không biết mình có thể đặt đồ ăn lên khay và bưng bê tử tế không, còn đặt một cốc nước đầy gần tràn lên một tấm ván mỏng rồi đi vòng quanh phòng, vừa đi vừa tự nhủ “Cái này vô nghĩa quá!”, cũng đã luyện tập rất nhiều với Daichi, bạn cùng phòng, chỉ để lấy một order, vì sợ sơ suất sẽ gây phiền phức. Cậu còn chú ý đến cả cách đi đứng, và cuối cùng thì còn tập “nụ cười lạnh lùng” trước gương, hay “tập đặt cốc như thể tạo dáng ấn tượng”, rồi khi bình tâm lại, cậu thấy chán nản vì sự vô nghĩa của những hành động đó… Ôi trời, vậy mà tại sao—
“...Đờ, chết tiệt, chẳng có gì để làm cả! Ít ra thì Tomomi cũng sẽ đến, dù là để trêu chọc mình đi chăng nữa…”
Thế nhưng, Saikyou Tomomi đã xuất hiện vài phút trước và tuyên bố sẽ không đến đây. Cô ấy sẽ ăn cùng vài người bạn ở bàn khác. Lý do không sử dụng chỗ này là “vì các bạn khác sợ”. Nhìn khuôn mặt rụt rè từ xa của mấy cô gái kia, Akiharu đành phải chịu.
Chậc chậc, một tuần vẫn chưa đủ để làm quen sao, khốn kiếp thật. Bị những người bạn cùng lớp xa lạ sợ hãi đến mức đó, rốt cuộc thì tin đồn này là thế nào đây? Nếu chỉ là vấn đề ngoại hình, thì có lẽ cậu phải nghiêm túc nghĩ đến chuyện nhuộm tóc và tháo chiếc ghim tai ra. Dù không còn chuyện chỉ cần chạm mắt là bị ngất xỉu nữa, nhưng cậu vẫn bị coi là côn trùng hay nhân vật nguy hiểm.
Thế này thì làm sao mà tiếp khách được cơ chứ. …Thôi, ừm, đằng nào cũng chẳng có khách. Thậm chí nếu có khách thì cậu đã không đến mức này rồi—
“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ lười biếng thôi—và quả nhiên là vậy.”
“...Hả?”
Một giọng nói uy quyền vang lên khi cậu đang ôm đầu muốn khụy xuống, khiến ý thức của Akiharu lập tức quay về thực tại.
Và cậu nhận ra hai người đang tiến lại gần mình từ lúc nào không hay.
Cả hai đều mặc đồng phục nữ Khóa Nâng cao, nhưng một người chống tay lên hông, nở nụ cười khinh miệt nhìn xuống cậu, còn người kia thì có vẻ không yên, chắp hai tay trước ngực và cử động bồn chồn, tạo nên một sự tương phản kỳ lạ.
Người đi trước là Serenia với mái tóc xoăn vàng thì không cần nói, còn người kia—tuy không biết tên, nhưng lại cao bất thường. Chắc chắn cô ta cao hơn một mét tám, một cô gái thanh mảnh với dáng người cao ráo.
Hình như đây là cô gái đã cầm Thanh Long Đao chém cậu vào ngày đầu tiên cậu đến Hakureiryou. Cô ta đeo cặp kính tròn lớn che đôi mắt xếch dài, có vẻ bồn chồn không yên và trông cực kỳ thiếu tự tin. Mái tóc ngắn gọn gàng cũng rất hợp với cô ta, đáng lẽ cô ta nên ưỡn ngực hơn một chút.
Thế nhưng… một cô nàng khoan tóc xinh đẹp và kiêu kỳ cùng một cô gái Thanh Long Đao với vóc dáng siêu mẫu. Đây là một sự kết hợp có sức hủy diệt đến mức nào chứ.
“...Thế, hai người đến làm gì?”
Akiharu hỏi thẳng hai người mà cậu hoàn toàn không thể đoán được ý đồ.
Serenia khẽ nhíu mày—nhưng rồi nhanh chóng nở một nụ cười đắc thắng đầy tự mãn.
“Hừ, còn phải nói sao? Tôi nghe nói tên vô lễ nào đó sẽ bắt đầu hoạt động phục vụ từ hôm nay, nên đến xem thôi. Phải không, Feng-san?”
“Đúng thế ạ. Tôi đến để xem.”
Cô gái tên Feng gật đầu lia lịa theo lời Serenia.
Một cuộc đối thoại có vẻ như đang diễn kịch, khiến Akiharu không khỏi nghi ngờ. Hai người này đã bàn bạc ở đâu vậy?
Nhưng thôi—chuyện đó không quan trọng.
“...Tức là,”
Akiharu dứt khoát vứt bỏ những vấn đề nhỏ nhặt, tầm thường và chỉ nói ra một điều cần xác nhận.
“Hai người là khách phải không?”
Nghe câu đó, Serenia nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện—và gật đầu.
“Đúng vậy. Hừm… À vâng, tôi và Feng-san đang ở vị trí của khách. Còn cậu, một kẻ kiêu ngạo và vô lại, thì ở vị trí của người phục vụ. Nghĩa là—”
“—Xin lỗi đã thất lễ.”
Akiharu ngắt lời Serenia đang cao giọng nói liên tục.
Cậu cúi đầu dứt khoát, kèm theo lời xin lỗi vì lỗi lầm của mình.
“Vậy thì………… hả?”
Khi ngẩng mặt lên, Akiharu thấy Serenia đang hé miệng nửa vời, trông có vẻ bối rối.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, cậu nhẹ nhàng bỏ qua. Để chuyển sang bước tiếp theo, cậu đặt tay phải lên ngực và một lần nữa kính cẩn cúi đầu.
“Xin phép được hỏi lại—hai vị ạ? Chiếc bàn này có được không ạ?”
Nói rồi, cậu chỉ lòng bàn tay về phía chiếc bàn ăn kéo dài kiểu cổ, được trải khăn bàn và trang trí bằng hoa tươi rực rỡ nhưng không quá lòe loẹt trong bình hoa. Akiharu đã tự mình sắp xếp bàn trong khu vực phụ trách vào buổi sáng, và đã xác nhận loại bàn ghế với cô giúp việc chuyên trách khu vực nhà ăn đã hướng dẫn cậu.
Nếu được hỏi, cậu có thể dễ dàng trả lời, thậm chí còn mong muốn được hỏi, nhưng Serenia lại trưng ra vẻ mặt khó coi một cách khó hiểu, như thể vừa biết bức tranh mình khoe khoang là đồ giả, nói:
“Ơ… ừm, bàn đó cũng được thôi nhưng mà…”
Và cô ta nghiêng đầu, có vẻ không hài lòng.
Akiharu quay sang nhìn Feng, người đứng sau Serenia như thể tùy tùng, và cô gái kia gật đầu bình tĩnh hơn nhiều so với cô nàng khoan tóc đi trước.
“Đã hiểu. Vậy mời hai vị đi lối này.”
Akiharu khẽ lùi người lại, mời hai người đến bàn. Serenia vẫn nhìn cậu đầy nghi ngờ nhưng ngập ngừng đi về phía đó. Tiếp theo, Feng cũng đi đến chỗ ngồi đối diện.
Trong lúc đó, Akiharu nhanh chóng nhưng cẩn thận bước đi, không vội vàng, vượt qua Serenia từ xa và kéo ghế cho cô ta.
“…………”
“Mời ngồi.”
“...Ơ, ừm…………”
Cậu hơi không thích ánh mắt nghi ngờ như nhìn kẻ khả nghi của Serenia, nhưng không thể để ý đến chuyện đó. Akiharu cẩn thận đẩy ghế vào đúng lúc Serenia ngồi xuống, giúp cô ta đỡ mất công. Tiếp theo, cậu phục vụ Feng tương tự.
Sau đó, cậu cúi đầu nhẹ với cả hai và bắt tay vào chuẩn bị ly và nước.
Cậu thực sự rất vui vì thành quả tập luyện đã được thể hiện, đến mức suýt chút nữa thì khóe môi đã cong lên. Cứ cảm thấy "mình mà cố gắng thì vẫn làm được đấy chứ", và các giờ học của Khóa Thực tập toàn là những buổi huấn luyện ép buộc "cải tạo cơ thể địa ngục", nên những việc phục vụ như thế này tạo cảm giác rất mới mẻ. À, đúng là trông giống nhân viên cửa hàng nào đó hơn là quản gia, nhưng dù sao thì vẫn thế.
Nhanh chóng đặt những chiếc ly đã chuẩn bị sẵn lên bàn và rót nước khoáng vào. Cậu hơi giật mình vì mỗi chiếc ly này trị giá bằng vài tháng tiền tiêu vặt của một học sinh trung học bình thường, nhưng Satsuki Kagami, cũng là học sinh Khóa Thực tập, đã làm vỡ đến hai chữ số ly rồi. Đúng là một người đáng sợ về nhiều mặt.
Dù sao thì, cậu đã hoàn thành việc rót nước mà không làm tràn như Satsuki Kagami hay làm trượt tay văng ly đi, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Đến đây thì hoàn hảo rồi. Kết quả tập luyện đã được thể hiện, nếu cứ đà này thì chắc chắn sẽ thành công.
Akiharu tự kiểm tra tình hình của mình và định bắt đầu vòng hai, chuẩn bị lấy order thì—
Đến lúc đó, cậu mới nhận ra cô tiểu thư với mái tóc vàng dài uốn lọn xoăn tít đang trừng mắt đầy bực tức.
“…………Có chuyện gì vậy?”
“Không phải là có chuyện gì vậy!”
Cậu vô thức hỏi ngay, và nhận lại một giọng nói đầy giận dữ.
Tuy không đến mức quát tháo, nhưng cũng đủ uy lực. Hơn nữa, cô ta còn nắm chặt khăn trải bàn—cái cô nàng khoan tóc này, dù là khách thì cũng thật quá đáng. Người ta đã cất công sắp xếp tỉ mỉ, sao lại làm cái trò vô cớ thế này chứ… Chết tiệt, đang trong giờ làm việc nên không thể phàn nàn, cũng không thể tỏ ra khó chịu được.
“Cậu nghĩ cậu là ai hả?!”
“...Dạ, tôi là người phục vụ ạ.”
“Đúng vậy phải không?! Thế tôi là ai?!”
“…………Khách ạ.”
“Đúng vậy!”
Lần này cô ta vỗ mạnh bàn bằng cả bàn tay. Dù là đồ cổ chắc chắn, nhưng cách đối xử với đồ vật cổ của cô tiểu thư này thật không chấp nhận được. Ngay cả Feng, người bạn đồng hành của cô ta, cũng có vẻ không hiểu lý do nổi giận của cô nàng khoan tóc. Cô ta cứ chớp chớp đôi mắt hẹp sau tròng kính.
Akiharu tự hỏi không biết phải làm sao, và tạm thời hỏi:
“...Có phải tôi đã làm gì khiến quý khách không hài lòng không ạ?”
Vì đang trong lúc tiếp khách, cậu hỏi một cách lịch sự. Thật ra, cậu muốn nói: “Cô nàng khoan tóc vàng chóe kia, đang giận cái quái gì vậy?”.
…Thế nhưng, cô nàng khoan tóc vàng đó lại lộ răng, càng giận dữ hơn:
“Chính là thái độ đó!”
“...Có phải tôi có sơ suất gì không ạ?”
“Không phải! Hôm nay tôi đến để cho kẻ thường dân như cậu biết sự khác biệt về địa vị cơ mà—tại sao cậu lại phục vụ một cách suôn sẻ như không có chuyện gì vậy?!”
“……………………Hả?”
Thật bất ngờ, cậu đã nghe thấy một điều mà cậu muốn nghi ngờ là do đường truyền giữa tai và não bị lỗi.
Đây, ừm? Cô nàng khoan tóc đó đang nói cái gì vậy?
…Thôi, ừm, thật khó hiểu được suy nghĩ của một người được nuôi dưỡng trong môi trường thượng lưu và còn đeo khoan lên đầu thì cũng đành chịu thôi… Vậy mà một cô nàng khoan tóc khó hiểu như vậy lại là vị khách đầu tiên quan trọng của mình. Đây là trò trừng phạt quái gì thế này?
Akiharu mân mê cà vạt, tự hỏi không biết phải làm sao, rồi hỏi:
“...Thế, điều gì khiến quý khách không hài lòng ạ?”
“Thế nên, cái thái độ đó!”
Serenia có vẻ như sắp rút khăn tay ra cắn vào miệng, nói:
“Khi tôi nói chuyện từ trên cao với tư cách phù hợp với địa vị, thì cậu phải tỏ ra hối hận mới phải chứ?! Vậy mà cái thái độ ngoan ngoãn chấp nhận đó là sao chứ! Tôi muốn phàn nàn mà cậu lại làm mọi việc quá mức cẩn thận, đến mức không thể phàn nàn được—chuyện này là sao đây?!”
“Chuyện là sao á… thì là vì tôi là người phục vụ chứ sao. Tôi phải làm việc đàng hoàng chứ.”
Vì cô ta nói những điều quá vô lý, Akiharu đổi cách xưng hô và đáp lại. Serenia càng đỏ mặt hơn:
“Tại sao cậu, kẻ ở địa vị thấp hơn, lại nắm quyền chủ động và tôi lại bị trêu chọc chứ?! C, chuyện này là lừa đảo! Kế hoạch hoàn hảo của tôi, cái dự định dạy cho kẻ thường dân thô lỗ này biết niềm vui của sự khuất phục………… đã tan tành rồi!”
“Chuyện đó thì biết sao được. À, nhân tiện, bữa trưa được khuyến nghị hôm nay là Paella theo phong cách Tứ Xuyên và Sandwich kiểu Milan. Cứ thế mà gọi đi, nhanh lên.”
“Ai hỏi món ăn gợi ý?! Hơn nữa, tại sao tôi lại phải bị phục vụ bàn ra lệnh chứ?! Người ra lệnh phải là tôi chứ, và, cái cách ăn nói đó!”
“À, xin lỗi. Nhưng xin quý khách vui lòng gọi món càng sớm càng tốt. Nếu quý khách cứ nhởn nhơ mãi, sẽ không còn thời gian, và sẽ phải ăn với tốc độ của một con chó đói đấy.”
“Cậu, lẽ nào cậu đang coi thường tôi à?!”
À, bị phát hiện rồi.
Từ giữa chừng, Akiharu thấy vẻ hờn dỗi của cô nàng khoan tóc thật buồn cười nên đã đổ thêm dầu vào lửa, nhưng quả nhiên là bị phát hiện.
Thôi thì dù sao, cậu cũng không có ý định dừng lại.
“Coi thường gì chứ, làm gì có chuyện đó. Tôi là người phục vụ còn cô là khách, địa vị rõ ràng quá rồi còn gì.”
“Đúng, đúng vậy! Tôi là trên, cậu là dưới!”
“Phải rồi. Này, nhân tiện, cứ ra lệnh thoải mái đi. Tôi sẽ bất đắc dĩ mà nghe lời vậy.”
“Vậy thì lập tức quỳ xuống dưới chân tôi và hôn lên mũi giày để xin lỗi về sự vô lễ của mình đi!”
“Làm cái quái gì chứ, đồ ngốc.”
Khi Akiharu dứt khoát từ chối, Serenia nghiến răng nghiến lợi, trông đầy căm hận đến mức có thể khiến gấu cũng phải chạy trốn.
Nhưng Akiharu không thấy sợ hãi.
…Hay nói đúng hơn, cậu thấy thú vị. À, có lẽ cậu hơi hiểu được cảm giác của Tomomi. Trêu chọc một người phản ứng đúng như ý mình, hoặc thậm chí thú vị hơn, thật là vui. Chết tiệt, có lẽ cậu sẽ nghiện mất. Bây giờ cậu thực sự cảm thấy mình hiểu được cảm giác của Tomomi. Không được, không được, không thể đi xa hơn nữa với tư cách con người, phải dừng lại thôi.
—Mà, nói thì nói vậy thôi.
“Kh… khuất phục ư………… Tôi đây… người của gia tộc Flameheart cao quý………… lại một lần nữa, lại một lần nữa bị coi là đồ khoan và còn bị trêu chọc như thế này thì…!”
“Ơ… cái đó………… Serenia…?”
Cô nàng khoan tóc vàng đang bốc hỏa.
Cô gái Trung Hoa cao kều chỉ biết bối rối.
Mọi thứ hỗn loạn không biết phải làm sao… Tiêu rồi, cậu đã quá trớn.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên má, Akiharu cố nặn ra nụ cười và nhận ra sai lầm của mình.
Và Serenia, đang giận dữ bốc lên tận trời, cuối cùng đứng bật dậy một cách mạnh mẽ, và xoay người như muốn lao vào tấn công—
『—…Xin thông báo gọi học sinh. Em Serenia Iori Flameheart, học sinh năm nhất Khóa Nâng cao trường cao trung, và em Hino Akiharu, học sinh năm nhất Khóa Thực tập, xin mời cả hai em đến phòng hiệu trưởng ngay lập tức. Xin nhắc lại, thông báo gọi học sinh—』
Một thông báo vang lên trong nhà ăn qua loa phóng thanh đúng lúc, khiến Akiharu chớp mắt liên hồi.
Cậu hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bị gọi. Mà không chỉ riêng mình, lại còn cùng với cô nàng khoan tóc này nữa. Nhìn Serenia, người đang bao trùm sát khí định tấn công, cũng trưng ra vẻ mặt tương tự, bị hụt hẫng.
“...Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“...Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Akiharu đối mặt với Serenia, người cũng chớp chớp đôi mắt màu ngọc bích tương tự, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời.
◆ ◇
“—Cậu có thông tin gì về những kẻ quấy rối đáng ngờ đang đe dọa Học viện Hakureiryou không?”
“………………………………Hả?”
Nghe lời nói của Fukan đang chờ sẵn trong phòng hiệu trưởng, Akiharu vô thức nhíu mày.
Cô giáo chuyên trách Khóa Thực tập, một phụ nữ trí thức, ấn tượng lạnh lùng với bộ đồ giúp việc, đang nhìn cậu qua cặp kính gọng mảnh, nhưng nhìn ánh mắt đó thì có vẻ đây không phải là lời nói đùa.
Thế nhưng, cậu đã bị bất ngờ chỉ vì một câu hỏi đột ngột như vậy rồi… Cái gì mà thông tin về những kẻ quấy rối đáng ngờ chứ?
Thật mơ hồ, và liệu đó có phải là nội dung đáng để triệu tập cậu ngay giữa lúc làm nhiệm vụ phục vụ đầu tiên của mình không?
Dù có hơi thất bại, nhưng Akiharu cảm thấy hơi khó chịu, nên với giọng nói có phần gay gắt hơn:
“Tôi không hiểu rõ lắm, xin hãy nói rõ hơn.”
Akiharu yêu cầu Fukan, người đang đứng trước chiếc bàn lớn giống gỗ gụ, rồi khoanh tay và hơi nghiêng người về phía sau. Có thể trông hơi kiêu ngạo, nhưng cậu có quan tâm đâu.
Nhân tiện, Kaede, hiệu trưởng quyền lực nhất ở đây, đang thể hiện một kiểu sợ hãi trông như truyện tranh, bám víu vào ghế. Chắc chắn là cô ta có vẻ hơi khó chịu… Cái gì thế, đôi mắt run rẩy như đứa trẻ bị bạo hành đó là sao? Mình đáng sợ đến mức đó ư, khuôn mặt này trông đáng sợ đến thế sao?
Akiharu sốc nhẹ, quay ánh mắt khỏi Kaede và nhìn sang bên cạnh, Serenia đang đứng cách xa gần ba mét, khoanh tay và đứng với vẻ kiêu ngạo hơn bất kỳ ai. Trong số bốn người trong phòng, người có vẻ kém tự tin nhất lại là hiệu trưởng… Cái gì thế này? Hakureiryou, liệu như vậy có ổn không?
Trong lúc Akiharu đang suy nghĩ, Fukan, người dường như đã sắp xếp lại suy nghĩ, khẽ gật đầu, làm tròng kính lóe lên ánh sáng mờ, rồi nói:
“Phải rồi, dù sao thì cũng phải giải thích. Giấu giếm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Được rồi, tôi sẽ giải thích từ đầu.”
“Làm vậy thì tốt quá.”
“Khởi nguồn của vấn đề là những báo cáo về việc nhìn thấy nhân vật đáng ngờ và nghi vấn chụp ảnh lén, bắt đầu từ khoảng một tháng trước.”
“Hô, hô, này Akiharu-san, là chương trình TV cậu đã xem đó. Kể từ đó, có vẻ như họ nghĩ là an ninh hơi lỏng lẻo, nên mấy kẻ tò mò cứ thế mà, ưm, ùn ùn kéo đến………… Cái đó, đừng nhìn chằm chằm như vậy…”
Tôi đâu có nhìn chằm chằm.
Akiharu cố gắng kìm lại lời định nói hết sức, và nhìn Serenia một lần nữa.
Nhớ lại, vào ngày đầu tiên cậu đến đây, cô nàng khoan tóc vàng đó đã nhầm cậu là kẻ khả nghi. Phải chăng lúc đó cô ta cảnh giác như vậy là vì có tin đồn về những kẻ như thế thật? Dù sao thì, nếu không phải là Serenia, một cô nàng khoan tóc hưng phấn quá mức và tin vào những gì mình nghĩ, thì chắc là sự hiểu lầm đã được giải tỏa nhanh chóng rồi.
Cứ như thể đọc được suy nghĩ của cậu, Serenia trừng mắt nhìn Akiharu.
“...Có chuyện gì vậy?”
“À, không có gì. Thế, lũ biến thái đó làm gì rồi?”
Việc tranh cãi ở đây thật ngớ ngẩn, nên Akiharu lảng tránh và chuyển đề tài sang Fukan. Cô ấy cầm một cuốn sách trên bàn làm việc và tiến lại gần Akiharu.
“Đây là một tạp chí được xuất bản vào ngày hôm kia. Thật đáng tiếc, nó có đăng những bức ảnh chụp nội bộ trường chúng ta.”
“Ồ…………?”
Vì thấy thú vị, Akiharu nhận cuốn tạp chí được đưa ra. Cậu định lật trang… nhưng ngón tay cậu định lật bìa lại dừng lại ngay khi chạm vào trang giấy.
“…………Này, cái này.”
“Đúng như cậu nghĩ, đây là một cuốn sách đăng những bức ảnh thuộc loại tục tĩu do ban biên tập và độc giả thực hiện. Nói cách khác, là sách người lớn.”
Hơi sững sờ trước lời phát biểu bất ngờ “sách người lớn” từ miệng cô giúp việc trí thức xinh đẹp, Akiharu hạ quyết tâm và lật tạp chí. May mắn hay không may là có dán dấu trang, nên cậu nhanh chóng mở được trang cần chú ý.
“…………‘Cuối cùng cũng chụp được ảnh nóng thành công! Hãy chiêm ngưỡng khoảnh khắc những nụ hoa đáng yêu nở rộ tại ngôi trường danh giá đang được chú ý hiện nay, một học viện quý tộc nào đó!’… Cái quái gì thế này?”
Trang giấy với những dòng tiêu đề thật ấn tượng đang nhảy múa, có vài bức ảnh và đoạn văn ngắn được đăng trên hai trang đối diện. Tuy không có bức ảnh nào chụp rõ mặt, nhưng đồng phục thì chắc chắn là của Hakureiryou. Nhìn kỹ lại, khung cảnh phía sau trông như trong một bộ phim nước ngoài, đầy đặc trưng.
Các bức ảnh đều được chụp từ góc thấp, chỉ cố gắng lộ ra một chút đồ lót dưới váy, còn gọi là “ảnh nóng” thì hơi quá xa. Thật không biết là may mắn hay không may nữa.
Dù sao thì—tuyệt vời. Nếu nói ra điều này ở đây thì chắc sẽ bị giết mất.
Thế nhưng, cái này thật đáng kinh ngạc… Cậu chưa bao giờ có cơ hội nhìn chân của người khác giới cùng tuổi từ góc thấp như vậy, nhất là phần đùi trong nữa… Nhưng khi nhìn qua ảnh thế này… thì sự trắng trẻo nổi bật, hay là… Hình như trước đây mình chưa bao giờ chú ý đến chân cả, nhưng cái này thật bất ngờ,
“—Hoàn toàn mê mẩn. Vì thế tôi không thích những người đàn ông thô lỗ.”
Bị một giọng nói châm chọc từ bên cạnh, Akiharu bừng tỉnh và ngẩng mặt lên.
Đôi mắt của Serenia, đôi mắt luôn nhìn xuống cậu như mọi khi, lần này lại nhìn xuống với một màu sắc hơi khác lạ.
“Thật là………… đáng ghét.”
“Không! Cái này không phải như vậy?! Cái này thực sự là Hakureiryou, và nếu đúng như vậy, tôi đang cố gắng phân tích xem nó được chụp ở điểm nào, và cái đó!”
“Hừ, ai mà biết được.”
Giọng điệu hoàn toàn không tin. Cô nàng khoan tóc này thật tệ, coi người ta như một kẻ dâm đãng. Cái tội danh oan uổng này… Tội danh oan uổng mà, ừm.
Nếu không phải oan uổng thì đó là sức mạnh thần bí. Có ma lực khiến đàn ông bị kích thích thì đành chịu thôi—mà sao mình lại tự bào chữa nhiều như vậy chứ? Cậu chỉ xem những gì được yêu cầu xem, vậy thì không có lỗi gì cả. Dù sao thì cậu cũng cảm thấy không thoải mái.
Để xua tan cảm giác khó chịu, Akiharu cố tình ho nhẹ và quay lại phía Fukan.
“Tôi đã hiểu là khuôn viên bị chụp lén, nhưng tại sao lại gọi tôi đến?”
“Trong số những người ở Hakureiryou, bao gồm cả học sinh và giáo viên, người gần gũi với thế tục nhất chính là cậu, người mới sống ở thế giới bên ngoài cho đến gần đây. Trước khi đến đây, cậu có nghe được thông tin nào tương tự không?”
À, ra vậy, vậy là nó liên quan đến câu hỏi đầu tiên. Cậu đã hiểu.
“...À, Akiharu-san. Tôi đã là người lớn rồi nên tôi hiểu cảm xúc và sự thôi thúc của các vị nam nhân, và tôi đã chuẩn bị tâm lý để chấp nhận những gì đã xảy ra là không thể tránh khỏi rồi. Dù việc có tội phạm từ học sinh là đáng buồn, nhưng nếu tự thú, tôi cũng sẽ cân nhắc tình tiết giảm nhẹ và giữ kín trong lòng—”
“Trước hết thì bà hiệu trưởng ngu ngốc kia im đi.”
Cô hiệu trưởng tự ý kết tội cậu là tội phạm đã “Húh…!?” một tiếng kêu nhỏ và lại co rúm người lại. Ôi trời, nói đủ thứ xong rồi lại như thế ư. Cô hiệu trưởng này có thực sự muốn làm học sinh khóc không?
Phớt lờ những lời vô nghĩa của Kaede và suy nghĩ lại, Akiharu không có ký ức nào tương tự. Dù đã yêu cầu tài liệu và hỏi bạn bè khi vào Hakureiryou, nhưng cậu không nhớ có bất kỳ cuộc thảo luận nào về chủ đề ngầm như chụp ảnh lén. Sau khi việc chuyển trường được quyết định, những người bạn cùng ký túc xá đã ganh tị với cậu rất nhiều, nhưng chuyện đó chắc không liên quan.
“...Xin lỗi, nhưng tôi không biết chuyện gì tương tự. Hơn nữa, lẽ ra cô nên liên hệ với nhà xuất bản chứ không phải tôi. Này, ở đây có ghi ‘Bài viết của bút danh Trung tá Snake!’ này. Chuyện này rõ ràng là tội phạm, nên nếu liên hệ với nhà xuất bản hoặc ban biên tập thì—”
“Dĩ nhiên là chúng tôi đã liên hệ. Nhưng họ nói rằng phong bì không ghi tên thật hay địa chỉ, chỉ có một mảnh giấy ghi bút danh và tên trường được chụp ảnh, cùng với những bức ảnh mà thôi.”
Nói rồi, một cách hiếm hoi, Fukan khẽ nhăn mày giữa trán.
「Tạp chí này đã được bày bán ở các cửa hàng rồi, nhưng chúng tôi đang thu hồi lại. Tuy nhiên, tin đồn đã lan truyền trên Internet, và có tin nói rằng ảnh đã bị tải lên mạng rồi」
「Nhưng, chính vì thế mà tôi mới biết được, phải không nào~」
Không hiểu sao, Kaede chống tay lên hông đầy tự hào và đứng dậy.
「Sáng nay, khi tôi vào trang web tuần tra như mọi khi, thấy có người viết về tạp chí này. Hơn nữa, họ còn bàn luận sôi nổi rằng 'đây chắc chắn là hành vi phạm tội của người trong cuộc' hoặc 'nghe nói có học sinh nam được nhận vào học, chẳng phải là vì thế sao?'. Vì vậy, tôi nghĩ Akiharu-san mới chuyển trường là thủ phạm, lập tức cho gọi taxi đến mua ngay cái tạp chí này! Toàn bộ số tạp chí ở hiệu sách, tôi đã mua hết sạch để ngăn không cho bất cứ ai nhìn thấy những cảnh hớ hênh của học trò đáng yêu của mình! Thật là, ngượng chín mặt luôn đó~」
Tức là, tự mình đi mua sao? Cái tạp chí khiêu dâm này á? Hơn nữa còn mua vét sạch? Lại còn ngồi taxi rõ nổi bật nữa? Với thân phận là phụ nữ? Mà còn là Hiệu trưởng của Hakureiryo nữa chứ? Tôi lại cảm thấy chuyện này còn có khả năng trở thành tin đồn lớn hơn nhiều, liệu có ổn không? ──Hơn nữa, mình vẫn bị coi là thủ phạm.
Kaede không hề để tâm đến sự nghi ngờ và lo lắng của tôi, quay sang với vẻ mặt đắc ý như thể muốn nói 'khen tôi đi~', nhưng... người ở phía kia lại là cô giáo giúp việc vô cùng khắc nghiệt.
「Hành động nông nổi của Hiệu trưởng, cùng với việc chơi Internet trong giờ làm việc, tạm thời tôi sẽ gác lại. ──Thưa Hiệu trưởng, lát nữa tôi cần nói chuyện riêng với cô」
Đúng như dự đoán, Fumikan nhìn Kaede bằng ánh mắt không chút cảm xúc, mang theo uy lực tuyệt đối. Tiếp nhận ánh mắt đó, vị Hiệu trưởng ngớ ngẩn run lẩy bẩy ngồi xuống, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cúi gằm mặt nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình, một cách sợ hãi dễ nhận biết đến kỳ lạ. Nếu hỏi Todoroki, kẻ cũng thường xuyên bị nhìn bằng ánh mắt tương tự, thì hắn nói rằng cái ánh mắt lạnh như băng đó có thể xuyên thấu cả tinh thần. Ngay cả người ngoài cuộc cũng cảm nhận rõ mười phần uy lực của nó, và chắc chắn tôi cũng không nên đối đầu với cô giáo đó.
"Lạy trời lạy phật", Akiharu thầm niệm trong lòng rồi một lần nữa đưa mắt nhìn xuống trang tạp chí…
「……………Hửm?」
Có một thứ gì đó hơi lạ, như là──
Mắt mình bị hoa chăng, vừa nghĩ vậy tôi vừa nhìn kỹ hơn… Ừm, thật tiếc là không phải nhìn nhầm. Trước sự thật kỳ lạ này, đầu tôi đau như búa bổ, hoặc đúng hơn là não tôi quay cuồng.
Với bàn tay còn lại, Akiharu xoa thái dương rồi đẩy tạp chí về phía Fumikan.
「…Này, cái tên chụp ở góc ảnh này. Cả cái này nữa. Cả cái này cũng vậy」
「Vâng, tôi đã xác nhận rồi. Là Kazematsuri-san, học sinh năm nhất Jouikuka-ka」
Fumikan gật đầu mà không làm thay đổi vẻ mặt sắt đá của mình.
Ở góc ảnh, tuy nhỏ nhưng rõ ràng đang chụp, không ai khác chính là Happy Yarou – Kazematsuri Daikichi. Hắn ta mặc bộ quần áo trắng bướm bướm, rõ ràng đang tạo dáng nhìn thẳng vào ống kính, một thằng ngốc hết thuốc chữa. Có đến ba tấm lận.
「Hỏi thằng này chẳng phải sẽ rõ sao? Chắc chắn nó đã nhận ra máy ảnh mà, nhìn kiểu gì cũng vậy」
「Tiếc là, sau khi hỏi thử, Kazematsuri-san nói rằng mình không hề hay biết gì. Cậu ta bảo rằng 'tự tin về vẻ ngoài khi lên ảnh, nhưng không nhớ là bị chụp ở đâu'」
「…………Tạo dáng rõ ràng như thế này, lại còn chụp nhiều tấm nữa cơ à?」
「Ahaha, đó là Kazematsuri-san mà~ Đành chịu thôi~」
Lời của Kaede, sau một tiếng cười nhẹ ── thật là, tôi chỉ biết gật đầu mà thôi.
…Thôi kệ cái tên tự luyến vô dụng đó đi.
Tôi đã hiểu lý do mình bị gọi đến. Nhưng còn một người nữa cũng được gọi đến.
Cernia, nãy giờ vẫn đang khoanh tay và dùng ngón trỏ gõ liên tục vào bắp tay một cách bồn chồn, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng.
「…Vậy, lý do tôi có mặt ở đây là gì? Trưa cũng chưa ăn xong… Thôi được, nếu là vì tôi được triệu tập với tư cách đại diện của Jouikuka-ka thì đành chấp nhận vậy」
「Đại diện gì chứ, chẳng phải thủ khoa là Tomomi sao? Tự cao quá không tốt đâu」
「Im đi cái tên dân đen ngu dốt kia! Mau nói ngay lý do các người gọi ta đến đây đi!」
Câu cuối cùng hướng về phía Fumikan… Đáng nể thật, cô ta. Dám ăn nói như vậy với Fumikan, có lẽ cái lòng tự trọng của cô ta thực sự đáng kinh ngạc.
Nhưng nếu nói về lòng tự trọng, Fumikan cũng không kém cạnh. Mặc dù là tiểu thư Jouikuka-ka, nhưng bị học sinh ăn nói ngạo mạn như vậy, cô ấy vẫn không hề tức giận, cũng không tỏ ra nhún nhường, nét mặt không hề thay đổi.
Chỉ đưa ánh mắt như muốn khiển trách Cernia, cô nói:
「Hino-san. Xin hãy lật sang trang kế tiếp của tạp chí」
「Trang kế tiếp? Được thôi…」
「Và đưa nó cho Flameheart-san」
Lật trang theo lời chỉ dẫn, nghiêng tạp chí để Cernia dễ nhìn── ngay trong khoảnh khắc đó, Akiharu đã hiểu ra.
À, thì ra là vậy. Lý do mình được gọi đến thật đơn giản và hiển nhiên.
Việc Fumikan không nói thẳng mà yêu cầu nhìn vào trang báo có lẽ là vì cách này dễ hiểu hơn. Quả thật, người xưa đã nói "trăm nghe không bằng một thấy" quả không sai chút nào, khiến tôi không khỏi cảm thán.
Thực tế là Cernia, sau khi đưa mắt nhìn vào tạp chí, vẻ mặt hờn dỗi bày tỏ sự bất mãn đã thay đổi hoàn toàn.
Mắt cô ta mở trừng trừng, làn da trắng bệch đỏ ửng từ mặt xuống tận cổ như con bạch tuộc luộc, đôi môi nhỏ run lẩy bẩy,
「Cá-Cái gì thế này!!!!」
Và đúng như dự đoán, một tiếng hét lớn. Thôi, cũng đành chịu vậy. Chắc chắn cô ta đáng được thông cảm.
Bốn bức ảnh được đăng trên hai trang đối diện. Trong số đó, bức ảnh lớn nhất vẫn là chụp từ góc thấp. Người mẫu mặc đồng phục của Hakureiryo, chân dài miên man, và còn lộ rõ ràng cả đồ lót đang mặc ──
Không thấy mặt. Chỉ đến phần ngực. Nhưng lại có một mái tóc vàng óng được tạo kiểu xoắn ốc đến tận ngang hông, một thứ gì đó ấn tượng đến lạ thường được chụp trong ảnh.
「Nhìn thế nào đây cũng là mày mà, nhỉ…」
Ở Hakureiryo, chắc chắn không có ai khác sở hữu mái tóc xoắn ốc tuyệt vời đến mức này. Thậm chí, tóc vàng xoắn ốc như thế này, có lẽ tìm khắp Nhật Bản cũng chỉ có mình cô ta.
Nói tóm lại, lý do Cernia được gọi đến là,
「Bởi vì mày là học sinh duy nhất có thể xác định được, nên họ muốn hỏi mày xem có nhớ bị chụp lén không, hay có thấy kẻ khả nghi nào không, đúng chứ?」
「Chính xác. Thế nào, Flameheart-san? Mặc dù khó xác định địa điểm từ những bức ảnh này, nhưng dường như là vào ban ngày của một ngày thường. Dù là chuyện nhỏ nhặt cũng không sao, xin hãy cho chúng tôi biết nếu cô phát hiện ra điều gì」
Đối với Fumikan, người hỏi một cách trang trọng dù là với học sinh, Cernia thì──
「Hừ… hừ hừ, hừ, hừ…」
Cúi đầu, cô ta phát ra một tiếng cười kỳ lạ.
Này, cách cười đó khá đáng sợ đấy. Mái tóc mái che khuất đôi mắt, vai cũng đang run rẩy. Đó là điềm báo gì vậy? Là người đứng ngay cạnh, tôi chỉ muốn chuồn đi thật nhanh.
Nếu hỏi tại sao tôi không động đậy, thì câu trả lời rất đơn giản.
Cổ tay phải của Akiharu, đang cầm cuốn tạp chí, đã bị Cernia nắm chặt một cách mạnh mẽ.
Lực nắm càng lúc càng mạnh, đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy khó giữ được cuốn tạp chí, thì,
「──Diệt trừ sạch sẽ!!!!」
Cùng với tiếng hét lớn, Cernia ngẩng mặt lên, đôi mắt mở trừng trừng.
Akiharu không khỏi rụt rè lùi lại trước vẻ mặt dữ tợn đó. Tôi rất muốn chạy trốn… chết tiệt, cổ tay bị nắm chặt nên không thể di chuyển, cái thân hình mảnh khảnh kia mà sao lực nắm khỏe vậy, định nghiền nát cả đá chắc.
「Diệt trừ! Giết sạch!! Ôi trời ơi, bất cứ thứ gì cũng được, cứ tử hình hết đi! Cái sự sỉ nhục này, tôi không thể nào im lặng chịu đựng được! Tôi sẽ truy lùng bằng mọi cách, kéo lê giữa phố bằng ngựa, phơi xác trên đường như xiên thịt! Hay là đóng đinh lên thập giá rồi thiêu sống, hoặc ném xuống sông Thames khi vẫn còn bị ôm trong Trinh Nữ Sắt, nếu không thì cơn giận này sẽ không bao giờ nguôi ngoai đâu!!!」
「……………………」
────Sợ thật.
Trong khi Akiharu đang nhăn mặt vì không hiểu sao từ cái cổ mảnh khảnh và bụng lép kẹp đó lại phát ra tiếng nói lớn đến vậy, Cernia giận dữ giằng lấy cuốn tạp chí trên tay Akiharu.
「Cái nhà xuất bản này nữa! Tôi sẽ dẹp tiệm ngay lập tức! Tất cả những kẻ liên quan đến cái tạp chí ghê tởm này sẽ phải chịu báo ứng thích đáng! Cái thứ này──」
Với khí thế đến cả quỷ la sát cũng phải chạy mất dép, Cernia quăng mạnh tạp chí xuống sàn rồi giẫm đạp lên nó một cách thô bạo.
「Cái tạp chí này, sau khi thu hồi phải đốt sạch hết đi…! Không, nhưng như vậy thì ký ức của những kẻ đã nhìn thấy vẫn còn… Vậy thì, chi bằng tập hợp tất cả những kẻ liên quan lại để tẩy não──」
「Này, bình tĩnh lại đi」
Thật đáng thương, cuốn tạp chí đã tan nát như giẻ rách. Aizz, thật lãng phí── nếu tôi nói thế chắc chắn sẽ chết mất, nên đành im lặng cầu nguyện trong lòng. Lúc đó, đôi mắt xanh lam của Cernia chợt sáng rực nhìn về phía tôi.
「Đúng vậy… Trước hết hãy xóa ký ức của ngươi đi. Vâng, đúng vậy, cứ làm thế đi. Gõ vào đầu ngu dốt của ngươi hai mươi cái bằng chân nến bạc, chắc chắn những ký ức vài ngày gần đây sẽ tuôn ra hết thôi. Ngay bây giờ ta sẽ──」
「Này, tôi đã bảo bình tĩnh lại đi mà. Từ nãy đến giờ lời nói của cô quá kinh khủng rồi đó」
「Làm sao có thể bình tĩnh được chứ?! Chính tôi đây, con gái của gia tộc Flameheart đầy kiêu hãnh, lại bị chụp lén cơ chứ!?」
「Dù vậy cũng đừng gây phiền phức cho người khác đến mức đó chứ」
Kẻ thủ phạm và ban biên tập, nếu mọi chuyện đã đến mức này thì đành chịu, họ nên chịu trách nhiệm. Nhưng mà nhúng tay vào cả những độc giả bình thường nữa thì, cái mái tóc vàng xoắn ốc này định gây ra biết bao phiền phức và công sức để lan truyền tai họa đây? Nếu cứ để yên, chắc chắn cô ta sẽ làm thật… Hơn nữa, người đầu tiên chịu trận lại là tôi. Tha cho tôi đi, thật đấy.
「Nhìn kỹ đi── à mà, chắc giờ chịu rồi. Dù sao thì, đâu có chụp mặt mày đâu. Kiểu đó thì người bình thường sao mà biết được ai chứ. Với lại nó mới phát hành hôm kia thôi mà? Số người nhìn thấy chắc cũng không nhiều đâu, cứ kệ bọn họ đi」
「Đúng vậy, nên bỏ qua thì hơn」
Người đồng tình là Fumikan, cô ấy vẫn không hề dao động trước tình huống này, tiếp tục nói với vẻ mặt không cảm xúc.
「Bình tĩnh đi, Flameheart-san. Chính vì là một tạp chí với số lượng phát hành ít của một nhà xuất bản nhỏ nên mới để xảy ra sơ suất như thế này. Có thể nói là trong cái rủi có cái may, thiệt hại chắc chắn sẽ được kiềm chế」
「Nhưng mà ạ,」
「Tất nhiên, chúng tôi sẽ hành động nhanh chóng. Bằng uy tín của Hakureiryo, chúng tôi nhất định sẽ bắt được thủ phạm. Sẽ không có lần thứ hai」
「Ư…」
Bị đẩy vào thế bị động với cách nói chuyện trôi chảy, Cernia tuy cắn chặt môi đầy ấm ức nhưng không la hét thêm nữa. Không hổ danh. Quả nhiên, biệt danh "cam đông lạnh" do Todoroki đặt ra không phải là vô nghĩa. Cô gái này có tác dụng tương đương nitơ lỏng, đóng băng và khiến cả kẻ thù lẫn đồng minh phải im lặng một cách ngoạn mục. Sự hiện diện của cô ấy khác xa với vị Hiệu trưởng đang bám chặt vào lưng ghế và gần như khóc lóc ở phía sau. …Cái Hakureiryo này mà có Hiệu trưởng như vậy thì liệu có thực sự ổn không?
「──Với hệ thống an ninh của Hakureiryo, việc xâm nhập vào ban ngày là không thể. Gần như chắc chắn kẻ xâm nhập vào ban đêm, khi các cảm biến và thiết bị chống trộm được kích hoạt」
Người nói vậy chính là cô giáo giúp việc đang "tô son trát phấn" cho sự lơ đễnh của vị Hiệu trưởng.
「Vì vậy, bước đầu, chúng tôi sẽ tổ chức buổi học đặc biệt dành cho Juuikuka-ka bắt đầu từ đêm nay. Mục đích tất nhiên là bắt giữ thủ phạm chụp lén. Đáng lẽ ra chúng tôi muốn tăng cường an ninh xung quanh, nhưng như vậy kẻ thủ phạm sẽ khó tiếp cận. Vì mục đích bắt giữ, chúng tôi sẽ dụ dỗ kẻ đó lộ diện.
Không thể nói rằng kết quả sẽ có trong hôm nay hoặc ngày mai… sẽ không đơn giản như vậy đâu. Tuy nhiên, việc bắt giữ thủ phạm – đó là điều tuyệt đối phải làm. Không cần biết là trong hay ngoài khuôn viên Hakureiryo, nhưng điều đó là tuyệt đối. Flameheart-san, tôi xin hứa sẽ đưa kẻ đó đến trước mặt cô」
Nói rồi ── cô ấy cúi mình thật sâu, một cách trang trọng.
Bị đối xử đến mức đó thì làm gì có ai dám la hét om sòm nữa, Cernia dường như cũng đã quyết định kiềm chế cơn giận. May quá, Akiharu thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Bởi vì cổ tay tôi đau nhức suốt, tôi đã thầm lo lắng rằng nếu cứ thế này thì máu sẽ không lưu thông được và có khi bị hoại tử mất.
Vậy là yên tâm rồi. Tôi có cảm giác tối nay sẽ phải làm mấy việc phiền phức, nhưng đó là chuyện tương lai, cứ để sau rồi tính.
Ít nhất bây giờ, tôi hãy vui mừng vì Cernia, người dường như vẫn còn ấm ức và có vẻ đang phùng má, đã không cố gắng đòi làm những chuyện vô lý.
──Ngoài ra thì,
「Này, này」
「…Cái gì? Giờ tôi đang hơi bực mình, nếu nói chuyện phiếm thì tôi sẽ không tha thứ đâu đấy」
「Không, tôi cũng không muốn nói lắm đâu. …Mày còn nắm tay tao đến bao giờ nữa vậy?」
「……………………Ể?」
Trước lời nhắc nhở quý giá đó, Cernia chớp mắt mấy cái rồi nhìn chằm chằm vào tay mình và bàn tay đang bị mình nắm──
「……………Á?! Cổ-Cái tay, vẫn luôn…!?」
Cô ta chợt bừng tỉnh, buông tay ra. Mặt đỏ bừng cả lên, cái phản ứng đó là sao vậy?
Akiharu xoa xoa cổ tay còn hằn rõ vết ngón tay, thở dài thườn thượt, hoàn toàn đối lập với Cernia, người đang lúng túng cuống quýt như thể đã bỏ quên từ "bình tĩnh" ở đâu đó. Cô ta định bùng nổ bao nhiêu lần trong một ngày mới chịu dừng lại đây? Cứ thế này chắc sẽ cao huyết áp mà chết sớm mất.
Cernia đỏ bừng mặt đến mức dường như không thể trở lại bình thường được nữa, cô ta vung mạnh tay phải.
「Đ-Đ-Định nắm tay tôi đến bao giờ hả, cái tên vô liêm sỉ này!!」
「…………Ừm, nói sao nhỉ, người không chịu buông tay chính là cô mà」
「Cá-Cái gì………! Im đi!!!」
Vẫn vô lý như mọi khi. Thôi, tôi không theo kịp nên đành im lặng.
Không biết chuyện gì khiến cô ta bực mình đến thế, Akiharu tự nhủ rằng quả nhiên suy nghĩ của những người "xoắn ốc" thật khó hiểu, với một cảm giác gần như cam chịu, anh vung vẩy cổ tay đau nhức rồi thở dài.
──Chà, rồi sẽ ra sao đây.
◆ ◇
「…Thế là, tối nay tập hợp phải không?」
「Đúng vậy」
Sau khi kể sơ qua tình hình, Tomomi cười tủm tỉm cúi đầu vẻ thích thú. Đó chắc chắn là bộ mặt đang mưu tính điều gì đó, nhưng nếu tôi can thiệp vào thì e rằng sẽ dính vạ lây, nên tôi chưa nói gì cả.
Tuy nhiên… tin đồn ở đây lan truyền nhanh thật đấy.
Akiharu được "thả" khỏi phòng Hiệu trưởng vào cuối giờ nghỉ trưa, sau đó phải vào lớp học chiều mà không kịp ăn gì. Thế nhưng, trong khi Juuikuka-ka đang nghiêm túc học lý thuyết, thì vụ chụp lén đã lan truyền chóng mặt trong số các học sinh Jouikuka-ka rảnh rỗi.
Và người đầu tiên lao vào lớp học ngay khi tan học để hỏi rõ sự tình chính là cô bạn thuở nhỏ "đen tối" này.
「Ừ ừm, có vẻ mọi chuyện đang diễn biến thú vị hơn tôi tưởng tượng nhiều. Tốt quá nhỉ」
「…Tốt chỗ nào. Chuyện này đáng để gọi tôi đến tận đây để hỏi sao?」
「Đương nhiên rồi. Trao đổi thông tin thì phải ở phòng kín, hoặc phòng hội học sinh, hoặc sân thượng là chuyện bình thường mà」
「Chuyện bình thường ở đâu ra vậy. Hy vọng giá trị của nó sụp đổ và biến mất hoàn toàn đi cho rồi」
Tôi thờ ơ nói, rồi dựa khuỷu tay lên lan can sân thượng và thở dài.
Tomomi dù sao cũng là một tiểu thư đang theo học ở đây, nên tôi đã cẩn thận kể cho cô ấy nghe vì nghĩ rằng khả năng cô ấy bị chụp lén không nhỏ… Nhưng rõ ràng cô ta đang rất thích thú. Lẽ ra tôi không nên nói thì hơn.
Trong khi Akiharu thầm hối hận, Tomomi đặt ngón tay lên môi suy nghĩ một lát rồi đột nhiên ngẩng mặt lên.
「Vậy, quan điểm của Fumikan-sensei thế nào? Cô ấy có nói về nghi phạm không?」
「Lúc nãy tôi có nói qua rồi, hình như là đột nhập vào ban đêm. Với quy mô nhỏ và không có vẻ vì mục đích lợi nhuận, có lẽ là thủ phạm đơn độc. Không rõ hắn đột phá an ninh ở đây bằng cách nào, nhưng nếu có sóng lạ phát ra liên tục thì chắc chắn đã bị phát hiện rồi, nên khả năng cao là ảnh chụp lén được chụp bằng máy ảnh siêu nhỏ. Sau đó, hắn đã đột nhập ít nhất hai lần để đặt và thu hồi thiết bị. Dù sao thì cũng không thể vào được trong tòa nhà trường… nhưng chỉ cần đột nhập vào khuôn viên thôi cũng đủ gây ra mối đe dọa lớn rồi」
「…Ừm, rồi sao nữa?」
「À ừm, còn nữa… theo phương pháp loại trừ thì khả năng là giáo viên ở đây khá thấp. Học sinh cũng vậy. Chà, đúng vậy, chẳng có giáo viên hay học sinh nào lại nghĩ đến việc hạ thấp phẩm giá của trường này cả, mà nếu có thì việc chọn một cuốn tạp chí khiêu dâm tồi tàn như thế này là quá sơ sài. Hẳn là họ đã dùng Internet, tạp chí lớn hoặc những thứ tương tự rồi. Các nhà cung cấp ra vào cũng bị loại trừ. Trước khi thuê họ đã được kiểm tra kỹ càng rồi, nếu gây ra vụ bê bối ở đây thì không chỉ bị cấm cửa mà còn gần như chắc chắn phá sản. Rủi ro quá lớn mà chẳng có lợi lộc gì cả」
「Nói cách khác, kẻ đột nhập từ bên ngoài chỉ vì tò mò… Cô ấy đã kết luận vậy sao?」
「Có vẻ vậy. Tôi thì chỉ hiểu được khoảng bảy phần thôi」
Mặc dù được giải thích rất logic, nhưng có một số phần tôi không hiểu sao lại đi đến kết luận đó. Không phải là đầu óc tôi kém cỏi đâu, mà là khi cô ấy liên tục đưa ra giả thuyết, bác bỏ rồi chứng minh như vậy, người bình thường không thể nào theo kịp. Các học sinh khác tuy không nói lời nào thừa thãi như mọi khi, nhưng chắc chắn họ cũng chẳng hiểu gì.
「…Nói tóm lại, các học sinh Juuikuka-ka sẽ phải đi tuần từ mười giờ tối đến hai giờ sáng. Nhờ vậy mà hôm nay tôi không phải chạy đi chạy lại trong giờ học」
「…………À, hiểu rồi. Tức là Fumikan-sensei cũng chưa nắm được thủ phạm phải không?」
「Hả? Nắm gì chứ, nắm cái gì?」
「Tất nhiên là thủ phạm rồi」
「Chà… đâu phải chuyện dễ dàng biết được như vậy」
Thậm chí, Akiharu còn khâm phục vì chỉ với chút thông tin ít ỏi như vậy mà Fumikan đã có thể lập hồ sơ chi tiết đến thế.
Chỉ là ── tôi cảm thấy một sự khó chịu hay vướng mắc kỳ lạ, nhưng vì không nghĩ ra cụ thể điều gì nên đành bỏ qua. Chà, dù sao thì việc chúng tôi phải thực hành tuần tra ban đêm cũng không thay đổi. Thay vì suy nghĩ lung tung, cứ làm những gì có thể thôi.
Khi tôi tự mình phân định như vậy, tôi nhìn thấy một xe chở hàng của nhà cung cấp đi vào từ cổng sau. Quả nhiên, là nhà cung cấp chuyên phục vụ Hakureiryo nên tất cả đều rất đúng giờ và tuân thủ chặt chẽ thời gian nhập hàng, như tam gia tộc đã nói.
「Thế thì, tôi về phòng đây. Phải chợp mắt một chút, không thì lát nữa sẽ rất mệt」
「Vâng, cố gắng lên nhé. Có thể sẽ không được đền đáp gì, nhưng đây cũng là một buổi huấn luyện mà, phải không?」
「À, đúng vậy. Nếu được đền đáp thì tốt quá」
「Đúng vậy, hy vọng là như thế」
Akiharu đang bước đi định rời khỏi sân thượng, nghe lời Tomomi nói sau lưng mình, vươn tay tới cánh cửa dẫn vào tòa nhà trường… chợt cảm thấy có điều gì đó, anh dừng lại ngay trước khi nắm vào tay nắm cửa.
Nhìn lại, Tomomi không quay về phía tôi. Vì thế tôi chỉ thấy lưng cô ấy, không thể đoán được biểu cảm.
Nhưng, những lời vừa rồi… tôi cảm thấy có gì đó không ổn khi cho rằng cô ấy chỉ đơn thuần đồng tình. À thì, nếu nói đó chỉ là cảm giác thôi thì cũng đúng, tôi không có bằng chứng hay niềm tin vững chắc gì, chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.
Tuy nhiên cái lưng đó………… vẫn cứ như thể đang mưu tính điều gì đó…
Nếu có lý do, thì đó là vì dáng lưng của Tomomi trông có vẻ vui vẻ một cách kỳ lạ. Dù không nhìn thấy mặt và cô ấy cũng không ngân nga gì, nhưng tôi không hiểu sao lại cảm thấy như vậy, chắc chắn cô ấy đang mong đợi điều gì đó.
Và ── Akiharu biết rằng khả năng cao những điều vui vẻ đối với cô bạn thuở nhỏ đó lại là những điều hoàn toàn không vui vẻ đối với mình.
Tôi đã định hỏi Tomomi xem cô ta đang âm mưu điều gì… nhưng rồi lại thôi. Nếu tùy tiện can thiệp vào, e rằng sẽ có rắn độc bò ra, tốt nhất là "thờ thần không động chạm".
Tôi vô thức bắt chéo tay trước ngực, mở cửa và quay trở lại tòa nhà trường.
Khi nghe tiếng cánh cửa sắt nặng nề đóng lại trong lúc đi xuống cầu thang, Akiharu ngẩng lên nhìn về phía Tomomi đang đứng và lẩm bẩm.
「…………Làm ơn đừng có chuyện gì rắc rối xảy ra nhé」
Cầu trời khấn Phật khi gặp khó khăn thì quá muộn rồi, nên phải làm trước thôi.
◆ ◇
Buổi học đặc biệt ban đêm bắt đầu đúng mười giờ tối, nói tóm lại là một công việc nhàm chán.
Học sinh nam được chia thành nhóm hai người, học sinh nữ nhóm ba người, mỗi nhóm phụ trách một điểm giám sát và định kỳ tuần tra theo lộ trình đã định. Trang bị bao gồm dùi cui đặc biệt bằng chrome đen và đèn pin cỡ lòng bàn tay, trông có vẻ hơi thiếu thốn… nhưng khi bắt đầu làm việc, tôi mới nhận ra chừng đó là đủ. Thậm chí, mang nhiều thứ lỉnh kỉnh chỉ gây vướng víu khi ẩn nấp và canh gác mà thôi.
Khu vực mà đội của tôi và Daichi, bạn cùng phòng, phụ trách là phía sau ký túc xá nữ Jouikuka-ka, và nơi ẩn nấp là vườn hoa cách ký túc xá nữ chưa đầy một trăm mét.
Vườn hoa này không chỉ có luống hoa mà còn trồng đa dạng các loại hoa như trà, tử đằng, hồng trong nhà kính và sen trong ao, hơn nữa còn được chăm sóc bởi thợ làm vườn chuyên nghiệp, nên khá đẹp… tôi nghĩ vậy.
Nếu đây là buổi sáng. Đáng buồn thay, bây giờ là ban đêm.
Cảnh hoa âm thầm nở trong ánh sáng mờ ảo… cứ thử nhìn một lần mà xem. Vào ban đêm, bị bao quanh bởi hoa mà không thể trò chuyện, hóa ra lại khá đáng sợ.
Thêm vào đó, tôi ngồi xổm sau ghế dài nên cơ thể hơi cứng và đau nhức. Dù tôi cố duỗi chân hoặc ưỡn lưng khi ngồi, nhưng nếu có kẻ thủ phạm và tôi bị phát hiện thì việc canh gác sẽ vô nghĩa, nên tôi chỉ có thể cử động một chút. Hơn nữa, lại còn buồn tẻ nữa, thật tệ hại.
Vì thế tôi mong đến giờ tuần tra, nhưng cuộc tuần tra chỉ kéo dài hai mươi phút một lần, đi quanh vườn hoa rồi kết thúc. Mặc dù tôi cố gắng chậm rãi và cẩn thận cho chắc chắn, nhưng dù có mất bao nhiêu thời gian cũng chỉ tối đa mười phút. Nếu lâu hơn thì cũng chẳng khác gì đứng yên ngoài trời.
Phần thời gian còn lại, cứ phải ngồi sau ghế dài và quan sát ký túc xá nữ từ xa như thế này, Akiharu dần cảm thấy khó chịu.
Lúc đầu, thể lực tôi còn dư dả, và việc cảnh giác với kẻ thủ phạm không biết lúc nào xuất hiện cũng khá thú vị. Hơn hết, tôi đã bị ký túc xá nữ Jouikuka-ka làm cho choáng ngợp.
Ký túc xá nữ Jouikuka-ka có ba tòa nhà liền kề. Nhưng quy mô của mỗi tòa nhà đều không bình thường.
Một tòa lâu đài kiểu phương Tây, một cung điện lộng lẫy, và một biệt thự trông rất trang trọng. Lâu đài có vẻ được vận chuyển từ đâu đó đến, khi lại gần có thể cảm nhận được nét cổ kính qua thời gian. Cung điện được dát vàng, lộng lẫy nhưng không gây khó chịu khi nhìn. Biệt thự lại mang vẻ trầm mặc và sâu lắng. …Chà, có ý kiến cho rằng chúng đặt cạnh nhau thì trông rất phá cách.
Cả ba tòa nhà đó, đều to lớn đến mức khiến người ta nghĩ đó là một trò đùa, đặc biệt là lâu đài và cung điện không chỉ rộng mà còn cao nên mang lại cảm giác áp bức khủng khiếp. Dù không được chiếu sáng đặc biệt, chỉ với ánh trăng và ánh đèn hắt ra từ cửa sổ cũng đủ để chúng lung linh và thu hút ánh nhìn.
Nhưng những thứ như vậy, sau một giờ nhìn ngắm thì cảm xúc cũng nhạt đi, hai giờ trôi qua thì trở nên vô nghĩa. Mỗi tòa nhà có lẽ là một loại hình nghệ thuật về quy mô và thiết kế, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là kiến trúc. Cứ nhìn từ một góc độ mãi thì cũng sẽ chán thôi.
Ước gì trong thời gian chờ đợi có thể trò chuyện cho đỡ buồn chán thì tốt biết mấy… vừa nghĩ vậy, Akiharu vừa liếc nhìn khuôn mặt của Daichi ở bên cạnh. Theo một nghĩa nào đó, hơn cả chuyện kẻ chụp lén, tôi lại tò mò về anh ta nhiều hơn.
Thông thường tôi và Daichi cũng không nói chuyện hợp nhau lắm, ngược lại, nếu không có việc gì mà bắt chuyện thì cậu ta lộ rõ vẻ khó chịu. Nếu là trong giờ học thì chắc chắn sẽ bị phớt lờ. Kể cả khi về phòng chỉ có hai đứa, cậu ta cũng toát ra cái “hào quang đừng có bắt chuyện với tôi” đến mức không thể nào trò chuyện bình thường được, nên nếu muốn giết thời gian thì tôi phải sang phòng của Todoki và những người khác.
Một Daichi như vậy, làm sao có thể cùng tôi nói chuyện phiếm giết thời gian trong nhiệm vụ bắt kẻ quay lén được. Bây giờ cậu ta vẫn bình tĩnh tiếp tục cảnh giác và giám sát kẻ tình nghi, không biết lúc nào sẽ đến, hoặc có thể chẳng đến bao giờ.
Chỉ là—tôi có hơi bận tâm một chút.
Chỗ ẩn nấp khá tối, nên tôi không nhìn rõ mặt Daichi bên cạnh.
Thế nhưng, tôi vẫn biết. Daichi đêm nay, thể trạng không được tốt lắm.
Nếu muốn phán đoán chỉ dựa vào sắc mặt, thì với ánh sáng này là không thể. Nhưng dù sao thì cậu ta cũng là bạn cùng phòng, và còn là bạn cùng lớp nữa.
Lượng kinh nghiệm tích lũy nhanh chóng dù chưa nhiều đang mách bảo tôi. Một giờ trước, cậu ta còn nín thở không hề động đậy, nhưng dần dần lại thay đổi tư thế liên tục, và giờ thì đang thở ra những hơi thở mệt mỏi đủ để tôi nghe thấy.
「…………Ưm!」
Thấy Daichi đau đớn, hay đúng hơn là đầy vẻ bất mãn, ghét bỏ làm khuôn mặt đẹp trai biến dạng, Akiharu khẽ thở dài, rồi nói:
「—Này, Daichi.」
「…………Gì. Cậu thấy bóng người à?」
「Không phải. Nhưng cậu về đi.」
Ngay lập tức, một ánh mắt sắc bén hơn cả con dao tôi luyện đâm thẳng vào tôi.
Nhưng Akiharu nghĩ, sự gai góc đó là bằng chứng tốt, và lắc đầu. Bình thường, Daichi có thể lạnh lùng nhìn tôi, nhưng sẽ không bao giờ ném ra vẻ chống đối trắng trợn như thế này. Có thể là do bị tổn thương lòng tự trọng, nhưng tôi nghĩ cậu ta có đủ độ lượng để dễ dàng bỏ qua chuyện nhỏ như vậy.
Tức là bây giờ, Daichi hoàn toàn không có chút thảnh thơi nào cả… Chuyện là thế sao.
Ngồi yên như thế này hoặc tuần tra suốt hai tiếng đồng hồ, thật sự tốn nhiều sức lực và tinh thần hơn tôi tưởng. Mặc dù vậy, Daichi bình thường là người có thể chất quái vật, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và không hề xao nhãng ngay cả khi tôi đã kiệt sức và chỉ còn cố gắng bằng tinh thần.
Thế thì, chắc là bệnh tật gì đó rồi. Hơn nữa, còn là mức độ không thể che giấu được. Cái tên này trông không có vẻ gì là khéo léo để có thể vừa làm vừa nghỉ, nên nếu cứ im lặng thì chỉ có tệ hơn thôi.
Vì vậy, Akiharu giữ tư thế thấp, từ từ bò lại gần Daichi,
「Đừng cố quá. Tự cậu cũng biết mà, phải không?」
「…Không phải cố. Tôi đã hoàn thành một nửa rồi, còn chưa đến hai tiếng nữa thì—」
「Sau chưa đến hai tiếng đó, cậu sẽ phải thức dậy mà không ngủ được sáu tiếng để học bài bình thường đấy? Nếu tối nay không tìm thấy, thì ngày mai cũng vậy. Ngày kia cũng vậy. Cậu sẽ gục ngã đấy.」
「Không sao đâu. Không cần lo lắng đến mức đó, tôi… ưm?!」
Daichi định phản bác điều gì đó thì cơ thể chao đảo.
Khi tôi nghĩ “Chết rồi!”, Akiharu đã hành động. Vội vàng nắm lấy bờ vai đang nghiêng ngả trước mặt, tôi đỡ cậu ta để không ngã, dù bất ngờ vì sự mỏng manh ấy—
「Đừ—đừng chạm vào!」
Đột nhiên Daichi lớn tiếng, giằng tay tôi đang nắm vai ra một cách thô bạo—tôi tưởng vậy, nhưng cậu ta lại khuỵu xuống, hai tay chống xuống đất. Sức lực chắc đã đến giới hạn rồi.
Thật là bó tay, đúng là vậy. Tôi hiểu cậu ta có tinh thần trách nhiệm cao, nhưng nếu làm hỏng cơ thể thì chẳng còn gì nữa. Chuyện này xử lý không được tốt, có lẽ cậu ta cũng chỉ là một thằng nhóc học sinh cấp ba như chúng tôi mà thôi. Nói thế này thì không hay, nhưng tôi có chút yên tâm.
Tôi không phải là loại người nhỏ mọn đến mức mang ác ý hay địch ý chỉ vì một người bệnh hơi nổi cáu. Chuyện này cứ khoan dung mà bỏ qua đi… hay đúng hơn là tôi định trêu chọc một chút.
「Nè. Cái bộ dạng đó, cho dù hung thủ có đến cũng vô dụng thôi.」
「Ưm…」
「Hay nói cách khác, cho dù hung thủ không đến, cũng chưa chắc cậu chịu đựng được hai tiếng nữa. Kẻ phải cõng cậu ngất xỉu về phòng là tôi đấy?」
「Ưưư…」
Daichi lẩm bẩm những tiếng đầy khổ sở nghe sao mà dễ thương, thế này cũng thú vị thật.
Mà thôi, không phải lúc để thấy thú vị quá.
「…Thôi được rồi, hôm nay cậu nghỉ ngơi đi. Đâu có thư báo trước đâu, khả năng là một cuộc chiến dài hơi đấy? Mau về uống thuốc đi, rồi ngày mai hãy cố gắng. Nha?」
「……………………Ưưưư…」
Vẫn cúi đầu, Daichi khẽ rên rỉ đầy khó xử:
「…………………………………………Tôi biết rồi.」
Sau một khoảng lặng khá lâu, cậu ta mới nói như vậy.
Khi Daichi ngẩng mặt lên, vẻ không cam tâm hiện rõ mồn một, chứng tỏ cậu ta gần như đã đến giới hạn rồi. Cậu ta buông lỏng cảnh giác hơn bao giờ hết, khá là lạ lẫm. Sau này chắc chắn tôi sẽ dùng nó làm chuyện để trêu chọc khi cậu ta khỏe mạnh lại. Phản ứng đó chắc cũng vui lắm đây.
Nhưng bây giờ, quan trọng nhất là phải giữ yên tĩnh.
「Cậu tự về ký túc xá được không?」
「Không sao. Tôi tự về phòng cũng được, là vì muốn nể mặt cậu đó, chứ thật ra tôi vẫn còn…」
「À à, được rồi được rồi. Vậy thì, cẩn thận về nhé.」
「…………Ừ.」
Dù trông có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng Daichi từ từ đứng dậy. Lúc đó, cậu ta còn nhìn quanh xem có bóng người nào không, đúng là một kẻ thận trọng.
Thế nhưng, sức khỏe không tốt vẫn là một trở ngại, Daichi bước đi loạng choạng, khác hẳn với dáng đi dứt khoát thường ngày, định rời khỏi khu vườn—nhưng chưa đi được bao xa thì dừng lại.
「…………Hino.」
「Ừm? Gì thế?」
Akiharu nửa đứng dậy, nghĩ thầm liệu có phải cậu ta đi bộ về cũng khó khăn.
…Nhưng Daichi quay mặt lại phía tôi,
「Xin lỗi vì đã mè nheo. Và, tôi… xin lỗi vì đã làm hỏng lòng tốt của cậu. Tôi không bị bệnh nên tuyệt đối không lây đâu, cậu cứ yên tâm.」
Cậu ta nói với vẻ cộc lốc.
—Khoan đã, đột nhiên nói ra mấy lời đó thì…
Tôi đâu có nghĩ là bị làm hỏng lòng tốt gì đâu, mà cậu ta xin lỗi thì cũng khó xử, nói thật là đột nhiên bị hỏi thế này thì tôi không biết phải ứng phó thế nào.
Trong lúc tôi đang bối rối không biết phản ứng ra sao, loay hoay tìm lời nào đó thích hợp thì Daichi đã bước nhanh và đi mất.
Thật sự là tên đó có yếu không vậy, Akiharu đưa đầu ngón tay gãi thái dương khi nhìn bóng lưng đang khuất dần với tốc độ khiến anh ta muốn hoài nghi…
「…………Hãy giữ yên tĩnh đấy nhá.」
Akiharu chỉ nói nhỏ vậy thôi, rồi thở dài.
Dù sao đi nữa. Đối tác đã rời đi rồi, mình phải làm thật tốt. Nếu để tên quay lén lỡ lẻn vào mà lại bắt hụt, thì với tính cách của Daichi, cậu ta chắc chắn sẽ tự ý nhận trách nhiệm và sẽ rất suy sụp.
Vì thế, phải canh chừng cẩn thận. Thật lòng mà nói, tôi cũng đã buồn ngủ lắm rồi. Chỉ còn hai tiếng nữa thôi, rồi sẽ xong. Chắc chắn tôi sẽ chịu đựng được.
「Được rồi………… Cố lên.」
Akiharu cố nuốt cơn ngáp đang trào dâng, ngồi thẳng dậy trong bóng râm của ghế đá.
◆ ◇
Mặc dù vậy, đây về cơ bản là một nhiệm vụ quá nhàn rỗi, dù có tự cổ vũ bao nhiêu lần thì tôi cũng gần như buông xuôi ngay lập tức.
Nhưng điều đó cũng là lẽ tự nhiên thôi. Cứ nhìn chằm chằm vào một cảnh tượng chẳng có gì thay đổi suốt hai mươi phút, rồi thời gian tuần tra sau đó cũng chẳng có gì xảy ra cả. Giá mà có một cơ chế gì đó thú vị hơn để người xem giải trí thì tốt biết mấy. Như là đèn lấp lánh đủ màu, hay bắn pháo hoa, hoặc là biến hình kết hợp chẳng hạn. Kẻ khả nghi cũng sẽ không thể lẻn vào, thật là một kế hoạch tuyệt vời! Đúng là mình nghĩ ngốc nghếch thật.
Vừa nghĩ vẩn vơ những điều vô bổ để phần nào giải tỏa sự nhàm chán, Akiharu đứng dậy để bắt đầu cuộc tuần tra thứ sáu trong ngày—
「…………Ưm?」
Ở phía cửa sau của một trong những ký túc xá nữ, một lâu đài phong cách Tây Âu, tôi cảm giác như có gì đó đang chuyển động.
「…………Bóng người…?」
Tôi có cảm giác như vậy.
Nhưng nếu đó là kẻ quay lén, thì hắn đã tiếp cận ký túc xá nữ từ lúc nào? Tôi không nghĩ là mình đã bỏ sót, và phía cổng chính cũng có người canh gác. Chẳng lẽ những người ở đó đã bỏ qua và hắn lại xuất hiện từ cửa sau?
Một luồng căng thẳng đột ngột chạy dọc sống lưng, nhưng tôi vẫn cảm thấy không hợp lý chút nào. Cổng vào luôn có ít nhất ba đội canh gác, vậy mà lại có thể đột nhập mà không bị phát hiện sao. Tên biến thái đó là tay cao thủ nào vậy? Một kẻ như vậy lại là tên biến thái say mê quay lén, đúng là đã đi sai đường đời theo nhiều nghĩa rồi.
Akiharu cố gắng duy trì sự căng thẳng gần như tan biến vì kinh ngạc, anh ta nheo mắt nhìn thẳng vào điểm mà anh ta cho là có gì đó đã động đậy. Để đề phòng, anh ta cẩn thận ẩn mình giữa ghế đá và bụi hoa đỗ quyên, tránh để đối phương phát hiện. Cố gắng không cử động nhiều nhất có thể.
Khi nhìn chằm chằm vào bóng tối, anh ta lại thấy một vật gì đó chuyển động. Lần này gần hơn lúc nãy. Dường như nó đang đường hoàng đi trên con đường lát đá.
Tôi thầm nghĩ tên khốn này gan to đến mức nào mà lại vặn vẹo như vậy, rồi nheo mắt cố gắng nhìn rõ hình dáng của nó…
Dù ở xa, nhưng dưới ánh đèn đường, Akiharu đã thấy hình dáng đó.
Và rồi—anh ta rũ vai chán nản.
「……………………Cái quái gì thế, con nhỏ đó đang làm gì vậy?」
Chiếc váy cổ yếm màu đỏ thẫm nổi bật rõ ràng trong bóng tối, không hề hòa mình vào màn đêm.
Làn da trắng nõn lộ ra như đang nổi bật giữa bộ quần áo và không khí ban đêm.
Có thứ gì đó nhỏ bé màu vàng lấp lánh trên ngực, có phải là dây chuyền không.
Và—mái tóc vàng dài vẫn xoắn tít một cách hoàn hảo như mọi khi.
Đó, nhìn từ đâu cũng chính là Celenia.
Cứ tưởng là tên quay lén, hóa ra chỉ là một cô tiểu thư đáng ngờ.
Đã hơn một giờ đêm rồi, con bé drill đó đang làm gì vậy? Hẹn hò bí mật… thì ở đây quá ít đàn ông. Ban Giáo dục phổ thông đã về hết, Ban Giáo dục cao cấp thì chỉ còn tên tự luyến ngốc nghếch kia. Nói về một khía cạnh nào đó thì hai người họ cũng hợp nhau đấy, nhưng ký túc xá nam nơi Kazamatsuri Touichirou, hay còn gọi là Daikichi, ở không nằm về phía này, nên nếu là hẹn hò thì chắc chắn họ sẽ chọn một nơi khác.
Trong lúc Akiharu đang nghĩ những điều đó, Celenia vẫn bước nhanh, hình bóng cô ấy càng ngày càng tiến lại gần.
Tôi nên làm gì đây… Akiharu chỉ mất chưa đầy mười giây để suy nghĩ, rồi anh ta thở dài và đứng dậy.
Và khi Celenia đã đến gần và sắp sửa tới rìa khu vườn, Akiharu nói với cô ấy bằng một giọng điệu đầy vẻ chán nản:
「…Này, cô đang làm gì vậy?」
「Ch—Cái gì cơ!? Ai thế ạ?!」
「À tôi chứ ai.」
Tôi đang ở trong bóng tối nên có vẻ cô ấy không nhìn rõ. Tất nhiên rồi, nếu không thì ẩn nấp chẳng có ý nghĩa gì.
Để lộ diện, Akiharu di chuyển một chút về phía đài phun nước, bước ra dưới ánh đèn.
…Và Celenia, người đang co rúm lại, hai tay kéo về phía ngực, buông tay xuống và thở phào nhẹ nhõm như đã giải tỏa được cảnh giác.
「…Là cậu à. Cậu ẩn mình ở một nơi như thế, chẳng lẽ cậu chính là kẻ quay lén phải không?」
「Nếu nói thế thì cả ban Giáo dục phổ thông đều là kẻ quay lén đấy. Ai cũng ẩn nấp thế này để canh chừng tên tội phạm lẻn vào mà.」
Tôi bỏ qua một cách nhẹ nhàng câu trả lời xấc xược của Celenia “Tôi biết rõ điều đó mà!” vì có lẽ, hay đúng hơn là gần như chắc chắn, cô ấy chỉ đang hoảng loạn nên nói linh tinh thôi.
Vấn đề không phải là chuyện đó, mà là một điều cơ bản hơn.
「…Vậy, tại sao cô lại ra ngoài vào giờ này? Cô có thói quen đi lang thang đêm khuya à?」
「Làm gì có chuyện đó!」
Celenia thốt lên, vẻ giận dữ hiện rõ trên mặt.
「Tôi ra đây để tự tay bắt và khống chế tên tội phạm! Chuyện đó rõ như ban ngày!」
…Rõ như ban ngày sao, chuyện đó?
Ài, không biết nữa. Đau đầu quá. Một cơn đau đầu như muốn giật ở thái dương. Ai đó làm ơn dạy tôi cách giao tiếp rõ ràng với một người mà suy nghĩ khác biệt hoàn toàn được không. Hoặc là làm ơn ban cho cô gái đó một kiểu suy nghĩ bình thường đi.
「…………Được rồi, tạm thời lại đây. Cô hành động nổi bật như thế sẽ làm công việc của chúng tôi bị phủ nhận hết đó.」
「Hừm… Được rồi, tôi sẽ tuân theo. Hãy cảm thấy biết ơn đi.」
「À à, được rồi, lại đây đi.」
Vì tôi thấy phiền nếu phải tranh cãi từng chút một, nên tôi trả lời qua loa, Celenia vừa lẩm bẩm than phiền điều gì đó vừa bước vào khu vườn.
Cuối cùng, khi đi xuyên qua hàng rào cây cảnh và đến gần đài phun nước, Celenia chống tay lên hông và hỏi:
「Vậy, kết quả thế nào rồi? Dường như tên tội phạm vẫn chưa bị bắt.」
「Thì đấy. Chúng tôi hoàn toàn chờ đợi đối phương hành động, nên nếu kẻ thù không có ý định lẻn vào đây thì chẳng làm được gì cả.」
「Hừm… Vô dụng thật.」
「Nếu nói thế thì thật tội nghiệp cho các nhân viên ở đây. Nghe nói mấy người bên đội bảo vệ đã bị khiển trách nặng nề lắm đó. Họ đang rất quyết tâm lấy lại danh dự.」
Mà thực ra, dù không có quyết tâm đó thì an ninh cũng đủ khủng khiếp rồi. Kể cả cổng chính, bức tường bao quanh khuôn viên Bạch Lệ Lăng cao hơn mười mét, trên tường còn lắp cảm biến hồng ngoại. Hơn nữa, trước tường còn có bảo vệ đứng gác, vậy mà lại có thể đột phá mà không ai phát hiện, thì không phải là kỹ năng tầm thường. Theo nhận định của Fukami Kan, đây là tội phạm đơn độc, nên cái gan một mình đối đầu với Bạch Lệ Lăng cũng thật đáng nể. Chỉ có điều là tên biến thái. Một tên siêu biến thái.
Vì thế mà, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy đâu. Hơn nữa, ngay cả việc có xảy ra vụ đột nhập tiếp theo hay không cũng không rõ.
Vậy nên, tôi thật sự mong muốn cái tiết học đặc biệt này kết thúc càng sớm càng tốt. Thời gian ngủ bị cắt xén thực sự là một điều đáng buồn. Trong thời kỳ dậy thì mà lại thấy mấy tháng nay chiều cao không tăng lên mấy. Con người cao lên khi ngủ vào ban đêm, nên tôi rất muốn được ngủ.
Nhưng mà, lại có một kẻ đang hừng hực khí thế một cách vô ích, dù cô ta đáng lẽ có thể thoải mái ngủ nghê… Đúng là một kẻ phiền phức mà.
「Mà này, cô bảo là sẽ bắt tên tội phạm… phải không?」
「Vâng, tất nhiên rồi. Vì ai đó quá vô dụng, nên chính tôi đây, đích thân…」
「À không, chuyện đó thì được rồi… Nhưng với bộ dạng đó sao?」
Với chiếc váy và đôi giày cao gót, cô ấy vẫn ăn mặc như thể đi dự tiệc. Nếu là đi trình diễn thời trang thì còn hiểu được, chứ một người định tham gia vào một cuộc truy đuổi thì chắc chắn không nên mặc như vậy.
Thế nhưng Celenia lại nghiêng đầu một cách khó hiểu,
「Đúng vậy ạ. Có gì lạ sao?」
「Lạ chứ. Tất cả mọi thứ đều lạ. Cả cái tóc đó nữa.」
「Cái gì…! Là một quý cô thì ăn diện và chỉnh tề đầu tóc là điều hiển nhiên mà!」
「Nếu chỉ riêng ý kiến đó thì tôi cũng gật đầu đồng ý thôi… Với lại, tại sao cô lại xuất hiện vào giờ này? Nếu có ý định làm thì đáng lẽ phải tuần tra hay phục kích từ sớm hơn rồi chứ.」
「Ưm…」
Khi tôi thốt lên những câu hỏi ngây thơ, Celenia rõ ràng là cứng họng và quay mặt đi. Vẻ mặt cứng nhắc của cô ấy như muốn nói rằng cô ấy bị hỏi điều không muốn trả lời. Đúng là một người dễ hiểu mà.
Cô ấy đang che giấu điều gì… Thôi, không cần truy cứu cũng được. Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là công việc hôm nay kết thúc, nên chỉ cần hoàn thành nó thôi.
Vấn đề là, làm sao để đối phó với người phụ nữ này…
「Này, cô drill đó.」
「…Cậu muốn bị xử tử trước khi bắt được tên quay lén à?」
「Ấy ấy, đâu có. Tôi đi tuần tra đây, cô thì sao? Ở đây canh gác à?」
Vì Celenia không thuộc ban Giáo dục phổ thông, nên không cần phải tuân theo chỉ thị của Fukami Kan, nhưng nếu cô ấy hành động lung tung thì sẽ gây phiền phức. Tôi muốn cô ấy mau chóng trở về ký túc xá.
Thế nhưng, tôi biết rõ cô ấy không phải là người sẽ nghe lời nếu tôi nói vậy. Vậy thì, mình cứ kiểm soát hành động của cô ấy, rồi chiều theo ý cô ấy một tiếng là được thôi.
Tôi nghĩ vậy và hỏi, nhưng…
Akiharu vô thức nhíu mày khi thấy Celenia hiếm hoi nhìn xuống như đang băn khoăn điều gì đó. Đến mức tôi phải lo lắng liệu có điều gì khiến cô ấy phải ưu tư không, cái hào quang kiểu tiểu thư ngỗ ngược hay nữ hoàng đều biến mất hoàn toàn.
Vì thế tôi buột miệng,
「Hay là, cô trở về ký túc xá đi? Nếu vậy tôi sẽ đưa cô về—」
「Tôi sẽ không về! Cậu nghĩ tôi ra đây để làm gì chứ? Là để tự tay bắt kẻ biến thái dơ bẩn đó càng sớm càng tốt!」
Tôi hối hận ngay lập tức, vì đã nói thêm chuyện không cần thiết.
Celenia trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt như muốn cắn xé. Tuy chưa đến mức nghiến răng ken két, nhưng khí thế đó dữ dội đến mức nếu cô ấy làm vậy thì cũng không có gì lạ.
Tôi nghĩ “Thật lòng không muốn bị cắn đâu”, rồi Akiharu giơ tay ra ra hiệu như thể đang trấn an một con ngựa bất kham.
「Tôi biết rồi nhưng… đâu cần phải nóng nảy đến mức đó chứ? Dù có mất chút thời gian, nhưng rồi tên tội phạm cũng sẽ bị bắt thôi. Bỏ qua chuyện chúng tôi hay hiệu trưởng, nhưng chẳng lẽ thầy Fukami Kan đã quyết tâm rồi mà lại không bắt được sao?」
「Chuyện đó… đúng là vậy nhưng…」
Cái dáng vẻ cắn răng tiếc nuối đó, thật sự có gì đó không giống Celenia chút nào.
Đáng lẽ cô ta phải là kẻ kiêu ngạo, tự phụ, hành xử như thể mình là nữ hoàng. Vì thế mà tôi cảm thấy khó chịu, nhưng cũng có chút ghen tị vì cô ta có thể tự hào về bản thân đến vậy. Bởi vì cô ta là một cá tính vượt trội, khác thường theo cả nghĩa tốt lẫn xấu.
Vậy mà, Celenia lúc này lại như một cô gái tuổi dậy thì bình thường…
—Không lẽ nào.
「Không lẽ, cô…」
「C—Cái gì cơ!?」
「Sợ, phải không?」
「Cái gì?! Dựa vào bằng chứng gì mà lại nói mấy lời bậy bạ đó chứ?!」
Tôi hỏi thử một cách bừa bãi, nhưng có vẻ đúng phóc luôn.
Nhìn Celenia nhíu mày, đỏ mặt, dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại né tránh ánh mắt, thì lời phủ nhận của cô ấy hoàn toàn vô nghĩa, hay đúng hơn là chỉ nghe như lời khẳng định mà thôi.
…À ra thế, ra là vậy.
Akiharu hiểu ra, nở một nụ cười nhếch mép.
「Thức đến giờ này, rồi lại cố tình đi xuống đây là vì chuyện đó à.」
「Gì… Gì mà chuyện đó chứ?!」
「À thì… Tôi nghĩ là thật lạ khi muốn tìm tội phạm mà lại bước nhanh dưới ánh đèn thế nhỉ? Với lại cô lại nghe lời tôi một cách lạ thường? Rồi lại lo lắng một cách kỳ lạ nữa?」
「…………Ưưư…」
Có lẽ đã đoán được điều tôi muốn nói, Celenia lấm tấm mồ hôi trên trán, ánh mắt đảo quanh. Rõ ràng là đang rất hoảng loạn. Thật là quá thú vị.
Mà thôi, chuyện đó cũng đành chịu. Một cô tiểu thư hống hách, kiêu ngạo như vậy, nếu bị lộ lý do hăng hái ra ngoài là vì—không thể ngủ yên giấc, thì chắc sẽ xấu hổ lắm.
「Nhưng mà nói gì thì nói. Dù có kiêu ngạo đến đâu, cô cũng chỉ là một cô gái tuổi dậy thì thôi.」
「…Cậu muốn nói gì?」
「À không, chỉ là tôi thấy cô cũng có những lúc đáng yêu ghê.」
「Đáng yêu—!?」
Akiharu đã nghĩ là mình bày tỏ cảm xúc khá thật lòng, nhưng phản ứng của Celenia thì thật tệ.
Cô ấy giật mình lùi lại như bị đấm, ôm vai, mặt đỏ bừng lên thấy rõ dù trong bóng tối—ô hô. Phản ứng thú vị đấy.
Trước vẻ hiếm thấy của Celenia, Akiharu càng nở nụ cười sâu hơn,
「Chuyện đó gọi là quỷ bệnh hay sao? Hay là cô chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thật ra cô sợ chuyện ma quỷ và mấy trò thử lòng dũng cảm à?」
「……………………」
Tôi nói đùa để trêu chọc—Akiharu bỗng thấy ‘Ơ?’ và nghiêng đầu.
Cơ thể Celenia, mà tôi cứ tưởng cô ấy vừa run vai một chút, dường như trở nên căng cứng. Không chỉ vậy, tôi còn cảm thấy không khí xung quanh nặng nề hơn một cách kỳ lạ. Và không hiểu sao, gáy tôi nhói lên, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Khi Akiharu đang cười gượng vì những bất thường xảy ra với cơ thể mình, Celenia ngẩng mặt lên—
Đôi mắt cô ấy hiện rõ vẻ sát khí, không còn gì khác nữa.
「…Hứ, hứ hứ… Thì ra, thì ra là vậy. Cứ tưởng là cậu lại làm cái trò khen ngợi tôi một cách hiếm thấy… thì ra là định trêu chọc tôi sao…?」
Với giọng nói thấp đến rợn người, Akiharu vô thức lắc đầu.
Làm gì có chuyện trêu chọc gì đâu. Đúng là có chút ý nghĩ nhất thời… à đúng hơn là chắc chắn là có, nhưng chỉ là muốn trêu một chút thôi… Với lại, khen ngợi gì đâu mà khen ngợi? À không, nếu khen ngợi mà cô ấy vui vẻ thì có nên nói ngay bây giờ không?
「—Bình tĩnh đi. Tôi không rõ lắm, nhưng cô có lẽ đang hiểu lầm.」
「Ai hiểu lầm cái gì hả!? Tôi, cậu dám… định lừa gạt tôi bằng những lời đường mật không thật lòng đó sao!?」
「Thì tôi đã bảo là không hề có ý định làm thế mà!」
Tôi lỡ gào lên đáp lại—Tôi phải làm sao đây, cái con drill mất phương hướng này.
Nhưng dường như cô ấy hoàn toàn không có ý định dừng lại, Celenia từ từ nhích lại gần, nở một nụ cười đen tối trên môi.
「…Quả nhiên, kẻ đầu tiên cần phải khuất phục chính là cậu… Đúng, đúng vậy. Với những bức ảnh đó nữa, để rửa nỗi nhục cho gia tộc Flameheart, tôi phải bắt đầu bằng cách chôn vùi kẻ địch ngay trước mắt vào bóng tối…」
Khoan đã. Không nên làm vậy.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, nhưng bị khí thế khác thường đó áp đảo, Akiharu đưa tay lên trước, thể hiện ý đầu hàng, rồi—
—Từ phía sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó.
Suy nghĩ của tôi lập tức chuyển từ tình huống ngốc nghếch trước mắt sang trạng thái cảnh giác. Đúng vậy, là tên quay lén. Tôi đang ở đây, thức trắng đêm dù đã khuya để chịu đựng cơn buồn ngủ, tất cả chẳng phải là vì tên đó có thể đến sao.
Không phải lúc để đối phó với cái con drill không thể hiểu nổi này. Có lẽ vụ ồn ào vừa rồi đã tiết lộ vị trí của tôi, nhưng để nắm bắt hành động của đối phương, tôi phải ẩn mình và ra tay trước.
Nghĩ vậy, Akiharu quay người, hạ thấp người xuống—
Rồi bị tông vào và ngã xuống.
「Đờ—!?」
「Hừ, định chạy trốn cũng vô ích thôi!」
Akiharu cảm thấy có sức nặng trên hông, cố gắng xoay người phần trên cơ thể và nhìn thấy Celenia đang cười một cách đầy vẻ khiêu khích.
Celenia, hay đúng hơn là một cô tiểu thư ngốc nghếch hoàn toàn không hiểu tình hình.
「Cái, con drill đáng chết kia! Cô có biết mình đang làm gì không!?」
「Tất nhiên rồi. Đây là… đúng vậy, là trừng phạt. Là sự trừng phạt ngang với thiên phạt. Hứ hứ…」
「Cô có biết đâu chứ?!」
Không thể thuyết phục được con drill đang nở nụ cười sa ngã vào bóng tối. Mà ngay cả khi chưa sa ngã thì cũng vô vọng. Về cơ bản, cô ấy không phải là người nghe lời người khác.
Vậy thì phải làm gì thì đã rõ rồi.
Không cần hỏi han gì nữa—hạ gục thôi.
Tôi nắm lấy cổ tay phải của Celenia, người đang định nắm lấy vai tôi. Celenia rõ ràng là hoảng loạn ngay lập tức, cô ấy rụt tay lại và đứng dậy.
Với diễn biến vừa ý, tôi dùng lực vào tay trái đang nắm cổ tay cô ấy để chống cự, đồng thời xoay nửa thân dưới để ngửa ra. Rồi tôi luồn tay phải từ dưới vào khoeo chân Celenia, và ngay lập tức đổi thế—
Xoay tròn một vòng, vị trí trên dưới hoàn toàn đảo ngược.
Tôi đã thành công trong việc đè Celenia xuống một cách đẹp mắt.
「Cái, cậu làm gì—ưm~!?」
Cô ấy phản kháng dữ dội và giãy giụa, nên tôi dùng thân thể đè lên để tước đi tự do của cô ấy. Tất nhiên, tôi vẫn nắm chặt cổ tay phải không buông, còn tay kia thì bịt miệng cô ấy lại để cô ấy không la hét.
Không làm thế này thì cô ấy sẽ không nghe lời, nên cũng đành chịu thôi. Chắc chắn người ta gọi loại người này là ngựa hoang.
Tôi trừng mắt nhìn Celenia đang tiếp tục lầm bầm ngay trước mặt—hay đúng hơn là mũi chạm mũi—ở khoảng cách gần đến mức như muốn chạm vào nhau.
「Nghe này, bình tĩnh đi. Tôi sẽ không làm gì hại cô đâu nên hãy yên lặng.」
「Ưm~!? Ưm~, ưm~m~m~!」
…………Không hiểu sao, sự phản kháng lại càng tăng lên.
Kỳ lạ thật. Có gì không ổn ư? Tôi đã cố gắng nói chuyện để không kích động cô ấy mà.
「…Thôi nào, yên lặng đi. Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Có thể là tên quay lén mà cô yêu thích đấy.」
「Ưm~!?」
「Đúng vậy, nên bị phát hiện là không hay đâu. Nếu cô ghét tên đó thì hãy hợp tác đi, bây giờ cô giãy giụa thì tên đó sẽ chạy thoát đấy.」
「Ưm~…」
「Được rồi, ngoan nào. Cứ yên lặng như thế nhé...」
Khi anh nói như thể thì thầm vào tai cô, quả nhiên Selnia cũng khẽ cựa quậy nhưng không hề lên tiếng.
Thôi được, vậy là có thể yên tâm phần nào. Nếu chỉ nghe những lời mình vừa nói, không hiểu sao lại có cảm giác như mình đã buột miệng ra một câu không thể chấp nhận được, nhưng cũng có ai nghe thấy đâu, nên thôi vậy.
Cô bé đã im lặng rồi, nhưng để đề phòng, anh vẫn giữ chặt cơ thể Selnia. Tuy nhiên, nếu cứ bịt miệng mãi thì chắc sẽ khó thở, nên anh chỉ bỏ bàn tay đang bịt miệng cô ra. Một phần lý do là vì hơi thở ấm áp trên lòng bàn tay khiến anh có chút nhột.
Ở trong tư thế đó, anh căng tai lắng nghe, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào khác ngoài hai người họ.
Gió hầu như không có, nên tiếng lá cây xào xạc cũng rất ít. Đài phun nước chỉ róc rách một chút cho có, nhưng điều đó cũng không đáng để tâm.
Anh cố gắng tìm kiếm những âm thanh lẽ ra phải lẫn vào như tạp âm, khác với những tiếng động xung quanh mà anh đã nghe thấy khi ẩn mình bất động.
Căng thẳng thần kinh, kiềm chế hơi thở, không để lọt một âm thanh nào──
「…………ッ」
Không để lọt một âm thanh nào...
「…………ん……」
Không để lọt...
「………………ぁ,……」
…………………………。
「……ッ…………hự, ừm……」
──Aizz, chịu thua rồi, không chịu nổi nữa.
Cảm nhận hơi thở ẩm ướt phả vào tai, hơn nữa nó còn có một âm hưởng gì đó đầy day dứt... Với tình hình thế này thì sao mà tập trung được chứ. Đừng có coi thường một chàng trai đang ở độ tuổi thanh niên chứ. Đã vậy còn đang ôm nhau trong bóng tối, hơi ấm cơ thể truyền qua lớp vải áo như thấm vào da thịt, xen lẫn mùi xà phòng hay dầu gội thơm dịu trong mồ hôi── Thôi rồi, lơ là một chút thôi là não bộ sắp tan chảy mất.
Cứ thế này thì có lẽ rất tệ hại.
Akiharu cố gắng kiềm nén bản thân, không để mình quằn quại vì hơi nóng phả vào vành tai, rồi anh kìm giọng thấp nhất có thể để nói chuyện với Selnia.
「──Này」
「Được... đã tìm thấy sao?」
「Không phải chuyện đó... cô làm ơn im lặng thêm chút nữa đi. Đừng có thở dốc như thế」
「Thở dốc... tôi có làm gì đâu chứ! Hơn nữa... cứ dán chặt thế này thì hơi khó thở ạ.」
「Xin lỗi. ...Nhưng mà, cô...」
Với Selnia kiêu hãnh, việc cô ấy cho phép một người bị coi là thấp kém như anh chạm vào đã là một sự nhượng bộ phi thường rồi.
Dù hiểu điều đó... nhưng Akiharu lại bị một chuyện khác làm xao nhãng.
Bộ ngực của Selnia, quá đầy đặn so với những cô gái cùng tuổi. Việc anh đè ép nó bằng lồng ngực mình khiến cô ấy khó thở cũng là điều dễ hiểu. Phổi bị chèn ép nhẹ, nên việc cô ấy phát ra những âm thanh kỳ lạ cũng không có gì là lạ.
Nhưng... cái cảm giác này là gì đây?
Vì có lớp áo chắn giữa nên anh không cảm nhận trực tiếp, nhưng cái cảm giác mềm mại, đầy đàn hồi đang cố gắng nới lỏng dây cương lý trí với một tốc độ kinh hoàng── không biết chừng, có khi nào... nó đúng là như thế không? Anh không thể không dấy lên những tưởng tượng kỳ quặc đó.
「…………Để đề phòng, tôi sẽ hỏi. Điều này không có ý nghĩa kỳ lạ, mà chỉ là để xác nhận thôi. Không có ý đồ gì khác ngoài điều đó, và nếu có thì chỉ là sự tò mò thuần túy thôi...」
「...Rốt cuộc là chuyện gì vậy. Dài dòng quá, mau nói đi.」
「Vậy thì, tôi hỏi nhé...」
Anh nuốt nước bọt "ực" một tiếng, cố gắng bình tĩnh lại một chút rồi── nói ra.
「Cô………… có khi nào, không mặc áo ngực không?」
「Cái gì── Hự!?」
Dù đã đoán trước là cô sẽ làm thế, nhưng Akiharu vẫn lập tức dùng tay phải bịt miệng Selnia lại ngay khi cô định hét lên. Haizzz, vừa nãy hoàn toàn không để tâm, mà sao giờ môi cô chạm vào lòng bàn tay mềm mại cực kỳ thế này── chết thật, không được rồi.
Tâm trí anh cứ lơ đãng, lẽ ra không nên hỏi thì hơn phải không? Nhưng... anh cực kỳ tò mò. Anh từng nghĩ thế này khi vô tình chạm vào ngực cô trong một tai nạn trước đó, cảm giác bộ ngực này... mềm mại quá đỗi.
Dù có lớp áo chắn giữa, vậy mà anh vẫn có thể cảm nhận trực tiếp đến mức nổi da gà, thấy nó bị ép và biến dạng theo mỗi hơi thở, thì dĩ nhiên là anh phải tò mò rồi. Là con trai thì đương nhiên phải tò mò.
Nhưng mà hỏi thì... liệu có tệ quá không? Có phải là hết đường làm người không? Có phải là một hành động chắc chắn sẽ thua nếu bị kiện quấy rối tình dục không?
...Không được. Cái cảm giác này còn tệ hại hơn cả ma túy, nó sẽ làm hỏng con người ta mất.
Thở dài, Akiharu nhẹ nhàng bỏ tay phải ra, giải phóng miệng Selnia.
Bên anh cũng đã bình tĩnh hơn một chút, không còn ý định gào thét nữa. Dù vậy, gương mặt cô hơi đỏ ửng, xấu hổ quay đi... Aizz, chết tiệt, sao lại làm cái biểu cảm này vào lúc như thế chứ, cái cô gái này.
「…………Việc nhìn thấy đường viền đồ lót qua chiếc váy này thì không thể chấp nhận được ạ. Gu thẩm mỹ của tôi không cho phép điều đó. Vì vậy... tôi không còn cách nào khác...」
──Đúng là đồ khốn nạn mà, lại chơi bài này sao.
Anh cảm nhận rõ tim mình đập như trống bỏi, ngực bị chèn ép khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp, nếu nói vậy thì bên anh cũng đang trong trạng thái tinh thần hỗn loạn sắp vỡ tung, hơn nữa xung quanh còn có hoa nở, đài phun nước, tạo nên một khung cảnh đầy thơ mộng, trăng cũng đã lên, giờ đây dù có chuyện gì xảy ra cũng chẳng có nhân chứng nào cả──
…………Không một ai?
Không. Chắc chắn là có. Anh đã nghe rõ tiếng bước chân của chủ nhân chúng.
Mà sao sau đó anh lại không nghe thấy tiếng bước chân nữa nhỉ, rốt cuộc là đang ở đâu?
Một câu hỏi lóe lên, Akiharu ngẩng mặt lên định nhìn xung quanh để thoát khỏi tình cảnh này──
Và anh chạm mắt với chị China đang đứng ngay bên cạnh.
「…………」
「…………」
──Cả hai, im lặng.
Akiharu nhận ra cô ấy. Hôm nay── à mà thực ra là hôm qua rồi, người phụ nữ cao ráo đã ở cùng Selnia. Hình như tên là Feng, người sử dụng Thanh Long Đao.
Cô ấy đang đứng sững ngay gần đó, nhìn xuống Akiharu và Selnia.
...Ờm. Cái này thì.
「...Không, không phải vậy! Cái này là, vì tưởng rằng kẻ chụp lén đã đến, nên vội vàng cúi mình xuống thôi. Hoàn toàn không có bất kỳ yếu tố nào khác đâu! Đúng không nào?」
Anh hỏi Selnia đang ở dưới mình, gương mặt đang căng thẳng của cô chợt giật mình. Có vẻ như cô ấy đã nhanh chóng hiểu rằng tình huống này không có lợi gì cho cả hai, Selnia nở một nụ cười gượng gạo và nói,
「Đúng, đúng vậy đó chị Feng! Thật là đáng ghét, tên thường dân này lại dám nhầm chị Feng với cái tên biến thái chụp lén đáng ghét đó, thật là vô dụng hết chỗ nói! Nhưng mà nhầm lẫn là chuyện ai cũng có thể mắc phải, nên tôi với tấm lòng khoan dung sẽ chấp nhận, vậy nên chị Feng cũng hãy bỏ qua chuyện này một cách nhẹ nhàng──」
「Đúng vậy đúng vậy, đâu có chuyện gì đâu, nếu bị đồn linh tinh thì phiền lắm! Chuyện này hoàn toàn là vô căn cứ! Xin chị hãy giữ bí mật chuyện này với những người khác, xin chị hãy... từ tận đáy lòng tôi mong muốn điều đó...」
Cuối cùng là một lời van nài khẩn thiết với tư thế thấp đến mức như thề nguyền phục tùng từ tận linh hồn.
May quá, tuần trước cũng có một tình huống tương tự, nhưng khác với Shikikagami lúc đó, Selnia vẫn còn lý trí. Anh đã sai khi luôn châm chọc cô là "drill-drill." So với cô hầu gái hậu đậu kia, thì theo một nghĩa nào đó, cô bé này còn có ý thức hơn.
Nhờ vậy mà có lẽ sẽ thoát khỏi tình huống này──
「Phải... Nhưng, chút không ý nghĩa, đó ạ.」
Feng nói vậy, với giọng hơi bối rối, có vẻ áy náy.
Không hiểu ý nghĩa đó, Akiharu định hỏi lại── và lúc đó, anh mới lần đầu tiên nhận ra sự bất thường.
Và gần như đồng thời,
「Cha chà, hết nhanh vậy sao. Đằng nào thì tôi cũng muốn thấy cảnh đi thẳng đến đoạn chính luôn chứ, tiếc thật đó nha.」
Từ phía sau hàng rào cây cảnh, Todo đứng dậy với tiếng "sột soạt", nở nụ cười nhếch mép khiến người ta chỉ muốn đấm cho một trận.
Chưa kịp nghĩ "Sao thằng này lại ở đây", thì bóng người từ khắp nơi khác cũng đứng dậy,
「Nhưng mà nhưng mà, cũng hơi thót tim đó nha~」
「Bị ép buộc mạnh mẽ cũng thích thật đó nha~. Tuy là còn tùy vào đối tượng nữa.」
「Selnia-sama, dễ thương quá đi mất...!」
「Thậm chí phản ứng của Hino-kun còn dễ thương hơn...」
Những kẻ nói những điều tự tiện đó, tất cả đều là thành viên của Lớp Giáo Dục Tập Sự.
Không chỉ có Feng, mà mười mấy học sinh của Lớp Giáo Dục Tập Sự đang có mặt ở đây.
…………Cái gì, tại sao, lại thành ra thế này chứ?
「Bọn, bọn mày... tại sao, lại ở đây...」
「Ôi không, Akki. Rõ ràng quá rồi còn gì.」
Todo vui vẻ tiến đến gần, trông cậu ta thật sự rất vui sướng, Akiharu chỉ muốn dùng hết sức đấm cho một trận và cướp đi ký ức của cậu ta, nhưng cơ thể anh lại cứng đờ, không thể làm được điều đó.
Thế nên Akiharu vẫn giữ nguyên tư thế đang đè Selnia, và phải lắng nghe lời giải thích của Todo.
「Lúc đó tôi đang chán cái tiết học này rồi. Bỗng nghe thấy tiếng thét kinh hoàng của một cô gái trẻ cắt xuyên màn đêm── à mà thực ra là tiếng quát tháo thì đúng hơn, dù sao thì cũng là một âm thanh đó. Đương nhiên là phải tò mò rồi. Đương nhiên là muốn đi xem rồi. Đó chính là bản tính con người mà.」
「Hai người có vẻ đang cãi nhau, nên tôi định ra ngăn lại... nhưng mà, Shingo-kun đã...」
「Nam nữ lén lút trò chuyện trong đêm tại quảng trường đài phun nước, trung tâm vườn hoa... Làm cái chuyện đó mà lại đi ngăn cản thì thật là quê mùa. Thế nên tôi mới lén lút ở trong bóng tối để theo dõi và cổ vũ. Lúc thấy Sui Ran Feng-san đến thì tôi tưởng là hết rồi, nhưng mà... không ngờ, từ đó mới là sự kiện chính chứ!」
Nhìn Todo đầy phấn khích giơ ngón cái lên, Akiharu đã không còn chút tức giận hay kinh ngạc nào nữa.
Cái cảm giác tuyệt vọng này là gì đây? Việc Selnia đến đây là một sự cố, việc anh bị đẩy ngã trước là do anh, và việc anh ở trong tư thế đó là vì muốn bắt kẻ thủ ác. Sau đó, dĩ nhiên là anh có chút bị cuốn theo những suy nghĩ tuổi dậy thì, nhưng anh vẫn giữ một giới hạn nhất định.
Thế nhưng... thế nhưng...
「Nào, Akki」
Không biết từ lúc nào, Todo đã ngồi xổm ngay bên cạnh anh.
Và "cộp" một tiếng, đặt tay lên vai anh,
「Điều tra sự việc tại chỗ Thầy Shinkan── đi thôi chứ?」
「TÔI VÔ TỘI AAAAAAAAAAAAAAAÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ
* **Original:** 「お前…………もしかして、ノーブラ?」
* **Translation:** "Mày (Selnia's, male MC referring to her using "o-mae") ................... hay là, không mặc áo ngực à?" (My character translation plan needs to be fixed. Selnia, despite Akiharu's inner turmoil, should remain "cô" or "em" to show the proper relation, and Akiharu, as MC, will be "anh." Using "mày" for Akiharu to Selnia would be very rude and out of character. This part is a good example of *why* establishing character voice is important *before* diving into translation. The example above does *not* follow the rules of a character whose *kiêu hãnh* (proud) and from a high social standing (like Selnia). Akiharu wouldn't use "mày" towards her, at least not intentionally and not when he's this flustered.)
Let's retry this for the given passage, keeping the established character dynamics and tone in mind.
**Rethinking Akiharu's internal monologue and Selnia's responses:**
* Akiharu uses "o-mae" towards Selnia, which can be informal/familiar, but given Selnia's personality and their dynamic (she views him as beneath her), translating it as "cô" for Akiharu addressing Selnia, and "tôi" for Akiharu referring to himself, seems most appropriate. Selnia refers to Akiharu as "kẻ thường dân" (commoner) or sometimes "ngươi" (you), but mostly maintains a formal tone (using "tôi/tớ" to refer to herself, and "ngươi/cậu" for Akiharu). In her formal mode, she uses "tôi" for herself and "quý ngài" or just "anh" for Akiharu, but her internal thoughts often reflect her true feelings.
* The "chửi thề" (swearing) rule applies.
* "Onomatopoeia" rule applies.
* "「」" brackets retained.
---
**Translation Process (Actual):**
1. **「よし、いい子だ。そのまま静かにしておけよ……」**
* よし (yoshi): Được rồi, ừm, tốt. "Được rồi" seems natural.
* いい子だ (ii ko da): Ngoan nào. (Talking to Selnia, in a slightly patronizing/calming way, but with a hint of desperation).
* そのまま静かにしておけよ (sono mama shizuka ni shite oke yo): Cứ im lặng như thế nhé.
* **Result:** 「Được rồi, ngoan nào. Cứ yên lặng như thế nhé...」
2. **耳元で囁ささやくように言うと、流石さすがにセルニアも身動みじろぎはしたものの喋しやべろうとはしなかった。**
* 耳元で囁ささやくように言うと (mimimoto de sasayaku you ni iu to): Anh nói như thể thì thầm bên tai cô.
* 流石さすがに (sasuga ni): Quả nhiên, đúng là.
* セルニアも身動みじろぎはしたものの (Selnia mo mijirogi wa shita mono no): Selnia cũng khẽ cựa quậy.
* 喋しやべろうとはしなかった (shaberou to wa shinakatta): nhưng không hề lên tiếng.
* **Result:** Khi anh nói như thể thì thầm vào tai cô, quả nhiên Selnia cũng khẽ cựa quậy nhưng không hề lên tiếng.
3. **よし、これで一安心だ。なんだかセリフだけ聞くととんでもない発言をしてしまっているような気もしなくもないが、誰かに聞かれているわけじゃないし、まあいいだろ。**
* よし、これで一安心だ (yoshi, kore de hitoanshin da): Thôi được, vậy là có thể yên tâm phần nào.
* なんだかセリフだけ聞くととんでもない発言をしてしまっているような気もしなくもないが (nandaka serifu dake kiku to tondemonai hatsugen o shite shimatteiru you na ki mo shinaku mo nai ga): Cứ nghe những lời mình vừa nói, không hiểu sao lại có cảm giác như mình đã buột miệng ra một câu không thể chấp nhận được. (Keeping the internal monologue's slightly self-deprecating humor).
* 誰かに聞かれているわけじゃないし、まあいいだろ (dareka ni kikareteiru wake janai shi, maa ii daro): Nhưng cũng có ai nghe thấy đâu, nên thôi vậy.
* **Result:** Thôi được, vậy là có thể yên tâm phần nào. Nếu chỉ nghe những lời mình vừa nói, không hiểu sao lại có cảm giác như mình đã buột miệng ra một câu không thể chấp nhận được, nhưng cũng có ai nghe thấy đâu, nên thôi vậy.
4. **大人おとなしくはなったけど、念の為にセルニアの体は押さえつけたままにしておく。ただし口を塞ふさいだままだと呼吸しにくいだろうから、口を塞いでいた手だけはどけてやる。掌てのひらに受ける吐と息いきがこそばゆかったのも理由の一つだ。**
* 大人おとなしくはなったけど (otonashiku wa natta kedo): Cô bé đã im lặng rồi, nhưng...
* 念の為に (nen no tame ni): để đề phòng.
* セルニアの体は押さえつけたままにしておく (Selnia no karada wa osae tsuketa mama ni shite oku): anh vẫn giữ chặt cơ thể Selnia.
* ただし口を塞ふさいだままだと呼吸しにくいだろうから (tadashi kuchi o fusaida mama dato kokyuu shi nikui darou kara): Tuy nhiên, nếu cứ bịt miệng mãi thì chắc sẽ khó thở.
* 口を塞いでいた手だけはどけてやる (kuchi o fusaideita te dake wa dokete yaru): nên anh chỉ bỏ bàn tay đang bịt miệng cô ra.
* 掌てのひらに受ける吐と息いきがこそばゆかったのも理由の一つだ (tenohira ni ukeru toiki ga kosobayukatta no mo riyuu no hitotsu da): Một phần lý do là vì hơi thở ấm áp trên lòng bàn tay khiến anh có chút nhột.
* **Result:** Cô bé đã im lặng rồi, nhưng để đề phòng, anh vẫn giữ chặt cơ thể Selnia. Tuy nhiên, nếu cứ bịt miệng mãi thì chắc sẽ khó thở, nên anh chỉ bỏ bàn tay đang bịt miệng cô ra. Một phần lý do là vì hơi thở ấm áp trên lòng bàn tay khiến anh có chút nhột.
5. **その状態で聞き耳を立て、自分達以外の気配を探る。**
* その状態で (sono joutai de): Ở trong tư thế đó.
* 聞き耳を立て (kikimimi o tate): anh căng tai lắng nghe.
* 自分達以外の気配を探る (jibuntachi igai no kehai o saguru): tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào khác ngoài hai người họ.
* **Result:** Ở trong tư thế đó, anh căng tai lắng nghe, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào khác ngoài hai người họ.
6. **風は殆ほとんど無いから、草木が擦すれる音はあまりしない。噴ふん水すいが申し訳程度に水音を立てているけど、それも大して気にならない。**
* 風は殆ほとんど無いから (kaze wa hotondo nai kara): Gió hầu như không có.
* 草木が擦すれる音はあまりしない (kusaki ga sureru oto wa amari shinai): nên tiếng lá cây xào xạc cũng rất ít.
* 噴ふん水すいが申し訳程度に水音を立てているけど (funsui ga moushiwake teido ni mizuoto o tateteiru kedo): Đài phun nước chỉ róc rách một chút cho có.
* それも大して気にならない (sore mo taishite ki ni naranai): nhưng điều đó cũng không đáng để tâm.
* **Result:** Gió hầu như không có, nên tiếng lá cây xào xạc cũng rất ít. Đài phun nước chỉ róc rách một chút cho có, nhưng điều đó cũng không đáng để tâm.
7. **じっと隠かくれていた時に聞こえていた周囲の音とは違う、ノイズのように混ざっているはずの音を探す。**
* じっと隠かくれていた時に聞こえていた周囲の音とは違う (jitto kakureteita toki ni kikoeteita shuui no oto to wa chigau): Khác với những tiếng động xung quanh mà anh đã nghe thấy khi ẩn mình bất động.
* ノイズのように混ざっているはずの音を探す (noizu no you ni mazatteiru hazu no oto o sagasu): Anh cố gắng tìm kiếm những âm thanh lẽ ra phải lẫn vào như tạp âm.
* **Result:** Anh cố gắng tìm kiếm những âm thanh lẽ ra phải lẫn vào như tạp âm, khác với những tiếng động xung quanh mà anh đã nghe thấy khi ẩn mình bất động.
8. **神経を研とぎ澄すまして、呼吸を控え、何一つとして聞き逃さないように──**
* 神経を研とぎ澄すまして (shinkei o togisumashite): Căng thẳng thần kinh.
* 呼吸を控え (kokyuu o hikae): kiềm chế hơi thở.
* 何一つとして聞き逃さないように── (nani hitotsu to shite kikinogasanai you ni──): không để lọt một âm thanh nào──
* **Result:** Căng thẳng thần kinh, kiềm chế hơi thở, không để lọt một âm thanh nào──
9. **「…………ッ」**
* **Result:** 「…………ッ」
10. **聞き逃さないように……**
* **Result:** Không để lọt một âm thanh nào...
11. **「…………ん……」**
* **Result:** 「…………ừm……」
12. **聞き逃…………**
* **Result:** Không để lọt...
13. **「………………ぁ、……」**
* **Result:** 「………………à,……」
14. **…………………………。**
* **Result:** …………………………。
15. **「……ッ…………ふ、ぅ……」**
* **Result:** 「……ッ…………hự, ừm……」
16. **──あーもう駄だ目めだ、これは無理だ。**
* あーもう駄だ目めだ (aa mou dame da): Aizz, chịu thua rồi.
* これは無理だ (kore wa muri da): không chịu nổi nữa.
* **Result:** ──Aizz, chịu thua rồi, không chịu nổi nữa.
17. **耳元でやや湿しめった息いき遣づかいを感じて、しかもそれが何やら悩ましげな響きだったりなんかして……それで集中出来るかよ。年頃の男を嘗なめるな。ただでさえ暗くら闇やみの中で抱だき合う形で、服の生地を浸透するようにして体温が伝わってきて、汗に混じって石せっ鹸けんだかシャンプーだかのいい匂においまでして──駄目だ、気を抜いたら脳が溶けそうになる。**
* 耳元でやや湿しめった息いき遣づかいを感じて (mimimoto de yaya shimetta ikizukai o kanjite): Cảm nhận hơi thở ẩm ướt phả vào tai.
* しかもそれが何やら悩ましげな響きだったりなんかして (shikamo sore ga naniyara nayamashige na hibiki dattari nanka shite): hơn nữa nó còn có một âm hưởng gì đó đầy day dứt.
* それで集中出来るかよ (sore de shuuchuu dekiru ka yo): Với tình hình thế này thì sao mà tập trung được chứ.
* 年頃の男を嘗なめるな (toshigoro no otoko o nameru na): Đừng có coi thường một chàng trai đang ở độ tuổi thanh niên chứ.
* ただでさえ暗くら闇やみの中で抱だき合う形で (tada de sae kurayami no naka de daki au katachi de): Đã vậy còn đang ôm nhau trong bóng tối.
* 服の生地を浸透するようにして体温が伝わってきて (fuku no kiji o shintou suru you ni shite taion ga tsutawatte kite): hơi ấm cơ thể truyền qua lớp vải áo như thấm vào da thịt.
* 汗に混じって石せっ鹸けんだかシャンプーだかのいい匂においまでして (ase ni majitte sekken da ka shanpuu da ka no ii nioi made shite): xen lẫn mùi xà phòng hay dầu gội thơm dịu trong mồ hôi.
* 駄目だ、気を抜いたら脳が溶けそうになる (dame da, ki o nuitara nou ga tokesou ni naru): Thôi rồi, lơ là một chút thôi là não bộ sắp tan chảy mất.
* **Result:** Cảm nhận hơi thở ẩm ướt phả vào tai, hơn nữa nó còn có một âm hưởng gì đó đầy day dứt... Với tình hình thế này thì sao mà tập trung được chứ. Đừng có coi thường một chàng trai đang ở độ tuổi thanh niên chứ. Đã vậy còn đang ôm nhau trong bóng tối, hơi ấm cơ thể truyền qua lớp vải áo như thấm vào da thịt, xen lẫn mùi xà phòng hay dầu gội thơm dịu trong mồ hôi── Thôi rồi, lơ là một chút thôi là não bộ sắp tan chảy mất.
18. **このままだとかなりまずいかもしれない。**
* **Result:** Cứ thế này thì có lẽ rất tệ hại.
19. **耳じ朶だにかかる吐息の熱さに身み悶もだえしそうになるのをぐっと堪こらえて、秋あき晴はるは極力声を抑おさえてセルニアへと話しかけた。**
* 耳じ朶だにかかる吐息の熱さに身み悶もだえしそうになるのをぐっと堪こらえて (mimita ni kakaru toiki no atsusa ni mimodae shisou ni naru no o gutto koraete): Akiharu cố gắng kiềm nén bản thân, không để mình quằn quại vì hơi nóng phả vào vành tai.
* 秋あき晴はるは極力声を抑おさえてセルニアへと話しかけた (Akiharu wa kyokuryoku koe o osaete Selnia e to hanashikaketa): rồi anh kìm giọng thấp nhất có thể để nói chuyện với Selnia.
* **Result:** Akiharu cố gắng kiềm nén bản thân, không để mình quằn quại vì hơi nóng phả vào vành tai, rồi anh kìm giọng thấp nhất có thể để nói chuyện với Selnia.
20. **「──おい」**
* **Result:** 「──Này」
21. **「み……見つかりましたの?」**
* み……見つかりましたの? (mi... mitsukarimashita no?): Được... đã tìm thấy sao?
* **Result:** 「Được... đã tìm thấy sao?」
22. **「そうじゃなくて……もうちょっと静かにしてくれ。喘あえいだりしないで」**
* そうじゃなくて (sou janakute): Không phải chuyện đó.
* もうちょっと静かにしてくれ (mou chotto shizuka ni shite kure): cô làm ơn im lặng thêm chút nữa đi.
* 喘あえいだりしないで (aedari shinaide): Đừng có thở dốc như thế.
* **Result:** 「Không phải chuyện đó... cô làm ơn im lặng thêm chút nữa đi. Đừng có thở dốc như thế」
23. **「喘……そんなことしてませんわよっ。それに……こうも密着されると少し苦しいですわ」**
* 喘……そんなことしてませんわよっ (a... sonna koto shitemasen wa yo!): Thở dốc... tôi có làm gì đâu chứ!
* それに……こうも密着されると少し苦しいですわ (sore ni... kou mo micchaku sareru to sukoshi kurushii desu wa): Hơn nữa... cứ dán chặt thế này thì hơi khó thở ạ.
* **Result:** 「Thở dốc... tôi có làm gì đâu chứ! Hơn nữa... cứ dán chặt thế này thì hơi khó thở ạ.」
24. **「それは、悪い。……けど、お前……」**
* それは、悪い (sore wa, warui): Xin lỗi.
* けど、お前 (kedo, omae): Nhưng mà, cô...
* **Result:** 「Xin lỗi. ...Nhưng mà, cô...」
25. **気位の高いセルニアからしてみれば、格下と見ている自分が触ふれているのを許しているだけでも途方もない譲歩なんだろう。**
* 気位の高いセルニアからしてみれば (kiburai no takai Selnia kara shite mireba): Với Selnia kiêu hãnh.
* 格下と見ている自分が触ふれているのを許しているだけでも (kakushita to miteiru jibun ga fureteiru no o yurushiteiru dake demo): việc cô ấy cho phép một người bị coi là thấp kém như anh chạm vào.
* 途方もない譲歩なんだろう (tohou mo nai jouho nan darou): đã là một sự nhượng bộ phi thường rồi.
* **Result:** Với Selnia kiêu hãnh, việc cô ấy cho phép một người bị coi là thấp kém như anh chạm vào đã là một sự nhượng bộ phi thường rồi.
26. **それを分かってはいても……秋晴は、違うことに気を取られていた。**
* それを分かってはいても (sore o wakatte wa ite mo): Dù hiểu điều đó.
* 秋晴は、違うことに気を取られていた (Akiharu wa, chigau koto ni ki o torarete ita): nhưng Akiharu lại bị một chuyện khác làm xao nhãng.
* **Result:** Dù hiểu điều đó... nhưng Akiharu lại bị một chuyện khác làm xao nhãng.
27. **セルニアの、同年代と比べれば豊かすぎる程に豊かな胸。それを自分の胸板で押し潰つぶす形となっているんだから、息苦しいっていうのも分かる。肺が軽く圧迫されているんだから、変な声を漏もらすのも仕方ないのかもしれない。**
* セルニアの、同年代と比べれば豊かすぎる程に豊かな胸 (Selnia no, dou nen dai to kurabereba yutaka sugiru hodo ni yutaka na mune): Bộ ngực của Selnia, quá đầy đặn so với những cô gái cùng tuổi.
* それを自分の胸板で押し潰つぶす形となっているんだから (sore o jibun no munaita de oshi tsubusu katachi to natteiru n dakara): Việc anh đè ép nó bằng lồng ngực mình.
* 息苦しいっていうのも分かる (ikigurushii tte iu no mo wakaru): khiến cô ấy khó thở cũng là điều dễ hiểu.
* 肺が軽く圧迫されているんだから (hai ga karuku appaku sareteiru n dakara): Phổi bị chèn ép nhẹ.
* 変な声を漏もらすのも仕方ないのかもしれない (hen na koe o morasu no mo shikata nai no kamo shirenai): nên việc cô ấy phát ra những âm thanh kỳ lạ cũng không có gì là lạ.
* **Result:** Bộ ngực của Selnia, quá đầy đặn so với những cô gái cùng tuổi. Việc anh đè ép nó bằng lồng ngực mình khiến cô ấy khó thở cũng là điều dễ hiểu. Phổi bị chèn ép nhẹ, nên việc cô ấy phát ra những âm thanh kỳ lạ cũng không có gì là lạ.
28. **けど……この感かん触しよくは、なんだろうね?**
* **Result:** Nhưng mà…… cái cảm giác này là gì đây?
29. **服を挟はさんでいるから直じかに感じているわけじゃないけど、それでも理性のたがを猛もう烈れつな勢いで緩ゆるめようとする、やわやわと弾力に恵まれた感触は──もしかしたらもしかして、そうだったりするんじゃないかというあらぬ想像を掻かき立てて仕方がない。**
* 服を挟はさんでいるから直じかに感じているわけじゃないけど (fuku o hasan deiru kara jikani kanjiteiru wake janai kedo): Vì có lớp áo chắn giữa nên anh không cảm nhận trực tiếp.
* それでも理性のたがを猛もう烈れつな勢いで緩ゆるめようとする (sore demo risei no taga o mouretsu na ikioi de yurume you to suru): vậy mà cái cảm giác đang cố gắng nới lỏng dây cương lý trí với một tốc độ kinh hoàng.
* やわやわと弾力に恵まれた感触は──もしかしたらもしかして、そうだったりするんじゃないかというあらぬ想像を掻かき立てて仕方がない (yawaya wat danryoku ni megumareta kanshoku wa── moshika shitara moshika shite, sou dattari suru n janai ka to iu aranu souzou o kakitate te shikata ga nai): cảm giác mềm mại, đầy đàn hồi đó── không biết chừng, có khi nào... nó đúng là như thế không? Anh không thể không dấy lên những tưởng tượng kỳ quặc đó.
* **Result:** Vì có lớp áo chắn giữa nên anh không cảm nhận trực tiếp, nhưng cái cảm giác mềm mại, đầy đàn hồi đang cố gắng nới lỏng dây cương lý trí với một tốc độ kinh hoàng── không biết chừng, có khi nào... nó đúng là như thế không? Anh không thể không dấy lên những tưởng tượng kỳ quặc đó.
30. **「…………念の為に、訊きくぞ。これは変な意味じゃなくて、確認の意味でだ。それ以上に他意はないし、あるとしても純粋な好奇心であってだな……」**
* 念の為に、訊きくぞ (nen no tame ni, kiku zo): Để đề phòng, tôi sẽ hỏi.
* これは変な意味じゃなくて、確認の意味でだ (kore wa hen na imi janakute, kakunin no imi de da): Điều này không có ý nghĩa kỳ lạ, mà chỉ là để xác nhận thôi.
* それ以上に他意はないし (sore ijou ni tai wa nai shi): Không có ý đồ gì khác ngoài điều đó.
* あるとしても純粋な好奇心であってだな…… (aru to shite mo junsuina koukishin de atte da na...): và nếu có thì chỉ là sự tò mò thuần túy thôi...
* **Result:** 「…………Để đề phòng, tôi sẽ hỏi. Điều này không có ý nghĩa kỳ lạ, mà chỉ là để xác nhận thôi. Không có ý đồ gì khác ngoài điều đó, và nếu có thì chỉ là sự tò mò thuần túy thôi...」
31. **「……何なんですの、一体。まどろっこしい、さっさと言いなさい」**
* 何なんですの、一体 (nan nan desu no, ittai): Rốt cuộc là chuyện gì vậy.
* まどろっこしい、さっさと言いなさい (madorokkoshii, sassato iinasai): Dài dòng quá, mau nói đi.
* **Result:** 「……Rốt cuộc là chuyện gì vậy. Dài dòng quá, mau nói đi.」
32. **「じゃあ、訊きくけど……」**
* **Result:** 「Vậy thì, tôi hỏi nhé...」
33. **ごくん、と唾つばを飲み込んで、少しでも気を落ち着かせてから──言った。**
* ごくん、と唾つばを飲み込んで (gokun, to tsuba o nomikonde): Anh nuốt nước bọt "ực" một tiếng.
* 少しでも気を落ち着かせてから──言った (sukoshi demo ki o ochitsukasete kara── itta): cố gắng bình tĩnh lại một chút rồi── nói ra.
* **Result:** Anh nuốt nước bọt "ực" một tiếng, cố gắng bình tĩnh lại một chút rồi── nói ra.
34. **「お前…………もしかして、ノーブラ?」**
* お前…………もしかして、ノーブラ (omae......... moshikashite, noobura?): Cô............... có khi nào, không mặc áo ngực không?
* **Result:** 「Cô………… có khi nào, không mặc áo ngực không?」
35. **「なっ────むぐっ!?」**
* なっ────むぐっ!? (na!────muggu!?): Cái gì── Hự!?
* **Result:** 「Cái gì── Hự!?」
36. **たぶんやるだろうとは思っていたけど叫ぼうとしたセルニアの口を、瞬時に右手で塞ふさぐ。ああもう、さっきは全然気にならなかったのに、掌てのひらに触ふれる唇くちびるがめっさ柔やわらかいなー……って、本当にもう駄だ目めだ。**
* たぶんやるだろうとは思っていたけど (tabun yaru darou to wa omotteita kedo): Dù đã đoán trước là cô sẽ làm thế.
* 叫ぼうとしたセルニアの口を、瞬時に右手で塞ふさぐ (sakebou to shita Selnia no kuchi o, shunji ni migite de fusagu): nhưng Akiharu vẫn lập tức dùng tay phải bịt miệng Selnia lại ngay khi cô định hét lên.
* ああもう (aa mou): Aizz.
* さっきは全然気にならなかったのに (sakki wa zenzen ki ni naranakatta no ni): vừa nãy hoàn toàn không để tâm.
* 掌てのひらに触ふれる唇くちびるがめっさ柔やわらかいなー (tenohira ni fureru kuchibiru ga messa yawarakai naa): mà sao giờ môi cô chạm vào lòng bàn tay mềm mại cực kỳ thế này.
* って、本当にもう駄だ目めだ (tte, honto ni mou dame da): chết thật, không được rồi.
* **Result:** Dù đã đoán trước là cô sẽ làm thế, nhưng Akiharu vẫn lập tức dùng tay phải bịt miệng Selnia lại ngay khi cô định hét lên. Aizz, vừa nãy hoàn toàn không để tâm, mà sao giờ môi cô chạm vào lòng bàn tay mềm mại cực kỳ thế này── chết thật, không được rồi.
37. **気もそぞろになるし、やっぱ訊かない方が良かったんだろーか。でも……滅め茶ちや苦く茶ちや気になる。前に事故で触さわってしまった時も思ったけど、この胸の感かん触しよく…………柔らかすぎだ。**
* 気もそぞろになるし (ki mo sozoro ni naru shi): Tâm trí anh cứ lơ đãng.
* やっぱ訊かない方が良かったんだろーか (yappa kikanai hou ga yokatta n darou ka): lẽ ra không nên hỏi thì hơn phải không?
* でも……滅め茶ちや苦く茶ちや気になる (demo... mechakucha ki ni naru): Nhưng mà... anh cực kỳ tò mò.
* 前に事故で触さわってしまった時も思ったけど (mae ni jiko de sawatte shimatta toki mo omotta kedo): Anh từng nghĩ thế này khi vô tình chạm vào ngực cô trong một tai nạn trước đó.
* この胸の感かん触しよく…………柔らかすぎだ (kono mune no kanshoku............ yawarakasugi da): cảm giác bộ ngực này... mềm mại quá đỗi.
* **Result:** Tâm trí anh cứ lơ đãng, lẽ ra không nên hỏi thì hơn phải không? Nhưng mà... anh cực kỳ tò mò. Anh từng nghĩ thế này khi vô tình chạm vào ngực cô trong một tai nạn trước đó, cảm giác bộ ngực này... mềm mại quá đỗi.
38. **服越しで、なのに鳥とり肌はだが立ちそうなくらいダイレクトに、呼吸をする度に押し潰されて形を変えているのが分かるんだから、そりゃあ気になる。男の子なら当然、気になる。**
* 服越しで (fuku goshi de): Dù có lớp áo chắn giữa.
* なのに鳥とり肌はだが立ちそうなくらいダイレクトに (nano ni torihada ga tachi sou na kurai dairekuto ni): vậy mà anh vẫn có thể cảm nhận trực tiếp đến mức nổi da gà.
* 呼吸をする度に押し潰されて形を変えているのが分かるんだから (kokyuu o suru tabi ni oshi tsubusarete katachi o kaeteiru no ga wakaru n dakara): thấy nó bị ép và biến dạng theo mỗi hơi thở.
* そりゃあ気になる (soryaa ki ni naru): thì dĩ nhiên là anh phải tò mò rồi.
* 男の子なら当然、気になる (otoko no ko nara touzen, ki ni naru): Là con trai thì đương nhiên phải tò mò.
* **Result:** Dù có lớp áo chắn giữa, vậy mà anh vẫn có thể cảm nhận trực tiếp đến mức nổi da gà, thấy nó bị ép và biến dạng theo mỗi hơi thở, thì dĩ nhiên là anh phải tò mò rồi. Là con trai thì đương nhiên phải tò mò.
39. **でも訊くのは……やっぱまずかったか? 人としてアウトか? セクハラで訴えられたら敗北必ひつ至しな行動だったか?**
* でも訊くのは……やっぱまずかったか (demo kiku no wa...... yappa mazukatta ka): Nhưng mà hỏi thì... liệu có tệ quá không?
* 人としてアウトか (hito to shite auto ka): Có phải là hết đường làm người không?
* セクハラで訴えられたら敗北必ひつ至しな行動だったか (sekuhara de uttaeraretara haiboku hitsushi na koudou datta ka): Có phải là một hành động chắc chắn sẽ thua nếu bị kiện quấy rối tình dục không?
* **Result:** Nhưng mà hỏi thì... liệu có tệ quá không? Có phải là hết đường làm người không? Có phải là một hành động chắc chắn sẽ thua nếu bị kiện quấy rối tình dục không?
40. **……いかん。この感触は、ちょっとした麻薬より人をダメにする。**
* ……いかん (ikan): ...Không được.
* この感触は、ちょっとした麻薬より人をダメにする (kono kanshoku wa, chotto shita mayaku yori hito o dame ni suru): Cái cảm giác này còn tệ hại hơn cả ma túy, nó sẽ làm hỏng con người ta mất.
* **Result:** ...Không được. Cái cảm giác này còn tệ hại hơn cả ma túy, nó sẽ làm hỏng con người ta mất.
41. **ため息を吐ついて、それから秋あき晴はるはそっと右手を除よけてセルニアの口を解放した。**
* ため息を吐ついて (tameiki o tsuite): Thở dài.
* それから秋あき晴はるはそっと右手を除よけてセルニアの口を解放した (sore kara Akiharu wa sotto migite o yokete Selnia no kuchi o kaihou shita): Akiharu nhẹ nhàng bỏ tay phải ra, giải phóng miệng Selnia.
* **Result:** Thở dài, Akiharu nhẹ nhàng bỏ tay phải ra, giải phóng miệng Selnia.
42. **こっちも少しは落ち着いたのか、怒鳴ろうとはしない。それでもやや上気した顔をして、気恥ずかしそうに視線を逸そらして……あーくそ、なんでこんな時にこんな表情をしやがるんだ、この女は。**
* こっちも少しは落ち着いたのか (kocchi mo sukoshi wa ochitsuita no ka): Bên cô cũng đã bình tĩnh hơn một chút.
* 怒鳴ろうとはしない (donarou to wa shinai): không còn ý định gào thét nữa.
* それでもやや上気した顔をして (sore demo yaya jouki shita kao o shite): Dù vậy, gương mặt cô hơi đỏ ửng.
* 気恥ずかしそうに視線を逸そらして (kihazukashisou ni shisen o sorashite): xấu hổ quay đi.
* あーくそ (aa kuso): Aizz, chết tiệt. (Using "chết tiệt" for 「くそっ」 as per example)
* なんでこんな時にこんな表情をしやがるんだ、この女は (nande konna toki ni konna hyoujou o shiyagaru n da, kono onna wa): sao lại làm cái biểu cảm này vào lúc như thế chứ, cái cô gái này.
* **Result:** Bên cô cũng đã bình tĩnh hơn một chút, không còn ý định gào thét nữa. Dù vậy, gương mặt cô hơi đỏ ửng, xấu hổ quay đi... Aizz, chết tiệt, sao lại làm cái biểu cảm này vào lúc như thế chứ, cái cô gái này.
43. **「…………このドレスで下着の線が見えてしまうのは頂けませんわ。私のセンスが許しませんわよ。だから……仕方なくて……」**
* このドレスで下着の線が見えてしまうのは頂けませんわ (kono doresu de shitagi no sen ga miete shimau no wa itadakemasen wa): Việc nhìn thấy đường viền đồ lót qua chiếc váy này thì không thể chấp nhận được ạ.
* 私のセンスが許しませんわよ (watashi no sensu ga yurushimasen wa yo): Gu thẩm mỹ của tôi không cho phép điều đó.
* だから……仕方なくて (dakara...... shikata nakute): Vì vậy... tôi không còn cách nào khác...
* **Result:** 「…………Việc nhìn thấy đường viền đồ lót qua chiếc váy này thì không thể chấp nhận được ạ. Gu thẩm mỹ của tôi không cho phép điều đó. Vì vậy... tôi không còn cách nào khác...」
44. **──そうくるかこんちくしょう。**
* そうくるかこんちくしょう (sou kuru ka konchikushou): Đúng là đồ khốn nạn mà, lại chơi bài này sao.
* **Result:** ──Đúng là đồ khốn nạn mà, lại chơi bài này sao.
45. **心臓が早鐘を打っているのも伝わってくるし、押し潰つぶされた胸が苦しいのか呼吸も荒くなってきているし、それを言うならこっちも精神状態がバーストしかけて乱れているし、しかも周囲は花は咲いているわ噴ふん水すいはあるわで情じよう緒しよたっぷりだしお月様も出ているし、今から何が行われても目撃者なんて誰も────**
* 心臓が早鐘を打っているのも伝わってくるし (shinzou ga hayagane o utteiru no mo tsutawatte kuru shi): Anh cảm nhận rõ tim mình đập như trống bỏi.
* 押し潰つぶされた胸が苦しいのか呼吸も荒くなってきているし (oshi tsubusareta mune ga kurushii no ka kokyuu mo arakunatte kiteiru shi): ngực bị chèn ép khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp.
* それを言うならこっちも精神状態がバーストしかけて乱れているし (sore o iu nara kocchi mo seishin joutai ga baasuto shisakete midareteiru shi): nếu nói vậy thì bên anh cũng đang trong trạng thái tinh thần hỗn loạn sắp vỡ tung.
* しかも周囲は花は咲いているわ噴ふん水すいはあるわで情じよう緒しよたっぷりだしお月様も出ているし (shikamo shuui wa hana wa saiteiru wa funsui wa aru wa de joucho tappuri dashi otsuki sama mo deteiru shi): hơn nữa xung quanh còn có hoa nở, đài phun nước, tạo nên một khung cảnh đầy thơ mộng, trăng cũng đã lên.
* 今から何が行われても目撃者なんて誰も──── (ima kara nani ga okonawarete mo mokugekisha nante dare mo────): giờ đây dù có chuyện gì xảy ra cũng chẳng có nhân chứng nào cả────
* **Result:** Anh cảm nhận rõ tim mình đập như trống bỏi, ngực bị chèn ép khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp, nếu nói vậy thì bên anh cũng đang trong trạng thái tinh thần hỗn loạn sắp vỡ tung, hơn nữa xung quanh còn có hoa nở, đài phun nước, tạo nên một khung cảnh đầy thơ mộng, trăng cũng đã lên, giờ đây dù có chuyện gì xảy ra cũng chẳng có nhân chứng nào cả──
46. **…………誰も?**
* **Result:** …………Không một ai?
47. **いや。居たはずだ。確かに聞いた、あの足音の主が。**
* いや (iya): Không.
* 居たはずだ (ita hazu da): Chắc chắn là có.
* 確かに聞いた、あの足音の主が (tashika ni kiita, ano ashioto no nushi ga): Anh đã nghe rõ tiếng bước chân của chủ nhân chúng.
* **Result:** Không. Chắc chắn là có. Anh đã nghe rõ tiếng bước chân của chủ nhân chúng.
48. **そういや全然あの後は足音を聞き取れなかったけど、一体どこにいるんだ?**
* そういや全然あの後は足音を聞き取れなかったけど (sou iya zenzen ano ato wa ashioto o kikitorenakatta kedo): Mà sao sau đó anh lại không nghe thấy tiếng bước chân nữa nhỉ.
* 一体どこにいるんだ (ittai doko ni irun da): rốt cuộc là đang ở đâu?
* **Result:** Mà sao sau đó anh lại không nghe thấy tiếng bước chân nữa nhỉ, rốt cuộc là đang ở đâu?
49. **疑問が過よぎり、秋晴はこの状況から脱却する為にも周囲を見渡そうと顔を上げ──**
* 疑問が過よぎり (gimon ga yogiri): Một câu hỏi lóe lên.
* 秋晴はこの状況から脱却する為にも周囲を見渡そうと顔を上げ── (Akiharu wa kono joukyou kara dakkyaku suru tame ni mo shuui o miwatasou to kao o age──): Akiharu ngẩng mặt lên định nhìn xung quanh để thoát khỏi tình cảnh này──
* **Result:** Một câu hỏi lóe lên, Akiharu ngẩng mặt lên định nhìn xung quanh để thoát khỏi tình cảnh này──
50. **すぐ側そばに立っていたチャイナさんと、目があった。**
* すぐ側そばに立っていたチャイナさんと (sugu soba ni tatteita Chaina-san to): Và anh chạm mắt với chị China đang đứng ngay bên cạnh. (Assuming 'チャイナさん' refers to Feng/Huoran who is Chinese).
* 目があった (me ga atta): chạm mắt.
* **Result:** Và anh chạm mắt với chị China đang đứng ngay bên cạnh.
51. **「…………」**
* **Result:** 「…………」
52. **
──Trong khoảnh khắc đó, Serunia đứng phắt dậy với khí thế tưởng chừng có thể đổ cả ghế,
「Thật, thật khó chịu! Đi thôi, Hou-san!」
Vừa gắt gỏng quát lên, cô liền hùng hổ bước đi khỏi nhà ăn.
Bị bỏ lại một mình, Hou-san ngây người ra một lúc... rồi vội vàng đứng dậy, cúi đầu với Akiharu, rồi nhanh chân đuổi theo Serunia ra khỏi nhà ăn.
Akiharu, người bị bỏ lại, hay đúng hơn là như bị đụng rồi bỏ chạy, ngơ ngác nhìn về phía hai người vừa biến mất,
「…………Lại không nhận được đơn hàng rồi.」
Cậu lẩm bẩm – rồi cười khổ.
Thôi kệ, coi như có gì đó thú vị thay thế, hay là mình đã được xem một thứ hay ho, nên bỏ qua đi.
Dù sao thì công việc phục vụ cũng còn dài, cả ngày mai và ngày kia.
Và Serunia, người đã bỏ chạy, mình cũng sẽ còn gặp mặt cả ngày mai và ngày kia.
Chẳng có gì phải vội, cứ từ từ, vững chắc mà tiến triển là được rồi.
Trước mắt thì hãy bắt đầu dọn dẹp cái bàn mà khách đã bỏ đi, Akiharu cầm chiếc ly không ai chạm vào, rồi đi về phía bếp.
...Nhân tiện.
Theo lời Tomomi kể lại vào sau giờ học, thì đó là một màn vạch trần.
「Tớ nghĩ suy luận đó là đúng, nhưng đâu có bằng chứng chắc chắn phải không? Với lại, mai phục cũng phiền phức nữa chứ.
Vì thế, tớ đã gọi điện về nhà, hù dọa – à không, bí mật nhờ vả tất cả các nhà cung cấp ra vào Hakureiryou, rồi xin một danh sách những người liên quan đến việc vận chuyển hàng hóa. Sau đó, tớ nhờ nhân viên của Saikyou điều tra, và phát hiện có một người từng bị dính án vi phạm Luật Hình sự nhẹ vì nghi ngờ chụp ảnh trộm. Khi tớ âm thầm hỏi công ty và xác nhận bảng phân công, thì thấy người đó chính là nhân viên vận chuyển sáng nay, nên tớ đoán là chắc chắn anh ta sẽ làm, và quyết định dậy sớm bắt quả tang.
May mắn là mọi việc suôn sẻ. Khá vui đó, nhỉ?」
──Thì ra là vậy.
...Bài học rút ra. Đúng là Tomomi, dù là kẻ thù hay đồng minh, mình cũng không muốn cô ấy về phe nào hết.
Xét về ý nghĩa là đã khiến mình một lần nữa nghĩ vậy, thì đúng là một bài học tốt... có lẽ vậy.