Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

47 104

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

18 79

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

115 1521

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

(Đang ra)

Dân Mạng Mắng Ta Là Phế Vật, Ta Khen Hắn Nhìn Người Chuẩn Thật

Vân Thượng Đại Thúc (云上大叔)

Pha trộn giữa hiện thực mạng xã hội và hệ thống ảo tưởng, khiến độc giả vừa thấy quen thuộc, vừa thấy thú vị.

20 34

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 01 - Chapter 19

**Chương 15: Bạn Bè Tề Tựu Trong Phòng Kín**

"Chúng ta đến thư viện rồi."

Ba bóng người gật đầu đáp lời. Họ đã đi theo Asama qua những hành lang tối tăm của Học viện.

Một trong số đó, Naomasa, vác trên vai một chiếc mỏ lết dài một mét rưỡi, dùng để bảo trì nội thất con tàu. Vẻ mặt cô ta có chút chán chường.

"Sao rồi, Asama-chi? Bọn tớ đâu có nhãn lực, trừ khi có thứ gì đó thật to lớn xuất hiện, nếu không thì chịu."

Adele, người đã dán một lá bùa trừ tà lên ngọn giáo Hiệp Sĩ Hỗ Trợ mà cô vẫn thường dùng để luyện tập, cũng lên tiếng, giọng điệu nửa như thở dài.

"Tớ biết chứ...? Ước gì có tiếng gõ cửa hay đại loại thế, dễ nhận biết ấy..."

Người cuối cùng, Suzu, sau khi nghe thấy hai từ "tiếng gõ cửa", thì bắt đầu đảo mắt liên tục, hết nhìn trái lại ngó phải. Cô rụt rè lùi lại một bước, tiếng chip dưới đế giày khẽ kêu lên trên sàn.

"...Không, cái đó, sợ, âm... âm thanh đáng sợ...không..."

"Ổn thôi, ở đây không có gì cả. Konoha cũng không thấy gì lạ đâu."

Asama vừa nói vừa chỉ vào con mắt màu xanh lục của mình, Adele và Suzu cùng thở phào nhẹ nhõm, vai chùng xuống. Hai người vừa định hít sâu một hơi thì...

"Nhưng mà, có gì đó ở đằng kia."

Asama đột ngột lắp tên vào cung, một mũi tên xé gió bay vút đi về phía cuối hành lang. Một giây sau...

"Được rồi."

Asama gật đầu. Naomasa vẫn im lặng và thờ ơ, nhưng Adele thì hoảng loạn còn Suzu thì run rẩy.

"C-cái gì? Chuyện gì vậy? Có chuyện gì đang xảy ra!?"

"Ah, xin đừng lo lắng... Chỉ cần ở gần tớ là ổn thôi, được chứ?"

"Bảo tớ bình tĩnh thế nào được!"

Tiếng thét của Adele vang vọng khắp hành lang.

Âm thanh "bình tĩnh" dội lại, vọng về phía họ.

Nghe thấy vậy, Naomasa lên tiếng.

"Cậu mà cứ gào lên thế, chúng nó tìm đến bây giờ. Ban ngày thì ngoan ngoãn im thin thít đấy, chứ cứ đến đêm là chúng nó bắt đầu nhốn nháo lên."

"N-Nao-san...cậu, biết, rõ, mấy vụ này, ghê..."

"Thì tại tớ hay đến chỗ Asama-chi chơi mà. Cậu là Hiệp Sĩ Hỗ Trợ, đáng lẽ phải mang theo giáp trụ chứ. Cậu vẫn chưa mặc được bộ giáp trụ mà cậu thừa kế từ cha cậu à? Tớ chỉ toàn thấy cậu dùng cái đồ tập luyện kia thôi, chẳng bao giờ thấy hàng xịn cả."

"Ah, cuối cùng tớ cũng mặc được rồi~ Nhưng nó nặng kinh khủng...cảm giác vẫn chưa thể nào ra mắt được ấy."

"Tớ muốn xem thử," Naomasa nói, gật đầu đầy hứng thú. Rồi cô ta lại nhìn quanh mọi người và nói.

"...Mà thôi, cũng y như ban ngày, lại bị Kimi cho leo cây rồi, giờ thì mắc kẹt ở đây."

Ba người đáp lại lời cô bằng một tràng cười gượng.

"Chà, tính cả vụ đó thì tối nay là 'đi săn ma' rồi nhỉ. Asama-chi cứ bắn cả ngày, y như là để xả stress ấy."

"Ừm, không biết nữa. Mấy con nhãi nhép chả phản kháng gì cả."

"Nhưng mà," Asama nói.

"Sáng mai, chúng ta rủ mọi người đến quậy phá một trận. Sau đó thì thú tội cho đến khi tiễn họ về rồi về nhà."

"Về nhà rồi cậu định làm gì?"

"Ai biết?" Asama quay lưng về phía họ. Ánh mắt cô dừng lại trên cánh cửa trượt dẫn vào thư viện.

"Thôi được rồi, sau vụ này chúng ta cùng nhau mổ xẻ những trò hề của cậu ta, xem có thể nhìn nhận chúng dưới một góc độ tích cực nào không. Với cả, tớ muốn nghe chi tiết về những gì đã xảy ra trong lễ nhập học của Suzu-san nữa."

Asama hướng về phía cánh cửa trượt của thư viện. Vừa lúc đó, Suzu lên tiếng.

"Ah, ừm, c-chờ, n-nếu, l-lỡ, có, t-thật, thì, s-sao? U-um, m-ma, với, thư, v-viện, truyện, hay, kể... về, v-việc, đó, lắm... Cô Oriotorai, nói, rằng, thư, viện..."

"Ổn thôi. Tớ đã suy ngẫm về thất bại của năm ngoái và luyện tập tiêu diệt quái vật rồi. Mọi người cũng thấy rồi đấy? Năm nay, Toori-kun đi tuần tra với lớp rồi, nên sự cố đồ bó sát màu vàng chóe năm ngoái sẽ không lặp lại đâu. Tóm lại..."

Asama mỉm cười với Suzu. Đôi môi cong lên thành nụ cười, tô điểm thêm cho lời nói của cô.

"Khả năng không có gì xảy ra là rất cao. Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, tớ cũng có thể xử lý được mà không gặp vấn đề gì. Tóm lại, tớ sẽ xoay sở được dù có chuyện gì đi nữa. Vì vậy, xin hãy cứ yên tâm."

Nói xong, Asama lại quay sang nhìn thư viện, nơi có một cái miếu nhỏ được dựng phía trên lối vào.

Cô chắp tay vái một cái trước miếu thờ phía trên cánh cửa trượt. Vỗ tay hai cái...

"Nào, giờ thì..."

Asama mỉm cười đẩy cửa bước vào.

Bên trong thư viện, hai cục trắng xóa kỳ dị đang đứng sững ở đó.

Hai cục bông gòn trắng xóa cách Asama 10 mét có vẻ như được làm từ vải trắng.

Trên bề mặt của cả hai cục, in hình cô gái xinh đẹp trong bộ "Ma Pháp (Celtic) Thiếu Nữ Banzok", bộ mới được phát hành gần đây ở Musashi. Asama biết nhân vật này. Theo hiểu biết của Asama, Banzok nói những điều như...

..."Vâng, tôi sẽ lột da đầu kẻ thù ngay lập tức. Tôi cũng thích những buổi hiến tế sống nữa." Đó là tất cả những gì cô biết. Tuy nhiên, sự khác biệt về kích thước giữa hai "cục" này là rất lớn. Một cái thì gầy, còn cái kia thì mập ú. Về kích thước...

...Một cái cỡ cái gối ôm, còn cái kia thì to như cái ga trải giường...

Và cả hai đều có đôi chân đi tất trắng muốt nhô ra từ bên dưới.

Cả hai cựa quậy khi đối mặt nhau, thở hổn hển. Tuy nhiên...

"..."

Chúng quay sang nhìn Asama.

Trên lớp vải, có hai lỗ đen ngòm khoét ra, ngay chỗ đáng lẽ là mắt. Có vẻ như vì khoét vội nên hai lỗ này đã đâm xuyên cả má cô gái xinh đẹp in trên vải. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Asama cũng chẳng hiểu giá trị của mấy thứ này.

Vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đứng im như tượng, và đối phương mới là bên thay đổi.

Cái mảnh vải mỏng manh kia. Cái mà nếu phải chọn giữa hai thì sẽ thấy là nó bó sát hơn. Từ mũi nó...

"—Nn."

Một thứ màu đỏ thẫm nhuộm đỏ lớp vải từ bên trong. Nó phun ra mạnh đến nỗi lớp vải rung lên bần bật. Thấy vậy, cái ga trải giường bên cạnh lo lắng lên tiếng bằng giọng đàn ông ồm ồm.

"Cậu không sao chứ!? Cậu ổn không!?"

"Nn, tớ ổn, tớ ổn Koni-tan...cái bàn là nó xì hơi tí thôi mà..."

Asama kệ xác.

...Đúng vậy, tôi không nghe thấy gì cả. Không nghe thấy gì cả. Khooonng hề, không nghe thấy gì cả.

Cái ga trắng và cái ga nửa đỏ nhìn cô chằm chằm.

Cả hai lao thẳng về phía cô, cơ thể chui rúc bên trong. Chúng gào lên:

"Một giá trị quan mới...!

Không thèm để ý đến tiếng la hét của chúng, Asama bắn một phát.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên từ phía nam tòa nhà ở phía trước sân trường.

Cạnh những tòa nhà phía sau, một hàng người đang đi dọc theo hành lang tầng một ở mạn phải con tàu. Phần lớn là học sinh năm nhất. Nghe thấy tiếng nổ, họ dừng lại.

"Toori, cậu bày trò gì đấy? Có liên quan đến tiền không? Hay là cậu sắp tèo rồi?"

"Ê này, Shiro, đừng có lúc nào cũng nghi ngờ tớ thế chứ. Tớ có làm gì đâu."

"Thật không? Thật á? Tuyệt đối á? Muốn cá độ không?"

"Hả!? Sao thế!? Sao lúc nào cậu cũng nghi ngờ tớ thế hảaaa!?"

Toori đập cuốn sách giáo khoa mà cậu lôi từ đâu ra xuống sàn và chỉ vào Shirojiro bằng tay đang cầm sách.

"Luúúc nào, luúúc nào cũng là tớ!! Có ngu ngốc không chứ!? Thật là, cậu có cái thói xấu là lúc nào cũng nghi ngờ người khác ấy! Như lần trước, ngay sau khi tớ trộm đồ ăn trong hộp cơm của cậu, cậu đã nghĩ là tớ rồi! Tớ buồn ghê gớm! Nghi ngờ người khác đi chứ!"

"...Ra vậy, tớ biết ngay mà. Nhưng cái đầu của cậu không thể nào sửa được bằng tiền đâu! Thật sự là không thể hả!?"

Heidi đứng ra can ngăn hai người. Cô nhìn Azuma, người đang đứng phía sau họ với vẻ mặt ngơ ngác.

"Mọi người ơi, Azuma-kun mới chuyển đến đây, còn chưa theo kịp, hay là chúng ta quay lại chủ đề ban đầu đi, được không?"

"Không còn cách nào khác," Shirojiro nói, nhìn Toori. Cậu ta lại lên tiếng.

"Cậu đã bày trò gì đấy? Chắc chắn là lại có chuyện phải giải quyết bằng tiền đúng không!? Nếu không dừng lại ở đó, tớ sẽ bắt cậu ngồi dưới thác nước trước Học viện và thu phí tham quan đấy, nghe rõ chưa!?"

"Cậu đúng là yêu tiền thật đấy. Nhưng mà thật đấy, tớ có bày trò gì đâu! Cậu nghĩ là tớ có thời gian rảnh để làm mấy việc đó à!? Hầu hết thời gian hôm nay tớ đều dùng để nhấn nút 'câu tiếp theo' trên cái bảng hiệu quảng cáo eroge của tớ đấy, hiểu không!?"

"Nửa ngày cậu lãng phí vào mấy em gái 2D đó là nửa ngày mà người khác khao khát có được đấy!"

Heidi vỗ vai Shirojiro. Sau khi cậu quay lại, cô thì thầm vào tai cậu.

"Suỵt, đừng có kích động thế, Shiro-kun. Cậu mà làm thế là bị cậu ta cuốn vào mất đấy."

"Ừ, suýt nữa thì tớ bị cuốn theo rồi. Phải cẩn thận, nếu không thì lại tốn tiền oan mất."

"N-này, đừng có lén lút lên kế hoạch chiến đấu ở đằng kia chứ! Bầu không khí giữa hai người đáng sợ thật đấy."

Chỉ một thoáng, Shirojiro liếc nhìn trần hành lang và những hạt bụi rơi xuống do rung động.

"Cậu...thật sự là không làm gì, đúng không."

"Đương nhiên! Tớ có làm gì đâu! ...Tớ chỉ nhờ người khác làm thôi!"

"Aaaaaaai!?"

Shirojiro quay phắt lại, mắt nheo lại. Với chiều cao hơn Toori nửa cái đầu, cậu ta định áp đảo cậu.

"Nghe cho kỹ đây. Cậu nhờ ai làm? Chắc là người nào đó mà tiền nong giải quyết được đúng không? Không phải ai đó chính trực đấy chứ? Cái đó mới tồn tại lâu được. Cậu định làm gì nếu có chuyện xảy ra? Chết à?"

"Shiro, cậu mà nói hết một tràng thế, tớ có hiểu gì đâu. Tớ phải làm gì đây?"

"Chỉ nói về kết cục thôi à...cậu trả tiền rồi chết."

"Cááái gì—!? Sao tình hình lại rẽ theo hướng không ngờ thế này!?"

Trong khi cậu đang nói, một tiếng nổ nữa lại vang vọng từ xa. Nghe thấy vậy, Azuma cau mày.

"Cậu nhờ người ta làm hơi nhiều đấy..."

"Phòng tớ ở bên dưới mà, đúng không? Tớ nghĩ nó sẽ không bị hư hại đâu, nhưng cũng có thể lắm."

"Ừ," Azuma gật đầu trước những rung động đang lan tỏa.

"Ah, nhưng mà, Poqou-san chắc chắn sẽ tức giận lắm. Chắc cô ấy sẽ hỏi chúng ta đã làm gì."

Ngay khi cậu vừa dứt lời. Ngôi trường rung chuyển khi một tiếng gầm rú vang lên từ sàn ngay phía trên họ. Thậm chí còn có tiếng kính vỡ.

Và lẫn trong đó là tiếng của Naito.

"Wahaaa—!!"

Một tiếng kêu có thể là vui sướng hoặc kinh hoàng. Nghe thấy vậy, Shirojiro lại ngước lên nhìn trần nhà.

"...Đúng như tớ nghĩ; vụ này, chắc chắn là phải tốn tiền rồi."

"Oa, cấu trúc câu của cậu đảo ngược hoàn toàn luôn, hay thật đấy! Ah, tớ cũng làm thử! Cấu trúc câu của cậu, đỉnh thật đấy; nói cách khác, tớ—!"

"Ừ, ừ, ừ. Dù sao thì, chúng ta có nên đi xem thử không? Có vẻ như nguy hiểm lắm đấy..."

Heidi nói. Azuma lùi lại một bước. Cậu chỉ tay lên trần nhà, nơi đang rung lắc dữ dội.

"...Hả? Chúng ta đi thật á? ...Chúng ta chết chắc đúng không?"

Nghe những lời đó, hai thương nhân cúi gằm mặt xuống. Mặc dù vậy, Toori vẫn nở một nụ cười ngu ngốc và rạng rỡ.

"Vậy thì, hãy để chỗ này cho tớ, mọi người mau đến đó đi! Tớ sẽ không để ai qua đâu! H-hey, thôi đi mà, không khí nặng nề lắm rồi đấy! Siêu nặng nề! Nếu tớ không vực dậy tinh thần, bầu không khí này sẽ tệ đi mất...!"

"Im đi."

Hai thương nhân móc khuỷu tay vào cổ Toori, từ bên trái và bên phải. Sau đó, họ lôi xềnh xệch cậu đi.

Toori vùng vẫy và la hét khi bị kéo đi.

"Hả!? Ah, hey, m-mấy cậu, không được đối xử với người ta như thế! Phải nhẹ nhàng hơn, như vòng tay mẹ ấy! Tớ đã bảo rồi mà, heyheyhey, sao hai người lại vẽ mục tiêu và điểm số lên lưng tớ thế, Auge-chan! Đừng có tăng điểm lên nữa chứ! ...Khoan đã, mặt tớ không nên là một trăm điểm, nên là trưởng ban chứ! Ah, tớ là hiệu trưởng!!"

Khi giọng nói đó ngày càng xa dần, Azuma đứng đó, bị bỏ lại.

"Um... Tớ..."

"Azuma, chắc vẫn còn người giữ được tỉnh táo, nên trước mắt, cậu cứ đi loanh quanh những nơi không có chuyện ngu ngốc nào xảy ra và tìm người gặp nhau đi, rồi sơ tán ra sân trường nhé. Tớ không trả công cho cậu đâu, nên làm ơn tự nguyện nhé."

Giọng nói của Shirojiro, xen lẫn tiếng thở dài, vẫn còn vọng lại.

"Nghiêm túc..." cậu ta nói rồi tiếp tục.

"—Sao bạn bè của tớ lại toàn là nỗi xấu hổ của tớ thế này?"

Một người đàn ông đơn độc đứng trong ánh sáng nhợt nhạt và phù du.

Tay ôm chặt tài liệu, đó là Sakai.

Hơi thở hổn hển, ông đứng trong một hành lang được thắp sáng bởi đèn lồng.

"Sakakibara..."

Ông đang ở trong nhà của đồng nghiệp mình.

Người máy hầu gái đã đi theo ông đến đây đang đứng phía sau ông.

"Thẩm phán, đây là thư phòng của chủ nhân tôi."

Phía bên kia cánh cửa trượt đã được mở sẵn, là không gian được gọi là thư phòng.

Đó là một căn phòng lát sáu chiếu tatami. Sâu bên trong, có một cửa sổ giấy trượt, hé mở để có thể nhìn ra khu vườn.

Ngay trước mặt ông, hai bên trái và phải là những giá sách chứa đầy sách, hai bên phải và một bên trái. Bên trái, nơi không đặt giá sách là một cái hốc tường, nhưng nó đã được lấp đầy bằng những hộp đựng bút lông và giấy.

Ở giữa phòng là một chiếc bàn viết.

Ở phía bên bàn viết đối diện với Sakai là một tấm đệm ngồi.

Nếu ngồi trên đệm, bạn có thể làm việc trong khi nhìn ra khu vườn được thắp sáng bằng đèn lồng. Đó là cách bố trí của thư phòng.

Tuy nhiên, chủ nhân của nó không có ở đó. Thay vào đó...

"Song Ba Tiền..." (The Double Border Crest)

Trên sàn nhà từ bàn đến tường và một phần trên tường, một hình vẽ lớn màu đỏ thẫm đã được vẽ. Nó hướng về phía cửa sổ, hầu như chạm đến cửa sổ giấy, và có những chữ cái được viết trên vách tường. Những từ được đánh dấu ở đó, khi Sakai đọc...

" 'Các ngươi đang làm gì vậy?' ..."

Trong phòng có giấy tờ.

Nhưng không có Sakakibara.

Không...

...Ông ta đã biến mất đâu đó.

Sakai nhận ra điều này khi ông nhận tài liệu từ người máy.

Người máy nói: "Thẩm phán, trước khi đi làm, tôi nhận được chỉ thị lấy những gì nằm trên bàn của ông ấy và mang đến cho ngài sau đó; vì vậy tôi đã thực hiện nó."

Điều đó có nghĩa là đó không phải là một chỉ thị được đưa ra sau khi ông ta hoàn thành công việc.

Hơn nữa, những tờ giấy nằm trên bàn viết của ông ta giờ đang ở trong tay ông, nhưng...

"Chúng trống trơn..."

Không đời nào Sakakibara lại giao một tập giấy trắng. Tuy nhiên, việc người máy mang nó đến có nghĩa là ông ta đã hoàn thành công việc. Về điều này, người máy nói.

"—Chủ nhân tôi không có ở đây, vì vậy tôi phán đoán rằng ông ấy đã hoàn thành công việc của mình. Tôi đang cân nhắc xem có nên bắt đầu dọn dẹp căn phòng này không..."

Không ai tìm thấy Sakakibara.

Trên bàn viết là giấy Nhật Bản, đặt trên tấm vải đen và một nghiên mực chỉ rưới nước.

Như thể ông ta vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi khi chuẩn bị xoa mực vậy.

Sakai bước một bước vào phòng, tìm kiếm dấu vết của Sakakibara.

Làm như vậy, ông nhận thấy điều gì đó kỳ lạ. Nước đang nhỏ giọt từ nghiên mực.

...Cái này...

Có phải ông ta đang đẩy nước bằng mực không? Không, Sakakibara thuộc tuýp người tỉ mỉ trong việc viết lách. Ông ta sẽ rất khắt khe với việc sử dụng các công cụ. Ông ta không nên sử dụng chúng một cách lộn xộn.

"Vậy thì..."

Bước bước thứ hai vào phòng, Sakai nhìn thấy nó:

Tấm vải đen cũng như giấy Nhật Bản, được giữ bởi một cục chặn giấy trên bàn. Có một nếp gấp trên giấy.

Dấu vết của vết nước trên giấy, sau đó đã khô lại.

Kết quả cho thấy chữ viết tay như một cây bút lông bị kéo lê trên giấy, viết một cái gì đó.

Hai thứ.

Một trong số đó là...

"Song Ba Tiền..."

Cái thứ hai là một từ. Đó là một từ mà Sakai biết. Đó là...

"—Truy tìm."

Lời lẩm bẩm kết thúc ở đó.

Như thể khẳng định bước đi tiếp theo của mình là gì, Sakai nhìn vào tập giấy ông đang ôm trước ngực.

Tập giấy không có gì được viết.

Tuy nhiên, trên tờ giấy trên cùng của tập có những nếp nhăn mỏng manh. Vết nước.

Đó là thứ mà Sakakibara đã đánh dấu trước khi viết lên tờ giấy mà ông đã giữ bằng cục chặn giấy. Một cái gì đó nằm trên cùng của chồng giấy.

Ở đó có viết như sau.

" 'Dự án Genesis' ...!?"

Những từ dường như đã được viết trước, ý nghĩa của biểu tượng, những từ tiếp theo... Sakai xếp chúng lại và lẩm bẩm chúng.

"Dự án Genesis, Công chúa... Truy tìm."

Tôi biết ông ta đang bảo tôi truy tìm Công chúa. Tuy nhiên...

...Dự án Genesis là... biện pháp đối phó của P.A. Oda chống lại Khải huyền, đúng không? Tại sao ông ta lại...

Tôi không hiểu. Những điều này trước mắt tôi... liệu Sakakibara có biết rằng mình sẽ biến mất hay không, nội dung của những vết nước mà ông vội vàng để lại bằng bút lông, sự thật là chính ông đã biến mất... Tôi không hiểu gì cả.

...Cái này nghĩa là sao!?

Mọi người đều đã nghe về hiện tượng "thần ẩn" (spiriting away - biến mất không dấu vết). Tuy nhiên, nếu đồng nghiệp của tôi gần đây đều đã chịu chung số phận, thì chúng ta đang nói về một điều hoàn toàn khác. Ngay cả khi nó xảy ra trước mắt tôi, tôi vẫn nghĩ rằng tôi không thể tin được.

Ahh... Sakai nghĩ.

Ông ước rằng Sakakibara sẽ bước ra từ phía sau ông và nói rằng mọi thứ chỉ là một trò đùa.

"Tuy nhiên...khi Ii biến mất, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"

Cái mà ông hỏi, tờ giấy có vết nước, bắt đầu khô đi; và các nếp nhăn bắt đầu mờ dần.

Biến mất.

Trước sự thật này, Sakai cảm thấy không cần thiết phải ở lại thêm nữa.

Khoảnh khắc ông cố gắng lùi lại một bước.

Ông có thể nghe thấy một âm thanh. Một âm thanh phát ra từ bên ngoài cửa sổ đã mở trước mặt ông.

Một tiếng ầm ầm nhỏ như tiếng sấm từ xa.

Một âm thanh báo hiệu một vụ nổ.