“Hãy cùng quay lại thời sinh viên đi,” tôi và Ito đã hứa với nhau như thế.
Bình thường, cả hai chúng tôi đều đang sống cuộc đời người lớn một cách tròn vai – những bánh răng thiếu dầu của xã hội. Ấy vậy mà, chỉ cần gặp mặt nhau là chúng tôi ngay lập tức trở nên nổi loạn, suy nghĩ và hành động thụt lùi lại như những kẻ 24 tuổi mà chẳng ra dáng người lớn chút nào.
Ito gọi đó là “sự suy đồi vĩ đại”. Tôi bảo nghe sến quá, thế là bị cô ấy đá vào đùi.
Vì vậy, tôi và Ito có thể dễ dàng làm những việc rất trẻ trâu kiểu sinh viên như xem phim rồi đi karaoke. Thậm chí còn hứng thú hơn cả ngày xưa, bởi bây giờ đã có tiền.
“Giờ hát bao lâu đây ta? Một–hai tiếng được không?”
“Ê, nghe kiểu người lớn quá, chán òm à.”
“Vậy thì chơi gói ‘free time’ đi rồi hát tới lúc đói mốc meo luôn thì về! Phải lấy lại vốn chớ!”
“Hay á! Đúng kiểu sinh viên não phẳng, tuyệt vời luôn!”
Có vẻ Ito rất ưng ý. Cô ấy hớn hở bước vào tiệm karaoke.
Sau khi làm thủ tục xong, trên đường tới phòng hát, chúng tôi ghé qua khu đồ uống tự phục vụ để lấy nước.
“Phải tiêu thụ như thể đang trả thù cho cha mẹ vậy đó…!”
“Đây là chủ nghĩa tư bản chân chính…!”
Trước bảng giá karaoke ngày lễ rùng rợn, chúng tôi nốc ừng ực nước ngọt, thậm chí còn đụng luôn cả kem tươi, rồi mới về phòng.
Phòng hát khá rộng, có ghế sofa hình chữ L, dùng cho hai người thì hơi thừa. Tôi ngồi ở cạnh dọc, còn Ito ngồi ở cạnh ngang.
“Rồi, Fuyu-kun hát trước đi nào~”
Ito đưa bảng chọn bài cho tôi một cách rất tự nhiên, để tôi gánh luôn trọng trách mở màn – bài hát sẽ định hình bầu không khí karaoke sau đó – rồi cô ấy ung dung mở menu món ăn, bắt đầu đếm số loại pizza.
Đúng là con nhỏ quá đáng mà.
Nhưng tôi cũng đã quen với kiểu này rồi. Tôi có vài bài tủ đủ để khuấy động không khí. Dù có hơi thiếu tự tin cũng chẳng sao… Tôi định bấm gửi bài thì chợt cảm thấy hơi bất an.
Liệu… mình có nên hát một bản tình ca không?
Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi và Ito không phải người yêu. Là người yêu cũ thì đúng, nhưng hiện tại giữa chúng tôi không còn tình cảm kiểu đó nữa. Cái còn lại chỉ là sự thoải mái khi ở cạnh nhau – một sự đồng thuận không lời.
Vậy nên, nếu bài hát tôi chọn mang “ý nghĩa” nào đó thì e là không ổn.
Vấn đề là, gần như tất cả những bài hát khiến tôi phấn khích đều là… tình ca. Những bài nhạc pop rộn ràng che giấu đầy những câu như “Anh yêu em” hay “Anh thích em” nghe sến chết được. Sao mà nhạc tình yêu lại tràn lan đến thế cơ chứ, cái đất nước này.
Ngay cả mấy bài mang hơi hướng truyền cảm hứng, cũng thường có mấy câu kiểu “nhờ có em bên anh” – mơ hồ gợi lên hình ảnh một người khác. Có lẽ nhờ sự mơ hồ đó mà người nghe dễ đồng cảm hơn. Thật là… đúng là chủ nghĩa tư bản.
Và bây giờ, nơi đây chỉ có hai người. Giữa tình cảnh này mà tôi lại cất cao giọng “Anh yêu em”, thử hỏi sẽ ra sao?
Có thể tôi nghĩ quá. Có lẽ Ito sẽ chẳng để tâm đâu, chỉ là lời bài hát thôi mà.
Nhưng vấn đề là… đôi khi đầu óc Ito bỗng chuyển sang chế độ “mộng mơ dễ thương” một cách không thể lường trước được.
Cô ấy hoàn toàn có thể nghĩ: “Ủa, cái này là hát cho tui hả…?”
Và như vậy, mối quan hệ mong manh được giữ cân bằng tuyệt vời này có thể sẽ sụp đổ.
Tôi – và có lẽ cả Ito – đều mong giữ một khoảng cách vừa đủ. Nói cho đẹp là “vừa vặn”, nói thẳng ra là “tiện lợi”. Trong khoảng cách ấy, tình yêu không được phép xen vào.
…Nhưng nếu vậy, mối quan hệ này rốt cuộc sẽ đi về đâu?
“Nếu ông không chọn thì tui bấm trước đó nha~”
Khi tôi đang để tâm trí du hành ra vũ trụ, thì Ito – không chịu nổi nữa – đã giật phăng bảng điều khiển khỏi tay tôi. Nhờ vậy, tôi cũng tỉnh lại.
“À, ừ… Lâu quá không đi hát nên không biết chọn gì luôn.”
“Có gì đâu mà phải nghĩ ghê vậy! Cứ bài nào hát được thì bấm đại là xong!”
Ito thao tác nhanh gọn, rồi bấm gửi bài. Nhạc dạo vang lên ngay sau đó.
Cô chọn một bài tình ca từng rất thịnh hành khi chúng tôi còn yêu nhau.
Ito cất giọng hát nhẹ nhàng và ngọt ngào.
Cô ấy hát dễ thương. Không phải là hát hay, mà là hát đáng yêu. Vẫn như trước, đôi lúc lệch tông – nhưng đó là nét duyên quen thuộc. Dù vậy, có vẻ giờ cô ấy không hát được nốt cao như xưa nữa.
“…Mình suy nghĩ quá rồi nhỉ.”
“Hở? Ông nói gì đó hả?”
“Không có gì! Tui thích bài đó lắm!”
“Tui cũng thích~!”
Ito tận hưởng buổi karaoke một cách trong trẻo và hồn nhiên. Nhìn cô ấy như vậy, tôi không kìm được nụ cười. Và rồi tôi cũng mở bảng điều khiển, tìm ngay bài tình ca tủ của mình.
Chúng tôi, với chủ đề “quay lại thời sinh viên”, hát hết mình như thể muốn gột sạch mọi phiền muộn của cuộc sống thường nhật. Phải nói rằng, được gào to như vậy khiến lòng người sảng khoái vô cùng.
Nhưng rồi, khoảng hai tiếng sau khi bước vào phòng…
Chúng tôi bắt đầu đối mặt với một vấn đề hoàn toàn ngoài dự kiến.
“Này Ito… cho tui nói một câu được không?”
“…Không. Đừng nói ra điều gì khiến ta phải đối mặt với hiện thực.”
“Bà cũng nhận ra rồi còn gì. Chỉ là không chịu chấp nhận thôi. Thẳng thắn mà nói, karaoke lâu quá thì…”
“Khôngggg! Đừng nói mà!!!”
“Thể lực tụi mình… tụt dốc thấy rõ luôn ấy, đúng không?”
“Khôngggggggggggggggggggggggg!!!”
Tâm hồn thì vẫn là sinh viên, nhưng thể lực thì đã là hai mươi tư tuổi.
Thể lực con người bắt đầu suy giảm từ sau tuổi đôi mươi. Đến giữa độ tuổi hai mươi, ta bắt đầu nhận ra những trục trặc rải rác ở khắp cơ thể – và buộc phải thừa nhận điều đó.
Tôi—và có lẽ cả Ito nữa—đành ngậm ngùi nhận ra một điều:
Cái thời mà bọn tôi còn có thể tận hưởng karaoke hết mình… đã là quá khứ mất rồi.
“Hát karaoke mà mệt thế này sao…ngày xưa đâu có chuyện đó đâu chứ…”
“Hồi đó còn thức trắng đêm là chuyện thường nữa kìa. Giờ thì đúng là chịu chết luôn.”
“Nhưng mà… hôm nay chỉ có hai đứa mình thôi mà! Không có ai khác nên mình mới ít thời gian nghỉ…”
“Hồi xưa tụi mình từng free time sáu tiếng, hai đứa gần như hát suốt mà còn chịu được đó. Thế mà giờ mới hai tiếng đã đuối. Già thật rồi, tụi mình…”
“Uwaaaaaaaaaaaa!”
Ito cuộn tròn trên sofa, run lên bần bật.
Trông cô ấy có vẻ bị cú sốc này đánh mạnh hơn tôi nghĩ. Nhìn cảnh đó, tôi cũng thấy hơi áy náy, đành đặt tay lên vai cô ấy an ủi.
“Thật ra cũng buồn cười ghê, vào phòng hai người mà lại hát liên tục như có ai bắt ép vậy. Thôi nghỉ chút đi. À, để tui lấy nước uống cho bà nhé?”
Cốc của Ito đã cạn. Nhưng cô ấy ngẩng mặt lên rồi lắc đầu.
“…Thôi, để tui tự đi. Với lại phải vào nhà vệ sinh giải quyết hết mọi thứ luôn…”
“À… ừ…”
Dù trong đầu tôi lập tức muốn đùa rằng bồn cầu thì chỉ nhận có hai loại “thứ” thôi, nhưng tôi đã nhịn lại.
Ito với vẻ mặt thất thần rời khỏi phòng một cách uể oải.
Khoảng năm phút sau.
Cốc của tôi cũng cạn nên tôi rời phòng đi lấy nước, dù Ito vẫn chưa quay lại.
Và tôi thấy cô ấy ở khu đồ uống. Nhưng không phải một mình—mà đang nói chuyện với một chàng trai trẻ.
Tôi thoạt đầu cứ tưởng là người quen, nhưng nhìn nét mặt Ito có vẻ lúng túng, tôi chợt hiểu ra ngay.
“Ito, sao thế—?”
“Ủa, hóa ra đi với bạn trai hả. Xin lỗi nha~”
Nhờ tôi xuất hiện mà cậu trai ấy nở nụ cười nhẹ nhõm rồi rút lui trong êm đẹp.
Khi cả hai nhìn theo bóng lưng cậu ta khuất dần, chúng tôi cười khẽ và chia sẻ cảm nghĩ thật lòng:
“Dù là đang tán gái mà trông lại là người tốt ghê.”
“Cậu ta như cơn gió luôn đó. Vừa tán mình như gió thoảng, rồi cũng rút lui như gió bay.”
Có vẻ là người từng trải trong mấy vụ này rồi. Cái cách cậu ấy cười để xoa dịu tình huống đúng là đỉnh cao nghệ thuật, khiến tôi còn thấy nể nữa kia.
“Chính hiệu kiểu người hướng ngoại luôn. Tui cũng muốn tán gái một cách nhẹ tênh như vậy quá.”
“Không cần đâu! Fuyu-kun hướng nội mới chính là Fuyu-kun đấy. Cái chất hướng nội đó làm nên Fuyu-kun mà. Ông nên tự nhận thức điều đó cho đàng hoàng.”
“Ôi trời, tui tức quá rồi đó nha. Hướng nội mà nổi giận là đáng sợ lắm á!”
Khi cả hai quay lại phòng, chẳng ai buồn ngó tới bảng điều khiển nữa. Chúng tôi ngồi phịch xuống sofa, thở dài. Trong lúc im lặng, tiếng hát khá chênh phô từ phòng bên lọt qua vách tường mỏng.
“Cũng bất ngờ thật đó. Ai ngờ lại bị tán tỉnh ngay ở chỗ như thế này.”
“Đi tán tỉnh ở quán karaoke cũng gan lắm chứ bộ. Có thể người ta đi hát một mình, nhưng thường là sẽ đi cùng bạn mà.”
“Nhưng mà, trời ơi… tui vẫn còn hấp dẫn chán đấy chứ~”
Tôi nhìn kỹ thì thấy nét mặt Ito tràn đầy tự tin. Từ vẻ mặt như sống dở chết dở vì mất sức lúc nãy, giờ cô ấy đã biến thành biểu cảm như thể cả thế giới đang nằm trong tay mình.
“Chỉ là chiêu tán tỉnh ‘bắn đại biết đâu trúng’ thôi mà, vui mừng chi cho mệt.”
“Eh he~ nhưng mà… eh he~”
“Nếu lúc đó tui không có ở đó, bà tính theo cậu ta hả?”
“Không, cái đó là không đời nào nha. Cái kiểu playboy giống Suda Masaki hết thời đó, tui chịu không nổi luôn.”
Dù cười mỉm, Ito vẫn tỏ rõ thái độ dứt khoát với việc bị tán tỉnh.
“Bạn trai đi cùng… Bạn trai hả…”
Ito đột nhiên lẩm bẩm như thế. Có vẻ cô ấy vẫn còn bị ám ảnh bởi cách cậu trai kia gọi tôi là “bạn trai”.
“Này, rốt cuộc thì mối quan hệ của tụi mình nên gọi là gì nhỉ?”
Một câu hỏi khó nhằn bất ngờ được ném ra.
“Hồi nãy lúc bị tán tỉnh, rồi cả Hanayashiki-san ở tiệm Unicorn cũng tưởng tụi mình là một cặp nữa.”
“À, chị nhân viên ở quán Unicorn hôm trước đó hả.”
Lần trước, chúng tôi ghé vào quán cà phê mang phong cách cổ điển tên là Unicorn.
Chị nhân viên tên Hanayashiki đã đề nghị cho chúng tôi “ưu đãi cặp đôi”, khiến cả hai sững người. Cái họ Hanayashiki đẹp tới mức chỉ cần nghe tên là tôi nhớ mặt liền.
“Khoảnh khắc tụi mình nói ‘tụi tôi không phải cặp đôi đâu’ ấy, mặt Hanayashiki-san đơ luôn. Kiểu não chị ấy chắc đang nổ tung vì khó hiểu, vậy mà mặt vẫn giữ nụ cười không đổi.”
“Chuẩn luôn. Chị ấy đúng là chuyên nghiệp. Tui muốn gặp lại chị ấy quá.”
Quay về chủ đề chính: mối quan hệ khó gọi tên của tụi tôi.
“Để không tạo ra thêm một ‘Hanayashiki-san thứ hai’, tụi mình cũng nên thống nhất một câu trả lời nếu có ai hỏi tụi mình là gì đi.”
“Đừng nói chị ấy như kiểu quái vật vậy chứ…”
“Gặp mấy người lạ như tên tán gái lúc nãy thì nói bạn trai cũng được. Nhưng lỡ mà đang đi chơi thì đụng người quen thì lại phiền.”
“Công nhận. Lúc đó mà ấp úng thì kiểu gì người ta cũng nghi.”
“Thôi thì cứ nói là bạn đi.”
“Ừ thì… nhưng mà, khách quan mà nói thì tui không phải kiểu người có bạn khác giới thân thiết đó ông à.”
“Gì mà không có. Bạn học thời đại học thì ai chả có.”
“Ý tui là… bạn thì có đó, kiểu biết số nhau ấy. Nhưng mà bạn nam mà đi chơi riêng ngày nghỉ hay sau giờ làm với tui á… là kiểu thân đặc biệt rồi còn gì.”
“À… hiểu rồi.”
Nói trắng ra thì, ngay cả giữa bạn bè cũng có… thứ bậc.
Bạn chỉ nhắn tin xã giao, và bạn sẵn sàng đi ăn uống cùng. Hai kiểu này đã khác nhau rất nhiều rồi.
Tôi và Ito, bạn khác giới thân thiết kiểu sau gần như là không có.
Riêng tôi thì kể cả dạng nhắn tin cũng chẳng mấy ai. Mấy bạn nữ chỉ nhắn khi cần gì thôi.
Với một đứa hướng nội như tôi mà nếu có ai thấy đang đi chơi riêng với Ito, rồi tôi lại nói “tụi em chỉ là bạn thôi” thì kiểu gì người ta cũng nghĩ: “À, thằng này chắc đang cưa em nó đây.”
“Ừ đúng đó. Thế nào người ta cũng nghĩ tụi mình có mối quan hệ dính chút tình cảm yêu đương gì đó cho xem. Tại vì tui là kiểu con gái hướng nội mà. Nếu là mấy cô hướng ngoại thì chắc sẽ nói kiểu ‘Hôm nay tớ đi hẹn hò với anh chàng này nè~’ luôn ấy chứ.”
“Ghê thật đấy, mấy người hướng ngoại đúng kiểu vô địch nhỉ.”
Ngay cả trong chuyện này cũng xuất hiện bức tường cao ngăn cách giữa người hướng nội và hướng ngoại. Nhưng mà, có mơ mộng cũng chẳng giải quyết được gì. Đã là hướng nội rồi thì phải dùng những gì mình đang có mà chiến đấu thôi.
“Nhưng mà bà đang trong giai đoạn không muốn có bạn trai mà, đúng không?”
“Ừm, đúng rồi, giai đoạn đỉnh cao không muốn có người yêu đấy.”
“Vậy thì, có một người ‘bạn nam’ kiểu này lại càng tốt để tránh mấy tên con trai khác tiếp cận còn gì? Nếu mà có đứa nào đang nhắm tới bà đi chẳng hạn.”
“…Ừ ha, ông nói cũng có lý.”
Với một người chẳng hề mặn mà với yêu đương hay hôn nhân gì cả như Ito — thì việc bị mấy gã con trai tán tỉnh cũng thật phiền phức. Nhưng nếu đám đó mà biết cô ấy đang đi chơi riêng với một “bạn trai” nào đó, thì…
“Nhưng mà, vậy thì──”
Tôi định nói “Hay là giả làm người yêu nhỉ”, nhưng rồi lại thôi.
Có gì đó khiến tôi cảm thấy mối quan hệ ấy sẽ bị vặn vẹo ở một điểm nào đó, vào một lúc nào đó.
“…Ừm, khó thật đấy.”
“Haizz, phiền phức ghê ha~”
Lúc ấy, Ito cũng cúi nhìn vào thực đơn đồ ăn rồi hỏi lại tôi một câu tương tự:
“Thế còn Fuyu-kun thì sao?”
“Sao là sao?”
“Ông không định tìm bạn gái à? Nếu có thì tui sẽ thành vật cản đấy nhé?”
“Không, thật ra tui cũng thấy… thôi khỏi cũng được. Mấy năm gần đây, tui cảm thấy tâm trạng của mình lúc này là tốt nhất. Nói sao nhỉ, nó… nhẹ nhàng lắm.”
“Ra là vậy hả~”
Giữa bọn tôi thoáng chốc rơi vào im lặng.
Ito khẽ thì thầm:
“Vậy thì──”
Cô ngẩng mặt lên, rồi lại cúi xuống suy nghĩ.
“Không, hmm…”
Mối quan hệ của bọn tôi — không có tên gọi.
Dễ chịu, không cần giữ kẽ, nhưng cũng không phải tình yêu. Dù vậy lại cùng nhau dệt nên một câu chuyện cổ tích.
Một mối quan hệ như trong truyện thần tiên, hoàn toàn tách biệt khỏi thực tại.
Bọn tôi… rốt cuộc là gì vậy nhỉ.
“…Thôi, làm một ly rượu đi.”
Một lời mời uống rượu nghe như tuyên bố buông bỏ suy nghĩ.
Nhưng, hoặc cũng có thể nói là tất nhiên, Ito liền búng tay như thể đây là đáp án đúng.
“Chuẩn rồi đấy, thật là thiên tài!”
“Thật ra nãy giờ tui cũng đang để ý món Lemon Sour pha năng lượng này nè.”
“Gì cơ, nghe hay ghê! Tui cũng muốn nạp năng lượng quá đi!”
Thế là bọn tôi liền gọi đồ uống và mồi một cách rất tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên gọi rượu trong phòng karaoke chỉ có hai người, nên tôi thấy hơi phấn khích ngoài ý muốn. Có lẽ đây là đặc quyền của người trưởng thành khi có chút dư dả tài chính.
Tinh thần vẫn là sinh viên đại học, nhưng ví tiền thì đã là người đi làm.
Vì thế, giờ thứ ba của gói “free time” đã nhanh chóng biến thành tiệc rượu.
Và kết quả là... bọn tôi say khướt.
Hiện tại, tôi đang cầm ly Lemon Sour và gào lên một bài nhạc anime kiểu "điện loạn sóng não", trong khi Ito cười lăn lộn. Nhìn cô ấy bây giờ đúng là đang cực kỳ vui vẻ.
“Áaaa, không nổi nữa rồi! Nghỉ tí nha~!”
“Fuyu-san vất vả rồi! Uống cái này cho mát họng nhé!”
“Ơ, cảm ơn nhé… mà khoan, đây là highball còn gì!”
“Uống một phát luôn đi!”
“Bà đã uống chỗ nào vậy? Ừm, chắc chỗ có son này nhỉ… tui xin phép.”
“Áaaaaaaaaa! Biến thái quáaaaaa!”
Đừng trở thành kiểu người lớn như thế này nhé. Nhưng mà, không thể phủ nhận — thật sự vui không gì bằng.
Trải nghiệm uống rượu lần đầu ở karaoke khiến cả hai bọn tôi rơi vào trạng thái cực kỳ phấn khích.
Bỗng nhiên, Ito bắt đầu đưa mắt đảo quanh phòng.
“Nè, Fuyu-kun biết không? Nghe nói nếu làm ‘fairy tale’ trong karaoke thì sẽ bị phát hiện đó.”
“Gì cơ, thật không? Sao vậy?”
“Nghe nói là có camera ở tất cả các phòng và nhân viên sẽ theo dõi. Mà nếu thấy bầu không khí bắt đầu trở nên 'đáng ngờ' thì họ sẽ xông vào liền.”
“Thật hả? Nhiều phòng vậy mà kiểm tra hết được à~?”
“Tui nghe từ một người từng làm thêm ở karaoke kể lại đấy. Không biết có phải cửa hàng nào cũng vậy không nữa.”
Nói rồi, Ito nở một nụ cười đầy tinh quái.
“Nè, thử xem không? Xem thử mất bao lâu thì họ xông vào.”
“Ể…”
Ito khẽ “hí hí” cười đầy khả nghi, rồi từ từ dịch người ngồi sát bên tôi. Sau đó, cô ấy ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
“Lại đây nào… thử mà xem.” — dường như tôi nghe được lời mời mờ ám từ ánh mắt ấy.
“Ưm…”
Tôi chạm môi vào cổ Ito như thể đang cắn nhẹ, và ngay lập tức, cô ấy bật lên một tiếng rên không nên phát ra ở nơi này.
Là âm thanh mà chỉ nên xuất hiện trên… giường.
Có lẽ thấy uất ức, Ito cũng “trả đũa” bằng cách cắn nhẹ vào cổ tôi.
Chúng tôi như đang để lại mùi hương của nhau trên người đối phương — cắn nhẹ, liếm nhẹ ở cổ và tai.
Tiếng thở dốc từ môi Ito dần trở nên ấm nóng và đầy quyến rũ.
Cuối cùng, tôi ngồi đè lên Ito.
Khuôn mặt cô ấy hiện lên ngay trước mắt. Không còn nụ cười nào nữa. Chỉ là gương mặt như sắp tan chảy — một gương mặt rất nữ tính.
Chúng tôi hôn nhau, ở một nơi không nên hôn.
Chính vì điều đó đã khuấy động trái tim tôi đến tột cùng, khiến cả hai đan lưỡi vào nhau mãnh liệt hơn bình thường.
Và khi môi tôi từ cổ tiến dần xuống ngực Ito thì…
"Ố... chà..."
Một tiếng phát ra từ miệng Ito nghe kỳ kỳ. Không phải tiếng rên gì đâu. Mà đúng hơn là cái kiểu âm thanh làm cho tỉnh mộng, như vừa bị kéo về với hiện thực vậy.
Ánh mắt của Ito nhìn về phía cửa. Nhìn theo, tôi thấy qua cái ô kính dọc trên cửa, có một cô nhân viên đang đi qua đi lại ngoài hành lang. Cô ấy cứ liếc vô phòng hoài, kiểu như đang coi tụi tôi đang làm gì.
Rõ ràng là đang cảnh báo. Kiểu: "Mấy người mà còn tiếp tục nữa là tôi vô thật đó nha".
Tôi với Ito lập tức ngồi xa nhau ra, ai nấy lo chỉnh lại áo quần cho đàng hoàng.
"……Có camera thật nha."
"……Ừa, chắc chắn luôn rồi."
"……Về ha?"
"……Ừ, về thôi."
Tụi tôi lật đật gom đồ đạc lại.
Lúc tôi đang đứng lên thì Ito bước tới gần, lấy khăn ướt lau lau cái dấu gì đó trên cổ tôi.
"Biến thái ghê~"
Cái giọng thì nhỏ nhẹ mà cố tình lướt qua tai làm tôi nổi cả da gà. Ito cười cười kiểu như đang đổ hết tội lỗi lên đầu tôi vậy.
Tụi tôi ngồi karaoke free time từ nãy giờ, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất — từ mấy chuyện tào lao thiên tướng cho tới mấy chuyện cũng khá quan trọng.
Vậy mà cuối cùng, chỉ một chuyện duy nhất… cũng đủ quét sạch mọi thứ còn lại trong đầu.