Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

218 276

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

127 425

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

110 2555

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

421 1053

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

64 712

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

320 750

Tập 01 - Chương 9: Yamada

"Ể, anh nói em phải… nói chuyện với Ichikawa-san á?"

Trước lời đề nghị chẳng ai ngờ tới từ cấp trên trực tiếp, tôi không khỏi hoang mang.

Ngay từ lúc ông Giám đốc này rủ tôi đi ăn trưa, tôi đã linh cảm có gì đó không lành rồi. Gã này sống thuần tuý vì lợi ích. Gã là hiện thân của tư duy tính toán lời lỗ, được gắn thêm tay chân, hít thở bằng oxy và thuốc lá điện tử mà sống.

Một người như vậy thì đời nào lại mời cơm miễn phí? Tôi biết chứ. Biết rõ là vậy. Nhưng cám dỗ từ một bữa ăn không tốn tiền vẫn quá lớn, nhất là sau cái buổi karaoke cuối tuần với giá cao ngất trời, lại thêm cái tội hăng quá mà gọi đồ uống vô tội vạ. Lúc tính tiền, tôi với Ito run như cầy sấy.

Nhưng mà… chuyện đó để sau đi.

Giờ thì ông Giám đốc yêu cầu tôi làm một việc: ngồi nói chuyện riêng với một cô bé đàn em đang làm ở team thiết kế cùng dự án game mobile. Tôi mới năm thứ ba làm chính thức thôi mà kêu tôi ngồi trò chuyện kiểu này với một người còn không phải cấp dưới trực tiếp thì đúng là hơi lạ. Và cô bé đó thì… cũng không phải dạng dễ xử.

"Ichikawa-san dạo này trông có vẻ mệt mỏi lắm ha…"

"Ờ. Nhìn là biết sắp nghỉ việc tới nơi rồi."

Ông Giám đốc với cơ mặt lúc nào cũng căng cứng, đang ăn cái tô hải sản mà trông chán không thể tả. Đã vậy còn mỗi ba muỗng lại chan thêm nước tương, đến mức đáy tô sắp ngập luôn. Ăn kiểu gì đâu, thấy mà ghét. Cả đời cứ liếm nước tương đi cho rồi.

"Con bé mới làm năm thứ hai mà đã bị giao cho nhiều việc quá. Giờ chắc đang khá nhạy cảm."

Tôi muốn nói “Đừng có giao nhiều việc như vậy cho đứa mới hai mươi tuổi”, nhưng trách nhiệm này cũng thuộc về cấp cao hơn ổng nên tôi nhịn.

Năm ngoái, sau khi hai designer kỳ cựu nghỉ một lúc, Ichikawa-san mới vào làm. Mà mới tốt nghiệp trung cấp thôi, còn trẻ, vậy mà bị giao nguyên đống việc nặng. Kết quả là giờ mọi hệ lụy bắt đầu trồi lên.

Sau lần rối ren vì dự án hợp tác với công ty khác, con bé đã không chịu nổi mà bật khóc. Dù sau đó mọi người cố gắng vực dậy dự án, nhưng Ichikawa-san vẫn chưa ổn định tinh thần được.

"Nhưng mà, sao lại là em ngồi nói chuyện riêng với Ichikawa-san?"

"Chứ cậu với Ichikawa-san đâu có xa lạ gì. Từ lúc con bé vào làm là đã thân với cậu rồi còn gì?"

Thì đúng là tôi từng hướng dẫn lúc con bé mới vô công ty. Lẽ ra team thiết kế lo chuyện đó, nhưng lúc đó leader nghỉ đột xuất, ai cũng quay như chong chóng.

"Anh nghĩ là nếu là cậu thì con bé sẽ dễ mở lòng hơn. Với lại, sau này cậu cũng sẽ lên quản lý, xem như tập dợt trước."

Thấy rõ luôn, ổng đang tìm người đổ việc rồi chuồn trách nhiệm.

"Nhờ cậu đó nha. Chứ mà Ichikawa-san nghỉ thật thì căng lắm."

Quá rõ luôn, đây là kiểu gây áp lực gián tiếp. Quấy rối thể loại nào thì chưa biết, nhưng chắc chắn là quấy rối. Nói chứ, cái ngành này toàn người kiểu vậy, thật là… tiêu tùng luôn cho rồi.

Thế nên, hẹn gặp ở buổi tư vấn riêng: "Làm sao khuyên hậu bối khỏi nghỉ việc".

"Em xin lỗi… chắc là em nghỉ luôn quá…"

"…………"

Ichikawa-san, chơi mạnh thật.

Tóc bob ngắn nhuộm vàng óng ánh, gương mặt đậm chất "designer", Ichikawa-san đang ngồi đối diện tôi. Làn da trắng bệch giờ ửng đỏ, đôi mắt to tròn ngấn nước. Căn phòng tư vấn nhỏ giờ như biến thành phòng hỏi cung.

Mà cũng may – hay không may – là tôi thấy lời nói của con bé vẫn chưa đủ chắc chắn. Người đã quyết nghỉ rồi thì ánh mắt, nét mặt sẽ không như vậy. Đáng buồn là trong hai năm nay, tôi đã gặp đủ kiểu đó rồi.

Còn Ichikawa-san, rõ ràng là đang còn dao động.

Vậy thì tôi vẫn còn cơ hội khuyên nhủ. Và cũng có nghĩa là trách nhiệm trên vai tôi càng lớn.

Nếu con bé mà đến đây với tâm thế "Dù có phải giết ông này thì em cũng phải nghỉ!", thì có khi tôi lại dễ buông tay hơn. Nhưng nếu vậy thì team chết chắc, không được.

"Lý do là gì vậy?"

"Dạ… em bị quá tải ạ…"

Quá hợp lý. Vấn đề là tôi không biết phải bắt đầu khuyên từ đâu. Tôi vắt óc nghĩ.

"Nhưng mà… cấp trên cũng đang cố tìm thêm người mà…"

"Nghe vậy suốt cả năm nay rồi anh…"

Ủa sao nghe như đang đọc lời dẫn truyện vậy?

"Vậy nếu nghỉ rồi, em định làm gì? Qua công ty game khác à?"

"Dạ… em cũng tính vậy ạ…"

"Đã có offer chỗ nào chưa?"

"Dạ chưa… mới chỉ đang nói chuyện với mấy anh chị tư vấn việc làm thôi ạ…"

Vậy thì vẫn còn nhiều khả năng giữ được.

"Anh nói thật nha, mấy công ty khác cũng vậy à. Anh quen nhiều người bên ngành rồi, chỗ nào có game đang chạy thì áp lực y chang."

"Dạ…"

"Nên nếu ở lại đây thì nhiều khi lại tốt hơn. Công ty mình đãi ngộ cũng khá mà. Với lại, Ichikawa-san hồi nhỏ chơi game của công ty mình suốt, đúng không? Là mơ ước vô đây làm mà ha?"

"…………dạ…"

"Vậy thì… thử nghĩ lại một lần nữa xem sao…"

"…………"

Con bé im bặt. Chỉ cúi đầu không nói gì.

Mới cách nhau có bốn tuổi mà tôi cũng lỡ nghĩ kiểu “trẻ con đúng là mệt ghê”.

Sau vài chục giây im lặng, tôi với Ichikawa-san thống nhất để con bé suy nghĩ một đêm, rồi đưa ra quyết định.

***

Tối hôm đó, tôi có hẹn gặp một người.

Không phải Ito. Nhưng là người Ito biết rất rõ.

Một thằng bạn thân thời đại học, từng cùng tôi và Ito tham gia câu lạc bộ nghiên cứu khoa học viễn tưởng. Tên nó đi đâu cũng gắn mấy cái biệt danh như “tiên phong chiến trận”, “thánh quẩy phong trào” hay “cái loa ồn ào nhất trần đời”.

Tên nó là… Yamada.

"Sao, mỗi tháng cỡ này thôi mà! Cỡ này là vừa đủ xua đi nỗi bất an mơ hồ về tương lai với cảm giác lo lắng chẳng biết từ đâu tới! Lại còn giúp tình bạn của tụi mình trở nên vĩnh cửu nữa! Nghĩ vậy thì thấy đáng tiền đúng không Yama—eh, nghe tao nói không đó, Yamase! Yamase Fuyu!"

"Trời đất… đúng là mày vẫn ồn ào náo loạn như xưa…"

Vừa mới ngồi xuống ghế ở quán nhậu thì Yamada đã mở toang cuốn brochure bảo hiểm ra. Dù tôi có hơi đoán trước được chuyện này, nhưng tốc độ rút brochure và âm lượng cái giọng bô bô của hắn vẫn vượt quá tưởng tượng.

Yamada, người từng nói nhiều và động tay động chân không kém thời đại học, hiện giờ đang làm việc cho một công ty bảo hiểm. Cái gương mặt kiểu học sinh bóng chày cấp ba của hắn vẫn không đổi, vẫn mang cảm giác như đang bị bộ vest “nuốt chửng”.

Nhưng nhờ vào sự hoạt ngôn và cái vẻ duyên ngầm đó, có lẽ hắn cũng là một nhân viên kinh doanh bảo hiểm khá giỏi trong năm làm việc thứ ba sau khi tốt nghiệp. Vẻ mặt Yamada bây giờ đầy tự tin và chút tinh quái.

"Chứ sao. Nói chứ tao cũng đâu có hy vọng gì nhiều. Một thằng dân IT sống trong công ty game, không vợ không ý định cưới, lại còn dạng trầm lặng như mày, hai mươi tư tuổi thì mơ gì mua bảo hiểm, đúng không? Nè hahaha!"

"Ờ, mệt quá… Tao sắp bốc hỏa luôn nè."

"Nhưng mà nếu mày có định mua bảo hiểm thật thì nhớ nói tao trước đó nha. Mày mà ngoại tình là tao không tha đâu đó!"

Nói xong, Yamada tu ực một ngụm bia như thể vừa hoàn thành xong nhiệm vụ. Rõ ràng hắn đang tính chuyện dài hơi, gieo mầm chờ ngày gặt. Nhưng nếu hắn để ý thấy tôi đang bực mình thì đã hiểu là mình thất bại rồi.

"Rồi, dạo này sao rồi?"

Tưởng hỏi chuyện công việc, ai dè lại chuyển sang chuyện riêng tư. Chưa kịp trả lời thì hắn đã chen vào:

"Lúc nãy tao có đùa là không tính cưới vợ. Nhưng thật ra thì…"

"Chuyện đó hả. Không có gì hết, tao còn chẳng có bạn gái mà."

"Tao từng chỉ mày cái app hẹn hò dễ gặp người đó. Mày có xài không?"

"Gặp được một người, nhưng mới lần đầu đã bắt tao trả tiền, xong rồi biến mất luôn. Vậy nên tao nghỉ chơi."

Yamada trợn mắt rồi phá lên cười. Tưởng chọc quê, mà thật ra cũng có chọc đó, nhưng phần nào cũng là kiểu “chuyện thường ngày ở huyện”.

"Chuyện đó đầy ra. Tao từng gặp năm người, thì bốn người mất tích luôn rồi. Nhiều đứa vô đó chỉ để kiếm bữa chùa thôi."

"Mày cũng đâu phải không có lỗi."

Tôi nghĩ mấy cô kia chắc sốc với kiểu nói chuyện như súng liên thanh của Yamada khi gặp ngoài đời.

Nhưng cuối cùng thì còn lại một người, và hai người đang sống chung với nhau. Tôi vẫn còn nghi ngờ mấy cái app hẹn hò, nhưng cái sự chủ động và năng nổ của hắn thì đáng để học hỏi.

"Nếu Yamada mà là đứa đầu tiên trong nhóm SF bọn mình cưới vợ thì chắc ai cũng há hốc miệng."

"Chắc có cưới thì cũng còn lâu lắm."

"Thật không đó?"

"Ừa. Mới quen chưa đầy một năm, mà cổ thì mới đổi việc, còn đang bận rối tung rối mù. Người ta nói cưới hỏi là chuyện thời điểm, mà giờ thì chưa phải lúc."

Thấy Yamada làm vẻ người lớn ngầu ngầu mà tôi lại muốn đấm cho một cái.

"Đám con trai nhóm mình chắc chưa ai sớm cưới đâu. Mấy đứa con gái thì còn hy vọng hơn. Như là Omika, Haruno… mà nè, mày có nghe tin gì về Minase không?"

"…Sao mày lại nghĩ tao biết?"

"Thì mày là bạn trai cũ cổ mà. Không lẽ giờ vẫn không còn liên lạc?"

Tôi còn hay gặp cổ, thậm chí tụi tôi còn… “fairy tale” với nhau nữa kìa. Nhưng nói vậy với thằng Yamada thì không xong. Mà cũng vì vậy, tôi thấy hơi áy náy nếu phải nói dối.

Mà cũng may, cái thằng Yamada này có một điểm “hay” là nó sẽ tự bù vào khoảng lặng bằng cách nói tiếp không cần ai đáp. Chưa cần tôi trả lời, nó đã tiếp tục buôn chuyện.

"Yamase với Minase hồi đó hợp nhau dễ sợ. Tao thấy tụi mày chia tay uổng thật á."

"Ờ, rồi rồi."

"Mà lý do chia tay là gì vậy ta?"

"Ai nhớ… quên rồi."

Nói rồi mà hắn cũng chẳng chuyển chủ đề sang gì vui hơn.

Thường thì người ta sẽ không moi lại chuyện người yêu cũ đâu ha.

"Hồi đó tụi mày lúc nào cũng nói chuyện tự nhiên, bầu không khí cũng rất nhẹ nhàng. Cứ như vợ chồng rồi ấy. Tao cứ tưởng là hai đứa sẽ cưới luôn kìa."

Thực tế thì, hồi đó ai cũng hay nói vậy thật.

Khi tôi báo tin chia tay với Ito, ai nấy đều ngạc nhiên, rồi đồng loạt thốt lên:

"Trời ơi, hai đứa hợp nhau vậy mà…"

Không phải kiểu mỉa mai đâu, mà là thật lòng luôn đó.

Dù không ai vô duyên như Yamada, nhưng lúc đó ai cũng tò mò lý do chia tay, rồi lại thở dài tiếc nuối, y như chuyện tụi tôi là của công chúng vậy.

Mỗi lần vậy, tôi chỉ biết gật gù trả lời cho có. Nhưng trong lòng thì chửi thầm: "Mấy người biết gì mà phán!".

Tôi lúc đó đang tổn thương mà.

Vậy nên, giờ đây khi Yamada nhắc lại thời kỳ đẹp nhất của tôi với Ito bằng cái giọng hào hứng đó, tôi chỉ muốn nhét nguyên cái khăn giấy vào miệng hắn cho im luôn.

May thay, cái tính nói lắm của Yamada giúp tôi không cần phải lắng nghe thật sự. Hắn chỉ cần được nói là vui rồi.

Thế nên tôi giả bộ nghe, trong khi đầu óc thì hướng về chuyện khác.

Và rồi, điều đọng lại rõ nhất trong tâm trí tôi lúc này… là Ichikawa-san.

Liệu mai cô ấy sẽ chọn nghỉ hay ở lại? Giờ này chắc vẫn đang phân vân? Hay đã quyết rồi và đang uống một ly cho tỉnh?

Cảm giác của tôi thì 70% là cô ấy sẽ nghỉ.

Dù tôi có nói gì thì chắc cũng vô ích thôi.

Dù có bị Giám đốc cằn nhằn thì tôi cũng không có lỗi. Tôi đã làm hết sức. Vấn đề là ở môi trường công ty. Trước khi nghỉ, tôi sẽ bảo cô ấy nói rõ với cấp trên. Dù gì cũng gây ra ít nhiều ảnh hưởng đến team, nên ít nhất phải nói một tiếng cho đàng hoàng.

Mà tôi cũng đâu có khác gì lúc ở năm hai…

"'Nếu mày chỉ có thể nói ra điều đúng đắn từ góc nhìn của riêng mày, thì mày không đủ tư cách để góp ý người khác.'"

Câu nói đó, như một tia chớp đâm thẳng vào giữa tâm trí tôi.

"…Gì cơ?"

"Tao thấy câu đó hay thật đó. Tao nghĩ từ lúc đó, tụi mình ai cũng ngầm hiểu là đại diện của thế hệ tụi mình sau này sẽ là mày đó."

Tôi chưa kịp hỏi lại thì Yamada đã tiếp tục huyên thuyên. Tôi cuống cuồng túm lấy tay hắn.

"Gì vậy cha?!"

"Không, hồi nãy mày nói gì… cái câu ‘từ đúng đắn của riêng mày’ á…?"

"Ý tao là, cái vụ ở chợ trời mùa mưa năm nhất đó. Hồi mày nói với Ōkubo ấy. Quên rồi hả?"

"À…"

Nghe tới đó thì tôi mới nhớ ra.

Chuyện xảy ra vào năm nhất đại học. Nhóm năm nhất tụi tôi trong câu lạc bộ SF phải tự làm một tập tạp chí phê bình để đem đi bán ở hội chợ mùa mưa.

Chỉ mới vào câu lạc bộ được một, hai tháng, lại phải cùng nhau làm một quyển phê bình? Ý tưởng nghe có vẻ hào hứng nhưng thật ra là chuỗi ngày toàn trục trặc. Vì lúc đó, tụi tôi còn chưa quen hết tính nhau nữa mà.

Trong nhóm, có một thằng tên là Ōkubo đúng kiểu “gây chuyện không ngừng”. Cầu toàn, cố chấp, khăng khăng giữ ý mình, đã vậy lại ăn nói khó nghe. Chính nó là nguyên nhân chính khiến công việc trì trệ.

"Ngay lúc đó, Yamase mày đã nói thẳng luôn. ‘Nếu mày chỉ có thể nói ra điều đúng đắn từ góc nhìn của mày thì mày không đủ tư cách góp ý người khác.’ Nhờ vậy mà Ōkubo mới dịu lại chút, rồi cuối cùng cũng xong để đem đi bán."

"À… nhớ rồi."

"Nghĩ lại thì, mấy lời của Ōkubo cũng đâu phải sai hoàn toàn, chỉ là cái cách nó nói nghe chán quá. Cuối cùng nó cũng biến mất không dấu vết luôn ha. Không biết giờ nó làm gì rồi ta."

"………"

"Gì vậy, nhìn mặt như bị ai đấm vô vậy."

"…Cảm giác như vừa bị phiên bản cũ của chính mình đấm cho một phát ấy."

Chỉ mới vài giây trước, tôi còn nghĩ gì về Ichikawa-san?

Vài tiếng trước, tôi đã nói gì với cổ trong buổi trò chuyện?

Tôi không hề cố gắng lắng nghe hay đồng cảm với cô ấy, chỉ chăm chăm lấy mấy lý lẽ đúng đắn trong đầu mình — hay đúng hơn là những điều được xã hội công nhận là đúng — để áp đặt lên cô ấy.

Tôi đã gần trở thành cái kiểu người mà ngày xưa tôi từng ghét cay ghét đắng.

"Há há, gì vậy Yamase! Mày thành cái kiểu cứng nhắc rồi hả?"

"Ờ… tao suýt thành một thằng người lớn dở ẹc rồi đó. Hú hồn."

"Ờ thì, tao hiểu mà. Ra đời rồi mới thấy, suy nghĩ kiểu Ōkubo nhiều khi cũng có lý ghê luôn. Không sao đâu, ai cũng từng trải qua mà."

Yamada vỗ đôm đốp vào vai tôi. Hắn nói đúng thật, nhưng mà… thật tình, tôi cũng muốn vả cho hắn một cái ghê.

"Rồi, sao tự nhiên nhắc chuyện xưa vậy?"

"Trời ơi, mày nãy giờ có nghe gì không? Tao đang kể vụ Minase lúc nào bắt đầu thích mày đó!"

Ủa nãy giờ là đang nói chuyện đó hả? Nãy giờ tôi mãi nghĩ tới Ichikawa-san nên không nghe gì luôn.

"Tao biết chắc luôn. À không, thật ra tao thấy tận mắt luôn. Lúc mày nói câu đó, nét mặt của Minase lúc đó đúng kiểu… rơi vào lưới tình luôn á."

"…Gì vậy trời."

"Thật mà! Cái nét mặt đó tao nhớ rõ như in luôn! Như kiểu ‘À, yêu rồi đó!’"

"Tao không tin nổi mày đủ tinh tế để nhận ra mấy thứ kiểu đó."

"Gì cơ!? Muốn tao đấm giùm mày của hồi xưa không?!"

"Trời, nổi điên chi vậy."

"À, mà cái đó đó! ‘Nổi điên’! Hồi xưa Minase hay nói vậy lắm luôn!"

"Hả… thật hả?"

"Thật chứ sao không. Rồi lúc nào không hay, mày cũng bắt đầu nói giống cổ luôn. Người ta hay nói là ‘nổi khùng’ mà, mày thì cứ ‘nổi điên, nổi điên’."

"…Giờ mày nhắc tao mới để ý."

"Mà không chỉ câu cửa miệng đâu, tới giọng điệu, cách nói chuyện mày cũng bắt chước cổ luôn đó."

Giờ nghĩ lại, từ "nổi điên" là tôi học từ Ito lúc nào không hay. Tôi dùng nó như chuyện đương nhiên, đến nỗi chẳng còn nhớ nguồn gốc.

"Nghe mày nói ‘nổi điên’ là tao nhớ về thời Yamase với Minase còn quen nhau á. Hồi đó tụi bây dễ thương ghê luôn. Muốn quay lại thời đó ghê."

"…Ờ ha."

"À khoan! Nếu quay lại thì bạn gái hiện tại của tao đâu mất tiêu?! Không được! Tao có nghĩa vụ phải làm cổ hạnh phúc! Không được nhìn lại quá khứ!"

"Mày đang tự độc thoại đó hả?"

Yamada say quá trời rồi, nói mấy chuyện không đầu không đuôi càng lúc càng nhiều.

Nó vẫn là thằng ồn ào phiền phức như xưa, nhưng ít ra giờ nó cũng đã tìm được một kiểu hạnh phúc riêng.

Và có lẽ, vì thấy như vậy nên tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút.

『Alo. Ito-chan nghe』

Dù đã hơn 11 giờ đêm, nhưng giọng của Ito qua điện thoại nghe vui vẻ hết sức.

"Ô, nghe vui ghê ha."

『Đang uống tới ly highball thứ hai rồi đó~! Lỡ mê quá đi farm nguyên liệu trong Enva, mà quên luôn mạch truyện luôn á~』

"Thánh đế gửi gắm tương lai vương quốc cho một con dân công sở mà nghe vậy chắc khóc luôn á."

『Gửi cho dân công sở là lỗi của ổng rồi! Mà sao vậy? Nghe tiếng xe nè, đang ở ngoài hả?』

Dưới đường cao tốc giao nhau như mê cung của thủ đô, tôi ngước nhìn mặt trăng lấp ló qua các khe hở.

"Ờ, đang trên đường về sau khi đi uống với Yamada. Tự nhiên nói chuyện với nó xong, lại muốn gọi cho Ito."

『Ối dô~ Yamada-kun hả! Lâu ghê rồi chưa gặp~ Vẫn như xưa không?』

"Vẫn là cái thằng ồn ào phiền toái như xưa."

『Kìa, cái biệt danh ác độc mà Fuyu-kun đặt cho người ta lại lòi ra rồi đó. Biệt danh gì đâu, chửi không à. Rồi hai người nói chuyện gì?』

Tôi lặp lại lời mình đã nói, dù ký ức vẫn còn lơ mơ.

"Bà nhớ không… cái câu kiểu, ‘Nếu mày chỉ biết nói ra điều đúng đắn từ góc nhìn của mày thì mày không có tư cách góp ý người khác’? Nghe nói là tui từng nói vậy đó."

Ito im lặng khoảng ba giây.

『Nhớ chứ. Lúc ở hội chợ mùa mưa năm nhất đó mà.』

Cô ấy cũng nhớ. Nói với giọng như đang nhấm nháp lại kỷ niệm.

Câu nói đó… là lời khiến cô ấy rơi vào lưới tình sao? Tôi muốn buột miệng hỏi, nhưng chút lý trí còn lại kịp ngăn lại.

Bởi vì, chuyện đó… giờ đây, giữa tụi tôi, chẳng cần phải biết rõ làm gì nữa.

"Đúng lúc quá nên thấy thấm luôn. Cảm giác như bị chính mình hồi xưa đấm cho một phát vậy."

『Vậy giờ Fuyu-kun là người chỉ biết nói đúng theo tiêu chuẩn bản thân thôi sao?』

"Tui suýt thành vậy rồi. Hôm nay vừa đối xử kiểu đó với một đứa đàn em xong."

『Haha, vậy thì tốt rồi còn gì. Nhưng mà… đúng là vậy đó ha. Lúc nào không hay, mình lại biến thành kiểu người lớn mà mình từng ghét.』

"Ừ, đúng vậy đó. Nên là… tui có chuyện muốn nhờ."

Lý do khiến tôi gọi cuộc điện thoại này, ngoài việc muốn nghe giọng của Ito, còn là vì điều đó.

"Nếu có lúc nào tui lại nói ra mấy câu kiểu chỉ phản chiếu đúng cái ‘lý lẽ’ trong đầu mình thôi ấy, thì mong bà nhắc tui một tiếng. Tui thực sự không muốn trở thành người chỉ biết nói từ góc nhìn đúng đắn của bản thân."

『…Fufu, gì vậy trời. Mà khoan, nói vậy là ông vi phạm quy định rồi đó nha~』

Nếu nói chuyện kiểu “quay lại thực tại”, thì bị phạt một ngàn yên — đó là một trong những giao kèo giữa tôi và Ito. Quả thật, yêu cầu vừa rồi của tôi đã đi ngược với nó.

Nhưng tôi vẫn mong Ito là người dám nói cho tôi nghe những điều đau lòng.

Ít nhất thì, tôi muốn giữa tụi tôi là một mối quan hệ như vậy.

"Xin lỗi, cái này cho tui xin ngoại lệ. Chỉ có bà mới là người đủ sức… giết chết cái tôi đang lệch lạc trong tui thôi."

Dù đã chỉ ra tôi vi phạm luật chơi, vậy mà Ito lại nhẹ nhàng đồng ý luôn.

『Ufufu, được rồi. Nếu Fuyu-kun mà lỡ buột miệng mấy câu kiểu đó, tui sẽ bóp cổ ông liền nha.』

"À ừ, cứ thẳng tay giùm luôn. Còn bà mà nói ra mấy câu kiểu đó thì để tui làm lại với bà nha?"

『Thật ra tui không hiểu nổi cái hay ho gì ở mấy trò bóp cổ trong lúc mây mưa luôn đó.』

"Tui đâu có định nói theo hướng chơi bời như vậy đâu."

『Mà trước hết, tui đâu có ngốc như Fuyu-kun đâu mà nói mấy lời kiểu đó~』

"Chà chà, Ito đôi lúc cũng ngốc không tưởng luôn đó nha."

『A~ tức nha~! Cách nói kiểu đó đúng là lý do để nổi điên luôn đó~!』

Nghe cái từ khóa “nổi điên” quen thuộc bật ra, tôi không nhịn được mà phì cười. Nghe vậy, Ito cũng ngơ ngác hỏi: 『Gì đó?』

Sau đó, hai đứa tôi tiếp tục cùng nhau tô màu cho đêm giữa tuần bằng những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối.

***

"Xin lỗi nha, Ichikawa-san, để em đợi lâu."

"D-Dạ không sao…"

Khi tôi bước vào phòng họp, Ichikawa-san đang ngồi chờ sẵn, trông còn căng thẳng hơn hôm qua.

Mái tóc vàng óng nổi bật, sắc sảo là vậy, nhưng nét mặt cô lúc này lại toát lên sự mong manh như thể có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Da trắng, dáng người nhỏ nhắn, có lẽ cô thuộc kiểu không biết cách từ chối, cũng dễ bị người khác lấn át.

Tôi vừa ngồi xuống thì Ichikawa-san liền lấy hết can đảm để mở lời:

"Xin lỗi anh… Em nghĩ là… em sẽ nghỉ việc."

"Ừ, được thôi. Không sao đâu."

"Ể…?"

"Nhưng mà nghỉ chính thức thì vẫn cần buổi gặp với giám đốc nữa, hơi phiền chút nhưng mong em thông cảm nha. Anh sẽ báo để họ sắp xếp cho em."

Mọi chuyện tiến triển trơn tru tới mức khiến Ichikawa-san có vẻ bối rối. Không chừng, còn hơi lo lắng.

"À mà, vì vậy nên có một chuyện anh muốn em nghe. Anh nghĩ chuyện này cũng không bất lợi gì với em đâu."

Vừa nói xong, tôi mới chợt nhận ra — cách diễn đạt này nghe y chang mấy lời dụ dỗ khả nghi.

Và đúng thật, Ichikawa-san lập tức đổi nét mặt cảnh giác.

"Ichikawa-san vẫn chưa quyết định nơi chuyển việc đúng không?"

"Dạ… phải."

"Anh có hỏi han nhiều người và tra cứu thử một số chỗ…"

Tôi đưa cho cô tờ giấy in sẵn — những thông tin tôi nhặt nhạnh được từ sáng tới giờ, hỏi thăm từ các mối quan hệ, về môi trường làm việc ở một số công ty game khác.

"Ơ, cái này là…"

"Nếu nói về chế độ đãi ngộ thì, Sawes vẫn là top đầu. Họ đang giữ hai tựa game khủng mà. Nhưng mà anh nghe nói bộ phận thiết kế ở đó thiên về kiểu quản lý chặt chẽ, nên khó có thể làm việc theo ý mình. Tỷ lệ nghỉ việc trong nhóm có chất nghệ sĩ thì khá cao. Mà Ichikawa-san chắc thuộc nhóm đó đúng không?"

"D-Dạ… đúng là vậy…"

"Nếu muốn tự do thì GS và Yoko là hai cái tên đáng cân nhắc. Nhóm nhỏ, tinh nhuệ, nghe bảo là rất thoải mái trong cách làm việc. Cả hai đều là studio mới, tương lai hơi khó đoán, nhưng đang vận hành mấy game hot nên cũng thú vị đó. Văn phòng đẹp nữa."

"Dạ anh…"

"Anh thì thích YQ Winter hơn. Công ty vốn nước ngoài, đãi ngộ khá ổn, game thiết kế nhìn vừa sang vừa chất. À, nói nhỏ nè, có một anh designer từng làm ở đó, giờ anh vẫn giữ liên lạc, anh ấy dễ gần, chắc sẽ hỗ trợ em nếu cần."

Tôi liếc sang Ichikawa-san — nét mặt đề phòng đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt ngạc nhiên lẫn hoang mang.

"Anh không muốn em bỏ nghề designer đâu."

"…Hả?"

"Vì em yêu game, và em đã chọn nghề này với niềm tin như vậy. Nếu để em rời ngành vì hết yêu thích thì… buồn lắm. Nên nếu có thể, hãy tìm một nơi phù hợp với mình, cân bằng được đam mê và điều kiện làm việc, rồi trở thành một designer thật mạnh mẽ. Dù công ty mình không làm được điều đó cho em thì… anh vẫn mong em sẽ có được nó ở nơi khác."

Đây là cách tôi chọn để đối diện với Ichikawa-san — không phải từ cái nhìn của “đúng – sai”, mà từ trái tim mình.

Xét trên góc độ tổ chức hay xã hội thì có thể hành động này là không đúng.

Nhưng tôi không muốn trở thành người như giám đốc, như Ōkubo, như mẹ tôi, hay như ba của Ito — những người chỉ sống được trong vòng tròn “đúng đắn” của riêng họ.

"À mà, chuyện này đừng nói cho ai nha. Nhất là giám đốc, nghe được chắc rắc rối to. Cả tờ giấy này cũng phải giữ kín luôn."

"Fufu, em hiểu rồi. Em sẽ cẩn thận. "

"À còn nữa, nếu sau này em ổn định rồi, nhớ kể anh nghe tình hình công ty mới nha. Anh đang muốn trở thành người nắm tin tức ngành game mà. Biết đâu… sau này anh cũng sẽ chuyển việc nữa."

"Ủa, có thể là chuyển thật hả? "

Nhìn tôi có vẻ muốn chuyển việc lắm hả trời? Mà nghĩ lại, chắc là có.

"Hiện tại thì chưa nghĩ tới đâu. Đã dấn sâu tới mức này rồi, nên anh vẫn muốn làm ra một tựa game của chính mình ở đây. Cảm giác như, ‘đã tới nước này thì chiến tới cùng luôn’. Và còn một điều nữa…"

"Điều gì vậy anh?"

"À, cái đó thì… thôi khỏi nói cũng được. Dù sao thì, anh vẫn sẽ ở lại đây một thời gian nữa."

Không phải đồng nghiệp, nhưng ở trong tòa nhà này, vẫn còn người đồng hành cùng tôi trong những lúc muốn trốn tránh thực tại.

Chỉ điều đó thôi, cũng là một lý do khá lớn — mà tôi sẽ giữ lại cho riêng mình.

Sau đó, tôi và Ichikawa-san tiếp tục chia sẻ thông tin với nhau. Những chuyện tôi nghe được từ bạn bè ở công ty khác, chuyện cô biết từ phía tuyển dụng. Một cuộc trò chuyện hoàn toàn chẳng dính dáng gì tới tinh thần cống hiến cho công ty, nhưng ai quan tâm — lỗi là do hệ thống này trước.

Chút ít thôi, tôi cảm thấy mình đã quay lại là phiên bản có thể tự hào với chính mình ngày xưa.

Tiện nói thêm, Ichikawa-san sau đó đã tạm hoãn quyết định nghỉ việc.

Khi tôi hỏi lý do, cô cười một cách đầy tự tin rồi nói:

"Em vẫn còn trẻ, nên muốn quan sát thêm một chút nữa."

Mấy người mang trong mình khí chất nghệ sĩ, đúng là khó hiểu thật.

Tôi không hề có ý làm “mặt trời”, nhưng rốt cuộc, mọi chuyện lại kết thúc kiểu “gió bấc và mặt trời”.

Và tôi xin khẳng định — hoàn toàn không phải nhờ thằng Yamada.