Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

111 2559

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

(Đang ra)

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

Anikki Burazza

Và rồi, trong những ngày sắp tới—bậc cha mẹ anh hùng, những vị anh hùng năm xưa, mối tình đầu, nàng công chúa thanh mai trúc mã, những thiên tài của thời đại, và cả thế giới—tất cả sẽ phải run rẩy.

109 972

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

196 2754

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

153 1970

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

116 1452

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

157 2014

Tập 01 (Đã hoàn thành) - Chương 12: Trà Chiều

Có lẽ... tôi đang rơi vào tình huống kỳ lạ nhất trong đời.

Hôm nay là thứ Bảy. Tại quán cà phê lounge của một khách sạn ở Shinjuku mới.

Tôi đang ngồi cùng bàn với người yêu cũ—và mẹ của người yêu cũ.

"Yamase-kun, lâu quá mới gặp ha. Nhìn ốm hơn trước đó... à không, trông hơi tiều tụy thì đúng hơn? Con ăn uống đầy đủ không vậy?"

"Vậy ạ? Con nghĩ giờ con ăn uống tốt hơn hồi trước nhiều đó. Hồi đại học toàn ăn mì gói với đồ đông lạnh thôi."

"À, vậy thì bây giờ chắc khỏe hơn rồi. Mấy thứ đó đúng là không tốt cho sức khỏe. Ito giờ vẫn hay trữ mì gói sẵn ở nhà đó. Yamase-kun nhắc con bé giùm cô đi, nói nó đừng ăn nữa."

Mẹ của Ito ăn mặc sang trọng, giọng nói rộn ràng như thể đang kể chuyện vui. Tôi chỉ cười gượng đáp lại. Còn Ito thì chán chường lướt điện thoại, chẳng mấy quan tâm.

...Cái tình huống quái gì thế này?

Mọi chuyện bắt đầu từ giữa tuần. Ito nhắn tin kể là lúc lỡ miệng nói với mẹ rằng thỉnh thoảng vẫn gặp tôi như bạn bè, bà liền tỏ ra cực kỳ hứng thú. Ito kể lại khoảnh khắc đó bằng một cụm từ gói gọn: “fail trong fail.”

Mẹ cô ấy cứ nhất quyết đòi gặp mặt, mà làm lơ hoài thì cũng phiền, nên Ito mới nhờ tôi đi cùng một bữa.

Thật ra thì, tôi không thấy chuyện này quá bất ngờ.

Hồi còn yêu nhau, có lần tôi đến nhà Ito chơi. Ba cô ấy nhìn tôi như thể chó hoang lạc vô nhà, còn mẹ thì ngược lại—mừng rỡ đón tiếp vô cùng nhiệt tình. Hôm đó tôi ăn tối cùng cả gia đình Ito, nhưng gần như 80% cuộc trò chuyện chỉ là giữa tôi và mẹ của Ito.

Tôi cũng không rõ bà quý tôi vì điều gì. Vì nhà Ito có em trai nên chắc cũng không phải vì bà mong có con trai. Có lẽ, việc tôi là "người bạn trai đầu tiên mà con gái dẫn về" khiến bà đặc biệt ấn tượng chăng?

Dù lý do là gì thì rõ ràng, dù tôi với Ito đã chia tay, mẹ cô ấy vẫn quý tôi như ngày nào. Giờ bà vẫn luôn nở nụ cười và nói chuyện không ngừng nghỉ.

Trái lại, Ito có vẻ hơi bực. Hoặc ít nhất là chán thấy rõ.

"Con nhỏ này mỗi lần gặp là toàn than chuyện công ty thôi à. Fuyu-kun cũng bị vậy đúng không?"

Câu hỏi bất ngờ được ném qua.

Tôi liếc sang Ito. Cô nàng vẫn dửng dưng ăn scone trong set trà chiều, không hề có chút quan tâm. Làm ơn để tâm tới câu chuyện chút đi cô nương.

"À, tụi con cũng chia sẻ qua lại mà. Con cũng hay than thở với Ito lắm."

"Vậy hả? Nhưng mà cô nghe tụi nhỏ cứ kêu ‘công ty đen’ này kia, chứ so với hồi xưa thì giờ dễ thở hơn nhiều rồi. Cô với ba con bé ngày xưa làm cực dữ lắm. Nhưng giờ mà nói vậy thì lại bị chê là già cổ hủ, haizz~"

"Con không nghĩ vậy đâu ạ—"

Tôi nghĩ mình giao tiếp cũng ổn, đặc biệt là với người lớn hơn mình. Không phải vì tôi muốn được thương, mà vì tôi ghét bị ghét nên phải học cách làm người ta hài lòng.

Như lần ăn tối ở nhà Ito cũng vậy, Ito chẳng mấy khi chen vào mấy cuộc nói chuyện giữa tôi và mẹ cô ấy. Thỉnh thoảng lắm mới đính chính vài câu hay chêm vô mấy câu hài kiểu như MC Tokyo trên tivi.

Thế nên muốn giữ bầu không khí êm đẹp thì tôi phải đóng vai trò người nghe chủ lực. Mà cũng phải thôi, Ito có hứa lần sau bao tôi đi nhậu nên tôi ráng gồng một chút vậy.

"Bởi vậy á, mỗi lần con bé than vãn là cô đều nói với nó..."

Hình như đang nói tiếp vụ chuyện than thở ở công ty.

Tôi vô thức để ý thấy trên răng cửa bà ấy dính chút son. Có nên nhắc không ta? Khi tôi còn đang nghĩ lan man thì bà bỗng cao giọng nói:

"Trên đời này có biết bao người khổ hơn, nên con phải biết nhẫn nhịn chứ!"

"A... dạ..."

"Ito may mắn lắm rồi đó. Học trường tư từ cấp 2 tới đại học, chẳng thiếu thứ gì. Giờ còn có công việc ổn định. Có những người còn không được học đại học, còn phải đi làm với điều kiện cực khổ gấp mấy lần. Nên con phải biết—"

"Mẹ dính son trên răng kìa."

Ito cắt ngang, chỉ thẳng vào răng mẹ mình với gương mặt lạnh tanh.

"Ủa vậy hả? Vậy để mẹ đi nhà vệ sinh chút nha."

Bà đứng dậy, rời khỏi bàn một cách vội vã.

Còn lại tôi với Ito, bầu không khí hơi... là lạ. Vì nhìn cái mặt của Ito là biết đang chán đời thấy rõ.

"Tâm trạng gì chán quá vậy."

"Tại nó chán thật mà. Hay mình bỏ trốn đi nhậu luôn đi?"

"Bà con nít quá rồi đó."

"Con nít mà biết đi nhậu sao, paaa~"

Ito bĩu môi phản bác, mặt thì giương lên cái điệu “tui thắng rồi nha”. Cái mặt đáng ghét dã man. Nhưng vì tình hình không cho phép nên tôi nhịn. Thế là cô nàng càng bực, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.

Mẹ Ito quay lại không lâu sau đó, rồi câu chuyện chuyển sang mấy hồi ức thời xưa ở khu vực Shinjuku này. Hóa ra hồi trước bà từng làm việc quanh đây, nên cứ thao thao bất tuyệt kể chuyện cũ.

Tôi xin lỗi nhưng thật lòng không mấy hứng thú. Tôi gật gù đáp lời lịch sự cho có, trong đầu thì chỉ muốn: “Trời ơi trời, giá mà đang ngồi ở beer garden ngoài kia...”

Chính lúc đó—

“…?”

Tôi thấy có gì đó chạm vào chân mình. Từ mắt cá lên tới bắp chân.

Thật chậm rãi, khiến cả phần thân dưới tôi nổi da gà.

Tôi liếc xuống kiểm tra, cố không để mẹ Ito phát hiện.

Và đúng như tôi đoán… một bàn chân trần, đã tháo đôi dép mule mùa hè, đang lén lút chạm vào chân tôi từ phía bên kia bàn.

Tôi ngẩng đầu nhìn Ito. Cô nàng vẫn giả vờ vô can, nâng tách trà uống một cách điềm nhiên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt tôi, khóe môi khẽ nhếch lên... một nụ cười gợi tình.

Và rồi, đầu ngón chân đó vẫn đang cọ cọ vào bắp chân tôi.

"Giờ thì gần như chẳng còn thấy bóng dáng gì của Shinjuku ngày xưa nữa, nghĩ mà buồn ghê..."

Ờ thì cô ơi, khoan nói tới chuyện đó đã... cô có thể làm ơn ngăn con gái cô lại giúp được không?

Dù toàn thân đang ngứa ran khó tả, tôi vẫn cố giữ nụ cười không lộ sơ hở nào trên mặt. Chứ nếu mẹ cô ấy phát hiện thì tôi tính giải thích kiểu gì đây? Giả sử còn là người yêu thì ít ra còn có thể chống chế kiểu “tụi con đang tình cảm quá thôi mà~”, đằng này tụi tôi đang treo biển “chỉ là bạn thôi nha”, bộ quên rồi sao?

Mặc kệ tôi đang vật lộn với bao suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Ito vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng như chán đời, còn cái chân thì thản nhiên leo lên cao hơn. Từ lúc nào không biết, cô ấy đã tháo đôi sandal ra, và giờ thì bàn chân trần ấy đang từ bắp chân tôi tiến lên tới gối, rồi bất ngờ... rẽ trái. Đã vậy còn lấy đầu ngón chân cào nhẹ vào phía trong đùi tôi.

Không được, chỗ đó thật là chỗ nhạy cảm mà!

Tôi cũng đã nghĩ rồi, đang ở quán cà phê trong khách sạn đông người như vầy, cô ấy chơi kiểu đó sao? Nhưng nếu nhìn lại thì bàn tụi tôi ngồi cũng nằm ở góc cuối, sát tường, nên chỗ để chân hai đứa là khu vực hoàn toàn khuất tầm mắt người khác.

Ito à... chẳng lẽ tất cả những thứ này bà đã tính trước hết rồi sao?

Bà thấy chơi đùa dưới gầm bàn với nửa thân dưới của tui vui lắm hả?

Tính cả những lần tụi tôi còn hẹn hò, Ito cũng chưa từng nghịch dại đến cỡ này. Chơi liều lĩnh đến độ có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào như vầy là lần đầu. Sự bất ngờ đến đột ngột đó khiến tôi cảm thấy trái tim mình như nhột nhột nơi mềm yếu nhất.

Giữa lúc tôi còn đang gồng để giữ bình tĩnh, Ito lại tiếp tục "tấn công". Từ bên đùi, ngón chân cô ấy lần mò tới vùng... giữa hai chân tôi. Nói trắng ra là tấn công trực diện.

Tôi hoảng thật sự, liếc nhìn Ito lần nữa.

Cô ấy đang đưa ngón tay cái lên chạm môi, ánh mắt thì trông ngầu đét như đã hoàn toàn bật “công tắc”. Chết cha, cái chế độ nguy hiểm của Ito lên sóng rồi.

Và rồi, ngón chân đó bắt đầu bò tới gần, từng chút từng chút một, chậm rãi đến mức khiến tôi nổi cả da gà.

"Á!"

Cùng tiếng leng keng va chạm là giọng mẹ Ito vang lên.

"Ôi chết, cô làm rớt muỗng trà rồi. Để nhặt cái đã nhé..."

"“——!!”"

Ngay trước khi bà ấy kịp cúi người xuống, Ito đã nhanh như chớp rút chân về.

Tôi và Ito mở to mắt nhìn nhau, nuốt nước miếng đánh ực, chờ đợi khoảnh khắc bà ấy ngẩng đầu lên.

"Phù... À nè Ito, mang dép vô đàng hoàng đi con, không thì coi kỳ lắm."

"...Dạ."

Mẹ Ito cúi xuống nhặt muỗng, rồi ngẩng đầu lên vẫn với vẻ mặt như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"…………"

Tôi và Ito tiếp tục nhìn nhau, gương mặt cả hai đều căng cứng như đá, nín thở lần hai.

***

"Bà bị cái gì vậy trời…"

"Ghehehe~"

Chuyển cảnh sang beer garden. Giờ đây, Ito đang cầm ly bia cười nham nhở.

Sau khi chia tay tôi ở quán cà phê, Ito tiếp tục đi mua sắm với mẹ mình. Đến giờ cơm tối, cô ấy từ chối lời rủ đi ăn của mẹ rồi quay lại gặp tôi ở ga Ebisu, tụi tôi dắt nhau đi uống bia ngoài trời.

Chủ đề đầu tiên sau màn cụng ly tất nhiên là… trò bậy bạ của Ito hồi chiều.

"Chuyện gì vậy trời? Cái kiểu chơi như mấy cặp ngoại tình trong phim vậy. Tự nhiên giờ có thêm cái trò kỳ dị đó hồi nào vậy?"

"Trời ơi, nó kích thích dễ sợ luôn đó nha~"

"Bị phát hiện thì tính sao? Mà chắc chắn là chưa bị lộ thật chứ? Mẹ bà... lỡ giả bộ không thấy thì sao?"

"Không đâu, mẹ tui không có đủ kỹ năng diễn xuất để làm mấy chuyện đó đâu."

Ito vừa gắp salad Caesar bằng đũa, vừa thản nhiên nói xấu mẹ mình.

Nếu em đã nói vậy thì chắc cũng không sao thật...

"Mà nè Fuyu-san, nói gì thì nói, lúc đó ông cũng khoái lắm đúng không~?"

"Không có! Hồi hộp muốn chết luôn đó!"

"Thật hông đó? Chứ bộ 'bạn nhỏ' của ông không có động đậy gì hết sao~?"

"Ê, mới ly đầu tiên mà nói chuyện đen tối rồi đó nha!"

...Thật ra thì, tôi có hơi phấn khích chút thật, khỏi giấu. May mà “bạn nhỏ” chưa có phản ứng rõ rệt. Nếu bị mẹ Ito thấy thì chắc tôi chỉ còn cách lên núi sống luôn cho rồi.

Hồi trước giờ Ito cũng hay thích chọc phá, nhưng chưa bao giờ có kiểu nghịch như này. Tôi có cảm giác cô ấy đang tìm kiếm cảm giác mạnh, cái gì đó lệch chuẩn, có lẽ vì sự nhàm chán và căng thẳng trong cuộc sống hằng ngày đã tích tụ quá lâu.

"Thật là… tui bắt đầu lo là không biết mình có theo kịp cô gái này không nữa đó, cô Ito-suke à…"

"Trời má ơi, nói gì nghe nổi da gà! Mau vắt chanh vô gà chiên đi kìa!"

Tôi cắn miếng gà chiên to đùng được rưới đầy nước chanh và nước mắt của chính mình, còn Ito thì cười toe và lắc người qua lại: "Ngon quá trời luôn á~!"

Cái nụ cười rạng rỡ mà hồi nãy ngồi trước mặt mẹ cô ấy cũng không thấy đâu.

"Mà này, lúc nói chuyện với mẹ bà á, bà lúc nào cũng như vậy hả? Cô ấy đâu có tệ đâu, thấy cũng dễ thương mà?"

"Chỉ lâu lâu gặp thì thấy vậy thôi. Chứ ngày nào cũng như vậy là muốn trầm cảm luôn á. Đã vậy còn cứ đứng về phe ba tui, hiếm khi nào chịu bênh vực tui."

"Hừm..."

Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh. Khoảng cách trong gia đình là thứ khó diễn tả mà cũng khó chia sẻ.

Than vãn về gia đình nó khác với than về công ty. Nó khó để người khác đồng cảm. Lúc nào cô ấy buồn thật thì tôi sẵn sàng lắng nghe, nhưng ở giữa buổi nhậu vui như vầy thì thôi đi.

"…Mà nói gì thì nói, câu đó của mẹ bà thật là nghe không vô được nha."

"Câu nào thế?"

"Câu 'trên đời có nhiều người khổ hơn, nên con phải ráng chịu đựng đó'. Câu đó, từ xưa đến giờ tui luôn cực kỳ ghét."

"Mở đầu hay đó!"

Ito nghiêng người tới trước, mắt lấp lánh đầy hứng thú.

"Người ta hay nói vậy thật, nhưng mà nghe vô lý hết sức. Ừ thì có người khổ hơn tui đi, nhưng đâu có nghĩa là nỗi khổ của tui tự dưng biến mất đúng không?"

"Chuẩn luôn!"

"Chẳng lẽ lúc thấy ai đó còn khổ hơn mình thì mình phải nghĩ 'ồ mình vẫn còn may chán', vậy là xong? Vậy còn cảm xúc của mình thì quăng đâu? Nguy hiểm chết luôn!"

"Fuyu-san nói chuẩn không cần chỉnh luôn á!"

…Những trò dở hơi ở quán cà phê, và cả mấy lời lắm chuyện lúc uống bia thế này, chắc chắn không phải điều gì đúng đắn cả.

Nhưng nếu nó khiến Ito có thể cười rạng rỡ từ tận đáy lòng như vậy, thì với tôi... vậy là đủ rồi.