Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

111 2560

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

(Đang ra)

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

Anikki Burazza

Và rồi, trong những ngày sắp tới—bậc cha mẹ anh hùng, những vị anh hùng năm xưa, mối tình đầu, nàng công chúa thanh mai trúc mã, những thiên tài của thời đại, và cả thế giới—tất cả sẽ phải run rẩy.

109 972

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

196 2756

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

153 1970

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

116 1453

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

157 2015

Tập 01 (Đã hoàn thành) - Chương 17: Nasushiobara

Bọn tôi đến ga Nasushiobara lúc hơn mười giờ rưỡi.

Tôi thấy có lỗi khi phải đánh thức Ito – người đang ngủ ngon lành với vẻ mặt thỏa mãn – nhưng vì đã đặt phòng ở khu vực này rồi, nên không thể không xuống tàu.

"Không ngờ đến nơi sớm vậy luôn."

"Nasushiobara gần lắm đó, Fuyu-san. Ông cứ nghĩ vì là tỉnh Tochigi nên xa lắm đúng không?"

"Xin lỗi nhé. Dân Shikoku thì không rành địa lý vùng Tohoku cho lắm mà."

"Tochigi là thuộc vùng Kanto mà trời."

Dường như sau một giấc ngủ ngắn, đầu óc Ito đã tỉnh táo lại phần nào, hoặc là cô ấy đã thực sự chấp nhận chuyện "đi trốn", nên giọng điệu cũng không còn gai góc nữa.

"Check-in là ba giờ chiều, nên vẫn còn nhiều thời gian ha."

"Có phương tiện di chuyển chưa?"

"Tui thuê xe rồi. Chứ đi đến quán trọ mà không có xe thì bất tiện lắm."

"Hèn gì lúc nãy ông chỉ uống bia không cồn. Ông chắc không đó? Tui không muốn chết vì tai nạn đâu nha."

"Yên tâm đi. Trước khi tốt nghiệp tui từng lái xe đi chơi mấy chuyến rồi, giờ năm nào cũng lái xe đi du lịch hết."

"A— đúng rồi, năm nào ông cũng đi du lịch với Yamada-kun ấy nhỉ."

Dù sao thì tôi cũng chỉ là tay lái “chủ nhật” (ý nói không chuyên), mà giờ lại đang chở con nhà người ta nên càng phải cẩn thận. Dù nghĩ vậy, nhưng đây là lần đầu tôi đi du lịch, và còn là đi cùng với Ito. Chỉ nghĩ đến thế thôi là lòng đã rộn ràng rồi.

Trong lúc tôi làm thủ tục thuê xe, có vẻ Ito đang tra cứu các địa điểm tham quan quanh vùng. Vừa ngồi lên ghế phụ, cô ấy liền thao tác trên màn hình điều hướng.

"Ồ, trang trại bò sữa hả—nghe hay phết."

Địa điểm mà Ito nhập vào là một cái tên lạ hoắc, tôi chưa từng nghe đến.

"Nasushiobara chẳng phải có mấy chỗ nổi tiếng à? Kiểu như công viên giải trí kết hợp với sở thú ấy?"

"Có đó, nhưng hôm nay tui không muốn đến mấy chỗ đông người."

"Ra vậy. Thế thì, xuất phát nào—"

Tôi cầm lái trên con đường xa lạ, còn bên cạnh là Ito. Bất giác, tôi bật cười vì niềm vui râm ran trong lòng.

"Trông mặt ông giãn hết ra rồi kìa… ông có chắc là hồi nãy uống bia không cồn thật không?"

"Thật mà. Chẳng qua là tui đang vui. Bà thì sao, Ito? Không vui hả?"

"Rồi rồi, vui đấy, vui thật mà."

"Ồ~"

Khi dừng lại đèn đỏ, tôi quay sang nhìn biểu cảm của Ito. Có vẻ bị nhìn chằm chằm làm cô ấy thấy phiền, liền đưa tay che mặt. Qua kẽ ngón tay, tôi vẫn thấy gương mặt đang phụng phịu.

"Đã đến mức này rồi thì phải vui hết mình chứ, ít nhất là đến tối."

Dường như trong đầu Ito vẫn còn ý định quay về Tokyo trong ngày. Lẽ ra tôi nên chọn địa điểm xa hơn mới đúng.

Dù nghĩ vậy, tôi cũng không nói ra.

Giờ phút này, chỉ cần vui vẻ là đủ rồi.

"Đúng thế, đã cất công trốn việc mà, phải vui tới bến chứ!"

"Nói gì thì nói, nhắc tới Nasu là phải có sữa tươi với kem tươi! Rồi cả xúc xích siêu to, bia vùng cao nguyên nữa! Cho ăn nhanh lên nào!"

"Rồi rồi, để tui lo!"

Đèn xanh bật lên, tôi từ từ nhấn ga.

Tất cả những phiền toái đều đã để lại Tokyo phía sau.

Ngay lúc này, ít nhất là lúc này thôi—không có gì còn ràng buộc chúng tôi cả.

"Ughhh—thối quá!"

Vừa bước khỏi xe ở bãi đậu trước trang trại, Ito lập tức thốt lên như vậy, nhưng miệng vẫn cười tươi rói.

"Đúng là mùi đặc trưng của trại bò mà ha."

"Ăn kem tươi giữa cái mùi này… nghĩ kỹ thì chắc cũng hơi điên thật chứ."

"Nhưng mà vẫn ăn đúng không?"

"Ừ, tất nhiên là vẫn ăn."

Trang trại mang không khí mộc mạc, vào cổng miễn phí. Dù là ngày thường nhưng vẫn có lác đác vài gia đình và cặp đôi. Giữa họ, hai nhân viên công sở đang trốn việc – mà cũng không phải là người yêu – lặng lẽ sải bước trên con đường sỏi.

"Nghĩ kỹ lại thì, mặc đồ thế này đi trang trại đúng là sai lầm ghê. Giờ tính sao đây?"

Thật vậy, trang phục của Ito rất gọn gàng và chỉn chu, hoàn toàn không phù hợp với việc đi đến những nơi như trại bò. Dù có là đi du lịch đi nữa thì trông vẫn hơi cứng nhắc. Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi – vì đây vốn là đồ đi làm mà.

"Chính bà chọn đi trang trại còn gì. Mà nhìn tui cũng đâu ra dáng đi chơi gì cho cam."

"Ể, Fuyu-kun có phân biệt đồ đi làm với đồ đi chơi à?"

Một câu nói thật thiếu tế nhị.

Ở khu bán hàng gần đó, chúng tôi nhanh chóng tìm thấy quầy kem tươi. Không cần nói gì, cả hai đứa đều bị kéo đến và xếp hàng như thể có nam châm hút.

"Ôi trời, ngon—!"

Vừa ăn miếng kem tươi trắng muốt đầu tiên, Ito lập tức nở nụ cười rạng rỡ như bung nở.

"Đậm đà kiểu này mới gọi là kem chứ…"

"Đỉnh luôn! May mà trốn việc á!"

Chỉ một cây kem tươi mà bao nỗi nặng nề, u ám của vài tiếng trước như tan biến.

Mà nói không quá, kem tươi ở trang trại giữa mùa hè thế này đúng là mỹ vị đặc biệt.

Vừa ăn kem, chúng tôi vừa tản bộ, ngắm nhìn những dãy núi xanh mướt của cao nguyên Nasu, những chú bò và ngựa đang thong thả đi lại giữa bãi cỏ.

cf32a6da-22d3-450c-bf0d-a73914965d26.jpg

"Bầu trời cao ghê ha."

"Không ngờ bầu trời lại cao đến thế nhỉ."

"Nhìn mấy bé bò trông thư thái quá chừng luôn."

"Cảm ơn mấy bạn bò đã cho tụi mình sữa mỗi ngày."

"Có cả heo nữa kìa, dễ thương ghê..."

"Cảm ơn các bạn heo vì đã cho tụi mình thịt mỗi ngày."

Không chỉ những thứ đập vào mắt, mà cả những gì năm giác quan cảm nhận được nơi đây đều quá đỗi yên bình, khiến chỉ số IQ của chúng tôi tụt dốc không phanh theo từng câu nói.

Vì Ito đang mặc đồ công sở trông khá chỉn chu nên không tiện vào khu vực tiếp xúc với động vật. Thế là bọn tôi chỉ đi dạo thong dong bên ngoài hàng rào. Đột nhiên, Ito thốt lên một tiếng gần như là la hét rồi khuỵu xuống:

"Trời ơi dễ thương quá đi mất, là ai đây chứ hả~!"

Một chú dê con ló đầu ra từ trong hàng rào, Ito nhìn nó bằng ánh mắt như thể đang đứng trước một thiên thần. Chú dê nhỏ cứ như đang cố gắng thu hút sự chú ý từ bọn tôi. Ito dịu dàng xoa đầu nó không biết bao nhiêu lần.

"Uwaa~ muốn dắt bé về nhà quá đi! Rồi đăng truyện tranh kiểu essay về cuộc sống với dê con lên SNS, sau đó được nhà xuất bản lớn để mắt tới và xuất bản thành sách, sống bằng tiền bản quyền luôn~"

"Thôi ngay! Đừng mang lòng tham xấu xí vào chốn thanh bình thế này chứ."

Cách nghĩ thật độc đáo, nhưng mà, thấy Ito thực lòng tận hưởng nơi đây là tôi yên tâm rồi.

Sau khi đã tham quan chán chê khắp trang trại, vẫn còn gần hai tiếng nữa mới tới giờ check-in.

Tôi hỏi thử xem còn muốn đi đâu nữa không, nhưng có vẻ Ito đã mệt vì đi bộ. Mà thật ra là do mấy ngày tăng ca liên tục, đã tích tụ mệt mỏi rồi. Vậy nên tôi quyết định lái xe đưa Ito đi ngắm cảnh quanh cao nguyên Nasu cho đến giờ nhận phòng.

Sau khi ăn trưa nhẹ tại một trạm dừng ven đường mà bọn tôi tình cờ bắt gặp, tôi lái xe bon bon qua những con đường được bao phủ bởi cây xanh.

"Uhhiii~ đúng là đến Nasu thì phải thế này mới chuẩn bài~"

"Ito, bà không thấy có lỗi với tui à?"

"Không hề luôn~ bia ngon quá trời luôn~!"

Ito ngồi bên ghế phụ, một tay cầm xúc xích siêu to, tay kia nâng ly bia vùng cao nguyên. Tính cả lần uống trên tàu thì đây là lon bia thứ hai trong ngày. Trong khi tôi – người đang lái xe – thì dĩ nhiên vẫn chưa uống một giọt nào.

Ito còn lấy chuyện tôi bị “cấm tiệc” này làm niềm vui, cứ thoải mái uống và ăn như đang mở tiệc.

"Thôi cũng được, tối nay tui sẽ uống bù."

"Ế~ nhưng tối nay ai sẽ đưa tui ra ga về đây~?"

"Đi xe buýt mà về."

"Ác quá đi! Páaaa~!!"

Ito lại bắt đầu pha trò bằng cái giọng và gương mặt kiểu “chọc điên” mà dạo này cô ấy nghiện. Quả thực cực kỳ phiền phức. Nếu không đang lái xe thì chắc tôi đã táp nhẹ vào mũi cô ấy rồi.

"Mà nè Ito, lúc nãy ở trạm dừng, bà mua cái gì thế?"

"À cái này hả?"

Vì đang lái xe nên tôi vẫn để ý phía trước và gương chiếu hậu, chỉ liếc nhẹ sang Ito rồi quay lại nhìn đường.

"Áo thun hả. Trông xinh đó."

"Hì hì, dễ thương ghê ha~ áo thun trắng in hình dê đó."

Chiếc áo thun trắng có in hình một chú dê cách điệu nho nhỏ ở ngực phải. Ito cẩn thận gấp lại và cất vào túi. Nghĩ lại thấy tiếc ghê, đáng lẽ tôi nên mua luôn cái áo màu khác.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại tôi để trên bảng taplo rung lên. Ito chẳng nói chẳng rằng, nhanh như chớp giật lấy máy tôi rồi xem nội dung thông báo.

"Ủa kìa, có tin nhắn từ người tên là Ichikawa nè. Có vẻ là con gái đó nha~"

"A, giờ này chắc là giờ nghỉ trưa. Ichikawa-san là người tốt lắm đấy."

"À~ Ichikawa-san là người mà Fuyu-kun làm bao cát để níu lại khỏi nghỉ việc đúng không?"

Sao mà nhớ chuyện kỳ cục vậy trời. Mà công nhận đúng là vậy.

"Thấy cũng tội thật. Nói dối là bị cảm nằm bẹp ở nhà, mà giờ lại đang vi vu trên cao nguyên Nasu thế này."

"Hay để tui nhắn cho cổ ‘Xin lỗi nha, anh đang trốn việc nè, Páaaa~’ nha?"

"Chắc thấy tin đó là Ichikawa-san nghỉ việc ngay luôn đó."

Vì vẫn còn dư thời gian nên tôi nhắm đến một nơi có phong cảnh đẹp rồi chạy xe lên những con đường đèo quanh co. Lúc như thế này, thật sự mong mấy bác địa phương đừng chạy xe kiểu hung thần xa lộ nữa. Tim tôi như muốn rớt ra ngoài, còn "giữa hai chân" thì lạnh toát. Trên xe còn có một cô nàng văn phòng đang trốn việc, lại còn hơi xỉn nữa chứ.

"Fuyu-kun lái xe á."

"Hửm?"

"Phanh nhẹ nhàng ghê ha."

"A~ cái đó là tui chú ý lắm đó."

Trừ những lúc gấp gáp thì cơ bản tôi luôn cố gắng rà phanh kiểu "suuu... ssụt" – nghe như tiếng gió. Một phần là do sở thích cá nhân, phần còn lại là vì tôi dễ say xe nên phải giảm tối đa cảm giác khó chịu.

"Yamada thì phanh kiểu thô bạo lắm. Hễ mà hắn lái là tui y như rằng say xe. Ghét cái kiểu đó kinh khủng."

Ito cố nhịn cười nhưng không nổi, miệng cứ mím lại. Lâu nay, những lời tôi cà khịa Yamada luôn khiến Ito cười không dứt. Không phải ghét mà chắc là hợp gu hài.

"Mà do mới gần đây vừa bị say xe do kiểu phanh ẩu đó, nên thấy ông lái đúng là dễ chịu ghê."

"Vậy hả, ai chở thế?"

"Bạn trai cũ."

Nụ cười mỉm mang chút giễu cợt thoáng hiện trên môi Ito.

Bạn trai cũ. Tức là cái người "không phải tình yêu" mà cô ấy từng nói. Người đã giẫm nát trái tim luôn khao khát yêu thương của Ito.

"Vậy ra hai người từng đi chơi bằng ô tô nữa hả."

"Ừ. Hồi đó đi Yokohama chẳng hạn. Mà trong xe với lúc ăn nhà hàng thì im lặng tới bảy phần luôn, cả hai bên."

"Trời đất, ngộp thở thật..."

"Lúc đó tự hỏi luôn là sao lại phải ăn cùng người này nhỉ. Mà anh ta còn cư xử tệ với nhân viên phục vụ nữa chứ. Cảm giác ngán tới tận cổ luôn—"

Vừa nhìn phong cảnh rộng lớn ngoài cửa sổ, Ito vừa thoải mái nói xấu. Nhưng bất chợt, cô ấy quay sang nhìn tôi chăm chú.

"Fuyu-kun thì ngược lại đó. Với nhân viên phục vụ thì ông thân thiện lắm."

"Gọi là thân thiện thì hơi quá. Chẳng qua là hành xử bình thường thôi. Chứ kiểu lên mặt với người làm dịch vụ, tui thấy không hiểu nổi luôn."

"Nhưng mà thật ra nhiều người như vậy lắm đấy. Cái cảm giác tuyệt vọng khi nhận ra bạn trai mình lại là kiểu người như vậy ấy… Ngay từ lúc đó là đã không thể rồi, thế mà không hiểu sao mình vẫn cố gắng để yêu cho được…"

Nghe thấy tiếng thở dài của Ito, má tôi bỗng dưng căng cứng lại.

Tại sao trong khoảnh khắc này, ở nơi thế này, cô ấy lại nhớ đến chuyện đó chứ.

Hãy chỉ nghĩ đến phong cảnh tuyệt đẹp, đến cốc bia mát lạnh, đến cái xúc xích to bự này thôi có được không.

Hãy trân trọng thời khắc này đi chứ.

Mang theo ý trách móc ấy, tôi hơi gay gắt mà buông một câu:

"Đúng là bà xui xẻo trong chuyện tình cảm ghê."

"Thật sự luôn! A— thật sự luôn đóoooo—!"

Ito chỉ tay về phía tôi qua gương chiếu hậu, mặt vênh lên đắc ý, rồi cười phá lên sảng khoái.

Để nụ cười ấy không bị bất cứ điều gì che phủ, tôi cẩn thận rà thắng nhẹ hơn cả thường ngày khi dừng lại trước đèn đỏ.

Hai tiếng còn lại trước giờ check-in trôi qua trong chớp mắt khi bọn tôi nói chuyện trên trời dưới biển như mọi khi.

Sau khi tận hưởng trọn vẹn chuyến lái xe cùng Ito, chúng tôi đến nơi nghỉ lúc hơn ba giờ chiều.

"Chỗ này cũng ổn ghê ha~"

"Ừ, giá cũng không rẻ lắm đâu. Nhưng mà đã đi chơi rồi thì phải xứng đáng một chút chứ."

"Trời ơi cảm động ghê, được bao luôn cả tiền nhà nghỉ ở nơi xịn thế này."

"Hở?"

Ito vừa đi vào sảnh vừa cười toe toét nói "giỡn đó giỡn đó" như thể nhảy chân sáo.

Chúng tôi được bà chủ dẫn lên phòng.

Đúng chất một quán trọ lâu đời, mọi thứ hiện ra trước mắt đều mang vẻ cổ kính và trang trọng.

Ngay cả con tanuki bự được đặt ở góc phòng, đến cả "bộ phận linh thiêng" của nó cũng phát ra cảm giác oai nghiêm như thể không được chạm vào.

"Cảm ơn quý khách đã không ngại đường xa từ Tokyo đến đây. Hai bạn là sinh viên đại học sao?"

Trong thang máy, bà chủ mỉm cười dịu dàng hỏi.

Có vẻ được nhìn nhận là trẻ khiến Ito vui vẻ, nên cô ấy phản ứng ngay lập tức:

"Dạ không, tụi em đều là người đi làm rồi ạ. Hôm nay xin nghỉ phép để đi chơi chút."

"Vậy sao? Vì hai bạn là một cặp đôi trẻ nên tôi cứ tưởng nhầm."

"Hi hi, cảm ơn ạ."

Chắc Ito cũng hiểu rằng nếu phủ nhận chuyện là một cặp đôi vào lúc đó sẽ khiến không khí kỳ cục, nên đã không nói có cũng chẳng nói không, mà chỉ cảm ơn nhẹ nhàng.

Chứ khi đối mặt với Hanayashiki-san thì cô ấy lại từ chối ngay lập tức, chắc là do lúc đó liên quan đến chuyện tiền nong mà.

Căn phòng được đưa tới đúng là một trong những căn phòng đẹp của quán trọ, rộng rãi, sạch sẽ, và tầm nhìn rất tuyệt.

Từ đây có thể ngắm toàn cảnh cao nguyên Nasu cùng những ngọn núi xanh mướt.

"Các bạn thấy phòng có ưng ý không?"

"Dạ, ưng ý lắm ạ!"

"Vậy thì tốt quá. Bữa tối sẽ được phục vụ lúc 7 giờ, tại một phòng riêng chúng tôi đã chuẩn bị. Ngoài ra, khu tắm công cộng sẽ mở đến 2 giờ sáng."

Bà chủ tiếp tục giới thiệu một cách rất trôi chảy về các tiện nghi trong quán trọ.

Và rồi, một câu nói bất ngờ được thốt ra:

"Phòng này cũng có sẵn bồn tắm lộ thiên riêng, nên mong các bạn hãy tận hưởng nhé."

"Hả… ngay trong phòng này luôn ạ?"

"Phải rồi, qua cánh cửa kia đó."

Khi bà chỉ tay, tôi mở cánh cửa thì thấy một phòng thay đồ nhỏ.

Phía bên kia đúng thật là có một bồn tắm lộ thiên xinh xắn.

Sau khi kết thúc phần hướng dẫn, bà chủ nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

"Trời, đặt phòng có cả bồn tắm lộ thiên riêng luôn hả? Ghê dữ."

"À… không phải tui cố ý chọn phòng có đâu. Tui không để ý kỹ lúc đặt nên không biết là có…"

"…Sao mà trông ông có vẻ hơi lúng túng thế?"

"Không, đâu có…"

Nếu phòng có bồn tắm lộ thiên riêng thì không tắm thì tiếc quá.

Nhưng nếu nghĩ đến chuyện phải tắm chung với Ito thì... trái tim tôi lại thấy không ổn một chút nào.

Mà xem vẻ mặt Ito kìa… a, lại cái vẻ mặt "nuuuuun" đó rồi.

"Thôi cứ đi tắm ở khu công cộng trước đi. Giờ chắc cũng chưa có ai đâu."

"Ừ, okie~"

Tôi chẳng muốn để không khí kỳ cục xuất hiện ở nơi như thế này.

Vậy nên trước mắt, tôi cứ để chuyện bồn tắm lộ thiên ấy trôi lơ lửng vậy đã.

Chúng tôi mang theo yukata rồi cùng nhau đến khu tắm công cộng.

Sau khi tận hưởng trọn vẹn bồn tắm lớn và bồn ngoài trời, chúng tôi gặp lại nhau ở khu vực gần lối vào phòng thay đồ.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ito trong bộ yukata.

Biết là không nên nhìn, nhưng mắt tôi cứ bị hút về phía ngực áo, rồi những khoảng hở hở lấp ló nơi chân khi cô ấy bước đi.

Gò má và cả phần gáy của Ito đang ửng hồng, toàn thân thì lấm tấm mồ hôi nhẹ, khiến sự gợi cảm lại càng nổi bật hơn.

Trở về phòng, cả hai chìm vào sự im lặng như hòa tan vào không khí.

Tôi ngồi đọc quyển giới thiệu về quán trọ, còn Ito thì đứng bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh bên ngoài bắt đầu nhá nhem tối.

Khoảng cách giữa hai chúng tôi thật mong manh mà cũng khiến không khí trở nên gượng gạo.

Trong sự tĩnh lặng đến mức áy náy, dường như cả tôi và Ito đều đang dò xét cảm xúc của nhau.

"Nè Fuyu-kun."

"Hửm?"

Ito nói ra như thể chỉ đang bàn chuyện thực đơn bữa sáng:

"Có thể tui sẽ nghỉ việc đấy."

"Hả?"

Tôi giật mình ngẩng mặt lên nhìn Ito.

Không giống như đang đùa, nhưng cũng chẳng phải một vẻ mặt đầy lạc quan.

Dù sáng nay ở quán cà phê, chính tôi là người đã khuyên Ito nên nghỉ việc.

Vậy mà lúc đó cô ấy không hề có phản ứng gì. Tại sao không nói ngay khi ấy chứ?

Trong khi những suy nghĩ rối rắm xoay vòng trong đầu, tôi vẫn cố giữ giọng vui vẻ hỏi lại:

"Vậy à, tốt quá ha. Cuối cùng cũng thoát khỏi chỗ làm như địa ngục đó rồi."

"Ừm, chắc vậy."

"Vậy bà định chuyển sang đâu?"

"Công ty của ba tui."

"…Hả?"

Tôi sững người. Không thể thốt nên lời ngay được.

Ito vẫn tiếp tục nói, giọng đều đều như đang đọc một kịch bản soạn sẵn…

"Chắc là mẹ tui đã kể với ông ấy chuyện tui không hài lòng với công việc hiện tại rồi. Dạo gần đây, ba tui có nói rằng, nếu thực sự muốn chuyển việc thì về công ty của ông ấy làm cũng được. Tuyển thêm một người làm kế toán thì không thành vấn đề."

Ba của Ito là một người giữ vị trí cấp cao trong một công ty vừa và nhỏ. Vì mối quan hệ đó, việc vào làm ở đó chắc chắn không khó.

Nhưng nếu thật sự gia nhập công ty ấy, thì ngay cả nơi làm việc cũng sẽ nằm dưới sự giám sát của người cha.

"Có khi trong công ty, hoặc trong mấy đối tác, lại có người mà bố tui muốn gả tui cho cũng nên. Dù bây giờ chưa có, nhưng nếu tui vào làm rồi, thì sớm muộn gì ông ấy cũng dùng tui như một quân bài như thế thôi."

"…Ra là dạo này bà mới bận rộn như vậy."

"Ừ, hôm nay cũng vì chuyện đó mà tui phải về gặp ông ấy. Nếu mọi chuyện như vậy, thì chuyện sống một mình cũng phải kết thúc rồi."

"Ể…"

"Vì nếu đi làm ở công ty mà ba tui vẫn đang đến mỗi ngày, thì còn lý do gì để sống một mình nữa đâu, đúng không?"

Chuyện Ito sống một mình hiện tại, nghe nói cũng đã phải đối mặt với rất nhiều sự phản đối. Thế nhưng cô ấy vẫn cố gắng hết sức để giành lấy quyền tự lập ấy.

Vậy mà giờ, nếu về làm cho công ty của ba thì mọi thứ đều sẽ chấm dứt.

Nếu thế, thì tôi và Ito cũng sẽ không còn gặp nhau như bây giờ nữa.

Nhưng kể cả khi ở lại công ty hiện tại, thì cô ấy cũng sẽ tiếp tục bị hành hạ bởi môi trường làm việc tồi tệ kia.

"…Dù thế nào thì cũng như địa ngục nhỉ."

"Ừ. Nhưng biết sao được. Đời tui là như vậy mà."

"…………"

"Cho nên á, nếu tui có chuyển nhà thì những chuyện như đi uống với ông sau giờ làm sẽ không làm được nữa. Nhưng thỉnh thoảng gặp nhau một chút thì vẫn ổn mà, đúng không? Chơi mấy trò chơi phối hợp với nhau, rồi gọi điện hoặc chat nữa. Ý tui là, không có gì thay đổi đâu. Mối quan hệ của bọn mình ấy. Được chứ?"

Tôi lưỡng lự. Không biết nên nói gì.

Là đồng tình hay phản bác, tôn trọng hay bày tỏ quan điểm.

Nhưng tôi biết, thứ Ito cần lúc này, chỉ là sự đồng cảm. Cô ấy không cần lời khuyên từ tôi.

Chỉ cần một câu: "Cũng vất vả nhỉ. Nhưng dù bà chọn con đường nào thì tui vẫn sẽ ủng hộ. Lúc nào cũng có thể đi uống, tui luôn sẵn sàng lắng nghe."

Chỉ cần vậy là đủ… có đúng không?

"…Ito. Tui xin lỗi, nhưng để tui nói thẳng nhé."

Tôi rút ra quân bài mà nãy giờ vẫn cố giữ lại trong ván bài Shichi Narabe này, và đặt xuống bàn.

"Sao bà lại không nghĩ đến phương án chuyển sang một công ty hoàn toàn khác? Tui thật sự không hiểu nổi."

"…………"

"Bà hai mươi tư tuổi rồi mà. Đâu còn lý do gì để phải nghe lời ba nữa. Hơn nữa, công ty hiện tại rõ ràng là có vấn đề mà. Nếu bà bắt đầu lại sự nghiệp ở một nơi hoàn toàn mới thì…"

Trước khi tôi nói hết câu, Ito đã đứng phắt dậy, mạnh đến mức làm ghế ngã ra sau.

Rồi không chút biểu cảm, cô ấy bước đến chỗ tôi—và đè tôi ngã xuống.

"Nói mấy câu kiểu tỉnh mộng thực tế là phải đóng phạt một ngàn yên."

"Đã nói rồi mà, chúng ta luôn như vậy với nhau mà."

"Và còn nữa…"

"I-Ito…?"

Ito đưa tay lên và siết cổ tôi.

Ban đầu, tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang làm gì.

Nhưng rồi đột nhiên, tôi nhớ lại một đoạn hội thoại giữa hai đứa:

『Nếu một ngày nào đó, tui nói ra điều gì đó chỉ phản ánh “lẽ đúng” của riêng tui, thì hãy nhắc nhở tui nhé. Tui không muốn trở thành kiểu người chỉ biết nói từ suy nghĩ mà mình nghĩ là đúng.』

『Fufu, được thôi. Nếu ông mà nói như vậy, tui sẽ siết cổ ông cho biết mặt luôn.』

Tôi thua thật rồi. Dù đang cố gắng giữ đường thở, nhưng tôi vẫn không kìm được mà bật cười.

Chỉ vài giây sau đó, bàn tay của Ito cũng nhẹ nhàng buông lỏng. Và cô ấy cũng bật cười theo.

"Gì vậy, bị kích thích à? Chẳng lẽ Fuyu-kun là kiểu người thích bị siết cổ hả?"

Ito trèo lên người tôi, nheo mắt nhìn xuống, mặt cười trêu chọc.

"Tui biết hết đấy. Từ nãy đến giờ ông cứ bị kích thích vì nhìn thấy tui mặc yukata đúng không? Ông nhìn ngực rồi cả chân của tui nữa, đúng không?"

"…Bị phát hiện rồi à."

"Ông muốn làm tình, đúng không?"

"Một ngàn yên."

"Câm đi."

Ito bất ngờ cúi xuống và cưỡng hôn tôi.

Lưỡi quấn lấy nhau một cách mãnh liệt, là kiểu nụ hôn say đắm như muốn tan chảy cả não bộ.

Khi rời môi khỏi tôi, trên gương mặt Ito không chỉ là ham muốn, mà còn lẫn cả chút gì đó mỏi mệt với cuộc đời.

Tự tay kéo yukata xuống để lộ lớp nội y bên trong, cô ấy lại một lần nữa đè tôi xuống.

Rồi ghé sát vào tai tôi thì thầm:

"Nè, chơi trần luôn đi nhé?"