Đã lâu rồi không gặp quý khách. Tôi là Hanayashiki – phục vụ của quán cà phê hoài cổ Jun Kissa Unicorn.
Khu phố mua sắm Togoshi Ginza đã bước vào mùa thu. Nói theo thông thường thì tháng Chín là thời điểm bắt đầu của mùa thu, nhưng năm nay nắng thu vẫn còn gay gắt, đến cuối tháng Chín mà trời vẫn nóng như mùa hè vậy.
Thế nhưng khi bước sang tháng Mười, không khí cuối cùng cũng trở nên mát mẻ hơn. Trang phục của khách cũng dần mang hơi thở mùa thu, khiến tôi có thể cảm nhận được sự chuyển mùa bằng cả năm giác quan.
Vào một buổi chiều nhàn nhã như thế, một vị khách quen xuất hiện.
"Chào mừng quý khách. Ủa, Mari?"
"Ừ. Quầy còn chỗ không?"
Sau khi để Mari ngồi xuống chiếc ghế ở góc quầy, cô ấy khẽ thở dài một hơi.
"Bị dư âm cơn say à?"
"Không, bị ngộp người ấy mà. Hôm nay khu phố đông lắm."
"Có lẽ vì thời tiết dễ chịu quá. Mà sao hôm nay lại ghé quán vậy?"
Mari uống một nửa ly nước rồi lẩm bẩm:
"Thèm món mì Napolitan của ông chủ quá."
"Vậy à. Còn cà phê pha trộn thì sau bữa ăn nhé?"
"Ừm."
"Tiện đây thì, hôm trước tui có học được công thức mì Napolitan từ ông chủ đấy..."
Nghe vậy, khuôn mặt mệt mỏi của Mari chợt sáng bừng.
"Thế thì Hana làm cho tui đi!"
"Được chứ? Có thể hơi khác vị một chút đấy."
"Không sao đâu. Tui sẽ làm chuột bạch cho. Nếu có thể ăn món Napolitan đó ngay tại nhà thì tuyệt còn gì!"
Mari nắm lấy tay tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt ve bằng những ngón tay thon dài. Tôi rút tay lại thì cô ấy bật cười. Cách cư xử bên ngoài của cô ấy vẫn chẳng thay đổi gì từ ngày xưa.
"À mà, hai người đó cũng đang ở đây đó."
Tôi ra hiệu bằng ánh mắt. Là hai vị khách mà Mari cũng biết – Fuyu-kun và Ito-chan.
"Ồ, đúng thật. Tui sẽ cố chú ý để không bị họ phát hiện."
"Chắc không sao đâu. Nhìn cái cách ăn mặc đó là biết liền ấy mà."
"Nhưng mà Ito-chan là cô bé khá nhạy bén đấy."
Mari có vẻ hiểu rõ về hai người họ hơn cả tôi. Thật khiến tôi thấy ganh tỵ.
"Hai người đó thường đến quán hả?"
"Ai mà biết được."
"Họ hay đến đấy ạ~ Gần đây thì cỡ hai tuần một lần. Là một cặp đôi dễ thương đấy ạ~"
Nana-chan bất ngờ tham gia vào câu chuyện. Và thế là, quy ước ngầm “không chia sẻ thông tin khách hàng với nhau” bị phá vỡ. Mari liếc mắt đầy tinh quái về phía tôi. Tôi lại càng thấy tức hơn nữa.
"Thế à. Hai người đó thân thiết ghê."
"Đúng ạ~ Hồi trước, có lần chị gái đó viết sơ yếu lý lịch, còn anh kia thì sửa giúp nữa. Nhìn dễ thương lắm luôn. Em có lén liếc qua nội dung hồ sơ, chắc là để xin chuyển việc đấy."
Trời ơi, Nana-chan để lộ hết thông tin của Ito-chan ra rồi. Con bé định làm “thám tử thông tin” trong quán này luôn sao?
"Xin lỗi cho hỏi~"
"Ủa, chính khách đó đang gọi kìa! Em đi liền nha!"
Nana-chan nhanh nhẹn rảo bước đến bàn của Fuyu-kun và Ito-chan.
"Haha, Nana-chan dễ thương ghê."
"Dễ thương nhưng cũng hơi liều đấy..."
Tôi vừa làm việc ở quầy vừa lén dỏng tai lắng nghe cuộc trò chuyện ở bàn bên. Thật vô lễ, nhưng tôi vẫn còn tò mò về mối quan hệ giữa hai người họ.
Không phải là người yêu. Một mối quan hệ có lẽ không được xã hội nhìn nhận.
Nhưng vì cảm thấy dễ chịu, nên họ ở cạnh nhau.
Một mối quan hệ nhẹ nhàng, hợp lý, và theo một nghĩa nào đó thì đã đạt đến sự hoàn hảo.
Nhưng để duy trì điều đó, cần có sự tinh tế và một sự quyết tâm tuyệt đối.
Tôi liếc nhìn Mari. Cô ấy cũng có vẻ đang quan tâm đến hai người kia, ánh mắt thi thoảng liếc về phía họ.
"Gọi món vậy là hết rồi ạ. À còn nữa..."
Tôi bỗng cảm thấy bất an khi nghe giọng nói đó của Nana-chan. Mà đúng hơn là… cảm giác đã từng.
"Nếu cặp đôi nào gọi đồ uống kèm bánh ngọt thì sẽ được giảm giá theo gói đôi nhé..."
Ôi không xong rồi. Đó là điều tuyệt đối không nên nói với hai người họ.
Tôi thấp thỏm, Mari thì thấy thú vị, còn Nana-chan thì vẫn hồn nhiên.
Không hay biết ánh mắt phức tạp đang hướng về mình, Ito-chan mỉm cười và nói:
"Được, nhờ em nhé."
Tôi sững người. Fuyu-kun cũng bất ngờ.
Ể… sao vậy? Là thế nào vậy?
"Ito…?"
"Ufufu, chị đùa thôi mà. Tính tiền giá bình thường giúp bọn chị nhé. Bọn chị không phải là couple đâu."
Với nụ cười tinh nghịch, Ito-chan khiến Nana-chan bối rối, Fuyu-kun và tôi lúng túng, còn Mari thì lén che mặt cười khúc khích để không bị phát hiện.
Không chỉ trêu chọc mỗi Fuyu-kun mà đến cả tôi và Nana-chan cũng bị dắt mũi… đúng là Ito-chan, thật là một cô gái biết cách khiến người khác rối lòng.
Thế nhưng gương mặt cô ấy khi nở nụ cười nghịch ngợm ấy và nhìn Fuyu-kun, lại rạng rỡ và dễ thương đến không tưởng. Với tôi, đó không phải là ánh mắt dành cho một người không phải người yêu.
"Thôi thì… hai người cứ hẹn hò luôn đi cho rồi."
Tôi buột miệng nói ra, khiến Mari khẽ bật cười.