Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

111 2560

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

(Đang ra)

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

Anikki Burazza

Và rồi, trong những ngày sắp tới—bậc cha mẹ anh hùng, những vị anh hùng năm xưa, mối tình đầu, nàng công chúa thanh mai trúc mã, những thiên tài của thời đại, và cả thế giới—tất cả sẽ phải run rẩy.

109 972

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

196 2756

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

153 1970

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

116 1453

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

157 2015

Tập 01 (Đã hoàn thành) - Chương 18: Ngôn Từ

“Ể…”

“Làm… không dùng bao luôn đi.”

“I-Ito…”

Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của Ito. Cô ấy vẫn không ngẩng mặt lên, tiếp tục nhẹ nhàng cắn lấy vành tai tôi.

“Nếu ông nói đến mức đó rồi thì, Fuyu-kun, ông hãy cho tui cái cớ đi. Nếu tui nói rằng đã lỡ có thai, thì chắc mọi người sẽ thôi không bận tâm đến tui nữa, đúng không?”

Vừa nói, Ito vừa vuốt ve chiếc bụng nhỏ của mình bằng vẻ mặt ngây ngất.

Rồi bàn tay phải ấy từ từ trượt dần xuống đùi tôi, từng chút một, len sâu vào bên trong…

“Không được đâu, Ito. Xin lỗi bà.”

“…Ể?”

Xin lỗi Lily-san. Rốt cuộc thì, em vẫn không có đủ dũng khí đó.

“Nếu làm vậy, sau này chắc chắn bà sẽ hối hận.”

“…Tại sao? Chẳng lẽ nếu ở bên Fuyu-kun thì tui không thể hạnh phúc à?”

“Không phải như vậy. Mà vì bà sẽ tự đóng lại cánh cửa dẫn đến con đường mình nên đi.”

Tôi ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo lại phần áo yukata đã xộc xệch trên vai Ito. Rồi nắm lấy bàn tay nhỏ ấy.

“Ito, tui thật sự rất biết ơn vì có thể cùng bà trốn khỏi hiện thực như thế này. Và sau này, chắc chắn cũng sẽ có nhiều lần nữa ta cần trốn chạy, và mỗi lần như thế, tui sẽ cùng bà bỏ trốn. Sẽ lại đưa bà rời khỏi cái Tokyo tệ hại này.”

“…………”

“Nhưng mà Ito, riêng lần này, chỉ lần này thôi… tui nghĩ bà tuyệt đối không được phép chạy trốn.”

Ito trông như một con rối mất linh hồn, vô hồn và lả đi. Nhưng tôi không rời mắt khỏi đôi đồng tử ấy.

Tôi không muốn lặp lại sai lầm của ba năm trước.

Dù là vì thiếu tự tin, thiếu vững vàng về tinh thần, hay không đủ thông minh, hay xã hội này quá khắc nghiệt với bọn tôi—dù là lý do nào đi nữa, tôi cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ trước nỗi đau của Ito.

Tôi sẽ làm điều mà năm đó mình đã không thể làm được.

Dành cho cô ấy—người đã không còn là người yêu của tôi—những điều còn hơn cả tình yêu.

“Nếu bây giờ bà không đối mặt thật sự, thì chắc chắn suốt đời bà sẽ hối hận. Dù là vào công ty của ba bà, hay ở lại công ty hiện tại, hay thậm chí kết hôn với tui để chạy trốn, thì con đường nào phía sau cũng là một địa ngục của hối tiếc thôi.”

Nếu Ito muốn chạm tới được hạnh phúc thực sự, thì cô ấy phải được tự do.

Chỉ cần Ito có thể tự do sống trọn vẹn và tận hưởng cuộc sống này, thì kể cả người ở bên cạnh cô ấy sau này không phải là tôi… tôi cũng không sao cả.

Dù tôi chỉ là một sự tồn tại mờ nhạt, như một nhân vật thoáng qua trong hành trình đời Ito, để trao cho cô ấy một chút dũng khí… thì như vậy cũng đã đủ rồi.

“…Đừng nói những lời ích kỷ như thế. Ông làm gì hiểu được cảm xúc của tui.”

Giọng Ito run lên. Trong đôi mắt cô lẫn lộn giữa giận dữ và sợ hãi.

“Ai cũng dễ dàng nói lắm. Rằng không cần phải nghe lời ba. Nhưng mấy người đâu biết tui đã phải sống thế nào từ nhỏ, đã bị nỗi sợ ấy khắc sâu đến mức nào…”

“Ừ, bà nói đúng. Chuyện gia đình, mối quan hệ trong nhà—người ngoài không thể nào hiểu được đâu.”

“Thấy chưa? Ngay cả Fuyu-kun cũng giống mà? Vậy thì… tại sao lại…”

Khuôn mặt Ito tái nhợt đi. Bàn tay cô nắm lấy tay tôi run rẩy, như thể vừa bị ném xuống biển mùa đông.

Với bọn tôi, gia đình là một lời nguyền. Nhưng không phải là không thể thoát ra.

“Ito. Tui biết cách để chiến thắng nỗi tuyệt vọng và sợ hãi đó. Tui đã luôn tự mình thực hiện.”

“…Là gì vậy?”

“Là dốc hết tâm can để làm điều mình yêu thích.”

Dù tôi từng sống trong một gia đình mờ nhạt như cái bóng, tôi vẫn không để bản thân sụp đổ, vì tôi có thể đắm chìm trong trò chơi.

Chỉ khi chơi game, tôi mới có thể quên được hiện thực đầy rẫy những điều kinh khủng kia.

Chính vì thế, giờ tôi đang làm game.

Dù khi vào công ty game rồi, cũng có nhiều chuyện mệt mỏi và gian khổ, nhưng nhờ tình yêu với game, tôi vẫn có thể không từ bỏ hi vọng.

“Ito. Điều bà yêu thích là gì? Bà thật sự muốn làm gì?”

Đáng lẽ tôi phải hỏi điều này từ thời đi xin việc. Không, phải là từ trước đó nữa.

Câu hỏi mà tôi từng đặt ra bên dòng sông Meguro đêm hôm ấy, rồi bị né tránh, và tôi cũng buông xuôi—giờ đây, tôi hỏi lại một lần nữa.

“…………”

“Nói đi. Nói ra cũng không ai giận bà đâu. Tui tuyệt đối sẽ không phủ nhận. Nên cứ nói đi.”

“…Tui… tui muốn viết…”

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy giấc mơ của Ito.

“Tui muốn làm công việc viết bài cho tạp chí hoặc báo mạng, làm một biên tập viên - nhà văn. Nghe có vẻ to tát, nhưng… tui muốn gửi gắm đến ai đó, dù ở đâu trên thế giới này, rằng bạn không hề cô đơn. Tui muốn làm một công việc như thế. Bởi vì chính tui cũng từng được cứu rỗi nhờ điều đó…”

Ito trông như thể ngay cả việc nói ra điều này cũng là một tội lỗi. Cô ấy rụt rè, đầy sợ hãi.

Nhưng với tôi, điều đó lại như rơi nhẹ xuống lòng ngực, vừa vặn đến lạ.

“Thì ra là vậy, hợp với bà quá mà.”

“Ể…?”

“Vì Ito là 'người của ngôn từ' mà.”

Gương mặt Ito thoáng sững sờ, như bị bất ngờ. Cô ấy không trả lời, chỉ lặng lẽ đợi lời tiếp theo từ tôi.

“Ito từ xưa đã có một gu dùng từ rất riêng rồi. Cách nói chuyện, cách sắp xếp câu chữ lúc nào cũng thú vị. Vốn từ cũng phong phú nữa. Bà cứ như đang điều khiển từ ngữ bằng một quy tắc riêng vậy—thật sự rất cuốn hút.”

“G-Giỡn thôi đúng không…”

“Thật đấy. Tui thích nói chuyện với bà từ lâu rồi.”

Tôi thích lời nói của Ito. Tôi thích được trò chuyện với Ito.

Gần đây, nhờ lời của mọi người xung quanh, tôi mới nhận ra lại điều đó.

『Từ mấy câu cửa miệng cho tới cách nói chuyện, cuối cùng hai đứa giống nhau y hệt.』

『Hai người giống hệt nhau. Có mấy cặp đôi như vậy đấy, nói chuyện cứ như cùng một người vậy.』

Vì quá thích, nên tôi vô thức bắt chước.

Thậm chí cả những dòng suy nghĩ trong đầu tôi lúc này, cũng đã giống như Ito rồi.

“Hơn nữa, trong mấy số đặc san bình luận của CLB khoa học viễn tưởng, bà cũng viết rất…”

“Không thể nào! Tui chưa bao giờ nghe ông nói những điều như vậy…!”

Vì lý do nào đó, Ito trở nên hoảng loạn. Cô ấy nhào đến ôm chặt lấy tôi, mở to mắt nhìn thẳng.

“Th-Thật chứ!?”

“Thật mà. Tui chưa nói với bà à?”

“Chưa bao giờ! Hoàn toàn chưa từng!”

“V-Vậy à…?”

3a2dabb1-abe9-458a-9519-12cd7e87548c.jpg

Nghĩ lại thì, hình như tôi chưa từng nói thẳng với cô ấy.

Dù từ lúc gặp lại đến giờ, cả hai đã có biết bao nhiêu cuộc trò chuyện đủ sắc màu với nhau, thế mà tôi lại chưa từng suy nghĩ sâu sắc về chuyện đó.

Vậy mà, hóa ra với Ito, đó lại là điều quan trọng nhất.

“L-lẽ ra ông nên nói chứ… sao ông không nói với tui chứ… hức…”

Nói rồi, Ito bật khóc. Những giọt nước mắt to như hạt ngọc bắt đầu rơi. Trong khi trước đó cô ấy đã cố gắng kìm nén đến nhường nào, vậy mà khi nghe điều này, mọi thứ như vỡ òa, cô ấy bật khóc nức nở không thể ngừng lại.

“X-xin lỗi… tui không biết đó lại là chuyện quan trọng đến vậy…”

“Quan trọng chứ… nếu ông không nói… thì làm sao tui có thể tự tin được chứ…”

“…”

Và rồi tôi hiểu ra.

Giữa tôi và Ito có một điểm chung thật sự. Một điều mà chúng tôi rất giống nhau.

Tôi lại nhớ tới một câu nói vô tình từ Lily-san dành cho tôi: “Cậu ấy à, đúng là chẳng có tí tự tin nào cả.”

Ở nơi sâu thẳm trong lòng, cả tôi và Ito đều thiếu tự tin một cách tuyệt vọng.

Nếu đó chỉ là ảo tưởng, nếu bản thân không đủ năng lực, nếu không ai cần mình—chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đáng sợ.

Chính vì vậy, chúng tôi không thể nào bước thêm một bước. Bởi chúng tôi hiểu rõ điều đó quan trọng thế nào với mình, và vì sợ mất đi nó, nên chúng tôi không dám đưa tay chạm tới.

“Mỉa mai thật nhỉ. Ito—người luôn mơ ước có thể truyền tải điều gì đó bằng lời nói—lại vì không thể truyền tải đúng cách mà tự tay bóp nghẹt khả năng của mình.”

“Ông nói cái gì mà nghe cứ như người ngoài cuộc thế hả! Chỉ cần Fuyu-kun nói ra điều đó cho tui biết là được mà!”

“Thì tui xin lỗi. Nhưng Ito cũng phải nói với tui là bà có giấc mơ đó chứ?”

“Cái đó thì đúng thật!”

Vừa nổi giận, Ito cũng vừa thừa nhận lỗi của mình.

“Nhưng mà, cũng đâu phải quá muộn. Ngược lại, đây là thời điểm tuyệt vời đấy chứ. Giờ thì chỉ cần xem tình yêu và quyết tâm của bà có đủ lớn để vượt qua những điều phiền phức phía trước không thôi.”

“Ông nói nghe dễ dàng quá đi…”

Có vẻ như nước mắt cũng đã ngưng rơi rồi. Trên khuôn mặt Ito thấp thoáng một nét nhẹ nhõm.

Cô ấy thở dài một tiếng thật to rồi thốt lên:

“Đói quá…”

“À, phải rồi, cũng bảy giờ rồi. Đến giờ ăn tối rồi đấy.”

“Đi thôi. Những chuyện khác để sau hẵng tính.”

Cả tôi và Ito chỉnh lại yukata, buộc chặt thắt lưng.

Ito còn cẩn thận chải lại mái tóc cho gọn gàng. Tôi vô thức cứ nhìn chằm chằm dáng vẻ đó.

“Nhìn cái gì đó?”

“À, tui chỉ nghĩ là Ito mặc yukata trông hợp ghê.”

“Ufufu. Thôi, hơn cả chuyện đó thì là đồ ăn ở quán trọ chứ. Đi nào, nhanh lên!”

Ito hăm hở dẫn đầu, bước ra khỏi phòng.

Bước chân của cô ấy nhẹ tênh như những lời cô vẫn thường viết.

“Waa~ ăn đã thật!”

“Cả sukiyaki lẫn rượu sake đều đỉnh thật ấy ha~”

Sau khi đã thỏa thích tận hưởng bữa tối ở quán trọ, bọn tôi quay về phòng, thư giãn.

Bầu không khí lúc này hoàn toàn khác với lúc nãy, thật yên bình và thoải mái.

“Này Ito, bà không phải về Tokyo à?”

“Không muốn. Phiền phức lắm. Tui nhắn với nhà là mai mới về rồi.”

“Ra vậy. Mà giờ bà đâu có mang đồ thay nhỉ. Áo thun chắc có bán ở quầy lưu niệm ha?”

“Tui mua rồi đấy.”

Ito giơ lên chiếc áo thun trắng in hình dê mua ở trạm dừng đường bộ ban chiều.

“À ha, nhớ rồi. Bà mua sẵn… đừng nói là bà đoán trước chuyện này hả?”

“Biết đâu đấy.”

Tôi thầm nghĩ, đúng là cô gái khó đoán thật, thì thấy Ito nhìn tôi bằng ánh mắt hơi… gian.

“Nhân lúc ông vừa hiểu ra tầm quan trọng của lời nói, tui hỏi nhé.”

“Gì vậy?”

“Tại sao ông lại không chịu vào tắm chung với tui?”

“Ể…”

À đúng rồi, vẫn còn chuyện đó. Tôi đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của bồn tắm lộ thiên trong phòng.

“Tui muốn ông trả lời thật lòng đó nhé?”

Ito tiến sát lại gần. Dù cười, trông cô ấy vẫn… đáng sợ thật. Cảm giác bị ép cung.

Tôi đành đầu hàng và thành thật thú nhận:

“Vì trong đầu tui có một ranh giới. Cùng nhau tắm là chuyện của những cặp đang yêu nhau… nếu vượt qua ranh giới đó rồi thì… có thể tui sẽ không kìm được…”

Nghe tới đó, Ito tròn xoe mắt ngơ ngác, rồi lập tức bật ra một tiếng cười kiểu nửa mếu nửa thở dài.

“Đáng yêu quá đi mất~ Fuyu-kun! Thì ra, tắm cùng nhau là đặc quyền của những người đang yêu à~”

“Ồn ào quá. Nhưng đó là khoảng cách quan trọng đấy chứ.”

“Ừ thì, nói vậy cũng đúng. Mà thật ra tui cứ tưởng…”

Ito bỗng im bặt giữa chừng, vẻ mặt như vừa lỡ miệng điều gì đó.

“Tưởng gì vậy?”

“Ờm thì… tại vì…”

Ito bối rối đỏ mặt, có lẽ do rượu hoặc do ngượng, hai tay áp vào má và lí nhí:

“Vì tui nghe nói… nếu con trai thấy bạn gái mình khỏa thân nhiều quá thì sẽ quen mắt… rồi khi đến lúc ‘fairy tale’ thì… không còn hứng thú nữa…”

“Ra vậy hả?”

“Ừm… nên tui tưởng là… Fuyu-kun không muốn tắm cùng để tránh chuyện đó…”

“…Ể? Vậy là bà không thích điều đó sao?”

“Tại vì như thế chẳng phải ông đang coi ‘fairy tale’ là điều quan trọng nhất trong mối quan hệ sao? Tui không thích điều đó chút nào!”

Tôi bắt đầu hiểu rồi.

Tức là, Ito nghĩ tôi coi trọng chuyện quan hệ thể xác đến mức không muốn thấy cô ấy khỏa thân trước… vì sợ mất cảm giác.

Nếu hiểu được tới mức đó rồi thì… tất nhiên, tôi không thể không bật cười.

"A ha ha ha, đáng yêu ghê ha Ito-chan! Thì ra bà cứ nghĩ tui chỉ toàn nghĩ đến chuyện 'fairy tale' thôi, nên lo lắng mãi suốt thời gian qua à."

"T-thì tại hồi còn quen nhau, tụi mình tắm chung miết còn gì! Tự nhiên giờ không làm vậy nữa thì, ai mà không nghĩ lung tung chứ!"

"Ờ ha, đúng là vậy thật. Tụi mình lệch sóng nhau quá trời luôn."

Chính vì không phải là mối quan hệ bình thường, chính vì là hai người nên giữ khoảng cách tuyệt vời đó, nên khi cả hai không nói thành lời, thì lại càng khiến mọi chuyện trở nên khó xử.

Không ổn chút nào, những điều thế này nhất định phải nói ra bằng lời mới được.

"Nhưng mà, vậy thì tụi mình không thể tắm lộ thiên chung được rồi."

"Ừm… chắc vậy ha…"

"À! Nhưng mà, vậy còn cách này thì sao?"

Ito vỗ tay đen đét rồi đưa ra một đề xuất.

Một ý tưởng khiến tôi phải thốt lên kinh ngạc, và rồi tôi thở dài đầy cảm thán trả lời:

"Đúng là ‘cào cào thiên về kiến’ rồi đấy."

"Yaaa──!"

Với một cú nhảy đùng một cái, Ito lao thẳng xuống bồn tắm lộ thiên, làm nước bắn tung tóe và hơi nước cũng bốc lên nhiều hơn. Tôi bật cười và trách:

"Nè, thiếu suy nghĩ quá rồi đó."

"Có sao đâu~ chỉ có tụi mình thôi mà! A chết, tụt đồ bơi rồi!"

"Đừng có để lộ nha."

"Bộ ông thích lắm hả~?"

"Một chút thôi."

"A──!"

Ý tưởng của Ito là: "Vậy thì tụi mình mặc đồ bơi vào và cùng tắm chung, được không?"

Khi thử liên lạc với quầy lễ tân thì, bất ngờ thay, ở đó có sẵn đồ bơi cho mượn. Nghe nói có vài khách, khi tắm bồn lộ thiên cùng gia đình cũng sẽ sử dụng nên quán trọ đã chuẩn bị sẵn từ đầu.

Thế là tụi tôi mượn đồ bơi, mặc vào và cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm lộ thiên.

Cảm giác chẳng khác gì đang cùng nhau vào bể bơi, nên cảm giác tội lỗi trong tôi cũng giảm đi phần nào. Lạ một điều là so với việc quấn khăn tắm mà vào thì lại thấy… đỡ ngại hơn. Dù diện tích vải của khăn tắm còn nhiều hơn.

"Phải nói là, nước ấm tuyệt thật luôn á."

"Ừ ha. Không cần để ý đến người khác nữa, thật sự quá đỉnh."

Trong bồn tắm lộ thiên nhỏ xíu, tụi tôi ngồi sát bên nhau. Nước nóng dần làm dịu cả thân thể lẫn tâm hồn.

Thật sự đã chọn đúng quán trọ. Được cùng Ito đến đây, thật tốt quá.

"Giờ nghĩ lại thì, trước đây tụi mình cũng từng ngâm chân suối nước nóng với nhau ha?"

"Ừ, cái đợt ở love hotel mới mở ở Shinjuku ấy."

"Đúng rồi, cái rooftop đó. Nhìn toàn cảnh Shinjuku rực rỡ ánh đèn vào đêm hôm ấy luôn ha."

Chuyện đó hình như là hồi mới gặp lại Ito. Mới đây thôi, mà cũng như chuyện xa xôi lắm rồi. Cảm giác thời gian cứ lạ lạ sao đó.

"Nhớ lúc nhìn cảnh đêm Shinjuku, ông có nói mà. Rằng trên đời này không ai là không cô đơn cả."

"À… có ha. Nghe y chang kiểu bi quan ấy nhỉ."

"Nhưng bây giờ ông vẫn nghĩ vậy đúng không?"

"Ờ thì… chắc vậy. Vì trong tui, cô đơn đã ngấm vào tận gốc rồi."

Tôi thành thật nói ra góc tối trong lòng, vậy mà Ito lại nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh rạng rỡ:

"Nhưng tui biết mà, Fuyu-kun không thật sự chấp nhận cô đơn từ tận đáy lòng đâu."

"Ể, sao bà nghĩ vậy?"

"Tại vì Fuyu-kun lúc nào cũng cố gắng trở thành người tốt mà."

Đó là một điều tốt đẹp trong con người tôi mà chính tôi cũng không nhận ra.

"Những người thực sự chấp nhận cô đơn, sẽ không làm những điều như vậy đâu."

"Cố gắng trở thành người tốt… là ví dụ gì?"

"Như khi nói chuyện với nhân viên phục vụ, ông luôn cư xử dễ chịu nè. Rồi khi lái xe cũng rất nhẹ nhàng, để ý cả những xe khác nữa."

"Mấy chuyện nhỏ nhặt thôi mà…"

"Không nhỏ đâu. Tui nói rồi mà, không phải ai cũng làm được đâu."

"Vậy à…?"

"Còn nữa, ông luôn quan tâm đến người khác. Hồi còn ở câu lạc bộ cũng vậy. Ở công ty hiện tại cũng thế, vụ Ichikawa-san đó."

"À… vậy hả ta…"

Tôi không nghĩ như vậy về bản thân, nhưng Ito lại nói với vẻ đầy tin tưởng.

"Và tất nhiên là… với tui cũng vậy. Cả việc ông đưa tui đến nơi này nữa."

"Không, thật sự thì vì tui lo cho Ito thôi mà."

"Hehe, cảm ơn ông nha. Nhưng mà bao gồm cả mấy điều đó luôn đó. Nên Fuyu-kun, ông là một người tốt lắm đó!"

Ito nói như thể không cho phép tôi phản bác.

Ừ thì… chắc cho cô ấy nghĩ vậy cũng được.

"Nói vậy thì Ito cũng luôn ở bên cạnh tui đấy thôi."

"Ehehe~ thật không ta~? Biết đâu tui tính toán gì đó thì sao~?"

"Vậy thì tính toán gì ở tui chứ?"

"Ờ ha, nghĩ vậy cũng kỳ thật ha~"

"‘Ờ ha’ là sao hả?!"

"A───!"

Sau tiếng cười khanh khách đặc trưng, Ito ôm bụng lắc lư đôi chân trong nước. Tôi bẹo nhẹ má đỏ ửng của cô ấy, thì Ito cười tươi bắt lấy tay tôi.

Giữa làn nước ấm, tụi tôi khẽ nắm lấy tay nhau.

Trước mắt là bầu trời đêm thăm thẳm lấp lánh những vì sao và ánh đèn từ con người nơi xa.

Ngày mai, tôi và Ito sẽ quay về.

Về lại Tokyo, nơi chỉ cần hít thở thôi cũng có thể cảm thấy bị bóp nghẹt.

Quay về một xã hội nơi cô đơn và sự ngu ngốc của con người cô đọng lại từng chút một.

"Nhưng mà… chỉ cần ở bên Ito, tui thấy như mình đang ở xa cô đơn nhất."

"Ừ. Tui cũng cảm thấy như vậy."

Từ giữa cõi mộng, tôi có cảm giác như hiện thực bắt đầu dần hé lộ khuôn mặt của nó.