Đã gần ba tuần rồi tôi chưa gặp Ito.
Cũng không có gì lạ cả. Dù ít nhưng cả tôi và Ito đều có những dịp cuối tuần bận rộn. Chúng tôi vốn không phải người yêu – mà kể cả có là người yêu đi nữa, thì việc không gặp nhau chừng ấy thời gian cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Điều khiến tôi để tâm một chút là chúng tôi đã không nhắn tin hay liên lạc gì với nhau suốt hơn một tuần nay.
Thật ra khoảng hai tuần trước, tôi và Ito đã hẹn nhau đi uống vào thứ Bảy kế tiếp.
Nhưng ngay hôm trước đó, cô ấy nhắn rằng có lẽ sẽ không đi được.
Lý do, như thường lệ, là vì ba. Nghe nói là lần gọi về đầu tiên sau ba tháng.
Dù vậy, chuyện này không nằm ngoài dự đoán. Lần trước cũng vậy, và lúc còn quen nhau, chuyện này cũng từng xảy ra vài lần.
Nên tôi cũng không nghĩ nhiều. Nghĩ bụng, chắc giờ cô ấy đang bị gò bó khó chịu ở nhà, hay là gửi một tin nhắn hỏi thăm nhẹ nhàng cho vui, kiểu vậy.
Nhưng khi tôi gửi tin nhắn đi, câu trả lời nhận lại là:
『Tui ổn mà. Đừng lo nhé. Xin lỗi ông.』
Câu trả lời khiến tôi cảm thấy nặng nề hơn mình tưởng.
Vài hôm sau đó, tôi rủ Ito chơi Enva, nhưng cô ấy đã từ chối: 『Dạo này bận quá.』
Và đó là lần cuối cùng chúng tôi nhắn tin cho nhau.
Có thể lúc này Ito đang mang trong mình một điều gì đó rất nặng.
Tôi đã băn khoăn, liệu có nên bước tới, có nên chìa tay ra nếu đó là điều gì đau khổ.
Nhưng rồi tôi kìm lại. Nếu đó là vấn đề mà chỉ cần kể ra là nhẹ lòng, nếu là chuyện mà tôi có thể giúp gì đó, thì chắc Ito đã liên lạc rồi.
Với mối quan hệ giữa tôi và Ito bây giờ, tốt hơn hết là chờ cô ấy lên tiếng. Một màn “để tui nghe bà giãi bày nỗi lòng!” kiểu chính nghĩa hăng hái, tuyệt đối không phải là điều Ito mong muốn. Mà tôi cũng chẳng phải người như thế, càng không còn trẻ để làm vậy.
Chắc giờ này Ito vẫn đang cố gắng xoay sở để có thể biến tất cả thành chuyện vui vẻ sau này.
Nên sẽ ổn thôi. Chắc chắn là ổn. Mối quan hệ này của chúng tôi sẽ không vì vậy mà kết thúc. Chắc chắn là vậy.
Tôi cứ tự nhủ như thế, và tiếp tục chờ một tin nhắn từ Ito.
***
『Áp suất』
Tin nhắn từ Ito đến vào một buổi sáng thứ Sáu, mười ngày sau cuộc trò chuyện cuối cùng.
Một dòng tin nhắn, vừa đậm chất Ito, vừa có gì đó giống như một lời cầu cứu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô ấy chủ động liên lạc. Như lần trước, tôi liền rủ đi ăn sáng, uống trà trước giờ làm.
Lần này, tụi tôi chọn một tiệm cà phê mới mở gần ga gần nhà tôi. Ito đã muốn đến đây từ lâu, nghe bảo bánh scone ở đây rất ngon.
Trong không gian tràn ngập hương trà, tôi ngồi đợi Ito.
Cô ấy đến, với gương mặt u ám còn hơn lần trước.
"Chào. Trông bà mệt mỏi thật đấy."
"Ừ."
"Ăn scone không?"
"Cho tui nửa cái thôi."
Một ngụm trà vừa được mang ra. Cắn một miếng scone, rồi lại một ngụm trà nữa.
Đều là những thứ Ito thích. Bởi thế nên trên môi cô ấy vẫn có nụ cười. Dù là nụ cười tự nhiên hay gượng gạo, tôi không thể nhận ra được. Nhưng ít nhất, Ito vẫn cố giữ lấy nó.
"Tuần này trông bà có vẻ cực thật."
"Ừ. Ngày nào cũng làm thêm giờ. Xin lỗi nha, vì không chơi Enva được."
"Đợt này là giai đoạn cao điểm à? Bà làm thêm bao nhiêu tiếng?"
"Ừm…"
Ito không trả lời. Có lẽ vì con số đó thậm chí không thể kể ra thành chuyện cười được.
Thay vì đưa ra con số, Ito kể chuyện ở công ty.
"Ông nhớ Shimamura-san không?"
"À, senpai cùng phòng với bà đúng không?"
"Người đó vừa nghỉ đột ngột cuối tháng trước."
"Ể…"
"Thế là giờ tui phải gánh phần việc đó. Mà kiểu công ty phân người theo kiểu gắn việc với người ấy, chỉ cần thiếu một người thôi là… đúng là địa ngục."
"Ra vậy…"
Nói “cứ kể ra đi” thì thật vô trách nhiệm.
Chắc cô ấy kiệt sức đến mức… chẳng còn sức để than thở.
"Liệu có phương án nào cứu vãn tình hình không?"
"Có vẻ là họ đã đăng tuyển rồi. Với lại đang tính gọi lại một người trước kia bị điều sang bộ phận khác mấy năm trước, về để vá chỗ."
"Nghe có vẻ ổn mà?"
"Không đâu. Người đó bị chuyển đi vì công ty không muốn giữ nữa ấy. Nói thì giỏi nhưng chẳng làm được gì. Đúng là bó tay."
Giọng Ito hôm nay nặng hơn bình thường. Không chỉ giọng, ánh mắt cũng sắc hơn.
Khi con người không còn sức chịu đựng, họ sẽ trở nên dễ cáu. Tôi cũng từng như vậy. Điều đáng sợ nhất là khi đó, chính mình còn chẳng nhận ra điều đó.
Tôi thực sự lo lắng.
"Tui nói rồi, nhưng công ty của bà đúng là có vấn đề đấy. Bà nên nghĩ nghiêm túc đi."
"Nghĩ cái gì?"
"Trước tiên là chuyện chuyển việc."
Ito từng nói, nếu ba mất rồi thì cô ấy sẽ cân nhắc chuyện chuyển việc.
Nói cách khác, đến cả lựa chọn công việc, Ito vẫn bị ràng buộc bởi ba.
Cô ấy tất nhiên hiểu chuyện đó là không bình thường. Hiểu rõ đến đau lòng. Nhưng chỉ nói "cứ chống lại ba mình đi" thì… cũng chỉ là thứ lý lẽ đẹp đẽ vô nghĩa.
"Nói mới nhớ, bà về nhà đúng không? Lần này ba bà gọi về có chuyện gì?"
Ito cũng không trả lời câu hỏi đó. Chỉ lặng lẽ nhìn xuống tách trà đỏ rực, rồi mỉm cười như tự giễu.
"Đến giờ rồi. Phải đi thôi."
Như Ito nói, đã đến giờ phải đi rồi. Nhưng tôi vẫn chần chừ không biết có nên để cô ấy đi làm trong tình trạng như vậy không. Trong lúc tôi còn đang lưỡng lự, Ito đã đi thẳng đến quầy thanh toán.
Trên tàu điện, như mọi khi, vẫn đông nghịt người.
Tôi và Ito đứng sát nhau, trong cái địa ngục nhỏ nhoi của đời sống thường nhật, lặng lẽ đợi thời gian trôi qua.
"Nè Ito, tối nay bà rảnh không?"
Tôi vẫn còn điều cần phải nói với Ito. Nghĩ vậy nên tôi ngỏ lời, nhưng Ito lại khẽ lắc đầu với nụ cười gượng như đang tiếp chuyện khách hàng.
"Tối nay tui phải về nhà, nên không đi được."
"Lại nữa à? Sao dạo này bà cứ về nhà suốt vậy?"
"……Chuyện dài lắm."
Lại một lần nữa, cô ấy vạch ra một ranh giới. Như thể đang nói: “Từ đây trở đi, đừng bước vào.”
Không chỉ chuyện công việc, mà chắc ở nhà cũng có gì đó. Gương mặt đau đầu đến mức nhăn nhó kia đã nói lên tất cả.
Nhưng nếu bị từ chối rõ ràng đến vậy, tôi cũng không thể tiến tới thêm.
Vì đó là kiểu quan hệ của chúng tôi.
"……Hử?"
Khi tàu sắp đến ga xuống, loa phát thanh vang lên báo hiệu.
Ngay khoảnh khắc đó, Ito bất chợt níu lấy gấu áo tôi.
Bàn tay ấy… đang run.
"Sao thế?"
"……Không có gì đâu. Không sao, không sao mà……"
"…………"
Ito buông tay ra, đôi môi run lên, nở một nụ cười áy náy.
Ngay khi thấy gương mặt đó, trong lòng tôi vang lên âm thanh như một quả trứng sống vừa bị bóp nát.
Và rồi lúc nhận ra, tôi đã nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của Ito.
"Hả?"
Tàu dừng. Người người lục tục bước xuống.
Ito cũng định hòa vào dòng người ấy, nhưng tôi không buông tay.
"Này Fuyu-kun!? Ông đang làm gì vậy…?"
"Đủ rồi đó."
"Cái gì mới được chứ…?"
"Chạy trốn thôi."
Ngay khi cửa tàu đóng lại, toàn thân Ito chùng xuống, rồi trừng mắt nhìn tôi.
"Ông nghĩ gì vậy chứ… trễ giờ rồi còn gì…"
"Im lặng một chút đi."
"……"
Tôi nhanh chóng mở điện thoại và thao tác. Chỉ vài phút là xong cả khâu thanh toán – đúng là thời đại tiện lợi thật.
Nhìn qua, thấy Ito đang nhìn chằm chằm vào điện thoại như thể đang sợ hãi. Có lẽ đang soạn tin báo trễ hoặc nghỉ làm. Tôi giật lấy điện thoại đó.
"Ê, làm gì vậy…!"
"Nếu cần báo nghỉ thì để tui làm. Sẽ kèm thêm ít mỉa mai cho vui."
"Cái gì… mà nghỉ làm là sao chứ…"
Biểu cảm của Ito khi bị tôi giữ chặt cổ tay lúc này, là sự sợ hãi pha lẫn tuyệt vọng.
Công việc, gia đình – tất cả đều gắn chặt với Tokyo.
Chính vì còn ở lại Tokyo, nên Ito mới có gương mặt như thế này.
Vậy thì, cứ việc rời khỏi nơi này thôi.
—
Khi tàu đến ga Tokyo, bọn tôi xuống xe. Bước thẳng đến khu soát vé tàu cao tốc Shinkansen, Ito dè dặt lên tiếng:
"Đừng nói với tui là… giờ ông định bắt tàu cao tốc đi đâu đó đấy nhé?"
"Thì ngoài chuyện đó ra còn gì nữa."
"Ông giỡn đúng không! Không được đâu! Tui còn phải đi làm mà!"
Vừa thao tác trên máy bán vé, tôi vừa nói vọng lại phía Ito – người đang định quay lưng bước đi.
"Bà không lấy lại điện thoại à?"
"A, đưa đây!"
"Vé đây. Mười phút nữa tàu chạy đấy, phải nhanh lên."
Tôi đưa cho Ito vé tàu và vé ghế ngồi hạng đặc biệt, rồi thẳng thừng bước qua cổng soát vé.
Điện thoại của Ito vẫn nằm trong túi xách tôi mang theo.
"Nè… ông đang nghĩ gì vậy… trả điện thoại cho tui đi."
"Nếu bà muốn đi làm thì cứ đi. Không có điện thoại vẫn đi được kia mà."
"…………"
"Cái mặt đó xấu thật luôn."
Ito trừng mắt nhìn tôi, đứng im một lúc, rồi như một cái máy bị lỗi chuyển sang chế độ tự động, lặng lẽ bước qua cổng và đến chỗ tôi.
"Đau…!"
Rồi cô ấy đấm vào bụng tôi một cú. Đúng là đang trong chế độ dễ cáu.
"Trả điện thoại đây."
"Lên tàu, tàu chạy rồi tui trả."
"…………"
Tôi lại nắm lấy cổ tay Ito và kéo cô ấy bước nhanh về phía sân ga.
Khoảng hơn 9 giờ sáng, trên chuyến tàu Shinkansen tuyến Tohoku. Dù là ngày thường nhưng cũng khá đông người. Phần lớn là dân công sở, nhưng cũng có không ít những cặp đôi trẻ trung.
"À ha, sinh viên đang được nghỉ hè nhỉ. Thật là ghen tị ghê~"
"……Ông đang làm gì với điện thoại của tui vậy?"
Vừa nói chuyện, tôi vừa gõ lạch cạch trên màn hình điện thoại của Ito.
"Nhưng cũng có mấy người đi làm xin nghỉ phép thứ Sáu để đi du lịch chứ. Như tụi mình chẳng hạn."
"‘Tụi mình’ là sao… Bộ ông định nghiêm túc đi du lịch thật à?"
"Chứ còn gì nữa. Rồi, trả nè."
Ngay khi tàu rời khỏi ga Tokyo, tôi trả lại điện thoại cho Ito.
Màn hình lúc ấy đang mở ứng dụng ghi chú.
"Gì vậy trời… cái này là gì?"
"Mẫu văn bản báo nghỉ làm."
Những dòng tôi vừa viết là nội dung thông báo nghỉ việc gửi đến công ty của Ito.
Với góc nhìn của một người thứ ba thân quen với Ito, trong đó trình bày rằng sáng nay cô ấy bị ngất, khả năng cao là do căng thẳng và kiệt sức. Kèm theo đó là một chút xíu cay đắng đá xéo về môi trường làm việc. Tôi phải nói thật, đây đúng là một kiệt tác báo nghỉ vì lý do chính đáng.
"Dối trá trắng trợn luôn… lại còn nói quá nữa… Sau khi gửi cái này rồi, tui biết phải nhìn mặt ai khi quay lại công ty đây hả…"
"Thì cứ đóng vai nạn nhân hết sức có thể ấy. Không thích thì tự viết lại nội dung đi."
"Mà Fuyu-kun ông thì sao, ổn chứ?"
"Vừa nhắn trên chat nội bộ là nghỉ rồi. Dù công việc đang chất đống nhưng kệ, tui mặc xác. Được rồi, thế thì…"
Vừa gửi tin xong cho sếp, tôi cảm thấy lòng nhẹ hẳn. Mở lon bia mua ở quầy trên sân ga, bật nắp lon một cái rồi tu luôn.
Bia uống vào buổi sáng ngày thường, đúng là cái cảm giác “tội lỗi” lại càng khiến vị bia trở nên ngon gấp bội.
"Khà~ lạnh tê tái luôn~! Mặc dù là bia không cồn thôi nhá."
"……Sao lại không cồn?"
"Ai biết được. Nhưng mà công nhận, không cồn mà vẫn ra vị bia thật. Ngon ghê."
Dù vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác, nhưng đâu đó trong mắt Ito cũng ánh lên một chút ganh tị.
Một lúc sau, khi tôi đang vui vẻ với bia không cồn và hạt khakis, vừa nhâm nhi vừa lướt điện thoại, thì từ bên cạnh vang lên một giọng khẽ khàng như lời nguyền:
"……Không hiểu gì hết á."
"Tui có mua cho bà nữa đấy. Loại có cồn luôn. Mà bà vẫn chưa gửi mail cho công ty à?"
"……Ông đang làm gì với điện thoại vậy?"
"Tìm chỗ trọ tối nay."
"Hả……?"
Lâu lắm rồi mới đi chơi xa, nên tôi đang hí hửng ngó nghiêng mấy trang đặt phòng, tính thử chọn một chỗ hơi đắt một chút cũng được. Vậy mà gương mặt Ito lại thêm phần căng thẳng.
"Không… không được đâu. Tui phải về. Còn phải về nhà nữa đó…"
"Ồ, chỗ này đẹp nè. Có phòng tắm công cộng rộng, đồ ăn cũng ngon, giá thì vừa phải. Rồi, đặt phòng lớn nhất cho hai người luôn."
"Không được mà! Tui không ở lại đâu đó!"
"Xong rồi nha~. Hóng ghê."
"Không đùa chứ… ông đặt thật luôn rồi á?"
Tôi vừa nhai khakis vừa gật đầu. Ito thì há hốc mồm không nói nên lời.
Nhưng vài phút sau, cô ấy bất ngờ ngẩng đầu, thao tác điện thoại lách cách. Rồi bật nắp lon bia vẫn đặt bên cạnh, tu một hơi đầy dứt khoát.
"……Tui gửi mail cho công ty rồi. Lười nghĩ quá nên dùng bài ông viết luôn."
"Cuối cùng cũng quyết rồi ha."
"Chắc là… vừa qua khỏi Ōmiya là tự nhiên thấy kệ đời luôn."
Tôi cũng chẳng hiểu rõ, nhưng có vẻ như “ranh giới” quyết định trong lòng Ito chính là ga Ōmiya. Nhìn ra cửa sổ, xen giữa những khu dân cư đã bắt đầu thấy lác đác vài mảnh ruộng.
"Nhưng tui không ở lại đâu đấy. Tui vẫn về. Về nhà như bình thường."
"Không sao mà. Tắm ở Quán trọ một cái rồi về cũng được, ăn tối xong rồi bắt chuyến cuối cùng cũng được. Tùy bà thôi. Tui thì chắc chắn ở lại rồi."
Ánh nhìn Ito hướng về phía tôi vẫn đầy oán thán. Có khi tôi bị ghét thật rồi cũng nên.
"Với lại, để tui nói rõ cái này— cái kiểu ép người ta đi chơi như thế này, chả ngầu tí nào đâu nhé. Cái kiểu làm mấy trò tự cho là ngầu ấy, tui cực kỳ ghét luôn. Suýt nữa là tui nhờ nhân viên nhà ga giúp rồi đó."
"Ừ biết rồi. Mấy tên tự yêu bản thân, ảo tưởng chính nghĩa, đúng là phiền thật."
"Biết vậy mà còn làm chuyện này hả?"
"Ai biết. Không biết nữa."
"Gì vậy trời… đúng là đồ ngốc. Đồ ngốc thật sự."
Ito lớn tiếng mắng tôi một trận rồi lại ngửa lon bia lên uống. Rồi ngả người vào ghế, thở dài một hơi.
Chỉ một lúc sau, cô ấy đã thiếp đi, hơi thở nhè nhẹ vang lên.
Tựa đầu vào vai tôi, trong khoảnh khắc ấy, gương mặt say ngủ của Ito dịu dàng như một đứa trẻ – như thể, ít nhất trong lúc này, cô ấy đã tạm quên được tất cả.