Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

111 2559

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

(Đang ra)

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

Anikki Burazza

Và rồi, trong những ngày sắp tới—bậc cha mẹ anh hùng, những vị anh hùng năm xưa, mối tình đầu, nàng công chúa thanh mai trúc mã, những thiên tài của thời đại, và cả thế giới—tất cả sẽ phải run rẩy.

109 972

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

196 2754

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

153 1970

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

116 1452

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

157 2015

Tập 01 (Đã hoàn thành) - Chương 15: Lớp Học

Bọn tôi đang ở trong lớp học.

Trước mắt là chiếc bảng đen màu xanh đậm. Vẫn phảng phất mùi phấn viết bảng.

Tôi ngồi trên ghế học sinh, chống khuỷu tay lên bàn. Trang phục trên người là bộ đồng phục học sinh nam kiểu gakuran.

Ở bàn bên cạnh là Ito trong bộ đồng phục thủy thủ. Dáng ngồi thẳng lưng, ánh mắt hướng về phía bảng đen, nhìn nghiêng trông vừa nghiêm nghị vừa mong manh.

Khung cảnh cứ như trong mơ, nhưng đây không phải là mơ.

Bọn tôi đang ở trong lớp học.

À không… chính xác hơn là đang ở trong một khách sạn tình yêu tại khu Kinshichou.

『Tui muốn đến chỗ này!』

Tin nhắn đó được gửi đến cách đây vài ngày. Tôi bấm vào đường link đính kèm và hiện ra trang chủ của một khách sạn tình yêu, khiến tôi không khỏi “ủa gì vậy, chuyện gì xảy ra đây”.

Kéo xuống một chút, ngoài những tấm ảnh phòng ngủ nháy đèn lấp loáng đặc trưng của love hotel, còn có những bức ảnh trông y hệt một lớp học ở trường. Không phải không gian bị méo mó gì đâu, chỉ là một căn phòng được thiết kế theo concept lớp học thôi.

『Ra là có phòng kiểu lớp học luôn hả』

『Đúng đó! Nghe nói có thể chơi “giả lớp học” nữa đó!』

“Giả lớp học”. Nếu sống tử tế nghiêm túc thì có lẽ cả đời chẳng bao giờ thốt ra từ đó.

Tuy nhiên, nếu so với những tình huống quái chiêu mà đạo diễn Ito từng dàn dựng cho tôi thì cái này vẫn còn khá cơ bản.

Quan trọng hơn cả, tôi… thấy hứng thú với cái gọi là “giả lớp học”.

Thế là vào hôm nay – thứ Sáu – tôi và Ito đến Kinshichou. Giờ thì chẳng còn chút ngại ngần nào nữa. Dù không phải người yêu, bọn tôi vẫn dấn thân vào khách sạn tình yêu, gạt bỏ điều đúng sai để chạy theo chút kích thích và tò mò trong khoảnh khắc.

Chọn “nghỉ ngắn” và bước vào căn phòng đó, tôi liền tuân theo tinh thần “nhập gia tùy tục”, thay ngay vào bộ đồng phục gakuran đã được chuẩn bị sẵn. Ito cũng mặc vào bộ đồng phục thủy thủ. Và thế là hai đứa ngồi xuống hai chiếc bàn sát nhau.

"…………"

"…………"

Một khoảng lặng không biết phải gọi tên thế nào bao trùm giữa hai đứa.

"……Thấy sao?"

Ito hỏi. Có lẽ là đang chờ cảm nhận từ tôi. Tôi nói thẳng cảm nghĩ của mình.

"Chả có cái lớp học nào nhỏ đến vậy đâu."

Ito phì cười thành tiếng “Aa───” rồi bật cười ha hả.

"Thật sự luôn đó! Cái lớp học gì mà bé xíu xiu! Dạy cái gì trong cái lớp như hộp diêm này vậy trời!"

Căn phòng kiểu lớp học nằm bên cạnh phòng ngủ rộng rãi, diện tích chắc tầm tám chiếu tatami.

Có thể thấy người thiết kế rất đầu tư cho các tiểu tiết như bảng đen hay bục giảng, nhưng không thể chối cãi được rằng nó quá chật. Hai chiếc bàn học sinh đặt trơ trọi ở giữa phòng lại càng khiến khung cảnh thêm phần khó hiểu.

"Mà tui thì cấp ba mặc blazer chứ không phải gakuran, nên chả có cảm xúc gì với nó hết trơn. Đã vậy còn phải thay vào bộ gakuran xa lạ, rồi bước vào cái lớp học vô lý này, cảm giác y như đang cosplay diễn viên AV ấy."

"Aa────!"

Ito lại phá lên cười. Có vẻ như tình huống hiện tại, hay cái bộ dạng của tôi khiến cô ấy buồn cười đến không chịu nổi.

"Trời ơi, buồn cười quá! Rốt cuộc đây là cái tình huống gì vậy trời."

"Chẳng phải Ito nói muốn tới đây sao?"

"Ai ngờ nó kỳ cục đến vậy đâu. May mà tụi mình không chọn ở qua đêm đó nha~"

Giá phòng này so với các phòng khác cũng thuộc dạng cao hơn một bậc, có lẽ là do có kèm thêm phòng lớp học. Nếu mà chọn ở qua đêm thì cũng khá là chát.

"Thì phòng ngủ cũng xịn đấy thôi, cũng đáng mà."

"Với lại cười được tới mức này là lời rồi còn gì!"

Ito vẫn chưa dứt được cơn cười, vừa cười khúc khích vừa đi một vòng quanh căn phòng lớp học.

Tôi cứ thế dõi theo dáng đi của cậu ấy, bất giác nhìn đắm đuối.

"Hử? Gì đó, Fuyu-kun?"

"À… tui thấy đồng phục thủy thủ hợp với Ito ghê."

"U fu~"

Ito chun mũi cười tươi, rồi xoay người một vòng tại chỗ, tà váy bung nở như một đóa hoa.

Chỉ cần được nhìn thấy cảnh đó thôi cũng thấy bõ công đến đây rồi. …Nghĩ lại thì đồng phục thủy thủ này ở Donki chỉ bán tầm hai ba ngàn yên. Vậy thì thà mua còn hơn. Mua xong thì nói cậu ấy mặc bao nhiêu lần cũng được. Chắc vậy.

"Vui nhỉ~ Đến đây là đúng đắn đấy nha~ Mà nè, còn Fuyu-kun trong bộ gakuran thì sao ha."

"Thế nào? Tui có hợp không?"

"Như diễn viên AV ấy."

"Ơi trời ơiiii!!"

"Kyahhh~"

Tôi tóm lấy Ito đang định bỏ chạy, lôi cô ấy ra khỏi phòng lớp học rồi thẳng tiến vào phòng ngủ. “Bịch~”, tôi ném Ito lên giường, tà váy thủy thủ tung bay lên hờ hững.

1935c76e-0b0e-43ee-993e-62fc3c33d96e.jpg

Chiếc giường với trang trí lòe loẹt được chiếu sáng bởi ánh đèn màu tím lấp lánh. Nằm trên đó là một cô gái mặc đồng phục thủy thủ.

Tôi có cảm giác như mình đang làm điều gì đó rất cấm kỵ.

"Vậy thì nè, Fuyu-san, bây giờ mình chuyển sang chơi vai “nữ sinh” và “bố đường” nhé?"

"Không cần phải nói ra đâu, mấy chuyện đó."

"Ê hê~"

Dù hơi bị “gãy mood” ngay từ đầu, nhưng cuối cùng thì đó vẫn là một buổi tối thứ Sáu khá vui.

***

"──Là vậy đó~! Buồn cười chết đi được!"

"Fufu, đúng là đồ ngốc mà."

Người mà Ito đang kể lại câu chuyện trong căn phòng love hotel giả lớp học, là Lily-san.

Tối thứ Hai, tôi và Ito lại đến quán shisha ở Gohanda.

Vì rất quý Lily-san, nên vừa nhìn thấy chị ấy là Ito đã lao đến như muốn ôm chầm lấy, vui mừng hệt như một chú chó con đang vẫy đuôi liên hồi.

Thật không ngờ chỉ mới gặp lần thứ hai mà hai người đã thân đến mức kể nhau nghe cả chuyện trong love hotel. Tất nhiên cũng là do hôm nay quầy bar không có khách nào khác.

Có vẻ như do rượu ngấm hoặc shisha thấm hơi sâu, mà hôm nay Ito có phần “tăng động” hơn bình thường. Dù thế nào thì có vẻ cô ấy đang chill cực, vậy là tốt rồi.

"Xin lỗi Lily-san, em đi vệ sinh một chút."

"Ừ, cẩn thận bậc thềm nhé."

Sau khi Ito rời khỏi, Lily-san khẽ nâng ly whisky và buông một câu:

"Thế hai đứa đã “chơi thật” chưa?"

"Chị muốn nghĩ sao thì tùy."

Lily-san nhả khói shisha rồi thở dài: "Chán thế".

Không biết là vì chị ấy muốn thấy tôi cuống lên hay là đã nhìn thấu chuyện chúng tôi chưa làm thật, dù thế nào thì cũng tệ quá. Câu hỏi thì quá đáng, mà phản ứng cũng quá đáng nốt.

"Lúc nào cũng dễ thương quá nhỉ, Ito-chan. Chị thích những đứa trẻ đã quen với việc che giấu bóng tối của mình."

Lily-san nói những lời đáng sợ một cách điềm nhiên, rồi lại bất ngờ hỏi một câu thẳng thừng:

"Nhưng hôm nay hai đứa có gì đó hơi kỳ lạ đấy. Có chuyện gì à?"

"Ể… chị cảm nhận được sao?"

"Một chút thôi. So với tuần trước thì…"

"Ơ, tuần trước?"

"À không, nhầm rồi. Là trước đó nữa, khi hai đứa đến đây lần đầu."

Lily-san hiếm hoi tỏ ra lúng túng khi phải đính chính.

Tôi cũng thấy tò mò, nhưng còn đang để tâm đến chuyện khác quan trọng hơn.

"So với lần đó, hôm nay không khí giữa hai đứa có gì đó không tự nhiên."

"…Ồ."

"Với lại hôm nay, hai đứa gần như chẳng nhìn thẳng vào mắt nhau."

Khả năng quan sát ấy khiến tôi chỉ biết nể phục. Có chút đáng sợ thật.

"Thật ra là… sau khi rời khỏi cái khách sạn hôm nọ, bọn em có hơi… có chút không khí kỳ lạ. Chỉ là một chút thôi."

"Em có đoán được lý do không?"

"Ừm…"

Hình như có một tình huống gây ra điều đó.

Khoảng hai mươi phút trước khi trả phòng, trong lúc đang nằm trần như nhộng trên giường và vươn vai như mèo, Ito hỏi tôi:

"Tắm không? Bà muốn vào trước không?"

"Hử? Không tắm chung à?"

"Ể, à thì… không đủ thời gian để tắm chung đúng không?"

"Tui đổ nước bồn sẵn rồi mà?"

"Ế, vậy hả? Hừm… nhưng mà chắc không có thời gian ngâm đâu…"

"Vậy à. Vậy để tui tắm trước nha."

Từ sau cuộc hội thoại đó, Ito bắt đầu có biểu cảm hơi là lạ. Cụ thể là, cô ấy hay làm gương mặt kiểu "nuuu~n".

Có lẽ Ito muốn tắm chung với tôi.

Nghĩ lại thì, sau những lần "fairy tale", cô ấy cũng từng vài lần rủ tôi tắm cùng. Và mỗi lần tôi từ chối, Ito lại làm gương mặt “nuuun” đó.

Nếu tôi biết trước là sẽ có không khí lúng túng thế này, lẽ ra nên tắm cùng luôn… nhưng lại có những lý do khiến tôi không thể làm thế.

Với Ito, chuyện tắm cùng nhau có lẽ chẳng là gì to tát. Dù không phải là người yêu, nhưng có thể chính vì thế mà cô ấy thấy chẳng ngại ngùng gì. Giống như kiểu hai anh em tiểu học tắm chung vậy.

Nhưng với tôi thì không phải thế. Trong đầu tôi có ranh giới rằng, tắm cùng là chuyện chỉ có người yêu mới làm được. Dù nghe hơi vô lý vì bọn tôi còn đã "fairy tale" rồi, nhưng đó là cảm giác của tôi.

"Vậy là em cũng có chút gì đó vướng bận nhỉ."

Lily-san nói ra điều đó như thể đọc được suy nghĩ tôi trong một hơi thở.

"…Phải. Nhưng đúng là khó thật ạ."

"Chỉ là em đang suy nghĩ phức tạp hóa mọi thứ lên thôi mà."

"Không, cái này thực sự là khó mà…"

"Lại thì thầm chuyện gì nữa thế~?"

Ito quay lại. Trước khi tôi kịp lộ ra vẻ bối rối thì Lily-san đã nhanh chóng trả lời thay tôi:

"Vẫn đang nói về khách sạn hôm nọ đó. Cái phòng lớp học ấy."

"Vẫn còn nói chuyện đó nữa à? Fuyu-kun, chẳng lẽ ông… thực ra rất thích cái phòng đó đúng không?"

"Không có đâu nha!"

Nhờ Lily-san mà bọn tôi có thể chuyển mạch sang câu chuyện vô thưởng vô phạt một cách trơn tru. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rồi, Lily-san lại tiếp tục dẫn dắt câu chuyện theo một hướng… cực kỳ kinh khủng.

"Thì cuối cùng, mấy cái trò đóng vai như thế chỉ thực sự có hiệu quả khi bản thân người trong cuộc có gắn bó với cái bối cảnh đó thôi. Như là phòng học chẳng hạn, hay cả đồng phục nữa."

"Chuẩn luôn. Chỉ cần một chút khác biệt nhỏ thôi là cảm giác mất hết luôn."

"Nhưng chính vì thế mà khi làm chuyện ấy ở nơi có kỷ niệm gắn bó thật sự thì mới có những kích thích không nơi nào sánh được. Đó cũng là lý do mấy vụ giáo viên bị lên báo vì làm chuyện đó trong lớp học hoài không hết đấy thôi."

Câu chuyện đang đi rất xa. Bạn gái cũ và một mỹ nữ đang thảo luận sôi nổi về một chủ đề quá sức kỳ lạ.

"Nói tóm lại là, nếu hai đứa thực sự muốn tìm cảm giác mới mẻ—"

Lily-san hít một hơi khói, rồi phả ra và nói:

"—thì hãy làm chuyện đó trong giảng đường đại học đi."

"Chị đang nói cái gì vậy!"

"Ý kiến hay đó! Em đồng ý!"

"Hả…?"

Tôi quay sang nhìn thẳng vào mặt Ito.

Lâu lắm rồi mới thấy ánh mắt của Ito, và lần này… trong mắt cô ấy, ánh lên một tia sáng vô cùng… tinh quái.

***

Buổi trưa thứ Bảy, tôi và Ito đang ở một nơi mà chỉ cần đặt chân đến thôi, lòng đã nhẹ bẫng hẳn.

"Uwaa… bao nhiêu năm rồi nhỉ."

"Tui thì mới đến gần đây thôi. Lúc về thăm nhà."

Con đường từ ga đến cổng chính, rồi cảnh vật nhìn từ cổng trường. Mọi thứ đều gợi nhớ kỷ niệm.

Chúng tôi đang ở khuôn viên ngôi trường đại học cũ – ngôi trường mà tôi và Ito từng theo học trong năm nhất, năm hai. Chính vì thế mà cảm xúc hoài niệm càng thêm da diết.

Những ký ức từ lúc mới bắt đầu quen nhau lần lượt ùa về.

"Thôi, đi thôi nào."

"Vậy… mình tự tiện vào thế này có được không?"

"Là cựu sinh viên mà, chắc không sao đâu. Tui cũng vừa vào đây lần trước mà chẳng ai nói gì hết."

Ito rảo bước đi sâu vào khuôn viên trường. Nhìn bóng lưng ấy, trong tôi lại trỗi dậy những cảm xúc không chỉ là hoài niệm.

『Hãy làm chuyện đó trong giảng đường đại học đi』

『Ý kiến hay đó! Em đồng ý!』

Ito à… đừng nói là bà thật sự định… làm chuyện đó đấy nhé? Thế thì nguy hiểm thật đấy.

Tôi bắt đầu lo lắng, nhưng tận sâu trong lòng lại có chút xao xuyến kỳ lạ.

Bọn tôi đi dạo khắp khuôn viên. Vì là cuối tuần nên rất ít người. Có một vài cơ sở vật chất mới được xây sau khi tốt nghiệp, Ito vừa nhìn vừa ra vẻ như bà chị cựu sinh viên, nói những câu kiểu "Ồ~ ồ~ được đấy chứ~" như đang đánh giá.

Và rồi chúng tôi đến dãy giảng đường cũ. Không chỉ hình dáng bên ngoài, mà cả mùi hương cũng vẫn y như ngày ấy. Ito vẫn đang đi bên cạnh tôi. Trái tim tôi như thể cũng quay về năm tháng xưa.

Chúng tôi đồng loạt dừng lại trước cửa một căn phòng học.

"Thứ Tư tiết ba là ở đây đúng không, Fuyu-san?"

"Uwaa~ chết rồi, ngoài 'nhớ quá' ra thì không nghĩ được gì khác luôn."

Đó là một trong số ít những môn học tự chọn mà tôi và Ito – học khác khoa – từng học chung, và cũng là lớp học chính trong ký ức.

Dù là thứ Bảy nhưng lớp học đang không sử dụng. Hay đúng hơn là cả tầng này dường như không có ai cả.

Giống như bị dẫn dắt bởi ký ức, chúng tôi bước vào chỗ ngồi quen thuộc ngày xưa.

Dãy thứ ba từ cửa sổ tính lên, ngồi cạnh nhau.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của Ito, giờ trông có phần gầy hơn trước, và có chút quyến rũ hơn──

"Rồi, giờ thì… làm luôn không, Fuyu-kun?"

"Uwaaa!!"

Ito vừa nói vừa nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài. Tôi hoảng quá liền nắm lấy tay cô ấy.

Ito quay sang nhìn tôi bằng gương mặt nghiêm túc. Nhưng rồi dần dần không nhịn được cười nữa.

"Ahaha~ giỡn đấy mà."

"Gì vậy trời… làm hết hồn luôn."

"Làm ở chỗ này thì theo nhiều nghĩa là xong đời luôn á. Mà bị bảo vệ bắt thì tiêu chắc, nếu lỡ bị quay video tung lên SNS nữa thì đúng là tiễn khỏi xã hội luôn."

Tốt rồi. Dù là một Ito luôn tìm kiếm sự kích thích, cô ấy vẫn còn giữ được lằn ranh đạo đức cơ bản.

Biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của tôi dường như hiện rõ ra ngoài, khiến Ito có chút không hài lòng.

"Ông nghĩ tui là loại người gì hả? Không đến mức thiếu thốn hay khùng điên vậy đâu nhé."

"Nhưng mà hôm đó, trước mặt Lily-san bà nói thế, với cả hôm nay còn kéo tui đến tận đây nữa."

"Lúc đó là theo dòng cảm xúc thôi. Hôm nay đến đây là vì… tui chỉ muốn đắm mình trong cảm giác hoài niệm ấy mà."

Ito chống khuỷu tay lên bàn, đặt tay lên má và nở nụ cười chín chắn. Nhìn cô ấy như có chút gì đó yếu đuối.

"Thật ra thì… tui đến đây thường xuyên lắm."

"Thật hả?"

"Ừ. Mỗi lần từ nhà về lại Tokyo, tui thường xuống ga giữa chừng rồi đi dạo quanh đây, cả con phố trước ga nữa."

Từ nhà Ito về đến trường chỉ mất một chuyến tàu. Nếu lần nào về quê cũng đi qua đây thì chắc hẳn cũng có lúc muốn dừng lại. Quanh đây cũng có nhiều quán ăn ngày xưa gợi kỷ niệm nữa.

"Với cả, dù không đến tận nơi, tui cũng hay lên Google Maps để nhìn lại mấy chỗ cũ."

"À, Street View đúng không?"

"Ừ đúng rồi. Như khu này nè, hay mấy chỗ tụi mình chơi với mấy bạn trong câu lạc bộ. Và cả… chỗ căn hộ cũ của Fuyu-kun nữa."

Ito nói ra điều đó với vẻ hơi ngại ngùng. Câu nói ấy thấm dần vào tim tôi như một dòng nước âm ấm.

"À, cái khu đó hả. Đúng là sau khi chuyển đi, tui cũng có lần nhìn thử trên Street View. Tokyo ấy mà, chỉ một hai năm thôi là cửa hàng đổi hết cả rồi."

"Chuẩn luôn. Mà mỗi lần vừa uống rượu vừa nhìn lại mấy chỗ đó, tui lại thấy xúc động muốn khóc luôn ấy."

"Ế, nhìn vậy mà cũng khóc được hả?"

"Nè, ông vừa xem thường tui đúng không. Không tha đâu, tui nổi giận thật đó."

Ito vừa ngồi vừa giả vờ “shu shu!” đấm gió như đang tập boxing. Đưa tay lên là cô ấy đập nhẹ một cái “bộp!” lên tay tôi. Không biết đang làm trò gì nữa.

"À phải rồi Fuyu-kun, chụp cho tui bức ảnh đi. Tui muốn đăng lên SNS."

"Ồ, được đấy. Bọn bạn thời đại học thấy chắc nhảy vào comment liền."

"Chụp kiểu đang học nhé. Nhớ chụp đẹp đẹp cho tui đó."

Tôi giơ điện thoại lên, Ito nghiêm túc quay mặt về phía trước, thẳng lưng tạo dáng.

Tôi nhìn Ito qua màn hình, rồi lại nhìn trực tiếp bằng chính đôi mắt mình.

Ánh mắt tôi, trái tim tôi… như bị cuốn lấy.

"…u──"

Trái tim tôi mềm ra, như đang tan chảy.

Trên nền trời hè với mây tích cuồn cuộn, cây cối đung đưa, và dãy phòng học cũ hiện lên sau ô cửa sổ.

Ito đang ngồi nơi chỗ ngồi ngày xưa.

Sống mũi cao, đường nét quai hàm gọn gàng, hàng mi dài vươn cong, ánh mắt mạnh mẽ.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của Ito thật đẹp. Giống như ngày xưa… mà thậm chí còn đẹp hơn cả ngày xưa.

Ngay lúc tôi đang say đắm trong vẻ đẹp ấy thì—

Trên má Ito hiện lên một giọt nước mắt.

"Ể… gì vậy, sao thế Ito?"

Tôi hạ điện thoại xuống, nhìn thẳng vào cô ấy. Và thấy nước mắt… cứ liên tục lăn dài trên má cô.

Môi Ito khẽ run, hai má đỏ bừng, thế mà cô ấy vẫn cố nở nụ cười mang chút tự giễu.

"Ahaha… xin lỗi nhé… không hiểu sao… tự nhiên nước mắt cứ trào ra…"

"Hả, tại… tại sao vậy… Có chuyện gì à…?"

"Không sao đâu, không sao đâu… chỉ là… tự nhiên thấy nhớ quá… rồi bỗng dưng thấy buồn buồn thôi… Ahaha, mình đang làm gì vậy chứ…"

Gương mặt méo xệch đi vì xúc động, Ito lục tìm khăn tay trong túi xách. Tôi liền nhanh tay đưa cho cô ấy một gói khăn giấy từ túi áo. Ito nhận lấy bằng giọng mũi nghẹt ngào: "Cảm ơn…"

"…Ừm, đôi khi cũng có những lúc như vậy mà."

"Ừ… có thật đấy nhỉ…"

Lời nói của tôi chẳng giúp ích được gì, vậy mà Ito lại mỉm cười, khuôn mặt nhòe nước mắt vẫn ánh lên vẻ hạnh phúc.

Lúc này đây, trong lòng Ito đang nghĩ gì, đang chất chứa điều gì — tôi hoàn toàn không biết.

Tôi và Ito là mối quan hệ chẳng cần nhìn vào thực tại. Chúng tôi chỉ đơn giản là chia sẻ những niềm vui nhỏ bé. Có thể cùng nhau than vãn chuyện công việc, nhưng tuyệt nhiên không ai bước sâu vào bóng tối trong lòng người kia.

Sau giờ làm hoặc vào ngày nghỉ, chúng tôi uống rượu, rồi trêu đùa rồi gần gũi thể xác — một mối quan hệ chỉ thuộc về hai đứa.

Dù vậy, trong ván bài Shichi Narabe này, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có chuyện tất cả các quân bài đều được lật ngửa.

Vì thế nên tôi chẳng còn biết làm gì hơn ngoài việc cầu nguyện… cầu cho giọt nước mắt của Ito lúc này, chỉ đơn giản là một nỗi buồn hoài niệm bất chợt mà thôi.