Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

111 2559

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

(Đang ra)

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

Anikki Burazza

Và rồi, trong những ngày sắp tới—bậc cha mẹ anh hùng, những vị anh hùng năm xưa, mối tình đầu, nàng công chúa thanh mai trúc mã, những thiên tài của thời đại, và cả thế giới—tất cả sẽ phải run rẩy.

109 972

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

196 2754

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

153 1970

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

116 1452

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

157 2014

Tập 01 (Đã hoàn thành) - Chương 13: Shisha

Hồi đó, lý do khiến tôi và Ito chia tay… thật sự là một chuyện chẳng có chút kịch tính hay kịch bản nào cả. Nó nhỏ nhặt đến độ không thể gọi là lý do chia tay.

Cả hai lúc đó đều đang học năm cuối đại học. Giữa thời kỳ tuyển dụng lạnh lẽo như thời kỳ băng hà, tôi và Ito bước vào giai đoạn tìm việc, và dần dần xa cách chỉ vì cái cớ "bận quá". Thỉnh thoảng có gặp nhau thì cũng không còn cảm giác thân mật như trước, không đủ để an ủi nhau, mà chỉ toàn là không khí nặng nề.

Tôi và Ito chọn hai con đường quá đỗi khác nhau.

Tôi thì đi tìm một công việc "có đam mê", nộp đơn khắp nơi từ công ty game lớn đến nhỏ. Còn Ito thì chỉ chọn mấy công ty thật ổn định, như thể đang trốn chạy khỏi điều gì đó.

Lúc ấy tôi còn tưởng sự khác biệt đó sẽ giúp cả hai bổ khuyết cho nhau. Vì từ đầu, sở thích của tôi và Ito đã hoàn toàn trái ngược – từ phim ảnh đến âm nhạc – vậy mà vẫn luôn giữ được sự hứng thú với nhau.

Nhưng chỉ riêng chuyện xin việc thì, sự khác biệt ấy lại trở thành vật cản lớn nhất.

Mỗi lần gặp nhau là lại bắt đầu tranh luận về quan điểm sống. Rồi từ đó dẫn đến tranh cãi, cuối cùng thì cả hai đều nâng cao giọng, giận dỗi mà kết thúc. Những khoảnh khắc từng hạnh phúc biết bao, giờ lại trở thành điều mệt mỏi nhất mỗi khi nghĩ đến.

Tôi không muốn bản thân ngày càng thấy ghét Ito, nên đã đề nghị tạm thời giữ khoảng cách. Và như thể cô ấy cũng đang chờ lời đó, Ito gật đầu đồng ý rất nhẹ nhàng.

Và thế là, tụi tôi chia tay, như một dòng nước trôi qua, không kháng cự.

Có một điều khiến tôi thấy lạ, đó là định hướng xin việc của Ito.

Ito xưa giờ vẫn là kiểu người coi trọng ý nghĩa công việc hơn là tiền bạc hay sự ổn định. Vậy mà tại sao, chỉ riêng chuyện xin việc, cô ấy lại cẩn trọng và thực dụng đến thế? Tôi lúc đó không hiểu được.

Nhưng bây giờ, tôi đã hiểu rồi.

"Ba tui đã tự tiện gọi điện từ chối công ty khác thay tui."

Từ lời thú nhận đó, tôi chợt hiểu tất cả. Thì ra ngay từ lúc đó, ba của Ito đã chen vào cả chuyện đi làm của cô ấy.

Tôi biết hoàn cảnh gia đình của Ito mà, lẽ ra tôi nên nghĩ tới điều đó sớm hơn.

Dù không hiểu đi nữa, ít nhất tôi cũng có thể ở bên cạnh, lắng nghe và chia sẻ với cô ấy nhiều hơn.

Nhưng lúc đó, chính tôi cũng đang bị cuốn vào vòng xoáy của bản thân. Mỗi lần nhận thư từ chối, tôi lại có cảm giác như bị xã hội tuyên bố rằng: "Cậu không cần thiết cho thế giới này." Từng chút một, lòng tin của tôi bị bào mòn.

Giá như khi đó tôi có nhiều tự tin hơn. Giá như tôi vững vàng hơn. Giá như đầu óc tôi thông suốt hơn. Giá như xã hội này dịu dàng hơn một chút với tụi tôi...

Có lẽ, tương lai đã khác đi đôi chút.

Gần đây, tôi hay nghĩ như vậy.

“Ủa, đi quán shisha hả?”

Khi đang xuống phòng nước mua lon cà phê từ máy bán hàng tự động, tôi vô tình gặp Ichikawa-san đang rửa hộp cơm trưa. Thế là tụi tôi nói chuyện vài câu.

Khi tôi kể mình có hẹn sau giờ làm, không ngờ em ấy lại quan tâm nhiều đến vậy.

“Em từng hút mấy lần rồi đó, shisha làm người ta thấy thư giãn lắm.”

“Lần đầu tiên của anh đó. Cũng hơi hồi hộp.”

Tôi vừa nói xong thì Ichikawa-san nheo mắt cười bí hiểm.

“Đi với bạn gái hả? Cái chị dễ thương hay đi lên toà nhà mình á?”

Tôi suýt nữa phun luôn ngụm cà phê. Đến mức không thốt nổi một lời, chỉ biết luống cuống. Thấy vậy, em ấy cười khanh khách:

“Em thấy hai người vô quán cơm chung hôm trước á. Đồng phục đó không phải công ty mình, chắc là anh tán tỉnh ngoài đường chứ gì? Ghê quá nha Yamase-san~”

“Không, không phải đâu!”

Trời ơi, không ngờ bị bắt gặp nhanh vậy luôn đó.

"Tui sẽ trở thành cái bùa xua gái của ông đó, được không?"

Câu nói của Ito trong buổi karaoke lại vang lên trong đầu tôi. Tác dụng thật khủng.

Tôi cố gắng giải thích rõ cho Ichikawa-san, tất nhiên là không kể mấy chuyện nhạy cảm.

“Ra là bạn đại học ha.”

“Ừ, bọn anh từng ở chung câu lạc bộ.”

“Thì ra vậy… Chứ ai mà tin Yamase-san cưa gái ngoài đường chứ, haha.”

Em ấy cười kiểu hơi chưng hửng nhưng cũng như nhận ra chân lý. Mà cái giọng nói đó hình như cũng hơi xúc phạm thì phải?

“Nhưng mà nè, chính vì là bạn học cũ nên càng có khả năng tiến tới chứ?”

“Sao cơ?”

“Thì cái chuyện gặp lại sau bao năm, ngay khi công ty chuyển địa điểm, nghe cứ như định mệnh đó chứ.”

Nghe em ấy nói vậy, tôi cũng thử nhìn lại toàn bộ câu chuyện từ bên ngoài một chút, và nhận ra rằng đúng là cái hôm gặp lại Ito, không phải điều tình cờ bình thường.

Giả sử hôm đó tôi chọn ăn cơm hộp hay cơm công ty, hoặc chỉ cần tôi xếp hàng ở quầy xe khác, thì hiện tại đã không còn như hiện tại nữa.

Nhưng mà định mệnh mà Ichikawa-san đang nói, và thứ tôi đang cảm nhận được, có lẽ không giống nhau.

“Giữa bọn anh không phải kiểu đó đâu. Cảm giác như... bạn thân thì đúng hơn.”

“Vậy sao? Chứ em là em cảm động lắm rồi đó~”

Em ấy vừa lau hộp cơm vừa thở dài mơ màng.

Mà người tôi sắp đi cùng tới quán shisha, đúng là cô gái dễ thương đó thật.

***

Khởi đầu mọi chuyện là từ lần nhậu với thằng Yamada mấy hôm trước.

“Mày chưa từng hút shisha á!? Vậy là mất hết 50% cuộc đời rồi còn gì!!”

Yamada, lúc đó đang phê theo men rượu, chọt tôi bằng cái giọng khinh khỉnh trên trời rớt xuống.

Tôi vốn ghét cay ghét đắng mấy câu kiểu "chưa làm XYZ là mất hết cuộc đời", nhưng vẫn ráng đáp lại cho lịch sự.

“Shisha ngon lắm! Không hại như thuốc lá mà còn thơm, hút vô thấy thư giãn. Với lại chụp hình sống ảo đẹp lắm, gái mê lắm!”

Đúng là cái đồ sống ảo.

“Bữa nào tao dẫn mày tới quán quen của tao nha! Tao giới thiệu mày với Lily-san!”

“Ai nữa vậy trời, Lily-san nào?”

“Cô bartender nổi tiếng ở đó! Vừa đẹp vừa vui tính luôn!”

Nói thật thì, tôi không có hứng thú gì với shisha mấy. Còn cái cô Lily-san gì đó, cũng hơi tò mò nhưng cũng không đến mức khiến tôi muốn đi ngay.

Dù vậy, khi nhận được lời mời từ một người bạn đại học mà dạo gần đây tôi ít gặp, tôi cảm thấy nếu từ chối thì cũng hơi buồn nên sau một hồi đắn đo, cuối cùng tôi đã gật đầu đồng ý tại chỗ.

Thế nhưng, vào đêm hôm trước ngày hẹn, tức là tối qua, Yamada gửi đến một tin nhắn chat:

“Xin lỗi nha, tao phải đi ăn tối với bạn gái rồi! Mày tự đi shisha bar một mình đi nhé!”

Đúng là Yamada mà, y chang luôn.

Bảo đi một mình thì khó đấy, vì đó là shisha bar mà. Đã không quen với shisha lẫn bar rồi, mà giờ nó kết hợp lại thì lại càng toang hơn.

Tôi vừa than vãn với Ito trên chat thì liền nhận được một phản ứng ngoài dự đoán:

“Vậy đi với tui không? Mà thôi, đi luôn đi!”

“Ể, bà có hứng hả?”

“Cào cào thiên về kiến”

Câu trả lời gì đâu khó hiểu muốn xỉu.

Thật ra khi bị Yamada cho leo cây thì tôi cũng mất hứng luôn rồi, nhưng nếu Ito đã nói vậy thì… đành chịu thôi. Và thế là sau giờ làm, tôi và Ito cùng nhau đến trải nghiệm shisha bar.

Đúng lúc đó, tôi chợt nhớ đến một cuộc hội thoại cách đây vài tuần với Ito.

Hôm đó Ito uống say, chẳng vì lý do gì mà thốt ra:

“Muốn thử hút xì gà ghê~”

“Ể... sao vậy?”

“Thì... nhìn ngầu mà.”

Một nhân viên công sở 24 tuổi nói chuyện y như học sinh cấp hai.

Dù vậy, Ito mà nói mấy câu kiểu đó thì cũng chẳng hiếm. Thậm chí tôi còn thấy hoài niệm nữa.

Hồi đại học, tôi từng có thời gian hút thuốc chút đỉnh, lúc đó Ito cũng nói kiểu “Muốn thử hút nè” rồi cướp lấy điếu thuốc, hút hai hơi xong nhăn mặt “Dở ẹc”, rồi dúi lại cho tôi và bảo “Được hun gián tiếp rồi ha~”. Chuyện kiểu đó xảy ra cũng phải cỡ năm lần, chắc còn chưa hút hết một điếu nữa.

Có vẻ như Ito luôn có một sự hứng thú mơ hồ với thuốc lá.

Nghĩ vậy thì đi shisha cũng không tệ. Nghe nói hút dễ hơn thuốc lá, lại còn có tác dụng thư giãn. Nếu không muốn để Ito thử một hơi xì gà ở cigar bar rồi nhăn mặt “Dở ẹc” như hồi xưa thì shisha sẽ là lựa chọn kinh tế hơn.

Không rõ có phải hiểu được suy tính của tôi không, mà lúc gặp nhau ở sảnh tòa nhà công ty sau giờ làm, gương mặt Ito hiện rõ dòng chữ: “Tui hóng từ sáng tới giờ luôn đó!”

Và rồi, tụi tôi cùng bắt tàu đến Gotanda. Đi bộ khoảng 5 phút từ ga là đến một tòa nhà hỗn hợp.

Vì khu này toàn khách sạn nên Ito nhìn quanh rồi lẩm bẩm:

“Hừm hừm~ Trông khả nghi ghê á~”

“Tui nghĩ là tầng hầm ở đây... À có bảng hiệu kìa.”

Đúng là nơi Yamada gửi link. Biết chắc là nó rồi thì Ito cười tươi rói.

“Rồi, đi thôi nào! Shisha shisha!”

Bị Ito đẩy từ sau lưng, tôi bước xuống cầu thang với đôi chân run rẩy và mở cánh cửa màu nâu như thanh sô-cô-la.

“Ooo...”

“Waa, đúng kiểu thế giới khác luôn.”

Y như lời Ito, không gian bên trong hoàn toàn như một thế giới khác vậy.

Phòng tối mờ, thoảng hương thơm ngọt dịu, trang trí thì giống y như quán cà phê Đông Nam Á trong phim. Tường, thảm, bàn ghế—mọi thứ đều được phủ kín bởi những hoa văn hình học lạ mắt. Từ trần rũ xuống một chiếc đèn chùm, nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên.

Có ba nhóm khách ngồi ở ghế sofa, vừa hút shisha vừa trò chuyện một cách thư thái.

Nói thật chứ, nghe tới “shisha bar” là tôi cứ tưởng kiểu nơi “Phụt! Hét! Náo!” gì đó rực lửa. Ai dè chỗ này lại có vibe trầm lắng, kiểu chill chill.

“Chào mừng, quý khách đi hai người à?”

Tiếp chúng tôi là một người phụ nữ đẹp đến nghẹt thở đang đứng sau quầy bar.

Cô ấy đội khăn mỏng, mặc bộ trang phục dân tộc sặc sỡ như công chúa sống trong cung điện giữa sa mạc. Nhờ lớp trang điểm độc đáo, mà tôi chẳng tài nào đoán được tuổi cô ấy. Nhìn vừa như mười mấy tuổi, lại vừa như ba mươi mấy tuổi cũng không chừng.

“À, phải. Đúng vậy ạ.”

“Ghế sofa đầy rồi, ghế quầy bar được chứ?”

Khi tôi gật đầu, cô ấy ra hiệu mời tụi tôi ngồi vào. Ito thì thầm với vẻ phấn khích: “Đẹp dữ dội luôn á!”

Chỗ quầy bar vắng người, trước mặt là hàng loạt chai rượu được xếp ngay ngắn và một mỹ nữ lạnh lùng. Nghe có vẻ trẻ con nhưng thật sự tôi thấy như lạc vào thế giới người lớn luôn.

Cô ấy rất xinh, nhưng không phải kiểu dễ thương. Đôi mắt dài sắc lạnh nhìn tụi tôi như thể đang đánh giá, vẫn không đổi nét mặt mà đưa ra menu.

“Cả hai lần đầu tới đây hả?”

“Phải. Mà thật ra là...”

“Chưa từng đến shisha bar bao giờ ạ.”

“Vậy hả. Vậy thì phải để hai người có kỷ niệm đẹp rồi.”

Vừa chống tay lên quầy, cô ấy vừa lướt menu vừa nhẹ nhàng giải thích từng loại hương vị shisha. Tuy mặt lạnh là vậy, nhưng cách nói chuyện thì lại nhẹ nhàng và tử tế.

Tụi tôi chọn vị trái cây, đồng thời gọi một ly cocktail nhẹ.

Liếc nhìn về phía ghế sofa, khách ở đó đang cầm ống hút từ một cái bình dài như cung điện, hút lấy hút để rồi thở ra từng đám khói trắng toát.

“Cảm giác như mình vừa bước vào một nơi cấm địa gì ghê quá ha...”

“Cưng cũng sắp thành dân chơi rồi đó nha~ guhehe~”

“Sao cưng về phe đó lẹ vậy?”

Chẳng bao lâu sau, cùng với ly gin tonic, shisha cũng được mang ra. Bình shisha nhìn như một tòa lâu đài nhỏ, tôi mới thấy tận mắt lần đầu.

“Có hút thuốc lá bao giờ chưa? Nếu có thì làm như vậy là được—hít hơi dài chút, rồi thở ra bằng miệng hoặc mũi. Không cần đưa vào phổi đâu.”

Làm theo lời hướng dẫn, tôi thử hít một hơi—vị ngọt dịu và mùi trái cây nhẹ lan tỏa từ miệng lên mũi, cực kỳ dễ chịu. Không có cảm giác hăng hay mùi khét như thuốc lá. Bảo sao con gái mê.

“À... cái này hay phết đó.”

“Cho tui thử, cho tui thử nữa~!”

Ngay khi biết là tôi thấy thích, Ito liền chìa tay ra đòi ống hút. Cô ấy ánh mắt lấp lánh, bắt đầu hút lấy hút để. Còn tôi thì chẳng lẽ lại là chuột bạch thử độc hay gì đó à.

"Tiếp theo, cứ hút từ từ theo nhịp của mình như thể quên cả thời gian ấy. Dù chỉ là một lượng rất nhỏ thôi, nhưng cũng có nicotine, nên nếu hút liên tục trong thời gian ngắn thì sẽ bị choáng đấy."

"Ra vậy à."

"Um, tuyệt thật đó…Thích hơn thuốc lá nhiều. Đúng kiểu chill luôn á~"

Với lần đầu trải nghiệm shisha, trông Ito có vẻ đã hoàn toàn thư giãn.

Âm thanh lục bục phát ra từ bình shisha, giai điệu nhạc dân tộc khẽ lan tỏa từ tai đến tận sâu trong tâm hồn, khung cảnh đậm chất xứ lạ trải ra trước mắt, làn khói mang hương vị nhẹ nhàng bao lấy khứu giác.

Cảm giác phi thực đến mức tê dại cả năm giác quan. Cứ như thể đang lạc vào một thế giới ảo mộng vậy.

"Thế nào? Thích chứ?"

"Thích lắm, còn vui hơn cả mong đợi nữa. Thật mừng là đã đến đây."

de4ddb23-c8b6-4a06-8f94-9860d44ebdac.jpg

Ngay khi tôi bày tỏ cảm nghĩ một cách thật lòng, chị ấy—Lily-san—khẽ nhếch môi cười lần đầu tiên.

Trong lúc Ito đang tận hưởng shisha và ly gin tonic, tôi hỏi điều vẫn luôn thắc mắc.

"Chị là Lily-san phải không ạ?"

"Phải rồi. Cậu nghe từ ai thế?"

"Là Yamada... làm ở công ty bảo hiểm, cao tầm mét sáu lăm..."

"…Yamada nào nhỉ? Cậu Yamada có tính cách thế nào?"

"Yamada phiền phức và ồn ào cực kỳ ấy ạ."

"À, là cậu Yamada đó à."

"Thật ấn tượng ha, Yamada được nhận diện không phải bằng ngoại hình hay nghề nghiệp, mà là độ phiền phức của mình."

Dù sao thì, chị ấy đúng là một người mang bầu không khí đặc biệt.

Nếu nói chị ấy là diễn viên, ca sĩ, hay tiểu thư con nhà danh giá nào đó thì chắc tôi cũng tin luôn. Cách chị ấy giữ gương mặt ít biểu cảm càng khiến cảm giác "không phải người thường" thêm phần rõ rệt.

"Trên mặt tôi có gì sao?"

"À, không… xin lỗi chị. Chỉ là tôi thấy chị rất có khí chất."

"Vậy à. Bản thân tôi thì không cảm nhận được lắm... Có lẽ là công việc trước đây để lại cái không khí đó."

"Công việc trước đây là...?"

Lily-san phả ra làn khói shisha, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm.

"V-tuber đấy."

Một cú đấm bất ngờ bay tới từ hướng không ai ngờ tới. Đến cả Ito cũng quay lại nhìn Lily-san hai lần vì sốc.

"Th- thật sao…? Nghe… bất ngờ quá…"

"Người ta hay nói thế đó."

"Tại sao chị lại nghỉ vậy?"

"Tôi quên tắt stream rồi bật phim người lớn lên xem, thế là bị ném đá tơi tả. Người ta tưởng tôi xem xong là làm luôn tại chỗ. Quá đáng thật ấy chứ. Không phân biệt nổi cả tiếng rên của nhân vật yêu thích thì đúng là tệ."

Có quá nhiều chỗ để tsukkomi ở đây.

"Rồi sau đó, tôi quyết định làm liều, bắt đầu chuỗi stream giới thiệu phim người lớn hay. Đó là cú chốt khiến tôi bị nhà quản lý đuổi cổ."

"Thật… quá dữ dội…"

Dù vậy, tôi cũng không đến mức ngây thơ mà tin ngay. Nếu đó là sự thật thì đúng là một quá khứ thú vị thật, nhưng chính vì thế mà tôi ngờ rằng đây là chuyện bịa.

"Cậu đang nghĩ tôi nói dối phải không?"

"A… nhưng mà, không có bằng chứng gì nên…"

"Xin chào cả nhà yêu dấu! Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ nhé~ ♪"

"Trời đất! Giọng moe bật ra luôn kìa!"

Từ giọng nói trầm thấp kéo dài chuyển sang một giọng moe ngọt ngào đến mức có thể làm tan chảy não người nghe, Lily-san khiến tôi choáng váng. Chị ấy nheo mắt như vừa hoàn thành xong một màn diễn, rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm whiskey.

Chị ấy sẵn sàng đập tan hình tượng để chứng minh, đúng là một người rất biết nắm bắt không khí.

Ito thì từ nãy vẫn cười khúc khích xem chúng tôi trò chuyện trong khi hút shisha, nhưng ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng moe, cô ấy đã bật ra tiếng "A───" như thể chịu không nổi.

Ito thật ra là người khá nhút nhát với người lạ.

Ban đầu cô chỉ ngồi bên nghe tôi trò chuyện cùng Lily-san, nhưng chẳng biết từ khi nào, cô đã bắt đầu tham gia vào câu chuyện. Có vẻ như cô rất thích Lily-san. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ito mở lòng nhanh đến vậy.

Cả đồ uống lẫn shisha, trông cô ấy cũng đang rất tận hưởng. Tôi thì vốn hơi ngại khi đến shisha bar, nhưng kết quả lại tốt hơn mong đợi rất nhiều.

Nhất định không phải nhờ công của Yamada.

"Hai người quen nhau bao lâu rồi?"

Đột nhiên, Lily-san hỏi một câu khá riêng tư khiến tôi giật mình.

"À bọn em không phải người yêu đâu ạ—mà là bạn chí cốt á!"

Ito đáp một cách rất tự nhiên, Lily-san khẽ nhướng mày, có chút ngạc nhiên.

"Thật không? Tôi không thích lời nói dối đâu."

Phản ứng như thể hoàn toàn tin chắc rằng tụi tôi là một cặp đôi, khiến tôi có hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi.

"Thật mà. Bọn em là bạn thân á."

"Vậy à. Nhưng mà nhìn khoảng cách của hai người thì thân thiết quá ha. Nói thật là còn hơn cả người yêu ấy."

"Ể… vậy sao ạ?"

"Trên hết là hai người nói chuyện giống hệt nhau. Đôi lúc sẽ có những cặp đôi giống nhau như vậy đấy."

Tôi mỉm cười nhưng lại nghẹn lời, không biết nên đánh trống lảng ra sao. Khi ngước lên, ánh mắt của Lily-san nhìn tôi đẹp đến mức khiến người ta sợ. Đó là đôi mắt của người chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho lời nói dối. Đến gần một mỹ nhân không cười, hóa ra lại áp lực như thế này sao…

Và rồi, Ito bất ngờ nói toạc ra:

"Chỉ là người yêu cũ thôi mà. Nhưng tụi em vẫn ngủ với nhau như bạn thân."

"Êêêêêêêê!!"

Cô ấy khai hết mọi thứ một cách quá đỗi bất ngờ khiến tôi vô thức húc đầu vào Ito. Cô ấy vừa "au!" một tiếng vừa ôm trán, nhưng vẫn cười tươi như chẳng có gì.

"Không sao đâu mà. Với Lily-san thì ổn thôi."

Và với câu nói này, trái tim cô ấy đã mở toang đến mức không thể hơn được nữa rồi.

Lily-san thì như bị đánh úp hoàn toàn, cười nghiêng ngả, ôm bụng nói "Hai người thật ngốc ghê~".

Trước một cô người yêu cũ chẳng biết ngượng là gì và một mỹ nhân đang cười sảng khoái, tôi chỉ có thể lẩm bẩm: "Ừ thì… kệ vậy."

Một khi đã nói ra thì cũng đành chịu. Thế là chúng tôi thoải mái hơn hẳn và kể tương đối thật lòng về mối quan hệ của mình.

Lily-san rót whiskey vào ly nhỏ đến chỉ ngập được đầu ngón tay cái, vừa nhâm nhi vừa lắng nghe câu chuyện của tụi tôi.

Tôi nghĩ Lily-san không phải là người giỏi gợi chuyện, mà đúng hơn là người khiến người khác muốn tâm sự. Ngồi trước mặt chị ấy, không hiểu sao lại muốn kể hết mọi điều trong lòng. Tôi còn cảm giác chị ấy biết cả mấy bí mật khủng khiếp trong giới showbiz hay chính trị nữa cơ.

Khi thử hỏi vu vơ, chị ấy chỉ cười khẽ, "Ai biết~".

Chính điều đó lại càng khiến người ta tin tưởng chị ấy hơn. Ít nhất thì tôi tin chắc Lily-san sẽ không bao giờ tuồn chuyện này cho Yamada.

Đây là bí mật chỉ của riêng bọn tôi, chưa từng kể với ai bao giờ. Tôi đã kể lại mọi chuyện, từ lần tái ngộ cho đến khi mối quan hệ này bắt đầu, một cách chi tiết nhất có thể. Sau khi nghe xong, Lily-san nhẹ nhàng thở ra làn khói shisha và khẽ nói:

"Về chuyện natto ấy, chị nghĩ chị cũng hiểu được phần nào cảm giác của Fuyu-kun đấy."

Hả, lại là chuyện đó sao?

"Thật ra thì, lý do khiến mình bắt đầu thích một điều gì đó đôi khi lại là những điều nhỏ nhặt thôi. Rồi không ngờ nó lại trở thành một kỷ niệm quý giá đến bất ngờ. Chị nghĩ chị hiểu được chút chút điều đó."

"A~ ra là thế à… Tui không nhận ra luôn, xin lỗi ông nha, Fuyu-kun."

"Không, giờ bà xin lỗi cũng đâu có ý nghĩa gì..."

Không, chủ đề chính rõ ràng không phải là chuyện natto mới đúng. Mà thật sự, có cần thiết phải nói đến cả natto không chứ?

Lily-san tiếp tục bày tỏ cảm nghĩ của mình về mối quan hệ giữa bọn tôi.

"Không phải rất tuyệt sao? Một mối quan hệ cùng nhau quay lưng lại với thực tại. Nghe thôi cũng thấy vui rồi."

"Vui thật mà, điều đó là chắc chắn luôn."

"Chill cực luôn á~"

"Với lại, người yêu với nhau ấy mà, cũng chỉ là một dạng hợp đồng rắc rối thôi."

Vừa nói, Lily-san vừa lắc nhẹ ly trong tay, rồi nói tiếp:

"Không phải là yêu đối phương, mà là yêu chính cái bản thân mình khi yêu một người như thế, hoặc yêu chính cái việc mình đang là một phần trong mối quan hệ yêu đương. Cái sự tự nhận thức đó được che giấu khéo léo dưới một cái tên đẹp đẽ gọi là 'tình yêu'."

Từng lời Lily-san nói ra đều mang một sức nặng như thể chúng có sinh mệnh riêng.

"So với những mối quan hệ gắng gượng để tồn tại bằng cách tự lừa dối bản thân, chị lại thấy có thiện cảm hơn với kiểu như tụi em – trung thực với cảm xúc và cơ thể của mình, xây dựng trên một tiền đề hư cấu để thoát ly hiện thực."

"Ha ha… nghe chị nói vậy, em thấy an lòng hẳn."

Tôi quay sang hỏi Ito. Nhưng cô ấy lại bất chợt trở nên nghiêm túc.

"Hư cấu à…"

Rồi thì thầm, lặp lại từ đó thật khẽ.

"Ito?"

"À, không có gì đâu. Nhưng mà, được Lily-san nói vậy, thấy như được tiếp thêm chút tự tin ấy..."

Ngay lúc ấy, điện thoại của Ito để trên quầy bắt đầu rung lên. Trên màn hình hiện tên một cô bạn gái mà tôi cũng biết.

"À, xin lỗi, là Omi gọi. Tui phải ra ngoài nghe máy chút."

"Ừ, tui đợi ở đây."

"Ở đây sóng yếu lắm, nên lên lầu nghe sẽ tốt hơn đó."

"Okay~!"

Nói xong, Ito rời khỏi quán, rảo bước nhanh lên cầu thang.

Từ ba người đột nhiên chỉ còn lại hai người, sao tự dưng lại thấy hơi ngượng nhỉ?

Đã vậy, người còn lại lại là một mỹ nhân đầy khí chất nữa, khiến tôi không khỏi bối rối.

"Không biết em có thể sống trong hư cấu đến bao giờ ha, Fuyu-kun."

"Hả?"

Lily-san đột nhiên thốt lên như đang nói với chính mình.

"Em, giờ vẫn còn thích Ito-chan chút chút đúng không?"

"…………"

Tôi lặng thinh. Chị ấy luôn bước vào tận trong lòng người một cách bất ngờ như thế.

Sự im lặng ấy, một nửa là vì quá bất ngờ, một nửa còn lại là để tôi sắp xếp lại cảm xúc.

"...Em ấy à..."

Không hiểu sao, khi ở trước mặt người phụ nữ này, tôi lại thấy mình muốn thành thật với tất cả.

Từ sâu thẳm trái tim, một cảm xúc gần với nhiệt độ cơ thể nhất, khẽ bật ra thành tiếng.

"Trong thâm tâm em, lúc nào cũng âm ỉ thích Ito cả."

Khi tôi nói ra cảm xúc thật lòng, Lily-san gật đầu đầy mãn nguyện, như thể đã thấy hết hành trình của tụi tôi, rồi khẽ mỉm cười dịu dàng.

"Chị nghĩ là vậy mà."

"Nhưng chắc là… mối quan hệ giữa người yêu cũ với nhau thường như vậy phải không chị?"

"Ừ. Đàn ông thì ít nhiều gì cũng cứ vấn vương người cũ. Ngược lại, phụ nữ thì khi đã chia tay rồi, thường chẳng muốn nhìn lại mặt người kia nữa đâu. Em nên thấy may mắn vì Ito-chan vẫn còn dành thời gian cho em đấy."

"Ha… ha ha..."

Ito từng nói rằng, cuộc tái ngộ giữa bọn tôi là một sự trùng hợp khéo léo đến mức gian xảo. Nếu chỉ cần thời điểm khác đi một chút thôi, có lẽ số phận đã rẽ sang hướng khác rồi.

"Vậy, sau tất cả thì em nghĩ sao?"

Câu chuyện quay về lại chủ đề chính – về "hư cấu".

"Hư cấu thì dù thế nào vẫn là hư cấu. Cũng giống như vẽ bánh trên giấy – dù đẹp đến đâu thì cũng không thể ăn được. Những điều hư cấu rồi sẽ đến hồi kết, mọi thứ hữu hình cuối cùng cũng chẳng để lại dấu vết nào. Cứ như khói mà tan biến."

Lily-san thở ra làn khói trắng, nở một nụ cười châm biếm như thể đang thử thách tôi.

"Nói cách khác, những ngày em và Ito đang trải qua hiện tại, sẽ chẳng liên kết với điều gì trong tương lai, cũng chẳng để lại vết tích nào. Một mối quan hệ như khói bay thôi. Dù vậy, em vẫn cảm thấy hài lòng sao?"

"…………"

Một quán shisha như ở thế giới khác, đối diện tôi là một người đẹp đến mức tưởng như không thuộc về thế giới này. Mọi thứ đều như trong mộng.

Người phụ nữ ấy – biểu tượng của hư cấu – lại là người đang đưa tôi trở về hiện thực.

Tôi và Ito đã cùng nhau lựa chọn không nhìn vào thực tế. Không chỉ là công việc hay gia đình, mà còn cả tình yêu, hôn nhân – tất cả những thực tại phiền phức. Mối quan hệ này chỉ là một trạng thái dừng lại.

Phía trước có thể là khoảng trống. Dù vậy thì…

"Em chưa nghĩ đến chuyện quay lại với nhau. Cả em và Ito cũng vậy."

Ito đã mệt mỏi vì mối tình với người yêu cũ. Cô ấy như chẳng còn chút năng lượng nào để yêu thêm một ai nữa.

Và tôi, cũng không có đủ lòng bao dung để ôm trọn lấy cảm xúc đó. Tôi không còn sức để yêu đương nồng nhiệt. Nghĩ đến cảnh bị từ chối thôi cũng đủ đau rồi.

Yêu thật lòng… mệt lắm.

Khi nghĩ đến gánh nặng và rủi ro tinh thần mà tình yêu mang lại, tôi thấy việc giữ nguyên hiện trạng là lựa chọn tốt hơn.

Quan trọng nhất, và tôi sẽ nhắc lại bao nhiêu lần cũng được – mối quan hệ giữa tôi và Ito bây giờ, thực sự rất thoải mái.

Không phải nghĩ theo kiểu “thích hay không thích”, mà là “thoải mái hay không”. Đó cũng là một lựa chọn đáng để cân nhắc. Đặc biệt là với những người đã trưởng thành. Mà, cũng có những người dù ở tuổi bốn, năm mươi vẫn yêu đương ồn ào như trẻ con. Không biết họ nghĩ gì nữa. Có khi… đúng là khờ thật.

"Em đã từng thất bại rồi. Em không thể khiến Ito hạnh phúc. Và em biết nỗi sợ khi đánh mất cô ấy. Nên hiện tại, em chỉ muốn giữ mối quan hệ hư cấu này."

Chính vì hiểu được giá trị, nên mới sợ đánh mất.

Hiểu rõ giá trị của việc được ở bên cạnh một người như Ito.

Vì thế, để có thể tiếp tục đồng hành cùng người con gái đang yêu lấy sự hư cấu, bản thân tôi cũng chọn cách đắm mình trong hư cấu.

Lily-san thở ra làn khói rồi tạo thành một vòng tròn, nở một nụ cười nửa như trêu chọc.

"Em đúng là chẳng có tí tự tin nào cả."

"Vâng. Em vốn dĩ chưa từng tự tin, chắc cả đời này cũng sẽ không thay đổi đâu."

"Nếu lần này em cứ mạnh dạn nói ‘Nhất định anh sẽ làm em hạnh phúc’, rồi dấn tới luôn thì sao? Có thể sau này em sẽ hối hận đấy."

"Chuyện đó cũng có thể xảy ra… Nhưng em nghĩ, nếu là những lời sáo rỗng không có căn cứ như vậy, thì chắc gì Ito đã để tâm đến em."

Lily-san bật cười thành tiếng. Có vẻ đó là chuyện hiếm, vì mấy vị khách đang ngồi ở khu ghế sofa đều tròn mắt nhìn về phía này.

Và rồi cảnh tượng ấy lại vô tình chọc tức một cô gái.

"Nèee! Hai người vui vẻ với nhau quá vậy? Bất công ghê á~!"

Có vẻ cuộc gọi đã kết thúc, Ito trở lại với gương mặt nhăn nhó. Trái lại, Lily-san chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, và chính điều đó càng khiến tâm trạng của Ito trở nên tệ hơn. Người này rõ ràng là đang cố ý trêu chọc rồi.

Sau đó, tôi và Ito tiếp tục tận hưởng thêm một chút nữa—khói shisha, rượu gin, và những câu chuyện với Lily-san—tận hưởng trọn vẹn buổi tối theo cách của riêng tụi tôi.