Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

218 276

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

127 425

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

110 2555

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

421 1053

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

64 712

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

320 750

Tập 01 - Chương 10: Buổi Gặp Mặt Giao Lưu

Một đêm thứ Năm nọ, vào cuối mùa mưa, bầu trời vẫn xám xịt, âm u không ngớt.

Tôi chợt nhận ra — dạo gần đây mình chưa gặp Ito.

Lần cuối cùng gặp là hôm cùng nhau đi xem phim rồi hát karaoke, chắc cũng đã hơn hai tuần rồi.

Bọn tôi vẫn thường nhắn tin hay nói chuyện qua điện thoại về game, nên không có cảm giác xa cách. Thế nhưng, một khi đã để ý rằng đã lâu chưa nhìn thấy mặt nhau, thì cảm giác lại hơi lấn cấn.

Dù là mối quan hệ cần giữ khoảng cách, nhưng nếu xa nhau quá thì cũng thấy trống vắng. Thật là một mối quan hệ kỳ lạ.

Nghĩ vậy, tôi nhắn cho Ito rủ đi nhậu. Ba tuần không gặp, chắc cũng vừa đủ để gặp lại.

Chủ nhật thì tôi muốn được ở một mình, nên tôi nhắm tới thứ Bảy.

Ngay sau đó, thay vì trả lời tin nhắn, màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi đến từ Ito.

『Xin lỗi nha, chắc thứ Bảy này tui phải đi nhậu rồi.』

Giọng Ito không đến mức buồn, nhưng nghe khá trầm — không giống kiểu lâu ngày không gặp thì vui mừng.

"Vậy à, thì thôi chịu vậy."

『Còn thứ Sáu thì sao? Chắc tui sẽ tới trễ chút…』

"Chắc ngày mai là đại lễ tăng ca rồi."

『Biết ngay mà… Tui cũng sẽ tham gia lễ hội đó. Wasshoi wasshoi~』

"Chỉ hỏi cho biết thôi, vậy Chủ nhật thì sao?"

『Chủ nhật tui muốn được một mình, thảnh thơi trôi qua ngày…』

"Biết ngay mà. Cực kỳ đồng cảm luôn."

Vừa định kết lại câu chuyện bằng việc “vậy thì để tuần sau đi”, thì tôi lại cảm thấy có điều gì đó là lạ trong giọng Ito. Cô ấy như đang cân nhắc chọn từ.

Và rồi tôi chợt thấy có gì đó không ổn.

“Chắc đi nhậu vào thứ Bảy” — Ito đã nói như vậy.

Chỉ còn hai ngày nữa thôi mà lại nói bằng giọng ngập ngừng, chẳng mấy chắc chắn. Có vẻ là buổi nhậu này cô không hề mong đợi.

"Ai đi nhậu với bà vào thứ Bảy vậy?"

Tôi vốn định không hỏi để giữ khoảng cách, nhưng thấy như cô đang chờ được hỏi, nên tôi giả vờ hỏi kiểu bâng quơ.

Ito lí nhí trả lời:

『Senpai ở buổi hội thảo rủ đi… nghe giống kiểu đi hẹn hò nhóm ấy.』

"À, ra là vậy."

Nghe tới từ "hẹn hò nhóm", tôi hơi thấy khó tả trong lòng, nhưng chỉ vậy thôi.

"Vậy nên mới thấy hơi ngại đi à?"

『Ừm… người senpai từng giúp tui nhiều nên đã ngỏ lời thì khó từ chối. Biết vậy lúc đó đừng buột miệng nói mình mới chia tay bạn trai thì hơn…』

Dạo gần đây, Ito còn "mất niềm tin vào tình yêu" nặng hơn cả tôi. Với tâm trạng như vậy mà đi gặp gỡ làm quen thì đúng là cực hình.

"Thì coi như đi tập phục hồi tinh thần đi? Mấy buổi nhậu lười lắm mới đi, chứ đi rồi lại thấy vui tới bảy phần đó."

『Nhưng nếu rơi vào ba phần còn lại thì tổn thương lắm á. Mất toi một tối thứ Bảy quý giá…』

"Bi quan dữ vậy trời. Biết đâu lại gặp được chân ái thì sao?"

Tôi buột miệng nói kiểu nhẹ nhàng như chẳng có gì.

Nhưng thật ra, nếu Ito thật sự gặp được ai đó như định mệnh, bắt đầu mối quan hệ mới, thì chắc tôi cũng bị sốc kha khá.

Bởi mối quan hệ giữa tôi và cô ấy — kiểu như thế này, trong mắt người ngoài có khi còn bị cho là mờ ám — sẽ đi đến hồi kết. Làm gì có ai chịu được cảnh bạn gái mình thường xuyên đi nhậu với người yêu cũ chứ.

Nghĩ vậy nên chuyện Ito đi hẹn hò nhóm làm tôi thấy hơi khó chịu.

Nhưng tôi đâu có quyền gì để cấm, cũng chẳng có tư cách để ngăn cản. Tụi tôi có phải người yêu đâu.

Bỗng Ito khẽ "Fuun..."

Không rõ là "Fuun" kiểu “ờ ha” hay “Fumu” kiểu đang suy nghĩ, hoặc có khi là trộn lẫn cả hai.

Dù sao thì… tôi thấy có chút không khí kỳ lạ.

『À, vậy thì nè! Fuyu-kun thứ Bảy rảnh đúng không?』

Giọng Ito đột nhiên vui vẻ hẳn lên, đầy hứng khởi.

『Vậy thì thứ Bảy, ông làm stalker của tui đi!』

"……Hả?"

Tối thứ Bảy, 7 giờ. Tại một quán nhậu kiểu sáng tạo ở Suidōbashi.

Vừa có cảm giác sang trọng, lại không thiếu sự nhộn nhịp như các quán bình dân. Rất phù hợp để tổ chức một buổi goukon nhẹ nhàng, đặc biệt là với khách nữ.

Tôi đang ngồi ở quầy bar, ngay bên cạnh một cặp đôi trông như đang ngoại tình, vừa nhâm nhi rượu sake, vừa ăn món khoai tây trộn có vị giòn sần sật của dưa chua.

Nhưng thú thật là lúc này tôi chẳng tập trung nổi vào vị của món ăn. Không chỉ vì màn âu yếm sến súa của cặp đôi bên cạnh làm tôi nổi da gà…

Mà vì ngay sau lưng tôi, Ito đang tham gia buổi hẹn hò nhóm.

"Minase-san thường làm gì vào ngày nghỉ?"

"Em cũng hay đi xem phim, nhưng chủ yếu là nằm nhà xem drama nước ngoài á~"

"Em thích uống mà phải không? Vậy coi phim có nhâm nhi gì không?"

"Trời đâu có~ Em đâu có uống một mình ở nhà bao giờ đâu~"

Giọng Ito trả lời mượt mà những câu hỏi từ mấy tên trai nhìn chỉn chu, vang vọng sau lưng tôi.

Dối trá đó mấy anh. Cô gái đó tuần rồi ngồi nhà uống hết một chai vang đỏ, coi video hài rồi cười lăn ra luôn á. Gu hài của cô ấy là mấy clip kiểu Zako○shou đó nha.

Tôi vừa cảm nhận rõ cái không khí lạc nhịp đặc trưng của mấy buổi hẹn hò nhóm — nơi người lạ lẫn người quen lẫn lộn — vừa cố căng tai nghe từng lời Ito nói, vừa tự hỏi rốt cuộc mình đang làm trò gì thế này.

Vì sao tôi lại ngồi đây, trong cái tình huống quái đản này?

Tất cả là do sự kỳ cục của Ito.

『Vậy thứ Bảy ông làm stalker của tui nha!』

『……Hả?』

『Hãy ký hợp đồng và trở thành stalker của tui đi!』

Đêm thứ Năm, chỉ vì chợt thấy "ủa cách nói này giống lời thoại trong phim kia quá!" mà Ito đột nhiên quẹo vào hướng parody ngẫu hứng.

Và khi không chịu nổi bầu không khí lạnh tanh sau câu đó, cô bật ra tiếng cười gượng "Uheheh…" rồi nhanh chóng lảng qua chuyện khác.

『Ông hãy đến quán nhậu mà tui đi hẹn hò nhóm một mình, rồi quan sát tui trong lúc tui tham gia buổi hẹn đi.』

『Ể… mà vậy thì có ý nghĩa gì…?』

『Một buổi hẹn chán ngắt, nhưng nếu có tình huống đặc biệt là được Fuyu-kun lén nhìn thì tự nhiên thấy hứng thú ghê luôn. Kiểu gì cũng vui á~』

『Bà đang nói cái quái gì vậy trời…』

『Fuyu-kun chắc chắn cũng sẽ thấy hưng phấn mà! Cảm giác như đang nhìn trộm thứ không được phép, kiểu đó mới kích thích chứ!』

Vì bị cái nhiệt huyết bất thường của Ito đẩy tới, cuối cùng tôi đã tới tận nơi cô ấy đang hẹn hò nhóm.

Dạo gần đây, Ito không còn giống như trước nữa. Cô ấy thỉnh thoảng lại đưa ra mấy đề nghị rất kỳ lạ, như cái lần ở karaoke cũng vậy. Cô hoàn toàn đắm chìm vào những suy nghĩ và ham muốn có phần lệch lạc, thậm chí có thể gọi là lệch lạc thật sự.

Nhưng khổ cái… cô ấy lại đánh trúng ngay điểm yếu của tôi mới ghê.

"Minase-san, thật là không có bạn trai hả?"

"Không tin được luôn á. Kiểu người như em trông rất chững chạc, tạo cảm giác an tâm, chắc là mẫu người được mấy anh thích nhất đó chứ~"

"Không không, em đâu có tới mức đó đâu~"

Lời mấy gã trai đang tâng bốc Ito vang sau lưng, không rõ là có ý gì không, nhưng nghe rất trơn tru. Còn Ito thì vui vẻ nhận lấy, giọng nghe cũng rộn ràng thấy rõ. Trong khi đó, tôi ngồi gặm cánh gà như kẻ ngoài cuộc, mắt long lanh như bi ve, lắng nghe lén từng câu một.

Tôi đang có mặt tại buổi hẹn hò nhóm của một cô gái mà tôi chẳng phải người yêu, cũng chẳng phải bạn đơn thuần — một mối quan hệ kỳ lạ không gọi tên được. Cảm xúc của tôi trước tình huống quái lạ này, thật không biết phải gọi tên thế nào cho đúng.

Cảm giác tội lỗi, trống rỗng, ngượng ngùng… đủ thứ cảm xúc trộn lẫn, như muốn làm nổ tung cả đầu óc. Nếu bắt buộc phải diễn tả, thì trái tim tôi đang cảm thấy bức rức. Đúng vậy, là bức rức đó.

Các anh ơi, nghe nè. Minase Ito là kiểu con gái mà trong lớp lúc nào cũng có một người giống vậy, nhưng thật ra thì lại không có ai giống cả. Có một sức hút kỳ lạ đến không ngờ. Các anh tinh mắt đó nha. Tôi thật sự muốn vỗ vai mấy anh mà khen "có mắt nhìn đó".

Nếu tôi tới luôn thì sao ta? Kiểu xuất hiện như trong chương trình "Chính chủ xuất hiện!". Chắc không khí sẽ đóng băng luôn, nhưng Ito thì sẽ cười tới mức ngất luôn cho xem.

"Thật đó, Ito từng có fan trong khoa nữa đó. Hồi xưa mấy đứa con trai bên hội thảo khác cứ hỏi 'Cô gái đó là ai vậy?' hoài luôn á~"

Người nói là senpai nữ, cũng là người đã rủ Ito đi hẹn hò nhóm.

Vì chị đó mà giờ tôi mới phải bức rức đây nè. Sao chị lại tạo ra tình huống này hả? Với lại, cái thông tin đó tôi mới nghe lần đầu luôn á. Ito được nhiều người để ý dữ vậy sao?

"Vậy mà tới năm tư đại học vẫn chỉ quen đúng một anh bạn trai thôi đó! Thật là phí của giời ha~"

Ủa gì vậy bà? Nói kiểu đó mà nghe được à? "Phí của" là sao? Không thấy có lỗi với bạn trai cũ của người ta hả? Bộ không có trái tim à?

"Khụ… khụ khụ!"

"Sao vậy Ito?"

"Xin… xin lỗi ạ… bị sặc tí thôi, giờ ổn rồi… buhihi"

Ê không được cười kiểu đó nha, Ito! Đây là cái cảnh bà mong đợi hả? Tấm màn diễn của bà đây sao? Trái tim tui đang khóc nè. Sao lại tấn công tinh thần người ta dữ vậy vào tối thứ Bảy chứ…

Ngay lúc đó, một trong mấy gã trai — cái tên nói chuyện khá duyên — lên tiếng:

"Nhưng nghĩ ngược lại thì, cũng có nghĩa là Ito-chan từng thích người yêu cũ nhiều lắm hả?"

"Ể… ahaha, ừm… chắc vậy…"

Cái kiểu gọi -chan với người mới gặp lần đầu đó ăn gì mà có vậy? Tôi thì khỏi cần nha. Mà, tới đây thì xin mấy người dừng nói về bạn trai cũ đi được không?

"Vậy thì sao lại chia tay?"

"……"

Tôi vô thức khẽ quay đầu lại nhìn.

Tên đó trông như dân ngoại quốc làm cho công ty nước ngoài, tóc nhuộm nâu, da trắng, mặt nhỏ, nhìn kiểu "đẹp trai thanh lịch". Trước câu hỏi đó, Ito có vẻ lúng túng, ánh mắt dao động.

Chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn, ánh mắt cô lướt qua tôi. Tôi lập tức quay lại, không dám đối diện.

"Thì… cũng có nhiều chuyện lắm ạ."

"Ể~ nghe là thấy tò mò quá đi~ Để anh đoán nha, bị cắm sừng đúng không?"

Ngon rồi, cho nó bay luôn cái mũi đi. Lấy chai rượu này đập cho vỡ luôn coi. Đang định bốc hỏa thì…

"Không có chuyện đó đâu. Anh ấy là người tốt, dịu dàng lắm mà."

Ito nói bằng giọng đàng hoàng, rõ ràng đến mức tôi cũng nghe thấy.

Tôi là người dễ xiêu lòng. Nghe vậy một cái là cơn giận tan ngay như chưa từng tồn tại.

Thật ra thì tôi không dễ nổi điên đâu nha. Vì tôi là người tốt mà. Nhẹ nhàng và tử tế, thật đó.

Nhưng tên đẹp trai kia vẫn chưa chịu dừng lại.

"Vậy thì… Ito-chan không còn luyến tiếc gì sao?"

"Ể?"

"Ể?"

Tôi cũng buột miệng "Ể?" theo, làm cặp đôi ngoại tình bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. May mà chưa tới tai bàn hẹn nhóm phía sau.

Tôi không quay lại được. Muốn biết vẻ mặt của Ito lắm, nhưng lại không đủ can đảm để nhìn.

"Ể… ừm thì…"

Ito định trả lời. Tôi căng tai nghe từng chữ.

Nhưng rồi, cái tôi nghe được lại là hai cô gái khác trong nhóm, lên tiếng chen vào.

"Ui trời, quay lại với người yêu cũ hả, không bao giờ!"

"Không đời nào có chuyện đó luôn á! Người yêu cũ là thể loại con trai đáng ghét nhất trên đời luôn đó!"

"Ể?"

"Ể?"

Lại thêm một tràng "Ể?" vang lên.

Mấy người ngoại tình kia đừng có nhìn qua nữa. Hy vọng chuyện của mấy người sớm bị phanh phui ở nhà và nơi làm việc.

"Đ-đâu phải là tuyệt đối không có…"

Một gã trai khác nói đỡ, y như đang thay tôi lên tiếng. Nhưng senpai của Ito lại bật cười khanh khách.

"Không không, tuyệt đối là không có đâu. Cái kiểu 'chia tay rồi mà chắc người ta vẫn còn thích mình' là ảo tưởng của tụi con trai thôi. Chứ con gái tụi này đã dứt là dứt sạch rồi."

"Ể…?"

Lũ con trai bọn tôi, cùng nhau nghe lời kết liễu đó như bị ăn tát vào mặt.

Tôi giờ không chỉ không dám quay lại — mà còn muốn độn thổ.

Nhưng rồi, tên đẹp trai lại lần nữa kéo spotlight về phía mình.

"Hahaha, vậy là Ito-chan hoàn toàn không còn luyến tiếc gì nữa ha?"

"Ahaha…"

"Vậy tụi anh vẫn còn cơ hội rồi. Quá đã luôn~"

"Má ơi, Maehara, ông tấn công mạnh quá rồi đó. Uống nhiều quá rồi phải không~?"

"Ể~ thật hả~? À mà thôi kệ, tụi mình trao đổi liên lạc hết luôn đi ha~. Kẻo quên mất."

Thế là buổi hẹn bước vào giai đoạn cao trào — màn đổi liên lạc loạn xạ đầy tính dịch vụ.

"Ủa, icon của Ito-chan là Enva kìa?"

"À đúng rồi, dạo gần đây em mê cái đó lắm~"

"Anh cũng mê luôn đó~. Bữa nào tụi mình chơi co-op chung nghen~"

"Ahaha, hay á!"

Chết rồi. Cảm giác bức bối khó tả gì đâu mà tràn ngập trong tim tôi dữ thần. Một cơn bức rức cuồn cuộn dâng trào.

Trong lúc tôi còn đang chìm trong cơn bức rức chẳng ai hay biết thì màn đổi liên lạc cũng kết thúc.

Lúc đó, một trong ba cô gái đứng lên nói “Tui đi toilet cái”, thế là cả ba kéo nhau rời bàn.

Toilet nằm phía sau lưng tôi, tức là tụi họ sẽ đi ngang qua lưng mình.

Rồi có một cái chạm nhẹ, rất khẽ.

Ito, người đi cuối, nhân lúc không ai để ý, đã lén khều nhẹ vào lưng tôi.

Ánh mắt chạm nhau chỉ trong một tích tắc. Gương mặt Ito hiện rõ vẻ thỏa mãn, hơi ửng hồng. Không rõ là do men rượu hay do tình huống kỳ quặc này nữa. Mà sao nhìn… quyến rũ dữ vậy trời.

“Hứng thú rồi hả?”

Tôi cứ có cảm giác nghe thấy câu đó.

Nhìn gương mặt lả lơi đầy khiêu khích đó, lại nghĩ tới việc buổi goukon vẫn còn chưa xong, tôi chỉ có thể chọn một cách duy nhất.

"Cho tôi ly rượu sake mạnh nhất đi ạ."

***

Trước ga Suidobashi, dù là ban đêm mà trời vẫn oi bức như thường. Tôi dựa người vào lan can, thả hồn nhìn ra sông thì — bốp — ai đó vỗ nhẹ vào vai.

"Yo~ Fuyu-kun, vất vả rồi nghen~"

"Ừ. Còn mấy người kia thì sao?"

"Bọn họ đi tăng hai rồi. Còn tui thì nói mai phải dậy sớm nên chuồn lẹ~"

Ito mặt đỏ hồng vì rượu, trông vui vẻ và mãn nguyện hết sức.

Buổi goukon sau đó cũng khá xôm tụ. Sau khi đổi chỗ ngồi, Ito ngồi cạnh tên "đẹp trai lịch thiệp", cả hai nói gì đó với nhau mà tôi không nghe thấy. Lúc gần kết thúc còn chơi trò chơi, tới lượt hình phạt thì Ito phải nói mấy câu bậy bạ nữa. Tất cả những chuyện đó… tôi đều cảm nhận được bằng cái lưng của mình.

Buổi tiệc kết thúc sau hai tiếng. Tôi thanh toán trước rồi bước ra ngoài, không lâu sau đó nhận được tin nhắn từ Ito: "Chờ tui ở ga nha."

"Vui vẻ ghê ha."

"Ừa! Nhờ có Fuyu-kun mà bữa nay đúng kiểu có thêm filter hài hước ấy, thật luôn! Goukon nhạt nhẽo mà nhờ ông có mặt nên tự nhiên thấy vui cực kỳ luôn á!"

Ito đưa tay áp lên má, cười ngây ngất. Gu gì mà kỳ cục mà… chuẩn ghê.

"Vậy giờ sao Fuyu-kun? Mình đi đâu uống thêm nữa không?"

"……Không, về nhà uống đi."

Ito hơi bất ngờ, rồi cười gian gian.

"Ô hô, hôm nay gan dữ hen, Fuyu-san. Không lẽ… kích thích dữ quá rồi hả~?"

"Chứ sao."

"Ể..."

Tôi chụp lấy vai Ito, kéo cô lại gần.

"Tim tui nãy giờ bức bối dữ lắm rồi đó."

"Bức bối...? Tui hổng hiểu lắm, mà Fuyu-san... bộ xỉn tới mức đó luôn rồi hả?"

"Tất cả là tại Ito đó. Cái trò này là do Ito bày ra mà."

Lý trí tôi đã bay màu từ lâu. Tôi chỉ cố níu giữ nó nhờ chút rượu còn sót lại thôi.

"Thôi đi lẹ, tàu sắp tới rồi."

"Ờm, ờ… khoan đã… chẳng lẽ giờ tui sắp bị… ‘làm tới bến’ luôn hả?"

"……Đi thôi. Đêm thứ Bảy còn dài mà."

"Aaawawa~..."

Tôi kéo Ito đi thẳng vào cổng soát vé, bóng cả hai dần khuất sau trạm ga.

Tối hôm đó, tôi với Ito đã "fairy tale" đến mức không còn giọt sức lực nào trong người.

dea94680-a9ad-446e-8610-470a13244a9e.jpg