Rất hân hạnh được làm quen. Tôi là Hanayashiki, nhân viên phục vụ tại quán cà phê thuần túy Unicorn.
Quán Unicorn là một quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm ngay sau phố mua sắm Togoshi Ginza – một trong những khu phố sầm uất nổi tiếng bậc nhất Tokyo.
Dù chỉ cách phố mua sắm Togoshi Ginza – nơi có các chương trình truyền hình đến ghi hình gần như mỗi tuần – một tầm mắt, quán lại chỉ nhận được chút ít tiếng ồn vọng lại. Không gian nhỏ xinh bên trong quán luôn ngân lên giai điệu nhạc cổ điển do chính ông chủ chọn theo tâm trạng trong ngày, đủ để không làm phiền đến câu chuyện của thực khách.
Phần lớn khách đến quán đều là người quen, nhưng vào những ngày cuối tuần, vẫn có không ít vị khách lần đầu ghé thăm. Vì ông chủ là người ngại tiếp xúc nên gần như từ chối toàn bộ các lời mời phỏng vấn, thế nhưng tôi nghe nói tiếng lành đồn xa, danh tiếng của quán vẫn ngày một lan rộng qua lời truyền miệng. Thật sự rất biết ơn vì điều đó.
Chiều chủ nhật hôm nay, không khí trong quán có thể nói là một nửa khách quen, một nửa khách lạ.
Ngoại trừ một bàn, tất cả các bàn khác tôi đều đã để sẵn phiếu tính tiền. Vì thế, tôi và Nana-chan – cô phục vụ còn lại – đứng tựa vào tường chờ có khách gọi.
"Hanayashiki-san, Hanayashiki-san~"
Giọng Nana-chan vang lên tinh nghịch bên tai tôi.
Từ ánh mắt cô bé, tôi cũng đã đoán được phần nào câu chuyện sắp tới. Nhưng vì cô bé thấp hơn tôi một chút nên tôi khẽ nghiêng đầu lại gần.
"Khách ở bàn số hai ấy, nhìn hơi đáng ngờ không chị?"
Khách mà Nana-chan nhắc tới là một cặp nam nữ.
Người đàn ông trông tầm khoảng ba mươi tuổi, còn cô gái thì có vẻ chưa tới hai mươi. Có khi là nữ sinh trung học ấy chứ. Lại còn là một cô nàng gyaru. Chắc chắn không giống cha con chút nào.
"Hai người đó là người yêu với nhau thật ạ?"
"Ừm…"
"Không chừng là đang papa-katsu ấy chứ." (là kiểu Suger Daddy ấy)
Là một cô sinh viên đại học tinh nghịch đúng tuổi, Nana-chan nói chuyện chẳng hề e dè, khiến tôi thót cả tim.
Thành thật mà nói thì, tôi cũng khá thích kiểu tò mò đoán già đoán non như vậy.
Ở Unicorn, khoảng thời gian bận rộn không kéo dài. Một trong những việc khiến những người phục vụ như chúng tôi phải trăn trở, đó là làm sao để giết thời gian khi chẳng có khách gọi.
Khi ấy, việc quan sát khách trở thành điều tự nhiên. Vị khách này làm nghề gì nhỉ? Cặp đôi kia có quan hệ như thế nào nhỉ? Những tưởng tượng như vậy cứ nối tiếp mãi không dứt.
Chính vì vậy, tôi đã rèn luyện được một năng lực quan sát – hay thậm chí là suy luận – sau nhiều năm làm việc tại nơi này.
Tôi hắng giọng một cái rồi nhỏ nhẹ nói ra quan điểm của mình.
"Chị thì không nghĩ họ là kiểu quan hệ đó đâu."
"Ể, sao chị lại nghĩ thế?"
"Em không thấy cô gái đó trông như đang muốn được lắng nghe sao? Còn anh kia thì có vẻ đang mỉm cười dịu dàng đáp lại. Không giống kiểu mối quan hệ lợi dụng lắm, đúng không?"
"À~ giờ nghe chị nói thì cũng có lý ghê…"
"Với lại, khi chị mang đồ uống ra, chị thấy trên quần áo cả hai người có cùng loại lông chó bám vào. Nên chị nghĩ là họ không thể quá xa lạ đâu."
Nghe tôi phân tích như vậy, Nana-chan tròn xoe mắt ngạc nhiên, rồi ánh mắt chợt rạng rỡ.
"Chị tinh ý thật đó Hanayashiki-san! Nhận ra được cả chi tiết nhỏ như vậy!"
"Không có gì to tát đâu. Vì cả hai đều mặc đồ tối màu nên mấy sợi lông dễ thấy thôi mà."
"Không không, em không để ý gì hết á. Vậy hai người đó có khi là anh em ha?"
"Cũng có thể."
Nhưng nói thật thì, tôi chẳng cảm thấy giữa họ có bầu không khí thân thuộc như người nhà. Tuy nghĩ thế nhưng tôi không nói ra, vì biết nói ra sẽ càng khơi dậy trí tò mò của Nana-chan thôi.
Dù sao đi nữa, cả hai người họ đều đang rất vui vẻ, thế là được rồi mà.
Quán cà phê thuần túy là nơi để khách trò chuyện cùng nhau.
Mối quan hệ giữa các khách hàng cũng muôn hình vạn trạng. Trong đó, có thể có những mối quan hệ không mấy đứng đắn. Nhưng chúng tôi – những người phục vụ – phải kìm nén sự tò mò, không phán xét, và đối đãi công bằng với tất cả khách hàng.
Đó chính là chút tự hào nhỏ bé nhưng chắc chắn tồn tại trong tôi, với tư cách là một người phục vụ.
"Vậy còn bàn kia thì sao ạ, chị đoán được mối quan hệ của họ không?"
Nana-chan chuyển hướng tò mò sang một bàn khác – bàn ở sâu nhất trong quán. Câu hỏi ấy khiến tôi mỉm cười, tỏ ra đầy tự tin.
"Hai người đó chắc chắn là một cặp rồi."
"Đúng hen~ Cái đó thì em cũng nhận ra luôn á~"
Là một cặp nam nữ trẻ tuổi. Nhìn khoảng cách ngồi và cách họ trò chuyện cũng đủ hiểu sự thân mật của họ vượt qua mức bạn bè hay người thân. Chắc chắn mười người thì hết mười người đều nhận ra họ là một cặp đôi.
"Trông họ ngọt ngào ghê ha~ Ghen tị ghê luôn á…"
Nana-chan là một cô bé trong sáng, đáng yêu, và vẫn chưa từng trải qua mối tình nào. Khi nghe chuyện từ cô bé, tôi đoán có lẽ Nana-chan là kiểu người vẫn đang chờ đợi một hoàng tử trong mộng. Tôi thật lòng hy vọng cô bé sẽ gặp được một người xứng đáng.
Đúng lúc đó, chàng trai trong cặp đôi ấy giơ tay gọi. Tôi lập tức bước tới.
"Quý khách gọi món ạ?"
"Vâng. Cho tôi một ly latte đá… còn Ito?"
"Tôi gọi kem soda nhé. À, thêm một phần bánh cheesecake lạnh nữa."
"Tôi thì… ờm, bánh cheesecake nướng…"
"Không được! Hai món phô mai rồi."
"Ể… Vậy thì cho tôi bánh tart dâu vậy…"
"Rồi, được duyệt!"
Cô gái có vẻ đã mặc định là sẽ ăn chung món bánh của đối phương.
Nhịp trò chuyện của họ thật dễ chịu, khiến tôi vừa mỉm cười vừa nhẩm lại đơn gọi món.
Và rồi, tôi nhẹ nhàng thêm một câu cuối:
"Hiện tại, vào ngày nghỉ, nếu khách gọi combo nước uống và bánh theo cặp đôi, quán sẽ áp dụng chương trình giảm giá dành cho các cặp đôi. Vì vậy—"
Ngay lúc đó, cặp đôi trẻ trung rạng rỡ ấy đồng thanh đáp lại:
"“À, bọn tôi không phải là một cặp đâu.”"
“???”
Quả thật như sét đánh giữa trời quang. Trong chốc lát, não tôi hoàn toàn ngưng hoạt động.
"…Thành thật xin lỗi ạ. Vậy thì tôi sẽ tính theo giá combo thông thường."
"Được ạ."
"Rất mong quý khách thưởng thức ngon miệng ạ."
"Được, cảm ơn chị."
Tôi nhẹ nhàng rời khỏi bàn, để lại họ với cuộc trò chuyện tiếp nối như thể chưa từng có điều gì đặc biệt vừa diễn ra.
"Tui thật sự muốn ăn bánh cheesecake nướng mà…"
"Không tha thứ đâu đấy, Fuyu-kun. Tui đã gọi bánh cheesecake lạnh rồi mà ông còn dám chọn bánh cheesecake nướng à. Sai lầm này tui sẽ nhớ suốt đời. Tui sẽ cọ nó mãi cho đến khi một hòn đá vô tri cũng hóa thành tượng Quan Âm nghe ngóng âm thanh thế gian."
"Nghe rùng rợn quá đấy!"
Họ vừa trò chuyện vừa cười đùa, với một nhịp điệu và sự ăn ý rất riêng, mà chỉ những người thật sự thân thiết mới có thể chia sẻ.
Cách họ đối đáp, không khí giữa hai người, nụ cười trên môi họ…
Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa, họ cũng không thể không bị nhầm là một cặp đôi.
『"À, bọn em không phải là một cặp đâu ạ."』
Câu nói đó của họ như vang vọng lại trong đầu tôi, phủ định toàn bộ khả năng quan sát mà tôi luôn tự hào bấy lâu nay.
"Hanayashiki-san, chị về rồi—... mà khoan, cái biểu cảm gì vậy ạ!? Có chuyện gì vừa xảy ra sao!?"
"????????"
Sáu năm làm phục vụ tại quán cà phê thuần túy Unicorn,
Lần đầu tiên trong đời, não tôi bị… treo luôn.