Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

218 272

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

127 425

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

110 2555

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

421 1053

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

64 712

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

320 750

Tập 01 - Chương 7: Fairy Tale

Từ tầng thượng của khách sạn tình yêu trở về phòng, bọn tôi lập tức bị một cảm giác uể oải trống rỗng xâm chiếm.

Ngày mới đã bắt đầu từ lâu. Cơn say vẫn còn vương lại, cơ thể cũng mệt mỏi. Nhưng kỳ lạ là chẳng ai buồn ngủ. Không thể giải thích rõ vì sao lại thức, cũng chẳng biết vì sao chưa chịu ngủ. Chỉ đơn giản là khoảng thời gian lửng lơ, chẳng thể gọi tên.

Ito thì nằm trên giường, tôi thì duỗi người trên sofa, cả hai đều lướt điện thoại.

“Mai 25 độ đấy. Phải giặt đồ thôi.”

“À, tui cũng muốn phơi cái chăn. Chắc phải về nhà trong buổi sáng.”

“Ừa.”

Chủ yếu là im lặng. Những câu hội thoại ngắn cũng chỉ có vậy.

Tuy nhiên, đó không phải là sự im lặng gượng gạo. Mà là một bầu không khí lạ lùng, dễ chịu đến mức khiến người ta có thể nghĩ rằng, mình có thể mãi ở lại trong sự yên tĩnh ấy.

Tuy vậy, một khi nhiệm vụ “phơi chăn sáng mai” được đề ra, cũng không thể cứ nằm đó mãi.

“Thôi, chắc đi tắm cái ha~”

Câu nói có thể xem là một lời đề nghị, cũng có thể là độc thoại. Ito khẽ “ừm” một tiếng, không rõ là đồng ý hay từ chối.

Nhưng khi tôi bắt đầu cởi đồ ngay tại chỗ, Ito nghiêng đầu thắc mắc:

“Ê, ông có xả nước bồn tắm chưa đó?”

“Hả? Dùng vòi sen thôi không được à?”

“Hể? Nhưng nãy giờ ông bảo là ‘đi tắm’ còn gì?”

“À không, ý tui là... tắm là ‘tắm vòi sen’ đó…”

Ở đây, từ “tắm” tôi dùng mang nghĩa “xả nước qua người”. Nghe thì hơi sai ngữ cảnh tiếng Nhật, nhưng cảm giác nó đúng đúng kiểu gì ấy.

Khi tôi còn đang loay hoay tìm cách diễn đạt ý mình thì Ito bất ngờ lên tiếng:

“Tui tưởng… ông rủ tui tắm chung đó.”

“Hả… à, ra là vậy.”

Bất ngờ thật, nhưng tôi lập tức hiểu được.

Hồi còn quen nhau, bọn tôi cũng từng đến khách sạn tình yêu vài lần. Dù hiếm, vì không có tiền, nhưng cũng có vài dịp.

Khi đó, giữa chúng tôi có một “thói quen”. Sau khi thân mật xong, sẽ cùng nhau vào bồn tắm.

Nhà tôi hồi đó bồn tắm nhỏ, chỉ khi đi khách sạn tình yêu mới có cơ hội tắm cùng nhau. Nên tôi thường năn nỉ Ito lắm.

Lúc đầu cô ấy còn xấu hổ, nhưng tắm vài lần là quen. Lúc nào cũng không nói gì, lặng lẽ kéo nhau vào phòng tắm trong tình trạng mệt mỏi.

Và giờ đây, thói quen ấy dường như vẫn còn in sâu trong Ito. Với cô ấy, việc tắm chung sau khi vào phòng là điều đương nhiên.

Nhưng… đó là chuyện khi còn yêu nhau.

Thành thật mà nói, tôi nghĩ tốt hơn là bây giờ không nên tắm cùng nhau.

Vì tôi và Ito hiện tại… không còn là người yêu. Mà là mối quan hệ kiểu gì thì chính tôi cũng không thể diễn tả rõ.

Một thứ gì đó mơ hồ, ấm áp nhưng lơ lửng. Giống như không khí lúc nãy trong căn phòng này—lơ mơ, mộng mị, dễ chịu mà mong manh. Chỉ cần lỡ bước một chút là sẽ vỡ tan.

Nói cách khác—không thể lại gần thêm được nữa.

“Thôi, tui chắc không tắm nữa đâu.”

Mọi chuỗi suy nghĩ dài lê thê đó, tôi tóm gọn lại bằng một câu đơn giản để từ chối.

Ito nhìn tôi với một biểu cảm hơi kỳ lạ. Không hẳn là biểu cảm gì đó đặc biệt, mà kiểu “hừừừm” — không phản đối, cũng chẳng đồng tình. Một khuôn mặt không rõ nên vui hay buồn.

“Vậy à.”

Vẫn là khuôn mặt “hừừừm” đó, Ito đáp lại, chỉ thế thôi.

“Bà tắm trước không?”

“Hmm, chắc tui không cần tắm đâu.”

“Hả, sao vậy?”

“Vì sáng mai chắc chắn sẽ làm ‘chuyện đó’ mà?”

“Ồ?”

“Ồ cái gì mà ồ!”

Ito lườm tôi sắc lẹm, nhưng rồi không nhịn được mà phá lên cười. Má cô ấy hơi nhăn lại, rồi cuối cùng cười bật thành tiếng.

Lại là một “thói quen cũ” nữa. Dù là khách sạn tình yêu hay phòng tôi, hễ qua đêm với nhau thì sáng hôm sau chắc chắn sẽ ‘thân mật’ lần nữa.

“Bà biết đấy, ‘sex buổi sáng’ là thứ tuyệt nhất còn gì.”

“…Ừm.”

Trên chiếc giường đón nắng sớm qua rèm cửa, lúc đầu óc vẫn còn chưa tỉnh hẳn, quấn quýt nhau như chơi đùa—tôi từng rất thích cái cảm giác như đang làm điều cấm kỵ ấy. Một niềm hạnh phúc không thể gọi tên.

Hồi đó, Ito cũng từng nói “Em hiểu mà~”, nhưng bây giờ có lẽ không còn như vậy nữa. Vì sau câu nói của tôi, Ito tỏ ra rõ ràng không hài lòng.

“Này, tui hỏi cái này được không…”

“Gì thế?”

“Ông thôi đừng gọi là ‘sex’ nữa được không?”

Ơ… chỗ đó hả?

“…Ý bà là sao?”

“Cái từ ‘sex’ ấy, tui không thích. Nghe nó mạnh mẽ quá. Và... hơi trần trụi nữa.”

Có lẽ đây là cảm nhận cá nhân của Ito thôi. Tôi thì chẳng thấy khó chịu gì cả.

Thấy mặt tôi kiểu “hổng hiểu lắm”, Ito bèn giải thích thêm:

“Tui thấy từ ‘sex’ bị tách rời ra khỏi hành vi, rồi tự nó trở thành một thứ mạnh mẽ quá. Trong khi ‘sex’ vốn dĩ là thứ nên nhẹ nhàng, mềm mại hơn cơ.”

“Bà vừa nói từ ‘sex’ mấy lần rồi đấy…”

Nhìn kỹ lại thì trên tay Ito đang cầm một lon nước chanh, chắc là lấy từ tủ lạnh trong phòng. Xem ra Ito đang trong trạng thái ngà ngà—mệt, buồn ngủ và say.

“Nên tui quyết định—không gọi là ‘sex’ nữa. Gọi là ‘fairy tale’ nhé.” (Fairy tale : chuyện cổ tích.)

“Ờ… tui không hiểu lắm. Tại sao lại là ‘fairy tale’?”

“Nghe nó như kiểu ‘mơ mộng dễ thương’ ấy. Đáng yêu mà mơ màng dễ thương còn gì.”

“Mơ mộng dễ thương…”

“‘Sex’ ấy—cũng chỉ cần đến vậy là đủ rồi.”

Miệng thì lẩm bẩm như nói mớ một mình. Cũng không rõ Ito có còn thức nổi với đôi mắt lim dim kia không.

Một “fairy tale” – nơi xa nhất với hiện thực.

Nếu khoảng thời gian ấy giữa tôi và Ito thực sự giống như một câu chuyện cổ tích – một thế giới khác tách biệt khỏi hiện thực – thì có lẽ, với cô ấy, như vậy là đủ rồi.

Sẽ có người nói, “Dùng tình dục để quên đi hiện thực thì chẳng đúng đắn chút nào.” Nhưng cũng có những con người chỉ có thể được cứu rỗi bởi những điều “không đúng đắn”. Bởi vì, thế giới này vốn là như vậy mà.

“Vậy thì từ giờ, ai không gọi ‘sex’ là ‘fairy tale’ thì phải nộp một ngàn yên đó nha.”

Vì thế nên tôi chiều theo cô ấy.

“Hay đấy~ Hứa rồi đấy nhé.”

“Tức là giờ mình đã có mật ngữ riêng rồi. Mai mốt có thể nói chuyện về ‘fairy tale’ ở bất cứ đâu luôn.”

“Đừng có mà đem ‘fairy tale’ ra nói ở nơi công cộng đấy.”

“Chứ còn gì nữa, nói về ‘fairy tale’ ở nơi công cộng mới là điều hạnh phúc nhất còn gì.”

“Ê ê, nói ngược rồi à?! Hồi nãy vừa nói hạnh phúc nhất là ‘fairy tale buổi sáng’ kia mà!”

“Vậy là ông cũng thấy hạnh phúc còn gì!”

“Đúng là thích nhỉ~ ‘sáng fairy’. Cái cảm giác lười biếng mơ màng ấy…”

Tới nước này thì đã thành ra viết tắt luôn rồi. Mà dù gì đi nữa, chữ “sáng fairy” nghe cũng... mang nghĩa mờ ám kiểu khác, hơi khó chịu thật.

“Thôi, tui đi tắm cái đây.”

“Gì đó, sao tự nhiên lại..?”

Ito bật dậy khỏi giường, lững thững đi ngang qua trước mặt tôi.

“Nghĩ kỹ thì từ sang tới giờ đi bộ suốt, xong lại ‘fairy tale’ nữa, người nhớp nháp ghê quá. Ít ra cũng phải rửa sạch cơ thể đã.”

“Ừ ha, vậy tốt đấy. Chứ hôi lắm rồi.”

“Hôi vậy mà ông lại thích lắm còn gì~”

“Ờ thì... cũng hơi khó nói thật.”

“Haaaa───”

Vừa thở dài vừa kêu, Ito biến mất vào phòng tắm.

* * *

“……………………”

“……………………”

Cả hai cùng tắm xong, rồi lặng lẽ chui vào giường.

Dù nằm cạnh nhau trên chiếc giường đôi, chia chung tấm chăn, giữa hai đứa lại chỉ toàn là khoảng trống.

“…Vừa nãy mình đã nói mấy chuyện gì thế nhỉ?”

“Là Ito khơi chuyện trước còn gì.”

“Tui đâu nghĩ là sẽ bị cái cảm giác trống rỗng này đè cho sấp mặt như vậy…”

Sau đoạn cao trào cảm xúc chẳng rõ đúng sai của lúc nửa đêm, cả hai chìm vào giấc ngủ chậm rãi trong thứ dư âm khó gọi thành tên ấy.

Sáng hôm sau, chúng tôi lại “fairy tale”.