Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

218 273

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

127 425

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

110 2555

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

421 1053

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

64 712

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

320 750

Tập 01 - Chương 6: Shinjuku

Kể từ cái ngày tôi và Ito thiết lập một mối quan hệ mới, trong lòng tôi luôn canh cánh một điều.

Hôm đó, Ito đã nói bằng giọng nói như thể đánh mất chính mình

"Tui mệt mỏi lắm rồi. Chuyện sống sao cho đàng hoàng, cố gắng làm việc hết mình, yêu đương hay kết hôn này kia… tui chẳng còn quan tâm nữa."

Tôi biết rất rõ rằng Ito cũng đang chịu nhiều áp lực về môi trường làm việc và các mối quan hệ nơi công sở – bởi chính hai đứa tôi đã không ít lần trút bầu tâm sự cho nhau. Có lẽ chính vì thế, cô ấy mới trở nên phản cảm với việc “phấn đấu hết mình”.

Nhưng còn chuyện yêu đương, kết hôn thì sao?

Nếu không có nguyên nhân gì, cô ấy đã không nhắc đến những từ như vậy. Mà nếu đã nhắc thì hẳn phải là điều gì đó tiêu cực.

Giờ nghĩ lại, đêm hôm đó, kể từ lúc bước vào nhà tôi, có điều gì đó nơi Ito khiến tôi cảm thấy như cô ấy đang muốn buông xuôi.

Dù tôi là người mời gọi, nhưng việc cô ấy chấp nhận, có khi một phần lý do nằm ở góc khuất nào đó trong lòng cô – một thứ bóng tối khác mà tôi chưa thể chạm tới.

"Bọn mình chỉ cần quay lại thôi."

"Bỏ qua hết mấy chuyện rắc rối như công việc hay yêu đương, chỉ cần tận hưởng niềm vui thôi."

Như lời đã hứa, giữa tôi và Ito không có tình yêu.

Từ “người yêu cũ” chỉ là một nhãn mác, gọi là “quen biết” thì xa cách quá, mà gọi là “bạn bè” thì cũng không đúng.

Sau khoảng hai tuần sống trong mối quan hệ không tên ấy, tôi nghĩ chúng tôi đang duy trì được một khoảng cách vừa vặn, rất thoải mái.

Nhưng mặt khác, điều này cũng giống như một trạng thái “đóng băng”.

Chẳng biết khi nào mọi thứ sẽ tan vỡ.

Tôi có nên chạm tới những chuyện liên quan đến tình cảm của Ito không? Hay cứ để yên như vậy? Có lẽ tôi nên chờ cô ấy nói ra trước? Hay cô ấy đang chờ tôi hỏi?

Đúng là trò chơi bài kiểu Shichi Narabe này không dễ chơi chút nào.

Nói gì thì nói, công việc của tôi vẫn là một đống… tệ hại.

"Ể… phải chỉnh lại sao ạ? Cả thiết kế nhân vật lẫn kịch bản luôn ạ…?"

Trong lúc đang nói chuyện điện thoại với đối tác tại bàn làm việc, chỉ với một câu nói ấy thôi mà tôi cảm thấy ngay bầu không khí xung quanh chùng xuống – rồi tất cả giả vờ như không nghe thấy.

Bầu không khí ấy khiến tôi phát bực đến mức không thể chịu nổi, phải đứng dậy, vừa nghe điện thoại vừa bước nhanh về phía phòng pha nước.

"Chúng tôi đã được duyệt rồi nên đã bắt đầu triển khai… Thời gian cho đợt hợp tác lần này không còn nhiều, đang rất gấp… Vâng, tôi hiểu rõ điều đó… Tôi sẽ xử lý. Nhưng về phần cần sửa, xin làm ơn cho biết cụ thể hơn một chút… À, vậy sao."

Dù rõ ràng người thất lễ là phía bên kia, tôi vẫn phải nói "Xin phép" rồi mới được phép kết thúc cuộc gọi.

"Chết tiệt… đúng là một đống rác…"

Tôi lầm bầm một mình trong phòng pha nước. Đó là cách tôi nguyền rủa thế giới này… nhẹ nhàng nhất có thể.

Chỉ một cuộc gọi thôi mà toàn bộ công việc trong nhóm bị đình trệ, tôi thì thành bao cát thay cho tên đối tác khốn kiếp kia.

Ấy vậy mà tôi vẫn chưa sụp đổ, vì một lý do duy nhất.

Hôm nay là thứ Sáu.

Tối nay tôi và Ito hẹn nhau đi quán bia thủ công ở Shinjuku.

Mặc kệ tình hình hiện tại, tôi quyết không làm thêm. Dù có ở lại làm thêm thì cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi sẽ né trách nhiệm và về sớm.

Rồi uống bia thủ công và than thở với Ito.

Ito chắc chắn sẽ hiểu. Chúng tôi sẽ cùng nhau phỉ nhổ vào cái xã hội như phân này.

Chỉ để làm được điều đó thôi mà tôi đã cố gắng rất nhiều.

Nhưng rồi, khoảng sau năm giờ chiều, một tin dữ hiện lên màn hình điện thoại.

『Xin lỗi Fuyu-kun. Hôm nay tui phải về nhà ba mẹ rồi.』

“Ặc…”

Tôi phát ra một âm thanh kỳ lạ. Như thể vừa phun máu tại bàn làm việc. Khiến mấy người xung quanh cũng quay đầu nhìn. Chắc họ tưởng tôi thật sự bị xuất huyết vì căng thẳng.

Dù vậy, tôi vẫn cố gắng trả lời tin nhắn một cách nhẹ nhàng.

『Không sao đâu. Có chuyện gì à?』

『Không phải chuyện buồn hay gì đâu, đừng lo. Chỉ là ba tui gọi về thôi.』

Đọc xong dòng tin nhắn đó, tôi khẽ thở dài một tiếng "A…", đầy cảm xúc khó tả. Tôi nhớ Ito từng kể mình lớn lên trong một gia đình phụ hệ cực kỳ điển hình.

Ba cô ấy rất nghiêm khắc, quát mắng là chuyện thường. Không chỉ giới hạn các thú vui như sách, tivi hay trò chơi, mà còn can thiệp vào tất cả mọi lựa chọn của đời cô – từ học hành cho đến công việc.

Chính vì vậy mà tôi nhớ thời đi xin việc, Ito đã mệt mỏi đến mức nào.

Khi còn hẹn hò, tôi từng gặp ông ba ấy một lần. Ông ta không mấy thiện cảm với tôi, nên tôi cố coi như chưa từng gặp. Thậm chí cũng chẳng nhớ rõ đã nói gì với nhau.

Và vì một cuộc gọi từ người ba như vậy, Ito đã huỷ buổi hẹn với tôi – điều mà cô ấy vốn rất háo hức.

Tôi chẳng thể biết ông ấy gọi Ito về làm gì, nên cũng không thể nói gì nhiều.

Chỉ là, tôi có cảm giác – dù đã là nhân viên văn phòng năm thứ ba, Ito vẫn còn bị ràng buộc bởi ba mình.

Vì hiểu chuyện gia đình của Ito, nên tôi có thể chấp nhận chuyện này.

Dù vậy, cảm giác hụt hẫng trong tôi thì vẫn chẳng nguôi.

"Yamase-kun… Ichikawa-san bên thiết kế đang khóc nức nở kìa…"

"……"

Một tia sáng nhỏ nhoi trong cơn tuyệt vọng cũng đã tắt lịm.

Tôi lặng lẽ đứng dậy, bước đến lau nước mắt cho Ichikawa-san như một bao cát đích thực, trong lòng như muốn gào lên "Rồi rồi, tôi làm thêm đây!"

***

Tối thứ Bảy hôm sau.

『Nếu ông có hẹn gì khác thì cứ từ chối thẳng thắn cũng được…』

Một tin nhắn bất ngờ đến từ Ito.

Phải mất hơn một phút sau đó, tôi mới thấy thêm một dòng nữa.

『Muốn đi uống không? Ở quán bia thủ công hôm trước.』

『Tuyệt quá! Đúng lúc rảnh luôn!』

Tôi trả lời ngay lập tức rồi tắt luôn laptop, kết thúc công việc tại nhà.

Qua cái cách nhắn tin ngập ngừng, qua cả khoảng thời gian giữa hai dòng tin nhắn ấy – tôi có thể cảm nhận được phần nào sự do dự trong lòng cô ấy.

Không sai đâu. Lúc này, rõ ràng là Ito muốn có người lắng nghe cô ấy.

Tôi vội vàng thay đồ và hướng đến Shinjuku.

Vào tối thứ Bảy, nhà ga Shinjuku tràn ngập những người đang hân hoan chẳng rõ vì điều gì. Ito đứng dựa vào bức tường cạnh cổng soát vé, chẳng nhìn điện thoại, mà chỉ ngây người nhìn những đường kẻ chỉ dẫn cho người khiếm thị đã nhuốm bẩn. Dáng vẻ ấy khiến cô ấy trông như nhỏ bé hơn mọi khi.

"Ossu."

"A, ossu ossu. Xin lỗi nhé, Fuyu-kun, hôm qua rồi cả hôm nay đều đột xuất thế này..."

Khi nhìn thấy mặt tôi, biểu cảm vô cảm trên gương mặt Ito lập tức thay đổi, cô ấy cười tươi một cách thái quá.

Thế rồi chúng tôi hướng đến tầng hầm của một tòa nhà tạp hóa nằm dọc theo phố Yasukuni, nơi có một quán chuyên về bia thủ công.

Người qua lại khá đông, tôi đã vài lần ngoái đầu lại. Mỗi lần như thế, Ito lại gượng gạo dán lên mặt một nụ cười kiểu "Tui vẫn ổn mà", như để che đi biểu cảm trống rỗng của mình.

Quán khá đông, nhưng may mắn thay vẫn còn trống một chiếc bàn tròn.

Chúng tôi gọi hai ly bia thủ công và chỉ vài chục giây sau đã được mang ra. Món cá chiên giòn và khoai tây thì cần chờ thêm một chút, nhưng với phần đậu nướng được mang ra trước thì cũng đã đủ nhắm tạm thời.

Tôi và Ito cụng ly rồi nhấp ngụm đầu tiên. Ito uống một hơi gần nửa ly.

"Umm ngon ghê! Vị lạ ghê luôn á, kiểu như hơi có chút vị trái cây ấy."

"Còn cái này thì thanh nhẹ nè. Không hiểu sao bia uống ở quán lúc nào cũng ngon hơn hẳn nhỉ?"

"Chuẩn luôn~"

Sau đó là một chút tán gẫu nhẹ nhàng. Nói vài câu về vị bia, về không khí quán, trong khi tôi đợi Ito mở lời trước.

Tuy nhiên, cô ấy mãi vẫn không vào thẳng vấn đề. Tôi có thể cảm nhận được sự do dự trong cô ấy — có thể là do chưa đủ men, hoặc vẫn còn đang phân vân không biết có nên nói ra hay không.

"À mà này, nghe tui kể cái này nhé. Thứ Sáu vừa rồi, xảy ra chuyện tồi tệ lắm luôn..."

Dù sao thì, tôi cũng chẳng còn đủ tinh thần để chỉ lắng nghe. Có lẽ để giúp cô ấy dễ mở lời hơn, tôi bắt đầu than thở trước.

Thật bất ngờ, Ito lại tỏ ra khá hào hứng lắng nghe.

"Làm game cực quá ha..."

"Lần này có bên đối tác can thiệp sâu nữa chứ. Kiểu có bên ngoài nhúng tay vào là kiểu gì cũng rối, ngành nào cũng vậy nhỉ?"

"A— đúng ha. Mà đối phương phản hồi chậm thì lại càng khổ nữa."

"Trong nội bộ đã thiếu người rồi, không khí lúc nào cũng căng như dây đàn. Lần này đúng kiểu địa ngục. Tui không muốn đi làm ngày thứ Hai chút nào. Không biết Ichikawa-san đã bình tĩnh lại chưa nữa..."

"Khăn tay & bao cát, mệt ghê. Cạn ly nào~"

"Nghe như món fish & chips ấy. Cạn ly~"

Chúng tôi cụng ly bia thứ hai.

Nhờ được trút bầu tâm sự, tôi cũng thấy lòng nhẹ nhõm hơn chút, dù có hơi ngượng vì than thở quá nhiều.

"Ito thì sao? Công việc dạo này thế nào?"

"Công việc à, ừm... chán nhỉ."

"Chán à?"

"Ừ, chán lắm. Ngày nào cũng như ngày nào."

Kế toán cho một công ty tư vấn xây dựng — với một đứa làm trợ lý giám đốc dự án game như tôi thì cũng chẳng thể tưởng tượng nổi công việc đó cụ thể là gì.

"Ban đầu còn thấy hay đấy. Nhìn đống hóa đơn mà thấy nhiều màu sắc, nghĩ kiểu ‘Ồ, công ty này cũng làm việc với những chỗ như thế à’ hay ‘Ồ, tiếp khách ở mấy quán kiểu này à’, thấy như nhìn được thế giới của người lớn qua kẽ hở ấy. Nhưng cái suy nghĩ long lanh đó... cũng chỉ tồn tại được tầm hai tháng thôi."

"Rồi bà quen dần với nó à?"

"Ừ. Giờ nhìn đống hóa đơn chỉ còn thấy đúng là... một đống hóa đơn thôi."

Ito nhấp một ngụm bia như để che đi chút chua chát ẩn dưới nụ cười.

"Hóa đơn thì chất đầy những câu chuyện. Nhưng tui chỉ là người xử lý đống đó thôi. Nên... chán lắm."

"Không chuyển sang bộ phận kinh doanh được à?"

"Có lẽ là được, nhưng mà... mấy đứa bạn cùng đợt bên đó nhìn lúc nào cũng như sắp chết ấy. Làm thêm đến mức nào kia chứ. Khủng khiếp thiệt."

"À…"

"Tui đúng là kiểu đòi hỏi nhiều ghê. Bên kia cũng không được, bên này cũng không xong."

"Không đâu, tui nghĩ bà rất là bình thường ấy chứ. Vấn đề là ở công ty thôi. Bà có từng nghĩ đến việc chuyển việc không?"

Cuộc trò chuyện đang rất nhịp nhàng như một trận đánh bóng bàn, đến đây bỗng khựng lại. Trước câu hỏi của tôi, Ito lộ ra một gương mặt vô cảm hệt như lúc ở cổng soát vé. Rồi để lấp đi khoảng lặng, cô ấy uống cạn ly bia.

"Thêm một ly nữa nha. À mà nhắc mới nhớ, tui còn nợ bà một ngàn yên tiền craft beer nữa đúng không?"

Cảm nhận được không khí đang thay đổi, tôi nhanh chóng chuyển đề tài. Ito trông có vẻ khó hiểu.

"Hở, sao vậy?"

"Quên rồi à? Luật phạt một ngàn yên khi nói những chuyện quá ‘thực tế’ đó, ở cái lần đầu tiên đó. Tui cũng chẳng rõ tiêu chí đánh giá của bà là gì luôn."

Luật lệ mà chúng tôi đặt ra ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ kỳ lạ này. Dù tôi đã vi phạm từ trước khi đặt ra luật, nhưng từng nói sẽ đãi cô ấy một ngàn yên tiền bia để xin lỗi.

Nhưng Ito từ chối lời mời đó.

"Không sao đâu. Vì lát nữa tui cũng sẽ nói mấy chuyện kiểu ‘thực tế’ như thế. Gọi là huề nhau ha."

"...Ra vậy."

Ito gọi thêm một ly bia khác từ nhân viên vừa đi ngang. Khi đồ uống được mang ra, cô ấy uống một ngụm rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt như đang hỏi "Ông sẵn sàng chưa?" Tôi khẽ gật đầu.

"Này Fuyu-kun. Ông có biết vì sao tui lại vào công ty hiện tại không?"

"Hở, vì được nhận vào nên đi làm thôi chứ gì?"

"Tui còn được nhận ở mấy chỗ khác nữa kìa. Như phòng kế hoạch của một công ty startup IT, hay vị trí sales cho một công ty thiết kế chẳng hạn."

"Vậy à. Vậy sao bà lại chọn công ty hiện giờ?"

"Vì ba tui tự tiện gọi điện từ chối mấy chỗ kia rồi."

Tôi không tin vào tai mình. Tưởng nghe nhầm, nhưng nhìn gương mặt Ito, tôi nghẹn lời.

"...Tui không nghĩ mọi chuyện lại tệ đến vậy."

"Ừ. Ngoài Omi và Haruccho ra thì tui chưa từng kể với ai chuyện này."

Đó là hai người bạn thân của Ito từ thời đại học.

Tức ý cô ấy là "đừng kể với ai". Mà thực sự thì, với chuyện như thế này, tôi cũng chẳng thể kể ra được.

"Thế ba bà không thích gì ở mấy công ty kia vậy…?"

"Một là vì chúng không ổn định bằng công ty hiện tại. Hai là vì ông ấy muốn tui vào mấy bộ phận không có khả năng thăng tiến gì."

"…Ý bà là sao?"

"Vì sẽ làm chậm việc kết hôn. Nhưng đó chỉ là cái cớ thôi, tui nghĩ thật ra ông ấy ghét việc phụ nữ được thể hiện khả năng của mình."

"... Chỉ cần nghe đến cái cớ đó thôi cũng đã đủ khó chịu rồi."

Chỉ nghe kể thôi cũng khiến tôi cảm thấy ruột gan sôi sục. Ito đã lớn lên dưới sự nuôi dạy của một người như thế sao.

"Cho nên, để trả lời câu hỏi khi nãy của ông. Chuyện có chuyển việc hay không... thì chắc là, để sau khi ba tui chết rồi hẵng nghĩ đến."

"...Vậy à."

Dù nói đùa cho qua chuyện, nhưng tôi biết cô ấy không nói chơi.

Điều đó đồng nghĩa với việc cô ấy vừa hận ba mình đến tận xương tủy, vừa vẫn không thể trái lời ông ta.

Cũng giống như chuyện ăn, chuyện ngủ, chuyện đi lại, Ito đã luôn sống theo ý ba. Mãi đến khi lên đại học, cô ấy mới bắt đầu nhận ra sự lệch lạc ấy — chính cô đã nói vậy.

Nhưng dẫu đã nhận ra rồi, cô ấy vẫn không dễ gì phản kháng lại được. Trái tim sẽ tự động thắng gấp lại.

Với một số người, gia đình, hay việc giáo dục — chính là một dạng lời nguyền.

"...Mà này Fuyu-kun. Ông đang tỏ vẻ xa cách đấy nhé, nhà ông chẳng phải cũng là kiểu độc hại giống vậy à?"

"À ha ha, ừ đúng rồi. Bà vẫn nhớ à?"

"Nhớ chứ. Cái vụ sukiyaki mà ông bị giới hạn phần thịt ấy, nghe xong tui sốc luôn."

"À, cái vụ ‘miếng thịt đắt tiền này là của anh trai, mày đừng có đụng vào đấy’ chứ gì. Nghe mà nhớ thật."

Nhà của Ito thì can thiệp quá mức, còn nhà tôi thì ngược lại — thờ ơ hoặc xem tôi như gánh nặng.

Mẹ tôi chỉ nhìn thấy người anh giỏi giang của tôi, còn tôi thì cứ như một bóng ma trong nhà vậy. Tôi cũng chẳng còn coi cái chốn ấy là nhà nữa, nên giờ chẳng quan tâm gì.

"Thật là... hoàn cảnh nhà chúng ta đúng là hai thái cực nhỉ."

"Ừ. Mà cả hai thái cực đều tệ ngang nhau."

Từ xưa đến giờ, sở thích về phim ảnh, âm nhạc hay mọi thứ khác giữa tôi và Ito chưa bao giờ trùng khớp.

Ấy thế mà chính điểm chung — sự bất hòa với gia đình — lại là thứ đã gắn kết chúng tôi lại với nhau khi xưa.

"Ito này, chuyện hôm qua ba bà gọi về là vì gì vậy?"

Câu hỏi đó có vẻ như yêu cầu một nấc thang cảm xúc khác. Ito im lặng, nốc cạn ly bia, rồi mới bắt đầu nói.

"Gần đây tui có hẹn hò với một người."

Một câu nói buông ra hết sức nhẹ nhàng. Gương mặt của Ito lại càng thêm căng thẳng.

Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc và chỉ thốt lên được một tiếng "Ồ".

"Tui gặp anh ta ở buổi tiệc kiểu tổ chức tại gia do một người quen của ba tui tổ chức. Tui bị ép phải tham gia, rồi ngay sau đó bị giới thiệu cho luôn. Chắc là đã có sắp xếp sẵn từ đầu rồi ấy."

Ba của Ito là một người giữ vị trí cao ở một công ty vừa và nhỏ. Có lẽ vì thế mà cô ấy từ lâu đã quen với những buổi tiệc mang nặng mùi xã giao công việc như vậy.

"Từ đó thì bắt đầu hẹn hò. Rồi khi chia tay thì bị gọi về nhà. Vì hình như đó là con của một người có địa vị cao hơn ba tui, nên ông ấy nổi trận lôi đình luôn. Hôm qua bị quát cho một trận, cãi nhau ầm lên, tức quá nên sáng sớm nay tui bỏ nhà đi luôn."

Nhà của Ito nằm ở thành phố Tama, Tokyo. Nếu sáng sớm đã rời nhà thì đến giờ gặp tôi, không biết cô ấy đã làm gì. Nhưng không cần tôi hỏi, Ito cứ thế kể tiếp.

"Đã tính về lại căn hộ rồi đấy, nhưng lại thấy không muốn mang những cảm xúc đó về nhà. Rồi cuối cùng cứ lang thang đến những chỗ hay ghé hồi còn đại học, thậm chí còn ghé cả vào khuôn viên trường. Ông biết không, trường mình xây thêm khu mới rồi đấy."

"Thật á, tui không biết. Mà nghĩ lại thì, hồi trước cũng nghe loáng thoáng là có kế hoạch xây."

Tưởng đâu từ đây sẽ chuyển sang những câu chuyện hoài niệm, bỏ qua những chuyện buồn.

Nhưng chính Ito lại không cho phép điều đó.

"Ông biết tại sao tui lại chia tay anh ta không?"

Chia tay người đó đồng nghĩa với việc gián tiếp phản kháng lại ba mình. Nếu vậy, thì Ito không thể dễ dàng quyết định như thế.

Hẳn đã có một nỗi dằn vặt ghê gớm nào đó.

"Ừm... hai người quen nhau bao lâu?"

"Khoảng nửa năm."

"Ngắn vậy. Vậy là vì tính cách quá khác biệt, không thể hòa hợp hay sao?"

"Ừ, đúng một nửa rồi đấy."

Còn nửa kia?

Ito nói thẳng luôn phần kết.

"Vì anh ta nói ‘đây không phải là yêu’."

"...Ý là sao?"

"Tui đã hỏi thẳng: ‘Anh có yêu em không?’. Và anh ta trả lời như vậy."

"Hả?"

Đến đây rồi mà tôi vẫn chưa thể hiểu hết được.

"Anh ta khoảng ba mươi tuổi. Ý là, đến tuổi đó thì việc kết hôn mới là ưu tiên hàng đầu, còn chuyện yêu đương sến súa gì đó thì không phải lý do để quen nhau nữa. Tui cũng muốn hỏi: ‘Vậy tại sao lại quen em?’, ‘Ở em có điểm gì hợp gu của anh?’ nhưng... không dám hỏi."

Tôi chỉ thấy trong lòng sôi sục lên từng đợt.

"Anh ta rất ít nói, tính cách cũng hoàn toàn không hợp, nhưng tui vẫn cố gắng để yêu anh ta. Cố gắng để thật sự biến mối quan hệ đó thành tình yêu. Rồi dần dần, tui cũng thấy được vài điểm tốt ở anh ta. Đúng lúc bắt đầu nghĩ ‘có lẽ sẽ ổn’ thì lại nghe câu ‘đây không phải là yêu’. Vậy thì không còn gì để nói nữa."

Ito nở một nụ cười chua chát, rồi lặng lẽ lẩm bẩm:

"Bởi vì tui không biết cách nào để yêu một người đàn ông mà không có tình yêu."

Trong mắt Ito không hề có giọt nước nào, chỉ có một nụ cười ngớ ngẩn không biết từ khi nào đã xuất hiện, như thể đang kể một chuyện hài hước vậy.

"Chuyện đó... ừ thì, xin lỗi nếu nói vậy, nhưng thật lòng thì — nghe mà tức thay luôn."

"Nhỉ. Cũng không hiểu nổi nữa. Sau cái vụ đó, tui thật sự cảm thấy kiệt sức rồi."

Ito gục mặt xuống bàn, lẩm bẩm.

"Tui chẳng còn muốn yêu đương gì nữa. Mệt mỏi quá rồi, yêu với đương, rồi hôn nhân, phiền chết đi được..."

Ito đã cố gắng thật lòng để yêu một người đàn ông như thế. Nhưng đối phương lại nói "đây không phải là yêu".

"Không sao đâu, không cần phải nghiêm túc quá."

"Yêu với cưới gì cũng chẳng quan trọng."

Những lời mà Ito từng nói, hóa ra bắt nguồn từ chính trải nghiệm đó. Giờ thì tôi đã hiểu ý nghĩa thật sự của chúng.

"Vào đúng lúc tâm trạng tui tơi tả như vậy... thì Fuyu-kun xuất hiện."

"Ể, ý bà là... lần mà tụi mình gặp lại nhau sao?"

Ito gật đầu, có chút xấu hổ, cũng có chút không bằng lòng.

Quả thật là bất ngờ. Việc tái ngộ đã là một điều kỳ diệu, vậy mà có vẻ như tôi còn xuất hiện trước mặt Ito vào đúng thời điểm—phải nói là vi phạm cả “quy luật đời thường” vì quá đúng lúc.

"…Tui chẳng cảm nhận được bầu không khí như vậy chút nào."

"Thì tui là kiểu người lớn lên trong việc luôn phải dò xét sắc mặt người khác để sống mà. Việc giấu đi bản thân, che giấu cảm xúc… chuyện đó đối với tui chẳng là gì cả."

Tôi cười phá lên trước câu nói tự giễu hơi gắt của cô ấy, còn Ito thì như vui vẻ thật lòng, giơ tay đấm nhẹ vào vai tôi, “Đừng có cười chứ~”.

"Nhưng mà... phải nói là, đúng là tụi mình gặp lại nhau vào một thời điểm ghê gớm thật."

"Thật đó, thật sự luôn. Fuyu-kun, ông gian xảo quá đi… thật sự là…"

Ito vừa nói vừa tiếp tục đấm nhẹ vào vai tôi, lần này có chút yếu ớt. Nhìn đôi mắt kia, dường như đang ánh lên chút nước.

Ngay lúc ấy, nhân viên phục vụ tiến lại.

Có vẻ như vì quán hoạt động theo giờ nên đã đến lúc phải rời đi. Biết vậy, Ito hít sâu một hơi. Từ biểu cảm gần như buông xuôi, cô ấy lại khoác lên gương mặt một nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc.

"Vậy thì, mình về thôi nhé, Fuyu-kun."

Đã hơn mười giờ. Đèn giao thông trước cửa tiệm chuyển đỏ ngay lúc bọn tôi bước ra khỏi cửa.

Bọn tôi tựa người vào lan can chờ đèn xanh. Bên kia đường là khu Kabukichou—dù đã khuya, vẫn có nhiều người đang bước về phía đó.

"Cảm ơn ông nha, Fuyu-kun. Tui gọi đột ngột vậy mà ông vẫn đến."

"Không sao đâu. Tui cũng vui mà. Còn được trút hết đống than phiền nữa."

"Tui cũng trút được bao nhiêu là than vãn, nhẹ cả người! Thế này thì ngày kia lại có thể đi làm cái công việc chán chết ấy rồi!"

"...Ito, bà thật sự ổn chứ?"

Tôi hỏi bằng một giọng nghiêm túc. Ito trả lời sau một nhịp chậm.

"Nói gì vậy, ổn chứ sao~ ổn mà ổn mà!"

Ito vẫy tay thật mạnh, nở nụ cười tươi hết cỡ để ra sức chứng minh mình vẫn ổn.

Dù cho đó chỉ là nụ cười gượng ép, dù cho sự thật có thể chẳng ổn chút nào—thì giờ tôi cũng không biết phải làm gì hơn. Vì vậy, ít nhất tôi cũng cố đáp lại bằng cùng một mức nhiệt huyết ấy.

"Ừ, nhỉ! Bà nói phải!"

"Ừ hén! Ngày mai tui phải vượt qua chương ba của Enva mới được! Chắc lại phải nhờ ông chỉ giáo đó nha!"

"Ồ, lúc nào cũng có thể chat với tui mà!"

Đèn xanh bật lên. Dòng người bắt đầu di chuyển, tôi cũng rời khỏi lan can để bước đi.

Ngay lúc đó—có một bàn tay nhỏ siết lấy cổ tay tôi.

"Xin lỗi, Fuyu-kun… ờm…"

"…Sao vậy?"

"Không sao đâu nếu ông từ chối… nhưng mà…"

Ito đang khóc.

"Hôm nay thôi… ông ở bên tui được không…?"

Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé ấy—bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi như sợ tuột mất.

"Ừ. Vậy ở bên nhau nhé."

Chúng tôi quay lưng lại với vạch kẻ qua đường, cùng nhau bước sâu vào Kabukichou.

Cho đến khi bước vào khách sạn, cả hai không ai nói một lời. Nhưng tay thì nhất quyết không buông.

Vào đến phòng, chẳng ai bảo ai, cả hai cùng ôm chặt lấy nhau.

Ito như sắp đổ vỡ. Nếu tôi không ôm chặt, có lẽ cô ấy sẽ tan biến mất.

Tôi nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào bên tai. Tôi dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đang tràn xuống má Ito bằng ngón tay cái, khẽ thì thầm “Không sao đâu.” Cô ấy vừa nức nở, vừa gật đầu liên tục.

Chúng tôi trao nhau một nụ hôn—như muốn chia sẻ hơi ấm của cơ thể cho nhau.

So với lần trước, lần này có lẽ đã hạnh phúc hơn… chừng như bằng một lá bài rô đen vậy.

***

"Nè nè, nghe nói trên sân thượng chỗ này có bể ngâm chân đó!"

Trên chiếc ghế sofa màu đỏ rực như gợi cảm, Ito nằm ngửa với bộ áo choàng tắm, chân gác lên đùi tôi, vui vẻ nói vậy. Phần lớn cơ thể cô ấy đã gần như hở ra hết, nhưng dường như chẳng mảy may quan tâm.

"Bể ngâm chân hả? Ở khách sạn tình yêu mà cũng có cái đó hả?"

"Ừ đó! Đi thử đi mà!"

Tôi còn chưa kịp thể hiện ý định từ chối, cô ấy đã bắt đầu giở giọng nhõng nhẽo "Đi mà đi mà~!" rồi đập chân đập tay như trẻ con. Cái quần lót thì lộ ra hết, nhưng với Ito lúc này, việc đó so với bể ngâm chân thì chẳng là gì cả.

"Rồi rồi, đi cũng được. À, cái áo thun của tui đâu rồi nhỉ?"

"À xin lỗi, tui ngồi lên mất rồi. À không, là thần đã giữ ấm cho nó đấy, thưa chúa công Nobunaga~"

"Đừng có chơi trò Hentai Hideyoshi nữa coi!"

Sau khi chỉnh lại trang phục, bọn tôi rời khỏi phòng.

Khách sạn tình yêu ấy tỏa ra bầu không khí đậm chất phương Đông. Ở hành lang, lúc nào cũng vang lên những bản nhạc mang âm hưởng lạ lẫm.

"Một khách sạn đậm chất ngoại quốc như vầy mà lại có bể ngâm chân nữa chứ."

"Hay mà! Tui thích mấy kiểu pha trộn văn hóa như thế này lắm á."

Ra đến sân thượng, cơn gió mát lạnh lướt qua giữa hai đứa. Dù tháng Năm sắp hết, nhưng tối nay trời có hơi se se lạnh. Có vẻ như Ito đang cảm thấy người nóng bừng nên cất tiếng: “Ahh~ dễ chịu quá đi~”, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.

Ở rìa sân thượng có đặt vài chiếc chum lớn. Khi mở nắp ra, hơi nước bốc lên nghi ngút.

"Aahh, ấm quá trời~"

"Ừ, dễ chịu thiệt."

Cả hai cùng ngồi lên băng ghế, nhúng chân vào chung một chum nước. Nhiệt độ không quá cao, nước chỉ hơi âm ấm lan tỏa từ bàn chân, làm dịu mát cả cơ thể.

Từ sân thượng tầng tám, bầu trời trông cũng khá cao.

"Trên trang giới thiệu có ghi là ‘Ngắm trọn tuyệt cảnh!’, nhưng… cũng không hẳn vậy ha~"

"Ừ thì, biết đâu cũng có người thấy đây là tuyệt cảnh."

Bầu trời đêm ở Shinjuku tràn ngập sắc màu của các loại biển hiệu neon, đèn huỳnh quang nhấp nháy khắp nơi.

c8c294a5-6763-42ba-aa6d-238620ffc468.jpg

Tất cả những ánh đèn đó—ánh nào ánh nấy đều lấp lánh tỏa sáng rực rỡ như muốn gào lên “Hãy nhìn tôi, nhìn tôi đi!”.

“Là ánh sáng của người đang vui vẻ nhảy nhót, ánh sáng của kẻ đang âm mưu chuyện gì đó, ánh sáng của người đang phải đi làm vào cuối tuần… nhân gian muôn hình muôn vẻ thật.”

“Cũng có thể xem đó là một kiểu ‘tuyệt cảnh’ tượng trưng cho Shinjuku đấy nhỉ.”

Vừa nhìn về khung cảnh sáng rực trong bóng tối ấy, Ito bỗng thì thầm như độc thoại.

“Trên thế gian này… liệu có ai không cô đơn không nhỉ?”

“Không đâu. Người nghĩ rằng mình không cô đơn, thật ra chỉ là chưa nhận ra mà thôi.”

“Ừ, ông nói đúng ha.”

Câu trả lời của Ito nhẹ tênh, không mang theo cảm xúc nào. Thế nhưng lời tiếp theo lại khẽ vương chút nuối buồn.

“Dù vậy… tui vẫn ghen tị với những người như thế.”

“Ừ. Nếu tui cũng có thể ngộ nhận như vậy, có lẽ đã hạnh phúc hơn một chút rồi.”

“Thiệt đó. Mà tại sao tụi mình lại thuộc về bên này nhỉ…”

Dù đứng ở nơi này, bọn tôi vẫn nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng của những con người đang tận hưởng trọn vẹn đêm thứ Bảy.

Cùng chung một thế giới, cùng dưới một bầu trời—vậy mà cảm giác bị gạt ra bên lề lại tràn về, dày xéo nơi lồng ngực.

“…Ủa, nãy giờ tụi mình vừa nói mấy câu kiểu như ‘quay lại hiện thực’ đó hả?”

Không chịu nổi nữa, tôi cố kéo lại tinh thần suýt trôi đi mất. Và Ito cũng ngay lập tức bắt nhịp, “A, chết rồi,” cô bật cười.

“Nói mấy câu kiểu ‘nhìn thẳng vào hiện thực’ là bị phạt một ngàn yên đó nha.”

“Khoan khoan, từ từ đã Fuyu-saaan, ông cũng vừa nói y chang còn gì~!”

“Nhưng là bà khơi chuyện trước đó nha~ ‘Ông nghĩ trên đời có ai không cô đơn không?’ đúng không?”

“Đào bới chi nữa trời~! Ông cũng đâu có kém, kiểu như ‘Mấy người đó chỉ chưa nhận ra là cô đơn thôi! Kiiin!’ – trông tự tin ghê ha!”

“Cái người đó là ai vậy trời, quê chết đi được!”

“Cái người đó là ông, ông đó~!”

Tôi và Ito cùng phá lên cười, như thể mọi thứ xung quanh chỉ là trò đùa, như thể đang đứng từ trên cao nhìn xuống cả thế giới, cùng nhau nở một nụ cười tươi đến mức như muốn vỡ tung.

Chúng tôi không còn là người yêu, nhưng còn thân thiết hơn cả người yêu—hai con người 24 tuổi, lặng lẽ ngồi bên nhau trong cô đơn.

Chỉ trong khoảnh khắc này, chúng tôi đã quên đi được phần nào cái cảm giác bị thế giới bỏ lại phía sau.