Tôi thường nhận ra rằng mình có tinh thần yếu đuối mỗi khi giấc ngủ bị ảnh hưởng. Từ ngày xưa, hễ có chuyện gì sốc hay cứ vướng bận suy nghĩ mãi không thôi thì tôi lại thức dậy đúng vào lúc bốn giờ sáng. Đôi khi còn ngủ lại được, nhưng phần lớn là không thể chợp mắt thêm nữa.
Hôm đó cũng vậy, tôi bất chợt tỉnh giấc và đồng thời thở dài. Qua khe hở của rèm cửa, bầu trời xanh tái nhạt nhoà hiện ra, chẳng rõ là đêm hay sáng.
“Đau thật đấy…”
Đã vậy còn kèm theo chứng mỏi mắt. Mắt phải đau nhói từng cơn. Thân xác này đúng là hỏng rồi.
Tôi biết rõ rằng việc nhìn vào điện thoại vào lúc như thế này chỉ khiến mọi thứ tệ hơn, vậy mà vẫn cầm lên. Dù biết ánh sáng xanh sẽ khiến mắt đã mỏi lại càng khó chịu, khiến tôi càng không thể ngủ tiếp.
Tôi mở ứng dụng mạng xã hội, dù biết chẳng ai đăng gì vào cái giờ quái quỷ này đâu.
Thế mà lại thấy một bài đăng, chỉ mới năm phút trước, từ tài khoản rất quen thuộc.
『Dậy vào cái giờ kì cục này nên thôi mở Enva ra chơi luôn. Một buổi sáng tệ hại đúng nghĩa.』
Là của Ito. Có vẻ như cô ấy chỉ đăng bâng quơ, chẳng hướng tới ai cả, thế nhưng tôi lại bắt gặp đúng lúc.
Biết đâu đăng xong thì cô ấy đã ngủ thiếp đi rồi, nên thay vì gọi, tôi chọn nhắn tin.
Vừa nhắn thì mấy giây sau đã nhận được hồi âm.
『Sao vậy, dậy giờ này làm gì?』
『Tự nhiên tỉnh dậy thôi. Còn ông cũng đang “hoạt động vô nghĩa” đấy thôi?』
『Bị bắt rồi haー』
Rồi ngay sau đó, cô ấy gửi thêm một tin nhắn: “Nhắn tin mệt lắm” nên tôi gọi điện luôn.
『Mosu mosu mosu mosu』
Giọng Ito ngái ngủ và lười biếng vang lên từ điện thoại, như thể khẽ quét qua tai tôi.
『Nhắc mới nhớ, hồi trước ông cũng hay nói là thỉnh thoảng tỉnh dậy vào mấy giờ kỳ cục rồi không ngủ lại được mà nhỉ』
“Ừ, mấy lúc tinh thần yếu yếu thì hay vậy lắm.”
『Có chuyện gì sao?』
“Chuyện công việc thôi. Dạo này tui đang làm trung gian cho một dự án hợp tác với bên khác. Mà làm trung gian kiểu này thì đúng nghĩa bị kẹp giữa hai bên. Ai cũng chỉ muốn nói cái họ muốn, chẳng ai đứng về phía mình cả.”
『A, mấy chuyện dính tới bên ngoài là rắc rối lắm, chỗ nào cũng vậy hết nhỉ』
Nghe thấy tiếng thở dài đồng cảm của cô ấy, tôi thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
“Thế còn bà, sao lại dậy giờ này?”
『Cũng là do đau đầu nhẹ như mọi khi thôi. Uống thuốc vào đỡ hơn chút rồi nhưng không ngủ lại được nữa. Hôm qua thì làm thêm vô ích, mệt muốn chết, vậy mà ngủ mới có bốn tiếng đã tỉnh dậy. Điên thật』
“Làm thêm vô ích là sao?”
『Công ty tui ấy nha, có cái không khí làm việc như thể cấm mình về đúng giờ luôn ấy. Ai mà xong việc rồi đứng dậy ra về đúng giờ thì sẽ bị kiểu “Ủa, tụi tui còn làm mà mấy người đi về rồi à~”, áp lực kinh luôn』
“Trời đất, kiểu cũ rích luôn.”
『Đôi lúc tui nghĩ không biết công ty mình có bị đóng băng thời gian từ thời Showa không nữa. Biết đâu sau này được công nhận là di sản văn hoá phi vật thể quốc gia cũng nên. “Đây là tinh thần doanh nghiệp đen đã từng hành hạ biết bao nhân viên thời xưa”- kiểu vậy đấy. Nhưng mà đừng có mà đem đi trưng bày như bảo tàng nha đồ khốn』
“Bà đang độc thoại cái gì vậy trời.”
Tuy công ty chúng tôi khác hẳn nhau về bản chất, nhưng cái lượng bất mãn có lẽ cũng chẳng khác nhau là mấy.
Hai con người cùng tỉnh giấc vào một giờ lỡ cỡ, rời giường và tám chuyện rôm rả. Vừa chơi Enva để cùng nhau farm nguyên liệu, vừa kể chuyện mấy giấc mơ gần đây, vừa bàn luận bảng xếp hạng các cửa hàng fast food yêu thích — những câu chuyện lan man thường ngày không đầu không cuối.
Hai người lớn với cơ thể và tinh thần đều không lành mạnh, không ngủ nổi, ngồi chờ đến giờ đi làm.
Nhưng so với việc cô đơn chờ đợi, khoảng thời gian này vẫn vui hơn gấp mấy lần.
『Tại Yamada-kun từ hồi trước đã… Ơ!?』
Bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng cô ấy ngạc nhiên. Có vẻ có chuyện gì xảy ra ở đầu dây bên kia.
『À, xin lỗi. Tui đang coi tin tức… Vòng đu quay ở Odaiba vào tháng Tám này sẽ ngưng hoạt động đó』
Đây là tin đã râm ran từ mấy tháng trước — vòng đu quay khổng lồ, biểu tượng của cảnh đêm Odaiba, sắp sửa đóng cửa. Nghe nói người ta tiếc nuối lắm, đông nghịt người đổ xô đi chơi lần cuối.
Tôi thì chưa từng đi, nên không thấy có gì đặc biệt. Nhưng Ito thì khác.
『Cái vòng đu quay đó… hồi nhỏ tui đi mấy lần rồi. Nhớ ghê』
“Ra là vậy. Với những người lớn lên ở Tokyo thì chắc gắn bó lắm ha. Vậy trước khi nó dừng hẳn bà có muốn đi không?”
『Có chứ, nhất định phải đi』
Một câu nói đầy kiên quyết, điều hiếm thấy ở Ito. Không ngờ ngoài đồ ăn ra, cô ấy cũng có thứ khiến mình lưu luyến đến vậy.
“Vậy thì, mình đi luôn hôm nay đi?”
『Hả!?』
Tôi mở máy tính, tra ngay thông tin về vòng đu quay Odaiba.
“Ơ, mở cửa từ mười một giờ à. Không có chuyến sớm hơn sao.”
『Tất nhiên rồi. Nên để cuối tuần đi cũng được mà』
“Không, kiểu gì thì hôm nay tui cũng muốn đi. Đầu óc giờ chỉ nghĩ tới đu quay thôi.”
『Nghe như ông chuẩn bị ăn nó vậy』
“À, hay là thế này nhé: tụi mình đi Odaiba, coi phim lúc bảy tám giờ gì đó, xong rồi đi đu quay. Cái phim mà tuần rồi nói đi xem cùng nhau đó. Hình như mới ra nên còn suất tám giờ nè!”
Tôi vừa nói vừa tra lịch, kéo câu chuyện tiến lên với tốc độ chóng mặt. Ito thì phải lên tiếng “chờ chờ chờ” để cắt đà lại.
Cô ấy từ tốn, như đang dạy bảo một đứa trẻ.
『Này Fuyu-kun, biết là ông đang lên kế hoạch một buổi sáng kiểu extreme rồi đó… nhưng hình như ông quên gì thì phải? Tụi mình là người đi làm. Hôm nay là ngày trong tuần. Hiểu không hả?』
“Thì cứ báo đau đầu xin nghỉ buổi sáng thôi. Dù gì cũng sẽ phải làm thêm sau đó mà. Mình đi đu quay, ăn trưa rồi quay về làm buổi chiều là vừa đẹp.”
『Thì cũng đúng đó… nhưng mà…』
Tôi thì cũng chẳng rảnh rang gì cho cam, nhưng khúc gay cấn nhất của dự án hợp tác với bên ngoài vẫn còn ở phía trước. Mà giờ cũng chưa có phản hồi gì, không có gì làm, nên có trốn chút chắc cũng không sao.
Về phía Ito thì… Như cô ấy từng than thở, môi trường công sở và các mối quan hệ ở đó không đơn giản gì. Đến cả xin nghỉ phép cũng phải nhìn mặt người ta.
Nhưng rồi, một giọng nói đầy năng lượng vang lên từ điện thoại, như quét sạch mọi băn khoăn.
『Được rồi! Thoát khỏi cái buổi sáng tệ hại này thôi!』
Chúng tôi hẹn nhau ở ga Ōimachi, bắt tuyến Rinkai, ngồi ngắm vịnh Tokyo qua khung cửa sổ toa tàu. Dưới ánh nắng sớm lấp lánh, mặt biển lóng lánh như một dòng bạc đang chảy.
Cả hai đều thiếu ngủ, vậy mà cái cảm giác phi thực tại này lại khiến người ta không thể không háo hức.
Ito ăn vận khá chỉn chu, không giống chút nào với một người sắp đi xem phim và đi vòng đu quay ở Odaiba. Cũng phải thôi, sau đó cô ấy sẽ đi thẳng đến công ty. Dù vậy, ánh mắt cô ấy vẫn sáng rực như ánh sao.
Chúng tôi dùng bữa sáng nhẹ trong quán café, rồi đi đến rạp chiếu phim bên trong khu thương mại ở Odaiba.
Rạp chiếu vào buổi sáng ngày thường trong tuần, khách có vẻ thưa thớt.
Bộ phim chúng tôi chọn là một siêu phẩm khoa học viễn tưởng lấy bối cảnh ngoài không gian. Khi đoạn after credit trôi qua và đèn trong rạp bật sáng, tôi và Ito nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu thật mạnh.
"Hay quá trời luôn! Phần hình ảnh đúng đỉnh!"
"Ban đầu cứ tưởng phim dễ đoán đấy, ai mà ngờ kịch bản chắc tay phết!"
"Đúng đúng! Từng lời thoại đều có ý nghĩa cả! Quá hoàn hảo luôn!"
Dù là quyết định xem vào phút chót, nhưng bộ phim đó lại là một lựa chọn xuất sắc. Bầu không khí ảm đạm giữa chúng tôi từ sáng sớm cũng theo đó mà tan biến như chưa từng tồn tại.
Vẫn trong tâm trạng đầy hứng khởi, chúng tôi tiếp tục hướng đến điểm chính của hôm nay.
Mùi hương mặn mòi từ biển khơi vương vất khắp Odaiba. Tôi và Ito lững thững bước đi. Mặt trời dần lên cao, bọn trẻ con đội mũ rộng vành chạy nhảy ríu rít.
Chúng tôi chẳng cần mở bản đồ, bởi điểm đến từ lúc đi tàu đã luôn ở trong tầm mắt – chiếc vòng đu quay khổng lồ kia.
"Uwaa—Hoài niệm ghê luôn──!"
Càng đến gần, tâm trạng của Ito càng phấn khích. Cô ấy liên tục chụp toàn cảnh vòng quay bằng điện thoại.
Khi đến ngay bên dưới chân vòng đu quay, sự phấn khích đạt đến đỉnh điểm. “Lên thôi lên thôi!” – cô vừa nói vừa kéo tay áo tôi.
Có lẽ vì chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa là ngừng hoạt động, nên dù là mười một giờ sáng ngày thường vẫn có vài nhóm khách xếp hàng.
Chúng tôi bước vào một cabin và ngồi đối diện nhau. Có vẻ không có ai ngồi ở các cabin trước hay sau chúng tôi.
Không có cảm giác lơ lửng hay lắc lư gì nhiều. Chỉ có tầm nhìn cứ mở rộng dần ra, là dấu hiệu duy nhất cho thấy chúng tôi đang dần lên cao.
"Bọn mình chưa từng đi vòng đu quay cùng nhau nhỉ."
"Ừ ha. Chỗ công viên giải trí duy nhất từng đi cùng ông chắc là cái chốn mộng mơ ở Urayasu ấy nhỉ."
"Vậy thì chắc với tui, lần gần nhất đi vòng đu quay là hồi cấp hai hoặc lúc đi dã ngoại cấp ba. Chỗ này thì là lần đầu tiên."
"Còn tui nhớ là hồi cấp ba từng đi cùng bạn nữ nữa, lúc đó còn hí hửng lắm. Cũng ở đây luôn."
Ito dường như chìm vào cảm xúc hoài niệm, không giống vẻ hồ hởi lúc nãy. Gương mặt bình yên như mặt biển lặng, cô nhìn xa xăm ra vịnh Tokyo.
Trốn việc, xem phim, rồi lên vòng đu quay để hoài niệm.
Một buổi sáng thất thường, pha chút tội lỗi nhẹ, vào lúc mười một giờ của ngày bình thường và thiếu ngủ.
Tôi và Ito, đúng nghĩa là chân không chạm đất. Dù trong lòng đầy những xúc cảm, thân thể lại càng lúc càng lên cao.
"Chỗ này… thật sự sẽ đóng cửa sao…?"
Không rõ cô ấy nói với ai, giọng thì thầm như tan trong gió.
"Ở quanh đây cũng nhiều chỗ đóng cửa rồi nhỉ. Chắc là có kế hoạch tái quy hoạch đô thị mới."
"Ừm…"
Tiếng “ừm” mang sắc thái không tán thành cho lắm.
"Cứ ai mà nói 'ngày xưa tốt hơn' là sẽ bị người ta chê là già cỗi lạc hậu. Nhưng mà, có những thứ thật sự ngày xưa tốt hơn đó chứ. Không phải chỉ vì ký ức tô màu đâu nha."
"Chuẩn luôn. Có những chương trình hài ngày xưa, coi lại vẫn mắc cười hơn cả bây giờ."
"Đúng rồi đó. Mà thiệt, tui thấy lúc còn là trẻ con còn tốt hơn cả lúc đã là người lớn như bây giờ nữa. Như kiểu trong sáng hay thật lòng hơn."
"Kiểu cách mình trốn tránh mấy thứ khó chịu, hay cách đặt kỳ vọng vào bản thân, vào người khác…"
"Trời ơi chuẩn khỏi cần chỉnh luôn. Thôi đừng nói nữa, đâm đúng chỗ đau rồi đó. Nói thêm câu nữa là tui kiện đó nha."
Tí thì dính phải vụ kiện vớ vẩn.
Có lẽ mấy câu nói đó cũng phạm vào “lệnh cấm phát ngôn nhìn thẳng vào hiện thực”. Lần này tôi thoát nạn, chứ không là bị phạt tiền thật rồi.
"Nhưng mà hên nha. Vậy là hôm nay tui được ăn trưa xịn xò một ngàn yên rồi nhaaaa!"
Hóa ra vẫn không thoát. Tự nhiên ăn ngay cú phạt ngàn yên trong một câu nói tỉnh bơ. Dù cái vụ phạt ngàn yên cho kèo craft beer còn chưa thanh toán xong…
Tuy ngồi đối diện, ánh mắt của Ito vẫn hướng ra ngoài khung cửa mà không nhìn vào tôi.
"Sao cái thời gian hạnh phúc nó cứ trôi nhanh thế nhỉ."
"A—"
Bên kia cũng vừa hay nói đúng lúc đau lòng thế chứ.
"Thời đại học đúng là vui nhất đời, mà cũng trôi qua nhanh nhất. Còn bây giờ thì mỗi ngày cứ chậm chạp, nặng nề. Thời gian bên ông nãy giờ mới nhanh làm sao, vậy là chiều nay lại trở về như cũ, từng tiếng đồng hồ nặng như đeo đá… Aaa chán quá đi mất! Tui không muốn tới công ty đâuuu!"
Vừa hét lên như vậy, Ito đột nhiên trườn qua ghế, nằm gối đầu lên đùi tôi, rồi bắt đầu lăn lộn, quẫy đạp. Cabin chở khách cũng vì thế mà đung đưa nhẹ.
"Con nít hả trời…"
"Im điiii! Cũng tại Fuyu-kun rủ rê trốn làm đó! Tại ông mà tui không muốn đi làm nữa luôn rồi!"
"Ể, là lỗi tại tui sao?"
"Đúng! Tất cả là tại Fuyu hết!"
"Nghe như quảng cáo đi trượt tuyết ấy…"
Ito nhắm tịt mắt lại, chu môi rồi làm mặt “iiiiii~” trêu tôi.
Bộ đồ công sở gọn gàng, lớp trang điểm trưởng thành, thế nhưng gương mặt lại y như đứa học sinh tiểu học đang dỗi vì phải đến trường. Thấy dễ thương quá, tôi bèn bóp mũi cô ấy, vậy mà cô nàng liền cắn ngón út của tôi ngay. Một cô nhân viên văn phòng 24 tuổi, trẻ con và… hung dữ.
"Á đau, thả ra coi."
"Grrrrr~"
Bị cắn khá đau, tôi vội vàng rút tay lại, mà lúc rút ra thì cùi chỏ tôi vô tình chạm vào ngực của Ito.
Ngay lập tức, ánh mắt của cô ấy thay đổi hẳn.
"Nàyyy, có người sờ ngực tui kìa—"
"Tại bà cắn nên tui mới lỡ tay chứ bộ."
"Đang dùng đầu gối của người ta làm gối, tự nhiên bị chỏ vô ngực. Đây là lỗi hệ thống. Yêu cầu xin lỗi chân thành."
"Chúng tôi sẽ cố gắng phòng tránh để không tái diễn."
"Chưa đủ thành ý nhaaa~! Thành ý đâu hả thànhhh ýyy!"
"Trời ơi khách hàng khiếu nại đáng sợ quá đi… Được rồi được rồi, tui đãi bà bữa trưa, chịu chưa?"
"Chịu liền~"
Ito cười toe toét, giơ cả hai tay làm dấu “peace”. Có vẻ cô ấy đã hoàn toàn hài lòng.
Vốn dĩ tôi là người rủ rê trốn việc, nên định bụng ít nhất cũng sẽ mời bữa trưa. Ấy vậy mà không hiểu sao lại bị áp một loạt lý do kỳ quặc – nào là tiền phạt vì dám “nhìn vào hiện thực”, nào là tiền bồi thường vì cú chỏ vào ngực.
Ito ngồi dậy, kết thúc dịch vụ “gối đùi” miễn phí. Nhưng thay vì quay lại chỗ ngồi đối diện, cô ấy chỉ tháo giày, ngồi bó gối rồi tựa lưng vào vai tôi.
Cabin đang ở gần đỉnh vòng đu quay. Từ đây, chúng tôi có thể thu trọn vào tầm mắt toàn bộ vịnh Tokyo và những khu đất bồi bên dưới.
"Aaa~ tui muốn được ngồi đây mãi luôn á. Ước gì cái vòng này dừng lại luôn nhỉ..."
Với Ito, và cả với tôi nữa, cảm giác lúc này thật yên bình.
Ngay cả vòng đu quay này – thứ vốn quay chậm như một chiếc đồng hồ hỏng – giờ đây cũng cảm thấy quay quá nhanh.
Nếu thế giới dừng lại ngay khoảnh khắc này… có lẽ cũng sẽ là một cái kết không tệ chút nào.
"Thật đó. Dưới mặt đất chỉ toàn là những thứ phiền phức."
"Thiệt luôn á. Chứ rời khỏi đây rồi thì không thể làm con nít lêu lổng nữa đâu."
Nhưng lời than vãn chỉ đến đó là hết.
Ito duỗi người một cái rõ dài rồi hít thật sâu, chất giọng như lấy lại được năng lượng.
"Nhưng mà thấy sảng khoái hơn rồi á! Nói gì thì nói, cảm ơn ông nhiều nha, Fuyu-kun!"
"Ừ, nói gì thì nói, tui cũng thấy vui nữa."
"Giờ thì… trưa nay ăn gì ta~?"
Dù vẫn còn ngồi trong cabin, Ito đã bắt đầu lấy điện thoại ra lướt tìm quán ăn quanh đây.
"Đang ở trên vòng đu quay mà cũng phải dán mặt vào điện thoại sao trời."
"Ngắm cảnh chán rồi~~~"
"Ê ê. Ờ thì tui hiểu… mà ê cái gì."
Chúng tôi cứ thế từ từ tiến xuống mặt đất – chậm rãi hơn cả bước đi bộ.
Bữa trưa là đồ Ý.
Phần ăn trưa mà Ito gọi có giá 1.300 yên, đã bao gồm thuế.
"Vậy là cái 'chỏ trúng ngực' chỉ đáng giá 300 yên à…"
"Ông muốn chết không?"