Một cô gái ăn natto trong căn-tin trường học.
Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về Ito.
Ngày hôm trước buổi tiệc đón thành viên mới của câu lạc bộ ‘nghiên cứu khoa học viễn tưởng (SF)’, một vài tân sinh viên trong chúng tôi được sắp xếp gặp mặt trước để ăn trưa cùng nhau, và đó là lần đầu tiên tôi gặp Ito.
"Minase-chan, bà ăn natto à?"
Một cô gái khác tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn vào khay đồ ăn trên tay Ito. Cô ấy đã gọi một suất cơm gà chiên kèm thêm một hộp natto. Đám con trai ngồi cùng bàn chúng tôi tuy không ai nói thành lời, nhưng trong lòng đều không giấu nổi cú sốc thầm lặng.
"Đây là lần đầu tiên tui thấy một cô gái ăn natto ở căn-tin đấy! Đã thế lại còn ăn chung với gà chiên nữa chứ!"
Yamada — cái gã luôn thốt ra suy nghĩ trong đầu như một phản xạ tủy sống — đã nói ra điều mà tất cả chúng tôi đều nghĩ mà không dám nói.
Thế nhưng Ito chỉ nghiêng đầu rồi hồn nhiên đáp:
"Ủa, cơm gà ở căn-tin nhạt vậy mà, ăn không thì đâu có nuốt nổi."
Không phải vấn đề là vậy đâu… Ừ thì đúng là hơi nhạt thật.
Tôi thầm phản bác trong đầu, nhưng lúc đó lại cảm thấy tim mình rộn ràng kỳ lạ. Nhìn cô gái ấy ăn cơm với natto đựng trong chiếc chén nhựa, bằng một cách nào đó lại duyên dáng đến kỳ lạ, tôi không thể nào rời mắt khỏi cô ấy.
Từ lúc đó trở đi, ánh mắt tôi luôn dõi theo Ito. Và lần đầu tôi bắt đầu thích một người… chính là từ hộp natto ấy.
Sau này, khi đã hẹn hò rồi, tôi kể lại chuyện đó, Ito bĩu môi rồi nói: "Ờ thì, nhưng sau khi ăn em có đánh răng đàng hoàng đấy nhé?" khiến tôi cười đến đau cả bụng.
Từ câu chuyện ấy có thể thấy — không chỉ là vì Ito có chút kỳ lạ.
Cô ấy rất quan tâm đến chuyện ăn uống. Mỗi bữa ăn đều là một phần quý giá trong cuộc sống của cô.
Dĩ nhiên, không có nghĩa là cô kén chọn hay chuộng hàng cao cấp. Chỉ đơn giản là, nếu đã nghĩ đến món gì thì nhất định phải ăn cho bằng được — bằng bất cứ giá nào.
Ví dụ như nếu thèm mì ly, cô ấy sẵn sàng đi ra cửa hàng tiện lợi giữa cơn bão để mua cho bằng được.
Cô ấy có thể xếp hàng hàng giờ — như lần đứng chờ ba tiếng chỉ để ăn đá bào.
Ấy vậy mà, khi xếp hàng vào khu "Mountain-something" ở công viên giải trí thì mặt cô ấy lại tỏ rõ sự chán nản.
Ngày hôm đó, thứ khiến Ito cười rạng rỡ nhất không phải là bất kỳ trò chơi nào, mà là chiếc đùi gà tây hun khói.
Dù vậy, cô ấy cũng thường để tôi chọn quán ăn. Nhưng lần nào tôi cũng có cảm giác như đang bị “kiểm tra”.
Dù cô không có ý đó, nhưng với những nguyên tắc ăn uống như thế, tôi chẳng thể nào lơ là được.
Và… điều này tôi chưa từng nói với cô ấy, nhưng thật lòng mà nói, tôi rất yêu nụ cười của Ito khi cô ấy ăn món gì đó ngon lành. Vì vậy, tôi chưa từng xem nhẹ việc chọn quán ăn.
Ba năm đã trôi qua, cả tôi và Ito đều đã hai mươi tư tuổi.
Nhưng tôi nghĩ — riêng chuyện đó, chắc chắn vẫn không thay đổi.
Thứ Tư, tôi và Ito ăn trưa cùng nhau.
Bình thường, cô ăn với một chị tiền bối trong cùng bộ phận, nhưng hôm nay người đó nghỉ phép. Vì vậy, tôi được rủ đi ăn cùng.
"Shimamura-san là kiểu người mà không quan tâm đến bầu không khí trong văn phòng hay mùa cao điểm gì hết, cứ đều đặn mỗi tháng nghỉ phép một lần ấy. Dạo gần đây tui còn thấy ngầu nữa là."
Ito cười khẽ, có phần cay nghiệt. Có vẻ chị tiền bối đó không hẳn là người dễ chịu.
Tôi đưa Ito đến một quán cơm chuyên đồ nướng cách tòa nhà chừng năm phút đi bộ. Cô bảo chưa từng tới đây.
Chúng tôi ngồi xuống và nhìn quanh. Quán đang đông nghịt những người giống như chúng tôi, tranh thủ nghỉ trưa với một phần cá nướng.
"Xin lỗi vì lại dẫn bà đi ăn cá tiếp…"
"Khác mà. Cá nướng với sashimi có liên quan gì đâu."
"Vậy thì tốt rồi."
"…mà, tui cũng có hơi để ý đấy."
Vậy hóa ra là có để ý à.
"Chỗ này đặt món bằng màn hình cảm ứng nên quay vòng nhanh lắm. Nè, chọn đi."
"Ồ, tiện ghê. Nè tên kia—"
"Hở?"
Ito bất ngờ lườm tôi. Với một chất giọng hơi trẹo lưỡi, cô ấy bắt đầu vào vai.
"Tên kia, ngươi cứ nhìn chằm chằm phần thân dưới của ta là sao hả!"
"A… xin lỗi, tại tui chưa quen với phong cách hôm nay thôi."
Ito vẫn mặc đồ công sở như lần trước. Tuy là lần thứ hai tôi thấy, nhưng vẫn chưa quen lắm.
"Thật không? Có thật là chỉ vậy không?"
Dù là quán cơm buổi trưa, cô cũng không tiện nói toạc ra, nhưng ý của cô thì rõ rồi.
“Đừng có nhìn tui bằng ánh mắt đồi bại đấy nhé” — chắc chắn là vậy rồi. Mà thật ra thì đúng là tôi có nhìn một chút, nhưng đâu đến mức đó.
"Biết rồi, tui sẽ chú ý. Từ giờ sẽ nhìn chăm chăm vào giữa hai lông mày bà."
"Nhìn vào mắt thì đúng hơn đấy. Nhưng thôi được rồi. Thời buổi này nhạy cảm lắm, coi chừng bị bắt lỗi đấy."
"Biết rồi mà."
"Vậy thì cuối cùng, ông còn gì muốn nói không?"
"Ờm… xin lỗi?"
"Phải là ‘hôm nay trông bà đẹp lắm’ mới đúng chứ đồ ngốc này."
"Ể?"
Trong khi những cuộc nói chuyện vô nghĩa như mọi khi vẫn tiếp diễn, thời gian nghỉ trưa cũng trôi qua nhanh chóng.
Lúc lấy lại sự nghiêm túc để chọn món, Ito cúi xuống nhìn bảng cảm ứng.
"Làm sao đây ta… Fuyu-kun gợi ý gì đi?"
"Set cá saba ướp muối nướng một đêm, hoặc cá hồi phần bụng cũng ngon… à, natto cũng ngon lắm đó."
"Ừm… chắc bỏ qua natto đi."
"Vậy à? Ngon mà, ăn kèm với cá hợp lắm."
"Cũng có tò mò đó, nhưng còn đang đi làm nữa mà."
"Ể!"
Tôi thốt lên đầy kinh ngạc, đến nỗi Ito và cả ông chú ngồi ghế bên cũng giật mình.
“Sao thế Fuyu-kun…?”
"Bà… không ăn natto…?"
"Thì đã nói rồi mà, đang trong giờ làm việc còn gì."
"Đánh răng là được mà…"
"Thì đúng là vậy, nhưng… ăn natto trong giờ nghỉ trưa nghe sao sao ấy."
"Ể… ể… ể…"
Nỗi thất vọng bật ra thành tiếng. Cả Ito và ông chú ngồi bàn bên đều quay sang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
"Nè, gì vậy? Ông muốn tui ăn natto đến mức đó hả?"
"Thất vọng quá luôn rồi…"
"Tại sao tui lại phải chịu ánh mắt thất vọng chỉ vì… mỗi chuyện không ăn natto chứ?"
"‘Chỉ vì natto’!? Aaa… Đó là câu mà tui tuyệt đối không muốn nghe từ miệng Ito nói ra..."
Lúc ấy, có vẻ như Ito cuối cùng cũng nhận ra ý nghĩa thực sự đằng sau thái độ của tôi. Cô thở dài khẽ nói:
"Chẳng lẽ… ông vẫn còn nhắc đến chuyện ở căn-tin ngày xưa?"
"Đúng rồi đó… Ito là cô gái có thể không cần sĩ diện mà vẫn ăn natto giữa chốn đông người còn gì."
"Aaah, tui sắp nổi điên rồi đó nha. Gì mà nói như tui là con dị hợm vậy không biết."
Vẫn còn ngập trong dư âm của cú sốc từ phát ngôn của Ito, chúng tôi chọn món qua màn hình cảm ứng.
Trong lúc chờ món được mang ra, Ito bắt đầu giải thích bằng giọng như đang dạy cho một học sinh tiểu học:
"Nè nhé, Fuyu-kun. Ngày xưa đúng là tui hay ăn theo sở thích thật đấy. Đến mức nếu thèm món gì quá là có thể mang cả quà sinh nhật ông tặng đi cầm cố để ăn cho bằng được đó."
Với Ito thì nghe thế lại không hề giống nói đùa, mới ghê.
"Nhưng mà, khi đã đi làm rồi thì đâu thể cứ ăn thứ mình thích mãi được. Dù là tiệc công ty hay đi ăn trưa cùng đồng nghiệp, đâu thể cứ gọi toàn món mình thích, đúng không? Fuyu-kun cũng thế mà?"
"Ừ, thì đúng là vậy… nhưng mà bây giờ chỉ có tui thôi mà."
"Nhưng vẫn đang trong giờ làm việc đấy, ông quên à? Nhìn kỹ lại bộ đồng phục này đi."
"Bà mặc rất hợp."
"Ý tui không phải vậy!"
"Nhưng mà… chẳng phải mình vừa nói sao, là chỉ khi ở cạnh nhau, cả hai sẽ trở lại như lúc còn sinh viên ấy?"
"……Hm."
Ito im lặng, hai má phồng lên nhẹ. Biểu cảm khá phức tạp.
Còn tôi thì cố tỏ ra giận dỗi một chút, nhưng trong lòng thì cũng hiểu — đúng thôi mà.
Trở thành người lớn là như thế đấy. Có lẽ, trong ba năm qua, Ito đã thật sự trưởng thành.
Việc Ito chọn không ăn natto hôm nay có thể xem là dấu hiệu cho thấy cô ấy đã “bình thường hóa”, hay nói đúng hơn là đã thích nghi được với xã hội. Nghe thì có vẻ lố, nhưng với tôi — người đã ở bên cô ấy suốt ba năm — chuyện này lại mang một ý nghĩa to lớn.
Đó là một sự thay đổi tốt. Ít nhất là đối với một người đi làm.
Thế nên, tôi cũng phải học cách chấp nhận phiên bản Ito không còn ăn natto nữa.
Tôi phải cập nhật nhận thức của mình. Dù có hứa là sẽ quay lại khoảng thời gian vui vẻ như xưa, thì hiện tại chúng tôi vẫn đang sống trong xã hội này — điều đó không thể quên được.
"Nói thế thôi. Nửa phần là tui đùa mà, bà đừng bận tâm."
"Vậy nửa còn lại là thật à?"
"Ừ, vì tui thật sự muốn thấy lại cảnh Ito ăn natto thôi mà."
"Ý gì kỳ cục vậy chứ."
Đúng lúc đó, nhân viên mang đồ ăn ra. Ito gọi phần cá hồi bụng nướng, còn tôi là saba nấu miso.
"Vậy mình ăn thôi. Itadakimasu~"
"Ừ, itadakimasu."
Cả hai chắp tay, cúi nhẹ đầu.
Tôi cầm đũa bên phải, tay trái nâng chén nhỏ lên. Đúng lúc đó, Ito lẩm bẩm:
"Fuyu-kun vẫn ăn natto nhỉ."
"Mỗi lần tới đây, nhất định phải gọi natto. Món tủ đó."
"Ngon đến vậy sao?"
"Ừ. Hạt to, vị đậu đậm, đúng chuẩn gu của tui luôn."
"Hừm…"
Trong lúc tôi trộn natto, Ito vừa húp canh miso, vừa gắp cá hồi, vừa liếc nhìn tôi.
Rồi khi tôi vừa trút natto lên cơm, Ito bỗng nói:
"Ông không thấy áy náy à?"
"Không, hoàn toàn không."
Tôi đã lường trước cô sẽ hỏi thế nên trả lời ngay lập tức.
Vì tôi thật sự muốn ăn mà. Ăn xong đánh răng là được.
Thế rồi, Ito lặng lẽ đưa tay chạm vào màn hình cảm ứng.
"Gì vậy?"
"…Tui cũng gọi natto."
"Hả? Bà nói gì cơ?"
"Tui cũng sẽ ăn natto! Một mình ông ăn là không được!"
Trước lời tuyên bố ấy, cả tôi lẫn ông chú bàn bên đều gật gù tán thành. Mà ông chú đó vẫn chưa ăn xong sao?
Chưa đầy một phút sau, phần natto của Ito được mang ra. Cô bắt đầu trộn đều, thêm vài giọt nước tương, rồi tiếp tục trộn.
Cô múc một miếng natto và cơm cho vào miệng, khẽ nở nụ cười nhăn nhó.
"Trời đất… ngon ghê."
"Ôi trời ơi, Ito đang ăn natto kìa. Hạnh phúc quá đi mất!"
"Chuyện gì vậy trời? Tui ăn natto thì giống như gấu trúc ăn măng sao?"
"Chụp hình được không? À, hay là selfie đi."
"Không đời nào."
Dù miệng nói thế, nhưng Ito vẫn ăn natto và cá hồi một cách ngon lành, vừa ngại ngùng vừa bực bội, nhưng hơn hết là trông thật sự rất mãn nguyện.
Tôi cảm thấy như mình vừa giành được chiến thắng và tận hưởng một bữa trưa tuyệt vời.
Dù cả tôi và Ito đã thay đổi rất nhiều sau khi đi làm, thì nụ cười ấy của cô…vẫn chẳng khác gì so với ngày xưa.