Tôi và Ito chưa từng là bạn.
Chúng tôi gặp nhau trong buổi tiệc đón thành viên mới của câu lạc bộ. Khi ấy vẫn còn là người quen sơ sơ, tôi đã đem lòng cảm mến cô ấy và bắt đầu những màn tấn công vụng về, để rồi cuối cùng hai đứa thành đôi.
Bắt đầu từ chỗ "người quen", chúng tôi bỏ qua giai đoạn làm bạn, bước thẳng vào một mối quan hệ yêu đương.
Ngay từ đầu, tôi vốn chưa từng có một cô bạn nào thân thiết ngang hàng với những bạn bè là con trai.
Còn Ito — theo những gì tôi từng thấy — những người cô ấy thân thiết đều là con gái.
Vậy liệu tôi và Ito có thể tiếp tục trong một mối quan hệ gọi là “tình bạn khác giới” — thứ từng là đề tài tranh cãi từ thời xa xưa và vẫn luôn nở rộ như một loài hoa độc?
Tạm gác lại việc đúng sai, tôi nghĩ điều đó không phải là bất khả thi.
Tuy nhiên, để từ "người yêu cũ" chuyển sang “chỉ là bạn bè” thì hoàn toàn không dễ.
Chỉ cần bước lệch nửa bước thôi, mọi thứ cũng có thể tan vỡ như một tòa tháp gạch. Mối liên kết giữa tôi và Ito giờ đây mong manh đến thế.
Vậy mà tôi lại dẫm bừa không chỉ một mà là cả chục bước, lao đầu vào sai lầm ngu xuẩn ấy.
Tối qua, chúng tôi trò chuyện rất rôm rả về những chuyện cũ, chuyện công việc, và chẳng thể nào nói hết ở quán ăn Nhật đầu tiên.
Vậy là chúng tôi chuyển sang quán thứ hai — một quán chuyên highball gần nhà tôi. Ito tỏ ra thích thú và đề nghị ghé qua đó uống tiếp. Có lẽ vì là thứ Sáu nên cả hai đều dễ dãi hơn thường lệ.
Lần này, chủ đề chuyển sang sở thích, đặc biệt là game.
Chúng tôi nói về "Ender Vice" — tựa game hành động hot nhất gần đây, có cả chế độ co-op trong thế giới mở. Ito chưa chơi, nhưng nghe tôi kể mà mắt sáng rỡ lên.
Chúng tôi đang nói chưa hết chuyện mà quán đã tới giờ đóng cửa mất tiêu, để lại cảm giác hụt hẫng chưa thỏa.
Vậy nên, tôi đã mời Ito về nhà mình.
Khi ấy, tôi chỉ muốn được nói chuyện với cô ấy thêm chút nữa. Tôi muốn cho cô xem game “Ender Vice”. Nếu cô ấy ở lại thì tôi sẽ ngủ trên ghế sofa — tôi đã nghĩ như vậy, với cái đầu lâng lâng chẳng còn tỉnh táo.
Ito có chút do dự, nhưng rồi cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Chúng tôi ghé cửa hàng tiện lợi mua thêm rượu. Tôi chọn lon Strong, chỉ vì muốn tỏ ra mình uống giỏi.
Và thế là chỉ với một lon đó, mọi sự phán đoán của tôi đã bay sạch.
Chúng tôi chơi “Ender Vice” được khoảng hai tiếng, và rồi chuyện ấy đã xảy ra.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến mức kỳ lạ — có lẽ vì Ito cũng đã ngà ngà, hoặc có lẽ vì tôi tạo ra một áp lực khiến cô không thể từ chối. Nếu là điều sau… thì tôi thật sự là một thằng tồi. Một kẻ khốn nạn không thể tha thứ.
Sáng nay, khi tôi còn đang rầu rĩ, Ito chỉ cười gượng và nói:
"Chà… mình lỡ làm chuyện ấy rồi nhỉ."
Khi tôi cúi đầu xin lỗi, Ito xoa đầu tôi và khẽ nói:
"Ngay từ lúc quyết định theo ông về, tui cũng đã nghĩ chuyện này có thể xảy ra rồi."
Có lẽ Ito đã tự buông bỏ, hoặc cũng có thể đó là một lời nói dối dịu dàng để trấn an tôi.
Dù thế nào, tôi cũng chỉ biết tiếp tục xin lỗi. Không chỉ vì hành động đêm qua, mà cả việc xử lý sau đó của tôi cũng quá tệ. Chưa bao giờ tôi ghét bản thân đến mức này.
Tôi tiễn Ito đến tận cổng soát vé ở ga tàu, rồi quay về nhà, trùm chăn kín đầu.
Tôi không ngủ được, nhưng cũng chẳng có chút sức lực nào để đứng dậy.
Cơn đau đầu vì rượu, cơn buồn ngủ và cảm giác ghê tởm chính mình thay phiên nhau hành hạ tôi suốt buổi sáng thứ Bảy — một ngày địa ngục.
Hồi còn yêu nhau, Ito không thích quan hệ khi đang say.
Cô ấy nói những lời nói hay hành động lúc đó đều trở nên giả tạo.
Dù có thốt ra bao lời ngọt ngào đến mấy, trong đầu cô vẫn sẽ vang lên câu: "Không nhờ men rượu thì anh đâu dám nói vậy" — thế là mọi cảm xúc tiêu tan.
Nhưng dù nói thế, mỗi lần say Ito lại cứ thích dính chặt lấy tôi.
Rốt cuộc thì chúng tôi vẫn cứ đi quá giới hạn.
Và lần nào cũng vậy, sau khi xong việc cô lại làm gương mặt kiểu “haizz, lại thế rồi…” rồi để mặc tôi gánh lấy cảm giác tội lỗi.
Khi đó tôi luôn có cảm giác mình là người thua cuộc. Nhưng rồi cái vẻ mặt “haizz” ấy lại đáng yêu đến lạ kỳ, khiến tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc xin lỗi.
Ký ức ngọt ngào ấy, theo thời gian, giờ đây hóa thành tuyệt vọng và cứa sâu vào tôi.
“Chắc giờ cô ấy ghét mình đến tận xương tủy rồi nhỉ…”
Cũng phải thôi. Mọi hành động tối qua của tôi đều đủ để khiến cô ấy cảm thấy ghê tởm.
Dẫu vậy, tôi vẫn còn một tia hy vọng mỏng manh. Tôi muốn gửi lời xin lỗi.
Trùm chăn trong bóng tối, tôi cố gắng nghĩ ra một tin nhắn phù hợp.
Và rồi — ting — có một thông báo chat đến.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã nhuộm màu hoàng hôn.
“Ể!?”
Là tin nhắn từ Ito. Tôi bật dậy như bị điện giật và mở ra ngay lập tức.
“Ender Vice! Tui tải xong rồi đó!”
Kèm theo là ảnh chụp màn hình thông báo game đã cài đặt xong.
Ender Vice — chính là tựa game tôi đã chơi cùng cô tối qua.
“…?”
Tôi nhấn vào ảnh đại diện để chắc chắn. Đúng là Ito, không sai được.
Quả thật, tối qua cô ấy có tỏ ra rất hứng thú với game. Nhưng… tại sao lại nhắn vào lúc này?
Tôi hoang mang tột độ. Nhưng cuối cùng vẫn trả lời:
“Ồ.”
Một cách phản hồi trung tính nhất có thể. Tôi không muốn hướng cuộc hội thoại theo chiều hướng tiêu cực.
Chưa đầy vài giây sau, tin nhắn tiếp theo tới:
“Co-op hình như là từ level 10 nhỉ?”
“……??”
Tôi vội trả lời:
“Ừ, với lại phải qua chương một nữa.”
“Ông mất bao lâu để qua được?”
“Tầm ba, bốn tiếng gì đó.”
“Okie! Vậy hôm nay tui sẽ cày cho xong luôn!”
Ngay sau đó, Ito gửi thêm một sticker — một nhân vật ngố ngố đang giơ nắm đấm lên trời kiểu "quyết tâm!".
Tôi cũng gửi lại một sticker. Trong lòng thì thầm:
“Hả… chuyện tối qua coi như chưa từng xảy ra à…?”
Dù có hơi bối rối trước nghi vấn "mất trí nhớ đột ngột", nhưng tôi cũng không phản đối việc đón nhận tình huống này.
Nếu chuyện tối qua được xóa trắng và mối quan hệ của chúng tôi vẫn tiếp diễn thì còn gì bằng.
Dù sao tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một sự đứt gãy hoàn toàn.
Có thể cô ấy đã tha thứ cho tôi.
Hoặc cũng có thể… cô ấy chẳng xem đó là chuyện gì quá to tát.
Không được phép kết luận vội vàng. Nếu tôi ngộ nhận theo hướng thứ hai, thì lần này mọi chuyện có thể sẽ không thể cứu vãn được nữa. Có lẽ tốt hơn hết là tôi nên luôn ghi nhớ rằng — tôi ngu ngốc hơn mình tưởng rất nhiều.
Lần tiếp theo tôi nhận được tin nhắn từ Ito là vào chiều hôm sau.
“Nèee, tui kẹt chỗ con trùm cuối chương 1 rồi đóoo!”
Từ khi đi làm, Ito hầu như không đụng vào máy chơi game. Vốn dĩ cô đã không giỏi thể loại hành động ngay từ đầu, nên với một tựa game có độ khó như Ender Vice, tôi cũng đã đoán trước sẽ rất vất vả với cô ấy.
“Cố nhớ kỹ các đòn tấn công của nó rồi tìm cách né thôi.”
“Tui nhớ rồi đó chứ! Nhưng lúc nó quăng búa vòng vòng thì né kiểu gì cũng trúng.”
“Bà đuổi theo quá đà thôi, đúng không?”
“Sao ông biết được chứ──!”
Sau đó, Ito nói "nhắn tin lười quá" nên chúng tôi chuyển sang gọi điện.
Có lẽ vì đang ở nhà và thoải mái, nên giọng của Ito phát ra từ điện thoại nghe chậm rãi, mềm mại. Cả tôi cũng thấy như muốn thả lỏng theo.
“Fuyu-kun, cái game này thật sự chơi xong chương 1 trong ba tiếng được á?”
“Tui vốn chơi mấy game của hãng này từ trước rồi mà.”
“Không công bằng nha~ zuri-zuri banban luôn á.”
“Chơi trong lúc say thì sao mà nổi.”
“Tui mới uống một lon bia thôi mà, coi như không cồn đi ha~”
“Lý luận gì kỳ vậy trời. Mà ‘zura’ là gì nữa?”
“Lượng cồn trong một lon bia là… đúng bằng một lon bia zura~”
“Cái logic gì vậy trời. Nghe như tên con chanh trong anime ấy. Mà ‘zura’ là gì mới được chứ!”
Rồi từ đầu dây bên kia vang lên một tràng cười khúc khích khó tả. Là tiếng cười thật lòng của Ito.
Cách cô ấy cười, những câu nói vớ vẩn, tất cả… chẳng khác gì ngày xưa.
Nó thân thuộc đến mức làm lòng tôi ấm lên, vui vẻ một cách dịu dàng. Tôi có thể nói chuyện thế này mãi mãi cũng được.
“Mà nhắc tới bia mới nhớ, ở Shinjuku có một quán craft beer nhìn có vẻ hay lắm á…”
“Ừ.”
“Hay là lần sau mình cùng—”
“…Xin lỗi Ito, nhưng chắc là không được rồi.”
Ranh giới trong tôi đã chạm ngưỡng.
Dù tôi bất ngờ từ chối, giọng Ito vẫn nhẹ nhàng, tươi tắn.
“Ể~ cái gì mới được chứ?”
“Chuyện tối hôm thứ Sáu ấy… tui không thể xem như chưa từng xảy ra được.”
Cái gai đâm trong tim tôi quá lớn, không thể làm ngơ mà tiếp tục như không có gì.
Tôi muốn làm bạn với Ito. Muốn giữ một mối quan hệ vui vẻ, thoải mái, dễ chịu.
Thậm chí, biết đâu chúng tôi còn có thể bắt đầu lại, bước tiếp cùng nhau trong một mối quan hệ mới.
Nhưng để làm được điều đó, tôi cần phải đối diện với cái gai này.
Tôi là người gây ra tất cả, và chính tôi cũng là kẻ không thể dứt ra khỏi những khúc mắc. Tôi ghét bản thân vì điều đó. Nhưng nếu cứ giả vờ như chẳng có gì xảy ra, thì tôi lại càng thấy mình đáng ghét hơn.
“Fuyu-kun đúng là… vẫn nghiêm túc một cách kỳ cục ghê.”
Ito bật cười, có chút ngán ngẩm.
“Bình thường đàn ông đâu có để ý mấy chuyện này.”
“Có chứ. Vì giữa tui và bà, những kỷ niệm xưa ấy… với tui, nó rất đặc biệt.”
“…………”
“Không biết phải diễn tả sao nữa… nhưng tui muốn ‘nghiêm túc’ với bà. Tui không muốn dính vào thứ gì đó mập mờ, không rõ ràng. Tui muốn mối quan hệ của tụi mình, dù đã chia tay, vẫn là điều có thể tự hào mà kể lại. Rằng giờ đây chúng ta vẫn là bạn tốt, vẫn có thể cười cùng nhau.”
Những cảm xúc chưa định hình, như một chất lỏng mơ hồ trong lòng tôi, cứ thế tuôn ra thành lời.
Ito không đáp lại. Cô không nói “ừ” hay “vậy à”, chẳng còn tiếng gật gù như ban nãy nữa.
“Cho nên… trước hết, tui muốn xin lỗi bà. Nếu làm được điều đó, tui tin tụi mình có thể quay về một mối quan hệ lành mạnh.”
Ngay khi tôi định mở lời xin lỗi một lần nữa—
“Đừng.”
Ito ngắt lời tôi. Giọng cô ấy thấp hơn thường lệ, nhưng vì vậy lại chạm thẳng vào tim tôi.
“Đừng xin lỗi.”
“Hả… sao vậy?”
“Ông xin lỗi thì… tui sẽ thấy không thoải mái.”
Tôi không hiểu được ý nghĩa câu nói ấy. Đợi mãi mà cô không nói tiếp, tôi chỉ biết im lặng lắng nghe trong sự căng thẳng. Qua điện thoại, tôi không thể nhìn thấy gương mặt cô ấy lúc này. Chỉ có giọng nói làm tôi tưởng tượng.
Rồi như vỡ đê, Ito bắt đầu tuôn trào:
“Không cần phải ‘nghiêm túc’ đâu. Lúc đó tui có hơi bất ngờ thật, nhưng cũng như đã nói — tui đoán trước rồi. Tui thấy mệt với mấy chuyện nặng nề đó lắm. Đây không phải công việc. Không muốn phải ‘đàng hoàng’ 24/7 đâu. Tui mệt rồi, Fuyu-kun. Sống nghiêm túc, làm việc hết mình, yêu đương, kết hôn… tất cả đều thấy vô nghĩa.”
Giọng cô ấy bấp bênh, chẳng ổn định, mang theo chút buông xuôi.
Tôi chưa từng thấy Ito như vậy.
“Đừng cố ‘nghiêm túc’ nữa. Vui là được rồi. Ở bên nhau chỉ vì cảm thấy dễ chịu, vậy là đủ rồi. Hồi đó cũng vậy mà…”
Giọng cô bắt đầu nghẹn lại — như sắp khóc.
Và cuối cùng, như một tiếng thì thầm lặng lẽ, cô nói:
“Tui muốn quay lại… tui muốn quay về thời đó, Fuyu-kun…Giờ không thể nữa rồi sao…?”
“…………”
Tôi không nhìn thấy mặt Ito lúc này, nhưng chỉ qua âm giọng ấy, tôi cũng có thể hình dung rõ ràng nét mặt cô ấy.
Và rồi, tôi nhận ra thêm một tội lỗi nữa của bản thân.
Nó nằm đó, thò ra từ chiếc cặp tôi ném dưới sàn.
Chiếc mặt nạ ấm dùng một lần — thứ mà Ito đã đưa cho tôi hôm đó.
Tại sao cô lại phản ứng dữ dội khi tôi nói bị đau mắt?
Tại sao cô lại biết rõ đến vậy về triệu chứng và nguyên nhân của mỏi mắt do căng thẳng?
Tại sao cô lại mang theo mặt nạ ấm trong túi?
Chắc hẳn Ito cũng đã từng trải qua điều đó — chứng mỏi mắt vì căng thẳng.
Cô ấy đã vỡ vụn rồi. Ngay trong xã hội này, trước cả khi tôi tái ngộ với cô ấy. Ở một nơi tôi không hề hay biết.
Đáng lẽ, ngày hôm đó, tôi nên là người lắng nghe.
Lắng nghe nỗi u tối trong lòng cô ấy.
Lắng nghe nguyên nhân khiến cô ấy mệt mỏi đến vậy.
Thế mà suốt đêm hôm đó, tôi chỉ biết để cô ấy lắng nghe mình.
Giờ phút này, cuối cùng tôi mới nhận ra — tôi đã phạm bao nhiêu lỗi lầm trong đêm hôm đó?
Nhưng thôi, chuyện ấy giờ không còn quan trọng nữa.
Không, nói thế cũng không đúng — nhưng ít nhất, vào lúc này, điều mà Ito cần… không phải là một lời xin lỗi.
“…Vậy thì, mình quay lại nhé.”
“…Hả?”
“Chỉ có mình tụi mình quay lại thôi. Khi chỉ có tui và Ito, thì hãy trở về như thời sinh viên, gác lại mọi ràng buộc, không công việc, không tình yêu, không gì phiền phức cả… chỉ làm những gì vui thôi.”
Giờ nghĩ lại, đúng thật — tại sao cứ phải "nghiêm túc" làm gì?
Đã bị ép phải nghiêm túc một cách ngu ngốc mỗi ngày vì công việc, thì ít nhất khi ở cạnh Ito, tôi không cần phải như thế nữa.
Cái gì mà “ý thức của một người trưởng thành” chứ? Mặc xác nó đi.
Trong cái thế giới dở hơi như phân này, còn bị bắt phải sống đúng đắn, xây dựng mối quan hệ lành mạnh? Ai mà chịu nổi.
Điều mà Ito muốn chỉ là một mối quan hệ không ràng buộc, không lý do, không cần định nghĩa — chỉ là vì ở cạnh nhau cảm thấy dễ chịu.
Nó có hình dạng thế nào, màu sắc ra sao, tôi cũng không biết.
Nhưng bằng một cảm giác mơ hồ nào đó, tôi nghĩ: nếu là như vậy… có lẽ chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn bây giờ.
“Ai mà nói ra câu nào kiểu ‘quay về thực tại’ thì sẽ bị phạt một ngàn yên.”
Sau một thoáng im lặng, Ito khẽ buông một câu như thế.
“Nhé, mình hứa rồi nhé.”
“Ừ, cả hai cùng hứa nhé.”
“Tất nhiên rồi.”
“Vậy thì… để tui bao một ngàn yên ở quán craft beer mới nhắc hồi nãy nhé.”
“Fufu, thích quá đi~”
Và rồi chúng tôi tiếp tục câu chuyện về game.
Như thể chưa từng có đoạn hội thoại căng thẳng vài phút trước.
Như thể chuyện đêm thứ Sáu chưa hề xảy ra.
Chỉ còn lại một điều duy nhất: tôi và Ito, đang trò chuyện cùng nhau — như những ngày xưa.
Điều gì đã khiến Ito tan vỡ?
Tôi không thể nói là mình không quan tâm. Nhưng đây không phải là lúc để hỏi.
Có lẽ, cũng không cần phải biết — nếu cô ấy không muốn kể.
Cùng nhau chơi trò “xếp bài” giữa hai người thì đúng là vô nghĩa thật.
Vì ai cũng biết rõ người kia đang giấu gì trong tay.
Biết rõ mà vẫn giả vờ không biết — nghe thật ngu ngốc.
Dù vậy, trò “xếp bài” giữa tôi và Ito… có lẽ vẫn sẽ còn tiếp tục nữa.