Koibito Ijou no Koto wo, Kanojo Janai Kimi to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

218 272

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

127 425

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

110 2555

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

421 1053

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

64 712

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

320 750

Tập 01 - Chương 1: Ito

Hồi còn nhỏ, tôi từng ngưỡng mộ thế giới của người lớn biết bao. Thế nhưng khi thật sự bước vào đó, tôi mới hay đó là một nơi nhàm chán đến mức đáng ngạc nhiên và gò bó đến nghẹt thở. Khó mà có thể cảm thấy tự hào khi trở thành người lớn.

Tôi từng tin rằng người lớn là phiên bản nâng cấp của trẻ con, rằng mọi chỉ số đều sẽ tăng lên toàn diện. Nhưng sự thật lại chẳng hề như vậy. Có quá nhiều điều khiến tôi nghĩ rằng hồi còn là trẻ con vẫn tốt hơn.

Cách trốn tránh những điều khó chịu, cách kỳ vọng vào bản thân, cách đặt kỳ vọng vào người khác — tất cả những điều đó.

Cả cách để kết bạn nữa.

Nếu như tôi có thể làm những điều ấy một cách tự nhiên và trong trẻo như khi còn bé, có lẽ mối quan hệ giữa chúng tôi đã lành mạnh hơn. Có lẽ tôi đã có thể trở thành một con người mà bản thân có thể tự hào phần nào.

Nếu chúng tôi có thể giữ được một khoảng cách vừa đủ, thì chắc hẳn đã xây dựng được một mối quan hệ đẹp đẽ.

Cùng nhau than thở về sếp, cùng chơi những game co-op, cùng chia sẻ về những bộ phim muốn xem.

Cùng chân thành chúc phúc cho chuyện tình yêu và hôn nhân của nhau.

Giá mà mối quan hệ của tôi và Ito được như vậy là đủ rồi. Chỉ cần là một mối quan hệ như thế... là đã đủ rồi.

***

Nếu đến cả bữa ăn cũng bị xem nhẹ thì đúng là không xong rồi.

Vì suy nghĩ ấy nên tôi quyết định mỗi tuần ít nhất một lần, vào buổi trưa ngày thường sẽ mua cơm từ các xe đồ ăn lưu động (food truck).

Ở dưới chân tòa nhà văn phòng nơi công ty tôi thuê trụ sở vào giờ trưa luôn có vài chiếc xe đồ ăn xếp hàng. Vì đây là tòa nhà tập hợp nhiều doanh nghiệp khác nhau nên những người đứng xếp hàng cũng có đủ kiểu trang phục.

Có người mặc vest chỉn chu, tóc hai bên cạo gọn — kiểu như dân công sở thể thao, trông như đang lượn lờ ở ranh giới giữa hành vi quấy rối và không. Cũng có người ăn mặc cực kỳ thoải mái đến mức khiến người ta muốn hỏi: "Bạn chuẩn bị đi thủy cung à?"

Phần lớn nhóm người thứ hai là nhân viên cùng công ty với tôi — chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay. Thẻ nhân viên đeo trên cổ có in hình nhân vật game đại diện cho công ty.

Tôi cũng thuộc nhóm ấy. Nhưng hôm nay thì không phải kiểu “đi thủy cung” gì cả, mà chỉ là phong cách “ra cửa hàng tiện lợi gần đây một chút” thôi.

Tôi đứng ở cuối hàng chờ món cơm bò nướng với vẻ mặt như muốn nói "trong sạch và thoải mái thế này chẳng phải cũng tốt sao", thì bất chợt cảm nhận được có người đứng sau lưng. Có lẽ là một người phụ nữ.

Tôi khẽ nghiêng người, chỉ hơi xoay nhẹ thân mình để lén nhìn khuôn mặt cô ấy.

Toàn thân tôi nổi da gà. Như thể hơi thở cũng nghẹn lại.

“Ủa... Ito?”

“Hả… Fuyu-kun?”

164cb612-eda2-450f-99e4-bec9193f4e45.jpg

Cô ấy ngẩng mặt khỏi màn hình điện thoại, và đúng như tôi nghĩ — đó là Ito.

Ito cũng mở to đôi mắt nhìn tôi. Và gần như cùng lúc, cả hai chúng tôi đều nhìn xuống thẻ nhân viên của đối phương.

Trên thẻ của Ito là logo của một công ty tư vấn kiến trúc. Chính là nơi cô ấy từng nói sẽ làm việc khi trong buổi tiệc chia tay câu lạc bộ trước khi tốt nghiệp.

"Thì ra... công ty của bà cũng ở đây à, Ito."

"Fuyu-kun cũng vậy sao? Tui không nhận ra gì luôn."

"Tháng Tư vừa rồi bọn tui mới chuyển sang tòa nhà này nè."

"À, hèn chi dạo gần đây có nhiều người ăn mặc giản dị xuất hiện hơn hẳn!"

Dù rằng mối quan hệ giữa tôi và Ito chẳng phải kiểu có thể vui mừng mà ôm chầm lấy nhau khi tái ngộ, vậy mà gương mặt cô ấy lại ánh lên một niềm vui thật sự. Nụ cười ấy khiến tôi bỗng thấy lòng mình nghèn nghẹn vì xúc động, má tôi cũng bất giác giãn ra theo.

Ito mặc áo blouse phối cùng áo gile ca rô và chân váy – chuẩn phong cách công sở. Mái tóc nâu được kẹp gọn bằng một chiếc kẹp nhỏ. Lối trang điểm trông cũng trầm hơn so với trước kia.

Trong lúc cả hai đang trò chuyện thì cũng đã đến lượt gọi món.

Tôi gọi phần cơm và trong lúc chờ món ăn được gói lại, tôi lấy hết can đảm ngỏ lời:

"Nếu bà không phiền, mình ngồi ăn cùng nhau nhé? Ở cái ghế dài kia kìa."

"À, xin lỗi nhé. Tui đang đi với đồng nghiệp…"

Ánh mắt Ito khẽ liếc sang một xe đồ ăn khác. Có vẻ người bạn đi cùng đang xếp hàng bên đó.

Tôi gượng cười, cố không để lộ sự hụt hẫng. Nhưng trước khi tôi kịp nói "vậy à" thì Ito đã lên tiếng trước.

"Nhưng mà… cũng lâu rồi mới gặp lại. Hay là mình đi uống gì đó đi? Ông rảnh vào tối nay chứ?"

Lời đề nghị bất ngờ khiến tôi lắp bắp gật đầu đồng ý: "Ơ… ờ, được thôi!"

Nhưng ngay sau đó lại vội vã rút lại.

"À mà… tối nay tui phải tăng ca mất rồi. Ngày khác có được không?"

"Được chứ. Vậy thì…"

Thế là tôi đã hẹn được một buổi đi uống với cô ấy.

Chúng tôi chia tay nhau ngay sau đó. Khi Ito vẫy tay chào lúc rời đi, trên môi cô ấy vẫn nở nụ cười.

Trong thang máy, biết bao cảm xúc ùa đến: ngạc nhiên, vui mừng, cả một chút bối rối. Cuối cùng tôi chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Suýt nữa thì toang rồi. Đã hẹn đi uống với người yêu cũ mà lại ăn mặc kiểu "ra cửa hàng tiện lợi một chút" thế này thì đúng là… không được.

***

Tôi – Yamase Fuyu – chia tay Minase Ito vào ba năm trước. Đó là đầu mùa hè năm tư đại học.

Cả hai là bạn cùng câu lạc bộ nghiên cứu khoa học viễn tưởng (SF), đã yêu nhau từ mùa hè năm nhất đại học và ở bên nhau suốt ba năm.

Ito là người gắn liền với những ký ức đẹp nhất thời đại học của tôi, cũng là người tôi đã từng yêu một cách trong sáng và chân thành nhất trong đời.

Vì bận rộn với việc tìm việc và cũng do những khác biệt trong quan điểm sống, chúng tôi dần xa cách cả về thời gian lẫn tâm hồn. Cuối cùng, chuyện chia tay là điều không thể tránh khỏi. Nhưng ít nhất, tôi chưa từng ghét bỏ Ito. Ngược lại, chính vì không muốn phải ghét cô ấy nên tôi mới quyết định buông tay.

Vì lẽ đó, cuộc hội ngộ bất ngờ này thật sự khiến tôi vui mừng không chút do dự. Không khí giữa chúng tôi cũng không hề gượng gạo, có lẽ với Ito, cuộc gặp lại này cũng là điều tích cực.

Ba năm rồi tôi và Ito mới lại ngồi uống cùng nhau, chỉ hai người.

Chúng tôi đều đã hai mươi tư tuổi. Đã là người lớn đúng nghĩa. Và có lẽ cũng vì vậy, cảm giác mong đợi trong tôi ngày càng lớn dần.

Thật lòng mà nói, tôi không thể phủ nhận là trong lòng mình có chút động lòng.

Người yêu cũ mà rủ nhau đi uống, thì chuyện gì xảy ra cũng đâu có gì lạ, đúng không? Nghĩ như vậy, có một chút kỳ vọng cũng chẳng sao cả.

Thế nên, tôi giấu đi những mong mỏi ấy bằng cách chọn mặc chiếc quần xì “chiến” nhất, rồi đứng đợi Ito trước nhà ga.

"Xin lỗi nha Fuyu-kun, ông đợi lâu chưa?"

Ito khéo léo luồn lách qua dòng người đông đúc để đến bên tôi. Cô ấy mặc áo len trắng phối cùng váy xoè màu xanh non. Phong cách và gu màu sắc của cô giờ đây đã trưởng thành hơn rất nhiều so với thời đại học.

"Quán cá này trông ổn đấy. Ở đây có sake ngon đúng không?"

"Hy vọng là không làm bà thất vọng."

"Nhớ đấy nhé, Yamase-kun. Tui đặt kỳ vọng lớn vào ông đấy!"

"Biết thế thì đừng gọi tui kiểu đó chứ…"

Là do tối thứ Sáu hay chỉ đơn giản là vì bản tính ham vui, mà trông Ito có vẻ đang khá phấn khích. Dù phong cách hiện tại rất chững chạc, cách nói chuyện của cô ấy vẫn chẳng khác gì ngày xưa.

Dẫu vậy, tôi biết mình cần phải cho cô ấy thấy rằng tôi cũng đã trưởng thành.

Thế nên, tôi đã đặt trước một nhà hàng Nhật với không khí trầm lắng và tinh tế nhất mà tôi biết.

Đầu óc tôi hơi choáng váng. Tôi không ngờ bản thân mình lại hồi hộp đến vậy.

"Ừm~ ngon thật đấy!"

Ito nở nụ cười rạng rỡ khi cắn một miếng sashimi, rồi nhấp nhẹ ly sake nhỏ.

Chúng tôi đang ở một nhà hàng Nhật nơi có thể thưởng thức cá tươi và rượu ngon. Dù quán đã kín chỗ nhưng khách hàng đều giữ thái độ chừng mực. Ai nấy đều biết tận hưởng buổi tối thứ Sáu một cách lịch thiệp.

"Quán này hay thật đấy. Ông thường đến với đồng nghiệp à?"

"Không hẳn là… à ừm, có chứ."

Tôi nhanh chóng dập tắt những nghi ngờ trong đầu cô ấy: “Nếu không đi với đồng nghiệp thì đi với ai?”

Thực tế thì tôi từng đến đây một lần với cô gái gặp qua ứng dụng hẹn hò. Nhưng không cần thiết phải nói ra. Cô gái ấy – người mà tôi thậm chí còn không nhớ nổi họ tên, đã để tôi trả hết tiền bữa tối hôm đó xong rồi biến mất. Không biết giờ này cô ta có đang sống tốt dưới cùng một bầu trời không. Mong là giờ cô ta đang cắn móng tay vì stress.

"Công ty ông sao rồi? Hiện ông đang làm mảng nào?"

"Tui đang phụ trách hỗ trợ điều phối cho một tựa game di động."

Khi tôi nhắc đến tên tựa game, Ito lập tức tròn mắt kinh ngạc.

"Ồ, tui có nghe qua đấy! Có cả quảng cáo trên TV nữa đúng không? Ghê thật!"

"À thì… trợ lý điều phối chỉ là người bị kẹt giữa mọi bên thôi. Lúc nào cũng bị kẹp giữa trên dưới…"

Khoan đã, tôi định kể lể mấy chuyện tiêu cực làm gì cơ chứ?

Than thở chuyện công việc của tôi chẳng có giá trị gì ở đây cả. Bỏ đi, bỏ đi mấy lời vớ vẩn ấy.

"À mà, bà còn gặp lại mấy người trong câu lạc bộ không?"

"Thỉnh thoảng thôi. Chủ yếu là Omi và Haruccho."

"Ồ~ vẫn giữ được nhóm ba cô gái thân thiết nhỉ."

"Không đâu, thật ra giờ bọn tui ít gặp hơn nhiều rồi. Hai đứa kia đều đang mặn nồng với bạn trai cả."

Bạn trai!

Tôi định tranh thủ thăm dò thêm về mối quan hệ của cô ấy thì —

"Còn ông thì sao, Fuyu-kun? Còn gặp lại ai trong hội cũ không?"

A… quay lại chủ đề cũ mất rồi. Cơ hội ngắn quá…

"Gần như không, nhưng năm nào tụi con trai cũng đi du lịch với nhau. Uchida, Ueki, với cả Yamada."

"Ui nghe vui ghê luôn! Thích thật đó~"

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

"Nhắc mới nhớ, nói đến Yamada…"

Yamada thế nào cũng được. Điều tôi thật sự muốn biết lúc này là — cô ấy đã có người yêu chưa? Hay có ai đó đang trong giai đoạn tìm hiểu không? Sau khi chia tay tôi, cô ấy đã quen bao nhiêu người? Tôi chỉ muốn đưa câu chuyện theo hướng đó. Mặc dù, câu hỏi cuối có vẻ hơi tệ thật.

Nhưng tối nay chính Ito là người chủ động rủ tôi đi uống. Vậy có thể hiện tại cô ấy đang độc thân phải không?

Không, nếu cô ấy xem tôi như một người bạn bình thường thì chuyện đó cũng chẳng liên quan.

Không, không, tôi là người yêu cũ cơ mà. Làm sao mà chỉ là bạn bè đơn thuần được.

Không, không, không — đừng quên rằng phụ nữ đôi khi có thể cắt đứt mọi cảm xúc một cách lạnh lùng đến đáng sợ. Đừng lơ là!

Từng luồng suy nghĩ vận hành bằng dục vọng len lỏi quay cuồng trong đầu tôi.

Tôi không còn tập trung vào câu chuyện nữa. Cảm giác như đang chơi bài "Speed" vậy — gồng mình tìm cơ hội để lén lút đánh ra con Át cơ mang tên “chuyện tình cảm”.

Và rồi, đúng lúc đó, một cú tấn công bất ngờ bay đến từ một hướng hoàn toàn khác.

“Á!”

“Ủa? Ông sao vậy, Fuyu-kun?”

“À không sao không sao, không có gì đâu. Chỉ là dạo gần đây tui cứ bị đau ở sâu trong hốc mắt ấy.”

Một cơn đau nhói xuyên từ nhãn cầu lên tận não. Do tôi cứ dán mắt vào màn hình suốt mỗi ngày. Gần đây hiện tượng này xuất hiện vài lần, nhưng tôi không để tâm lắm.

Thế mà Ito lại phản ứng đầy bất ngờ.

“Ông ổn không đó? Đó là mỏi mắt do căng thẳng rồi. Ông có dành thời gian để mắt nghỉ ngơi không đó?”

“Không sao đâu. Ngủ một giấc là hết ấy mà.”

“Nhưng nếu lặp lại nhiều lần thì nguy hiểm đó. Nè, cầm cái này đi.”

Nói rồi, với vẻ mặt đầy lo lắng, Ito đưa tôi một chiếc mặt nạ ấm dùng một lần.

Tôi hơi bất ngờ vì cô ấy lo cho tôi nhiều hơn tôi tưởng.

Và rồi bất chợt tôi nghĩ:

Ủa, hồi xưa nói chuyện với Ito… có phải cũng như thế này không nhỉ?

Trong vô vàn kỷ niệm ngọt ngào của thời còn quen nhau, điều khiến tôi nhớ nhất không phải là khoảnh khắc đặc biệt nào cả. Mà là những câu chuyện vu vơ không đầu không cuối giữa hai đứa.

Tôi và Ito có nhịp trò chuyện cực kỳ hợp nhau.

Tôi thích cách dùng từ độc đáo của cô ấy.

Còn Ito từng nói rằng cô ấy thích việc tôi không chỉ đáp lại gấp ba, mà còn tặng kèm thêm cái bánh Financier làm quà nữa — dù tôi vẫn chưa hiểu rõ ý cô ấy lắm.

Chỉ cần gặp mặt là câu chuyện cứ thế tuôn ra giữa hai đứa.

Ba năm hạnh phúc ấy được dệt nên từ vô số mẩu đối thoại tưởng chừng không có gì to tát.

Ấy vậy mà tại sao… giờ tôi lại đang chơi “Speed”? Tại sao tôi cứ ôm chặt lấy lá Át cơ đó một mình?

Vì cuộc hội ngộ quá bất ngờ và diễn ra quá nhanh, tôi đã nhầm lẫn mất rồi.

“Chứng mỏi mắt cũng hay bắt nguồn từ căng thẳng tinh thần nữa đó.”

“Thật à?”

“Thật đó. Nên tui mới lo cho ông. Vì khi gặp lại, nhìn mặt ông mệt mỏi lắm luôn…”

“Thiệt hả?”

“Thiệt mà~. Nên tui mới nghĩ, không biết ông có người để tâm sự không. Mấy chuyện buồn phiền, mệt mỏi… có ai để ông nói ra không?”

Vừa lo, nhưng cũng sợ bị cho là xen vào chuyện người khác.

Nhìn vẻ mặt bối rối ấy của Ito, tôi bỗng cảm thấy lòng nhẹ hẳn đi.

Thì ra từ lúc gặp lại đến giờ, Ito vẫn luôn để tâm đến tôi.

Chỉ cần nhận ra điều đó, tôi cũng như được kéo trở về mặt đất. Và khi chân chạm lại đất, thứ cảm xúc dâng trào lên lại chính là… một nỗi xấu hổ khủng khiếp.

Tôi đã mơ tưởng gì vậy?

Tôi đang cố thể hiện bản thân vì điều gì?

Tôi nghĩ mình có thể nắm lấy cơ hội gì kia chứ?

Một người con gái đã lo lắng cho mình đến mức ấy… vậy mà tôi lại chỉ nghĩ đến chuyện tán tỉnh.

Thật đáng xấu hổ! Muốn giết quách cái bản thân vài phút trước của mình đi cho rồi!

“Sao thế, Fuyu-kun? Mắt vẫn còn đau à?”

“À không, mắt ổn rồi. Chỉ là… tự dưng thấy vui quá ấy.”

Xấu hổ là thế, nhưng trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác hạnh phúc không nói nên lời.

Ito xưa nay vẫn luôn nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Cô ấy có thể nhận ra cả nỗi đau mà tôi không hề nói ra.

Cô ấy vẫn dịu dàng như xưa.

Điều đó, đối với tôi, còn khiến tôi vui hơn bất cứ câu trả lời “tui chưa có người yêu” nào.

“Chỉ cần được đối xử nhẹ nhàng một chút là đã cảm động đến vậy… ông đang sống trong địa ngục gì thế hả?”

Ito nói đùa, mặt hơi đỏ lên vì ngượng.

“Không phải đâu. Là vì đó là bà – là Ito. Sao nhỉ… chỉ cần nghĩ rằng mình đang được nói chuyện với Ito thôi là tui thấy vui rồi.”

“Gì vậy trời, nói năng kỳ cục ghê.”

“Nói chuyện với bà ấy nhé… có cảm giác như đang chơi trò xếp bài ấy.”

“Ý ông là trò ‘Shichi Narabe’ à? Nói gì vậy chứ. Tui đâu có chặn con 9 cơ đâu.”

“Năm năm trước, bà lén đi xem triển lãm ‘Những sinh vật đáng sợ’ mà không rủ tui. Tui vẫn chưa quên đâu. Tui cũng muốn đi cùng kia mà.”

“À… đúng rồi! Cái đó là con 9 cơ đấy à?! Và ông vẫn để bụng chuyện đó đến giờ luôn á?!”

Giọng cả hai bắt đầu lớn hơn một chút, nhưng rồi như có sự đồng thuận vô hình, cả hai đều khẽ hạ giọng, cùng bật cười khe khẽ.

“Vậy nè, Fuyu-kun. Ông có lý do gì khiến mắt đau vậy không?”

“À ừm… như tui nói lúc nãy, làm trợ lý đạo diễn game di động ấy mà, giống như đang nằm trên bàn chông vậy. Tui là bao cát cho cả team ấy.”

“Kiểu như ‘làm vừa lòng bên này thì bên kia giận’, đúng không?”

“Đúng rồi đấy. Team vận hành với team thiết kế ai cũng chỉ nghĩ cho bản thân. Mấy sếp trên thì bận bịu với dự án mới nên làm ngơ hết. Mà đỉnh điểm là thứ Tư vừa rồi đấy — ngay trước lúc gặp lại bà nè — đạo diễn còn bảo ‘trợ lý thì sướng nhỉ’… đại loại vậy.”

“Ui… căng thật. Hèn chi lúc đó trông ông như muốn chết vậy.”

Sau đó, như chiếc đập bị vỡ, tôi tuôn ra bao nhiêu là lời than phiền về công việc.

Gặp lại sau ngần ấy thời gian, đồ ăn ngon, rượu cũng ngon, vậy mà chỉ toàn than vãn những chuyện chẳng đáng. Tôi cũng không muốn nó thành ra thế này.

Thế nhưng Ito lại luôn lắng nghe tôi một cách tận tình. Cô ấy đồng cảm, thi thoảng lại pha trò nhẹ nhàng, tạo cho tôi cảm giác thoải mái để trút hết những điều khó nói.

Và trong lúc tôi để mình được vỗ về như thế, tôi nhận ra… việc cô ấy có người yêu hay không, giờ chẳng còn quan trọng nữa.

Thậm chí, tôi còn nghĩ rằng… giữa tôi và Ito, có lẽ một mối quan hệ như thế này mới là tốt nhất. 

Không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng chẳng cần giữ kẽ hay ra vẻ gì cả. Chính vì là người yêu cũ, nên mới có thể trút bỏ mọi lớp vỏ bọc, cả sự yếu đuối lẫn những phần không đẹp đẽ của chính mình — một mối quan hệ bạn bè tuyệt vời nhất.

Cùng nhau than phiền về sếp, cùng chơi game co-op, chia sẻ những bộ phim muốn xem.

Chân thành chúc phúc cho những mối tình hay hôn nhân của nhau.

Giữa tôi và Ito, chỉ cần là một mối quan hệ như thế… là đã đủ rồi.

***

Tôi mở mắt ra — trần nhà quen thuộc, chiếc giường và chiếc gối vừa vặn với cơ thể mình.

Vậy mà trong lòng vẫn trào lên một cảm giác lạ thường, dữ dội.

Bên cạnh tôi là Ito. Cô ấy đang thở đều, khẽ khàng trong giấc ngủ.

Cô cuộn mình trong chăn. Đôi chân thò ra, làn da trắng mịn ở cổ và ngực — tất cả đều khiến người ta có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan. Giống hệt như ngày xưa.

"Đau…!"

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khung cảnh ấy, một cơn đau nhói quét qua tận sâu trong hốc mắt tôi.

Từ sau đầu xuyên lên nhãn cầu — như thể bị một mũi dùi nhọn đâm thẳng vào.

"A…"

Ito cũng tỉnh giấc. Cô kéo chăn che phần ngực lộ ra, chậm rãi đảo mắt xung quanh để nhận thức lại tình hình. Rồi cô khẽ nhăn mặt, như thể đang nghĩ "thôi xong…"

Tôi ôm đầu, vùi mặt vào gối. Cả gương mặt ấy của Ito lẫn thực tại trước mắt, tôi không thể đối diện nổi.

Để cô không nghe thấy, tôi khẽ thì thầm:

"Đồ ngu… mình đúng là thằng ngu…"

Trái tim tôi bị nhấn chìm bởi một nỗi hối hận khủng khiếp, dữ dội đến mức chỉ muốn biến mất ngay lập tức.

Thế là hết — giữa tôi và Ito. Tôi chắc chắn.

Một buổi sáng tồi tệ đến mức không thể nào tồi tệ hơn.