Lý do thì rất đơn giản.
Là bởi những con rồng cần phải được hạnh phúc.
Vì chúng không bao giờ quên—mọi ký ức, cả những ký ức đau đớn, sẽ tồn tại mãi mãi. Chính vì thế, Yu Jitae buộc phải hành xử sao cho chúng có thể cảm thấy vui vẻ mỗi lần tương tác.
Nếu nói một cách cực đoan, giả như Bom là kiểu đứa trẻ cảm thấy hạnh phúc khi bị từ chối, thì có lẽ anh đã phớt lờ mọi lời đề nghị của cô. Nhưng thực tế lại không như vậy. Bom không phải người như thế, nên anh không thể khước từ những gì cô yêu cầu.
“Suốt một năm qua anh luôn từ chối em, và em cũng chưa từng xin điều gì đến lần thứ hai. Nhưng lần này, em đang thực sự cầu xin đây.”
Anh nhớ tới con Lục long ở vòng lặp thứ năm. Đó là con duy nhất trong số bốn con rồng đã cố gắng trò chuyện cùng anh và đưa ra một lời thỉnh cầu.
“Chỉ một lần thôi, không được sao…?”
Nếu anh đã không từ chối lần đó, liệu kết cục của vòng lặp thứ năm có thay đổi?
“Em nói chuyện với anh thế này mà anh vẫn không chịu à…”
Có lẽ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, bởi ngay từ đầu mọi chuyện đã lạc hướng. Nhưng chí ít, những con rồng ở vòng lặp đó hẳn đã không phải chịu nhiều bất hạnh như vậy.
Anh đã từ chối—và rồi chúng trở nên đau khổ. Những ký ức ấy, từ vòng lặp thứ năm đến thứ sáu, bám lấy tâm trí anh như biển chỉ đường không thể xóa nhòa. Dù là con người dễ quên, chỉ cần nhắm mắt lại, những hồi ức ấy vẫn cứ lặng lẽ ùa về.
Dĩ nhiên, anh không thể nói ra điều đó. Làm sao có thể thú nhận rằng, chúng giống như cá thái dương, có thể chết vì bất cứ thứ gì trên đời?
*Chú thích: Cá thái dương (sunfish) được nhắc đến như hình ảnh ẩn dụ cho sự mỏng manh, yếu ớt—loài cá có thể chết vì lý do lãng xẹt như ăn nhầm sứa độc hay thậm chí là… căng thẳng.
Vậy nên anh chọn cách im lặng.
“Ưm?”
“…”
“Ưmmm?”
“…”
“Em muốn biết cơ mà…”
“…”
“Anh không định nói sao?”
Không hiểu sao hôm nay cô lại bám dai như đỉa vậy. Yu Jitae quyết định rời khỏi chỗ này.
Anh đang bế Gyeoul, cố gắng đứng dậy một cách cẩn thận thì—phịch—Bom nhảy từ bàn xuống, rồi ngồi luôn lên đùi anh.
“Định chạy đi đâu thế.”
Cười khúc khích một tiếng, “Hihi”, cô ngọ nguậy tìm tư thế ngồi thoải mái. Gyeoul vẫn ngủ say, nên Bom cũng hạ giọng thấp lại khi sát gần.
“Ahjussi còn nhớ yêu cầu đầu tiên của em không?”
Anh không nhớ.
“Là hôm chúng ta lần đầu gặp nhau. Em đã bảo anh đừng bắt cóc em. Vì em đã ở nơi đó nửa tháng rồi, dần thấy thích, nên xin anh để em yên. Nhưng anh từ chối yêu cầu đầu tiên của em. Và em bị bắt cóc.”
“Em từng nói là mình không bị bắt cóc mà. Em tự đi theo.”
“Nhưng thực tế thì vẫn là vậy thôi. Một người lớn đưa một đứa trẻ đi theo mình. Dù có nói thế nào thì đó vẫn là bắt cóc.”
“…”
“Nhưng mà, điều kỳ lạ là, ngay ngày hôm sau, em đưa ra yêu cầu thứ hai—rằng mình cùng đi mua đồ. Và ahjussi lại không từ chối.”
Anh nhớ rất rõ chuyện đó. Khi cô đột ngột bảo sẽ nấu ăn cho anh.
“Thật kỳ lạ—làm một điều tử tế sau khi đã gây ra điều tệ hại. Nhưng em lại không ghét điều đó. Ngày đầu tiên, em còn cố giấu đi nỗi sợ. Nhưng từ hôm sau, em bắt đầu suy nghĩ khác đi một chút.”
“…”
“Dù vậy, trong em vẫn tồn tại một nỗi nghi ngờ. Rốt cuộc tại sao anh lại bắt cóc em? Làm sao anh biết em là ai?”
“Anh không thể nói…”
“Anh nói là không thể, nhưng đâu chỉ có em. Cả Yeorum và Kaeul cũng từng nhiều lần thắc mắc.”
Yu Jitae im lặng. Anh từng nghĩ cuộc sống chung này, bằng cách nào đó, vẫn đang diễn ra ổn thỏa. Anh tưởng rằng, bởi các cô đều còn nhỏ, chưa hiểu chuyện đời nên mới vậy…
“Em đã thuyết phục họ. Em đã giải thích thay cho anh, ahjussi.”
“Tại sao.”
“Vì muốn được tiếp tục sống. Nhưng rồi, sống như thế một thời gian, tụi em bắt đầu nghĩ khác.”
“Nghĩ khác?”
“Ừ. Có lẽ là bắt đầu có tình cảm? Kiểu như—chúng ta dần thích một thứ mà ban đầu mình ghét.”
“…”
“Mà, em cũng đã trả đũa vài lần đấy.”
Trả đũa?
Bất giác, anh nhớ ra điều gì đó.
“Bữa ăn đầu tiên em nấu cho anh. Là cố tình hả?”
Nụ cười của cô trở nên sâu hơn. Nhận ra mình đã bị chơi, Yu Jitae khẽ cười nhạt.
“Cả nồi canh lần này cũng vậy à?”
“Gì cơ?”
“Anh nghĩ em nên nấu lại món đó. Dù anh biết đó là thuốc, nhưng ăn vào chẳng dễ chịu chút nào.”
Cho tới tận giờ, Yu Jitae vẫn tránh nói thẳng là món đó dở tệ. Nhận ra điều đó, Bom bật cười.
“À, nhưng lần này thì không phải trả đũa đâu.”
“Vậy, đây là hương vị thật của món đó?”
“Không hề. Anh không biết sao, ahjussi?”
“Biết gì?”
Đôi mắt cô cong lên như vầng trăng non.
“Anh trông rất dễ thương khi ăn.”
“Khụ!”
Yu Jitae bất giác ho khan thành tiếng. Với anh, đó là một câu khiến đầu óc muốn đứng hình.
Gyeoul giật mình, người khẽ động đậy vì tiếng ho. Yu Jitae vỗ nhẹ lưng bé, dỗ cho bé ngủ lại.
“Suýt nữa thì tỉnh giấc rồi.”
“…Em đang cố nói cái gì?”
“Nói gì là sao?”
“…”
“À, ý em là ‘dễ thương’ á? Là anh ăn nhìn ngố lắm. Ăn rất chậm, rất cẩn thận.”
Chắc là vì đã hàng chục năm rồi anh chưa từng ăn gì.
“Còn khi món ăn dở, nét mặt anh thay đổi rõ rệt. Em phân biệt được hết.”
“…”
“Hôm nay, khoảnh khắc dễ thương nhất là lúc này.”
Bom giơ lên một quả Bigyeong, một loại quả màu xanh sẫm cỡ đầu ngón tay.
Cái thứ đó—anh nhớ là nó đắng kinh khủng.
“Đó là một thói quen xấu. Em cười khi thấy người khác khổ sở à?”
“Xin lỗi. Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao.”
“Tại ahjussi chưa bao giờ từ chối, nên em cứ tiếp tục đưa thêm.”
Kẻ hồi quy chỉ biết thở dài và lắc đầu.
“Vẫn không định nói vì sao anh không từ chối sao?”
“…”
“Hay là anh thích em?”
Cái gì cơ. Yu Jitae đáp lại bằng giọng dửng dưng.
“Không.”
Bom “Hmmm?” một tiếng, rồi nghiêng người sát lại. Cô gần như đã chạm vào Gyeoul, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh.
“Thật sự không thích?”
“Không.”
Có vẻ anh nên đặt ra một ranh giới rõ ràng.
“Anh không rõ em đang mong chờ gì, nhưng giữa anh và em chỉ là quan hệ giữa người giám hộ và học viên, không hơn không kém.”
Cô tròn mắt ngạc nhiên.
“Nếu không từ chối mà còn tử tế, chẳng phải là vì anh thích em sao?”
“Anh đã nói rồi, là không.”
“Kỳ lạ thật…”
“Cái gì mới kỳ?”
“Rồng cái thì xinh đẹp, rồng đực thì tuấn tú. Chúng em thay đổi hình dạng như vậy vì biết rằng ngoại hình là một quyền lực lớn trong xã hội loài người. Ở đỉnh cao của vẻ đẹp, là thứ sức mạnh vượt qua cả giới tính lẫn tuổi tác—thế thì làm sao mà ahjussi lại không thích em được?”
Theo phản xạ, ánh mắt anh khẽ lướt qua khuôn mặt cô.
“Khi em xinh thế này cơ mà.”
Nghe có vẻ hơi trơ trẽn khi chính miệng cô nàng nói ra điều đó, nhưng gương mặt Bom lại chẳng có chút ngượng ngùng nào. Như một đứa trẻ gọi cún con là "dễ thương", cách Bom tự nhận mình “xinh” chỉ như đang nói lên một sự thật hiển nhiên mà thôi.
Ngay khoảnh khắc ấy, Yu Jitae cảm thấy có điều gì đó lạ lẫm.
Giác quan của anh – vốn luôn như bị bao phủ bởi một màn sương mờ – bỗng trở nên rõ ràng hơn. Khung cảnh trong ngôi nhà hiện lên sắc nét, tiếng thở đều đều của Gyeoul khi ngủ cũng vang lên rõ ràng. Thứ đang đè trên đùi anh dường như cũng nặng thêm một chút.
Và lúc đó, đôi mắt xanh lục ấy bỗng trở nên... nặng nề hơn.
Cảm xúc tản mát trong anh – thứ vốn luôn tụ hội mỗi khi anh giết kẻ địch – lại bắt đầu hội tụ. Cảm giác này đến từ việc anh nhận ra khoảng cách với Đại Diệt Vong đang ngày một xa dần.
Lặng lẽ ngẫm lại, anh nhận ra rằng: có lẽ niềm hạnh phúc của những con rồng cũng là một yếu tố đẩy Đại Diệt Vong lùi xa, giống như cái chết của lũ ác ma vậy. Mỗi lần chúng vui vẻ, anh lại cảm thấy bản thân tách khỏi Đại Diệt Vong thêm một chút.
Tuy nhiên, lần này lại có điều khác biệt. Mỗi khi giết ma quỷ, anh sẽ cảm nhận được một thứ khoái cảm kỳ dị dâng lên nơi bụng dưới – thứ cảm giác gần như nhơ bẩn ấy, lúc này hoàn toàn không xuất hiện.
Dù sao thì, kẻ hồi 1uy quyết định cắt đứt dòng suy nghĩ ở đây.
“Bom.”
“Vâng.”
“Anh hiểu rồi, nên em ngồi khỏi đùi anh đi.”
“Sao cơ?”
Đôi mắt cô tròn xoe.
“Chúng ta đang sống cùng nhau, nên cũng cần giữ khoảng cách vừa phải. Mấy đứa khác thì không như vậy, nhưng em thì hay... vượt ranh giới.”
“…Xin lỗi?”
“Anh nói là đừng để trí tưởng tượng đi quá xa. Chỉ vì ai cũng khen em xinh mà em tưởng cả thế giới là của mình à?”
“…”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ làm hỏng bầu không khí trong nhà đấy. Em nên cư xử trưởng thành hơn. Dù gì em cũng là unni của tụi nhỏ.”
Dù lời nói có phần hơi nặng, nhưng đó là cách nhẹ nhàng nhất mà anh có thể lựa chọn. Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Bom bỗng biến mất, và bầu không khí xung quanh cô thay đổi hoàn toàn trong thoáng chốc.
“Em chưa từng muốn có gì từ thế giới này cả. Thế giới ư? Ngay cả điều nhỏ nhất em cũng chưa từng ao ước. Vậy nên, chính ahjussi mới là người đang hoang tưởng đấy.”
Lời của cô mang một sự sâu sắc và bí ẩn. Anh không hiểu cô muốn nói gì. Bom khẽ vuốt tóc Gyeoul đang ngủ bên cạnh.
“Anh thực sự nghĩ em là chị gái của mấy đứa nhỏ này à?”
“…Gì cơ?”
Bom mỉm cười, buồn bã.
“Em không phải là unni của tụi nó đâu.”
Cảm giác như có thứ gì đó vừa giáng một cú mạnh vào sau đầu anh. Tòa tháp quan hệ giữa họ – được xây dựng khó nhọc suốt thời gian qua – giờ như đang sụp đổ từ tận móng.
Quả thực, Bom nói đúng. Tất cả bọn họ đều là những con rồng thuộc các tộc khác nhau, và Bom không phải chị của Gyeoul. Đó chỉ là một khung khuôn do quy tắc và phong tục của loài người dựng lên – thứ mà Yu Jitae sử dụng để dễ dàng quản lý bọn trẻ.
“Anh có thấy em không?”
Cô đang hỏi: “Anh có nhìn thấy em – con Lục long – chứ không phải ‘chị gái’ mà anh tự gán ghép?”
Bất chợt, anh cảm thấy khoảng cách giữa họ thật khó hiểu. Gần hơn mức cần thiết.
Không, chờ đã. Anh biết cái biểu cảm đó của Bom mang ý nghĩa gì. Mỗi khi cô định trêu chọc anh, cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc quá mức cần thiết.
Và khoảng ba giây sau đó, cô sẽ phá lên cười lớn. Anh đợi khoảnh khắc đó.
…
Nhưng Bom không cười.
Đôi mắt cô hẹp lại.
“Em thấy được anh đấy.”
Vươn tay ra trước, cô tiến lại gần Yu Jitae hơn nữa. Mặt cô giờ đã sát hơn cả khuôn mặt của Gyeoul. Khi mức độ bối rối của hắn sắp chạm ngưỡng...
“KYAA—”
Bom phá ra cười.
Bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến. Cô cười đến mức không thở nổi, rồi trượt khỏi đùi Yu Jitae mà ngã lăn ra sàn.
“…?”
Gyeoul, vì vậy, cũng giật mình tỉnh dậy. Đôi mắt buồn ngủ nhíu lại bất cân xứng nhìn về phía Bom. Kẻ hồi quy, vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, chỉnh lại tư thế ngủ của Gyeoul rồi đưa tay xoa thái dương.
“Này, Bom…”
“Xin lỗi…!” cô nói to, gần như lăn lộn trên sàn. Gyeoul chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng bật cười khúc khích “hehe”.
Sau một hồi cười đến phát mệt, Bom mới lấy lại được hơi thở, lau nước mắt rồi ngẩng đầu nhìn Yu Jitae.
“Xin lỗi nha, ahjussi. Anh ngạc nhiên lắm hả?”
Đó là lần đầu tiên anh thấy cô cười đến vậy. Trông như sắp chết vì phấn khích.
Cô thật sự rất láu cá, nhưng khi thấy cô vui như vậy, anh chẳng còn thấy lý do gì để nổi giận. Kể cả sau đó, Bom vẫn cứ cười khúc khích như thể anh không còn là Yu Jitae nữa.
“Hự… nnnnn…! A, aaaa, đau cả bụng luôn rồi…”
‘……?’ ‘……?’ Gyeoul nghiêng đầu nhìn Bom khi xuống khỏi giường. Bom gắng kiềm chế nụ cười, vừa thở hổn hển vừa bế cô bé lên.
“…Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, Gyeoul. Xin lỗi nha, unni lỡ làm em thức giấc rồi.”
Cô lại gọi mình là unni một cách tự nhiên. Anh dùng 【 Cân bằng nhãn - Eyes of Equilibrium (SS) 】 để kiểm tra lời cô nói và kết quả hiện lên là ‘Sự thật’.
Nghĩa là, đúng thật đây chỉ là một trò đùa.
Lần này anh đúng là bị chơi một vố đau điếng.
Khi Gyeoul nhoẻn cười ngái ngủ, Bom nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé. “Mình ngủ tiếp nha?” – rồi trao Gyeoul lại cho Yu Jitae.
“Ahjussi. Em nhờ anh một việc được không?”
“…”
“Hôm nay… anh ru Gyeoul ngủ giúp em nha.”
Chỉ gật đầu qua loa, Yu Jitae ôm lấy Gyeoul bằng cử động nặng nề rồi rời khỏi phòng Bom.
----------------------------------------
Rời khỏi nhà, Bom cứ thế bước đi dọc con đường vô định. Cứ mỗi lần nhớ lại vẻ mặt lúng túng của Yu Jitae là cô lại suýt bật cười. Dù cố kìm nén, rốt cuộc cô vẫn phá lên cười.
Aaa, mình phải dừng cười thôi…
Thậm chí cả cơ bụng cũng đau vì cười quá nhiều.
Không, giờ không phải lúc để thế này.
Với vẻ mặt hớn hở, Bom lấy ra một quyển sổ từ chiều không gian khác. Cô thêm vào một dòng mới.
[25. Ahjussi đúng là dễ thương ghê.]
Mỗi lần cô trêu chọc, ahjussi luôn bối rối – dù rất giỏi che giấu và giả vờ dửng dưng.
Nhưng hôm nay thì khác. Biểu cảm của anh ấy thực sự thay đổi, rõ rệt đến mức cô không thể nào ngừng cười mỗi khi nhớ lại. Gương mặt lúng túng tột độ ấy buồn cười đến mức khiến trái tim cô cứ rung rinh mãi.
Cô quyết định sẽ nhớ lại ngày hôm nay mỗi khi cảm thấy buồn bã, rồi khép sổ lại.
[Nhật ký quan sát Ahjussi ★☆]