Kidnapped Dragon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

42 176

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

26 175

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

49 84

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

(Đang ra)

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Karasuma Ei

Câu chuyện xoay quanh cuộc tình lãng mạng giữa cặp nhân vật chính và một chút sự trừng phạt dành cho kẻ phản bội.

11 18

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

34 130

Web Novel - Chương 100: Công viên giải trí Lair (3)

Nó cố lê từng bước nhỏ về phía trước. Mỗi lần cử động, máu lại tuôn ra từ cái cổ bị nghiền nát một nửa.

Con quạ mất thăng bằng chỉ sau vài giây và đổ sầm xuống sau khi đập đầu vào bàn. Sau khi ngừng lại một nhịp, linh thú ấy không thể tự đứng dậy được nữa.

Chuyện này… nghĩa là sao?

“…”

Jean-Luc Wenger đưa tay run rẩy lấy ra hộp đựng kính, rồi lôi cặp kính phép ra đeo.

May mắn thay, lúc này trong văn phòng không có ai. Simon đang ra ngoài giải quyết việc riêng cùng các trợ lý, để lại Jean-Luc là người duy nhất ở lại, tạm thời thay mặt Simon.

“…”

Ông quyết định suy xét tình hình.

Bên kia đang ở vùng ngoại ô Haytling. Hiện tại Haytling đang lơ lửng giữa Thái Bình Dương, nghĩa là phía bên kia bán cầu.

Con linh thú quạ này dù cổ gần như gãy lìa vẫn bám víu vào sức sống mãnh liệt đặc trưng của linh thú để bay được tới tận đây.

Nói cách khác, đối phương đã cố ý bẻ gãy cổ con quạ tới ngưỡng ngay trước cái chết, để nó trút hơi thở cuối cùng ngay khi đến nơi này. Hành động đó rõ ràng mang tính cảnh cáo, như thể muốn nói: "Biết thân biết phận đi", đồng thời gửi trả lại bức thư.

Nhưng mà sao chứ? Bẻ cổ một linh thú tới mức nó chết đúng vào thời điểm định sẵn? Chuyện đó… có lý không? Nếu ai đó nói thế với ông, Jean-Luc sẽ chẳng đời nào tin.

Có gì đó rất mờ ám ở đây. Ông lão quyết định tạm dừng suy nghĩ ở điểm đó.

[Little Red Door, 60 Rue Charlot, 75003 Paris, France]

Văn phòng mà Simon và Jean-Luc đang ở hiện tại, không trùng với địa chỉ ghi trên thư. Little Red Door là một quán cà phê, nơi một siêu nhân khác đang đóng chốt. Simon chỉ đến đó khi người kia chủ động liên lạc.

Lý do thì đơn giản – họ muốn giấu vị trí văn phòng thật.

Trong quá trình huấn luyện, “Crow” từng được dạy rằng nếu có việc khẩn, hãy đến trạm gần nhất. Lý thuyết mà nói, từ Haytling thì Crow đáng lẽ phải đến quán cà phê – nơi gần hơn – trước khi bay tiếp tới đây.

Và nếu Crow đã đến quán cà phê, thì chắc chắn ông đã được báo rồi.

Nhưng… chẳng có tin tức gì cả.

Và giờ Crow lại đang nằm ở đây.

“…”

Ông nhìn ra cửa sổ. Đầu ngón tay ông chợt râm ran ớn lạnh. Một giả thuyết điên rồ thoáng vụt qua trong đầu.

Ngay lập tức, ông gọi ai đó qua đồng hồ thông minh.

Một lúc sau, đầu dây bên kia bắt máy.

“Arthur?”

“Vâng, tôi nghe đây, Arthur đang nghe máy.”

“…”

“Ngài Wenger? Có chỉ thị gì không ạ?”

“…Không. Không có gì. Cứ bỏ qua đi.”

Jean-Luc run rẩy đặt kính trở lại hộp.

Ông bắt đầu hệ thống lại tình huống.

Kết luận là: Đối phương đã biết chính xác vị trí văn phòng của Simon ngay từ đầu. Crow bay đến văn phòng vì cổ nó bị bẻ ở một nơi gần văn phòng hơn là quán cà phê. Nói cách khác… kẻ đó đang ở gần đây.

Có thể… kẻ đó đang nhìn ông qua khung cửa sổ ngay lúc này.

“Khốn kiếp…”

Ông lão lẩm bẩm một tiếng chửi thề, rồi kéo rèm cửa lại.

Bàn tay đầy nếp nhăn run rẩy lấy ra bức thư bị nhét sâu trong miệng con quạ. Nó đã thấm đẫm máu Crow.

Khi mở thư ra, nếp nhăn trên mặt Jean-Luc như hằn sâu thêm một tầng nữa.

Ba vòng tròn.

Một trong số đó bị gạch chéo bằng mực đỏ.

Hai cái còn lại… là ai?

“…”

Ông cựu binh già lập tức hiểu ra trực giác của mình không sai.

Mỗi lần trả lại thư, sẽ có thêm một dấu X. Nhưng nếu Simon mà nhìn thấy thư này, chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Ông phải ngăn chặn điều đó.

Bằng cách nào đây?

Ông nhắm mắt lại.

Tất cả là do cảm quan của ông đã cùn mòn theo năm tháng sau chiến tranh. Hồi ấy thì khác…

Khỉ thật, cái tuổi già này!

Bây giờ không phải lúc đổ lỗi nữa.

Ông thật sự muốn đấm cho cậu chủ trẻ một cú vào mặt. May là Simon không có mặt lúc này. Nếu thấy xác Crow, thuyết phục cậu ta sẽ là chuyện bất khả thi.

Phải giấu Crow đi trước khi Simon trở lại – trong vòng 20 phút. Nhưng giải thích sao về sự biến mất của một linh thú được huấn luyện bài bản…

Khoan đã.

Nghĩ lại thì, mỗi năm Crow đều có lúc hành xử rất thất thường.

Mùa giao phối năm ngoái là khi nào nhỉ…?

Ông cựu binh mở mắt.

Dù cuối cùng cũng thấy một con đường thoát thân, nhưng cảm xúc trong ông vẫn như sóng trào dâng.

Ông chân thành xin lỗi linh thú đã phục vụ họ hơn mười năm. Ngay cả hơi thở cuối cùng cũng chỉ để quay về với chủ nhân, nhưng rồi… người chủ ấy sẽ chẳng bao giờ biết được nó đã chết.

“Tất cả là do ta vô đức…”

Jean-Luc quyết định giấu xác con quạ.

“Xin lỗi nhé.”

Đây là con đường duy nhất.

--------------------------------------------

“…Tôi hiểu rồi.”

Nói xong câu đó, Myung Yongha nhanh chóng giấu đi vẻ căng thẳng trên gương mặt và nở một nụ cười.

“Haha, xin lỗi nhé. Tôi lỡ làm ra vẻ nghiêm trọng quá mức.”

Yu Jitae khẽ lắc đầu. Thực ra, phản ứng của đối phương lúc nãy vẫn còn khá nhẹ nếu xét trên góc độ một người lính.

“Dù sao thì, anh vẫn là ân nhân của tôi. Đây là danh thiếp của tôi. Nếu sau này cần gì, dù là chuyện gì đi nữa, cứ gọi cho tôi.”

Đó là một tấm danh thiếp trắng tinh, chỉ có mỗi tên và số điện thoại. Myung Yongha nháy mắt một cái.

“Số cá nhân của tôi đấy, không phải số quản lý đâu.”

Cuộc trò chuyện riêng kết thúc tại đó.

Khi cả hai quay lại bàn, họ thấy Giáo sư Myung Jong, Bom, Gyeoul, con trai lớn của Myung Yongha và vợ ông – Jung Hawon – đang vui vẻ trò chuyện.

Myung Yongha bê ra bảy ly kem và đặt trước mặt từng người. Có ba vị: vanilla, chocolate và dâu. Trước mặt Gyeoul là ly dâu. Thấy vậy, Myung Jun-il lắc đầu nhìn cha mình.

“Sao sao? Con trai của bố.”

Có vẻ đang ở tuổi “khó nói”, Myung Jun-il không thể hiện rõ điều mình muốn, chỉ lặng lẽ liếc nhìn cha. Myung Yongha mỉm cười nhẹ rồi đổi ly kem với con. Thế là cậu bé có được ly kem dâu như ý.

“Con không thích dâu mà?”

“Con… giờ thích rồi.”

“Ồồồ, thậtttt vậy hở? Hmm~?”

“Wahahat!” Myung Yongha bật cười ha hả sau khi liếc sang Gyeoul.

Sau đó, dù Jun-il chỉ gật hoặc lắc đầu mơ hồ, Myung Yongha vẫn như đoán trúng từng điều thằng bé muốn, như một thám tử thực thụ.

Kẻ hồi quy thấy chuyện đó khá thú vị. Làm thế nào mà ông ấy hiểu con trai mình đến vậy?

Khi trở lại chỗ ngồi, anh quay sang nhìn Gyeoul. Cô bé đang chăm chú xúc từng thìa gelato dẻo quánh. Khi cảm nhận được ánh nhìn, Gyeoul ngẩng đầu lên.

Sao mình chẳng hiểu được con bé nghĩ gì thế này… – Yu Jitae thầm nghĩ.

Lúc đó, Gyeoul tròn mắt, do dự một chút, rồi múc một thìa kem dâu đưa về phía anh.

“…?”

“Anh không sao đâu.”

Lắc lắc.

Cô bé lắc đầu.

Tại sao?

“Thật mà, em cứ ăn đi.”

Lắc lắc.

Anh vẫn không thật sự hiểu cô bé muốn gì.

----------------------------------------

Gyeoul lặng lẽ quan sát Myung Yongha và vợ ông. Ánh mắt họ trao nhau thật đặc biệt.

Cô bé nghiêng đầu, tưởng mình nhìn nhầm.

Không. Không phải ảo giác. Khi người vợ đang đút kem cho đứa con lớn, ánh mắt của Myung Yongha khi nhìn vợ và con giống như đang… phát sáng vậy.

“…!”

Gyeoul muốn biết đó là ánh mắt kiểu gì.

Myung Yongha vừa ngân nga, vừa tựa cằm lên vai vợ và nói với vẻ nũng nịu, “Thế còn anh thì sao~?”. Vợ ông lườm một cái, “Á à, làm gì đấy hả?”. Miệng thì mắng, nhưng ánh mắt bà nhìn chồng cũng ánh lên điều gì đó rất khó tả.

Ánh mắt ấy cũng xuất hiện khi bà nhìn con trai… và cả đứa bé nhỏ nữa.

“…”

Vì lý do nào đó, Gyeoul thấy khung cảnh đó thật đẹp.

“…”

Cô bé cảm thấy thằng bé kia đang nhìn mình, nhưng mặc kệ, sự tò mò vẫn lấn át.

Gyeoul múc thêm một thìa kem dâu bằng bàn tay bé nhỏ, quay lại nhìn Yu Jitae.

Rồi, bắt chước những gì vừa thấy, cô bé đưa thìa kem về phía anh.

“Em muốn anh ăn cái này hả?”

“…Ừm.”

Gyeoul gật đầu, ánh mắt lấp lánh chờ mong.

Khi Yu Jitae đưa tay định lấy muỗng, Gyeoul khẽ nghiêng người né tránh, rồi lại chìa muỗng ra khi anh rút tay về.

Nói cách khác, cô bé muốn đút cho anh ăn.

Anh không rõ việc đút cho mình ăn có ý nghĩa gì, nhưng Gyeoul đang nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi, nên Yu Jitae đành há miệng nhận lấy muỗng kem dâu từ tay cô bé.

“…!”

Đôi mắt cô bé lập tức mở to.

Phấn khích, Gyeoul tiếp tục xúc kem dâu đút cho Yu Jitae. Anh không biết phải ăn đến bao nhiêu thì cô bé mới thấy thỏa mãn, nên cứ thế, kẻ hồi quy ăn hết từng muỗng một mà cô bé đưa đến.

Họ cứ lặp lại như thế khá lâu. Đến khi gần hết ly kem, Yu Jitae mới nhận ra Bom đang che miệng cười khúc khích bên cạnh.

Tại sao?

“Nn? Không có gì đâu.”

Cô nàng vẫn cứ cười mãi như thế.

Xem ra anh đã ăn quá nhiều rồi. Ly kem của Gyeoul giờ đã cạn sạch.

“…A.”

Khi nhận ra điều đó, Gyeoul trông như sực tỉnh, gương mặt nhỏ lập tức hiện lên vẻ ủ rũ. Có vẻ cô bé mải mê đút kem quá đến mức chẳng để ý ly của mình đã trống trơn từ lúc nào.

Nhận ra biểu cảm ấy, Bom thì thầm vào tai Yu Jitae:

“Ahjussi, đút kem cho Gyeoul đi.”

Gì cơ?

“Mau lên. Gyeoul sẽ vui lắm đấy.”

Bom nở nụ cười chắc nịch.

Dù không thường làm vậy, nhưng đây cũng không phải lần đầu anh đút gì đó cho Gyeoul. Kẻ hồi quy liền nhấc cô bé đặt lên đùi, rồi đưa ly kem socola của mình ra. Dù vậy, anh vẫn hơi hoài nghi.

Đây không phải là một món quà gì đặc biệt, cũng chẳng phải khung cảnh tuyệt đẹp gì. Chỉ đơn thuần là... một muỗng kem thôi. Chỉ vậy mà cũng khiến cô bé vui được sao?

Vừa nghĩ vậy, anh vừa đưa muỗng đến bên miệng Gyeoul. Vì đang ngồi phía sau nên anh không thấy được biểu cảm của cô bé khi khẽ khàng ngậm lấy muỗng.

Cái đầu nhỏ khẽ đung đưa. Sau khi liếm sạch kem, Gyeoul nhai kỹ rồi nuốt xuống, má phồng lên nhẹ nhẹ.

Một lúc sau, cô bé quay lại nhìn Yu Jitae. Ánh mắt cô trong suốt đến lạ, nhìn thẳng vào anh không chớp.

Kẻ hồi quy cũng không tránh ánh nhìn ấy.

“…”

Vài giây trôi qua trong tĩnh lặng.

Rồi Gyeoul hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu. Không rõ điều gì khiến cô bé hài lòng đến vậy… nhưng một nụ cười mãn nguyện tỏa sáng trên môi cô.

Lúc đó, Bom lại thì thầm bên tai anh:

“Thế nào? Em ấy thích lắm đúng không?”

“Ừ. Cảm ơn.”

“Vậy thì… tới lượt ai rồi nhỉ?”

Gì nữa đây?

Anh quay sang nhìn thì thấy Bom đang hé miệng: “Aa~”

Yu Jitae bối rối, còn Bom thì cười phá lên đầy khoái chí.

---------------------------------------

Sau khi chia tay với gia đình Myung Yongha, anh tiếp tục đi dạo quanh công viên giải trí cùng Bom và Gyeoul.

“Đi nhà ma không?”

“…Nhà ma?”

“Ừ. Chắc sẽ vui lắm đấy.”

Kẻ hồi quy ngẫm nghĩ một lúc.

Nhà ma, nhà ma…

Với anh và Bom thì chẳng có gì đáng nói. Nhưng Gyeoul có khi sẽ thích.

Trên đường đi, có những người mặc trang phục mascot đặc trưng của công viên Lair đang chào đón khách và phát kẹo.

Có mèo, chó, ngựa vằn, nai, gà con, hổ, và nhiều loài khác. Nhưng giữa đám đó, có một bộ đồ hóa trang cực kỳ nổi bật—mặt xanh, thân hình bò sát, trên đầu có râu và một chiếc sừng.

Là sinh vật huyền thoại—rồng.

Gyeoul đang được Yu Jitae bế trên tay liền sáng bừng mắt, vẫy vẫy tay chỉ về phía con rồng mascot.

Anh bèn đi đến đó. Gyeoul bắt đầu đưa tay sờ lên mặt bộ đồ. Có lẽ vì động tác nhẹ nhàng, hoặc đơn giản là vì cô bé quá dễ thương, người mặc bộ đồ ấy cũng không né tránh.

Sau một lúc sờ cái râu dài, Gyeoul quay lại nhìn Yu Jitae, rồi bắt đầu chỉ sang những linh vật khác.

“…Mèo.”

Anh gật đầu.

“…Chó.”

Anh gật đầu lần nữa.

Cô bé lần lượt gọi tên ngựa vằn, nai, Chirpy, hổ…

Cuối cùng, Gyeoul chỉ vào con rồng và hỏi:

“…Cái này, là gì?”

Yu Jitae nở một nụ cười gượng. Anh hơi bối rối.

Ngay lúc đó, một giọng nữ cất lên từ bên trong bộ đồ:

“Là rồng đấy, nhóc dễ thương~!”

“…Rồng?”

Gyeoul quay lại, nở nụ cười rạng rỡ. Rồi quay sang Yu Jitae hỏi:

“…Rồng là, gì vậy?”