“Mọi người, tập trung lại.”
Ngay khi BM lên tiếng, đám người lực lưỡng đang nằm la liệt dưới sàn liền ngồi dậy.
“Dậy mau, dậy mau! Đồ lợn lười biếng…! Không nghe thấy cô y tá gọi tập hợp à!”
Bell Baryon hét lớn. Nghe thấy tiếng của thủ lĩnh, bọn họ liền nhanh chóng đứng dậy và xếp hàng ngay ngắn trước mặt BM.
Với ánh mắt lờ đờ, những người đàn ông và phụ nữ to lớn nhìn về phía y tá rồi nở nụ cười. Phía sau y tá là một bộ giáp sắt. Có vẻ hôm nay được đánh bóng bằng loại dầu tốt hơn hẳn mọi khi, lớp giáp sáng loáng trông như vừa mới đúc.
Một y tá? Định chơi trò bệnh viện à? BM trước giờ chẳng bao giờ tham gia vào mấy trò đùa của họ, nhưng hôm nay lại quyết định nhập cuộc cùng.
“Bộ giáp sắt, Armata… hôm nay sẽ xuất viện.”
Ngay lập tức, nụ cười trên khuôn mặt đám đặc vụ như đông cứng lại, và khi Armata từ phía sau BM cúi đầu chào, bọn họ liền ôm đầu hét lên:
“CÁÁÁÁÁÁÁI GÌIIIIIII?!”
“ÔÔÔÔÔ MẸ NÓ!”
“THIỆT LUÔN HẢ?!”
Cả bọn đều chết đứng.
Người bạn quý báu từng tập luyện cùng họ, giặt hộ đồ ướt, rửa chén, tự nguyện làm việc nhà—giờ đây đã đến lúc rời đi.
Giữa lúc cả đám còn đang hoang mang, bộ giáp tiến lên một bước và cúi đầu thêm lần nữa.
“Ta đã có khoảng thời gian rất vui khi sống cùng mọi người.”
Một giọng nói the thé như tiếng kim loại vang lên.
“Ta đã được rèn luyện những kỹ năng làm việc nhà còn non kém của mình. Ta hiểu được niềm vui khi rửa chén, cảm nhận được hạnh phúc khi giặt giũ. Tất cả là nhờ có các ngươi.”
Đám đặc vụ câm nín. Vui mừng xen lẫn tiếc nuối dâng đầy trong lòng.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng, Armata lại cất tiếng.
“Kaiman. Ngươi là một người tốt. Dù là ông già lùn năm mươi mấy tuổi, nhưng ta hiểu ngươi là hạng người thế nào. Chắc chắn ngươi sẽ gặp được người tốt.”
“Này, cái thùng sắt chết tiệt kia! Tao có cả đống gái bu bám, nghe chưa?!”
Kaiman, đặc vụ trung niên, giơ ngón giữa lên và bật cười. Armata quay đầu sang phía khác, nhìn vào từng người.
“Santos. Nhớ xin y tá quần lót mới. Cái cũ rách hết rồi.”
“Chết tiệt. Là tại ‘nó’ của tao hoành tráng quá đấy chứ.”
“…Theo những gì ta thấy thì không có đâu.”
Wahahat! Cả đám phá lên cười. Ai đó còn đập bôm bốp vào mông Santos.
“Judie. Ta không thể tin là chồng cô vẫn còn sống.”
“Cái gì?? Vì sao?! Vãi thật.”
“Cô không kẹp cổ hắn giữa đêm à?”
Kuhahahat! Người phụ nữ to lớn cười sảng khoái rồi hét lớn: “Thế nên tụi tôi mới ngủ riêng phòng đấy!” Mấy đặc vụ khác bỗng nhớ ra là có đôi lần thấy bộ giáp thức dậy vào buổi sáng với mấy vết lõm và nếp gấp, rồi cười bò lăn.
Bộ giáp gọi tên từng người trong ba mươi đặc vụ, nói vài lời tiễn biệt, rồi quay sang người cuối cùng—thủ lĩnh Bell Baryon.
“Bell. Hãy là một thủ lĩnh tốt.”
“Hẹn gặp lại, đồ thùng tôn.”
Trong niềm vui tiễn biệt bộ giáp, có chút buồn lặng len vào. Ai trong số họ cũng cảm thấy như vậy.
Bell đưa nắm tay ra, và Armata cũng vụng về đưa nắm tay sắt của mình chạm vào.
Người cuối cùng còn lại là Ha Saetbyul.
“Saetbyul. Ta đặc biệt lo cho cô hơn cả.”
“Cảm ơn vì đã đồng hành. Người bạn bệnh viện của tôi.”
“Cảm ơn. Cô và ta đều là những kẻ sinh ra để bảo vệ người khác. Một khi cô tìm thấy điều gì đó muốn bảo vệ, hãy bảo vệ đến cùng.”
“Anh cũng vậy.”
Ha Saetbyul bước tới và chạm nắm tay mình với Armata.
“Chúc anh một cuộc sống hạnh phúc.”
“Hẹn ngày tái ngộ.”
---------------------------------------
“Rồng là sinh vật tưởng tượng.”
“…Tưởng tượng?”
“ Chúng bay vòng vòng trên trời và phun lửa. Kuaaang~!”
“…!”
“Bé có muốn bay thử không? Bay vù vù lên trời nhé?”
Gật đầu!
Người mặc mascot rồng nâng Gyeoul lên và bay vòng quanh trong không trung. Trong khi đó, Yu Jitae khẽ liếc nhìn Bom. Bởi vì cô thường biết những điều anh không biết.
Bom thì thầm.
“Em nghĩ con bé đang rối vụ từ “rồng” đó.”
“Rối?”
“Lâu rồi em có nói với Gyeoul rằng bọn em là rồng, không phải người. Nhưng con bé chưa từng thấy hình dạng thật của mình, cũng chưa từng thấy bọn em giải phóng polymorph (biến hóa) nữa.”
Nói cách khác, con bé biết mình là rồng, nhưng lại nghĩ rồng trông giống người.
“Nó đang nghĩ “rồng” có ý nghĩa gì khác không. Trong đầu con bé, rồng là hình dáng như em hay Yeorum, vậy mà giờ tự dưng thấy một bộ mascot gọi mình là rồng.”
Theo lời Bom, sau khi ra đời, cô bé chỉ giải phóng 【 Biến hình - Polymorph 】đúng một lần, mà cũng chỉ trong tích tắc.
Nghĩ lại, Bom, Yeorum và Kaeul bắt đầu Amusement sau mười tuổi, còn Gyeoul khi ấy vẫn còn là trứng.
Liệu với con bé, “rồng” có đồng nghĩa với “con người”?
Dù sao đi nữa, hôm nay là ngày đi chơi, chẳng cần thiết phải đào sâu chuyện đó làm gì.
“Chắc tới lúc thích hợp hãy kể cho con bé biết.”
“Vâng, đúng rồi.”
“Khi biết sự thật, Gyeoul có sốc không nhỉ?”
“…”
Bom khẽ “ừm…” một tiếng, ánh mắt màu cỏ nhìn về phía Gyeoul bỗng trở nên sâu lắng.
“Nn… Em nghĩ là có đấy. Nếu một ngày con bé tự giải phóng 【 Biến hình 】, chắc chắn sẽ rất sốc khi nhìn thấy cơ thể thật của mình. Bọn em đã quá quen với hình dạng con người rồi, sống trong Amusement này cũng lâu quá rồi còn gì.”
“Ý em là đã đắm chìm trong Amusement à?”
“Không, ý em là… giờ em thấy đây mới là nơi mình thuộc về. Không còn là “Amusement” nữa.”
“…”
“Đôi lúc chính em cũng thấy hoang mang.”
Yu Jitae chưa kịp nghĩ sâu về lời cuối của Bom thì Gyeoul đã vùng vẫy khỏi tay mascot rồng và vươn tay về phía anh.
Có vẻ phần nào đã hiểu lời mascot nói, Gyeoul không hỏi thêm gì trên đường đến Ngôi nhà ma ám.
Con bé thích cảm giác ở chỗ cao, thích những thứ di chuyển nhanh. Nó thích đồ ăn, thích nước. Dù không còn chơi nữa, nhưng ngày xưa vẫn rất mê búp bê và thú nhồi bông như bao đứa trẻ khác. Dù có thể bay, con bé vẫn thường đi bộ, và lúc này đang yên ổn trong vòng tay Yu Jitae.
Trong lúc suy nghĩ miên man, một câu hỏi chợt hiện lên trong đầu anh.
Nếu con bé nghĩ “rồng” là một dạng khác của “người”, vậy con bé nghĩ anh là gì?
Anh quyết định hỏi.
“Gyeoul.”
“…?”
“Ta là ai?”
Con bé nghiêng đầu.
“…?”
“Ta là gì? Ta là ai cơ mà?”
“…Yu… Jitae?”
“Không, không phải tên. Ý ta là, ta thuộc loại gì.”
Câu hỏi của Yu Jitae có phần khó hiểu, nên con bé chỉ nghiêng đầu, cười tươi mà không trả lời. Thấy thế, Bom hỏi thẳng:
“Gyeoul. Ahjussi là người hay là rồng?”
Cuối cùng Gyeoul mới gật đầu mạnh như thể đã hiểu câu hỏi. Con bé mím môi, suy nghĩ một chút, rồi trả lời với giọng ngập ngừng và nụ cười bối rối:
“…là rồng?”
-------------------------------------------
Dù trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, nhưng anh quyết định tạm gác lại. Hôm nay là ngày đi chơi, niềm vui của Gyeoul mới là quan trọng nhất.
Biển hiệu rùng rợn, những bức tường ướt đẫm máu đỏ chảy dài, và một cánh cổng có hình miệng Dracula khổng lồ đón chào họ. Việc đầu tiên anh nhận ra khi bước vào ngôi nhà ma ám… là Gyeoul không hề sợ ma.
“Guooooo…”
Mấy người đóng vai zombie lết đến gần thanh chắn an toàn, hai tay giơ ra trước mặt. Mỗi lần chúng đến gần, Gyeoul lại trốn sau chân Yu Jitae.
Tưởng rằng con bé sợ ma, kẻ hồi quy liền dỗ dành: không sao đâu. Nhưng thật ra Gyeoul chỉ né người lạ, chứ chẳng hề sợ ma hay zombie.
“Kuooook! Kkwekk!”
Sau một lúc, khi đã quen với ma và zombie, Gyeoul chỉ liếc nhìn qua rồi thôi.
“Tim ngươi…! Đưa ta trái tim của ngươi…! Kuhuhukk!”
Một hồn ma nữ chui qua khỏi thanh chắn, lao thẳng đến nhóm Yu Jitae.
Thế nhưng Yu Jitae, Bom và Gyeoul vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“…”
Cảm thấy ngượng chín cả mặt, con ma nữ vội vã quay lưng định rời đi. Nhưng đúng lúc đó, Gyeoul bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của cô.
“Nn? Có chuyện gì vậy?”
Vì được trả tiền nên phải làm việc cho đàng hoàng. Ma nữ siết lại tinh thần và bắt đầu diễn.
“Ta sẽ cướp lấy trái tim của ngươiiiii!”
Nhưng đứa trẻ lại chẳng tỏ ra hoảng sợ chút nào. Cô gái đã làm nghề ma dọa người suốt ba năm liền chỉ biết đứng ngây ra vì phản ứng chẳng hiểu nổi của đối phương. Thế là cô quyết định tăng độ kinh dị bằng cách đưa hai cánh tay đầy máu ra phía trước.
Thế nhưng Gyeoul lại nhìn cô bằng ánh mắt thương xót.
“…Có đau không?”
Đau? Tay ta à?
Đứa bé nhẹ nhàng nắm lấy tay ma nữ bằng những ngón tay nhỏ xíu. Cô diễn viên rùng mình, khi một dòng mana thuộc tính nước nhẹ nhàng lan ra bao phủ bàn tay mình.
Đó là ma pháp 【 Thanh tẩy - Cleanse (B-) 】.
“Hể…?”
Khi thấy bàn tay mình ngay lập tức trở nên sạch bóng, cô diễn viên chỉ biết tròn mắt kinh ngạc.
-----------------------------------------
Kết cục, ngôi nhà ma trở thành một thất bại ê chề.
Gia đình nhà Yu chuyển sang đi thêm vài trò chơi khác rồi chụp hình lưu niệm.
Tách! Gyeoul cầm một cây kẹo bông to đùng trên tay.
Tách! Bom ôm Gyeoul đứng trước vòng xoay ngựa gỗ.
Mặt trời lặn lúc nào không hay, đã đến giờ phải quay về.
Vẫn còn kịp đi thêm một chỗ nữa. Nhưng nơi nào mới khiến cô bé vui nhất?
Dù anh hỏi trực tiếp, Gyeoul chỉ lắc đầu, không đáp lời. Vậy là kẻ hồi quy quyết định gửi tin nhắn cho Kaeul bằng đồng hồ của mình.
[Tôi: Kaeul]
[Kaeuli ?: ?????????]
[Kaeuli ?: Ôôôôôôôô!!!]
[Kaeuli ?: o.o? Ahjussi cũng biết dùng tin nhắn hả!?]
[Tôi: Biết.]
[Kaeuli ?: Trời ơi lololololol]
[Kaeuli ?: Cảm giác lạ ghê hehe]
[Kaeuli ?: Mà có chuyện gì thế??]
Nếu chỉ một lần trải nghiệm cũng đủ để khắc ghi vào ký ức, vậy thì liệu có cần phải lặp lại lần thứ hai không? Đó là một câu hỏi từng thoáng qua đầu anh khi nhìn thấy Kaeul liên tục gọi món gà rán.
Nhưng khi anh hỏi, Bom đã lắc đầu:
“Trải nghiệm mỗi lần đều khác nhau. Dù là món gà giống nhau, nhưng thời tiết hôm đó khác, tâm trạng cũng khác. Cách cô bé ăn cũng khác. Vì vậy, mỗi lần đều là một trải nghiệm mới.”
Thế là anh hỏi Kaeul về Gyeoul.
[Kaeuli ?: Gyeoul thì cái gì cũng thích cả!]
Chuyện đó anh biết rồi.
[Kaeuli ?: À! Đúng rồi!]
[Kaeuli ?: Có một chỗ mà mỗi lần tới đó là bé đều muốn đi!]
[Tôi: Ở đâu]
[Kaeuli ?: Cổng sau thứ ba!]
Cổng sau thứ ba?
[Kaeuli ?: Gyeoul lúc nào cũng muốn đến đó cuối cùng hehe. Không đi là buồn lắm.]
Không phải trò chơi, cũng chẳng phải khu tham quan gì cả, chỉ là… một cái cổng sau.
Dù bán tín bán nghi, nhưng Yu Jitae vẫn làm theo lời Kaeul, dẫn mọi người tới đó. Trong khi cổng chính mang dáng vẻ mộng mơ như một công viên giải trí thường thấy, thì cổng sau thứ ba lại trông như cánh cổng lâu đài thời trung cổ từ xa nhìn lại.
Chẳng có gì đặc biệt ở đó, nhưng Yu Jitae lập tức hiểu được ý nghĩa của nơi này.
Ở đó, những nhân viên trong bộ giáp sắt trung cổ đang cúi đầu chào đón khách tham quan.
Mũ trụ và giáp kín toàn thân che kín cả người họ. Họ trông giống… ai đó.
“…”
Gyeoul chăm chú nhìn chằm chằm vào những mảnh kim loại trên tay Yu Jitae.
Theo lời Kaeul, Gyeoul từng đến nơi này nhiều lần.
…Bé ghét nó đến thế khi hai người còn ở cạnh nhau. Vậy mà giờ đây, Gyeoul lại nhớ “người bảo hộ” đến thế.
-------------------------------------------
Trên đường về, Gyeoul – người cả ngày nay vẫn vui vẻ ở công viên giải trí – đã quay trở lại với vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày.
Khi “người bảo hộ” đột ngột biến mất, cô bé chỉ được nghe giải thích rằng nó bị bệnh và đang được sửa chữa ở đâu đó.
“Em có muốn gặp anh dọn dẹp không?”
Gật đầu chậm rãi, Gyeoul tựa đầu vào ngực anh và thẫn thờ nhìn ra khoảng không xa xăm.
Cô bé còn chưa biết rằng có một món quà đang chờ sẵn ở nhà.
Khi họ vừa bước vào nhà, liền thấy một bộ giáp sắt to lớn đứng sừng sững giữa phòng khách.
Kuguk… Âm thanh lạch cạch của kim loại vang lên.
“Nn?”
Bom khẽ kêu lên ngạc nhiên, còn đôi mắt Gyeoul thì dần lấy lại tiêu cự.
“…?”
Bé đã bước vào bằng chính đôi chân của mình. Khi thấy “người bảo hộ”, cô bé chớp mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn Yu Jitae. Gương mặt như đang hỏi: “Sao anh ấy lại về được?”
“Tiểu thư! Đã lâu không gặp rồi.”
“Anh dọn dẹp? Anh khỏe lại rồi ạ?”
“Đúng vậy! Tôi đã hoàn toàn bình phục!”
Bom vui vẻ trò chuyện với “người bảo hộ”. Sau khi cúi chào Yu Jitae thật lịch sự, người bảo hộ bước về phía Gyeoul.
“Tiểu thư có khỏe không ạ?”
-------------------------------------------
Với mong muốn được ôm cô bé trong lần hội ngộ xúc động này, người bảo hộ dang rộng hai tay.
Nhưng Gyeoul lại lùi nhẹ một bước, tránh đi.
Nghĩ lại thì, từ trước đến nay anh ấy chưa từng được ôm Gyeoul.
Hơi thất vọng, người bảo hộ thu tay lại, nhưng vẫn giữ lễ, quỳ một gối rồi cúi đầu chào cô bé.
Và rồi điều bất ngờ đã xảy ra.
“…”
Gyeoul tiến lại gần với nụ cười dịu dàng, rồi nhẹ nhàng vỗ lên chiếc mũ sắt của anh.
“Tiểu thư…!”
Cảm động đến nghẹn lời, người bảo hộ lại thử dang tay ôm thêm lần nữa… nhưng một lần nữa, Gyeoul tránh đi.
Người bảo hộ lại hơi thất vọng.