Bom đang nằm dài trên ghế sofa. Cô mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, thắt cà vạt và váy caro màu nâu. Mái tóc màu cỏ non xõa ra tán loạn, còn hai tay thì đan lại đặt gọn gàng trên bụng. Vì thấy cô đang lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà, anh mới hỏi:
“Không đi học à?”
Bom ngẩng đầu lên.
“Có chứ.”
“Sao lại không đi?”
“Sao à?”
“Hôm nay có tiết mà. Em nên đi học chứ.”
Bom nhìn lơ đãng đâu đó như đang nghĩ ngợi, rồi đáp lại sau một hồi.
“…Tại sao nhỉ?”
Hôm đó, anh không đi cùng bất kỳ đứa nào cả.
“Hôm nay em tự đi nhé.”
Yeorum rời khỏi nhà một mình.
“Em cũng đi! Em có bài tập nhóm với tụi bạn nữa~!”
Kaeul cũng tung tăng đi theo.
“…Ăn thôi.”
Gyeoul cười mãn nguyện khi người bảo hộ nhấc túi cám gà lên một lần nữa.
“Cho nó ăn thêm chút nữa nha.”
“…Thêm nữa hả?”
“Ừ, tiểu thư. Phải vậy thì con này nó mới mọng thịt… à không, lớn lên được chứ!”
Gyeoul và người bảo hộ ở lại trong bếp để tiếp tục cho gà con ăn. Chú gà con kêu chíu chíu như muốn nói: “Ngươi định thử thách giới hạn của ta sao?” bằng một giọng đầy hân hoan.
Thế là phòng khách, lần đầu tiên sau bao lâu, bỗng trở nên yên ắng. Nhưng…
“Em đã nghĩ kỹ rồi.”
Bom ngồi bó gối dưới sàn, cất tiếng.
“Em vẫn không tìm ra lý do để đến lớp.”
“Lý do?”
“Ừm… như Yeorum và Kaeul ấy, họ thích đi học, thích gặp bạn bè đúng không.”
Quả thật là vậy.
“Còn em thì không hứng thú lắm.”
“…Vậy à?”
“Đến đó nghe giảng, học bài, làm bài kiểm tra, làm quen người mới… Tất cả đều ổn. Nhưng em nghĩ là mình không cần phải làm những chuyện đó.”
“Nhưng thành tích của em đâu có tệ.”
Học kỳ trước, Bom được điểm A cho tất cả các môn. So với Kaeul với điểm trung bình B+, và Yeorum là B-, thì kết quả của cô khá xuất sắc.
Thế nhưng Bom lại lắc đầu, môi chu lại như thể chẳng hứng thú gì.
“Em cố tình làm sai vài câu.”
“Tại sao?”
“Vì chẳng có lý do gì để được điểm cao cả.”
Nghĩ lại thì, việc Bom chỉ nhận điểm A dù chỉ học tà tà thật là lạ—so với Kaeul gần như không học tí nào, và Yeorum thì ngủ suốt giờ. Dẫu vậy họ vẫn đạt kết quả như vậy. Rốt cuộc thì cả ba đều là rồng, những sinh vật ghi nhớ mọi thứ chỉ sau một lần nhìn thấy.
Nghĩ kỹ hơn, có lẽ anh chưa bao giờ thật sự quan tâm đến chuyện học hành của Bom. Anh cứ ngỡ cô sẽ tự lo được, như mọi việc khác từ trước đến giờ.
Khi anh vẫn còn đứng đó im lặng, Bom khẽ kéo tay áo cardigan của anh rồi ra hiệu bảo ngồi xuống. Anh ngồi xuống cạnh cô.
“Em hỏi được không?”
“Ừ.”
“Tại sao loài người phải đi học?”
“Để được giáo dục.”
“Vậy sao lại cần điểm cao?”
“Vì nếu thắng được trong cuộc cạnh tranh, họ sẽ có tương lai tốt đẹp hơn.”
“‘Tương lai tốt đẹp’ là gì cơ?”
“Ai mà biết. Có thể là tiền bạc, các mối quan hệ tốt, một gia đình hạnh phúc… đại loại vậy.”
“Ahjussi cũng từng cạnh tranh vì mấy thứ đó à?”
Anh không trả lời ngay. Những vòng hồi quy nối tiếp khiến anh hiếm khi nghĩ theo cách của một con người bình thường. Anh cần thời gian để cân nhắc.
“Không.”
Nghĩ lại thì, người duy nhất anh từng cạnh tranh, chính là bản thân mình.
“Hmm…”
Bom nghịch nghịch phần tóc mái. Chúng đã dài hơn lông mày và giờ đang ở độ dài khá vướng víu.
“Vì em là rồng, nên đâu cần tiền. Khi cần thì em có thể kiếm được mà.”
“…”
“Cũng chẳng cần mối quan hệ. Em không cảm thấy cô đơn nên không cần ai bên cạnh.”
“…”
“Còn một gia đình hạnh phúc thì… em không tưởng tượng nổi nó là như thế nào nữa. Vì nhà em trước giờ không như vậy.”
Lần đầu tiên anh được nghe cô nói về tộc Lục long. Dẫu vậy, tiêu chuẩn sống của cô rõ ràng khác biệt với con người.
“Vậy em sống để làm gì?”
“Hmm, để hạnh phúc…?”
“Vậy điều gì khiến em thấy hạnh phúc?”
“Em đã hạnh phúc rồi mà.”
“Sao lại hạnh phúc?”
“Thì… Ở phòng 301 này vui mà. Dù chẳng có gì đặc biệt, sống cùng Yeorum, Kaeul và nhìn Gyeoul lớn lên, là em thấy vui rồi. Ahjussi cũng buồn cười nữa.”
“…Thế nên không cần đến lớp?”
“Ừ.”
Anh nhớ lại những Lục long ở các vòng hồi quy trước.
Lần đầu gặp là ở vòng thứ ba—rồng khi đó là họa sĩ, suốt ngày ru rú trong phòng. Vòng thứ tư thì là nhà điêu khắc. Thứ năm, nó vẽ tranh đâu đó ở châu Âu. Thứ sáu, nó viết tiểu thuyết, cũng ở châu Âu. Lần thứ năm và sáu thì nó bị anh bắt giữa chừng, nhưng ở vòng ba và bốn, nó cũng chẳng đạt được gì đáng kể.
Quá khác so với Bom hiện tại—một người tưởng như có thể làm được mọi thứ, nhưng ở các kiếp trước lại chưa từng thành công một lần nào. Vì sao lại như vậy?
“Mà em nghĩ chuyện này không phải chỉ của riêng em.”
Bom bất ngờ chuyển chủ đề.
“Sao cơ?”
“Ahjussi cũng thế mà. Ngoài chăm tụi em với đi bắt quỷ, thì anh chẳng làm gì cả.”
“…”
“NEET chính hiệu luôn.”
“…”
“Còn như kẻ bắt cóc nữa.”
Cô khúc khích cười, “Hihi”. Giọng cười nhẹ nhàng lan tới tai anh.
“Sao ahjussi sống vậy?”
Vì không khí như thế, câu hỏi đột ngột ấy khiến anh hơi khựng lại.
Đó là một câu hỏi khó.
Đã từng có lúc anh đặt ra mục đích sống cho bản thân—rằng mình sẽ làm gì, trở thành ai. Nhưng sau quá nhiều thất bại lặp lại, những mục tiêu ấy dần trở nên mơ hồ. Thứ duy nhất còn sót lại chỉ là một mục tiêu trừu tượng, xa xôi, được anh bám víu qua từng kiếp sống.
Và điều đó, không phải chủ đề nên bàn với lũ rồng con.
Khi không nhận được câu trả lời, Bom xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh. Biểu cảm vẫn khó đoán, nhưng ánh nhìn rõ ràng đang thúc giục anh phải trả lời.
“Chuyện đó em không cần biết.”
“Thấy chưa. Lại nghiêm trọng hóa vấn đề.”
Bom mỉm cười.
“Lần nào cũng vậy mà…”
“Thật sao?”
“Ừm. Giờ em quen rồi.”
Anh quyết định đổi chủ đề.
“Vậy… tụi mình làm gì đó cùng nhau nhé?”
“Hử?”
“Thử gì mới mới đi. Biết đâu lại tìm được điều gì thú vị.”
“Liệu có không nhỉ?”
“Ít ra còn hơn nằm không.”
Bom gật đầu, rồi đi vào phòng. Một lát sau, cô trở ra với chiếc áo nỉ rộng và chiếc quần short đơn giản.
“Vì em là Lục long, sao không thử tạo ra thứ gì đó?”
“Cũng được. Làm gì giờ ta?”
Anh nhớ lại ba thứ mà các kiếp trước cô đều thất bại: vẽ, viết tiểu thuyết và điêu khắc. Ý định của anh là thử tìm ra lý do vì sao lại thất bại.
“Thử vẽ nhé.”
---------------------------------------------
Bên trong phòng Bom, trên chiếc bàn. Cô tắt đèn và dùng ma thuật 【 Thắp sáng (D) 】 như một chiếc đèn bàn. Ánh sáng ấm chiếu rọi lên tấm toan trắng tinh.
Bên cạnh là màu nước, bút chì màu và bút sáp—tất cả đều là quà Bom từng mua cho Gyeoul.
Cô cắn nhẹ dây buộc tóc, gom tóc lại một bên rồi cột gọn lên. Chiếc cổ trắng ngần lộ ra dưới ánh sáng mờ ảo.
“Muốn vẽ gì nào?”
“Đợi chút.”
Bom nắm lấy cổ tay Yu Jitae. Khi anh định rút tay ra, cô càng siết chặt hơn.
“Ở yên đó.”
Sau đó, cô xắn tay áo anh lên tới khuỷu.
“Vậy vẽ gì giờ?”
“Chưa nghĩ ra. Chân dung? Tĩnh vật?”
“Còn hoa hay phong cảnh thì sao? Giờ là mùa xuân mà.”
“Em không ngại, nhưng mà… ahjussi không biết vẽ hoa hay phong cảnh đúng không?”
“Nhưng chẳng phải em mới là người vẽ sao?”
“Tụi mình phải cùng vẽ cơ mà. Vậy nên không vẽ hoa hay phong cảnh được đâu.”
Cô nói như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
“Anh biết vẽ.”
“Thậậậậậtt hả?”
“Một bông hoa thì cũng không khó đến mức đó.”
“Thế vẽ thử coi.”
Yu Jitae đặt tay lên hộp sáp màu.
Hoa à...
Lần cuối cùng anh thấy một bông hoa, là khi nó nở rộ trong thế giới sụp đổ bên trong giấc mơ của Noah. Vì thế, anh cầm lấy cây sáp màu xám. Ở bên cạnh, Bom nhoẻn miệng cười khúc khích.
“…”
Bông hoa anh vẽ xong có phần đầu cúi gằm, u ám một màu xám xịt.
“Cái này là... cái gì vậy trời.”
Bom bật cười thành tiếng. Chính anh cũng thấy nó chẳng giống hoa chút nào.
“…”
Yu Jitae đưa tay lấy một tờ giấy mới. Khi anh định đẩy bức tranh cũ sang một bên thì Bom ngăn lại.
“Anh làm gì đó. Lãng phí quá.”
“Nó đâu giống hoa đâu.”
“Không không, vẫn là hoa mà. Nó xám xịt, rũ đầu, hơi buồn nhưng vẫn là hoa.”
“Chẳng phải vẽ lại từ đầu thì hơn sao? Anh nghĩ là hỏng rồi.”
“Hmm…”
Cô nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi lắc lắc.
“Tội nghiệp cho bông hoa.”
“…”
“Ít nhất thì... đặt tên cho nó đi.”
“Cho hoa?”
“Chứ sao? Mấy bức vẽ người ta thường đặt tên mà.”
Yu Jitae ngẫm một lát rồi mở miệng. Bông hoa ấy đã nở khi thế giới của Noah sụp đổ, vì vậy cái tên hợp nhất có lẽ là…
“Apocalypse.” (Tận thế)
Bom lắc đầu, mặt nhăn nhó như vừa uống phải thứ gì đắng ngắt.
“Nghe kỳ lắm hả?”
“Ừ đó.”
“…”
“Để em vẽ bù cho đẹp hơn, rồi mình đặt tên theo nó nha.”
“Được thôi.”
Bom làm ướt cọ vẽ rồi bắt đầu vẽ một bông hoa mới ngay phía sau bông hoa xám. Những ngón tay của cô vẽ nên thân cây, lá, và cánh hoa. Cô mải mê đến mức chẳng nhận ra đầu lưỡi mình đang thò ra một chút.
Không lâu sau, một bông hoa mới đã hiện ra phía sau bông hoa cũ. Những cánh hoa được tô màu hồng nhạt.
“Anh thấy sao?”
Đúng như dự đoán, Bom vẽ cũng chẳng giỏi lắm — nhưng vẫn tốt hơn anh nhiều.
“Trông ổn đấy.”
“Nn.”
“Đặt tên gì?”
“Umm… astral projection?” (Linh thể xuất hồn?)
Cô nàng bật cười.
Sau khi nghe vậy rồi nhìn lại bức tranh, anh cảm thấy đúng là bông hoa hồng kia trông như đang có một linh hồn xám xịt thoát ra khỏi nó thật.
“Nghe cũng hay.”
“Đùa đó mà.”
“…Vậy tên thật là gì?”
“Hay là vừa vẽ nền vừa nghĩ đi?”
“Được.”
Yu Jitae bắt đầu tô nền cùng Bom. Anh không biết vẽ cỏ thế nào, nên bắt chước Bom, dùng màu xanh vẽ những đường gấp khúc như răng cưa mô phỏng cỏ dại.
Trong lúc đang vẽ, Bom lẩm bẩm, như nói với chính mình.
“Em là Lục long mà.”
“Ừ.”
“Nên em đã thử trồng rất nhiều hoa.”
“…”
“Biết không, hoa tuy nhỏ và mong manh nhìn vậy, nhưng thật ra mạnh mẽ lắm. Chúng có thể mọc ở bất kỳ đâu — từ đất hoang khô cằn cho đến đống đổ nát.”
“Ra vậy.”
“Dù chỉ tồn tại một thời gian ngắn thôi, chúng vẫn để lại dấu vết — như để chứng minh rằng chúng từng sống ở nơi đó.”
Anh gật gù bâng quơ rồi vẽ thêm một mặt trời vàng ở góc giấy. Bom tròn mắt “Ohh” rồi gật đầu ra chiều hài lòng.
“Là mùa xuân đó, ahjussi.”
“Ừ ha.”
“Anh có thích mùa xuân không?”
“Ai biết.”
“Không thích à?”
“Chưa từng nghĩ tới.”
“Nn. Vậy hả.”
Bản nháp đầu tiên của bức tranh sắp hoàn thành.
“Đặt tên gì cho nó?”
“Flower.”
“Nghe hời hợt ghê.”
“…”
“Làm ơn nghiêm túc như lúc đặt tên cho tụi em đi.”
Anh không nói với cô rằng lúc đặt tên cho họ, anh cũng chọn đại. Bom vừa tô thêm một lớp màu xám lên bông hoa kỳ quặc của Yu Jitae, vừa hỏi:
“Thử lại nha. Tên gì?”
“…Flower.”
Mắt cô nàng giật nhẹ.
“Không thích. Thiếu thành ý quá chừng.”
“Astral projection.”
“Thôi đi mà, nghiêm túc chút coi.”
“…Flower’s astral projection?” (Linh thể của bông hoa)
Không hài lòng, Bom nghiêng người về phía anh, và đầu cọ vẽ dính màu xám vô tình chạm vào mặt Yu Jitae.
“Aht.”
“…”
“Xin lỗi. Lỡ tay thôi.”
Anh lắc đầu nhẹ rồi lau đi vệt màu. Dù sao nếu muốn, anh hoàn toàn có thể tránh được.
Nhưng anh cảm thấy một tia tinh quái ánh lên trong mắt cô. Nghĩ kỹ thì, mọi điều kiện đều hội đủ — cả hai đang ngồi gần tới mức chân chạm nhau, và bầu không khí cũng khá dễ dãi cho một trò nghịch ngợm.
Ngay lúc anh đang nghĩ “Chắc sắp tới rồi đây”, Bom vung cổ tay một cái, hất màu ra.
“Này, này.”
Bom vừa cười khúc khích vừa tiếp tục vẩy màu khắp nơi.
Yu Jitae đưa tay che mặt và giành lấy cọ vẽ từ tay cô. Bom lập tức ngưng cười, nhưng ánh nhìn vẫn long lanh tinh nghịch.
“Dừng lại.”
“Sợ quá đi~”
“…”
Cả hai lặng im không nói gì. Không khí chợt trầm xuống như vừa có gì thay đổi. Nhưng rồi, Yu Jitae bắt đầu lắc cây cọ anh giành được.
“Kyaaa—!”
Màu nước xám bắn tung tóe, và Bom lập tức bật dậy chạy ra phòng khách. Ở lại một mình trong phòng, Yu Jitae từ tốn đứng dậy và lau những giọt màu vương trên mặt cùng sàn nhà.
-----------------------------------------
Gyeoul, đang nằm ngủ trưa ở phòng khách, mở mắt vì nghe tiếng động ồn ào.
“…?”
Cô bé thấy Bom-unni đi ngang. Trên má chị ấy có một vệt màu xám, trông như một nốt ruồi to tướng.
Cái gì thế nhỉ? Vì tò mò, Gyeoul rón rén bước xuống khỏi ghế sofa và lén đi theo. Cô bé nhìn trộm qua khe cửa khi thấy Bom bước vào nhà vệ sinh.
Bom đang đứng yên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh của chính mình trong gương. Cô nghiêng đầu vài lần, rồi dùng ngón tay chấm vào vết màu trên má và kéo thành năm nhánh nhỏ.
Một thứ gì đó dần hiện lên.
Trông giống, và quả thực là một bông hoa màu xám.
Chỉ khi ấy, Bom mới khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng lau vết màu ấy đi.