Ngay cả Lục long cũng không phải là kẻ toàn tri — đó là kết luận mà Yu Jitae đi đến. Nếu Bom hiểu thêm chỉ một chút về con người thật của anh, hẳn cô bé đã không nói ra những lời như thế.
Phải rồi, vấn đề nằm ở đó. Bom không biết chính xác anh là người như thế nào.
Anh chưa từng kể với các “đứa trẻ” về phần con người tăm tối của mình. Chẳng có lý do gì để làm vậy cả. Để mang lại cho bọn trẻ những ngày tháng yên bình và những ký ức hạnh phúc, tốt hơn hết là đừng để chúng biết quá khứ của anh.
Chỉ cần lũ rồng hạnh phúc, như thế là đủ với một kẻ hồi quy như anh. Anh chưa từng mong chúng đến gần mình hơn mức cần thiết, và bản thân anh cũng chưa từng muốn tiến đến gần ai cả. Lẽ đương nhiên, anh cũng không cố gắng khiến chúng thích mình.
Chỉ là, đã từng có một lần thất bại vì không hiểu gì về “cuộc sống thường nhật”, và thế là hiện tại bọn họ mới cùng nhau sống một cuộc sống như vậy.
“…”
Chính vì thế, anh không thực sự thích tình cảnh hiện tại cho lắm.
Một vệ sĩ đứng cạnh người nổi tiếng — đó là khoảng cách, là mức độ quan hệ mà anh mong muốn. Chẳng lẽ Bom tưởng rằng anh đã trở thành người trong gia đình cô bé rồi sao?
“Cho nên, đừng đánh trống lảng nữa nhé?”
“…”
“Giờ thì, hãy chứng minh đi.”
Bom đứng dậy và bước tới chỗ anh. Khi đến gần trong tầm với, cô bé nhìn thẳng vào mắt anh rồi hơi quay mặt đi. Hai tay đặt lên hông, ngay phía trên chiếc áo sweatshirt rộng thùng thình.
“Chứng minh cái gì.”
“Em vừa nói rồi mà. Làm thử ‘Doonga Doonga’ đi.”
Nói đoạn, cô kéo phần sau chiếc áo lên. Áo ôm sát vào eo, để lộ toàn bộ đường cong từ xương sườn xuống eo, rồi kéo dài đến tận khung xương chậu.
Bom lại nhìn thẳng vào mắt anh. Trong ánh mắt ấy giờ đây không còn dấu vết gì của sự lúng túng hay ngập ngừng. Khác hẳn với lần trước khi cô bé tỏ ra khó chịu lúc anh đưa tay lại gần.
Tại sao khi đó cô lại có vẻ ghét bỏ, còn bây giờ thì lại chẳng sao cả? Yu Jitae không hiểu nổi những cảm xúc mong manh và phức tạp của một con rồng con.
“Nn?”
Dẫu còn vụng về trong chuyện sống đời thường và giao tiếp, Yu Jitae vẫn rõ một điều: Bom đang cố làm anh bối rối. Và cách của cô bé không sai — anh quả thực bắt đầu thấy khó xử thật rồi.
“Nn…?”
Bom bước thêm một bước. Yu Jitae nhìn vào khuôn mặt cô bé, mặt vẫn thản nhiên như mọi khi. Nhưng anh không nghĩ ra được lời nào hay hành động nào hợp hoàn cảnh, nên chỉ đứng yên, im lặng.
Bom lại tiến thêm một bước nữa.
“Mau lên…”
Phần bụng của cô bé đã gần như chạm vào mũi anh, khiến Yu Jitae phải quay mặt đi. Chỉ từ hành động nhỏ ấy, Bom đã hiểu rõ ràng anh đang rối trí đến mức nào.
“Không làm hả?”
Bom cố nén cười. Cô tiến sát thêm, rồi lấy bụng chạm nhẹ vào đầu Yu Jitae.
Anh nghiêng đầu né đi, ngước lên nhìn Bom.
Cô bé không nhịn được nữa.
“Kyaa…!”
Buông tay khỏi eo, Bom cười phá lên đến mức mất thăng bằng và lăn vào góc ban công. “Anng– hakk…! Kyaha!” Cô vừa cười vừa run lên, cười đến lăn lộn trên sàn. Trông cứ như đang co giật vì cười, hai chân cô bé đạp loạn cả lên.
Yu Jitae thở dài, khẽ lắc đầu.
------------------------------------------------
Sau một lúc lâu cười ngặt nghẽo, Bom mới thở hắt ra, lấy lại bình tĩnh.
Anh quyết định hỏi luôn.
“Có gì buồn cười thế.”
Bom lau nước mắt đọng nơi khoé mắt, ngẩng đầu lên.
“Thì nó cứ buồn cười thôi. Ahjussi mà cũng biết lúng túng nữa cơ.”
“Anh đâu có lúng túng.”
“Hnng. Vậy à.”
“…Thế tại sao chuyện đó lại buồn cười?”
“Đương nhiên là buồn cười rồi. Ai mà làm cho ahjussi bối rối được chứ?”
Một cơn gió xuân dịu nhẹ lướt qua ban công, mái tóc màu cỏ của Bom khẽ bay lên. Cô mỉm cười.
“Nếu không phải là em.”
--------------------------------------------------
Trên bàn đặt một con cá và một con thỏ.
Bom hỏi:
“Thế nào rồi?”
“Em mới đúng là người cần hỏi.”
“Với em thì... cũng tạm thôi.”
Như đã dự đoán, điêu khắc vẫn là thất bại — giống như ở vòng lặp trước.
Nếu là con người bình thường, chỉ thử một lần anh đã chẳng kết luận vội vàng như vậy. Nhưng cô bé là rồng. Mà đã là rồng, thì suy nghĩ hay giá trị sống rất hiếm khi thay đổi.
“Dù sao thì em cũng làm tốt rồi.”
“Chỉ là... em không thấy có chút cảm xúc gì với bức tượng mình làm cả.”
Bom đưa tay đẩy nhẹ bức tượng hình con thỏ mình làm. Nó đổ nhào.
Vẽ, điêu khắc, viết lách — lý do điêu khắc thất bại là vì cô bé “không cảm thấy chút tình cảm nào với tác phẩm của mình”.
“…”
Hơi hụt hẫng. Vẽ thì là vì “không muốn vẽ đẹp”. Điêu khắc thì là “không thấy yêu thích với tác phẩm”. Lý do chẳng có gì to tát hay cao siêu.
“Giờ làm gì tiếp đây?”
Cảm giác như cái sau cũng sẽ giống mấy cái trước. Nhưng dù vậy, anh vẫn quyết định thử thêm lần nữa.
“Muốn viết tiểu thuyết thử không?”
“Tiểu thuyết á?”
Bom trầm ngâm một lúc, rồi vẻ mặt cô bé sáng lên đôi chút.
“Nghe hay đấy.”
Vì bất ngờ, anh hỏi thêm:
“Em từng định viết tiểu thuyết sao?”
“Có chứ. Hồi còn nhỏ, em hay lén trốn khỏi hang mà không để người lớn biết. Khi đó em thấy rất nhiều hồn ma.”
“Thật sao?”
“Ừ. Em thấy chuyện đó rất thú vị, nên nghĩ là chắc viết truyện dựa trên trải nghiệm đó cũng được.”
“Thế định viết thể loại gì?”
“Umm… kinh dị?”
Một con Lục long viết truyện kinh dị? Không biết còn sự kết hợp nào lệch tông hơn thế không?
Dù sao thì, trông cô bé có vẻ hứng thú hơn trước.
Nếu là truyện kinh dị, những trải nghiệm cùng Yu Jitae suốt thời gian qua có thể sẽ hữu ích. Nhất là khi họ đã từng đối mặt với quỷ dữ, có không ít tình huống giống như bước ra từ truyện ma.
Nếu điều đó thực sự khiến nội tâm cô bé thay đổi, thì lần này biết đâu Bom sẽ viết được một cuốn tiểu thuyết — điều mà ở vòng lặp thứ sáu cô bé chưa làm được.
“Được. Thử xem.”
“Vâng. Còn ahjussi thì sao?”
Yu Jitae lắc đầu. Vẽ, điêu khắc đã không hợp, viết tiểu thuyết lại càng không phải thứ dành cho anh.
“Lần này cứ thử một mình đi.”
“Vâng.”
Bom ngoan ngoãn gật đầu.
Ngày hôm đó, Bom đi lại trong nhà với một thiết bị hologram trên tay, gõ bàn phím ở phòng khách hoặc phòng riêng. Sau đó, cô bé còn không biết từ đâu lôi ra được một chiếc kính gọng tròn to đùng.
“Đeo cái này trông giống nhà văn hơn hẳn nhỉ? Nhìn ổn không?”
Chẳng biết thế nào mới gọi là “ổn”, nhưng với anh thì có gì mà không ổn đâu. Yu Jitae hời hợt gật đầu.
Khác với khi vẽ hay điêu khắc, lần này Bom thực sự tập trung. Dĩ nhiên, “giai đoạn lệch nhịp” của cô bé vẫn tiếp diễn, đến mức cô cúp học hơn nửa số tiết trong vài ngày sau đó.
Lair là học viện quân sự nên chuyện điểm danh rất nghiêm ngặt. Có một giảng viên gọi đến từ phòng giáo vụ, thắc mắc về tình hình học hành gần đây của Bom. Yu Jitae viện cớ cô bé bị ốm, và thấy Bom đang ngồi bên cạnh mỉm cười, tay vẫn không ngừng gõ bàn phím.
Không giống như vẽ và điêu khắc — thứ khiến cô bé chán ngay trong ngày đầu tiên — tiểu thuyết lần này kéo dài đến tận bốn ngày. Có vẻ như cô bé đã thật sự tìm được thứ gì đó hợp với mình.
Tuy nhiên…
Sang đến ngày thứ năm, vẻ mặt của Bom khi viết bắt đầu thay đổi — và không phải theo hướng tích cực.
“Có chuyện gì à?”
“…”
Môi trề ra, mặt cau có gấp đôi bình thường, cô bé hết nhìn màn hình lại nhìn Yu Jitae.
Rồi khẽ lắc đầu. Trông có vẻ hơi khó chịu, nhưng cô vẫn tiếp tục gõ phím.
Anh quyết định sẽ chờ xem thêm một chút.
Vào khoảng hai giờ sáng, có tiếng gõ cửa phòng Yu Jitae.
“Ừ” anh đáp, và Bom hé mở cánh cửa, thò đầu nhìn vào trong phòng.
“Anh đang ngủ à?”
Kẻ hồi quy lắc đầu. Cô thở dài, vẫn đeo cặp kính gọng tròn trên mặt.
“Sao thế?”
“Em… thấy hơi bí khi viết tiểu thuyết.”
“Lại đây ngồi đi.”
“Un.”
Cô ngồi xuống mép giường của anh.
“Có chuyện gì?”
“Vì đây là tiểu thuyết kinh dị mà, nên phải có nhiều hồn ma đúng không?”
“Chắc vậy.”
“Khi ma xuất hiện thì nhân vật chính phải sợ hãi. Nhưng em cố hoài mà không lột tả được cảm giác sợ đó.”
“Nhưng em từng bảo là em đã gặp ma rồi mà.”
“Đúng thế. Em từng thấy cả ma lẫn undead… nhưng lúc đó em lại không thấy sợ lắm.”
Thật ra, một con rồng mà lại sợ ma thì cũng hơi kỳ quặc thật.
Lũ rồng con nhìn sơ thì giống con người, nhưng có những điểm rất khác biệt. Có lẽ vì thế mà dù cố gắng, cô vẫn chẳng mấy khi nhận được phản hồi tích cực khi viết tiểu thuyết trong vòng lặp thứ sáu.
“Rồi sao nữa?”
“Em đã suy nghĩ mấy ngày rồi. Và… có một lần duy nhất trong đời em thấy thực sự sợ hãi, anh biết không…?”
Bom liếc nhìn Yu Jitae. Dù chưa nghe rõ, hắn cũng mơ hồ đoán được đó là khi nào.
“Là ngày đầu tiên em gặp anh à?”
“Ừ. Ngày em bị bắt cóc.”
Khỉ thật.
“Rồi sau đó?”
“Anh có thể… đóng vai con ma được không?”
“…”
Không phải là hắn không làm được, chỉ là… chẳng có hứng làm theo yêu cầu của cô.
“Em cũng từng sợ khi bị cuốn vào vụ lệch không gian còn gì.”
“Nhưng đó đâu phải sợ ai cụ thể.”
“Khác nhau sao?”
“Ừm… kiểu như, vụ lệch không gian thì giống một đêm u ám đáng sợ. Nó tự thân đã rùng rợn rồi, nhưng mà truyện kinh dị thì phải có một con ma thật sự cơ.”
“…Ừm, nghe cũng hợp lý.”
Dù nghe cô giải thích, kẻ hồi quy vẫn không mấy hứng thú.
Khác với lần Yeorum muốn học ánh mắt của anh để dọa bọn phóng viên, Bom lại muốn trải nghiệm một tình huống khiến bản thân run sợ, nhưng không phải là nỗi sợ để lại ám ảnh mãi mãi sao?
Vậy nên anh giữ im lặng.
“Anh không muốn à? Không sao đâu nếu anh không thích…”
Anh nghĩ cô bỏ cuộc khá dễ dàng.
“Anh cũng biết từ chối mà, ahjussi. Thôi… cũng chẳng ai ép anh đâu mà…”
Nhưng cô vẫn lải nhải mãi.
“Vẽ cũng không xong, tạc tượng cũng chẳng ra gì… giờ đến cả tiểu thuyết cũng vậy. Em cứ tưởng lần này là mình làm được cơ mà…” Nói rồi, cô tháo kính ra và ném vào thùng rác.
“…Giờ thì làm gì tiếp đây nhỉ?”
Anh cảm nhận được sự phản kháng toát ra từ cả cơ thể nhỏ nhắn ấy. Không còn cách nào khác, Yu Jitae đành gật đầu đồng ý. Bom cũng khẽ gật đầu, khuôn mặt sáng lên.
“Vậy thì, em sẽ ngồi viết ở đây. Anh làm em sợ từ phía sau nhé.”
“Ý em là hù cho giật mình?”
“Hơi mạnh tay hơn chút. Tí ác hơn xíu.”
“Miêu tả kỹ hơn xem nào.”
“Ừm, chuyện nó thế này…”
Trong tiểu thuyết, một nữ tội phạm trốn lên núi và phát hiện ra một căn chòi. Cô sống bình yên ở đó, sau còn mời bạn bè đến chơi, rồi đưa cả người yêu đến. Thật ra, cô đã giết chủ nhân căn chòi để chiếm lấy nơi này, và linh hồn của người bị hại quay về làm ma để trả thù.
“Ahjussi biết cảm giác trả thù chứ?”
“Biết.”
“Anh hiểu cái cảm giác đó mà, đúng không? Cái cảm giác… sắp có chuyện lớn xảy ra ấy.”
Cảm giác như sắp có chuyện lớn xảy ra à…?
“Được rồi.”
Màn nhập vai bắt đầu.
Bom tắt đèn, ngồi trước bàn làm việc của Yu Jitae và cầm bút viết vào cuốn sổ. Trong lúc đó, kẻ hồi quy từ từ đứng dậy.
Sắp có chuyện lớn xảy ra… Không cần quá nghiêm túc, anh chỉ cần tạo cho cô cảm giác chân thật.
Anh nghĩ thầm: Ta là chủ nhân căn chòi này. Người phụ nữ ấy đã giết ta, cướp đi nơi chốn của ta.
Trong một hồi ức mờ nhạt của vòng lặp xa xôi, anhtừng bị một người phụ nữ cướp mất điều gì đó và rồi đã trả thù cô ta.
Khi đó mình làm thế nào nhỉ…?
Chắc là… Mình đã lặng lẽ bước đến từ phía sau. Khi ấy, cô ta đang ngồi trước bàn, vừa ăn vừa cười. Giống hệt bây giờ—cô gái tóc xanh cũng chẳng nhận ra sự hiện diện của anh. Anh vòng tay ôm cô từ phía sau, rồi đưa tay chạm lên cổ. Khi cảm nhận được bàn tay xa lạ kia, người phụ nữ ấy mới nhận ra có kẻ đứng sau lưng. Anh áp môi lại gần tai cô, và thì thầm:
“Có vẻ cô đang vui lắm nhỉ.”
Rồi anh siết lấy cái cổ mảnh khảnh bằng bàn tay to bè, thô ráp của mình…
“…!”
Ngay khoảnh khắc ấy, Bom quay phắt lại, ánh mắt hoảng loạn chưa từng thấy.
Đến mức đó à? Không thể nào. Anh đâu có ý định dọa cô thật, càng không có sát ý như ngày xưa. Yu Jitae chỉ đơn giản mô phỏng lại hành động thôi mà.
“…Bom, em ổn chứ?”
“Ah… ah, ah… Dạ, ổn.”
Nhưng sắc mặt cô thì không ổn chút nào. Anh nhận ra điều đó ngay.
Bom khẽ ngoảnh mặt đi, siết chặt tay lên ngực rồi cúi đầu, lặng lẽ bước về phía cửa.
“Anh xin lỗi nếu làm em hoảng. Anh chỉ định tạo cảm giác như sắp có chuyện xảy ra, chắc là hơi quá tay rồi.”
“Không… Em thật sự không sao đâu.”
Cho đến tận cuối cùng, cô không hề quay đầu lại, chỉ đóng cửa cái rầm như thể đang bỏ chạy. Anh đã cố kiềm chế… nhưng dường như vẫn thất bại. Bị bỏ lại một mình, kẽ hồi quy đưa tay gãi sau gáy, đầy lúng túng.
Chính vì thế mà mình không muốn làm.
---------------------------------------------
Về đến phòng, Bom dựa lưng vào cánh cửa. Chỉ đến lúc này, cô mới dám thở ra hơi thở bị kìm nén suốt từ nãy giờ.
Cô sợ đến nỗi trán và má nóng ran, tim cũng đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cô tưởng là anh chỉ tới gần rồi hù mình giật mình thôi. Nào ngờ anh lại thật sự ôm chầm lấy cô từ phía sau…
Nghĩ lại một lần nữa, cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, đầy nóng bỏng.
Đôi môi run run khẽ nhếch thành một nụ cười mỏng. Và cô thì thầm, như tự nhắc nhở bản thân:
“Nguy hiểm thật đấy…”