Kidnapped Dragon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

42 176

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

26 175

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

49 84

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

(Đang ra)

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Karasuma Ei

Câu chuyện xoay quanh cuộc tình lãng mạng giữa cặp nhân vật chính và một chút sự trừng phạt dành cho kẻ phản bội.

11 18

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

34 130

Web Novel - Chương 108: Kiếm tìm giấc mơ (2)

Sáng hôm sau, Yu Jitae lấy chiếc đồng hồ quả quýt ra khỏi túi.

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX)】 xác nhận thời gian hiện tại: [9 giờ sáng].

Lần này, nó thông báo sớm hơn.

Nhưng mà… sai rồi.

【 Vintage Clock (EX) 】: ?

Giờ thực tế mới là 8 giờ 59 phút sáng.

【 Vintage Clock (EX) 】: …

Vẫn còn một phút nữa mới đến 9 giờ, và một phút này cực kỳ quan trọng. Nhiệm vụ hằng ngày sẽ được làm mới đúng vào 9 giờ sáng.

Như thường lệ, Yu Jitae mở ứng dụng [School Competition] và kiểm tra danh sách nhiệm vụ trong ngày.

------------------------------------

+++ Nhiệm vụ hôm nay +++

– 1. Dọn sạch Dungeon Rift of Anguish cấp C+ (5 người)

Điểm: 10

– 2. Khám phá 5 khu vực phía bắc Haytling (2 người)

Điểm: 8

– 3. Chế tạo một Pháp cụ cấp 1 (1 người)

Điểm: 80…

++++++++++++++++

Không có nhiệm vụ nào thực sự nhiều điểm.

Chỉ có phần chế tạo pháp cụ là cao, nhưng không chỉ mất vài ngày để hoàn thành mà còn không phù hợp với Yeorum. Trong trường hợp này, tập trung thắng ở các trận đấu cá nhân sẽ hợp lý hơn là theo đuổi nhiệm vụ.

Yu Jitae tắt đồng hồ rồi quay về phía bên kia ghế sofa. Bom đã lặng lẽ bò lên từ lúc nào, nằm vắt vẻo lười nhác.

“Em tính không đi thật à?”

“Ý anh là lớp học? Hôm nay em không có tiết.”

“Có mà.”

“Hehe.”

Nói dối dường như đã thành thói quen hằng ngày, nhưng cô không có vẻ gì là cố ý khiến người ta khó chịu, nên anh cũng không lên tiếng.

Hôm đó, Kaeul không có tiết buổi sáng. “Unni unni unni~!” – cô bé hét to khi vừa chạy vừa ôm chặt Gyeoul trong tay. Gyeoul thì cười tít mắt, cũng đang ôm khư khư chú gà con nay đã to cỡ trái bóng rổ.

“Unni, cái hình kia là gì vậy?”

Cô bé chỉ tay lên bức tranh treo trên tường. Bức tranh do Yu Jitae và Bom cùng vẽ treo bên cạnh một bức khác do Gyeoul vẽ (tên tranh: “Vị hoàng tử đầu to và gia đình Yu”). Bức tranh của Bom có tên là “Cứu Rỗi” – cái tên Bom nghĩ ra một cách bất mãn khi Yu Jitae định đặt là “Tận Thế”.

“Cái đó là em vẽ cùng với ahjussi hôm qua.”

“Ểh? Chỉ hai người vẽ thôi á?”

“Ừm.”

“Thế còn tụi em thì sao hả, ahjussi?”

“…”

“Cho tụi em vẽ chung với nữa chứ~!”

“…!”

Thấy Kaeul phụng phịu, Gyeoul cũng nghiêm mặt gật đầu lia lịa. Dù không rõ chuyện gì, chú gà con cũng làm theo và gật đầu theo cô bé.

Nhìn cảnh đó, Bom bật cười khúc khích.

“Mấy đứa dễ thương quá. Đang chơi gì thế?”

“Nn, cái này gọi là Doonga Doonga đó! Unni muốn chơi thử không?”

Bom liền nhập hội bằng cách ôm Kaeul ngang hông và nhấc bổng khỏi mặt đất. Kaeul vẫn ôm Gyeoul, còn Gyeoul vẫn giữ chặt chú gà con – tạo thành một tháp người nghiêng nghiêng.

Bom bắt đầu đi vòng vòng trong phòng khách, rên khe khẽ. Có vẻ điều khiến cô khó chịu không phải là trọng lượng mà là tư thế và sự thăng bằng. Kaeul và Gyeoul được nâng phía sau thì cười khúc khích không ngớt.

“Ahjussi~!”

“Ừ.”

“Anh tham gia luôn đi!”

“…Hả?”

“Làm Doonga Doonga nữa đi~!”

“…!”

Gyeoul vẫy tay như cổ vũ. Có vẻ họ muốn anh nâng cả cái tháp người quái đản ấy lên thêm một tầng nữa.

Không còn cách nào khác, Yu Jitae đứng dậy bước tới. Anh định ôm Bom từ phía sau, đỡ lấy phần eo.

Đúng lúc đó, ánh mắt anh bắt gặp Bom khi cô hơi quay đầu nhìn lại. Cái vẻ thờ ơ thường trực không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt hơi lúng túng và lặng lẽ.

Khi tay anh tiến lại gần eo cô, sự lo lắng trong ánh nhìn của cô càng rõ hơn một chút. Cái nhìn mềm yếu ấy rồi cũng né tránh khỏi mắt anh.

Có chuyện gì với cô vậy?

Trong đầu kẻ hồi quy lúc này hiện lên hai bộ phân tích quen thuộc: “Bộ phân tích Bom” và “Bộ phân tích Gyeoul”. Anh đưa tình huống hiện tại vào bộ phân tích Bom.

Họ có thân thiết không? Có, thậm chí còn thân hơn mức cần thiết.

Không khí có trầm lắng hay gượng gạo không? Không hẳn – vì Kaeul và Gyeoul đang hát mấy bài vớ vẩn như say rượu.

Từ đó, anh đi đến kết luận: có lẽ là anh đã tưởng tượng quá.

Tuy vậy, khi tay anh vừa chạm vào eo Bom, anh thấy môi cô khẽ giật. Có vẻ cô không thích.

Có lẽ Bom không thích người khác chạm vào mình, dù bản thân cô lại thường chủ động tiếp xúc với người khác.

Dù sao thì, vì chỉ muốn để lại ký ức tốt đẹp cho bọn rồng, Yu Jitae rút tay lại, quay lưng và trở về sofa. Chính vì vậy, anh không thấy ánh mắt sâu lắng của Bom dõi theo bóng lưng mình, và cách ánh mắt ấy lặng lẽ hạ thấp xuống nền nhà khi anh rời xa.

Trong lúc đó, kẻ bảo hộ liếc nhìn họ mấy lần.

Mày nhìn cái gì?

---------------------------------------

Chiều hôm đó, Kaeul đi học còn Gyeoul thì đang ngủ trưa. Yu Jitae quay sang hỏi Bom, người tiếp tục trốn học như mọi khi.

“Em thấy vẽ tranh hợp với mình không?”

Bom khẽ lắc đầu.

“Bình thường thôi. Cũng vui, nhưng không có cảm giác gì đặc biệt khi vẽ xong.”

“Em nghĩ là do đâu?”

“Hmm…” – cô nghĩ ngợi rồi lại lắc đầu. “Em chỉ thấy nó không hợp với mình. Mà em cũng không có năng khiếu nữa.”

“Năng khiếu?”

“Thật ra, nếu vẽ đúng như hình em tưởng tượng trong đầu thì chắc em sẽ vẽ đẹp hơn.”

“…?”

Trong những vòng lặp trước, tranh cô vẽ toàn là mấy bức rối rắm khó hiểu, nên lời này làm kẻ hồi quy không khỏi nghi ngờ. Nhận ra ánh mắt của anh có phần hoài nghi, Bom tròn xoe mắt.

“Gì đấy? Em nói thật mà.”

Cô lấy bút chì ra vẽ vào sổ tay. Mẫu vẽ là kẻ bảo hộ đang ngủ im như tượng gần tường phòng khách.

“Ưm… nếu vẽ thế này, rồi thế này…”

Bất ngờ thay, cô vẽ cực kỳ chính xác. Khi vẽ theo kiểu tĩnh vật, chiếc mũ giáp phức tạp của bộ giáp sống hiện lên trên giấy như một bức ảnh chụp.

“Anh thấy sao?”

“Đẹp đấy. Tại sao hôm qua em không vẽ kiểu này?”

“Không biết nữa. Hôm qua em… không muốn vẽ kiểu này.”

Vì nét mặt cô khi ấy khá phức tạp, Yu Jitae không hỏi thêm gì nữa.

Dù sao thì, một điều đã trở nên rõ ràng: trong ba thứ mà cô từng thử nhưng thất bại – vẽ, điêu khắc và viết – thì lý do cô thất bại khi vẽ là vì cô không muốn vẽ cho đàng hoàng.

“Hôm nay chúng ta làm gì tiếp đây?”

Tiếp theo là điêu khắc.

-------------------------------------------------

Gió xuân ấm áp, trời xanh trong không một gợn mây.

Khu sản xuất trong Lair cho phép cư dân thành phố học viện sử dụng các cơ sở chế tác và nghệ thuật đủ loại: nấu ăn, luyện kim, vẽ, câu cá, giả kim, điêu khắc, âm nhạc và nhiều nữa. Tại đó, Yu Jitae mua một vài khối gỗ và bộ đục điêu khắc.

“Em từng điêu khắc bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Anh cũng chưa. Mà sao lại chọn điêu khắc?”

“Ý anh là sao?”

“Thì nó không phải thứ người ta thường chọn.”

Câu hỏi ấy, thật ra anh cũng từng tự hỏi mình. Vì sao Lục long lại điêu khắc ở châu Âu? Nhưng giờ thì không còn ai có thể trả lời được nữa.

Mỗi lần anh định mua một món, Bom lại thêm món khác vào giỏ. Khuôn mặt trơ trơ như không, cô nhất quyết không chịu là người duy nhất làm việc này.

Cả hai quay về nhà và ra sân thượng.

“Em định làm gì?”

“Hmm… còn anh, ahjussi?”

Sách hướng dẫn mà họ mua có gợi ý bắt đầu với cá hoặc thỏ – độ khó thấp.

“Vì không biết bắt đầu từ đâu nên nghe theo sách đi? Ahjussi làm con cá, còn em làm con thỏ.”

“Được.”

Yu Jitae và Bom ngồi thẫn thờ ngoài ban công, bắt đầu làm theo hướng dẫn trong sách giáo khoa. Sau khi đánh dấu những chỗ cần gọt trên khối gỗ, việc tiếp theo chỉ là đục gọt theo đúng đường đã vạch. Vì cả hai đều có thể truyền mana vào vật thể, khối gỗ cứng ban đầu liền dễ dàng bị đẽo gọt như thể đậu hũ.

Shieek. Shieek.

Khối gỗ dần biến thành một khối bầu dục. Không bao lâu sau, hình dáng của một con cá hiện ra. Thân hình thuôn dài dần lộ rõ dưới phần đầu, kế đến là đôi mắt tròn, vây và mang cá cũng bắt đầu thành hình. Làm theo chỉ dẫn thì cũng không khó mấy.

Shieek. Shieek.

Trong lúc đó, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn con thỏ của Bom. Phần đầu nhô ra giữa hai tai, cổ hơi cong xuống, thân hình tròn trịa và một cái đuôi tròn xoe đáng yêu. Mải mê với việc điêu khắc, có vẻ cô cảm thấy mái tóc màu cỏ của mình vướng víu nên khẽ vén nó ra sau tai.

Shieek. Shieek.

Sau khi im lặng khoảng một tiếng, Bom lên tiếng:

“Yên tĩnh ghê ha.”

“Giờ đang là tiết học mà.”

Khu nhà ở vắng lặng đến rợn người, nên tiếng gọt gỗ vang lên nghe rõ mồn một.

“Em thích mấy lúc yên tĩnh như vậy đó.”

“Vậy à.”

“Anh không thích hả? Giọng em nhỏ lắm, mà khi ồn thì người ta đâu nghe được gì em nói.”

“…”

“Còn anh thì sao, ahjussi?”

“Anh... không quan tâm lắm, ồn hay yên tĩnh cũng được.”

“Ngay cả khi người ta không nghe anh nói gì luôn á?”

“Vậy thì khỏi nói gì luôn cho rồi.”

“Cách đó dễ thiệt á.”

“Mấy con Lục long nào cũng trầm tính như em vậy hả?”

“Không đâu. Tụi nó nói nhiều lắm.”

“Vậy hả?”

“Trừ tộc Lam long ra, rồng bên Askalifa đa số đều lắm lời lắm. Em chỉ là thuộc dạng ít nói thôi.”

Một con Lục long nói nhiều như vẹt. Anh chẳng thể hình dung nổi, vì trong đầu anh, lũ Lục long lúc nào cũng trầm mặc.

“À mà, tại đang yên tĩnh nên em hỏi thử thôi…”

“Ừ.”

“Hồi nãy á…”

“Ừ.”

“Tại sao anh lại đột nhiên không Doonga Doonga nữa vậy?”

(Vẫn đều tay di chuyển cái đục, cô đang tỉ mỉ tạo nên kết cấu lông mềm mịn của con thỏ.)

Anh bắt đầu tỉa chi tiết phần vây cá.

“Tại vì anh tưởng em không thích.”

“Sao lại nghĩ vậy?”

“Nhìn mặt em là biết.”

Họ tiếp tục trò chuyện trong giọng nói nhỏ dần.

“Anh đọc được biểu cảm của em hả, ahjussi?”

“Mình sống chung cũng nửa năm rồi còn gì.”

“Nn.”

“Vậy thì biết cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

“…”

Bom bỗng ngẩn người, như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Sao vậy?”

“Nửa năm... có được gọi là ngắn cho một mối quan hệ không ta?”

“Ai mà biết. Nhưng anh không nghĩ là ngắn đâu.”

Cùng sống trong một nhà chừng đó thời gian, nói dài cũng không sai.

“Vậy sao anh không biết?”

“Biết gì?”

“Em đâu có ghét lúc đó đâu.”

Tay anh khựng lại.

Khi từ từ ngẩng đầu lên, anh bắt gặp đôi mắt màu cỏ nhìn thẳng về phía mình. Vẫn là biểu cảm đó — khiến người ta chẳng tài nào đoán nổi trong đầu cô đang nghĩ gì.

“…”

“…”

Shieek…

Ngay khi Yu Jitae chuẩn bị gọt tiếp, phá tan khoảng lặng, thì giọng của Bom vang lên.

“Không phải là ahjussi mới là người thấy ngượng à?”

“Em nói gì lạ vậy.”

“Tại sao? Anh dễ đỏ mặt mà.”

Bom nói như thể không hiểu chuyện, nhưng thật ra lại là vì quá vô tư.

Trải qua biết bao vòng luân hồi, anh đã đánh mất phần lớn hứng thú với tình dục. Ở những vòng đầu tiên, anh từng có vô số trải nghiệm với phụ nữ, thậm chí không ngần ngại lợi dụng họ để gieo rắc nỗi sợ.

Dù vậy, anh chẳng thấy cần thiết phải kể lại chuyện đó cho cô.

Bom lại lên tiếng.

“Haizz.”

“Không.”

“Haizz~?”

“Không.”

“Em biết là em đúng mà.”

“…”

“Nếu không đúng, thì chứng minh đi.”

“…Chứng minh gì?”

“Doonga Doonga em đi.”

Gương mặt cô vẫn thản nhiên như thường lệ. Trong đầu anh, chiếc "Máy phân tích Bom" lập tức hoạt động. Xét theo môi trường xung quanh, biểu cảm, khoảng cách giữa hai người và những lần nói chuyện tương tự trước đây, rõ ràng đây lại là một trò đùa tinh quái nữa của cô.

Có vẻ như cô đang mong chờ cảnh anh bối rối khi đặt tay lên eo cô. Phía sau nét mặt vô cảm ấy, chắc hẳn cô đang chuẩn bị sẵn để phá lên cười bất cứ lúc nào.

Anh không ghét mấy trò đùa kiểu đó. Nhưng lần này, anh bắt đầu tự hỏi liệu có nên chiều theo hay không.

“Bom.”

Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, anh chọn cách vạch rõ ranh giới.

“Có lẽ vì anh luôn nghe theo em, luôn bảo vệ em... nên em nghĩ anh là người tốt.”

“Nn.”

“Em còn nhớ anh đã nói gì lúc mới gặp nhau không?”

“…Là anh không phải người tốt?”

“Ừ. Giờ anh nhắc lại lần nữa. Anh không phải là người tốt đâu.”

“…”

“Có khi còn tệ hơn em tưởng nhiều. Là một con Lục long mà em vẫn chẳng nhận ra à?”

“Không đâu.”

“Thôi. Em thông minh mà, nên chắc hiểu ý anh rồi. Chỉ vì ai đó đối xử tốt với em không có nghĩa là họ là người tốt. Dù đi đến đâu, gặp ai đi nữa. Hiểu chứ?”

“…”

Anh muốn giữa hai người chỉ toàn là ký ức tốt đẹp, nhưng cũng đồng thời muốn giữ một ranh giới – một vạch ngăn giữa hai bên.

Cô có thất vọng không? Có thể. Nhưng nỗi thất vọng này chắc chắn sẽ không đủ để làm cô sụp đổ. Bom vốn là một cô gái rất vững vàng, ngay cả trong những tình huống khắc nghiệt hơn thế này.

“Không sao. Dù ahjussi có tốt hay xấu thì cũng chẳng sao cả. Người khác nghĩ sao đâu quan trọng.”

Biến mọi nỗi lo lắng của anh thành một câu nói nhẹ tênh, Bom mỉm cười dịu dàng.

“Miễn là anh vẫn là người tốt với em, vậy là đủ rồi.”