Kidnapped Dragon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 0

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1294

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 0

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3314

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1914

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9333

Web Novel - Chương 110: Tư vấn tâm lý

“Viết lách sao rồi?”

Bom đáp lời không chút do dự.

“Em sẽ thử thêm chút nữa.”

Khác với vẽ tranh hay điêu khắc, có vẻ cô bé tỏ ra hứng thú hơn với tiểu thuyết. Có lẽ ở vòng luân hồi thứ sáu, cuối cùng cô đã tìm thấy điều phù hợp với mình, và đang thực sự nghiêm túc tận hưởng nó—cho đến khi bị Yu Jitae đột ngột bắt cóc.

“À mà này.”

“Ừ?”

“…Thỉnh thoảng anh giúp em một chút được không?”

Giọng cô rất khẽ. Nghĩ lại việc cô từng sợ sệt đến vậy, anh lo lắng hỏi xem cô có ổn không, nhưng Bom chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, khi tìm hiểu thêm, Yu Jitae mới biết trong học viện cũng có cả các cuộc thi văn chương dành cho học viên. Phần lớn là thi văn học thuần túy hoặc thơ ca, nhưng mỗi năm cũng có một cuộc thi truyện kinh dị, với hạn chót nộp bài là tháng Bảy.

“Thật sao?”

Yu Jitae và Bom cùng xem qua đề mục cuộc thi. Điều kiện duy nhất là bài dự thi không quá 300 trang, mà hiện tại vẫn còn khoảng nửa năm, nên chỉ cần viết một đến hai trang mỗi ngày là đủ.

“Em sẽ thử chuẩn bị cho cuộc thi đó. À, anh có muốn xem thứ em viết hôm qua không?”

“Em viết nữa à? Hôm qua sau chuyện đó?”

“Vâng.”

Cô đưa bản thảo cho anh, và Yu Jitae ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu đọc. Bom thì dựa nhẹ người lên lưng anh, hai tay vòng qua vai anh, cùng đọc bản thảo.

“…?”

Nhìn thấy unni làm thế, Gyeoul nghiêng đầu khó hiểu.

Với chiếc kẹp tóc hình hoa màu hồng cài trên mái tóc, Bom đang tựa vào lưng Yu Jitae. Vì anh đang ngồi nên thân trên của Yu Jitae hơi gập về trước, còn Bom thì ngồi thẳng lưng.

Cảnh này… cô bé từng thấy ở đâu rồi.

Sau một hồi suy nghĩ, Gyeoul bất chợt quay đầu nhìn bức tranh treo trên tường—một bông hoa xám héo úa, bên cạnh là một bông hoa hồng nở rộ.

Rồi quay trở lại nhìn hai người.

Bức tranh đó, giống như Yu Jitae và Bom vậy.

------------------------------------------

Sự "bất thường" của Bom kết thúc từ đó. Cô quay trở lại với bộ đồng phục học viên như thường lệ, cài kẹp tóc hình hoa, và chăm chỉ đến lớp.

Yu Jitae nghĩ, có lẽ ở vòng luân hồi thứ bảy này, cô thật sự có thể tìm thấy giấc mơ của mình. Và anh quyết định tiếp tục quan sát tương lai cô sẽ chọn.

Ngoài lề một chút, buổi sáng hôm đó, trước khi cả nhóm rời khu học viện, phòng 301 có hơi… ồn ào.

“…”

“…”

Người bảo hộ và con gà con đang trừng mắt nhìn nhau. Không khí căng thẳng.

Chẳng phải cho nó ăn nhiều là xong sao…? Người bảo hộ nghĩ.

Dạo gần đây, con gà con—Chirpy—ăn hết một nửa bao cám mỗi ngày. Vì thấy nó ăn hết những gì được cho, tình hình bắt đầu rối rắm.

Thật ra việc ăn nhiều cũng không đến nỗi—tiền nong không phải vấn đề, mua thêm cũng dễ, mà nhìn gà con tròn trịa hơn từng ngày khiến người bảo hộ cảm thấy vui vẻ.

Chắc Kaeul sẽ sung sướng lắm nếu nhận được một con gà bự như thế…

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tâm trạng nó tốt lên.

Nhưng… vấn đề nằm ở chuyện con gà làm trong nhà vệ sinh.

Ta đã không lường trước điều này.

Rồng dù ăn bao nhiêu thì cũng chẳng để lại gì cả—hệ tiêu hoá của chúng chuyển hoá mọi thứ thành năng lượng.

Nhưng linh thú thì không như vậy. Càng ăn nhiều, chúng càng "xả".

Trước kia, khi nó chỉ ăn ít, mọi việc vẫn ổn. Nó sẽ ra ngoài và "giải quyết" luôn bên ngoài. Nhưng giờ thì khác. Dù là linh thú thông minh, biết đi vào nhà vệ sinh, nhưng lại… không xả hết trong một lần.

Và thế là người bảo hộ phải đi dọn.

Mỗi lần thấy con gà rời nhà vệ sinh, nó lại thở dài.

“Không thể để thế này mãi. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải được huấn luyện.”

“Chirp? (Ý người là sao? Huấn luyện?)”

“Ngươi phải được dạy cách đi vệ sinh cho đàng hoàng.”

“Chirp? (Huấn luyện đi vệ sinh là gì?)”

“Ngươi không hiểu ta đang nói gì sao?”

“Chirp? Chirp chirp. (Không, nhưng mà… huấn luyện là sao?)”

Dù chẳng hiểu tiếng gà con, người bảo hộ vẫn nhận ra nó đang tò mò về những gì nó nói.

Hừm. Lời người không lọt tai được sao. Vậy thì…

Đôi mắt đỏ sau mũ giáp loé lên.

Thử cách này xem sao.

“Chirp.”

“Chi… (Cái quái gì thế…)”

“Chirp. Chirp.”

“…? (???)”

Người bảo hộ phát ra tiếng “Chirp” the thé như kim loại rít lên, khiến gà con hoảng loạn nhìn bộ giáp điên khùng đang làm trò gì đó.

“Giờ thì hiểu chưa. Chirp. Chirp.”

“Chirp! Chirp! (Không hiểu gì cả! Nói như người bình thường đi chứ!)”

“Huhuhu. Chirp chirp.”

“Chirp? Chirp! (Ngươi điên rồi à? Ngươi định làm cái gì vậy!)”

“Chirp.”

“Chirp. (Phát điên mất thôi.)”

Bất kể con gà nghĩ gì, người bảo hộ vẫn lôi nó đi dạy cách sử dụng nhà vệ sinh. Dù hiểu được tiếng người, gà con không tài nào hiểu được mấy tiếng “Chirp” kia và cứ thế vật lộn cả buổi sáng trong mệt mỏi.

Nhìn cảnh đó, Yu Jitae chỉ biết ngẩn ra, nhưng chẳng tìm được lý do gì để can thiệp, nên mặc kệ.

“Uaaaaah…!”

Lúc đó, Kaeul đã thay xong đồng phục học viên, hai tay ôm đầu đi lòng vòng hành lang, trông còn hoảng loạn gấp ba lần thường ngày.

“Sao thế, Kaeul?”

“E-em phải làm sao đây unni!? Làm sao bây giờ!!”

“Nó sao thế” Yeorum hỏi từ bên cạnh.

“Hôm nay là ngày thuyết trình bài tập nhóm…! Em chẳng giúp mấy trong khâu thu thập thông tin, thế mà lại bị chọn làm người thuyết trình… Đây là lần đầu tiên em phải đứng trước lớp đó!!”

“Vậy thì cứ thuyết trình thôi.”

“Nhưng mà… em hồi hộp quá!”

Cô chạy đến làm phiền Bom, rồi chọc tức Yeorum, rồi than vãn với Gyeoul, sau đó lao về phía Yu Jitae.

“Ahjussiii!”

“…”

“Em phải làm sao đây!? Em chuẩn bị chẳng được bao nhiêu! Phải đứng trước lớp nữa! Mọi người sẽ nhìn em hết…!”

Nói tới đó, cô bé lẩm bẩm, “Ơ? Nghe cũng không đến nỗi…” rồi im bặt. Nhưng chỉ vài giây sau, lại tiếp tục quấy rầy anh ầm ĩ như trước.

“Ahjussi không có bạn nào từng làm bài tập nhóm à!?”

Cô rõ ràng đang hy vọng anh chia sẻ ký ức và cảm xúc như trong buổi lễ tuyên thệ, nhưng Yu Jitae lắc đầu—anh chưa từng làm mấy việc đó bao giờ. Kaeul suýt rơm rớm nước mắt, quay sang Yeorum.

“Yeorum-unni!”

“Aaah, gì nữa, đồ heo. Ồn ào quá đi.”

“Sao unni chẳng bao giờ hồi hộp vậy? Nhìn unni rất tự nhiên trong mấy buổi phỏng vấn luôn á!”

Yeorum hừ một tiếng khinh thường.

“Có ai hồi hộp khi bị kiến nhìn không?”

“…?!”

Thế giới quan và giá trị giữa chủng tộc Hồng long và Kim long khác nhau đến thế đấy. Nhưng… gọi người ta là kiến sao… Kaeul lẩm bẩm, rồi quay sang hỏi Bom.

“Còn unni thì sao? Hử? Sao unni cũng không hồi hộp?”

“Chị hả?”

“Vâng! Em thấy unni hầu như chưa bao giờ lo lắng luôn á!”

“Ừm… chắc vậy?”

Bom suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Chỉ cần chuẩn bị tinh thần trước là được.”

“Nhưng chuẩn bị tinh thần là sao cơ?”

“Trước khi chuyện gì đó bất ngờ xảy ra, hãy tưởng tượng trước. Nghĩ về những tình huống có thể xảy ra.”

“Ví dụ ạ?”

“Ví dụ… lúc em thuyết trình, sẽ có người đặt câu hỏi đúng không.”

“Vâng!”

“Hãy nghĩ trước họ có thể hỏi gì, hoặc vài tình huống bất ngờ, rồi chuẩn bị cách xử lý.”

“Ooh…! Vậy em phải nghĩ bao nhiêu tình huống?”

Kaeul nhìn Bom với ánh mắt đầy hy vọng.

“Cỡ… hai trăm đến năm trăm?”

Hy vọng lập tức vỡ vụn. Chỉ Lục long mới làm được chuyện đó—nghĩ tới hai trăm tình huống khác nhau thì người thường chịu sao nổi.

Nhưng dù sao thì, chuẩn bị trước vẫn hơn là không làm gì. Kaeul bắt đầu lẩm bẩm ôn lại bài thuyết trình trên đồng hồ thông minh. Bỗng nhiên cô quay lại hỏi Bom.

“À, unni unni! Mà nghĩ kỹ lại, em chưa bao giờ thấy unni lúng túng luôn đó?”

“Thế à?”

“Nếu chưa chuẩn bị tinh thần, unni cũng sẽ lúng túng sao?”

Bom liếc nhìn Yu Jitae đang đứng bên kia hành lang.

“Ừ… Em không biết, nhưng mà… chắc là có.”

Trong lúc đó, Gyeoul đưa hai tay về phía Yu Jitae, đòi được ôm.

“…!”

Khi anh bế cô bé lên, má cô—mềm mại và bé xíu—chạm vào cổ anh. Cô vươn tay vén cổ áo anh sang một bên, kiểm tra sợi dây chuyền quen thuộc. Vì anh chưa từng tháo nó ra, nên hôm nay, Gyeoul cũng gật đầu hài lòng như mọi khi.

Giờ trông cô đã như một bé gái tầm sáu, bảy tuổi, không còn là đứa bé mới chập chững biết đi nữa. Nếu nhớ lại những lần trước, đây là khoảng thời gian cô bắt đầu “lột da”.

“Lột da” là hiện tượng rồng đang trưởng thành trút bỏ lớp vảy cũ khi cơ thể lớn dần. Trong giai đoạn sơ sinh, khi còn chưa kiểm soát được ma lực một cách tinh tế, rồng thường trải qua hai hoặc ba lần lột da. Và mỗi lần như thế, cơ thể chúng sẽ yếu đi trông thấy.

Có lẽ đã đến lúc rồi?

Anh nhớ lại lần thứ sáu, rồi khẽ cất tiếng:

“Gyeoul.”

“…?”

“Dạo gần đây có thấy ngứa ngáy hay nhột nhột chỗ nào không?”

Lắc lắc.

“Nếu cơ thể có gì lạ, phải nói cho anh biết liền nhé. Được không?”

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

Gật xong, Gyeoul ôm chặt lấy cổ Yu Jitae hết sức mình. Là một cái ôm không rõ lý do, chỉ đơn giản là muốn ôm mà thôi.

Cứ tưởng cô đã vượt qua giai đoạn đó rồi, vậy mà lâu lắm rồi cô lại làm thế lần nữa. Mái tóc màu nước khẽ lướt qua cằm anh, gây cảm giác nhột nhột.

“Chirrppp!”

Tiếng kêu the thé vang lên từ đằng xa—là con gà con. Nghe âm điệu của nó, dường như phần giữa đôi chân đã bị… tấn công bằng khăn ướt từ phía người bảo hộ.

Gyeoul tò mò chạy đến. Cô xuống khỏi người Yu Jitae và lao về phía phát ra tiếng động.

Con gà con ướt nhẹp. Gyeoul hoảng hốt ôm lấy nó, ánh mắt trách móc nhìn người bảo hộ.

“Aht. Tiểu thư.”

“…Đang làm gì vậy?”

“Ta đang huấn luyện… đi vệ sinh.”

“…Tại sao… bắt nạt?”

“B-bắt nạt á?! Không! Đây là một phần quan trọng trong giáo dục!”

“…Ác quỷ.”

Ác quỷ.

Ác quỷ…

Ác quỷ……!

Người bảo hộ chết đứng vì lời buộc tội rõ ràng, rành rọt từ Gyeoul.

Cùng lúc đó, con gà con bắt đầu buông lời chửi bới và tựa vào Gyeoul như thể vừa tìm được vị cứu tinh. Nhưng mọi chuyện lập tức chuyển biến xấu. Trên lớp lông của nó, thứ gì đó… chưa được lau sạch hoàn toàn, đã dính lên tay cô bé.

“…?”

Cái gì thế này?

Kng kng.

Sau khi ngửi thử, nét mặt Gyeoul trở nên nghiêm túc.

“…”

“Cô thấy đấy, tiểu thư. Chính vì chưa được huấn luyện nên mới ra nông nỗi này.”

Người bảo hộ nhận ra đây là cơ hội hiếm có liền lên tiếng thuyết phục. Gyeoul dùng phép 【 Thanh tẩy (B-) 】 để làm sạch tay rồi nhìn xuống con gà con.

“Chirp chirp!”

Nó kêu to giải thích, mong muốn được tha thứ sau “sai lầm để đời”. Nhưng Gyeoul chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu nó.

“…Phải học thôi.”

Con gà con như thấy cả thế giới sụp đổ. Không thể nào! Đừng bỏ rơi ta chứ!—nó thét lên trong lòng khi bị Gyeoul trao lại cho Người bảo hộ. Dù cố giãy giụa vỗ cánh để bay thoát, nhưng vẫn bị tóm gọn bằng một chân rồi bị lôi xềnh xệch về phía bồn tắm.

Gyeoul đóng cửa nhà tắm lại sau lưng.

Chiiirr…!

Tiếng hét uất nghẹn của con gà con vang vọng khắp căn hộ số 301.

---------------------------------------

Hôm đó, Yu Jitae cùng Yeorum đến lớp. Vào đúng thời điểm bọn họ vừa đặt chân đến nơi, một bảng trạng thái hiện lên:

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】thông báo thời gian hiện tại: [8:59 sáng].

Có vẻ nó rất ghét bị đồng hồ bỏ túi qua mặt.

Một phút sau, Yu Jitae kiểm tra danh sách nhiệm vụ đánh giá mới được cập nhật. Dọn sạch dungeon hạng thấp được 15 điểm. Nhiệm vụ đặc biệt của một giáo sư nào đó cũng 15 điểm. Thuần hóa linh thú thì 7 điểm…

Tất cả vẫn là những nhiệm vụ ít điểm như thường lệ. Anh đang định nghĩ hôm nay cũng chẳng có gì đáng giá, thì…

Một nhiệm vụ nổi bật đập vào mắt.

---------------------------------------

87. Đột kích Khe Nứt Ngầm hạng B+ (100 người)

Cần ít nhất tổ đội 4 người / Nếu học viên hoàn thành mà không có sự can thiệp của người giám hộ, sẽ được thưởng 20 điểm cơ bản / Ngoài ra, điểm cộng thêm sẽ dựa trên mức độ đóng góp của từng người. (Nếu người giám hộ can thiệp, cả tổ đội sẽ bị tính là thất bại)

---------------------------------------

20 điểm cơ bản, cộng thêm điểm thưởng tùy theo đóng góp. Tức là, một nhiệm vụ có thể đem lại ít nhất 30 đến tối đa gần 100 điểm.

Khe Nứt Ngầm là nơi quái vật tràn ra không ngừng nghỉ. Dù nguy hiểm, đây là nhiệm vụ có phần thưởng cao nhất từ trước đến nay.

Để chứng minh điều đó, chỉ ba giây sau khi Yu Jitae nhận nhiệm vụ, toàn bộ suất 100 người đã kín chỗ. Nếu anh chậm tay, Yeorum chắc chắn sẽ rất thất vọng.

“Ohh, không tệ nha.”

Đúng như anh đoán, Yeorum không giấu được sự phấn khích sau khi xem nhiệm vụ.

“Vậy là em được lao xuống lòng đất quần thảo với quái vật đến chết luôn?”

“Ừ.”

“Ai giết được nhiều nhất thì được nhiều điểm nhất đúng không?”

“Phải.”

“A chết tiệt, nghe mà sướng rơn.”

Ngay lúc đó, một bảng trạng thái khác hiện ra:

【 Vintage Clock (EX) 】: ?(?? ???)

Ừ, làm tốt lắm.