Trên màn hình, Yong Taeha—thiên tài của gia tộc Yong—đang giơ cao thanh kiếm. Đối thủ của cậu là Sophia Vorkova.
Yu Jitae đang theo dõi đoạn ghi hình một buổi đấu tay đôi diễn ra cách đây một tuần.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, cả hai cùng đồng loạt bật người lao tới. Trong lần chạm kiếm đầu tiên, Sophia đâm thẳng mũi kiếm mảnh về phía trước, nhưng Taeha chỉ hơi nghiêng nhẹ thanh trường kiếm để đỡ lấy.
Phản đòn ngay sau đó sắc bén như tia chớp. Cậu nâng kiếm ngang tầm mắt, chĩa thẳng về phía đầu đối thủ.
Chỉ đến đây thôi, Yu Jitae đã biết ai là người chiến thắng.
Sophia đưa kiếm lên đỡ, nhưng động tác của cô quá lớn. Yong Taeha lợi dụng lực bật lại của thanh kiếm để xoay cổ tay và vung kiếm vào bên kia đầu cô. Sophia lại tiếp tục đỡ, nhưng chuyển động của cô một lần nữa… quá lớn.
Thế trận đã hoàn toàn rơi vào tay Yong Taeha. Khả năng điều khiển nhịp độ trận đấu của cậu tinh tế hơn Sophia hai bậc. Những đòn công kích tiếp theo mượt mà như sóng lăn tăn trên mặt nước. Dù Sophia kịp phản ứng nhờ tốc độ tuyệt vời, nhưng từng cử động của cô vẫn… quá lớn.
Tất nhiên, “quá lớn” ở đây là so với chuẩn mực của những người mang cấp bậc siêu nhân. Với tư cách một học viên, Sophia rõ ràng rất mạnh, và phòng thủ cũng rất vững.
Nhưng nếu lưỡi kiếm chỉ lệch đi 1cm, các khớp sẽ bị chậm lại chừng 0.03 giây. Yong Taeha biết cách tận dụng từng khoảnh khắc ấy, từng chút một. Đâm. Chém. Rồi lại đâm tiếp. Một khi đã kiểm soát được trận đấu, cậu sẽ không dừng lại, và Sophia bị dồn ép hết lần này đến lần khác.
Tùy vào từng lần hồi quy mà có đôi chút khác biệt, nhưng nhìn chung, Yong Taeha luôn lọt vào top hai chữ số sau khoảng mười lăm năm. Trên thế giới này gần như không ai vượt mặt cậu về kiếm thuật.
Và ngay lúc này, điều đó đang được thể hiện rõ ràng. Một đứa trẻ đang mô phỏng động tác của người lớn—một cách hoàn hảo.
Lưỡi kiếm mảnh của Sophia bất ngờ đâm thẳng vào bụng đối thủ. Cô đang nhắm vào khoảng hở nhỏ trong quyền kiểm soát trận đấu của Taeha.
Cậu lập tức điều chỉnh khoảng cách và né được trong gang tấc. Nhưng chính lúc ấy, nhờ vào phước lành 【 Khúc xạ - Refraction 】 của Sophia, mũi kiếm đột ngột bẻ góc, phớt lờ mọi định luật vật lý và đâm lên từ một góc độ không tưởng, với tốc độ không tưởng.
Yong Taeha liền bật người lùi lại, uốn cong lưng thành một hình vòng cung để tránh, nhưng mũi kiếm vẫn kịp lướt ngang qua cằm cậu. Thanh máu giảm đi một chút.
Tới đây vẫn còn trong giới hạn chấp nhận được.
Nhưng điều thật sự đáng nói, là chuyện xảy ra sau đó. Khi tình huống tương tự sắp sửa lặp lại, Yong Taeha chỉ hơi nghiêng trường kiếm một chút khi lưỡi kiếm mảnh của Sophia lao vào bụng cậu. Lưỡi kiếm liền mắc kẹt giữa chốt chữ thập và sống kiếm— 【 Khúc xạ 】 lập tức vô hiệu.
Một động tác nhỏ, nhưng hiệu quả cực kỳ to lớn.
Dù cơ thể vẫn còn non nớt và chưa hoàn thiện, nhưng làm được đến mức này cũng đã là điều khiến chính Yu Jitae phải gật gù công nhận.
Dưới đoạn video là vô số bình luận của các học viên bị màn xử lý ấy làm cho choáng váng:
— Quá điên rồ. Mấy ông thấy cảnh Yong Taeha vặn kiếm lúc 00:48 chưa? Bật 0.1x mà xem lại đi.
— Cái gì… trên đời này đúng là có thiên tài thật.
— Tôi xem đi xem lại khúc đó hơn 30 lần rồi. Sao cậu ta làm mấy chuyện đó trông dễ như trở bàn tay vậy chứ… khả năng chiến đấu quá kinh khủng.
Một trận đấu tay đôi là chuỗi quá trình không ngừng đưa ra và giải quyết các bài toán. Lý tưởng nhất là phải giải quyết gọn gàng bài toán đối phương đặt ra, đồng thời đặt ra những bài toán còn khó hơn cho đối phương.
Xét theo tiêu chí đó, Yong Taeha không hề có đối thủ trong lứa tuổi của mình.
Cuối cùng, Sophia bị dính ba cú đánh của trường kiếm gỗ và văng ra khỏi sàn đấu. Trông cô khá bực bội, và có thể nghe thấy cô lẩm bẩm chửi thề.
“Ahhh, làm ơn dẹp đi được không?”
Ngay lúc đó, giọng nói của Sophia vang lên ngoài đời thực, kéo Yu Jitae khỏi đoạn video.
Trong phòng chuẩn bị của đấu trường Colosseo, nhóm “Yeorum và Những kẻ lạc lối” đã tập trung từ tờ mờ sáng, bỏ cả tiết học, để tranh luận gay gắt về chiến lược.
“Cái hành lang C-47 quái quỷ đó á? Tôi nói rồi là không được mà!”
“Cứ lao thẳng qua đi. Mắc gì phải vòng?”
“Cái đầu óc chị có vấn đề à? Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Không thể lao thẳng được!”
Sophia gắt lên trước sự bướng bỉnh của Yeorum.
“Hành lang đó nhỏ xíu mà có tới hơn 20 con quái cấp FG đó. Lao vào như thế chẳng khác nào là xe tăng hay máy ủi! Chạy bừa vậy là bị hành suốt nửa tiếng. Chị muốn thế hả?”
“Vậy tức là cô muốn vòng qua hành lang A-9?”
“Ừ. Đường đó rộng, chỉ cần chạy nhanh là qua sớm.”
“À há, vậy nên mới mất tới 20 phút chứ gì? Aigoo~ unni~. Ai mà chẳng biết hành lang A-9 trống huơ trống hoác. Cô tưởng không có nhóm nào khác canh đường đó hả?”
Hai người cứ thế cãi qua cãi lại, không ai chịu nhường ai về tuyến đường cần chọn.
“Với cái mặt đó thì ít ra phải có não chứ.”
“Cái mặt tôi thì sao? Cô biết mấy từ liên quan khi tìm tên tôi là gì không?”
“‘Tay sai của Yu Yeorum’ chăng?”
“Cái gì!? Chị vừa nói cái gì hả?”
Ngay lúc bầu không khí sắp bùng nổ,
“…Ờm,”
Kim Ji-in lên tiếng.
Bị hai ánh mắt sắc như mèo hoang nổi giận lườm tới, cô hơi quay mặt đi và lí nhí tiếp lời.
“Tôi nghĩ D-19 cũng ổn mà…”
“Hả?”
Dù run, cô vẫn cố giải thích suy nghĩ của mình. Dần dần, hai “mèo hoang” cũng dịu xuống.
“Ừm… nghe cũng không tệ.”
“Dù trông thế này, tôi từng được A+ môn dẫn đường đó. Có khi làm chỉ huy lại hợp với tôi nhất.”
Trong khi họ bàn bạc lại kế hoạch, Soujiro lặng lẽ hoàn thiện bản thảo. Ngón tay mũm mĩm của cậu vững hơn ba cô gái, nên bản kế hoạch trông cũng chuyên nghiệp hẳn.
Sau khi thống nhất phương án, họ mang kế hoạch đến cho Yu Jitae và Mihailov duyệt.
Đây vốn là ý kiến của Mihailov—muốn để các học viên tự suy nghĩ mà không bị “người giám hộ” can thiệp từ đầu.
Yu Jitae không phản đối.
“Trông ổn. Anh thấy sao, ngài Jitae?”
Cũng không tệ.
“…Ổn đấy.”
Khi nhận được cái gật đầu, cả nhóm ai cũng rạng rỡ. Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, họ đã phải lo ngay đến vấn đề tiếp theo.
Trong lúc luyện tập vị trí và vai trò, Mihailov đã xung phong đứng lớp. Vì vậy, Yu Jitae phải trực tiếp huấn luyện họ cho trận đánh trùm sắp tới.
“Con boss dưới khe nứt sẽ dùng phước lành trọng lực khi chuyển sang hình dạng người. Nếu thành công, cả đám sẽ không cử động nổi, còn nó thì bay vòng vòng như ruồi. Nên sharpshooter sẽ là then chốt giúp chiến binh tuyến trước gây sát thương.”
Chiến binh tuyến trước ở đây là Yeorum và Sophia. Nghe vậy, hai người còn lại tỏ ra khá căng thẳng.
Phương pháp huấn luyện rất đơn giản: Yu Jitae điều khiển ma lực, tăng gấp 20 lần trọng lực toàn bộ không gian huấn luyện dị giới.
Chỉ trong chớp mắt, Kim Ji-in đã đổ gục. Gần cả tấn trọng lượng đè lên người khiến cô chỉ còn biết chống chân đứng vững. Soujiro thì ngã ngồi xuống đất.
Từ xa, Mihailov nhìn Yu Jitae thi triển thần thông mà không khỏi rùng mình. Không dùng phước lành, mà vẫn có thể tăng trọng lực cả một chiều không gian chỉ bằng thao tác ma lực? Độ tinh vi ấy… thật đáng kinh ngạc.
“Quái vật thật…”
Trong lúc Mihailov còn ngỡ ngàng, Yu Jitae bước đến bên Kim Ji-in đang run rẩy và nói:
“Đây là cách hiệu quả nhất nếu muốn tiến bộ trong thời gian ngắn. Chỉ cần làm quen được trọng lực một lần, lần sau sẽ dễ hơn nhiều.”
“…”
Kim Ji-in có vẻ thực sự nghiêm túc khi nói rằng, nếu cô kéo chân Yeorum, cô sẽ tự ghét chính mình. Dù nước mắt và nước dãi ròng ròng, cô vẫn cố bám trụ.
Soujiro cũng lồm cồm đứng dậy.
“Cô nâng súng, còn cậu giương cung.”
Thứ vũ khí bình thường nhẹ như không, giờ đây nặng như quả tạ. Kim Ji-in nghiến răng chặt đến mức tưởng như vỡ cả hàm, siết toàn lực vào đôi vai.
Nhưng vẫn thất bại. Khẩu súng giờ như một khối sắt có người bám dính vào. Làm sao cô có thể giơ nó lên nổi bằng một tay?
Dường như chẳng quan tâm gì đến sự giằng xé đó, Yu Jitae chỉ lạnh lùng ra lệnh:
“Giơ vũ khí lên.”
Soujiro thành công trước. Cậu mạnh hơn và cây cung cũng nhẹ hơn khẩu súng.
Khoảng 30 phút sau, cuối cùng Kim Ji-in cũng nâng được khẩu súng và chĩa thẳng vào Yu Jitae.
Ngay khoảnh khắc ấy, ma lực bị tản ra, trọng lực cũng biến mất.
Kim Ji-in quỵ xuống đất, ôm bụng mà nôn. Mihailov hốt hoảng lao đến vỗ lưng cho cô.
Thở hổn hển, mái tóc dính bết che gần hết mắt, cô run run hỏi Yu Jitae:
“…Yeorum từng chịu đựng cái gì còn tệ hơn thế này sao?”
Anh không trả lời.
“Giải lao 10 phút. Rồi tập tiếp.”
“Yeorum… đã từng tập cái còn khó hơn cái vừa rồi sao?”
Anh vẫn im lặng.
Hiểu rằng sự im lặng ấy chính là câu trả lời, Kim Ji-in sững người. Cô quay nhìn Yeorum—lúc này đang ung dung hút thuốc ở một góc không gian—với một ánh mắt hoàn toàn khác.
“…Thảo nào tụi em còn yếu như vậy.”
Buổi huấn luyện tiếp tục. Đến tối, Soujiro và Kim Ji-in đã có thể chịu được trọng lực gấp 20 lần ở mức cơ bản. Nhưng tinh thần thì tổn thương nặng nề, cả hai trông như bị hút cạn sinh khí so với lúc mới gia nhập nhóm.
Thấy hai đứa trẻ uể oải, Yu Jitae đưa ra quyết định.
Anh dẫn họ đến khu thương mại, bước vào một cửa hàng artifact sang trọng đến choáng ngợp. Vũ khí và giáp trụ trưng bày như những tác phẩm nghệ thuật.
“…?”
“Ểh…?”
Vẻ ngơ ngác thay cho sự uể oải. Cả hai người đều chưa từng sở hữu một artifact tử tế, chỉ dùng mấy món vũ khí cơ bản do Lair cấp phát. Không có người bảo hộ, cũng chẳng được gia tộc hay bang hội nào hỗ trợ.
“Chọn đi.”
“Dạ…?”
“Ta sẽ mua cho.”
“Ểh!? Thật ạ? N, nhưng mà…”
Kẻ hồi quy nhớ lại những ngày Yeorum từng tuyệt vọng, và cũng nhớ Bom đã từng giúp cô thoát khỏi bóng đen đó ra sao.
Hai đứa trẻ quýnh quáng xua tay từ chối, nói không thể nhận thứ đắt tiền như vậy. Nhưng đến khi cầm artifact trong tay, ánh mắt của chúng đã hoàn toàn đổi khác.
Yu Jitae đã tiêu hết tám mươi lăm nghìn đô la tiền mặt trong buổi mua sắm đó. Hai đứa nhỏ theo sát phía sau, ôm chặt vũ khí mới như thể đang sống trong mơ.
“C, cảm ơn ngài…”
Khi còn cầm vũ khí trên tay thì còn ổn, lúc thanh toán cũng không sao. Nhưng khi bước ra khỏi cửa hàng và đi vào một con hẻm tối, những ký ức cay đắng trong lòng Kim Ji-in như ùa về. Cô bật khóc.
Cô ôm khẩu súng bằng hai tay, nấc lên không ngừng. Soujiro cũng rớm nước mắt an ủi cô.
Nhưng kẻ hồi quy chỉ lạnh nhạt buông một câu.
“Đứng lên đi. Chúng ta còn nhiều việc phải làm.”
“V-Vâng…”
Ba ngày là quá ngắn để chuẩn bị cho đợt càn quét.
------------------------------------------
Tại phòng họp lớn – Colosseo Lair Yu Jitae và Mihailov đang tham dự buổi báo cáo thành tích nhiệm vụ [B+ Đột Kích Khe Nứt Ngầm]. Giáo sư vẫn chưa xuất hiện. Trong phòng hội nghị có khoảng ba mươi giám hộ tập trung, phần lớn là những người chịu trách nhiệm cho các học viên thuộc hàng top. Không khí nơi đây không mấy thân thiện.
“Cứ như thể họ sắp lao vào cắn xé nhau vậy” Mihailov lẩm bẩm, liếc nhìn khắp phòng.
Ba mươi giám hộ, phần lớn im lặng. Vài người thì lộ rõ sát khí, ánh mắt như muốn giết nhau.
Thứ duy nhất còn phát ra âm thanh là mấy nhóm giám hộ thân thiết vốn hay đi cùng nhau. Những người còn lại thì đối xử với nhau như người xa lạ.
“Có chuyện gì với họ thế?”
“Chưa nghe à?” Mihailov hạ thấp giọng, vừa nói vừa vuốt ria mép.
“Nhà Yong với hội Erfan vừa choảng nhau một trận to đấy.”
“Sao lại thế?”
“Nghe nói hai học viên—Yong Jinyong và Wang Lai bên Erfan—đấu tập với nhau, mà một người lại xúc phạm người kia. Xui xẻo làm sao, hai đứa chạm mặt nhau lúc ra khỏi phòng, rồi thế là choảng nhau luôn. Giám hộ của cả hai bên cũng lao vào, túm cổ áo nhau, đánh nhau loạn xạ. Bên Lair phải ra lệnh trừng phạt cả hai bên khá nặng.”
“…”
“Thi nhau điên vì thành tích học tập cả.”
“Nghe mày nói cứ như chuyện chẳng liên quan gì tới mình ấy. Tao nghe nói mày cũng túm cổ ai đó rồi mà?”
“Chết tiệt. Nghe rồi à? Biết vậy tao im mẹ từ đầu cho xong.”
RIL cũng vừa có vụ đụng độ với hội Quintom bên Nhật. Một học viên của Quintom “tình cờ” chen ngang vào nhiệm vụ của một học viên RIL, khiến nhiệm vụ không thể hoàn thành đúng hạn. Kết quả là bao nhiêu công sức, điểm số và thời gian đều đổ sông đổ biển.
Dù vậy, không phải ai cũng tỏ ra thù địch.
“Chào anh, rất vui được gặp. Tôi là Ha Jongkwon, đến từ nhà Ha.”
Một vài người bất ngờ bắt chuyện với Yu Jitae. Họ là giám hộ của những học viên tuy không đứng đầu tuyệt đối, nhưng vẫn thuộc nhóm có thứ hạng cao.
“Tôi là Yu Jitae.”
“À vâng… gần đây tụi nhỏ nhà tôi hay xem video của học viên Yeorum lắm.”
“À… vậy à.”
“Tôi vốn biết cô bé mạnh rồi, nhưng giờ thì như bước sang một đẳng cấp khác luôn ấy. Nghe nói chính anh là người trực tiếp huấn luyện cô bé đúng không, thưa giám hộ?”
“…Phải, là tôi.”
“Trời ơi, thật sự đáng nể. Sao có thể làm được như vậy chỉ trong vòng một tháng chứ… À phải rồi! Anh Pan! Lại đây chút!”
Giám hộ nhà Ha ngoắc một người khác đến từ Trung Quốc.
“Chào anh, tôi là Pan Yong. Tôi là fan của anh đấy.”
“Gì cơ?”
“À, nói vậy có hơi đột ngột nhỉ? Ý tôi là tôi hâm mộ nhà Yu đó, haha.”
“…”
“Anh từng đăng một thông báo về phương pháp huấn luyện cá nhân của học viên Yeorum đúng không?”
Yu Jitae gật đầu.
“Lúc đó tụi tôi còn hơi lo, không biết cô bé có thể phát triển đúng hướng không. Dù chưa từng nói chuyện với cô ấy, nhưng… cuối cùng cô ấy mạnh lên một cách khiến ai nấy đều bất ngờ đúng không?”
Người giám hộ Trung Quốc bật cười sang sảng.
“Vừa để các em tự do phát triển, lại vừa bồi dưỡng đến mức ấy… Với tôi, đó là điều đáng để mọi giám hộ học hỏi.”
Pan—người giám hộ ấy—vỗ tay như thể bày tỏ sự khâm phục.
Yeorum đang liên tục giành chiến thắng trong các trận đấu, nên giá trị tên tuổi cô cũng tăng theo. Nhờ đó, câu chuyện về Yu Jitae cũng lan rộng dần dần.
Giờ đây, dù muốn hay không, người ta cũng sẽ nói về anh sau lưng—tốt có, xấu có.
Ngay lúc này, có người đang lén lút liếc nhìn anh. Trong số đó, không thiếu gì ánh mắt mang theo ác ý. Dù gì, 25 trận thắng liên tiếp của Yeorum cũng tương đương với thất bại của 25 học viên khác.
Yu Jitae đã tra hết tên và tổ chức của họ.
“À, giờ không phải lúc để tám chuyện. Tôi có thể giới thiệu vài người quen được chứ?”
Tiếp theo là các giám hộ đến từ Na Uy và Argentina, họ tiến lại chào hỏi Yu Jitae. Ban đầu còn hơi gượng gạo, nhưng nhanh chóng hoà nhập với các giám hộ khác.
Những lời khen ngợi kiểu như “Tôi rất kính trọng anh” hay “Anh thật phi thường” cứ vang lên liên tục—dù Yu Jitae chẳng mấy để tâm.
Chẳng biết từ lúc nào, anh đã bị vây quanh bốn phía bởi các giám hộ.
Bản thân anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, lại chẳng có gì muốn nói, nên chỉ gật đầu qua loa để đáp lại.
“À, nếu được… tôi có thể chụp ảnh chung với anh không?”
“Tôi cũng muốn xin một tấm nếu được.”
Mấy người đàn ông trung niên đồng loạt chìa đồng hồ ra, như ngầm ám chỉ muốn bật camera. Thấy không có lý do để từ chối, Yu Jitae chụp ảnh cùng họ.
“Chụp ảnh nhóm luôn nhé?”
Chẳng hiểu sao, Mihailov lại bị kéo vào làm nhiếp ảnh viên bất đắc dĩ. Đám đàn ông trung niên vừa cười vừa rôm rả chia sẻ ảnh với nhau.
Còn kẻ hồi quy chỉ biết đứng đó, lặng lẽ ngơ ngác.
“…”
Giáo sư đâu rồi?
Còn một ngày nữa là tới giờ thực hiện nhiệm vụ [B+ Đột Kích Khe Nứt Ngầm].