Kidnapped Dragon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 0

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1294

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 0

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3314

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1914

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9333

Web Novel - Chương 118: Thứ vặn vẹo nơi vực sâu (8)

Trong cơn sửng sốt, Chun Qin, các hiệu phó và cả các thanh tra giáo dục đều đồng loạt đứng bật dậy.

Chỉ trong một thoáng, gương mặt của Phó hiệu trưởng Ma Namjoon thoáng méo mó một cách thô bạo, nhưng rồi ông ta cũng buộc phải lấy lại vẻ bình thản và đứng dậy.

Người đàn ông cao gầy với những nếp nhăn khó chịu hiện rõ dưới cặp kính râm. Hắn được xem là một trong những con người mạnh nhất trong lịch sử Trái Đất, là một trong "Ngũ Đại Siêu Việt" – và chỉ riêng hắn thôi cũng đủ sức ngang hàng với cả một trung đoàn binh sĩ.

Hắn chính là BM, kẻ hồi hương, người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng toàn cầu.

Đứng bên cạnh hắn là pháp sư mạnh nhất hiện tại, vừa mới tiếp nhận vị trí gia chủ của gia tộc Myung – một trong hai tổ chức đi đầu trong ngành nghiên cứu ma pháp, sánh vai cùng Tháp Pháp Sư.

Myung Yongha, Druid Tái Sinh, đứng thứ tám thế giới, đang đứng sát bên cạnh BM.

Cả hai đều nằm trong số 30 siêu nhân sở hữu “Dungeon Free Pass” – quyền được ra vào bất kỳ hầm ngục nào trên toàn thế giới. Họ là những người nắm giữ dòng chảy của cả nền công nghiệp siêu năng lực toàn cầu.

“Chào hỏi thế là đủ rồi. Tôi hơi bận, nên bắt đầu luôn đi.”

BM hờ hững ngồi xuống chiếc ghế trống gần nhất.

-----------------------------------

Hai mươi phút trước đó, BM đang mặc một bộ tuxedo – lần đầu tiên sau rất lâu – và thầm nghĩ.

Hắn vừa nhận được tin nhắn từ Yu Jitae vài ngày trước, bảo rằng sẽ cần hắn hỗ trợ trong thời gian tới. Và BM đã đồng ý.

Dù có hơi phiền thật, nhưng vì đó là Yu Jitae nên hắn chẳng thể từ chối. Nếu Yu Jitae có lỡ rút kiếm vì hắn không chịu giúp, thì coi như xong đời. Hơn nữa, từ sau vụ Melissia Masquerade, hắn cũng bắt đầu có chút nể trọng người đàn ông đó.

Thế nhưng, BM vẫn thấy không hài lòng khi bản thân phải đích thân ra mặt chỉ để “chống lưng” cho một ai đó.

Từ ngày trở lại Trái Đất, đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện kiểu này. Trước giờ, chỉ có người khác làm theo lời hắn, chứ không phải ngược lại. Đó mới là vị thế của kẻ đứng trên đỉnh cao.

Có ai biết một ngày của tôi đáng giá thế nào không chứ?

Khỉ thật…

“Làm trái tim… có khó không?”

Chỉ một câu nói ấy thôi đã khiến mọi bực dọc trong lòng BM tan biến. Bởi vì câu hỏi ấy chạm đến giấc mơ cả đời hắn – tạo ra một người lai nhân loại hoàn chỉnh.

“Tôi cũng biết chút chút về nó.”

Đó là lý do vì sao BM đang mặc tuxedo vào lúc này.

Dù vậy, ở một góc não, hắn vẫn cảm thấy kỳ lạ. Tại sao một tồn tại mạnh đến vậy lại bám lấy cái trường học này? Chẳng khác nào làm bảo mẫu cho mấy đứa nhóc.

Bọn trẻ đó là ai mà đáng để hắn bận tâm đến thế?

Tất nhiên, nói ra thì cũng chẳng khác gì tự vả – hắn cũng đang tự nhốt mình trong xưởng để nghiên cứu đống sinh vật lai kỳ dị. Hầu hết các siêu nhân đều có chút vấn đề trong đầu, và kể từ sau khi chiến tranh kết thúc, chẳng còn lý do gì để mạo hiểm tính mạng nữa, nên các anh hùng năm xưa cứ thế mà làm điều họ muốn.

Có lẽ người đó chỉ đơn giản là thích chăm sóc trẻ con.

Nếu nghĩ vậy thì cũng hợp lý.

Tuy nhiên, hành động của Yu Jitae lại chứa đựng quá nhiều điều khó hiểu. Gần đây, anh ta đã đoán được chiến lược của một con quỷ cấp thảm họa, tự tổ chức phản công rồi tiêu diệt cả Noah.

Ấy vậy mà bây giờ, lại gọi hắn đến một nơi toàn trẻ con nô đùa, chỉ để “ra mặt giúp một chút”?

Không tìm được lời giải, BM đành hỏi "Dược sư" – người trợ thủ thân cận của Yu Jitae.

“Tôi hiểu là anh ta thích nuôi dạy trẻ, nhưng rốt cuộc anh ta đang muốn gì?”

Dược sư trả lời như sau:

“Tồn tại đó có thể nhìn thấy sự thù địch từ người khác. Trớ trêu thay, khi một học viên trở thành trung tâm, cả Lair như bừng lên sự đố kỵ.”

“Vì vậy, anh ấy đang cố ngăn ngừa mọi rắc rối trước khi nó xảy ra, để bảo vệ cuộc sống thường nhật.”

“Trong lòng người luôn tồn tại thứ gì đó u tối. Một cá nhân không có hậu thuẫn luôn dễ trở thành mục tiêu. Rồi đủ thứ rác rưởi lao vào mà không cần lý do, khiến cuộc sống bị đảo lộn.”

“Cho nên, anh ấy thấy cần phải dựng nên một hậu thuẫn giả – một gia tộc giả – và đang lên kế hoạch thực hiện điều đó.”

Qua vô số lần hồi quy, kẻ hồi quy đã tìm ra phương pháp hiệu quả nhất.

Làm sao để xử lý một sự kiện đã xảy ra một cách tối ưu nhất? Câu hỏi đó từng ám ảnh một góc trong đầu anh.

Trong quá khứ, anh từng thử đối thoại để giải quyết vấn đề. Sau đó là dùng vũ lực để nghiền nát đối thủ. Nhưng không cách nào là hiệu quả tuyệt đối.

Vậy đâu mới là hiệu quả?

Con người tin vào những gì họ thấy. Họ chứng minh bằng vật chất, thể hiện tình cảm qua hành động. Dù có phẫn nộ, chẳng ai dám làm liều khi đang bị kề dao vào cổ.

Chưa hết. Khi đang chết khát, người ta nhìn thấy ảo ảnh của ốc đảo giữa sa mạc. Thứ họ khao khát nhất sẽ hiện lên trước mắt – dù chỉ là ảo tưởng.

Vì vậy, anh đã hành động. Nhưng rồi mọi chuyện lại phình to quá mức, đến nỗi anh đập tan luôn cả thủ lĩnh của đội canh gác.

Trên đường đến phòng họp, BM có ghé qua trung tâm y tế và gặp lại Sillardo Leo sau một thời gian dài.

Gã khổng lồ cứng đầu ấy bật cười khổ trong khi mình mẩy băng bó kín mít.

“BM…”

“Trông vẫn chưa chết à.”

“Nhìn cái gì? Thấy vui lắm hả?”

“Lẽ ra ngươi nên chết đi.”

“Biết chứ… Nhục thật.”

Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn, BM rời khỏi phòng và chạm mặt Myung Yongha – người đang che mặt bằng một chiếc mặt nạ khác.

“Hử?”

“Cỏ non hả.”

“Gì thế BM? Ông cũng đến à?”

Có vẻ người kia cũng được triệu tập đến đây. Trên đường đến phòng họp, BM nói chuyện với Myung Yongha và dần hiểu rõ hơn ý định của Yu Jitae.

“Uhaha. Nhưng vẫn thấy kỳ kỳ.”

“Cái gì kỳ?”

“Biết là anh ta mạnh thật. Nhưng không tổ chức, lại còn định dựng một gia tộc giả? Kiểu đó lắm thì cũng chỉ tồn tại được 5 năm.”

Tốt hơn hết là làm thật luôn còn hơn. Vỏ rỗng thì trước sau gì cũng bị phát hiện.

“…”

BM cũng không đáp lại.

Bởi vì chính hắn cũng không biết rằng “gia tộc” đối với Yu Jitae chỉ có ý nghĩa trong 5 năm – khoảng thời gian học tập của những con rồng.

Đó là những gì đã xảy ra trước khi họ bước vào phòng họp.

Bên trong phòng, mọi ánh nhìn tò mò đổ dồn về phía hai người họ. BM bình thản đáp lại những cái nhìn ấy. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi – nếu là hắn, chắc cũng tò mò y như vậy.

Từ giờ trở đi, hai người bọn họ sẽ cùng nhau dựng nên một “gia tộc Yu” – một gia tộc không hề tồn tại nhưng phải khiến người khác tin rằng nó hoàn toàn có thật, thậm chí là toàn năng.

“À, tôi có thể hỏi quan hệ giữa ngài và người giám hộ Yu Jitae là…”

“Ngài ấy là ân nhân của tôi.”

“À… Vậy sao. Mà trông ngài ấy trẻ thật đấy.”

“Tôi nghĩ tuổi tác không liên quan gì đến chuyện ân nghĩa cả.”

“Phải, phải… Ngài nói đúng.”

Trước lời của Myung Yongha, ánh mắt của vị trưởng lão hiện rõ vẻ hoang mang.

“Chúng tôi là cộng sự.”

Câu nói tiếp theo của BM như một ma chú, ngay lập tức cắt đứt mọi thắc mắc. Ai cũng muốn biết tại sao người đứng thứ hai thế giới lại dính dáng đến chuyện này, nhưng không ai đủ gan để hỏi thẳng trong một hội nghị chính thức.

Không ai có thể tưởng tượng được rằng, thực chất BM chỉ đang ám chỉ mình là y tá còn Yu Jitae là bác sĩ.

Hắn chỉnh lại kính râm và cất lời:

“Mọi chuyện có hơi đi quá đà rồi. Trước tiên, cho phép tôi xin lỗi thay cho người giám hộ Yu Jitae.”

“À…”

“Tôi có gặp Sillardo trên đường đến. Gã đó đúng là cứng đầu thật. Cái khiên chỉ bị rạn một chút thôi, mà thiệt hại cũng không nghiêm trọng lắm.”

“…”

“Nhưng ngược lại, một học viên cực kỳ trẻ tuổi bên phía này suýt nữa đã thiệt mạng. Nghe đâu nguyên nhân đến từ bộ phận khí tài. Thật đáng tiếc khi sự cố lại bắt nguồn từ chỗ đó.”

Hắn gần như đang đổ hết trách nhiệm lên đầu bộ phận khí tài – vốn dĩ là nguyên nhân chính. Những giám sát viên của học viện, nghe đến đây, sắc mặt bắt đầu lộ vẻ khó chịu.

“Áo gần da, da lại gần tim. Nghe tình hình thế này, tôi nghĩ cũng dễ hiểu thôi nếu cậu muốn che chắn cho những người ở gần mình hơn. Nếu là tôi, chắc tôi cũng sẽ làm vậy.”

BM buông lời, giọng thấp nhưng không giấu được sự bực bội. Dù nói nhỏ, nhưng khí thế phát ra từ người ông khiến cả phòng rúng động. Dẫu là một y tá dịu dàng với người nào đó nhất định, nhưng xuất thân của ông lại là một nhà khoa học điên – nổi tiếng khắp giới Siêu nhân.

Cả hội trường thoáng căng thẳng, chỉ có Phó hiệu trưởng Ma Namjoon là vẫn giữ được bình tĩnh, ông lên tiếng cắt ngang.

“Nhưng như các vị biết, có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo chúng ta. Những hành vi vượt khuôn như thế rõ ràng là trái với quy tắc, mà chúng tôi – với tư cách là người bảo hộ trật tự của thành phố học viện – không thể không xét đến sự công bằng của luật lệ.”

“Công bằng à. Có vẻ ông thích cái đó lắm nhỉ.”

“Tất nhiên. Ít nhất, theo quan điểm cá nhân của tôi, việc để người giám hộ đó ở lại Lair… sẽ khó mà chấp nhận được nếu xét theo tư tưởng xã hội hiện tại. Có quá nhiều điều cần cân nhắc.”

Ánh mắt Ma Namjoon khẽ cong lại như rắn trườn.

Ban đầu, hắn định tận dụng gia tộc Yu nếu họ chỉ là một tổ chức nửa mùa. Nhưng với sự xuất hiện bất ngờ của BM và Myung Yongha, ác quỷ cấp thảm họa này buộc phải thay đổi kế hoạch.

Yu Jitae cần phải bị đẩy ra khỏi Lair càng xa càng tốt.

“À mà này! Nhưng mà, chúng ta cũng đâu nhất thiết phải làm theo cách đó nhỉ?”

Lúc đó, Myung Yongha mỉm cười thân thiện và lên tiếng.

“…Ý anh là sao?”

“Trên đường đến đây, tôi có lướt qua một điều luật. Muốn xem chung không?”

Myung Yongha búng tay một cái. Cổ tay anh tách ra, biến thành những nhánh cây, rồi từ đó mọc ra một quyển sách.

“Điều 17, Khoản 4 trong quy định xử phạt có ghi: ‘Người giám hộ có thể bị xử lý sau khi học viên tốt nghiệp.’”

“…Thì đúng là có ghi vậy. Nhưng mà…”

“Lair vốn lấy học viên làm trọng mà, đúng không? Tôi biết rõ vì em họ tôi vừa tốt nghiệp cách đây hai năm.”

Đây là một điều luật được ban hành sau chiến tranh, nhưng từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ được áp dụng.

“Nhưng mà, vì chưa có tiền lệ nên phải nghiên cứu kỹ lưỡng trước khi ra quyết định.”

Myung Yongha liền bật cười sảng khoái.

“Vậy thì sao không tạo tiền lệ ngay bây giờ?”

Câu nói ấy mang giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sức ép không thể xem thường. Sự tự tin trong lời nói của anh là điều không ai có thể phớt lờ.

Những người trung niên thuộc Bộ Giáo dục nuốt khan.

Tình hình lúc này chẳng khác nào họ đột ngột tới nhà người khác rồi yêu cầu chủ nhà cắt cỏ. Nhưng vấn đề là, anh ta “có quyền” để làm thế. Với tư cách VVIP của Hiệp hội Thợ săn Quốc tế, Myung Yongha chẳng khác nào đồng nghiệp của chủ nhà.

Ma Namjoon miễn cưỡng giấu đi nét cau mày bằng một nụ cười gượng gạo. Là một ác quỷ cấp thảm họa – và là một trong các thủ lĩnh của Undetectable – Ma Namjoon tự tin rằng dù phải đối đầu cả hai người này cùng lúc, hắn cũng không thua.

Thế nhưng, họ lại đang nhân danh công quyền mà tấn công chính diện.

Chuyện này không thể tiếp tục như thế được. Ngay khi Ma Namjoon chuẩn bị phản bác—

“Thật ra thì… chuyện này cũng không phải lý do chính chúng tôi đến đây. Đáng tiếc thật. Các ngài, tôi hiểu rõ việc các vị phải làm những điều lớn lao ở những nơi lớn lao.”

BM chậm rãi lên tiếng.

“Tôi từng trong quân ngũ, nên tôi hiểu rõ. Các vị đều là người vô tội, đang làm những điều vĩ đại, nhưng lại bị ép tới ép lui. Cấp trên thì toàn nói xằng nói bậy, còn mấy gia tộc thì tìm cách kìm kẹp. Mệt mỏi lắm đúng không? Tụi nó nghĩ mình mạnh nên muốn làm gì thì làm.”

“Anh đang ám chỉ điều gì vậy?”

Ma Namjoon không kiềm chế nổi nữa, trừng mắt hỏi thẳng. Một ánh mắt ẩn sau cặp kính râm khẽ lướt qua người hắn.

“…Chứ cái gia tộc ‘ngang ngược’ nào có gan dùng đến cả BM và Myung Yongha làm người phát ngôn chứ? Có vẻ ông chậm tiêu thật đấy, chắc tại suốt ngày ngồi đọc giấy tờ và mực in thôi.”

Vài nhân viên trong phòng đột ngột biến sắc.

“Cho tôi hỏi một điều, Yongha.”

“Hử?”

“Nếu Hội trưởng Hiệp hội yêu cầu, anh có chịu làm người phát ngôn cho ai đó không?”

Myung Yongha bật cười.

“Tôi bị điên chắc.”

BM cũng bật cười theo.

Nhưng không ai trong Bộ Giáo dục dám cười. Ma Namjoon lúc này đã không còn che giấu cảm xúc, hắn hét lên giận dữ.

“BM! Anh đang lợi dụng quyền hạn công khai ngay giữa hội nghị đấy à!?”

BM nhếch môi cười.

“Nghe này, anh bạn. Tôi từng chỉ huy Lữ đoàn Kalian số 3 trong đại chiến, rồi làm chỉ huy Lữ đoàn Siêu nhân số 4 của Hàn Quốc. Sau đó là phó chỉ huy Lữ đoàn 1, Quân đoàn 2. Giờ thì là phó chỉ huy của Đội cảm tử cuối cùng của Hiệp hội, kiêm cố vấn cho Catacomb Vanguard Royals.”

“…”

“Và là VVIP của Hiệp hội. Một trong 30 người được quyền đột kích hầm ngục tùy ý, xếp hạng 2 thế giới. Một câu nói của tôi đủ khiến Hiệp hội đảo tung cả một quốc gia để bắt một con chuột. Vậy thì sao nếu tôi dùng quyền của mình? Ông có ý kiến à?”

“…!”

“Ông có hiểu chuyện gì đang xảy ra khi một ‘Kẻ hồi hương’ như tôi đích thân đứng ra bảo vệ ai đó không?”

Biết là một chuyện, nhưng nghe tận tai lại là chuyện khác. Từng người trong hội trường đều câm lặng – dù suy nghĩ thì mỗi người một khác. Ha Sukmoo nhìn Ma Namjoon bằng ánh mắt phức tạp, còn Ma Namjoon thì phải cố kìm nén sát khí đang dâng trào.

Tuy khác suy nghĩ, nhưng kết luận đều giống nhau.

Ai cũng không khỏi tự hỏi trong đầu một điều – điều khiến họ phát điên lên:

Rốt cuộc, gia tộc Yu là thứ gì?

“Tôi biết mấy người vẫn đang cố giữ lấy chiếc ghế thân yêu, mặc kệ Hiệp hội nói gì đi nữa. Nếu không muốn mất nó, thì đừng có thẳng thắn quá. Trần nhà thấp hơn ông tưởng đấy, mà mất việc cũng dễ hơn ông nghĩ.”

Khi Ma Namjoon cũng câm nín, không nói thêm lời nào, BM buông lời kết:

“Thế nên, cúi đầu mà sống đi. Giả vờ như chưa thấy gì hết.”

Cuộc họp kết thúc ở đó.

Yu Jitae bị tuyên án phạt lao động công ích trong khuôn viên học viện suốt 10 tiếng và một khoản tiền phạt.

Nhiều người cảm thấy bản án đó quá nhẹ, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối. Bởi vì Ha Sukmoo đã chính thức xin lỗi gia tộc Yu, tuyên bố nguyên nhân sự cố là do bộ phận khí tài.

Còn Kang Mungu, kẻ đã nhận hối lộ, bị tuyên án tử hình tại phiên tòa quân sự. Những người giám hộ khác của Lair, nhạy bén hơn một chút, nhanh chóng nhận ra rằng đã có chuyện gì đó xảy ra ngoài tầm kiểm soát.

Và thế là, cái tên "gia tộc Yu" bắt đầu lan rộng khắp thành phố.

------------------------------------------

Ngày hôm sau, Malunga nhận được một tin không thể tin nổi.

Họ không còn liên lạc được với bất kỳ ai trong nhóm huấn luyện Siêu nhân của Kanaye. Trong số đó còn có cả gia đình của Malunga.

Và học viên mà ông quản lý – Malta – được phát hiện đã chết trong phòng, nguyên nhân là dùng thuốc quá liều.

“…”

Malunga là người sống thực tế, khả năng thích nghi với hoàn cảnh nhanh hơn người thường. Thế nên, khi mọi điều không tưởng trở thành hiện thực chỉ trong vòng một ngày, ông cũng lập tức đưa ra quyết định của mình.

Malunga – tự treo cổ.