Kidnapped Dragon

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 3

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1294

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 4

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3320

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1917

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9334

Web Novel - Chương 124: Chứng nhận sinh mệnh (3)

Đó là nhóm phóng viên vẫn đang chầu chực bên ngoài Cục cổng dịch chuyển.

Yeorum có không ít kẻ thù, và sau vụ đột kích hầm ngầm vừa rồi, cô đã bị không ít người dè bỉu. Thế nhưng bất chấp lời gièm pha, năng lực mà cô thể hiện đã vượt xa tiêu chuẩn của một học viên. Chính vì thế, bất kỳ lời nào thốt ra từ cô cũng đủ để trở thành tiêu điểm nóng hổi trên mặt báo.

Hàng chục phóng viên lao về phía cô như một bầy zombie, trong khi đội an ninh của Cục cổng dịch chuyển gấp rút ngăn lại.

“Xin đừng tiến quá gần các học viên!”

“Họ vừa kết thúc trận chiến đấy ạ! Mong quý vị thông cảm!”

“Này, anh nhà báo bên kia! Anh từ đâu tới vậy? Làm ơn giữ khoảng cách!”

Dĩ nhiên, người mà đám phóng viên khao khát phỏng vấn nhất chính là Yu Yeorum. Toàn thân cô đẫm máu và mồ hôi, vẻ mặt chẳng lấy gì làm vui, nhưng như thế thì sao chứ? Bằng cách nào đó, họ vẫn chen chúc được lại gần và hăm hở buông lời phỏng vấn.

*Ghi chú: Q là viết tắt của Quest (Câu hỏi)

<Q: Tuyến đường mà cô chọn là đã được lên kế hoạch từ trước sao?>

<Yu Yeorum: …>

<Q: Trong đoạn video đã bị cắt, chúng tôi nghe nói học viên Sophia Vorkova đã hét lên trong khoảng một giây. Có phải cô tự ý thay đổi lộ trình vào phút chót không?>

<Yu Yeorum: (thở dài)>

Thế nhưng đám phóng viên vẫn bám riết không buông.

<Q: Cô nghĩ sao về những lời nói rằng mình thiếu lễ độ?>

<Yu Yeorum: Tôi không biết.>

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cơ thể phóng viên kia như cứng lại vì sợ hãi. Thế nhưng trong lòng thì hân hoan cực độ—vì Yeorum cuối cùng cũng chịu mở miệng. Bài viết của anh ta chắc chắn sẽ thu hút lượng truy cập khổng lồ.

Ngay lập tức, các câu hỏi càng lúc càng trở nên gay gắt.

<Q: Khi cô nói "không biết", có phải là vì cô quá tham điểm số nên bất chấp cả phép lịch sự, cố chiếm công một mình?>

<Yu Yeorum: À, cái *** gì đấy hả.>

“Ê này, sao mấy người chưa đuổi đám này đi?”

Nghe tiếng Yeorum cáu kỉnh, đám bảo vệ mới xông ra xua phóng viên đi, nhưng lực lượng thì ít, người thì nhiều. Trước khi kịp dẹp yên, lại có thêm phóng viên khác chen vào hỏi:

<Q: Chiến thắng của học viên Yeorum có thể xem là chiến thắng của nước Cộng hòa tự hào của chún—>

<Q: Kim Ji-in và Hisaki Soujiro—hai học viên yếu như vậy, vì sao cô lại chọn họ đi cùn—>

<Q: Nếu thất bại, Sophia Vorkova đã bị trừ nặng điểm. Cô không nghĩ sự tự tin của mình là quá mức sao?>

Nghe tới đó, cô khựng lại, rồi từ từ quay đầu.

<Yu Yeorum: Mày vừa nói cái *** gì đấy?>

Sau khi đoạn phỏng vấn được chỉnh sửa và lọc hết lời thô tục rồi đăng tải, fancafe của cô—"Phát Điên Vì Yeorum"—nổ tung.

– Lmaooo

– Boss của tụi mình nổi điên rồi kìa lololol

<Q: Có phải cô lấy điểm của đồng đội làm con tin không?>

<Yu Yeorum: Ừ đó, thì sao?>

– Thì sao? Boss của tụi mình làm vậy thì có sao?

– Bắt thằng anh tui làm con tin luôn đi unni T.T

– Dù sao thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp mà? Lol

– Ừ thì… có thể sẽ tệ cho họ thiệt…

– Aizz kệ đi. Kết cục vẫn ổn thỏa kekek.

– Chuẩn luôn lolol

<Q: Rốt cuộc vì sao cô lại chọn hai học viên yếu như Kim Ji-in và Hisaki Soujiro?>

<Yu Yeorum: Công ty các người cũng toàn dùng mấy đứa như vậy thôi.>

<Q: …>

– Lololololol

– Chuẩn vãi kekekek

– Cách bả nói chuyện đúng chất fk lololol

<Q: Người dân Hàn Quốc đang hân hoan trước chiến thắng này! Xin hãy gửi một lời đến họ!>

<Yu Yeorum: Tôi là người Trung Quốc.>

Khi Yeorum tức giận buông lời chẳng cần nghĩ, một phóng viên bực mình tiến thêm một bước.

<Q: Tính cách của cô vốn đã như vậy từ đầu sao?>

<Yu Yeorum: Hả?>

<Q: Nhiều học viên nói cô rất bất lịch sự, Yeorum. Cô nghĩ sao?>

<Yu Yeorum: Hah, *** mày, lại đây.>

<Q: Xin lỗi, sao cơ?>

<Yu Yeorum: Lại đây mày, đồ ***.>

– Lololololol

– Kekekeke. Boss tụi mình lololol túm cổ áo thằng phóng viên rồi lolol

– Cảm giác sung sướng vãi lolol

– Yêu chị quá unni T.T Nhưng mà có bị phốt không đó? Bên Lair ghét kiểu hành xử vậy mà Q.Q

– Không lo đâu lmao. Chính tụi phóng viên mới là kẻ vượt giới hạn trước lolol.

Cuộc phỏng vấn này bạo lực hơn bất kỳ buổi nào trước, và những lời cô thốt ra đã vượt khỏi ranh giới chấp nhận được đến mức đội PR cũng phải giật mình.

Thế là, những kẻ vốn đã ghét Yeorum càng thêm điên tiết. Lẽ ra họ chỉ chửi vài câu rồi thôi, nhưng lần này, cả bầy lao vào sỉ vả không tiếc lời.

– Nó điên thật rồi. Mất trí hẳn.

– Phóng viên là bạn mày à? Đồ điên loạn;;

– Vô văn hóa thấy rõ. Nhìn cái ánh mắt ghét chưa kìa. Ai khen nó đẹp chắc mù hết rồi. Nhìn y như rắn độc.

– …Nói thật thì đẹp đấy. Nhưng đẹp thì sao? Nhân cách như c*t.

– Trước thích bả mà giờ thất vọng. Học viên Yu Yeorum lần này vượt rào quá đáng.

Yeorum thì chẳng mảy may quan tâm, nhưng những người yêu quý cô như Soujiro và Kim Ji-in thì không giấu nổi sự khó chịu. Và khi đám antifan bắt đầu kết bè kéo hội, đến cả đội PR cũng phải dè chừng phản ứng của dư luận.

Thế nhưng, tối hôm đó, cục diện xoay chuyển chỉ trong chớp mắt.

+++

[Petrovic – Phóng viên chính thức của Hiệp hội]

Tiêu đề: Suy nghĩ và Lễ nghi

Với tư cách một phóng viên chiến trường và người từng nằm trong bảng xếp hạng thế giới, tôi đã lang thang khắp nơi, phỏng vấn từ những vùng đất núi lửa phun trào đến nơi bị địa chấn tàn phá.

Chúng tôi chạy không ngừng để mang thông tin chính xác trong lòng hầm ngục đến mọi người, và những gia đình đang mỏi mòn đợi tin con cái đã không ít lần rơi lệ vì bài viết của chúng tôi.

Nhưng các nhà báo bây giờ là sao thế?

Chính họ chẳng có tí lễ nghi nào, vậy mà lại tùy tiện gọi những Siêu nhân trẻ tài năng là quý tộc, rồi tiếp tục hành xử chẳng khác gì lũ thất học.

Tôi không nói rằng việc gây khó chịu là sai. Công việc của chúng ta, vốn dĩ, luôn gắn liền với việc đào sâu suy nghĩ người khác, và điều đó thường khiến họ không thoải mái.

Nhưng điều khiến tôi băn khoăn, là tại sao xã hội lại không chịu nổi khi một Siêu nhân trẻ tuổi, trong tình cảnh đó, dám nói lên suy nghĩ của chính mình?

Thế hệ phóng viên trẻ, các người đúng là rác rưởi.

Các người làm tôi khó chịu. Nhưng không sao—tôi cũng sẽ làm các người khó chịu.

+++

Tối hôm đó, từng đài truyền hình quốc gia lần lượt nhận được cuộc gọi từ Petrovic và Hiệp hội thợ Săn. Kết quả là, một sự việc hiếm có đã xảy ra: các cơ quan báo chí đồng loạt lên tiếng xin lỗi, và đám antifan bỗng im hơi lặng tiếng.

“…”

Bất đắc dĩ, Yeorum phải tới đội PR để nghe dạy cách đối nhân xử thế với giới truyền thông.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.

Thời gian cứ thế trôi, và vòng đầu tiên của giải Xếp hạng Campus cuối cùng cũng kết thúc. Bảng điểm và thứ hạng vốn được giữ kín từ đầu đến giờ, nay đã được công bố trong hôm nay.

Cha mẹ lặng lẽ dõi theo.

Người chị cả được chọn nhìn xuống cô bằng ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo. Cô ta đưa tay ra, túm lấy cằm Yeorum.

Và rồi, cô ta mở miệng.

“—–?”

Yeorum không bao giờ quên được khoảnh khắc đó. Cô không thể quên bàn tay thô ráp siết lấy chiếc cằm yếu ớt của mình, những lời nói từ kẻ đã nở ra sớm hơn các chị em khác, cùng với thi thể của những đồng loại nằm la liệt phía sau lưng.

Bởi vì không thể quên, cảm xúc năm đó luôn sống động trong cô, và chỉ cần nhắm mắt lại, tất cả sẽ ùa về như mới xảy ra hôm qua.

Yeorum nguyền rủa người chị cả đã giết em út của mình. Cô ghê tởm nghi lễ Tuyển Chọn của tộc Hồng long, và hơn hết, căm ghét bản thân mình vì quá yếu đuối.

Nếu cô ra đời sớm hơn một chút, hẳn cô cũng đã tham gia Amusement cùng lúc với các chị khác, và rồi cũng bị bóp cổ đến chết trong nghi lễ Tuyển Chọn dưới tay chị cả. Cũng giống như điều người chị út của cô đã trải qua.

Nói cách khác, lý do Yeorum còn sống đến tận bây giờ, là bởi vì cô yếu đuối.

Chính vì vậy, ngay cả mạng sống của bản thân cũng là sản phẩm của sự yếu hèn—mỗi giây phút tồn tại đều khiến cô đau đớn và khinh bỉ chính mình. Đôi khi, cô cảm thấy lòng tự hận như muốn nuốt chửng cả linh hồn.

Trong tộc Hồng long, những kẻ yếu phải chết. Và cô—là kẻ yếu nhất. Hơi thở của cô là một nghịch lý sống.

Mà cái nghịch lý ấy đâu phải vì cô đã cố gắng, cũng chẳng phải vì cô được ban cho điều gì đặc biệt.

Đơn giản là vì…

“May mắn thật nhỉ?”

…chỉ là vì cô may mắn.

Nếu những kẻ mang tội đều phải chết, thì Yeorum tin rằng bản thân mình cũng nên chết. Bởi vì cô yếu. Và yếu đuối là một tội lỗi.

Lý do cô vẫn sống đến giờ, là bởi vì còn có những lời chưa thể nói ra. Chỉ cần truyền đạt được những lời đó, Yeorum sẵn sàng buông bỏ mạng sống này bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, bám víu vào một ý niệm mong manh như vậy để tiếp tục sống là điều không hề dễ dàng. Có những lúc cảm xúc cô tuột dốc không phanh xuống tận đáy sâu tuyệt vọng. Vào những lúc đó, Yeorum phải tự vỗ về bản thân, ép mình từ bỏ cái ý nghĩ được chết.

Hôm nay mình đã cố gắng đến mức này. Mình đã mạnh lên được từng này. Mình có quyền được thở, được sống thêm một ngày nữa.

Để tiếp tục sống, Yeorum luôn cần những lời khẳng định như thế. Đó cũng là lý do cô nỗ lực trong các trận đấu.

Và thật may mắn, người mạnh nhất mà cô từng gặp trong đời, đang ở ngay bên cạnh cô.

Tộc Hồng long tôn thờ sức mạnh. Đối với Yeorum, người đàn ông ấy là đối tượng của sự sùng kính—là người duy nhất cô có thể tin tưởng, giờ đây lại trở thành thầy của cô.

Vì thế, Yeorum hỏi Yu Jitae.

“Em… có mạnh hơn chút nào không?”

Nếu nỗ lực hôm nay là vô nghĩa, thì em không xứng đáng sống đến ngày mai.

“Nhưng… em làm tốt mà, đúng không?”

Em đã cố gắng lắm rồi. Như thế, chẳng phải em được phép sống thêm ngày mai sao?

Yeorum hỏi đi hỏi lại Yu Jitae.

“Anh nghĩ… em đã trưởng thành được bao nhiêu? Có đủ để gọi là tiến bộ không?”

Em có thể sống tiếp không? Nếu em đã cố gắng đến mức này, thì em xứng đáng được thở tiếp ngày mai chứ?

Đó là một lời cầu xin—cầu xin cho sự sống của chính mình.

Thế nhưng người đàn ông ấy không bao giờ nói dối, cũng chẳng chiều theo lời cầu xin. Anh luôn trung thực. Và chính vì sự trung thực ấy mà Yeorum càng thêm trân trọng anh. Nhưng cũng vì thế, mỗi lần không được anh công nhận, cô lại càng khinh ghét chính mình hơn.

Thế rồi, vào một buổi tối muộn, ở một con hẻm sau trường. Khi Yeorum đang hút thuốc như thường lệ, Yu Jitae lên tiếng.

“Em đang làm rất tốt. Còn hơn cả những gì anh tưởng tượng.”

Yeorum sững người vì câu nói ấy.

“ Gì cơ?”

“Anh nói thật đấy. Chẳng có con rồng nào sống nghiêm túc như em cả.”

Nghe được lời đó từ Yu Jitae, Yeorum cúi đầu, không kiềm được mà bật cười khe khẽ.

“Vậy thì tốt rồi…”

Được anh công nhận, cô cảm thấy thật hạnh phúc vì mình vẫn còn sống.

Thế nhưng nghĩ kỹ lại, việc sống nghiêm túc chưa chắc đã là lời khen. Không phải mấy người chị của cô bị giết vì họ sống không nghiêm túc.

Yeorum cần phải làm tốt hơn nữa. Cô muốn được khen là đã làm “tốt”.

Phải làm tốt hơn nữa.

Hơn nữa.

Chính vì vậy, ngay cả trong bài tập nhóm, Yeorum cũng hành động bốc đồng, đưa ra quyết định vô lý. Sự ám ảnh rằng mình nhất định phải được điểm cao hơn người khác khiến cô lo lắng đến mức nghẹt thở.

Và giờ đây—

Giờ đây, cuộc đột kích Hầm nứt hạng B+ đã kết thúc. Giai đoạn đầu của Giải xếp hạng Campus cũng đã khép lại, bảng thứ hạng vốn được giấu kín giờ chính thức được công bố.

+++BẢNG XẾP HẠNG+++

Yu Yeorum: 901

Yong Taeha: 893

Bera Blueday: 889

Zhou Luxun: 883

+++++++++++++++++++

Yeorum cầm tờ bảng điểm trong tay và đến phòng Yu Jitae. Như mọi khi, người đàn ông mạnh mẽ nhất thế gian nhìn cô bằng ánh mắt đượm sương mù.

“Gì đấy.”

Yeorum bước đến gần, ngập ngừng mở lời, mũi chân khẽ cọ cọ mặt sàn.

“Là…”

“Sao?”

“Cái này nè.”

Cô đưa tờ giấy cho anh. Yu Jitae mở ra xem.

“…Không có gì to tát, chỉ là… em đứng nhất thôi.”

Anh đáp lại một cách hờ hững, rồi tỏ ra một biểu cảm gì đó, nhưng Yeorum chẳng màng đến phản ứng bề ngoài.

Cô đã dùng chính cơ thể mình chứng minh rằng Yu Jitae là thầy, và phương pháp huấn luyện của anh là đúng. Lần này, cô muốn anh xác nhận giá trị của cuộc đời cô.

Vì vậy, Yeorum cắn răng, ép đôi môi nặng trĩu bật ra câu hỏi.

“Em… làm có tốt không?”

Ngay sau câu hỏi, Yeorum cố nén cơn sợ hãi như đang bóp nghẹt cổ họng mình, ánh mắt cô nhìn thẳng vào người đàn ông không biết nói dối.

Ngay lập tức,

Không do dự,

Không cần nghĩ ngợi,

Anh trả lời như thể phản xạ.

“Phải. Em đã làm rất tốt.”

Yeorum mím chặt môi.

Ngay khoảnh khắc ấy, Yu Jitae đã xác nhận giá trị sinh mệnh của cô. Nhận thức được điều đó, toàn thân cô, từ ngón chân đến đầu ngón tay, run lên vì xúc động—một cơn chấn động xuất phát từ tận sâu trong tim.

Cúi đầu xuống, cô thở ra một hơi ấm áp, rồi bước đến gần.

Yeorum vòng tay ôm cổ Yu Jitae đang ngồi trên ghế. Anh toan né người ra nhưng cô bám chặt lấy anh, kiên quyết không buông.

Chẳng mấy chốc, bàn tay to lớn ấy nhẹ nhàng đặt lên lưng cô. Một cảm giác nghẹn ngào dâng lên nơi khóe mắt. Cô biết, nếu mở miệng ra lúc này, cảm xúc sẽ bùng nổ.

Vì thế, Yeorum khẽ thì thầm bên tai anh—bằng giọng nhẹ như hơi gió:

“…Cảm ơn.”