Kidnapped Dragon

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 84

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 176

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 14

Web Novel - Chương 120: Gia đình Yu (2)

“Quý cô muốn gọi món chứ?”

Trong một quán cà phê tại Lair, một nữ học viên với mái tóc xanh lục đang gọi đồ uống.

“Cho tôi một ly sinh tố dâu. Còn anh thì sao, ahjussi?”

“Anh không cần gì.”

“Vậy làm ơn cho thêm một ly soda nho xanh.”

“…”

Trong lúc chờ đồ uống, ánh nhìn của những người xung quanh không ngừng lén lút hướng về phía họ. Ánh mặt trời rực rỡ tràn qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên mái tóc thiếu nữ, khiến nó ánh lên như ngọc lục bảo vừa được đánh bóng.

Cô tựa cằm lên tay, nghiêng đầu dựa nhẹ vào cửa kính. Khuôn mặt ấy—đôi mắt và sống mũi thanh tú ấy—đẹp đến mức người ta tự hỏi liệu cả đời này còn có thể được thấy thứ gì tương tự nữa không.

Như mọi khi, người thì nhìn chằm chằm không chớp mắt, kẻ thì lén lút liếc trộm.

“…”

Một học viên đang lén nhìn thì bị nhéo tai.

“Á, á á á á đau…!”

Là bạn gái của cậu ta.

“Sao, sao lại nhéo tai anh?”

“Anh vừa nhìn cái gì vậy?”

“Hả? À, không có gì, anh chỉ…”

“Im. Đừng nói nữa. Em tưởng mắt anh sắp cháy luôn rồi.”

Cô nàng thả tai cậu ta ra rồi quay lại với ly cà phê của mình.

“Honey à, em hiểu nhầm rồi. Anh đâu có nhìn cô ta đâu.”

“Ừ ha.”

“Anh nói thật đó.”

“Dĩ nhiên rồi.”

“…Em đang giận hả?”

“Không có đâu.”

“Chắc chắn là đang giận rồi…” – cậu ta vừa đổ mồ hôi vừa nghĩ, rồi hạ giọng thì thầm.

“Anh thực sự không nhìn Yu Bom đâu. Em chưa nghe vụ kia à?”

“…”

“Chuyện người bảo hộ của Yu Bom tẩn cho giám đốc đội cảnh vệ một trận ấy.”

“…Hở?”

Lúc này biểu cảm lạnh lùng trên mặt bạn gái mới hơi dịu xuống.

Lair là một học viện quân sự, nơi quy tụ những học viên được các quốc gia cử đến vì họ là siêu năng lực gia xuất sắc. Vì thế, bất kể giới tính hay tuổi tác, ai nấy đều đặc biệt quan tâm đến chuyện của những người “mạnh”.

“Nghe nói giám đốc cảnh vệ bị người bảo hộ kia đánh tơi tả ngay gần khu giáo vụ hôm qua đó. Thấy người đó không? Trông ghê lắm luôn.”

“…Nghe vô lý quá. Leo nằm trong top 50 thế giới mà.”

“Anh ta hạng 53. Tin thật đấy. Bạn anh thấy tận mắt, mà cũng có nhiều người chứng kiến lắm. Giờ chắc tin này lan khắp rồi.”

Xung đột giữa học viên đôi khi kéo theo cả xích mích giữa các giám hộ, giữa những gia tộc.

Không ít người trong số giám hộ hiện tại và trước đây từng là ranker. Mỗi khi xung đột vượt quá giới hạn, những trận chiến giữa họ thường để lại hậu quả kinh hoàng.

Khi sự việc đi quá đà, đội cảnh vệ luôn là bên đàn áp bằng sức mạnh tuyệt đối. Họ nghiền nát tay những kẻ rút kiếm, dập đầu kẻ nào nổi loạn xuống đất. Có người phàn nàn rằng họ quá tay, nhưng quy định là quy định—và không ai phản đối sự tồn tại của họ cả.

“Cảnh vệ chỉ biết xài nắm đấm thôi” Sillardo Leo – biệt danh ‘Bức Tường Cuối Cùng’ – từng đùa như vậy trong một buổi phỏng vấn. Câu nói đó giờ đã thành meme trong giới học viên.

Thế mà một gã như vậy lại bị người kia đánh gục á? Là thật, hay chỉ là lời đồn bạn trai cô bịa ra để chữa cháy cho đôi mắt phản bội?

Cô học viên lườm bạn trai rồi mở app nhắn tin trên đồng hồ, tham gia vào group chat đúng lúc chủ đề này đang được bàn tán sôi nổi.

– Mấy đứa, xem cái này nè.

Đó là hình một con đường giữa thành phố bị sụp thành hố sâu. Quanh miệng hố là hàng rào cảnh báo vàng, các pháp sư hệ Thổ đang dùng ma thuật để lấp lại.

– Đang sửa lại đó lol

– Cái hình người giữa hố kia là Sillardo hả?

– Ừ loool

– A kekek tưởng gì hóa ra là cái đó.

Ngay giữa hố lõm là vết lõm hình người dang tay dang chân. Dấu tích của một thân thể khổng lồ cao trên ba mét.

– Ông giám đốc sống sót sau cú đó thật á?

– Lmao sống thiệt.

– Ghê thiệt chớ lol

– Dùng ông ấy làm đạn pháo lúc cạn hàng đi.

– Lolololol

– Đạn pháo (Sức mạnh vật lý)

– Kekekek

– Lolololol

– Pháo thần công cuối cùng

– Ahkkkekekek điên thiệt.

– Lolololol wtf

“…”

Cô học viên nhìn màn hình chát một lúc rồi ngẩng lên. Yu Bom – cô nàng nổi tiếng đang đưa một ly nước có cắm ống hút cho người bảo hộ của mình.

“Sao thế? Anh không thích nho xanh à? Ở đây pha ngon lắm đó.”

“Anh không thích đồ ngọt.”

“Thử một chút thôi mà. Nè, uống đi.”

Nhìn quanh một lượt, cô nhận ra hôm nay có nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người hơn bình thường. Dù Yu Bom lúc nào cũng thu hút ánh nhìn, nhưng lần này, người được chú ý lại là giám hộ kia.

“Thế nào?”

“…Cũng được.”

“Thấy chưa? Em biết mà.”

Người đàn ông đó, với ánh mắt mơ hồ và bước đi chậm rãi, uống một ngụm rồi rời quán cùng Yu Bom. Nhìn theo bóng lưng họ, cô học viên lặng lẽ hỏi bạn trai.

“Cái người đó đánh giám đốc đội cảnh vệ đúng không?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Thế sao vẫn có thể ung dung đi lại như không có gì…?”

“Cái đó tụi tôi cũng đang muốn biết đây.”

Các giám hộ của học viên thuộc hội xã cấp 4 đã tụ họp lại.

Sau khi hoàn tất công việc trong ngày, họ quây quần một chỗ, cùng nhau nốc rượu. Dù chuyện lặt vặt xảy ra tại Lair không thiếu, nhưng lần này, vụ việc lan truyền lại lớn hơn bình thường.

“Là bị phạt lao động công ích 10 tiếng và 500 nghìn đô đúng không?”

“Chuẩn luôn.”

“Cái vụ lao động công ích chỉ để làm màu thôi… học viên đánh nhau còn bị tới 30 tiếng. Nhưng mà khoản tiền phạt thì cũng khá đấy chứ.”

“Không. So với mức thiệt hại thì chẳng đáng gì.”

“Thiệt luôn. Chả thấy công bằng gì cả…”

“Lair nó vậy đấy. Dù sao thì bọn họ cũng là đại ca ở đây mà.”

“Nhưng mà tới cả Erfan hay nhà Yong cũng chưa từng được ưu ái kiểu đó…”

“Chuẩn. Hiệp hội mà không nhảy vào thì chắc phải là gia tộc Brzenk trở lên rồi.”

Gia tộc Brzenk là thân tộc trực hệ của người đang giữ vị trí Rank 1 toàn cầu. Nói cách khác, ngoài họ ra thì chả ai được như thế cả.

“Vậy rốt cuộc nhà Yu là thứ gì thế? Huangbo-san, ông có biết gì không?”

Giám hộ thuộc gia tộc Huangbo tu một ngụm rượu.

Yu à… Yu…

Chẳng có hồi ức nào liên quan. Dù ông có mối liên hệ với phần lớn gia tộc và guild nổi tiếng, nhưng chưa từng nghe qua cái tên đó.

Khó mà tin được đó là một tổ chức bí mật thuộc chính phủ Hàn Quốc. Ngoài Yu Yeorum ra thì hai học viên còn lại cũng đâu có vẻ gì là quân nhân.

Men rượu dần ngấm, câu chuyện càng lúc càng trượt sang hướng hư cấu. Họ bắt đầu bịa ra những giả thuyết nhằm lần ngược lại nguồn gốc gia tộc vô danh này.

“…Hay đó là tổ chức do Hiệp hội tự tay nuôi dưỡng?”

“Cái gì cơ?”

“Trước Oscar Brzenk, Rank 1 thế giới là người Hàn Quốc mà, ông ta cũng thuộc Hiệp hội luôn đó.”

“Nhưng người đó xác nhận đã chết rồi mà…”

“Thì tôi nói có thể là ‘kẻ hồi hương’ đó.”

“‘Kẻ hồi hương’?”

“Ừ. Kiểu như anh em của BM ấy. Như thế thì hợp lý rồi còn gì, tự dưng xuất hiện, lại được BM chống lưng.”

“Hừm, nghe vẫn thấy sai sai… không phải kiểu đi siêu thị rồi quay lại là xong đâu… chuyện đó đâu xảy ra thường xuyên.”

Suốt phần còn lại của buổi uống rượu, cái tên gia tộc Yu liên tục bị đem ra so sánh với những thế lực vĩ đại nhất.

Bộ phận giáo dục của Học viện Lair đã nhanh chóng kiểm soát báo giới và truyền thông, khiến tin tức về vụ việc không thể lọt ra ngoài phạm vi nhà trường. Công chúng và các kênh phát sóng quốc gia không hề nhắc đến bất cứ điều gì liên quan.

Tuy nhiên, do bản chất sự việc quá đặc biệt, tin đồn vẫn không ngừng lan truyền sau cánh gà.

“Chúng ta hãy cùng tìm hiểu về gia đình Yu mà ai cũng tò mò nhé.”

Một học viên đồng thời là streamer đứng bật dậy, lớn tiếng tuyên bố rằng cậu ta sẽ trực tiếp đến hỏi chuyện nhà Yu.

Sự táo bạo của cậu nhanh chóng thu hút sự chú ý. Buổi livestream hôm ấy có lượng người xem gấp ba mươi lần bình thường, khi các học viên và cả thường dân đều háo hức chờ câu trả lời.

Cậu học viên tìm đến phòng học của Bom và Kaeul, đề nghị phỏng vấn. Thế nhưng cả hai đều từ chối thẳng thừng, không để lại chút khe hở nào để thương lượng. Bom chỉ lắc đầu, còn Kaeul lắp bắp, “U-uhh…! T-tớ không biết gì hết!” rồi cuống cuồng bỏ chạy.

Dù rất muốn ngăn hai người lại, cậu ta lại không thể làm được, như thể có thứ gì đó đang giữ chặt tay chân mình.

– Vãi thật. – Hết hứng luôn… – Chỉ được cái to mồm, chả ra gì.

Khi phần lớn khán giả rời khỏi, cậu học viên sa sút tinh thần, rồi đưa ra một quyết định không nên có. Đêm hôm đó, cậu ta lén bấm nút quay rồi rón rén bám theo Kaeul.

Cô bé tóc vàng đang trên đường trở về ký túc xá sau khi chơi đùa cùng bạn bè. Cậu ta nhảy qua bức tường ngoài và lặng lẽ theo sau khi Kaeul bước lên cầu thang.

“Xin lỗi, học viên. Em đang làm gì vậy?”

Giây phút ấy.

Một siêu nhân thuộc đội tuần tra xuất hiện như thể từ hư không, nắm chặt lấy tay cậu. Chiếc camera rơi khỏi tay, lăn lóc trên mặt đất.

“Camera à?”

Bị bất ngờ, cậu học viên ra vẻ nghiêm túc rồi giật tay mình lại.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Cái máy quay này là sao? Có được sự cho phép không đấy?”

“Cho phép gì chứ. Em chỉ đang quay phong cảnh thôi.”

“Chỉ là phong cảnh?”

“Vâng. Chỗ này gần ký túc xá của em. Trên đường về nên em tiện tay quay chút. Tại sao lại bắt bẻ em thế này ạ?”

Cậu học viên nghĩ rằng nếu tỏ ra tự tin, lính gác sẽ bối rối. Cậu từng nghe một người bạn say xỉn nói thế. Nhưng, lần này không hiệu quả.

Người lính khẽ nhếch mép: “Thế em ở đâu?”

“Dạ… gì ạ?”

“Em sống ở đâu, học viên?”

“Như em nói rồi đó… quanh khu này thôi…”

“Cho tôi xem thẻ học viên. Để tôi xác nhận lại.”

Khi lời nói dối sắp bị bại lộ, cậu học viên lập tức đổi sắc mặt, cuống cuồng.

“Ơm… thưa anh… thật ra thì… em nghĩ là em bị lạc đường…”

“Lạc đường?”

“V-vâng… chỉ là tai nạn thôi. Em bị mù phương hướng nên…”

Người lính lại cười khẩy, như thể vừa nghe chuyện hoang đường.

“Học viên à. Em không biết tôi đã đi theo em bao lâu rồi, đúng không?”

Nghe vậy, tim cậu học viên chợt run lên.

“À, ừm…”

“Một thằng nhóc định chơi trò người lớn à. Em tưởng lính gác là bạn của mình hả?”

“Ư-ừm…”

“Đi thôi.”

Ngày hôm sau, tài khoản livestream của cậu ta bị xóa sổ.

-----------------------------------------

Tin đồn lan nhanh như gió, đôi khi chỉ trong một ngày đã truyền khắp thế gian.

Sau ba ngày, Yu Jitae cũng cảm nhận được bầu không khí quanh mình đã thay đổi.

“Chào mừng, Jitae. Mấy ngày nay đi đâu cũng nghe người ta nhắc đến cậu. Cảm giác thế nào rồi?”

“Cũng không có gì.”

Gyeoul, đang được Jitae bế trên tay, bỗng căng thẳng thấy rõ.

“Hmm? Nhà Yu cũng có đứa nhỏ thế này à?”

“Em út đấy.”

“Ra vậy. Con bé dễ thương thật đấy. Bé ngoan, con khỏe chứ?”

Mihailov mỉm cười. Gương mặt có vết sẹo kéo dài giờ đây hiện rõ nụ cười vừa dữ dằn vừa bí hiểm.

“…”

Gyeoul lắc đầu. Nhìn mặt ông ta, bé thấy không khỏe chút nào.

Mihailov có vẻ nghi hoặc về sự việc vừa qua, nhưng đúng chất đàn ông, ông không hỏi gì thừa thãi.

Hôm nay, phía sau ông là năm học viên mặc đồng phục trắng. Bọn họ đã run lên khi nhìn Yu Jitae từ xa, đến khi đến gần lại càng lúng túng, chỉ dám chào bằng ánh mắt.

“Đám này là ai?”

“Là học viên bên RIL. Không rõ nghe tin từ đâu mà cứ nằng nặc đòi gặp cậu cho bằng được. Dù tôi đã huấn luyện cho một trận từ sáng tới giờ, tụi nó vẫn đòi theo.”

RIL là nơi coi thực lực là chuẩn mực duy nhất của một siêu nhân. Học viên ở đó được rèn giũa khắt khe không thua kém gì Guild Erfan bên Trung Quốc.

Mihailov nhíu mày.

“Các cậu nghe rõ chưa. Nếu làm phiền Ngài giám hộ, chuẩn bị mà tạm biệt đôi chân đi khi về đến nơi.”

““Rõ ạ!””

“Xin lỗi nhé. Coi như không thấy gì đi.”

Yu Jitae cũng làm như chẳng thấy gì.

Họ đang ở khán phòng của bộ phận giáo dục. Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt đột kích khe nứt cấp B+ dưới lòng đất.

Vẫn là khung cảnh giống buổi họp mấy hôm trước, nhưng số người đã tăng lên đáng kể. Để cổ vũ các học viên đang làm nhiệm vụ bên trong, các Giám hộ được phép đi cùng nhiều nhân viên và học viên khác.

Yong Chuljun – Giám hộ của gia tộc Yong – và Giáo sư Ha Yoon từ nhóm nghiên cứu Moonlight cũng có mặt.

Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

“Ahjussi! Bọn em đến rồi đây!”

Ngay sau đó, Bom và Kaeul bước vào khán phòng sau khi kết thúc tiết học. “Uwaaah! Đông quá trời luôn á!” Kaeul la lớn rồi chạy ào đến chỗ Yu Jitae, khiến ánh mắt của các Giám hộ khác đồng loạt đổ dồn về phía anh.

【 Cân bằng nhãn - Eyes of Equilibrium (SS) 】Yu Jitae đang nhìn Kaeul, nhưng thật ra là đang quan sát cả khán phòng. Với 【 Cân bằng nhãn 】 luôn được kích hoạt dạo gần đây, anh có thể nhìn thấy bản chất, thiện cảm và mức độ thành thật của từng người hiện diện.

Tất cả cảm xúc và thái độ nơi đây đều bày ra trước mắt anh.

“…”

Kết quả lần này khác hoàn toàn so với vài hôm trước.

Lúc đó, ngoại trừ vài người có hứng thú, phần lớn đều mang lòng căm ghét, chân thành mà độc hại. Nói cách khác, họ thực lòng ghét anh và ẩn giấu sự ác ý bên trong.

Trong môi trường cạnh tranh, đó chính là biểu hiện của đố kỵ và ghen tị—thứ tồn tại sâu thẳm trong lòng người, cũng là thứ khiến một kẻ hồi quy đang cố sống bình thường cảm thấy phiền toái nhất.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác.

Mức thiện cảm cho thấy sự thù địch.

Mức độ thành thật lại là giả tạo.

Còn bản chất lại là thiện.

Họ ghét Yu Jitae, nhưng dù mang suy nghĩ đó, họ vẫn cố lừa dối chính mình, cố nghĩ những điều tốt đẹp hơn. Đó chính là tôn kính trong môi trường cạnh tranh. Họ vừa kính trọng Yu Jitae, lại vừa xem anh là một tồn tại đáng sợ và không thể thoải mái tiếp xúc.

Cảm nhận những ánh nhìn âm thầm ấy, Yu Jitae thản nhiên tựa lưng vào ghế.

Với kẻ hồi quy, đây đã là chuyện quá đỗi quen thuộc.