Bên trong các hầm ngục, có vô vàn điều phi lý tồn tại và xảy ra—những thứ hoàn toàn vượt khỏi tầm hiểu biết thông thường. Chỉ cần tham gia một cuộc đột kích thôi cũng đủ để mở rộng tầm mắt về những hiện tượng, tồn tại, và sự vật chẳng thể dùng lẽ thường để lý giải.
Những binh sĩ từng sống sót suốt vài năm, thậm chí là hàng chục năm tại những nơi như thế, đều có một điểm chung.
“…”
Họ biết cách lắng nghe bản năng của mình.
“…”
Yong Chuljun cũng không ngoại lệ. Dù được nhận nuôi vào nhà họ Yong từ nhỏ như một thiên tài, rồi từng bước trở thành một trong những “top ranker” danh tiếng, nhưng khi phải đối mặt với quái vật trong hầm ngục, hắn cũng không thể không thấy lo sợ—bởi lũ quái vật chẳng hề bận tâm đến thân phận của hắn để mà tránh đường.
Chính vì thế, mỗi khi cảm giác bất an trỗi dậy, hắn luôn nhắc mình phải thận trọng.
“…”
Vấn đề lần này nằm ở chỗ: đối thủ của hắn không phải quái vật. Cái cảm giác rợn người ấy lại đến từ một gã đàn ông trẻ hơn hắn ít nhất mười tuổi. Cảm giác ấy y hệt như lần đầu hắn bước chân vào một hầm ngục hạng SS, khi còn là người của Hiệp hội.
Suốt bốn mươi năm sống trên đời, chưa từng có con người nào khiến Yong Chuljun cảm thấy như thế này. Từ người đàn ông ấy—dù chỉ đứng im lặng—lại tỏa ra thứ khí tức rợn ngợp, hệt như khi đứng trước một hầm ngục rộng lớn như cả lục địa Nam Mỹ.
Câu hỏi cuối cùng của người đàn ông kia, vì vậy, mang theo áp lực nặng nề.
Có ý định dùng cô ta làm vật hy sinh?
Yong Chuljun muốn chối. Nhưng lại có cảm giác rằng mình không thể. Như một đứa trẻ không thể giấu được mẹ điều gì, hắn linh cảm rằng bất kỳ mánh khóe nào cũng sẽ bị bóc trần ngay lập tức.
Đó là bản năng thôi thúc, cùng nỗi bất an ngày càng xâm lấn tâm trí.
Hắn buộc phải nói thật.
“…Tôi chưa từng có ý định như vậy…”
--------------------------------
Đôi mắt của Công tước quỷ soi xét mục tiêu của nó.
Bản chất của đối phương không hoàn toàn thiện, cũng chẳng hoàn toàn ác.
Sự thật hiển hiện rõ ràng.
Thiện cảm ban đầu, từ “có chút thích”, chuyển sang “có chút ghét”.
Người này không thực sự độc ác, cũng chẳng hề có ý định công khai vứt bỏ Yeorum như vật tế. Tuy nhiên, cảm tình dành cho gia tộc Yu lại tụt đi một bậc.
“Nhưng… tôi đã định cho cô ấy đi ở tuyến sau của nhóm bốn người. Nếu có ai bị làm vật hy sinh thì cũng là trường hợp phía trước gặp chuyện. Khi đó, Taeha của chúng tôi sẽ là người chịu trận thay.”
“Anh đang ám chỉ rằng ngay cả người được mệnh danh là thiên tài số một Hàn Quốc cũng có thể gặp nguy hiểm trong hầm ngục hạng B+ à?”
“Haha… Cảm ơn lời khen. Nhưng như anh cũng biết đấy, hầm ngục… À, thôi vậy.”
Hắn khép miệng lại, để ngăn bất cứ lời nào dù chỉ hơi sai lệch cũng không lỡ thoát ra.
“Dù sao thì, tôi công nhận sắp xếp ban đầu của mình không hoàn toàn công bằng. Tôi xin lỗi. Lẽ ra không nên đề xuất chuyện đó từ đầu.”
Dù đang trong thế yếu, hắn vẫn cố giữ lấy thể diện của người nhà họ Yong. Trong phòng học lúc này có nhiều người dõi theo, và hắn vẫn giữ phong thái của một thành viên thuộc danh gia vọng tộc.
Cách hành xử ấy, lại khiến kẻ hồi quy không vừa mắt.
Anh biết rất rõ bản thân mình. Cuộc đời anh quá đỗi đổ nát để mà giữ được một tâm hồn thanh sạch. Anh chẳng khác nào một con thú già cỗi.
Dù cơ chế cảm xúc của anh đã bị tàn phá thì những bánh răng của sự khó chịu và bực dọc vẫn còn nguyên. Thỉnh thoảng anh vẫn thấy cáu, và những lúc như vậy thường dẫn đến những hành động vô ích.
Như bây giờ.
“Chúc may mắn cho học viên Yeorum.”
Gã đàn ông kia chìa tay ra bắt, giả vờ như hai người đứng ngang hàng—dù rõ ràng là đang co rúm vì sợ. Ý nghĩ muốn bẻ gãy cổ hắn thoáng lướt qua tâm trí kẻ hồi quy.
Thế nên, trong cái bắt tay ấy, anh lặng lẽ truyền vào sát ý.
Từng lưỡi dao xếp chồng như sóng biển trào lên qua lòng bàn tay, xuyên thẳng qua cánh tay đối phương. Bàn tay kẻ kia giật lên theo phản xạ, muốn rút ra, nhưng kẻ hồi quy vẫn nắm chặt.
Lưỡi dao xuyên qua da, rồi cày xới nội tạng, trái tim, và cả những dòng mana xung quanh.
“…!”
Khi buông tay ra, cơ thể Yong Chuljun khẽ run lên. Hắn nhìn xuống bàn tay mình, rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn khắp người—ánh mắt hoảng loạn hơn khi đảo quanh tìm lối thoát.
“Chúc cả nhà họ Yong cũng may mắn.”
“V-Vâng…”
Thật đáng ngạc nhiên khi hắn vẫn còn đứng vững. Nỗi đau ấy phải tệ hơn cả việc bị mổ bụng bằng dao nhà bếp, vậy mà hắn không hề rên rỉ. Dù vậy, các đầu ngón tay hắn run lên liên hồi, nên buộc phải giấu tay vào túi áo.
Dẫu sao, kẻ từng là binh sĩ vẫn là binh sĩ.
Yong Chuljun khẽ cúi đầu rồi quay lưng rời đi. Người tinh ý có thể thấy hắn đang nín thở vì phổi bị rách, nhưng Yong Taeha và Yong Danbi không nhận ra gì cả.
Tình trạng ấy khá nghiêm trọng—ngay cả một siêu nhân với thân thể cường hóa cũng sẽ phải nôn máu khi vào bệnh viện.
Yeorum, sau khi nhìn biểu cảm của hắn, có vẻ như đã đoán ra phần nào. Cô hơi ngạc nhiên.
“Đi thôi.”
Trên đường rời khỏi khu học viện, vẻ ngạc nhiên của Yeorum dần chuyển thành thích thú. Mắt cô lấp lánh.
“Ah… tuyệt thật đấy.”
“Cái gì.”
“Anh tức giận thật kìa. Em tưởng anh chỉ biết giả vờ yếu đuối cơ. Hóa ra không phải à?”
“…”
Chuyện vừa rồi, anh cũng chẳng để tâm mấy.
Xung đột và tranh chấp là điều hiển nhiên trong các hầm ngục, nơi mà con người vì lợi ích mà tập hợp lại.
Lair là một xã hội thu nhỏ của siêu nhân.
Dù muốn hay không, anh vẫn phải sống cùng những con người bị lòng tham che mắt. Vì Hồng Long cần chứng tỏ thành tựu ở nơi này—mà hiện tại, anh đang sống vì những con rồng.
“Biết không, khi tức giận thì cứ tức giận ra mặt cũng được đó.”
“…”
“Em thấy đàn ông trông ngầu lắm khi nổi điên như thú dữ ấy.”
“Đừng có nhảm.”
“Oka~y.”
Cô ném ra một câu đùa tinh quái rồi phá lên cười.
------------------------------------
“…?”
Khi trở về phòng 301, Gyeoul chạy tới với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Sao vậy.”
“…Có… chuyện gì… xảy ra ạ?”
“Không. Không có gì.”
“…Thật không?”
“Ừ.”
Dù đã trả lời, Gyeoul vẫn lẽo đẽo đi theo anh, ánh mắt nghiêm túc dán chặt vào người. Tưởng rằng cô bé đang muốn được ôm, anh giơ tay ra—nhưng cô lắc đầu. Bằng đôi tay nhỏ, Gyeoul chỉ vào chiếc đồng hồ đang được dùng để nhắn tin, rồi làm động tác ra hiệu “đừng lo”.
Dẫu vậy, cô bé vẫn đi theo snh như cái mai rùa bám lưng, khiến anh không thể không lo được.
Đôi mắt xanh lam như đá sapphire không ngừng liếc nhìn anh. Cô bé nắm tay phải bằng tay trái, khẽ vân vê như đang bồn chồn.
Lẽ nào… con bé biết điều gì đó? Nhưng Gyeoul đâu nhìn thấy 【 Thiên cơ 】như Bom.
“Gyeoul! Ahjussi! Tụi mình ăn tteokbokki nha!”
Vừa nghe thấy tiếng Kaeul gọi và thấy cô nàng ôm hộp tteokbokki, ánh nhìn lo lắng của Gyeoul liền biến mất. Cô bé bắt đầu đảo mắt theo làn hương thơm bay trong không khí, rồi sững người vì ngạc nhiên khi thứ gì đó có thể làm mình phân tâm. Nhưng ngay sau đó, cô bé lại trừng mắt nhìn Yu Jitae bằng ánh mắt to tròn.
Ít nhất thì cũng quyết định dứt khoát đi chứ.
Lúc ăn tteokbokki, cô bé ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh. Vừa cắn một miếng bánh gạo mềm dẻo cay cay, gương mặt lo âu liền tan biến, nhường chỗ cho nụ cười rạng rỡ như hoa nở.
Dù sao thì, cũng chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày thi, và Yeorum cần phải tìm cho đủ đội bốn người.
“Hmm, hay là em mang bọn họ theo luôn nhỉ?”
Bọn họ?
“Cái đám ‘losties’ ấy.”
Có vẻ cô đang nhắc đến Hisaki Soujiro và Kim Ji-in.
“Họ cũng tham gia luôn à?”
“Ừ. Nghe đâu muốn kiếm gì đó để ghi vô hồ sơ. Cả hai đều yếu xìu, lẹt đẹt bét bảng luôn.”
“Tùy em.”
Yeorum gọi cả hai người kia bằng đồng hồ của mình. Có vẻ như bằng cách nào đó cô đã biết được mã số liên lạc của họ.
Dù thành tích cá nhân đang bị đặt lên bàn cân, cô vẫn mời những học viên gần như chẳng giúp ích được gì. Chẳng lẽ cô tự tin đến mức đó sao?
Dù lý do là gì, quyền quyết định vẫn là của cô.
“Rồi, vậy ai sẽ là người cuối đây ta? Ước gì người cuối còn có chút hữu dụng” cô lẩm bẩm. “Chứ gom ba đứa lạc trôi thì hơi phiền đấy.”
Người cuối cùng thì anh đã liên lạc xong rồi — một người khá có năng lực, và khả năng cao sẽ phối hợp tốt với Yeorum.
Chừng hai tiếng sau, đồng hồ của Yu Jitae rung lên.
“Mihailov đây.”
“Là tôi, Yu Jitae. Anh nói với cô ta chưa?”
“Rồi. Sophia đồng ý rồi.”
Một giọng làu bàu bên cạnh: “Ai nói là tôi đồng ý, Mihailov.”
Yu Yeorum, Hisaki Soujiro, Kim Ji-in và Sophia Vorkova.
Đó là bốn thành viên của nhóm.
Tối hôm đó, Yu Jitae đưa Yeorum tới khu trung tâm của học viện. Trong một phòng họp chiến lược ở Colosseo Lair, Soujiro, Kim Ji-in, Sophia và Mihailov đã có mặt chờ sẵn.
“Chào tụi yếu sinh lý!”
Trước lời chào đó, Soujiro cười gượng, Kim Ji-in thì đáp lại nhạt nhẽo, còn Sophia thì giơ ngón giữa. Mihailov chào Yu Jitae bằng ánh mắt, vết sẹo trên trán hắn khẽ giật giật như thể có chút không thoải mái.
“Nghe nói em đập cho Zhang Xueyan một trận hả? Cô ta nằm im chịu trận luôn.”
“Phải. Khác với ai kia bị Yong Taeha đập sml chẳng làm được gì.”
“…Hôm đó em đang tới tháng, người khó ở.”
“Hnng, ra vậy~”
“Còn chị thì sao? Không phải suýt nữa bị ban giáo dục xử lý à?”
“Tụi nó làm lớn chuyện thôi.”
“Làm vậy với người ta ngay giữa sân mà gọi là không có gì? Nhìn chị kìa. Tính khí như vậy sao mà lấy chồng?”
“Nếu cần thì chị đây kiếm nô lệ cũng được.”
“Không biết ai xui xẻo vướng phải chị.”
“Ít ra còn hơn là bị đâm chết lúc đang cãi nhau với người yêu.”
Yeorum và Sophia cười đùa, ném qua ném lại mấy câu châm chọc, nhưng Kim Ji-in và Soujiro thì mặt cắt không còn giọt máu khi đứng nhìn. Trong mắt hai người, tình hình như thể có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Trong khi đám học viên còn đang xôn xao, các người giám hộ chỉ khoanh tay đứng nhìn.
“Không ngờ lại có ngày như thế này.”
“Cũng đúng thật.”
“Cảm ơn vì đã gọi con bé đến. Nó vốn chẳng có bạn bè.”
“…”
Yeorum cũng vậy.
“Không phải Sophia là thiên tài của RIL à?”
“Phải, nhưng tính khí của con bé… như anh thấy đó…”
Nghe đâu ngay cả trong RIL, Sophia cũng chẳng thân thiết với ai. Hình như tính khí cô vốn nóng nảy, đúng chuẩn kiểu chó săn non trẻ của Nga.
“Này, Yeorum…”
“Sao?”
“Bọn mình… có thật là nên ở đây không…?”
Soujiro hỏi với vẻ lo lắng.
Cậu đến đây vì cô rủ, nhưng một bên là thiên tài của RIL, thành viên của một tổ chức cấp độ 5 – Sophia Vorkova. Bên còn lại là Yu Yeorum, người đã giành 25 trận thắng liên tiếp, đánh bại cả Ling Ling lẫn Zhang Xueyan.
“Phải đó… mình cũng… thấy lăn tăn lắm. Cảm giác như chỉ tổ cản chân.”
“Phải không? Thực lực tụi mình chỉ tàm tạm thôi mà…”
Kim Ji-in gật đầu với vẻ ủ rũ. Cho tới trước khi cuộc thi bắt đầu, họ vẫn có thể trò chuyện bình thường với Yeorum.
Nhưng một khi thi đấu thực sự diễn ra, họ mới nhận ra khoảng cách giữa họ và Yeorum là quá lớn — và nó cứ ngày một rộng ra.
Tài năng vượt trội, nỗ lực điên cuồng, cộng thêm một người giám hộ xuất sắc. Yeorum có tất cả những gì mà họ không có. Và khi tất cả những thứ đó được phơi bày trong một đấu trường cạnh tranh, cả hai bắt đầu dần tránh mặt Yeorum.
“Hai người có thể giống nhau, nhưng tụi mình thì không…”
“Mấy người đang lảm nhảm cái mẹ gì vậy?”
“Sao chứ, đúng mà? Nếu mình cứ kéo chân mọi người, mình sẽ bắt đầu ghét chính bản thân mất…”
Yeorum nhíu mày.
“Không, thật đấy, tụi bây đang nói cái quái gì thế? Nói nó giống tao? Nó yếu như con kiến ấy.”
“Gì cơ? Tôi á?” Sophia cau mày. “Ê, đầu óc chị có vấn đề à? Chị so tôi với ai đấy?”
“Cả ba đứa tụi bây ngoại trừ tao đều là cục nợ hết. Lũ lạc trôi. Mấy nhóm khác toàn tụ lại những ứng cử viên xếp hạng, còn tụi bây thì… đúng là phế vật.”
“Yu Yeorum!”
“Cho nên đứng dậy đi. Nếu không muốn làm gánh nặng thì ít nhất luyện cách phối hợp trong ba ngày tới cho tao.”
Yeorum đứng lên, nhưng ba người còn lại – hai đứa u sầu và Sophia – vẫn ngồi im.
“Còn ngồi đấy làm gì? Định bám rễ xuống sàn à? Oi! Soujiro–!!”
Tiếng quát bất ngờ làm bọn trẻ giật bắn mình.
“N, nnn?”
“Kéo cái mông nặng chịch đó dậy ngay!”
“Á, xin lỗi…!”
Soujiro lập tức bật dậy.
Dù chẳng mấy vui vẻ, Sophia cũng bị khí thế của Yeorum áp đảo và ngậm miệng lại.
Yeorum dẫn cả bọn tới Phòng huấn luyện trung tâm của Lair và bắt đầu chuẩn bị nghiêm túc cho cuộc đột kích. Họ cần lên lộ trình, phân chia đội hình, định ra kế hoạch chiến đấu và cả chiến lược tổng thể.
Yu Jitae và Mihailov quyết định sẽ ở lại giám sát và hỗ trợ bọn trẻ.
Chỉ còn 3 ngày nữa là tới đợt kiểm tra thực chiến [Đột kích khe nứt ngầm cấp B+].