Trong suốt hai tháng nghỉ học, Yeorum không giao đấu với các học viên khác. Đơn giản là vì Yu Jitae không cho phép cô làm vậy.
Mình đã mạnh lên bao nhiêu? Mình có thể chiến đấu tới đâu rồi?
Những suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu cô trong suốt thời gian huấn luyện.
Và chỉ cần vận động một lần, Yeorum đã lập tức nhận ra rằng mọi thứ giờ đây đều tốt hơn trước rất nhiều. Lực phản lại từ mặt đất khi cô đạp chân bứt phá, từng sợi lông trên người bị gió lướt qua, và chấn động nơi nắm đấm khi va chạm với đối thủ — tất cả khiến tim cô đập rộn ràng.
Mình đã mạnh lên thật rồi.
Cơn đau từ những ngày huấn luyện cứ thế hiện về rõ mồn một – những giây phút tưởng chừng như buộc cô phải buông xuôi, những đêm khóc thầm trước khi ngủ, và dòng máu rỉ xuống tay kiếm. Cô vẫn nhớ tiếng nói yếu ớt, tủi hổ của chính mình khi cầu xin người bảo hộ hãy ở lại, vì cô sợ sẽ chết mất.
Giờ đây, tất cả những khổ luyện ấy dường như đã được đền đáp.
Khi trận đấu kết thúc, ngay trước khi bị triệu hồi trở lại thế giới thực, Yeorum hướng về chiếc máy quay phép thuật, mỉm cười rạng rỡ rồi giơ nắm đấm lên trời.
Cô nhảy lên, hét to:
“Thắng rồi!!!”
Đó là lời ăn mừng gửi đến Yu Jitae — tuy vậy, Yeorum không hề biết rằng cảnh quay vẫn tiếp tục ghi hình sau khi trận đấu kết thúc, cho đến lúc cô bị triệu hồi về.
[( ??ω??) x 23]
“Uwah…”
Carley từ phòng PR ngẩn người nhìn màn hình.
“Sao thế, Carley?”
“Ể? À, chỉ là… tôi không ngờ Học viên Yu Yeorum cũng có biểu cảm như vậy.”
“Biểu cảm gì cơ?”
Ngay cả cấp trên đang xem lại đoạn video cũng bật cười ngạc nhiên. Thứ họ vừa xem còn hơn cả một khoảnh khắc thú vị – nó có tiềm năng lớn trong công việc quảng bá hình ảnh Lair. Bộ phận PR, ngoài nhiệm vụ quảng bá, còn chịu trách nhiệm xây dựng thương hiệu hình ảnh cho học viện, và chính các học viên là yếu tố chính làm nên điều đó.
Yu Yeorum, người luôn có vẻ mặt cau có, tính tình nóng nảy, rõ ràng không phù hợp để làm hình ảnh đại diện cho Lair. Cô ấy toát ra khí chất khiến người khác khó mà lại gần.
Thế nhưng trong đoạn video, Yu Yeorum lại tràn đầy sức sống và sinh khí. Chính vì điều đó quá khác với thường ngày nên lại càng gây ấn tượng mạnh.
Chưa kể, nhan sắc gây “phiền lòng” người xem kia cũng là một điểm cộng lớn.
“Hmm… không tệ chút nào.”
“Đúng không?”
“Lưu lại càng nhiều video của cô bé này càng tốt.”
“Dạ vâng… nhưng có thể cho em biết lý do không ạ?”
“Thấy khá ổn mà, đúng không? Hồi trước cũng có người đề xuất chọn cô bé làm linh vật học viện mà…”
“Ể? Em tưởng lệnh cấm không dùng học viên nhà Yu làm hình ảnh gì mà?”
Vị PD lắc đầu.
“Không, đó là lệnh áp cho Yu Kaeul cơ. Còn Yeorum thì khác. Cứ gửi mấy đoạn video vào mail cho anh. Tí họp duyệt kịch bản, anh sẽ thử trình lên sếp.”
--------------------------------------------
Dù hình thức thi đấu thế nào, mỗi người chỉ được tham gia một trận xếp hạng mỗi ngày. Nhưng không sao, vì sự kiện kéo dài suốt bốn tháng liền.
Bên ngoài khung tính điểm, ai cũng có thể tự do thi đấu thêm, nhưng sẽ không được cộng thêm điểm. Vậy nên Yeorum muốn quay về, có vẻ là theo lời khuyên của Sophia.
Thế là cả hai rời khỏi Colosseo, đang men theo con hẻm nhỏ để trở về khu ký túc. Khi đi ngang qua một thùng rác lớn, Yeorum ngồi thụp xuống bên cạnh.
“Làm gì đấy? Lại đây.”
“…”
Yu Jitae cũng ngồi xuống cạnh cô. Cô lấy ra một điếu thuốc, ngậm lên môi.
“Này. Nói thật cho em nghe nhé. Thật luôn đấy.”
“…”
“Nhớ chưa?”
“Ừ.”
“Siêu thành thật vào. Biết là anh dở tệ trong việc nói dối rồi, nhưng lần này phải hết mức có thể.”
“…Biết rồi.”
“Theo anh thì, em đã mạnh lên bao nhiêu? Đủ hài lòng chưa?”
Câu hỏi vừa thốt ra, Yeorum lập tức lắc đầu.
“Thôi, khỏi. Đừng trả lời. Đệt.”
“Sao thế?”
“Em biết kiểu gì anh cũng im một lúc rồi mới trả lời. Nhìn là đoán được.”
Làm sao em biết được chứ.
“Chậc. Vậy là vẫn chưa đủ, dù em đã khổ sở thế rồi… tiêu chuẩn của anh cao quá rồi đó.”
“…”
“Mà em cũng không ghét vậy đâu.”
Cô lầm bầm. Nghĩ rằng có lẽ cô đang cần được khen ngợi, Yu Jitae lắc đầu rồi lên tiếng.
“Em làm tốt lắm. Tốt hơn nhiều so với anh nghĩ.”
“Gì cơ?”
“Thật đấy. Không có con rồng nào sống nghiêm túc như em cả.”
“Hmph…”
Khum, hmph. Yeorum hắng giọng mấy cái vô nghĩa rồi châm thuốc. Trong con hẻm vắng người, cô chậm rãi phả khói rồi cúi đầu.
Niềm vui cô cố kiềm nén khẽ trào ra thành một tiếng cười nhẹ.
“Tốt quá rồi.”
Trong khi đó, kẻ hồi quy lại cảm nhận thêm một điều kỳ lạ.
Làn khói mỏng tang tản ra trong không khí hiện lên rõ mồn một. Mùi thuốc lá dày đặc chạm vào khứu giác.
Còn mái tóc bob rối bù và nụ cười ấy thì sao? Cái thế giới mờ ảo như bị phủ một tấm màn từ nãy đến giờ giờ bỗng trong suốt – từ con hẻm này cho đến cả bầu trời phía trên.
Đây không phải lần đầu anh có cảm giác ấy.
Nó giống như lần Bom tinh nghịch trêu anh – giống như cảm giác khi anh nhận ra rằng Tận Thế đang dần lùi xa.
Không chớp mắt, anh lặng lẽ đón nhận cảm giác tinh khiết ấy trọn vẹn.
Và… nó không hề tệ chút nào.
“…Mà thôi, nói chuyện kế hoạch tiếp theo đi.”
“Ừ.”
“Mục tiêu của em là hạng nhất kỳ thi học viện, đúng không?”
“Đúng rồi. Nếu cả cái đó mà còn không làm được, thì sao đánh bại được Javier, sao về nhà được. Xong phim luôn.”
Dù không nói rõ, nhưng có lẽ “unni cả” – người đã nở từ trứng sớm hơn tất cả – là một thiên tài vượt trội ngay cả trong số loài rồng. Có khi còn đủ sức trở thành lãnh chúa của cả chủng tộc.
Hơn trăm tuổi, vẫn chỉ là trẻ con đối với một giống loài sống hàng ngàn năm như rồng, nhưng nếu xét theo tiềm năng, cô ta có thể sánh ngang – thậm chí vượt qua – Javier ở tuổi 40.
“…Anh đã điều tra sơ rồi.”
Yu Jitae mở đồng hồ, bật màn hình chiếu nổi. Một danh sách thông tin hiện ra.
“Gì đây?”
“Học viên kiếm điểm chủ yếu từ ba hạng mục: đấu cá nhân, hoàn thành nhiệm vụ và giải đấu. Mỗi cái chiếm khoảng 30%, tổng cộng 90%.”
“Ừm.”
“Trong đó, đấu cá nhân và giải đấu thiên về sức mạnh cá nhân nhiều nhất. Vì thế, đối thủ của em gần như đã được xác định.”
Hắn chia sẻ những thông tin thu thập được cho Yeorum:
Dòng họ kiếm thuật danh tiếng – gia tộc Yong. Năm nay, 27 học viên từ nhà Yong được tuyển vào Lair. Trong đó nổi bật nhất là Yong Taeha và Yong Danbi – con nuôi của gia chủ Yong Jungkook. Danbi không phải người châu Á, là người da đen.
“Ra là họ à. Em nhớ đã gặp ở đâu đó rồi.”
Công hội Erfan của Trung Quốc. Tổng cộng có 510 học viên đến từ Erfan. Trong đó, bốn cái tên cần để mắt là Zhou Luxun, Ling Ling, Zhang Xueyan và O Wong. Bọn họ được huấn luyện khắc nghiệt từ khi còn trong tã. Zhou Luxun cũng thuộc nhóm nghiên cứu Moonlight của Giáo sư Ha Yoon.
“Bọn này nhìn âm u vãi.”
Trường Noblesse. 85 học viên được gửi tới từ đây. Tuy trình độ trung bình đã cao sẵn, nhưng đáng gờm nhất là Tyr Brzenk – con trai của người đứng đầu bảng xếp hạng thế giới hiện tại, Oscar Brzenk.
Hầu hết học viên Noblesse đều thuộc nhóm học thuật hay tổ chức nào đó, riêng Tyr Brzenk là ngoại lệ. Cậu ta học từ chính cha mình.
Còn rất nhiều học viên xuất sắc khác. Tổng cộng năm nhất tại học viện lên đến mười ngàn người, trong đó 1% là những thiên tài từng được ca tụng tại quê nhà.
Tất cả đều đang đổ về Colosseo Lair, tranh nhau giành vị trí cao hơn.
“Vậy giờ em phải làm gì?”
“Trước mắt cứ tiếp tục giao đấu nâng điểm dần. Nhiệm vụ lớn chưa xuất hiện, còn giải đấu thì tháng sau mới khai mạc.”
“Okay.”
Yeorum gật đầu với vẻ nghiêm túc.
“Cha của thằng này là Oscar Rank 1 thật à?”
“Ừ. Cũng là phó chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Quốc tế.”
“Hnn. Vậy ông ta mạnh hơn anh không?”
“Không.”
Yeorum búng tàn thuốc một cách thản nhiên rồi cười nhếch mép:
“Thế thì rác.”
Sau đó, Yeorum đã dành trọn hai tuần tiếp theo để chăm chỉ tham gia các trận đấu tay đôi, không nghỉ lấy một ngày. Hầu hết các trận đều kết thúc chỉ sau một đòn và chẳng mấy hấp dẫn.
Học kỳ vừa mới bắt đầu nên số điểm trung bình của các học viên vẫn còn thấp. Học viên mạnh, yếu gì cũng bị xáo trộn trong cùng một khoảng điểm, thành thử đối thủ của Yeorum đều quá yếu so với cô.
Dĩ nhiên, cũng phải thừa nhận rằng Yeorum quá mức áp đảo.
Điểm nhận được sẽ giảm nếu cách biệt giữa hai bên quá lớn. Ví dụ, nếu Yeorum với 100 điểm đánh bại một học viên có 50 điểm, cô sẽ không nhận đủ 10 điểm tối đa mà chỉ được 5 điểm.
Vì lý do đó, số điểm cô tích lũy trong 14 ngày qua chỉ dừng lại ở con số 111. Bảng xếp hạng chưa được công bố vì chỉ cập nhật theo tháng, nhưng ít nhất cô cũng phải nằm trong top hai mươi.
Trên diễn đàn của Lair, có một học viên giấu tên đang giữ 113 điểm. Người đó hẳn cũng toàn thắng trong 14 ngày, nhưng nhờ may mắn nên được cộng điểm nhiều hơn Yeorum.
Một khi tất cả học viên đã tích lũy được số điểm tương đối, những người có điểm cao sẽ bắt đầu đối đầu với nhau.
Đó mới thực sự là lúc cuộc cạnh tranh bắt đầu.
“Uwaaah! Unni nhà mình điên rồi. Điên thật sự luôn á!”
Kaeul vỗ tay rối rít, miệng không ngớt trầm trồ. Clap clap clapp–! Gyeoul chẳng hiểu gì nhưng cũng bắt chước chị mình, vỗ tay theo.
“Unni unni unni! Em coi trận được không?”
“Hả?”
“Em muốn xem unni đánh nhau!”
“Làm gì?”
“Chị biết không, dạo này ai cũng nhắc tới chị đó! Em không quan tâm mấy vụ đánh đấm nên không để ý, nhưng mấy đứa bảo Yeorum-unni điên dữ lắm!”
“Vậy hả?”
“Nn! Người ta còn nói chị trông y như con lợn rừng đang lao tới luôn đó!”
Nghe đến đó, mặt Yeorum đơ ra. Kaeul khựng lại, làm vẻ ngượng nghịu.
“Ư-ừm, dù sao thì! Em xem được không?”
“Xem làm gì. Ở nhà coi bằng đồng hồ là được rồi, tới tận nơi chi cho mệt.”
“Sao chứ~? Xem trực tiếp mới đã chứ!”
“Thôi đừng có tới. Chẳng có gì đáng xem đâu. Vừa bắt đầu là chị đập một phát xong liền, tới làm chi mất công?”
Kaeul ra chiều tiếc nuối. Gyeoul cũng bắt chước chị, gương mặt lộ rõ vẻ hụt hẫng.
“Em hiểu chị đang nói gì không đó?”
“…Nn” Gyeoul gật đầu.
“Hiểu cái con khỉ. Em biết gì mà biết.”
“…Em, biết. Thiệt mà.”
“Ừ rồi. Khi nào chị gặp đối thủ mạnh mạnh tí, có gì đáng xem thì hẵng tới.”
“…Chị gọi em nha?”
“Ừ.”
Nghe vậy, đôi mắt trong veo như mặt nước của Gyeoul ánh lên sự mãn nguyện.
Bom chẳng nói gì nhiều, chỉ buộc tóc Yeorum thành búi trước khi cô rời khỏi ký túc xá để đến Colosseo, rồi nhẹ nhàng dặn: “Đừng có bị thương đấy.” Nhưng tóc Yeorum vốn ngắn, thành ra búi tóc chẳng đâu vào đâu, vài lọn cứ chĩa ra ngoài.
“Em đi đây.”
------------------------------------
Ánh nhìn xung quanh cô đã khác. Các học viên mặc áo tay ngắn cứ len lén liếc Yeorum mỗi khi cô đi ngang qua.
Chuyện này không mới. Nhưng nếu trước kia họ nhìn vì tò mò gương mặt cô, thì giờ đây ánh mắt đó đã giống như đang ngắm nhìn một ngôi sao nổi tiếng. Có vài người còn thì thầm với nhau, “Có phải cô ấy không?”
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Đôi lúc, Yeorum cau mày buông một câu như thế với mấy kẻ xì xào, khiến họ giật mình quay ngoắt đi. Thỉnh thoảng cũng có vài học viên tới gần xưng là “fan” nhưng Yeorum chỉ thờ ơ đáp lại:
“Fan thì sao?”
Chưa dừng lại ở đó. Khi cả nhóm chờ ở phòng nghỉ của Colosseo, ánh mắt người ta bắt đầu chuyển sang Yu Jitae, như thể đang hỏi, ‘Anh ta là người giám hộ của cô gái kia à?’. Với Jitae, chuyện này thật mới mẻ, bởi từ vòng lặp thứ năm trở đi, ai ai cũng chỉ biết né tránh và sợ hãi sự hiện diện của anh.
Cả Jitae lẫn Yeorum đều chẳng quan tâm tới danh tiếng, nên cứ mặc kệ ánh nhìn của người khác.
Tuy nhiên…
Một thứ gì đó đã thổi thêm dầu vào ngọn lửa.
Hai tuần sau khi cuộc thi học viện bắt đầu—khi Yeorum đã quá chán chường với mấy trận đấu nhàm chán—cuối cùng cũng xuất hiện một học viên đặc biệt được chọn làm đối thủ.
Đấu trường trong không gian thay thế lần này là một con hẻm nhỏ nằm giữa thị trấn. Phía sau lối đi là khung cảnh thị trấn u ám.
Yeorum vào trước và đang đợi người còn lại. Không lâu sau, một hồ sơ đơn giản xuất hiện lơ lửng giữa không trung.
[Ling Ling] (Guild Erfan, nhóm nghiên cứu Thiên Mã)
– Sức mạnh 9, Nhanh nhẹn 9, Thể lực 9, Ma lực 9
– Điểm tích lũy: 109
Cô ta là học viên thuộc Guild Erfan của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đồng thời là thành viên nhóm nghiên cứu Thiên Mã—đối trọng với nhóm Thanh Long trước đây của Wei Yan.
Chỉ số không còn ý nghĩa nhiều khi đã đạt tới giới hạn, Yeorum cũng có 9 ở tất cả các hạng mục. Nhưng so với mặt bằng chung của học viên, vốn chỉ ở mức 4~5, thì đây là mức rất cao.
Với 109 điểm, cô ta chỉ kém Yeorum đúng 2 điểm. Điều đó cũng có nghĩa: suốt 14 ngày qua, cô ta chưa từng thua trận.
Ánh sáng tụ lại rồi tản ra, một học viên nữ tay cầm song kiếm xuất hiện từ trong đó.
[Ling Ling].
Cô ta thấp bé hơn hẳn Yeorum—người cao tầm 167 cm—và trông cứ như một dã thú.
Đôi mắt lờ đờ, mái tóc rối bù chẳng buồn chải chuốt. Trên mặt, cổ và cánh tay chi chít những vết sẹo và thương tích, còn răng nanh thì nhô ra như mãnh thú.
Thứ duy nhất sạch sẽ trên người cô ta là hai thanh mộc kiếm được Học viện Lair cung cấp.
“…”
Khí thế mà cô ta tỏa ra hoàn toàn khác biệt.
Mạnh. Chỉ vừa cảm nhận được thực lực đối phương, ánh mắt Yeorum đã trở nên sắc bén hơn hẳn. Tin tức về trận đấu lan đi chỉ trong chớp mắt, khiến số lượng khán giả vốn thường chỉ khoảng năm mươi đến một trăm người đột ngột tăng vọt.
[( ??ω??) x 373]
Đếm ngược bắt đầu.
[3]
Ling Ling giơ cao song kiếm, sẵn sàng chiến đấu.
[2]
Yeorum nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp đập của chính mình.
[1]
Và rồi, chuông vang lên.