Kidnapped Dragon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 84

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 176

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 13

Web Novel - Chương 102: Mái tóc Bob

“Kwagagak…? Kugugung…??”

Người bảo hộ khẽ ngân nga một cách lạ lẫm.

Nhà bếp và bồn rửa sáng bóng như vừa được lắp đặt, còn chiếc bồn cầu trắng muốt không hề có một dấu vết vi khuẩn nào, cứ như thể là hàng mới toanh.

Đến cả trộm mà thấy cánh cửa chính sạch bong sáng loáng thế này chắc cũng phải hoảng hốt bỏ chạy.

Nhìn căn hộ số 301 được dọn sạch không tì vết, người bảo hộ gật đầu hài lòng.

“Đúng như mình nghĩ. Căn hộ này cần mình, không phải mấy thứ rác rưởi vớ vẩn kia.”

Thật ra, suốt buổi dọn dẹp vừa rồi vẫn có một điều khiến người bảo hộ khó chịu…

Vuing, viing.

Thứ đó xuất hiện đúng lúc.

“Nó” lén lút tiếp cận từ dưới chân, rồi nhẹ nhàng tông vào đôi ủng bọc thép.

— Đã phát hiện tường chắn.

Nhảm nhí, người bảo hộ nghĩ, ánh nhìn lóe lên khó chịu.

Đó là một chiếc robot hút bụi hình tròn. Nghĩ đến việc thứ tầm thường như vậy đã từng “dọn dẹp” căn hộ 301 trong lúc mình vắng mặt, máu lại dồn lên não. Lúc này nó đang xì khói ù ù, cần mẫn lau sàn, nhưng đã quá muộn. Mặt sàn mà người bảo hộ từng lau qua giờ đã bóng loáng không tì vết.

— Đang tìm đường đi khác.

Vậy thì tìm luôn nghề khác mà làm đi.

Người bảo hộ nhặt nó lên và ném thẳng vào thùng rác.

Chíp!

Đúng lúc đó, có thứ gì đó kêu toáng lên.

Từ phòng của Kaeul, một cục bông to cỡ quả bóng đá lấp ló thò đầu ra. Curby thì phải? Có vẻ như một “lính mới” đã lẻn vào nhà trong thời gian người bảo hộ vắng mặt.

Nó nhìn thẳng vào người bảo hộ, kêu lớn:

Chíp! “Ngươi vừa làm gì với con ngựa yêu quý của ta?!”

Ồn ào thật.

Dù không hiểu được tiếng của linh thú gà con kia, nhưng nhìn điệu bộ mổ chan chát vào phần giáp ở chân thì cũng đoán ra là nó đang bức xúc chuyện gì đó.

Dù chỉ là một con gà non, nhưng linh thú ấy không yếu chút nào. Mỗi lần mổ xuống lại vang lên một tiếng cạch chắc nịch.

Người bảo hộ quyết định mặc kệ. Câu hỏi quan trọng nhất giờ là: Tại sao “nó” lại xuất hiện ở căn hộ 301?

“Ưmm? Em sẽ nuôi nó!” — Kaeul đáp lại khi đang ôm cục lông ấy trong tay.

“Có thể hỏi lý do vì sao em lại nuôi nó không?”

“Ưmm, ừm… à thì…” — Kaeul lúng túng không tìm được lời giải thích rõ ràng. Con gà bị thương nên cô mới mang về. Rồi vì nó ở đây nên cô bắt đầu cho ăn.

Trong khoảng lặng ấy, người bảo hộ tự mình tưởng tượng ra các khả năng và đưa ra một giả thuyết hợp lý.

Món ăn ưa thích của Kaeul là gì?

Chẳng gì khác ngoài… thịt gà.

Thì ra là để ăn à.

Chíp chíp!

Nhìn con gà con đang giận dữ mổ vào mình, người bảo hộ khẽ gật đầu như thể vừa xác lập một trách nhiệm thiêng liêng.

“…Ăn thôi, gà con.”

Một lượng lớn thức ăn được đổ ào vào chiếc bát ăn.

Chirpy – chú gà con – nhìn đống đồ ăn chất thành núi trong bát mà không khỏi lo lắng. Bom vẫn luôn kiểm soát lượng ăn hàng ngày để nó không bị béo phì, vậy mà giờ đây, lượng thức ăn trong bát phải gấp năm lần khẩu phần bình thường.

Lặng lẽ nhìn đống thức ăn ngày một cao lên, cơn giận trong lòng chú gà con cũng dần nguôi ngoai.

Chíp. “Ừm, chuyện này… thay đổi cục diện đấy.”

Chíp chíp. “Dù ta vẫn giận vì ngươi đã ném con ngựa của ta đi…”

Chiiiiíp! “Nhưng được rồi, ta sẽ ăn!”

Chirpy tung ra vài tiếng gáy hào sảng như tuyên chiến rồi lao vào bữa tiệc với vẻ hân hoan.

Người bảo hộ lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt ấm áp.

Nếu một con gà con to thế này mà trưởng thành… thì cần cái nồi cỡ nào mới đủ?

-----------------------------------------

“…”

Dưới hàng mi dài, một đôi mắt đỏ thẫm như hồng ngọc được gọt giũa tinh xảo khẽ hé mở. Trong tầm nhìn còn mờ nhòe, một bóng người lớn hiện rõ – đang chắn ánh nắng chiếu qua cửa sổ, khiến nó dịu đi không còn quá gắt.

Hơi thở cô đều đặn. Nhịp tim ổn định. Mặc dù cảm giác nghẹt thở đè lên lồng ngực vẫn còn, ít nhất nó đã không còn không thể chịu đựng nổi.

Bóng người cất tiếng.

“Ngủ ngon chứ.”

Những lời đã nói đêm qua lại vang lên trong đầu.

Yeorum thở dài, đưa tay che mắt. Cảm giác xấu hổ như sóng trào cuốn lấy cô.

Khỉ thật… Mình điên rồi mới nói mấy lời đó.

Cô lại thở dài lần nữa. Bộc lộ điểm yếu khiến người ta cảm thấy còn tệ hơn cái chết.

Nhưng mình nói thế để làm gì chứ?

Chắc là… do cơn hoảng loạn làm tâm trí cô không còn tỉnh táo nữa.

“Dậy chuẩn bị đi.”

Cô bỏ tay khỏi mắt, khẽ mở mắt nhìn người trước mặt.

“…Chuẩn bị gì cơ?”

“Tập luyện. Đến giờ rồi.”

Yu Jitae không hề tỏ ra thương hại, cũng không nhắc đến những gì cô đã lỡ miệng nói đêm qua. Chính điều đó lại khiến Yeorum cảm thấy nhẹ lòng.

“Vâng. Em sẽ chuẩn bị ngay.”

Tuy nhiên, dù cô đã rời giường, anh vẫn chưa rời khỏi phòng.

“Anh làm gì thế? Không đi ra ngoài à?”

“Sao phải ra?”

“…Ừ thì, nếu anh muốn thì cứ ở lại.”

Ngay sau đó, cô khoanh tay, nắm lấy chiếc áo thấm đẫm mồ hôi và bắt đầu cởi ra.

Yu Jitae im lặng rời phòng.

-------------------------------------

Đã đến lúc bắt đầu một buổi tập khác.

Tim cô đập đều. Hơi thở cũng vững vàng, dù trên người vẫn đang mang Xiềng xích địa ngục. Đạt được mức độ thích nghi này chỉ trong vài ngày là điều không tưởng.

“Giờ thì cô mới thật sự tiến gần đến trạng thái của tộc Karl-Gullakwa. Cô đã có thể thở như họ, tim đập như họ, và có thể điều khiển mana dễ dàng hơn.”

Cô hoàn toàn có thể dựa vào anh. Đã có nhiều lần, nếu chỉ cần nói một câu “em bỏ cuộc”, chắc chắn anh sẽ giúp giảm gánh nặng mà không hề hỏi han gì.

Nhưng cô không từ bỏ. Dù phải chịu đựng nỗi đau đớn và sợ hãi tột độ, cô vẫn không vứt bỏ trách nhiệm hay dựa dẫm vào ai cả.

Chính điều đó đang khiến cô mạnh mẽ hơn.

Theo ký ức mơ hồ của anh, cảm giác mang Xiềng xích còn đau đớn hơn cả những lần bị lũ quỷ tra tấn trong lần hồi quy thứ hai. Việc cô vượt qua được nỗi đau ấy là điều đáng tự hào – ngay cả với một con rồng.

“Thế… em làm tốt chứ?”

Lần này, cô hỏi mà chẳng mong đợi gì.

“Em làm rất tốt.”

Nhưng kẻ hồi quy đã khen ngợi một cách thật lòng.

“…”

Yeorum sững người, quay đi một chút vì bất ngờ.

“Giờ ta sẽ bắt đầu phương pháp huấn luyện tiếp theo.”

Cửa ải đầu tiên trong Karl-Gullakwa võ thuật khởi thế…

【 Mạch động – Pulsation 】

Một trong các phương pháp để hoàn thiện [Pulsation] là [Thở - Breathing], và giờ đây họ chuẩn bị bước vào phương pháp thứ hai – [Đi bộ - Walking].

“Giờ thì, em sẽ học cách… đi.”

“Ừ.”

Nếu là trước đây, cô đã cau mày bảo, “Tôi phải học mấy thứ đó làm gì chứ?” hay “Dễ quá trời luôn” nhưng giờ đây, Yeorum chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt thoáng chút căng thẳng.

Yu Jitae lấy ra những mảnh Xiềng xích địa ngục đã chuẩn bị từ trước, buộc một nút quanh cổ chân cô. Những sợi dây đen quấn lấy cổ chân trắng muốt, mảnh mai.

Cảm giác đau đớn và nặng nề dội lên từ bàn chân khiến Yeorum cau mày.

“Cái quái gì thế này?”

“Nặng lắm à?”

“Nặng? Tôi thấy mình tiêu đời rồi thì có.”

Không chỉ đơn thuần là nặng — nó như thể có nam châm khổng lồ gắn chặt vào chân. Cô thử dồn lực lên bắp đùi, nhưng đến cả việc nhấc chân cũng không làm nổi.

Kẻ hồi quy thầm nghĩ.

Với thứ này, cô sẽ bớt phải trải qua những cực hình mà mình từng nếm trải ở lần lặp thứ năm, khi phải chạy không ngừng nghỉ trong mê cung ngầm suốt mấy tuần lễ. Việc ổn định Pulsation cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, cũng cần lưu ý rằng Xiềng xích địa ngục không chỉ đơn thuần làm tăng trọng lượng. Giờ đây, Yeorum sẽ gặp khó khăn trong việc giữ thăng bằng, thậm chí là bước đi thẳng.

“Nếu thấy mệt quá hay muốn bỏ cuộc thì cứ nói.”

“Á à, đừng nói mấy lời kiểu đó. Không biết tôi là ai sau ngần ấy chuyện rồi à? Không biết tính tôi à?”

“Nhưng nếu đau thật thì cứ nói—”

“Cu!”

Yeorum phang một chữ đầy xấc xược để cắt ngang lời lo lắng của Yu Jitae, rồi hít vào một hơi thật sâu, thở ra chậm rãi.

“Đừng có lo bò trắng răng. Coi đây này.”

“Ừ, đừng cố quá. Cẩn thận thì hơn.”

“Rồi rồi, khỏi lải nhải. Nhìn tôi làm đi, đừng có sốc đấy.”

Nói xong, cô cố bước lên một bước thật nặng nề — rồi hụt chân ngã sõng soài một cách lố bịch.

Cô dường như muốn khoe kỹ năng phản xạ siêu phàm khi lập tức bật dậy bước thêm một bước, nhưng lại vấp và ngã tiếp. Lần này, cô đâm thẳng vào mấy cái cọc nhựa đánh dấu đã được dựng sẵn cho buổi huấn luyện.

Một cảnh tượng vừa buồn cười, vừa thảm hại.

Thế nhưng Yeorum cứ thế nằm dài, tựa đầu lên một cái cọc như thể đó là ghế sofa ở phòng khách, miệng nở nụ cười trơ trẽn, ngước mắt nhìn Yu Jitae.

“Ui chao, nằm đã gì đâu á~.”

“…”

“Sao vậy? Lại đây nằm chung cho ấm nè?”

-----------------------------------------------

“Cô ta làm cái quái gì vậy?”

“Lại trò quái đản gì nữa đây…”

Đám học viên xì xào to nhỏ.

Ánh mắt họ đổ dồn về phía cô gái tóc đỏ đang chậm rãi bước đi trên đường chạy, tay nắm chặt tay người giám hộ của mình. Giống như một đứa trẻ mới tập đi, Yu Yeorum lảo đảo từng bước nhỏ đầy khó nhọc.

“Tầm hai, ba tuần rồi nhỉ? Giờ cả hai người họ đều kỳ cục hết mức.”

“Họ đang làm cái gì vậy trời?”

“Chứ còn gì nữa. Vớ vẩn thôi.”

Tch tch — một học viên tặc lưỡi.

Thế nhưng thấy gương mặt đầy lo lắng của Yeorum — người trước nay luôn tỏ ra hờ hững, cáu bẳn mỗi khi ai đó bắt chuyện — lại là một cảnh tượng đầy mới mẻ. Một vài ánh mắt dõi theo cô.

“Nghe nói cô ta mạnh lắm hả? Trước khi nhập học từng đập cho Sophia một trận tơi bời luôn đúng không?”

“Ừ, mạnh thật. Có khi còn mạnh hơn tụi mình ấy chứ.”

“Vậy chắc phải có lý do gì đó nên mới tập kiểu kỳ cục vậy chứ?”

“Chắc đang cosplay thiên tài ngốc nghếch gì đó thôi. Cho ra vẻ đặc biệt ấy mà.”

“Vậy à? Nhưng tôi thấy chắc không đơn giản vậy đâu. Hmm…”

Yu Yeorum có rất nhiều kẻ thù, nhưng không có lấy một người bạn.

Thực tế, cũng có người thầm thích Yeorum trong số những người chưa từng nói chuyện với cô, nhưng mà… cô quá khó gần.

Thành ra, đám học viên chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

“Nhìn khùng thấy ớn. Đang làm cái gì vậy trời?”

“Muốn tôi lên quét chân cho một cú không?”

“Làm luôn đi. Trượt thẳng một cú vô gối.”

Một vài học viên thuộc nhóm hội xã cấp 4 và 5 phá lên cười. Trước đây, khi Yeorum còn đi khắp nơi kiếm đối thủ tập luyện (hay gây sự), cô đã từng đụng độ với không ít người trong số họ.

“Trượt chân thì đâu nhất thiết phải nhắm vào mắt cá.”

“Vậy nhắm đâu?”

“Đầu chứ còn đâu nữa, haha.”

“Chuẩn luôn. Cái đầu chắc rỗng tuếch rồi còn gì.”

Cả bọn cười hô hố suốt mấy phút, cho đến khi cảm nhận được ánh mắt thù địch từ phía sau. Khi quay lại, chúng thấy Kim Ji-in và Soujiro đang trừng mắt nhìn mình. Ánh mắt chạm nhau mấy giây.

“Nhìn gì mà nhìn?”

Một đứa mở miệng trước.

“Thấy vui không?” Kim Ji-in đáp.

“Hả?”

“Tôi hỏi là nói móc người đang cố gắng như thế, mấy người thấy vui không?”

“Mày bị điên à. Ai móc gì ai?”

“Thì tôi chỉ hỏi mấy người thấy vui không thôi mà.”

Một trong số những kẻ kia đứng phắt dậy khỏi ghế, Kim Ji-in khẽ căng người, nhưng không lùi bước. Lúc đó, Soujiro vội kéo tay cô, vừa nói vừa lùi lại, “Này, Ji-in…! Không có gì đâu! Xin lỗi nhé mấy ông…!”

“Cậu làm gì thế chứ…!”

“Không biết nữa. Chắc bị nhiễm từ Yeorum mất rồi…”

-----------------------------------------

Thời gian cứ thế trôi.

Yu Yeorum, người từng loạng choạng trong từng bước đi, cuối cùng cũng đã đi vững. Không cần nắm tay người giám hộ, cô có thể tự mình bước đi. Sau hàng trăm lần ngã quỵ với đôi chân run rẩy, bước chân nghiêng ngả, Yeorum rốt cuộc cũng đã đứng vững trên chính đôi chân mình.

Cô nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy người giám hộ, gương mặt rạng ngời niềm vui thuần khiết.

“Cô ta làm cái quái gì vậy… bị gãy chân hay gì à?”

Vài học viên vẫn buông lời mỉa mai,

“Làm gì mà vui dữ vậy…”

Có người thì lẩm bẩm khó hiểu.

Phương pháp huấn luyện kỳ lạ của Yeorum nhanh chóng lan rộng khắp học viện theo kiểu truyền miệng. Tin đồn ngày càng phóng đại, tới mức có người kể rằng:

“Tôi đang đẩy tạ nằm 350kg không có thanh chặn an toàn, suýt nữa thì gãy xương. Vậy mà Yeorum, người đang tập đi bộ gần đó, vác tôi lên bằng một tay.”

Với một học viên, con số 350kg là cực kỳ nặng. Có người cười khẩy, có kẻ nghi ngờ, nhưng cũng có vài người âm thầm tin là thật mà không nói ra.

Không ít học viên tới xin tỉ thí, nhưng Yeorum từ chối hết. Những người giám hộ muốn gặp trực tiếp Yu Jitae cũng đều bị từ chối.

Vậy nên, chuyện huấn luyện mới của Yeorum cứ thế chìm trong bí ẩn… cho đến khi kỳ nghỉ đông dài kết thúc.

----------------------------------------

Từ mùa xuân đến khi nghỉ hè bắt đầu, “Cuộc thi xếp hạng học viện” sẽ được tổ chức tại Lair.

Học viên đăng ký tham gia sẽ được xếp hạng trong khối lớp của mình. Đây là một trong những hệ thống thi đua không ngừng nghỉ của Lair, và không ai trong số những người từng trải qua chiến tranh lên tiếng chỉ trích sự cạnh tranh đó.

Thứ hạng được tính dựa trên tổng điểm từ thi đấu cá nhân, kết quả bài tập và giải đấu — khá tương tự với cách xếp hạng siêu nhân trên toàn cầu.

Học viên càng mạnh thì thứ hạng càng cao, và thứ hạng đó sẽ trở thành thành tích ghi lại trong hồ sơ. Bởi thế, các nhóm học tập, hội nhóm, giám hộ, truyền thông lẫn học viên đều rất quan tâm đến sự kiện này.

Cuối cùng, khi kỳ nghỉ đông dài sắp khép lại, khóa huấn luyện của Yu Jitae cũng đi đến hồi kết.

“Vất vả rồi.”

Anh tháo ba sợi Xiềng xích địa ngục đang trói chặt cơ thể Yeorum. Sau đó, cả hai đến văn phòng đào tạo và nộp đơn tham gia cuộc thi.

“Khàaa… nhẹ cả người luôn. Không biết cơ thể em lúc trước có nhẹ thế này không ta?”

Yeorum vươn vai hết cỡ, mái tóc đỏ bay lất phất trong gió xuân. Kiểu tóc bob ngắn chạm cằm ngày nào, giờ đã dài đến ngang vai.

“Giờ em được chiến rồi nhỉ?”

“Ừ.”

“Trời đất, em nhịn tới muốn chết luôn ấy.”

Trên đường từ văn phòng đào tạo trở về, họ đi ngang qua những cánh hoa mận hồng thắm bay trong gió, hoa mộc lan trắng muốt điểm sắc trời. Dưới mặt đất, forsythia và bồ công anh lấp ló những chồi vàng.

Xuân sang.

Học kỳ mới đang đến gần.