Kidnapped Dragon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 0

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1294

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 0

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3314

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1914

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9333

Web Novel - Chương 91: Cho một con rồng (3)

“Em đã nhịn rồi đấy.”

Yeorum làu bàu.

“Anh đâu cần phải chen vô. Em cũng biết nhìn sắc mặt người khác chứ bộ.”

Yu Jitae im lặng, không nói gì.

“Anh tưởng em là con nít, gây rối tùm lum sao?”

Yeorum tiếp tục biện minh, cứ như đang chất chồng thêm lý do cho bản thân.

“Em tính hết cả rồi.”

Và đúng là, trông cô không hề giống một Hồng Long bình thường.

“Anh hiểu không? Dù anh không xen vào thì cũng chẳng có gì xảy ra đâu. Anh hiểu chứ?”

“…”

“…Sao anh im re vậy? Đừng nói là… anh cũng nghĩ em cư xử như trẻ con hả?”

“…”

“Ugh, sao lại im nữa chứ! Nếu anh đang coi em là con nít rồi lơ đẹp em, em nổi giận thật đấy nha?”

“…Hiểu rồi.”

Câu trả lời bất ngờ khiến giọng điệu đang gắt gỏng của cô như bị cắt đôi giữa chừng.

Yeorum cúi đầu xuống.

“Biết vậy… nói sớm tí có phải tốt không…”

Cô lầm bầm, giọng như đang ngậm viên kẹo trong miệng.

“…Lần này tha cho đó.”

Rồi cô bỗng nói tiếp.

“Biết gì không.”

“Gì?”

“Muốn hôn không?”

Yu Jitae không đáp.

“Chán phèo… Em cũng đâu định hôn thiệt đâu.”

Huuu— một làn khói trắng tan ra từ miệng cô.

Hai người đang ở trong một con hẻm tối, vắng bóng người vì đang kỳ nghỉ học sinh. Bên cạnh là một bãi đậu xe bỏ trống. Cô gái tóc đỏ ngồi chồm hổm, ôm gối tựa lưng vào bức tường bên ngoài một toà nhà. Từng làn khói từ từ lượn lờ thoát ra khỏi môi cô. Vì chẳng còn chỗ nào khác để đi, người đàn ông đành ngồi xuống cạnh bên.

Yeorum rít một hơi thuốc thật sâu rồi nhả ra, khói trắng lại cuộn lên.

“Anh biết không, ở đây lâu quá… em thấy mình càng lúc càng kỳ lạ.”

“Sao lại vậy?”

“Anh thừa biết chủng tộc Hồng Long tụi em như nào mà. Thiệt tình, sống bị nhốt như thế này, em ghét lắm.”

–.

Một làn khói nữa phụt ra từ miệng cô.

“Ai nhốt em trong hộp?”

“Còn ai nữa? Chính anh cũng đang làm vậy đó. Rồng đâu phải kẻ thần thánh gì, nhưng lúc còn nhỏ, em từng bị nhốt trong một nơi bé tí xíu.”

Cô đưa tay chạm vào vành nón. Có lẽ cô đang nói về tổ của mẹ mình?

“Em nghe thấy tiếng người khác cười nói, chạy nhảy ngoài kia. Em muốn ra ngoài, muốn trò chuyện, muốn vận động, nhưng cái gì đó cứ trói buộc em từ mọi phía. Em không nói được, mà cái gì đó nhớp nháp cũng giữ chặt cơ thể em, khiến em chẳng nhúc nhích nổi.”

Không, có lẽ chuyện này còn xảy ra từ trước cả thời điểm đó.

“Lúc đó em chỉ nghĩ, nếu ra khỏi đây chắc chắn mình sẽ được tự do — rồi khi em thật sự ra ngoài…”

“Tệ lắm à?”

“Không, tuyệt vời luôn. Được làm những gì mình thích thì đúng là sướng không tả.”

Cô nói mà như đang phấn khích, chân đung đưa qua lại trong khi khói thuốc lại phả ra từ mũi.

“Nên khi bị anh bắt, em đã nghĩ tới chuyện bỏ trốn từng giây một. Nếu lúc đó không được tặng thanh kiếm, chắc em phóng đi thiệt rồi.”

“…”

Và có lẽ thật sự cô đã làm vậy. Bởi vì trong những vòng lặp trước, Yeorum vẫn luôn như thế.

Bởi vậy, Yu Jitae từng rất ngạc nhiên khi ở vòng lặp thứ bảy, Bom lại giữ được cô ở lại ngay từ đầu, trong khi anh thì thất bại dù đã làm mọi cách — trừ việc dùng vũ lực.

“Không thích nghi nổi sao?”

“Không hẳn. Thích nghi được chứ. Hồi đầu thì tệ thật, nhưng giờ nghĩ lại, thấy… cũng tệ mà hay.”

“Kiểu như là, dở mà đẹp…”— cô lẩm bẩm, rồi thở dài một hơi sâu.

“Chỉ là… giờ em thấy hơi rối thôi.”

“Thật không?”

“Ừm. Kiểu như, ‘mình đang làm đúng không?’. Làm gì có chuyện một Hồng Long như em lại sống ở chỗ như thế này. Nhưng rồi, lại thấy… cũng không tệ. Nhịn một chút, cũng không đến nỗi. Nhưng rồi em lại tự hỏi, vậy còn bản thân mình thì sao? Này này tỉnh dậy đi~ Mày là Hồng Long đó đồ ngốc, hãy sống như mày đi~ Á ha, sống như tao hả~? Sex sex~~.”

“Nhưng rồi lại tự hỏi.”

Cô khẽ rít một hơi nữa từ điếu thuốc.

“Sống như mình… là sống như thế nào?”

Yeorum thì thầm như tự hỏi chính mình, rồi quay sang Yu Jitae. Ánh mắt cô mơ màng, vô định nhưng lại hướng về anh, miệng lững lờ cất tiếng:

“Biết gì không.”

“Ừ.”

“Nếu anh không muốn hôn, em đấm một phát được không?”

Cô từ từ giơ điếu thuốc vẫn còn cháy lên.

“Hay để em dùng cái này, đốt mặt anh thử nha?”

“Tại sao?”

“Vì anh cũng có mất gì đâu. Mặt anh chẳng đẹp trai, trông như tên sát nhân vậy. Có thêm vết sẹo thì khác gì đâu.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không nói gì trong chốc lát.

“Em nghĩ… nếu làm vậy thì sẽ hiểu được mình là ai à?”

“Ừm… Chủng tộc em là thế mà. Đánh đấm, cãi lộn, cờ bạc, hút chích, tình dục, cướp đồ, nhậu nhẹt. Đó là cách tụi em giải trí.”

Yeorum bật cười khẩy.

“Thôi kệ đi. Chỉ là mấy lời vớ vẩn, anh đừng để tâm.”

Anh chỉ lắng nghe. Có lẽ cô đang trông đợi một lời khuyên nào đó, nhưng kẻ hồi quy vẫn chọn cách im lặng.

Sống như chính mình nghĩa là gì.

Rốt cuộc, đó là điều mỗi người phải tự định nghĩa cho bản thân.

Và Yu Jitae không có ý định can thiệp vào quá trình tìm kiếm đó của cô Hồng Long trẻ tuổi. Nếu đã có một Hồng Long có thể thích nghi với thế giới loài người mà không gây ra rắc rối gì nghiêm trọng, anh sẽ chỉ âm thầm dõi theo từ xa.

Tuy nhiên, anh hiểu rất rõ — hiện giờ, cô bé này đang vô cùng bất an, dù ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thường.

Với họ, có lẽ đây là một “Trò chơi” chẳng hề mong muốn. Mọi chuyện bắt đầu khi chiều không gian xoắn vặn, khiến họ rơi xuống một thế giới xa lạ, rồi bị một người đàn ông bắt cóc, nhốt lại nơi này.

Môi trường thay đổi quá đột ngột. Giờ là lúc họ phải học cách thích nghi.

Yeorum phải tự mình tìm ra câu trả lời. Và việc Yu Jitae cần làm — chỉ là dõi theo cô, đảm bảo cô không đi lạc đường.

“Biết không, thật ra em còn hiền đấy, so với mấy đứa cùng chủng tộc. Em không nghiện tình dục hay ma tuý như tụi nó, cũng chẳng mê cờ bạc, không có hứng thú chọc phá ai hay làm bá chủ vùng nào cả.”

Đó là “định nghĩa” về Hồng Long.

“Em chỉ biết đánh nhau, và cũng chỉ thích mỗi cái đó thôi. Nên lúc bị tên Javier hay gì đó đánh bại, em đã muốn chết quách đi.”

Trong cô giờ chỉ còn duy nhất một điều.

“Chỉ còn cái này thôi. Nếu em từ bỏ luôn cả việc là một con rồng, thì em thật sự chẳng biết mình là cái gì nữa.”

Đó là cách duy nhất để cô giữ lại bản sắc của một Hồng Long.

“Bởi vậy, em mới không muốn học gì từ anh. Vì rốt cuộc, anh vẫn chỉ là con người mà thôi.”

“…”

“Thế là đủ rồi đấy. Ngừng bám theo em đi.”

Dứt lời, Yeorum dụi điếu thuốc xuống đất, dập tắt tàn lửa.

“Phải, anh đoán em đang nghĩ vậy mà.”

Dù đã hiểu rõ cô đang nghĩ gì, nhưng chuyện dạy cô cách chiến đấu lại là chuyện khác. Dù sao thì cô cũng đã có mục tiêu rõ ràng, và để tận hưởng Amusement cũng như trở nên mạnh hơn, cô cần phải học cách chiến đấu.

“Vì thế anh mới bảo là hãy tập cùng anh. Em sẽ không học được từ bất kỳ con người nào khác đâu.”

Yu Jitae phá vỡ sự im lặng, và Yeorum nhíu mày lại.

“…Gì cơ?”

“Anh nghe nói em đã thua đám học trò của Giáo sư Ha Yoon.”

“Em có thua đâu?”

“Thế… em thắng à?”

“Không? Em chỉ là, chỉ là…”

Nhớ lại điều gì đó, cô cau mày như muốn khóc, rồi bất ngờ trút giận.

“Không! Quan trọng hơn là, anh nghe em nói bằng cái lỗ đít à? Em đã nói rất rõ rồi — Em không thể học cách chiến đấu từ con người!”

“…”

“Hay là… anh có bí mật gì về thân thế à? Anh là rồng thật hả?”

“Không, anh không phải.”

Cô đứng phắt dậy, ánh mắt bừng bừng giận dữ.

“Thế thì anh lấy tư cách gì mà đòi dạy tôi? Không được! Là con người thì không thể dạy tôi được! Mẹ nó, tôi đã kể bao nhiêu chuyện như vậy về hoàn cảnh của mình rồi mà vẫn bị phớt lờ…!”

Hơi thở Yeorum dồn dập, cô rõ ràng là đang rất giận. Có lẽ vì cô cảm thấy bản thân bị coi thường.

Nhưng kẻ hồi quy không nói ra những lời đó một cách tùy tiện. Anh cho rằng đã đến lúc để cho cô thấy điều gì đó.

“Em nghĩ anh nói những lời đó mà không hiểu hoàn cảnh của em à.”

Yu Jitae nhắm mắt lại.

Anh nghĩ về những lời khởi đầu của lời ban phước. Và rồi, trái tim anh — thứ từ lâu đã chỉ bắt chước trái tim của một con người — bắt đầu vang lên, từng nhịp, càng lúc càng lớn.

Thình.

Ngay lập tức, sóng mana lan ra khắp bãi đỗ xe vắng lặng, khuếch tán như gợn nước.

Thình.

Nét cau có trên mặt Yeorum dần biến mất.

Thình.

Một nhịp đập hoàn toàn khác với loài người, mang âm hưởng riêng biệt.

Thình.

Và rồi, đôi mắt Yeorum mở to, tròn xoe vì kinh ngạc.

Thình—

“…Sao anh làm được cái đó? Đó là…”

Yeorum sững sờ, không thể thốt nên lời.

“Nếu em đã thấy rồi, thì về thôi. Giờ cũng muộn rồi.”

“Khoan đã! Cái đó là gì? Sao anh làm được?”

“Cứ nghĩ đơn giản là, anh có đủ tư cách để dạy em.”

“Không, nhưng rốt cuộc cái đó là gì?!”

Khi Yu Jitae đứng dậy, Yeorum lập tức chắn trước mặt hắn. Trong ánh mắt cô là sự phấn khích xen lẫn sửng sốt.

Vừa rồi, trái tim Yu Jitae đã đập cùng nhịp, cùng âm sắc, và cùng bản chất như long tâm — trái tim của loài Hồng Long.

“Nói đi! Anh là rồng thật hả?!”

Yu Jitae lắc đầu. Anh là con người.

Có cả đống chuyện đằng sau đó, nhưng anh không muốn chia sẻ với cô vào lúc này.

“Hôm nay muộn rồi. Mai bắt đầu.”

-----------------------------------------

Vào khoảng thời điểm một Hồng Long biết biến hình (polymorph), chúng sẽ được cha mẹ truyền dạy một loại võ thuật hỗn hợp.

Từ thời xa xưa, khi loài rồng còn chưa sáng tạo ra phép thuật.

Có một bộ tộc sống trong khu rừng khổng lồ mang tên Cổ Lâm (Ancient Forest), từng chiến đấu với những quái vật to gấp nhiều lần cơ thể mình để sinh tồn. Võ công của họ là tinh túy của chiến đấu thực chiến.

[Võ thuật Cận chiến Karl-Gullakwa]

“…Sao anh biết được cái tên đó? Anh đâu phải rồng đâu.”

Bên trong một chiều không gian riêng biệt dùng để huấn luyện, trông như một thảo nguyên mênh mông, Yeorum đứng bất động, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Yu Jitae.

“Đó là thứ em đang học, đúng chứ?”

“…Đúng vậy. Khi Amusement đầu tiên kết thúc, em sẽ bị kiểm tra bằng bài võ đó. Trước mặt tất cả lũ già của tộc, em phải đánh bại một người bằng võ thuật đó, thì Amusement mới được công nhận là xứng đáng.”

Được tộc của mình thừa nhận là điều vô cùng quan trọng đối với một con rồng. Do đó, thành thạo bộ võ công này là mục tiêu chính trong Amusement của cô — đồng thời cũng là mảnh nhận thức cuối cùng giúp cô bám víu vào thân phận Hồng Long.

“Thế… tình hình ra sao? Em luyện được tới đâu rồi?”

“…Không ổn chút nào.”

“Cụ thể thì?”

“…Mọi thứ. Từ khởi đầu luôn.”

Khi bắt đầu đi vào chi tiết hơn, Yeorum — xấu hổ vì tiến độ của bản thân — thở dài thườn thượt.

“Ý em là, từ bước điều khiển nhịp đập trái tim?”

“…”

Cô chậm rãi gật đầu.

“Long tâm của em còn chưa đập đúng cách. Em có thể ép nó đập, nhưng…”

Đúng như anh dự đoán.

Có lẽ phải tới khoảng một năm sau khi bị giam giữ, Hồng Long mới vượt qua được ngưỡng cửa đầu tiên của Võ thuật Karl-Gullakwa. Nói cách khác, kể cả thuận lợi thì cũng phải mất ít nhất nửa năm từ bây giờ.

“Em không học từ bố mẹ à?”

“…Nhịp của mỗi cá thể là khác nhau. Nếu không đồng điệu thì long tâm sẽ không cộng hưởng. Nhịp của em không giống mẹ hay cha. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng em vẫn chưa tìm được nhịp của mình.”

Ra là vậy.

Yu Jitae nhớ lại lần lặp thứ năm.

Ngay cả khi bị giam dưới mê cung ngầm, Hồng Long vẫn tiếp tục luyện tập. Dù luôn đầy bất mãn, dù đôi khi hành xử lố bịch hay hung hãn, nhưng cô ấy chưa từng từ bỏ.

Và tất cả những gì Yu Jitae sắp dạy từ bây giờ… là những gì anh học được khi quan sát Hồng Long ở vòng lặp thứ năm đó.

“Nắm tay tôi.”

Khi Yu Jitae đưa tay ra, Yeorum hơi lúng túng đưa tay ra theo, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ.

“Nhắm mắt lại.”

“Anh định làm gì?”

“Nhắm mắt lại đi. Đồng bộ ý thức và cảm xúc với anh, rồi làm theo những gì anh bảo.”

“…Ờm, thôi bỏ qua được không? Anh trông đáng ngờ quá.”

Thấy cô còn do dự, Yu Jitae chủ động nắm lấy tay cô. Bàn tay cô nhỏ nhắn, nhưng đầy vết chai sần.

“…Cũng vô ích thôi mà. Như em đã nói, dù có bắt chước cộng hưởng của long tâm, thì nhịp điệu mỗi người là khác nhau, hiểu không?”

Nhưng khi Yeorum cứ lải nhải không dứt, Yu Jitae mất kiên nhẫn.

“Biết rồi, im miệng và nhắm mắt lại.”

“Rồi rồi~…”

Cô cố gắng làm dịu tình hình bằng giọng nũng nịu, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ, miệng thì lầm bầm, “Nhưng mà…”

Dù còn bất mãn và nghi ngờ, Yeorum cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

“Em đã nói rồi mà, không dễ vậy đâu…”

Cô vẫn càu nhàu cho đến phút cuối.

Và sau khoảng mười tiếng đồng hồ, khi bầu trời của chiều không gian ấy bắt đầu nhuộm cam hoàng hôn,

Thình—

“…Mẹ nó…”

Cuối cùng, trái tim rồng của Yeorum bắt đầu đập một cách cộng hưởng.