Kidnapped Dragon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 0

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1294

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 0

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3314

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1914

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9333

Web Novel - Chương 90: Cho một con rồng (2)

Thân thể vật lý của một con rồng đã biến hình rất giống với con người. Nó gồm khoảng hai trăm khớp xương nối liền nhau. Ngoài hệ xương, họ còn có cơ bắp, dây thần kinh, mạch máu, hệ tiêu hóa và nhiều cơ quan khác, hoạt động tương tự như cơ thể người.

Nói cách khác, từ bên ngoài, họ trông chẳng khác gì con người.

Nhưng dĩ nhiên, họ không phải con người.

Toàn bộ các cơ sở giáo dục, bao gồm cả Lair, đều được thiết kế theo tiêu chuẩn của loài người. Mục tiêu của các học viện quân sự là đào tạo nên những binh sĩ ưu tú—nói trắng ra là bồi dưỡng những "con người" chiến đấu.

Thế nhưng, các cô gái anh phải bảo hộ lại là rồng.

Điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến Bom, người luôn làm những gì mình cần làm, cũng không ảnh hưởng đến Kaeul, kẻ chẳng hề mảy may hứng thú với con đường quân sự.

Nhưng với người cô gái tộc Hồng long thì lại là chuyện khác.

Ngay từ lúc sinh ra, họ đã là chiến binh, và suốt cuộc đời sẽ được mài giũa để trở thành một vị quân vương. Cuộc sống ở Lair đối với Yeorum hẳn chẳng khác gì việc phải xỏ chân vào một đôi giày quá chật—mỗi bước đi đều gò bó và khó chịu.

“…Có lẽ, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Yeorum cảm thấy như vậy.”

Bom lên tiếng sau khi lắng nghe lời Yu Jitae.

“Có thể ngay từ lúc nhập học cô ấy đã mang cảm giác ấy rồi.”

Kẻ hồi quy gật đầu.

Anh nhớ lại lần Yeorum ẩu đả với Sophia Vorkova. Khi Mihailov gây sức ép, cô ấy đã không chút do dự mà tung nắm đấm vào mặt gã. Thay vì nói Yeorum là kẻ bạo lực, có lẽ nên nói rằng cô ấy luôn phản ứng mãnh liệt trước những thứ can thiệp vào mình.

Liệu việc từ chối học hỏi từ Yu Jitae có giống như cú đấm mà cô từng giáng vào Mihailov?

“…”

Anh cảm thấy hoài nghi.

Thì sao chứ?

Tự từ bỏ việc học hỏi để tự bước đi bằng sức mình—điều đó có sai không? Nếu đó là cách Yeorum đang cố thích nghi với hệ thống của Lair, thì liệu anh có cần phải can thiệp và thay đổi điều gì không?

Trong suốt những vòng hồi quy trước đây, anh chưa từng nghĩ đến những điều như thế, nên lúc này thực sự chẳng thể tìm ra lời giải.

“Ahjussi.”

Bom cất tiếng sau một hồi trầm mặc. Như mọi khi, gương mặt cô vẫn mang vẻ ủ rũ pha lẫn thờ ơ, khiến người khác khó đoán được tâm tư.

“Giúp Yeorum thêm một chút nữa đi.”

“Tại sao?”

“Nếu ahjussi giúp cô ấy…”

Bom lựa lời, rồi nhẹ nhàng thốt ra.

“Yeorum sẽ thấy hạnh phúc hơn.”

---------------------------------

Việc khiến một con rồng hạnh phúc—như thế là quá đủ để anh can thiệp. Tuy nhiên, mọi chuyện đâu đơn giản chỉ vì anh quyết định sẽ giúp đỡ.

“Tôi không học từ anh đâu, rõ chưa?”

Yeorum lạnh lùng chặn đứng lời anh. Gương mặt cô hoàn toàn không mang theo vẻ tinh nghịch thường thấy, như thể đã quyết tâm từ trước.

“Tôi tự lo được, nên anh không cần đi theo tôi như hôm nay.”

“…”

“Nói thật thì có người lẽo đẽo theo sau, thấy vừa kỳ cục vừa phiền chết được.”

Vừa nói, Yeorum vừa quay lưng bước đi. Thế nên Yu Jitae đành phải tiến thêm một bước.

“Tôi có thể dạy em.”

Yeorum dừng chân, lặng thinh trong thoáng chốc.

“…Anh cũng là con người mà, đúng không?”

Vẫn quay lưng về phía anh, cô lên tiếng.

“…”

“Tôi biết anh rất mạnh, rất giỏi. Nhưng rốt cuộc anh vẫn chỉ là con người, không phải rồng.”

Cô hơi quay đầu lại, tiếp lời.

“Trên trái đất này đâu có rồng. Dù anh có siêu cỡ nào, anh cũng đâu biết cái đuôi tôi cử động ra sao, đúng không?”

Rồi cô nhún mông, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại vài cái.

Quả thật, anh không biết cách điều khiển một cái đuôi. Nhưng khi Yu Jitae cố gắng thuyết phục thêm, Yeorum bắt đầu khó chịu và bỏ chạy.

“Không muốn! Tôi không muốn đâu!”

Anh tự nhủ rằng ép buộc chẳng đem lại kết quả gì, nên chỉ lặng lẽ đi theo cô từ phía sau.

“Trời ơi, về đi! Đồ biến thái!”

“…Biến thái?”

“Không thì là gì? Anh cứ bám theo tôi mấy ngày nay, chẳng lẽ thích tôi đến vậy? Ừ thì, tôi hiểu. Rồng cái vốn đẹp mà, tôi lại thuộc dạng xinh nữa cơ.”

“…”

“…Gì đấy. Cái mặt anh là sao vậy… A! Bao giờ anh mới ngừng bám theo tôi hả!”

Cô bất chợt hét lên, khiến những người xung quanh phải ngoái lại nhìn. Nhưng khi nhận ra đó là Yeorum, họ liền quay mặt đi như thể chưa từng thấy gì.

Kẻ hồi quy gãi đầu trong khi Yeorum thở dài chán chường.

“Thôi kệ đi, bắt cóc hay biến thái cũng thế…”

“Tôi là giáo viên. Là người sẽ dạy em từ giờ…”

“Biết rồi! Ai quan tâm!”

Cô hét lên một tiếng rồi tập trung trở lại vào việc huấn luyện.

Yu Jitae một lần nữa thấy cảm giác là lạ.

Người giám hộ theo sát học viên—đó là một quy định do loài người đặt ra. Thế mà Hồng long lại chấp nhận điều đó như chuyện hiển nhiên, như thể đang cố hòa nhập vào cuộc sống tại Lair.

“Đừng theo tôi nữa!”

…Dù sao thì, Yu Jitae cũng đành phải dõi theo Yeorum từ xa. Dù bức bối, nhưng ngoài cách đó ra, anh không còn lựa chọn nào khác.

--------------------------------------

Nơi Yeorum tới là “Phòng huấn luyện kháng nguyên tố”. Tại đây, các học viên có thể chạm trực tiếp vào các quả cầu nguyên tố bằng da thịt, rồi vận dụng ma lực để rèn luyện khả năng kháng thuộc tính.

Buzz! Buzz!

Yeorum chạm vào quả cầu sét, cẩn thận tăng dần sức kháng với lôi điện. Vì khả năng kháng nguyên tố bẩm sinh của cô vượt xa con người, cô bắt đầu luôn ở cấp 7—cấp độ tối đa đối với học viên bình thường. Người hướng dẫn đứng nhìn mà chỉ biết thở dài.

Yeorum chẳng thèm liếc nhìn Yu Jitae lấy một cái.

Có lẽ hôm nay nên bỏ cuộc thôi.

Anh chợt nhớ đến món ăn mà Kaeul và Gyeoul cùng đòi ăn tối nay.

“Gà siêu siêu cay!”

Nod nod…!

Nghĩ vậy, Yu Jitae lặng lẽ bước ra khỏi phòng huấn luyện.

“Uut? Ahjussi?”

Một học viên mập mạp nhận ra anh và chạy lại. Là một cậu nhóc luôn cười rạng rỡ, chẳng có chút giả tạo nào.

Là ai nhỉ?

“Anh còn nhớ em không? Em là Hisaki Soujiro đây!”

“…À, đúng rồi. Lâu quá không gặp.”

Đây là cậu học viên từng tham gia buổi mô phỏng chiến tranh chống Quỷ tộc cùng Yeorum. Cô gái trầm tính hay đi cùng cậu lần này không thấy đâu. Với gương mặt tươi tỉnh, Soujiro bắt đầu tám chuyện với Yu Jitae.

Và càng nghe, anh càng nhận ra—mọi câu chuyện đều xoay quanh Yeorum.

“À, dạo này Yeorum có chút xích mích với mấy giáo sư.”

“Xích mích?”

“Vâng. Yeorum vốn rất cá tính mà, nên hay cãi nhau với mấy giáo viên lắm. Cứ kiểu, ‘lại đánh nhau nữa à?’ Em toàn phải can ngăn… À, mà…”

Soujiro bỗng ngập ngừng, gãi đầu, có vẻ như vừa lỡ lời.

“Ra vậy. Rồi sao nữa?”

“Ờm, sau khi bị giáo sư Ha Yoon mắng cho một trận, Yeorum tâm trạng không tốt lắm. Rồi cô ấy lại gây sự với nhóm học Moonlight. Kết quả không mấy tốt. Em nghĩ… có lẽ lòng tự trọng của cô ấy đã bị tổn thương.”

Ha Yoon? Đó chính là vị giáo sư phụ trách kỹ năng chiến đấu, người từng yêu cầu anh quản lý Yeorum cho nghiêm túc. Còn nhóm học Moonlight là nhóm học viên do chính Ha Yoon điều hành.

“Trong nhóm Moonlight toàn là học viên thuộc hội võ thuật cấp 5” Soujiro nói thêm.

Anh thầm nghĩ—chắc là chuyện đó.

Một trận đấu giữa người được huấn luyện theo phương pháp của con người, và Yeorum—người cố mô phỏng cách đó để tập luyện. Nếu trận ấy cô thua, thì sự bướng bỉnh hiện tại hoàn toàn có thể hiểu được.

Thật ra, điều khiến anh ngạc nhiên hơn chính là việc Yeorum vẫn còn giữ được vẻ ngoài bình thường như thế.

Tộc Hồng long mang lòng kiêu hãnh mãnh liệt, và những Hồng long trong các vòng lặp trước có khi đã phát điên mất rồi.

“…Vậy sao?”

Trong lúc Yu Jitae đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, cánh cửa phòng huấn luyện bất ngờ bị đẩy bật ra, và một cô gái có phần ủ rũ tên Kim Ji-in hớt hải lao ra ngoài.

“Oi, oi, Soujiro!”

“Hả, hả!? Gì cơ!?”

“Mau vào ngăn Yeorum lại…!”

Giữa chừng câu nói, cô bắt gặp Yu Jitae và trợn tròn mắt. Trước cả khi Kim Ji-in mở cửa, anh đã quay người về phía phòng huấn luyện vì nghe tiếng động vọng ra từ bên trong.

“Ơm, chào buổi chiều ạ?”

“Ừ. Mà bên trong ồn ào gì thế kia?”

Soujiro thoáng định chối là không nghe gì, nhưng rồi lại thôi.

“Ờm, chuyện là…!”

Kim Ji-in vội vã giải thích.

“Yeorum lại sắp đánh nhau với giáo sư nữa rồi!”

---------------------------------

Thế nhưng, những gì Yu Jitae nhìn thấy không nghiêm trọng như Kim Ji-in lo lắng.

“Học viên Yeorum. Em không thấy mình đang lạm dụng lightning orb quá mức sao?”

*Chú thích: Lightning orb là cầu sét, một thiết bị ma pháp dùng trong huấn luyện.

“Em nói rồi mà, unni. Bao nhiêu lần nữa thì chị mới chịu hiểu là em không sao hả?”

“Ta là giáo sư, có trách nhiệm giảng dạy kỹ năng chiến đấu cho học viên. Học viên Yeorum, hãy cẩn thận lời nói của em.”

“Haigo…”

“Người giám hộ của em đâu? Ta đã gặp và trao đổi với người đó rồi, vậy mà em vẫn chưa chịu bỏ cái thói quen nguy hiểm đó.”

“Nếu nó thật sự nguy hiểm thì em đã bỏ từ lâu rồi chứ chẳng cần ai nhắc đâu.”

“Học viên!”

Giáo sư Ha Yoon nâng cao giọng.

“Học viên vẫn còn trẻ và bồng bột! Chưa có đủ kinh nghiệm, nên cần được bảo vệ và chỉ dẫn! Dừng sử dụng orb ngay lập tức! Nếu em cứ tiếp tục, mắt em và mạch máu có thể sẽ bị thương tổn vĩnh viễn đấy!”

Yeorum nghiến chặt môi. Những ánh mắt không mấy dễ chịu từ nhóm học viên Moonlight đứng sau lưng giáo sư Ha Yoon đâm thẳng vào cô.

Đập một trận luôn không? Cô cân nhắc trong thoáng chốc, rồi lại lắc đầu. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn gây phiền phức cho cả “gia đình”.

Nén lại bực dọc, cô chuẩn bị buông tay khỏi orb thì bất ngờ có người tiến lại gần. Ngẩng đầu lên, cô thấy Yu Jitae.

“…”

Yeorum cau mày, còn giáo sư Ha Yoon thì gọi tên anh với vẻ nhẹ nhõm hơn đôi chút.

“A, ngài đến thật đúng lúc. Ngài Yu Jitae, người giám hộ. Tôi đã nói với ngài rồi đấy, Học viên Yeorum vẫn tự ý luyện tập một mình. Hôm qua ngài bảo sẽ nhắc nhở cô bé mà?”

“Không, tôi không có nhắc.”

Giọng đáp thản nhiên đến mức giáo sư Ha Yoon phải chớp mắt.

“…Xin lỗi, ngài nói gì cơ?”

“Thưa giáo sư. Cứ để mặc cô ấy đi.”

“Ngài đang nói gì vậy?”

Yu Jitae nhìn sâu vào khuôn mặt giáo sư Ha Yoon. Người phụ nữ trung niên thấp bé và gầy gò kia mang gương mặt xa lạ, nhưng ánh mắt sắc lẹm thì chẳng khác gì những cựu binh sống sót từ chiến trường trở về—một điều mà anh đã quá quen thuộc.

“Cô ấy là học viên dưới sự giám hộ của tôi. Cứ để cô ấy luyện tập.”

“Lightning orb rất nguy hiểm. Không thể cứ nói đại là người giám hộ chịu trách nhiệm là xong. Ngài cũng biết rõ điều đó mà, đúng không?”

Ánh mắt của kẻ hồi quy chầm chậm lướt xuống quả cầu orb. Đó là một khối thủy tinh lớn bằng nắm tay.

Có gì đặc biệt ở cái này vậy?

Anh lặng lẽ đặt tay lên orb. Vì lớp khiên an toàn mà Yeorum thiết lập, một kết giới cấp độ 7 lập tức hiện ra.

Clank—!

Nhưng bàn tay của Yu Jitae phá tan lớp khiên và tiến sát orb. Càng đến gần, năng lượng phát ra càng mạnh.

Cuối cùng, làn da anh chạm vào quả cầu. Tia điện cấp độ tối đa—Cấp 20—bao phủ bàn tay anh và bắt đầu uốn lượn điên cuồng.

Tia sét xanh tóe ra tứ phía.

Buzzzzzzzzz—!!

Hoảng hốt, giáo sư Ha Yoon lùi lại, lấy tay che mặt.

“Ngài Yu Jitae—!”

Cấp độ 20 là cấp độ cực kỳ nguy hiểm, ngay cả với siêu nhân có kỹ năng điều khiển mana thành thục. Đặc biệt là với thuộc tính điện, chỉ một sơ suất nhỏ thôi cũng có thể thiêu cháy người sử dụng.

Thế nhưng, đứng giữa làn sét chớp lóa, Yu Jitae lại vô cùng điềm tĩnh. Điều đó có nghĩa là anh còn mạnh hơn cả những gì cô từng nghĩ.

Chính khi giáo sư Ha Yoon đang dần trấn tĩnh lại, Yu Jitae bất ngờ thản nhiên ném quả cầu về phía Yeorum.

Giáo sư kêu lên thất thanh.

“Ngài đang—!”

Ngay cả đám học viên nhóm Moonlight đứng sau lưng cô cũng sững sờ khi thấy Yeorum ngơ ngác đón lấy orb bằng hai tay.

“Khônggg…!!”

Nhưng chẳng có gì xảy ra sau đó cả.

Buzzzz—!

Chỉ có những tia điện vẫn tiếp tục nhấp nháy lấp lánh.

Một học viên mà dám chạm tay vào orb cấp độ 20!? Không thể hiểu nổi tình huống, Ha Yoon và đám học viên mở to mắt hết cỡ.

“Thế nào?”

“Ừm… có hơi châm chích.”

Yeorum nhăn mặt đáp.

Giáo sư Ha Yoon đứng đờ người, chau mày.

Châm chích? Chuyện đó làm gì có. Một học viên bình thường mà chạm vào orb cấp độ 20 thì mắt có thể bị cháy, tim thậm chí còn ngừng đập.

Thế nhưng Yeorum lại chẳng có biểu hiện nào như vậy.

“Biết ngay mà.”

Thế là đủ rồi.

Yu Jitae quyết định tiễn giáo sư Ha Yoon đi.

“Thấy chưa. Xin lỗi vì khiến cô lo lắng, nhưng giờ có thể rút lui rồi.”

Cô như bị sét đánh ngang tai, không thể phản bác nổi lời nào. “…Ngài tự chịu trách nhiệm với tư cách người giám hộ nhé. Vậy chúng tôi xin phép…” – cô nói rồi quay người bỏ đi. Phía sau lưng cô, Yeorum lén giơ ngón giữa lên.

“A, còn nữa.”

Yu Jitae lên tiếng, khiến giáo sư Ha Yoon quay đầu lại. Tưởng bị bắt quả tang, Yeorum lập tức hạ tay xuống với vẻ mặt nghiêm nghị. Nhưng Ha Yoon không nhìn cô.

“Với tư cách người giám hộ, tôi muốn gửi một thông báo đến toàn bộ các giáo viên trong khu huấn luyện.”

Đó là một yêu cầu chính đáng từ phía người giám hộ.

“…Ngài muốn nanh điều gì?”

“Không ai được phép can thiệp vào buổi huấn luyện cá nhân của học viên Yu Yeorum. Chính sách của các người, và cả của Lair, không phù hợp với cô ấy.”

“…”

Giáo sư Ha Yoon cau mày.

Những lời đó chẳng khác nào phủ nhận hoàn toàn phương pháp giảng dạy của cô, thậm chí là cả hệ thống của Lair. Nó như một nhát cắt vào niềm kiêu hãnh của cô với tư cách một giáo sư.

“Xin chuyển lời như vậy giúp tôi.”

Cô cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, nhưng lại chẳng thể phản bác lại khi nhìn vào đôi mắt của người đàn ông kia. Yêu cầu ấy chẳng hiểu sao lại giống như mệnh lệnh từ một thực thể vĩ đại đang nhìn xuống mình.

Không hiểu sao, cô không thể làm trái lại.

Tất nhiên, điều đó phần nhiều là do mặc cảm tự ti trong cô trỗi dậy, bởi từ đầu đến cuối Yu Jitae vẫn giữ thái độ lịch sự.

Tự nhủ như vậy, Ha Yoon cố gắng kìm nén cảm xúc.

“Tôi… sẽ làm vậy…”