Nếu Prototype X không bị tiêu diệt, nếu Ha Saetbyul kịp kết nối tâm trí tất cả đám quỷ vào cùng một nơi, thì tình cảnh hiện giờ của Wei Yan hẳn đã được truyền thẳng tới Noah và Ysayle rồi.
Nhưng mọi chuyện đã không như vậy.
Wei Yan đưa tay tìm quanh thắt lưng để lấy thiết bị liên lạc. Thế nhưng… chẳng có gì cả.
“Ngươi tìm cái này à?”
Kẻ Hồi Quy giơ lên một phiến đá dài.
Gương mặt Wei Yan lập tức tràn đầy căm hận và tuyệt vọng. Đó là vật duy nhất có thể kết nối với bên ngoài căn phòng này. Và giờ thì hắn đã hiểu được tình thế của mình.
“…”
Tay cầm loan đao, Yu Jitae tiến từng bước về phía Wei Yan.
Hắn thở nặng nhọc, hơi thở dồn dập đầy khó nhọc. Cú sốc dữ dội ban nãy đã phá hủy toàn bộ nội tạng, và tên quỷ kia chỉ gắng gượng ngẩng đầu lên bằng cơ thể run rẩy để trừng mắt nhìn Yu Jitae.
Dù vậy, con mắt còn lại của hắn cũng đã mờ đục.
“Vì sao... vì cái quái gì… mày lại làm vậy.”
Từng lời nặng nề như vắt ra từ những tàn dư sinh mệnh cuối cùng.
“…”
“Tao đã làm gì mày chứ… đồ khốn…”
Yu Jitae bước đến gần, rồi cắm thẳng loan đao xuống đất.
“Ngươi nghĩ vì sao ta làm vậy?”
“… Tao làm gì mày cơ? Họ ‘Yu’… hình như tao từng bắt cóc một con bé họ ‘Yu’ khi phát triển loại thuốc mới thì phải… là vì nó sao?”
“Sai rồi.”
Wei Yan lặng lẽ đối mặt với Yu Jitae, ánh mắt mất hết sức sống.
“Ta chẳng hề mang thù với ngươi.”
“…Cái gì…? Mày điên rồi hả…”
Có thể, từ rất lâu về trước, anh đã từng ôm lòng oán hận. Nhưng bây giờ, đối với Wei Yan, trong lòng Yu Jitae chẳng còn chút cảm xúc nào có thể gọi là hận thù.
Trong lần lặp thứ bảy, quả thật anh đã vài lần bực mình vì Wei Yan. Thế nhưng chung quy, Wei Yan chưa từng gây hại trực tiếp tới anh. Nên anh cũng không hề có lý do để nảy sinh thù hận hay mong muốn trả thù.
“Muốn ta nói thật không?”
“…”
“Ta có một điều ước. Còn nguơi là trở ngại. Vậy nên ta sẽ giết ngươi.”
“… Mẹ kiếp, đúng là rác rưởi… mày còn là con người không vậy?”
Yu Jitae khẽ mỉm cười. Lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, anh cảm thấy một tia nghi hoặc, nhỏ nhoi như bụi cát.
“Nếu có ai đó, chắc chắn trong tương lai sẽ phá hỏng kế hoạch của ngươi, ngươi sẽ làm gì?”
“Tao sẽ moi ruột nó ra rồi siết cổ… nhưng mà… mày cũng là người đấy chứ?”
“‘Con người’ thì có nghĩa gì?”
“…”
“Chỉ là lũ cản đường, đã vậy còn ngoan cố đến ngu ngốc, ngay cả khi kiếm đã kề tận cổ. Các người luôn như thế. Vừa kinh tởm, vừa đáng thương, lại còn cứ lải nhải những chuyện nhạt nhẽo không hồi kết.”
“…”
“Đã phiền phức nếu chỉ gặp trong một hai ngày, đằng này vì hoàn cảnh, ta còn phải chứng kiến lâu hơn thế nữa. Thế thì còn có thể làm gì khác.”
Nghĩ lại, vì đủ loại lý do mà Yu Jitae đã giết vô số người vô tội. Vì họ cản đường, vì họ phiền toái, thậm chí vì tai nạn. Nếu hành động định nghĩa con người, thì anh vốn đã chẳng còn là con người từ lâu.
Yu Jitae chưa bao giờ chối bỏ điều đó.
“Hử?”
“…”
“Vậy ta nên làm gì?”
Kẻ bị phong ấn trong bức tường thời gian chưa từng tự đặt ra giới hạn cho mình. Hắn chỉ đơn giản là sống, theo một cách nào đó.
“…Khục.”
Đã hiểu rõ ý nghĩa những lời Kẻ Hồi Quy vừa thốt ra, Wei Yan chỉ còn cảm giác trống rỗng. Hắn nhìn sâu vào mắt Yu Jitae, rồi bật cười “kukhuk” giữa những dòng máu trào ra từ khóe miệng.
Hơi thở đứt quãng khiến tiếng cười của hắn cũng ngắt quãng theo.
Cuối cùng, cả tiếng cười lẫn hơi thở đều tắt lịm, khi Wei Yan hoàn toàn thấu triệt tình thế.
Yu Jitae.
Thiết bị liên lạc bị đoạt mất, khoảng cách từ đây đến trại của nhóm học giả Thanh Long, căn phòng ngục tối có tường không gian phong bế, cùng một thứ đang rời xa dần bên kia bức tường.
“Tất cả… mẹ nó… xong hết rồi…”
Một lúc sau, Wei Yan mở miệng, giọng nói bình thản như thể đã quyết định.
“Đây là tim đấy…”
Hiểu rằng Đại kế hoạch của mình đã hoàn toàn thất bại,
“Nhiều xương chắc lắm đấy, nhớ đâm cho tử tế vào.”
Wei Yan đã vứt bỏ sinh mạng của mình, không hề lưỡng lự.
--------------------------------------------
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi, cô bé?”
“Cháu hai mươi ạ.”
“Hai mươi cơ à?”
Khi cánh cổng hầm ngục còn chưa khép lại, Li Hwa và Bom đang cùng bay băng qua khoảng không trống trải trong một căn “phòng”.
“Xinh thật đấy. Trong cả đời khá dài của bà, chưa từng gặp đứa trẻ nào xinh đẹp như cháu.”
“Cháu cảm ơn ạ.”
“Cả giọng nói cũng trong veo như viên bi thủy tinh… hẳn cháu được nhiều người yêu quý lắm nhỉ.”
Bom khẽ mỉm cười đáp lại.
Theo đội hình đã định sẵn, Li Hwa phải ngăn chặn Ysayle Khalifa.
Ysayle đã khởi hành trước, đang tiến về phòng boss thông qua một phòng khác với sự hỗ trợ của một con rối. Nếu không nhanh, họ sẽ không kịp ngăn cô ta.
Trong không gian xa lạ này, khi tọa độ chưa thể xác định rõ, ngay cả một Lục long như Bom cũng không thể dịch chuyển tức thời từ nơi này sang nơi khác trong hầm ngục.
Nhờ khả năng điều khiển lực tâm linh, họ có thể bay khá dễ dàng. Nhưng rồi, Bom bỗng lặng người. Khi hoàn hồn lại, cô nhìn chằm chằm vào bà lão.
Có gì đó kỳ lạ — những gì Bom đọc được bằng 【 Thiên Cơ 】hoàn toàn khác với con người bà lão trước mắt.
Thế nên, Bom quyết định mở lời hỏi.
“Bà ơi.”
“Ừ?”
“…Nếu cháu có hơi vô lễ, xin bà bỏ qua ạ.”
“Được thôi. Cứ hỏi đi.”
“Giữa bà và Ysayle Khalifa… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Li Hwa nhìn Bom bằng ánh mắt hiền từ. Dưới đôi mắt ấy, những nếp nhăn sâu hằn vết thời gian.
“Hồi còn trẻ… bà cũng từng giống cháu, cô bé à. Từng rất xinh đẹp.”
“Thật ạ?”
“Đùa thôi. Bà đâu xinh được như cháu. Nếu có, bà đã thành minh tinh rồi, chứ không đi làm siêu nhân làm gì.”
“Hehe…”
“Nhưng ngay cả thế, bà cũng được nhiều người thương mến. Đám trai trẻ trong làng thường hay lảng vảng quanh nhà chỉ để được ngắm trộm bà đấy.”
“À…”
“Chẳng hiểu sao hồi đó, bà không thích để ai ngắm mình. Chắc nghĩ rằng lộ diện nhiều sẽ ‘hao sắc’ mất. Bà làm bộ làm tịch thế đấy.”
“…”
“Trong số đó, có một thằng nhóc rất lì lợm. Vừa lùn, vừa xấu. Mỗi lần bà đi ngang công viên gần nhà, nó chỉ dám đứng xa xa chào mà không dám lại gần.”
“…Cậu ta nhỏ tuổi hơn bà à?”
“Phải. Thế nên bà đâu có ưng. Hồi ấy bà mê mấy anh lớn tuổi, mạnh mẽ cơ.”
“Aigoo…”
“À, bà nói nhiều quá phải không?”
“Không ạ, cháu thấy thú vị mà.”
Người khác mà nghe thấy chắc phải giật mình, bởi Li Hwa vốn ít khi nhắc đến bản thân. Ngay cả những người thân thiết trong Grand Natural Society cũng chẳng biết mấy về quá khứ của bà.
“Hulhul. Bà già này lại yếu lòng trước cô bé dễ thương rồi…”
Thế nhưng, đối diện Bom, bà lão lại cảm thấy một thứ an yên kỳ lạ.
“Rồi một ngày, thằng nhóc ấy gom đủ can đảm, đưa cho bà một cái phong bì nhỏ. Bên trong là một bức thư và một tấm ảnh chụp bằng polaroid.”
Li Hwa lấy từ túi ra một cuốn sổ nhỏ. Đó là cuốn sổ bìa da đã bạc màu. Trong sổ, có một tấm ảnh cũ, mờ nhòe theo năm tháng.
“Hồi đó đâu ai xài polaroid… nó đúng là đứa kỳ quặc. Ngoại hình bình thường, gia cảnh cũng chẳng hơn ai, còn nói tiếng chậm chạp vì không phải người Đài Loan. Chưa từng nghĩ bà sẽ lấy nó đâu.”
“Ồ vậy ạ?”
“Ừ. Vậy mà chẳng hiểu sao lại hẹn hò, rồi có con nữa chứ. Bà hối hận lắm. Đáng lẽ nên tìm một người tốt hơn! Haha, cháu hiểu không?”
Hulhulhul. Bà cười vì câu đùa của chính mình.
“Hoặc lẽ ra bà nên sống một mình… ai mà ngờ nó lại chết khi bà còn đang mang thai.”
“…”
“Do đội quân của Ysayle Khalifa đấy. Khi ấy, bà mới vừa thức tỉnh, còn Ysayle cũng chưa mạnh lắm đâu.”
“…”
“Nhưng vẫn đáng sợ vô cùng… Lúc đó, bọn bà định trốn trong tủ quần áo, nhưng vì bụng bầu to nên chồng bà không chui vào được. Thế là anh ấy nhốt bà bên trong, khóa lại từ ngoài.”
Li Hwa nhìn xa xăm, ánh mắt đượm màu ký ức.
“Vậy mà con đĩ khốn đó còn đốt cháy cả căn hộ… Nóng kinh khủng. Bà cứ tưởng đó là chỗ chết của mình rồi.”
Hulhul, bà lão bật cười.
“Mọi người hay hỏi về vết sẹo, bà toàn bảo là di chứng chiến tranh Đông Á. Thực ra, là vết bỏng ấy. Vết thương từ khi bà còn rất trẻ.”
“…”
“Dù bây giờ có thể phẫu thuật xóa sẹo, bà vẫn giữ lại. Bởi vì mỗi lần nhìn vào gương, bà đều tự nhủ… đợi đến ngày hôm nay.”
“…”
“Ngày hôm nay, cuối cùng cũng tới rồi.”
Bom siết chặt tay bà lão, ánh mắt trĩu nặng ưu tư. Còn Li Hwa, đôi mắt bà nhìn xuyên qua bức tường liên chiều, hướng về nơi xa xăm.
“Hôm nay… sẽ là ngày bà giết con đĩ đó.”
“…”
--------------------------------
Phòng số 67 là lối đi ngắn nhất từ phòng 39, nơi Noah đang ở, dẫn thẳng tới phòng boss. Đó là một căn phòng trống trải như hoang mạc, chỉ toàn đất đá khô cằn. BM đã đến đó trước và đang đợi Noah xuất hiện.
“…”
BM, kẻ nghiện rượu nặng, đang vật lộn với cơn thèm rượu. Trong hang ổ, hắn đã hứa hẹn suông với đồng bọn rằng sẽ cai rượu, nhưng giờ đây, khi đã tỉnh táo được khoảng 15 tiếng, ngón tay hắn bắt đầu run rẩy.
Dù vậy, hắn vẫn phải cố gắng chịu đựng.
“Phải, tôi đây. Noah đã tới.”
Kẻ địch đang ngay trước mặt hắn.
Giọng BM truyền qua pháp khí liên lạc, tới Minamoto – người đang hướng đến phòng boss, Li Hwa và Bom – những người sẽ đuổi theo Ysayle Khalifa, cùng với Yu Jitae.
“Đứng đó làm gì? Sao không động đậy?”
Cho đến giờ, Noah vẫn xuất hiện như một thanh niên bình thường, nhưng lúc này, hắn đã vứt bỏ lớp mặt nạ đó. Bộ tuxedo trắng tinh, lịch lãm trông chẳng hề hợp với không khí u ám của dungeon, thế nhưng người đàn ông trung niên toát ra vẻ tao nhã vẫn đứng sừng sững trước mặt BM.
“Chắc anh cũng bận lắm. Đi tiếp đi.” BM cất giọng, đoạn nói tiếp:
“Nhưng tôi không nghĩ anh sẽ ngoan ngoãn nhường đường đâu.”
“Ờ, đúng vậy.” Noah đáp, giọng bình thản. “Tôi vốn chẳng định đuổi theo hay gây sự với anh. Nhưng giờ mọi chuyện đã tới nước này rồi, tôi cũng không thể lùi bước.”
“Anh là BM đó à?”
“Phải.”
“Tôi đã nghe danh anh từ lâu.”
“Vinh hạnh quá.”
“Thiên hạ đồn rằng, dưới bầu trời này có Oscar Brzenk đứng đầu, còn dưới Oscar thì đến lượt anh.”
BM thì thầm một câu chẳng ai nghe rõ, đầy vẻ chán ngán khi nghe nhắc tới cái tên đó.
“Anh ngủ có ngon không?”
Bất ngờ, Noah lảng sang một chủ đề chẳng ăn nhập gì.
“Ngủ?”
“Con người thường ngủ... rồi mơ.”
“…”
“Anh đã mơ thấy gì?”
BM nghiêng đầu, đẩy kính râm lên, rồi gãi tai.
“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?”
“Ý thức của con người được phản chiếu vào tiềm thức và hiện ra dưới hình dạng những giấc mơ.”
“Thì sao?”
“Tôi tò mò muốn biết... giấc mơ của một người như anh sẽ có hương vị thế nào.”
“…Đầu hắn bị làm sao vậy?”
Miệng thì thốt ra lời lẽ khinh khỉnh, nhưng thực ra BM đang vô cùng cảnh giác.
Trong Đại chiến trước kia, mọi chuyện liên quan đến Noah đều xảy ra vào ban đêm. Giấc mơ — thứ chỉ tồn tại khi con người ngủ.
Yu Jitae từng nói Noah có thể "trở thành" thần, nhưng lại không tiết lộ chi tiết. Chắc chắn phải có lý do cho sự dè dặt đó. Hơn nữa, việc "có thể trở thành" thần cũng có nghĩa hắn chưa phải thần. Nếu chỉ là một ác ma bình thường, thì chẳng cần phải đề phòng đến vậy.
“Thôi bớt lảm nhảm đi. Đánh nhau đi.”
【 Giải thoát - Extrication (S) 】
Cơ thể BM bắt đầu biến đổi. Giống như một con ác ma đang lột bỏ lớp ngụy trang để hiện nguyên hình, BM bắt đầu giải phóng 13 cá thể chimera đã gắn vào cơ thể mình.
【 Cánh của Wyvern - Wings of a Wyvern (AA) 】
Một đôi cánh xương trồi ra sau lưng hắn.
【 Lời nguyền của Ahillia - Ahillia’s Curse (AA+) 】
Hai cánh tay hắn biến đổi thành tay của Quỷ hầu tước Ahillia.
【 Thiên tiêu - Heavenly Flute (AA-) 】
Năm chiếc sừng mọc ra trên trán.
Không chỉ vậy, từ thắt lưng hắn, một cái đuôi lớn vươn dài ra, làn da cũng dày lên thành lớp giáp như da thú.
Khi 13 chimera cùng vận hành, BM giải phóng một luồng ma lực khủng khiếp đến mức đủ để làm rung chuyển toàn bộ chiều không gian rộng lớn.
“Thú vị đấy... Trông không giống chimera ở thế giới này.”
Bởi lẽ Noah cũng đến từ một thế giới khác, nên hắn mới có thể nhìn ra được điều đó.
“Thôi, mấy chuyện lặt vặt để sau đi. Như anh nói, tôi cũng không dư dả thời gian đâu.”
Một luồng khí xám tro cuộn trào từ cơ thể Noah, nhanh chóng nhuộm cả thế giới thành những gam màu đơn sắc, bao trùm toàn bộ căn phòng.
Noah vươn tay ra trước. Một vết nứt xé toạc không gian, và một thanh kiếm rơi xuống, đáp vào tay hắn. Trong thế giới đã mất hết màu sắc ấy, chỉ có thanh kiếm là vẫn giữ nguyên vẻ rực rỡ như trước.
『Dream Eater』
Một pháp khí cấp độ 4 – món vũ khí chiến lược quốc gia.
“Hôm nay... sẽ là cơn ác mộng của ngươi.”
Noah bắt đầu di chuyển.
“…!”
Nhưng ngay lúc ấy, hắn bỗng khựng lại, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc. Màu sắc bắt đầu trở về trong thế giới đơn sắc. Thanh kiếm tan thành làn khói và biến mất.
“…Ngươi đang làm trò gì vậy?”
BM hỏi, nhưng Noah chỉ nhăn nhó, không đáp lời. Hắn áp tay lên tai, nhanh chóng truyền tín hiệu ra ngoài.
“Tìm Wei Yan! Ngay lập tức–!”
Tiếng gào đầy căng thẳng của Noah vang vọng khắp vùng đất hoang.
--------------------------------------------
Đám ác ma đang phục kích gần đó lập tức đổ xô về phòng 39. Chúng lao qua đường hầm dài như ống cống, tới khu lều trại, nơi nhóm học viên của hội nghiên cứu Thanh Long đã ngã gục, bất tỉnh nhân sự.
“…!”
Những học viên này từ lâu đã bị tà khí của Wei Yan xâm chiếm tinh thần. Vậy mà giờ đây, tất cả lại lăn ra bất tỉnh?
“Chết tiệt…!”
Chửi thề một tiếng, lũ ác ma điên cuồng tìm kiếm Wei Yan. Hắn phải còn ở gần đây – tà khí vẫn chưa tan biến.
Hắn đâu rồi? Ai là kẻ ra tay?
Phải tìm được Wei Yan, bằng mọi giá. Bởi toàn bộ "Đại Kế Hoạch" này đều là để dành cho hắn. Và rồi khi tìm thấy, chúng chỉ còn biết đứng chết lặng.
“C, cái... cái quái gì thế này…”
“Đệt…”
Bốn phía căn phòng 39, những bức tường vô hình liên kết giữa các chiều không gian bao quanh. Ở một góc cao của bức tường ấy — ngay giữa khoảng không — như thể đang lơ lửng trong không trung, một thanh đoản đao cắm xuyên tim Wei Yan, ghim thẳng hắn vào bức tường của chiều không gian.
“…”
Nhìn dòng máu đen đặc đang nhỏ giọt từ vết thương xuống khoảng không, đám ác ma chỉ biết chết lặng.
Wei Yan... đã chết.