Những con rối sải bước bằng những bước chân thô kệch, tàn phá khu vườn tuyệt đẹp.
Vấn đề nằm ở chỗ: số lượng của chúng thì không tài nào đếm xuể.
Không rõ cụ thể có bao nhiêu, chỉ biết rằng từ chiều không gian khác, những cỗ golem giáp sắt và những con rối cứ ào ra không ngừng. Chúng đông đến mức ít nhất cũng phải hơn cả trăm, chưa kể lũ máy móc hình bọ cạp, nhện, dơi và ong lao tới tấn công từ khắp bốn phương tám hướng.
Đủ loại độc tố bị rải khắp nơi, lửa phun ra như mưa. Hàng chục con dơi cùng lúc gào thét, sóng siêu âm do chúng tạo ra chực chờ xé toạc màng nhĩ bất cứ ai. Chỉ trong một khoảnh khắc Li Hwa lơ là điều khiển lực tâm linh, máu đã bắn tung ra từ tai bà.
"Đến một đội quân hùng mạnh còn chưa chắc ăn thua. Lũ già lẫn gà con ranh con, đòi chơi cùng đẳng cấp với ta á?"
Ysayle phá lên cười điên dại.
"Chết đi cho khuất mắt!"
Một khối kim loại bạc xám nặng nề xuất hiện giữa không trung, căng ra như một cây nỏ chiến khổng lồ. Ysayle đặt lên đó một mũi tên trông như cái chân côn trùng còn tươi, rồi giương dây bắn.
Shrrrrrk—!
Đòn đánh có thể né, cũng có thể chặn.
Nhưng vấn đề, một lần nữa, là vì số lượng áp đảo của đối phương.
Bị lũ giáp và rối tràn đến từ mọi hướng, bà không thể xử lý kịp. Cánh tay Li Hwa giơ lên hơi trễ, mũi tên sượt qua vai bà.
Một luồng tà khí nặng nề kéo theo sau đó. Má và tai bà bị rạch một đường, máu bắt đầu rỉ ra thấm ướt da thịt.
"…"
Li Hwa lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới gượng bay lên lại. Dù vậy, bà vẫn không chớp mắt lấy một lần.
“…”
Ở phía xa, Bom lặng lẽ theo dõi trận chiến, khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Lực tâm linh của Li Hwa.
Bom hiểu. Bom hiểu được cơ chế, nhưng khi thực sự thử bắt chước, cô chỉ cảm thấy bất lực đến tuyệt vọng.
Cảm giác ấy chẳng có gì lạ.
Bản thân năng lực tâm linh vốn đã hiếm có—cứ mười ngàn người mới có một người khai phá được 【 Telekinesis 】 cấp D. Trong số đó, Li Hwa lại là trường hợp đặc biệt. Ngay từ khi thức tỉnh, bà đã sở hữu:
【 Telekinesis (B-) 】
Một xác suất nhỏ đến mức gần như không tưởng, một thiên phú mà chẳng ai cùng thời có thể sánh bằng. Truyền thông quốc tế, kể cả TTA, đều gọi Li Hwa—người phụ nữ ngoài ba mươi ấy—là "siêu nhân được thế giới ưu ái".
Sau đó, bà sang Mỹ—nơi nghiên cứu 【 Niệm lực - Telekinesis 】 phát triển nhất—và nhận được sự bảo trợ toàn diện từ Học viện Cypher, ngôi trường duy nhất đào tạo 【 Telekinesis 】 cấp A-. Bà lao mình vào những chiến trường khốc liệt, dấn bước vào một thế giới mà nhân loại chưa từng đặt chân tới.
Và rồi, Li Hwa được xếp hạng 5 trên thế giới.
…Chỉ để bắt chước thôi cũng phải mất ít nhất trăm năm. Nên cứ từng bước một đã.
Bom cắn chặt môi.
Ngay cả với một con rồng, cũng cần đến trăm năm. Đó chính là độ sâu thẳm của sự tinh diệu mà Li Hwa đã đạt được.
Trên đời, có những thứ không thể chỉ dựa vào nỗ lực hay lòng nhiệt huyết là đạt được. Điều khiển từng phân tử mana một cách tinh tế như thế, hiện tại đối với Bom là điều không tưởng.
Phải suy nghĩ.
Tồi tệ hơn, đây còn là một trận đấu cực kỳ khắc chế. Lũ golem của Ysayle Khalifa đều được rèn bằng Mithrium—loại kim loại chặn đứng hoàn toàn mana bên ngoài. Hẳn là ả đã nhốt mình trong xưởng suốt hai mươi năm kể từ Đại Chiến để chế tạo ra chúng.
Thế nên, can thiệp trực tiếp vào lõi điều khiển cũng vô vọng. Cái ưu thế tinh tế của lực tâm linh xem như bị chặt đứt một nửa.
Phải nghĩ.
Cánh tay của 【 Armoured Giant 】 mà Ysayle Khalifa điều khiển bắt đầu mở ra ở cổ tay và khuỷu tay. Bên trong là những cánh quạt đang quay điên cuồng, hút và nén không khí vào một điểm.
Luồng khí nén ấy được đốt cháy trong buồng phản ứng ở khuỷu tay, chuyển hóa thành năng lượng. Rồi nó được truyền qua tuốc bin, phóng ra khỏi ống phun ở khuỷu tay bằng một lực chưa từng thấy.
Ysayle hét lớn điều gì đó, và cú đấm khổng lồ liền lao thẳng về phía Li Hwa.
Phải nghĩ…!
Một cú đấm đủ sức làm rung chuyển cả "phòng" bay tới. Dù đã cố bảo vệ cơ thể bằng lực tâm linh, Li Hwa vẫn bị thổi bay như chiếc lá khô, đập mạnh xuống đất.
Mặt đất bị cày tung, cỏ cây văng tứ tán.
Và rồi, Bom nhìn thấy thứ đó—một mảnh cỏ—và đôi mắt cô mở tròn.
A…!
Không cần phải điều khiển từng phân tử mana.
Nếu là thế thì…!
Bom vội vàng đứng bật dậy.
Lõi của Lục long trong cơ thể cô đập thình thịch như trống trận. Bom chắp tay như cầu nguyện, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Thứ thoát ra từ miệng cô sau đó, là ngôn ngữ của rồng—thứ buộc thế giới phải nghe lệnh:
【 Long ngôn - Dragon’s Voice (S+) 】
Đây là Public Garden—khu vườn duy nhất trong hầm ngục còn sót lại "hơi thở của thiên nhiên". Và Lục long đã ban mệnh lệnh cho thiên nhiên:
【 Hoa— 】
Cỏ cây đang lụi tàn vì độc, những thân cây bốc cháy. Mảnh vụn thiên nhiên bay lả tả khắp khu vườn bị thương tổn.
Thế nhưng, giữa những nhành cỏ ấy—
Plop—
Một bông hoa nhỏ màu xanh biếc ngẩng đầu lên.
"Frivoa"—loài hoa của vùng Askalifa, mỗi khi vào mùa thụ phấn, sẽ thả hàng tấn phấn hoa nhuộm xanh cả bầu trời đồi núi.
Bom không thể điều khiển phân tử mana, nhưng cô đủ sức kiểm soát thứ đang lơ lửng trong không khí: phấn hoa.
【 Tán— 】
Đáp lại mệnh lệnh tiếp theo của rồng, bông hoa khẽ rung đầu. Bột phấn xanh nhẹ như không trung lan tỏa khắp bầu trời khu vườn. Mỗi hạt phấn đều được bao phủ bởi mana của Lục long.
Chỉ trong chớp mắt, cả bầu trời trở thành một biển xanh lấp lánh. Ysayle nhíu mày, cảm nhận được bầu không khí bất thường, và quay đầu lại.
"Con đĩ to gan!!"
"…!"
Ánh mắt và sát khí nặng nề như đè bẹp không khí, khiến Bom mở to mắt vì kinh ngạc.
Dù đã từng nhìn thấy 【 Thiên cơ 】, từng đối mặt với Hasegawa, nhưng đứng trước sát khí trần trụi thế này, Bom vẫn không khỏi run sợ. Nhưng cô cũng biết—nếu ngần ngừ, Li Hwa sẽ bị nghiền nát ngay tức khắc.
Không được do dự!
【 Hãy bộc phát— 】
Một cử động nhẹ nhàng từ bàn tay Bom khởi động dòng thác phấn hoa, mang theo những phân tử mana cuộn trào.
Không hoàn hảo, nhưng đó là sự mô phỏng lực tâm linh của Li Hwa—và nó quét qua căn phòng số 141 như một cơn bão. Những hạt phấn mang mana, sắc nhọn như bụi sắt, buộc lũ rối phải dựng lên lớp chắn mana, tiêu hao năng lượng.
Chỉ bằng thế thôi, Bom đã làm tròn vai trò của mình.
Buzzz!
Dòng chảy trận chiến, vốn bị áp đảo bởi số lượng địch, dần quay về phía Li Hwa. Đôi mắt già nua của bà mở lớn.
Buzz, buzzzz!
Một lần nữa, Li Hwa gom tụ lực tâm linh quanh đôi mắt, tạo ra ma sát thô ráp.
【 Dẫn phát - Induce (B-) 】 【 Đồng hóa - Synthesise (B+)】 【 Áp suất - Compress (A-) 】
Một lượng mana khổng lồ bị nén lại thành một khối, xoay tít, hút lấy mọi thứ xung quanh.
【 Induce (B-) 】 【 Compress (A-) 】 【 Induce (B-) 】 【 Compress (A-) 】 【 Induce (B-) 】 【 Compress (A-) 】…
Quá trình ấy lặp đi lặp lại, tạo ra một lỗ đen tí hon, nuốt chửng gần như toàn bộ mana trong căn phòng.
"Con mụ điên già đáng nguyền rủa—!!"
Ysayle Khalifa, nhận ra điều đó chỉ sau nửa giây vì mải đối phó với Bom, gào lên.
Buzzz! Drop~
Vì không thể kiểm soát toàn bộ lượng mana, một mạch máu nhỏ trong mắt Li Hwa vỡ ra. Máu hòa lẫn nước mắt, lăn dài trên gương mặt bà. Thế nhưng, bà vẫn giải phóng luồng lực tâm linh đã dồn nén đến cực hạn.
【 Telekinesis (S-) – Thức thứ 108 】
【 Hình thái hủy diệt 】
Thế giới như ngưng đọng.
Một quả cầu vô hình của lực tâm linh lao tới, xuyên qua mọi thứ nó chạm phải. Nó sượt qua Ysayle Khalifa.
"Uaaaaaaaaaaaaaah—–!!"
Thân thể Ysayle bị nghiền nát thành tro bụi, rồi bị quả cầu nuốt trọn. Cú sốc lớn đến nỗi đầu của ả bay ra khỏi cơ thể, lăn lông lốc trên mặt đất.
Quả cầu vô hình ấy tiếp tục nuốt sạch mọi thứ trong phạm vi 10 mét—cả giáp, cả bùa hộ mệnh, tất cả đều bị hút vào cùng Ysayle.
Sau đó, nó biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
"Haa…"
Chỉ đến lúc ấy, Li Hwa mới gục xuống đất.
Cả khu vườn chìm vào im lặng.
Khi Ysayle Khalifa biến mất, lũ rối đồng bộ với tà khí của ả cũng bắt đầu khựng lại.
Creak. Crack…
Chúng run lên, giống như những dây thần kinh ngọ nguậy sau khi động vật chết đi. Nhưng may thay, chúng đã mất đi mục tiêu điều khiển.
"Haa… haa… egugu…"
Gượng lấy hơi, Li Hwa ngồi phệt xuống. Bà lau vệt máu trên má bằng tay áo, rồi nở nụ cười nhăn nheo nhìn Bom.
"Ta đã bảo đừng can thiệp rồi mà…"
Nhưng sắc mặt Bom vẫn trầm trọng. Bởi, vụ nổ mà cô nhìn thấy qua 【 Thiên cơ 】—vẫn chưa xảy ra.
Điều đó không thể nào.
Thiên cơ – Định mệnh là bất biến. Không phải thứ có thể dễ dàng thay đổi bởi bất kỳ hành động nào, vì mọi thứ đã được định sẵn.
Thế nên, vụ nổ ấy... nhất định phải xảy ra.
“…!”
Đôi mắt Bom mở lớn.
Nghĩ kỹ lại, lúc nãy có một chi tiết bị bỏ sót.
Ysayle Khalifa, có thật sự bị tiêu diệt…?
…Không?
Ngay khoảnh khắc nghĩ đến điều đó, Bom gom toàn bộ mana và lao đi.
Dù có xảy ra nổ lớn đi chăng nữa, Bom cũng sẽ không chết. Cô đã làm đúng theo mệnh lệnh của Yu Jitae và kích hoạt 【 Tự động bảo vệ (A+) 】 từ trước. Một khi trúng phải vụ nổ, Bom sẽ lập tức bị cưỡng chế thoát ra khỏi hầm ngục bằng 【 Dịch chuyển - Teleport (S) 】 được tự động kích hoạt, bất kể ý muốn.
Nhưng Li Hwa đã bị thương nặng — bà ấy chắc chắn sẽ chết mất!
Bom nghiến răng chịu đựng cơn đau buốt dội lên từ trái tim rồng khi cô gắng sử dụng 【 Long ngôn 】. Dù vậy, cô vẫn lao đi để cứu lấy Li Hwa.
Gần như cùng lúc, cái đầu của Ysayle — vốn thò ra từ cơ thể bù nhìn — bắt đầu bay thẳng về phía Li Hwa. Những con rối múa may cũng đồng loạt lao tới.
“Á... cái này—!”
Bà lão, người đã kiệt sức đến mức tay chân rã rời, trợn tròn mắt kinh hoảng. Cái đầu bay lơ lửng của Ysayle Khalifa nở nụ cười kỳ dị, đôi mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, miệng thì ngoác ra như thể đang chế nhạo.
“BOOOOOOM—! Chết đi, đồ già lẩm cẩm—!”
Ngay từ đầu, đó vốn không phải là Ysayle Khalifa thật sự.
Đó chỉ là một trong ba golem bọc giáp do chính tay Ysayle Khalifa tạo ra.
[Ysayle Khalifa số 2], một con rối lấy hình dáng chính bà ta làm mẫu.
Cái đầu ấy bắt đầu phồng to ra, tựa như một chiếc nồi kín hơi bị nước sôi làm phình căng—
“Không—!”
Bom ôm chặt lấy tấm lưng nhỏ bé của bà lão.
Chỉ giây lát sau, căn phòng số 141 bị nuốt trọn trong một vụ nổ khủng khiếp, sức công phá chẳng khác gì một quả tên lửa hạt nhân.
--------------------------------------
– Bzzz, bzzz.
– Là tôi đây. Phòng 67
– Noah thoát ra rồi. Mạnh kinh khủng, khốn thật.
– Nhưng tôi cũng đã câu được kha khá thời gian. Vai trò của tôi đến đó thôi. Giờ tùy các người muốn làm gì thì làm.
– Tôi đi nghỉ chút đây.
– Tút—
--------------------------------------
Thật nực cười.
Noah luôn tin tưởng vào trực giác đã được mài giũa qua cuộc đời gần như bất tử của mình.
Xung quanh Wei Yan hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì đủ sức đe dọa hắn. Dù kẻ mang danh “X” kia có mạnh mẽ đến đâu, Noah cũng chắc chắn rằng bản thân sẽ không bao giờ bỏ sót hắn ta khỏi tầm cảm nhận.
Vì thế, khi nhận được tín hiệu cảnh báo từ Ysayle Khalifa, Noah đã lập tức hành động để ứng cứu.
…Nhưng Wei Yan đã chết.
Tất cả những kế hoạch được xây dựng với tiền đề Wei Yan sẽ trở thành một trong các Seat và tiếp nhận sức mạnh thảm họa, trong khoảnh khắc ấy, đã tan thành bọt nước.
Lũ quỷ không tiếc thương cho đồng bọn. Chúng chỉ sống vì bản thân và tổ chức của mình. Khi một đồng đội ngã xuống, điều duy nhất chúng cảm thấy chỉ là sự giận dữ vì sức mạnh của tổ chức suy giảm, chứ chẳng hề có nỗi đau cá nhân.
Thế nên, Noah bình thản suy tính bước tiếp theo.
【 Hắc quan - Black Coffer 】 — Năng lực phong ấn không gian và thời gian ngay khi chết.
Đó là một trong những kỹ năng mà ấn ký của Wei Yan sở hữu. Với một ấn ký từ một ác quỷ đạt đến cấp thảm họa, bất kể "X" mạnh mẽ đến nhường nào, Wei Yan đáng lý cũng đủ sức cầm chân hắn ta một thời gian.
Vấn đề là... lối ra của hầm ngục đã bị phá hủy.
Tên "X" đó hẳn đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Phá vỡ một vết nứt không gian cần một lượng năng lượng khủng khiếp, ngang ngửa với [Melissia’s Tears (Giọt lệ của Melissa)].
Nói cách khác, chỉ cần lấy được Melissia’s Tears từ phòng boss, Noah hoàn toàn có thể đưa toàn bộ bọn quỷ còn lại thoát khỏi nơi này.
Hắn có khả năng làm được điều đó.
Vậy nên, Noah triệu tập toàn bộ lũ quỷ tới điểm hẹn.
Hắn tiến đến căn phòng số 179, "Masquerade", tàn sát hết đám quái vật cản đường, rồi không chút do dự đứng trước cánh cửa lớn.
Trong lòng dâng lên cảm giác sốt ruột. Noah đẩy mạnh cánh cổng khổng lồ cao chạm trời.
Đây rồi — phòng 180, phòng boss.
"Phòng của Quý Nữ Tôn Kính".
Một căn phòng rộng mênh mông mở ra trước mắt hắn. Những món đồ trang trí tinh xảo, tranh mờ ảo, tượng điêu khắc kỳ lạ, giường lớn, bàn trang điểm… tất cả đều to đến mức khiến người ta ngỡ như đang lạc vào thế giới của người khổng lồ. Thậm chí đôi dép nằm ngổn ngang dưới đất cũng dài hơn cả chiều cao của Noah.
Nhưng... boss đâu?
Melissia đâu?
Noah mở rộng toàn bộ cảm giác của mình.
Két… Cạch.
Cánh cửa hắn vừa đẩy ra, tự khép lại phía sau.
“…!”
Cảm nhận được khí tức bất thường, Noah ngẩng đầu nhìn lên trần.
Trên bầu trời cao vời vợi, treo lơ lửng những chiếc đèn chùm khổng lồ bằng cả một sân bóng. Và giữa trung tâm, có một cái xác lớn màu da xám đang bị treo ngược.
…Melissia.
Đôi mắt Noah lập tức ánh lên sắc đỏ máu.
Đôi tay khổng lồ của Melissia buông thõng vô lực, còn trên những ngón tay hơi co quắp, một người đàn ông đang thảnh thơi ngồi đó, tay cầm viên ngọc lớn bằng cái đầu người.
Đó chính là Melissia’s Tears — Noah có thể cảm nhận rõ ràng.
Gã đó đã đến trước, giết boss và chờ hắn?
Noah không thể nào lý giải nổi bằng logic, và cũng vì thế, hắn cảm thấy một sự khâm phục thành thật trỗi dậy trong lòng, xen lẫn cơn giận dữ cuồn cuộn.
"Ngay cả ta… cũng đang mơ thấy ác mộng ư…"