Phòng boss rộng lớn đến kinh ngạc. Trần nhà cao vời vợi như bầu trời, còn pho tượng nơi xa trông hệt như một kim tự tháp giữa sa mạc.
Tất cả mọi thứ đều to lớn đến choáng ngợp. Sự im lặng kỳ lạ bao trùm khắp không gian, càng khiến kích cỡ khủng khiếp ấy trở nên phi thực.
[Dream Eater]
Noah giơ kiếm, mũi kiếm thẳng về phía Yu Jitae.
"Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?"
"…"
"Lạ thật đấy. Đây là lần đầu ta thấy ngươi, vậy mà ngươi lại tỏ ra rất quen thuộc với ta."
"…"
"Đúng chứ? Ngươi dường như biết ta cảm nhận mọi thứ thông qua mặt đất, nên đã leo lên chỗ cao để tránh bị ta phát hiện. Ngươi cũng biết cách phong ấn cánh cửa bằng cách tránh khỏi tầm cảm nhận của ta."
Yu Jitae vẫn im lặng, trong khi chân mày Noah khẽ giật giật.
Khi còn ở trụ sở của Undetectable, câu chuyện về "X" vang lên khắp nơi.
“Tên đó nguy hiểm lắm; phải bỏ ý định kiểm soát Lair thôi; hay là chia nhỏ tổ chức thành các nhóm địa phương?”
“Không, chỉ cần một con quỷ cấp Catastrophe (Đại thảm họa) ra tay là có thể bắt được hắn.”
Quan điểm trái ngược tồn tại ngay trong nội bộ, chia thành hai phe ngang ngửa. X đang bước đi trên một lằn ranh mong manh như vậy.
"Sao ngươi lại biết rõ về ta đến thế? Nhìn bộ dạng ngươi, chắc còn đang bú mẹ vào thời Đại Chiến ấy chứ?"
Nếu X thể hiện chỉ cần đáng sợ hơn một chút nữa, chắc chúng đã tan rã để né tránh rồi.
Nhưng X vẫn luôn dừng lại ngay trước giới hạn.
Hắn mạnh và bí ẩn, nhưng có tổn thất nào khiến phải từ bỏ Grand Schema (Đại kế hoạch) – kế hoạch ấp ủ suốt hàng chục năm – chưa? Đã có tổ chức nào bị xóa sổ chưa?
Không. Chưa từng.
Vậy nên Noah có hai giả thuyết về X:
Một thằng may mắn tới mức quỷ thần cũng ghen tỵ. Nếu không phải vậy, thì…
Một kẻ kinh khủng, thấu hiểu nhân quả sâu sắc đến mức kinh hoàng.
Ban đầu Noah thiên về giả thuyết thứ nhất, vì thứ mà các tổ chức ác ma phô ra bên ngoài khác xa bản chất thật sự bên trong. Không thể có con người nào hiểu tường tận hành vi của họ, càng không thể có kẻ phản bội trong hàng ngũ cấp cao vốn đã bị quỷ hóa hoàn toàn.
Thế nên Noah từng nghĩ đó chỉ là thằng ăn may. Nhưng giờ đây, một nụ cười chua chát bất giác hiện lên trên môi hắn.
"Ngươi biết không, ta vừa nghĩ ra một giả thuyết."
"…"
"Về năng lực của ngươi đấy."
Suốt 750 năm ở thế giới kia, rồi thêm 50 năm nữa kể từ khi giáng lâm Trái Đất, Noah đã gặp vô số siêu nhân và quái vật. Số lượng những phép thuật, quyền năng, kỹ năng, phù ấn, nguyền rủa hắn từng chứng kiến đã lên tới hàng vạn.
Trong số đó, có những năng lực khuynh đảo không gian, hay kéo dài mạng sống đến vô hạn.
Thế nhưng, vẫn có một số khả năng mà ngay cả hắn cũng tin rằng: tuyệt đối không thể tồn tại.
"Biết là vô lý lắm, nhưng mà…"
Noah bật cười khô khốc, như thể bản thân cũng thấy nực cười.
Đúng vậy, thật nực cười.
Suốt chiều dài cuộc đời mình, hắn chưa từng thấy thứ gì tương tự. Nhưng nếu giả thiết đó là thật, mọi điều khó hiểu từ trước tới giờ lại trở nên hợp lý.
"…Ngươi có thể thấy tương lai, đúng không?"
Khả năng tiên đoán tương lai – không hơn không kém.
"…"
"Việc chuẩn bị thiết bị phá hủy khe nứt dungeon, còn lôi kéo được cả tên BM – những thứ đó không thể xong chỉ trong một hai ngày. Làm sao ngươi biết trước mà chuẩn bị? Làm thế nào mà…"
Làm sao ngươi lại mạnh như thế?
Suốt từ nãy đến giờ, Yu Jitae không thốt ra một lời. Noah cười khinh miệt.
"Đôi mắt kêu ngạo đó... Dám nhìn xuống thế gian ngay trước mặt ta ư..."
Yu Jitae vẫn im lặng.
Những lời cần nói đã được thốt ra từ những lần lặp trước. Bước vào vòng lặp thứ bảy, việc giao tiếp bằng lời nói với anh đã trở thành điều vô nghĩa.
Trong lúc Noah lảm nhảm, Yu Jitae đang hồi tưởng.
Một ký ức không xa xôi, nhưng đầy đau đớn.
Ký ức về những thứ anh đã phải đánh đổi.
"…"
Những mảnh ký ức đó từ từ hiện rõ, khiến ánh mắt mờ đục của Yu Jitae trở nên sắc bén.
Anh chậm rãi đứng thẳng, đưa tay lên cổ và xoay một cái. Sau đó, anh đưa ngón cái lên miệng, cắn mạnh và xé toạc làn da. Máu bắt đầu rỉ ra.
"Ha."
Nhận ra hành động đó, Noah khẽ nhếch mép. Cùng lúc đó, không khí trong căn phòng khổng lồ trở nên nặng nề hẳn.
"Xem ra ngươi có nhận ra... hoặc có lẽ đã biết từ trước... nhưng khả năng tiên đoán tương lai của ngươi chỉ mới hữu dụng một nửa thôi."
"…"
"Tiếc thật đấy. Chỉ bằng mấy trò đoán mò nửa mùa, ngươi không thể vượt qua ta đâu."
Giọng nói ngạo nghễ như thần linh. Noah giơ kiếm lên thẳng tắp theo đường cơ thể. Ma khí từ lòng đất dâng lên, cuốn quanh Noah tạo thành một cơn lốc.
【 Khai – Ignite 】
Những cổ vật vượt chuẩn mực đều cần phải phong ấn khi không sử dụng, để giấu đi sức hủy diệt của mình. Lúc này, phong ấn trên Dream Eater đang dần được gỡ bỏ.
Kugugugugung…
Không gian phòng boss – vững chãi và rộng lớn hơn hẳn những căn phòng khác – bắt đầu rung chuyển. Mặt đất, tường và trần nhà đều nứt rạn.
Chẳng bao lâu, phần giữa thanh đại kiếm nứt ra, các mảnh kim loại kéo dài thành những con mắt đỏ rực, lướt nhìn khắp nơi.
【 Đồng bộ - Synchronisation 】
Quyền năng của Đệ Tam Chủ Nhân vực thẳm – Ny-ar-la – tuôn trào ra từ cơ thể Noah, biến cả căn phòng thành sắc trắng đen chỉ trong nháy mắt.
"Ngươi sẽ bỏ mạng tại đây."
Không giống như trận chiến với BM.
Giờ đây, dường như sắc màu vốn chưa từng tồn tại – cái gọi là "màu sắc" chỉ là thứ bọc ngoài vừa mới bị bóc trần. Trong thế giới trắng đen này, chỉ còn lại Noah và thanh kiếm giữ nguyên sắc thái.
"Đây là thế giới dành riêng cho ta, được ban phước bởi Chúa tể của ta–"
Đáp lại lời hắn, các con mắt trên Dream Eater đồng loạt nhuộm đỏ máu.
Và thế giới, đảo lộn.
-----------------------------------
— Đây là phòng số 156. Cảm nhận được ma khí.
"Hiểu rồi. Mọi người, tập trung tới phòng 156 ngay!"
— Rõ!
Tắt bộ đàm, Minamoto lầm bầm.
"Cuối cùng thì lũ phế phẩm ác ma đó cũng mò tới..."
Khi kế hoạch ban đầu thay đổi, Minamoto đã nhận chỉ thị mới từ Yu Jitae.
— Gì cơ? Bảo tôi chặn bọn ác ma đang tràn tới á? Chẳng khác nào đứng ngoài rìa cuộc chiến cả!
Đó là nơi sẽ xuất hiện những nhân vật máu mặt như Ysayle Khalifa, Noah và Wei Yan. Minamoto, với lòng căm hận ác ma ngút trời, chẳng vui vẻ gì với mệnh lệnh ấy.
— Để tôi điều hai ba người đến đó là xong thôi mà.
Nhưng Yu Jitae chỉ lắc đầu.
— Họ không đủ sức.
— …Hả? Anh đang coi thường lực lượng tối cao của Hoàng Gia đấy à?
— Nếu muốn dâng hết mạng sống của cấp dưới, cứ việc.
— Nực cười thật. Biết bọn tôi phải trải qua bài kiểm tra khắc nghiệt cỡ nào không mà...
Cảm nhận được sự bất an kỳ lạ trong ánh mắt Yu Jitae, Minamoto cứng họng. Cô cảm giác như mình chỉ là một đứa trẻ đang bị người lớn vạch trần lời nói dối.
Không còn lựa chọn nào khác, Minamoto đành đứng trấn giữ phòng 156.
"Chúng tới rồi!"
Các đặc vụ Tối cao đồng loạt rút kiếm, căng thẳng nghênh chiến. Từ khe nứt không gian, lũ ác ma với đôi mắt đỏ ngầu điên dại lao ra, cắm đầu xông thẳng vào đội Minamoto.
Năm phút sau, Minamoto đã hiểu vì sao Yu Jitae lại cẩn trọng như vậy.
Đám này…!
Bọn ác ma nửa tỉnh nửa điên ấy, mạnh đến mức vượt ngoài lẽ thường.
"GIỮ VỮNG VỊ TRÍ! KHÔNG ĐƯỢC BUÔNG LỎNG!!"
Minamoto gào lên hết cỡ.
----------------------------------------------
Noah sống trong giấc mơ.
Hắn nuốt lấy giấc mơ của các siêu nhân, chuyển hóa thành nguồn dinh dưỡng để gia tăng sức mạnh và kéo dài sinh mệnh. Đó là lý do Noah – một con người – có thể sống suốt 800 năm.
Đôi khi, hắn khiến các siêu nhân tự bị nhấn chìm trong mộng cảnh của chính họ. Những kẻ ấy, bị vô thức chi phối, hành động theo ý chí của Noah ngay giữa đời thực.
Chính vì vậy mà trong Đại Chiến, từng có những vụ ảo giác tập thể bùng phát tại châu Phi, thậm chí cả nhóm ranker địa phương ở Cameroon cũng bị Noah thao túng, phá hủy đất nước của chính mình.
Thế giới nhuốm màu tro tàn. Phòng số 180 – Phòng của Mellisa – đã hoàn toàn bị xóa sạch.
Yu Jitae lơ lửng giữa không trung. Còn Noah, cao hơn hắn một chút, đang từ trên cao nhìn xuống.
Ngay từ đầu, Noah đã 【 Giải phong 】.
Đây là giấc mơ của Noah, và hắn chính là thần linh tại nơi này.
Trớ trêu thay, vì Noah sống trong mộng, nên muốn giết hắn, phải giết ngay trong chính giấc mơ đó.
"Giờ thì mắt cao ngang ta rồi đấy."
Trong thế giới lờ mờ xám xịt, giọng Noah vang lên như tiếng sấm nện thẳng vào tai Yu Jitae.
"Đừng mong đây sẽ là giấc mơ dễ chịu."
Ngay sau đó, thế giới lại đổi thay.
Mặt trời lặn thấp, nhuộm đỏ những đám mây. Yu Jitae đứng giữa khu rừng âm u.
"…"
Anh dậm chân, lao thẳng về phía Noah đang lơ lửng trên cao. Vừa nghĩ đến việc xé toạc Noah thành từng mảnh, những sợi sát ý mảnh như tơ, chồng chéo lên nhau, dần lộ ra ngoài.
【 Vô hình kiếm (SS) 】
Kwaduk—
Thanh kiếm của Yu Jitae đâm xuyên qua đầu Noah.
Thế nhưng, cái đầu lẽ ra phải thủng một lỗ ấy lại chẳng hề hấn gì. Khoảng cách giữa họ vẫn nguyên vẹn như ban đầu. Noah bị đâm đã hóa thành hư vô từ trước.
“Ngươi không đoán được sự bất tử của ta à?”
Noah chắp tay lại.
Ngay sau đó, từng đàn quái điểu mọc cánh ùn ùn kéo tới từ phía sau những dãy núi, nhanh chóng phủ kín cả bầu trời. Chúng mang theo những chiếc mỏ nhọn hoắt như đục, những móng vuốt sắc như kiếm, gào thét lao thẳng về phía Yu Jitae.
【 Raptors 】
Yu Jitae vội lùi lại, đồng thời vung sát khí sắc bén xé toạc bầy chim. 【 Vô hình kiếm (SS ) 】 duỗi dài như một ngọn giáo, chỉ với một nhát đã hạ gục hàng chục con. Có con cụt chân, có con mất đầu, đồng loạt rơi xuống đất như mưa.
“Thật kinh ngạc! Thật quá kinh ngạc!”
Tìm được một kẽ hở, Yu Jitae lập tức nhảy xuyên qua không gian, bổ kiếm thẳng vào đầu Noah. Lần này, hắn đã hiểu nguyên lý và hướng dịch chuyển của Noah ngay từ đầu, nên 【 Vô hình kiếm (SS) 】 cũng lan tỏa ra như bụi gai, phủ kín cả mấy trăm mét xung quanh.
Một đòn đánh cực nhanh, đến cả Noah cũng khó lòng theo kịp.
Tuy vậy, sau khi dịch chuyển, Noah nghiến răng, vội vàng chắp tay lần nữa.
“Ngươi dám…!”
Bốp–!
Lần này, trời đất bỗng đảo lộn.
“…”
Chẳng cần di chuyển, Yu Jitae đã thấy thế giới bị lộn ngược. Đất trời đổi chỗ, tầm nhìn của anh giờ đang nhìn thế giới lộn đầu xuống.
Và đó mới chỉ là khởi đầu — giác quan về phương hướng của anh cũng đảo ngược. Trái thành phải, trước thành sau.
“Sẽ rối loạn lắm đấy. Trên dưới, trái phải, trước sau, xa gần, tất cả đều đảo ngược trong thế giới này.”
Dĩ nhiên, Yu Jitae đã từng trải nghiệm chuyện này, nên cũng phần nào quen thuộc.
Anh thử nghĩ đến việc kéo 【 Vô hình kiếm 】 về phía sau — thế là thanh kiếm xuất hiện ngay trước mặt.
“…”
Anh đứng yên lặng một lúc, rồi khép mắt lại.
Cảm giác thật tồi tệ.
Thứ này — cái gọi là “Toàn năng”.
Dù đã trải qua lần thứ ba, Yu Jitae vẫn chưa thể nào quen nổi. Trước khi trở thành một kẻ vượt lên giới hạn nhân loại, anh vốn chỉ là một con người — một sinh vật phải tuân theo quy luật tự nhiên của thế giới.
Mà khi khung sườn của thế giới bị đảo ngược như thế này, thì một con người khó lòng thích ứng được. Hơn nữa, đây lại là thế giới riêng của Noah, nên mọi quy tắc tại đây đều là sự thật tuyệt đối. Anh cũng không thể sử dụng 【 Cân bằng nhãn(SS) 】 tại nơi này.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
Lời Noah nói — còn ẩn giấu sự thật.
Không chỉ có trên dưới, trái phải, trước sau, xa gần đổi chỗ. Khi Noah chắp tay lại, ngay cả tiêu chuẩn giữa “ta” và “thế giới” cũng bị hoán đổi.
Ta đã hòa thành thế giới. Và thế giới cũng đã hòa thành ta.
Sự đảo lộn đó can thiệp thẳng vào giác quan, thậm chí ảnh hưởng tới cả giác quan thứ sáu, vốn dùng để cảm nhận dòng chảy thế giới. Thứ duy nhất mà Yu Jitae có thể cảm nhận được lúc này, chỉ còn lại chính bản thân anh.
Nếu phải so sánh thì — cảm giác chẳng khác nào bị mù.
“Phiền phức thật…” Anh lẩm bẩm.
Anh cần thêm thời gian để thích nghi.
Nhưng, dĩ nhiên Noah sẽ chẳng ngồi yên chờ đợi anh thích ứng. Khi tên ác ma kia khẽ vung tay, đàn quái điểu lập tức tràn ra từ mọi hướng, vây kín lấy Yu Jitae.
Xử lý chúng thì không phải vấn đề. Chỉ là, các giác quan phân tích thế giới đã bị đảo ngược mà thôi.
Yu Jitae biến 【 Vô hình kiếm 】 thành một quả cầu, rồi nghĩ đến việc bước tới trước. Thế là, hắn lùi lại phía sau, và quả cầu gai nhọn ấy đã bảo vệ anh khỏi lũ Raptors, nghiền nát từng con một thành mảnh vụn.
Trong lúc đó, anh thầm nghĩ:
Ngay cả “Toàn năng” cũng có giới hạn.
Nó giống như một cỗ máy cần nạp thứ nhiên liệu mang tên “Trí tưởng tượng”. Và để thay đổi thế giới trong giấc mơ này, trí tưởng tượng đó cần có thời gian vận hành.
Thế nhưng, trí tưởng tượng của Noah lại nhanh hơn tốc độ thích nghi của Yu Jitae.
“Đây sẽ là kết thúc.”
Một giọng nói vang lên trong thân thể Yu Jitae — chính là tiếng Noah vọng ra khắp thế giới.
Ngay sau đó, bầu trời dưới chân anh bắt đầu rung chuyển.
Kugugugung…
Một vật thể khổng lồ xuất hiện, đẩy văng tất cả mọi thứ.
Nhìn kỹ, nó như một đám chung cư chồng chất lên nhau, đầu tù và tròn, trông chẳng khác nào một cây gai khổng lồ phóng đại hàng nghìn lần.
【 Thần thương Pairan - Divine Spear of Pairan 】
Những tia sét đỏ rực lóe lên xung quanh cây thương, như thể để bảo vệ nó. Và rồi, cây thương ấy bắt đầu tách khỏi thế giới — nghĩa là, nó đang phóng thẳng về phía Yu Jitae.
Ku gu gu gu gu gu gu–!
Thậm chí không khí cũng bị chèn ép theo lối cây thương lao qua.
Đó là một vật thể đến từ thế giới khác.
Là thứ trấn giữ đền thờ của Lôi Vương Linh. Nếu không nhờ sức mạnh của Noah trong thế giới giấc mơ này, thứ đó tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây.
Yu Jitae nhìn chăm chăm vào cây thương khổng lồ đang gầm rú lao đến.
Từ từ, anh cảm thấy mình đang dần quen với các giác quan.
Có vẻ như — đã đến lúc anh phải bắt đầu nghiêm túc rồi.
“…”
Ở vòng lặp thứ sáu, Yu Jitae từng nhận ra rằng sức mạnh của mình đã vượt xa giới hạn của con người.
Chỉ một chút sơ suất trong việc kiểm soát sát khí thôi, nó đã tự ý bộc phát, phá hủy thành phố, san bằng núi non, và giết chết hàng nghìn sinh mạng ngay tại chỗ.
Nhận ra sai lầm của mình vào cuối vòng lặp ấy, Yu Jitae đã quyết định phong ấn một phần sức mạnh lại để có thể sống như một người bình thường.
Bằng cách nhét một thánh vật đặc biệt vào trong cơ thể.
Giờ đây, trong lúc cảm nhận được cây thương khổng lồ đang lao tới, anh khẽ nhắm mắt lại.
【 Khai – Ignite 】
Thế giới bắt đầu đập thình thịch như thể trái tim của nó vừa bừng lên ngọn lửa.