Học kỳ cuối cùng cũng khép lại.
Bộ phận giáo dục của Lair phải quay cuồng với công việc hậu sự cho sự kiện cuối năm. Họ liên tục liên lạc với chính phủ các nước và nhận được vô số lời cảm ơn từ Hiệp hội Thợ săn Quốc tế, đồng thời tổ chức lễ tang chung cho số ít học viên và vệ binh đã thiệt mạng trong sự kiện. Sau đó, họ nhờ đến Đội Xúc tiến để truyền tải những hành động của mình ra bên ngoài. Dù sự phá hủy khe nứt dẫn vào Masquerade vốn là thảm họa không ai lường trước được, cách hành động của Lair đã cố tình thể hiện một thông điệp: "Chúng tôi có trách nhiệm đến mức này."
Chính vì vậy, kỳ nghỉ bắt đầu mà không hề có bất kỳ buổi lễ chính thức nào. Sự việc nghiêm trọng đến nỗi đội trưởng Yong của phòng PR còn nhăn nhó bảo rằng lễ khai giảng năm tới chắc cũng phải tổ chức theo hình thức đơn giản hơn.
“Có chỗ nào mấy đứa muốn đi không?”
“Không à?”
Những con rồng—vốn là loài động vật cực kỳ có tính lãnh thổ—giờ đã hoàn toàn coi căn hộ 301 là ‘nhà’ của mình. Kỳ nghỉ đối với bọn họ chẳng khác gì một kỳ cuối tuần kéo dài hai tháng.
---------------------------------------
Ngày hôm đó, Yu Jitae dẫn Bom xuống mê cung dưới lòng đất.
Dù đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới 【 Nông địa vực thẳm - Shallows of the Abyss (S) 】, Bom cũng chẳng tỏ ra quá kinh ngạc. Như mọi khi, cô bước sóng đôi bên cạnh Yu Jitae, giữ vẻ mặt trầm lặng như thể giấu kín mọi cảm xúc.
‘Ánh sáng thiên đàng’ khi chạm vào cơ thể bầy rồng con sẽ khiến chúng cảm thấy khó chịu. Vì thế, ngày hôm trước, Yu Jitae đã phải tốn một khoản kha khá để mua một chiếc vòng cổ trong phiên đấu giá ngầm ở Bắc Âu.
【Unsightly Truth】 Chiếc vòng cổ hình móng vuốt này là một cổ vật cấp độ 2, được rèn từ một loại kim loại đặc biệt, giúp người đeo phần nào miễn nhiễm trước ảnh hưởng của ‘Ánh sáng thiên đàng’.
“Đeo cái này vào đi.”
“Vâng.”
Cả hai tiến vào khu phòng trong của mê cung ngầm. Một căn phòng tròn khổng lồ, trần cao vút, cùng với khối tinh thể [Mảnh vỡ của thiên đàng] to bằng cả một căn hộ, lấp lánh chào đón họ.
Tuy nhiên, trong lúc Yu Jitae vắng mặt, nơi này đã có một vài thay đổi. Những khối container khổng lồ được đặt thành hàng dọc ngay trong phòng.
“Kiyoooooot!”
“Kuhahahatt!”
Những âm thanh kỳ dị vang ra từ trong container, vừa giống tiếng la hét, vừa như tiếng gào thét phấn khích.
Cái gì thế này?
Khi mở hé cánh cửa, một luồng hơi nóng bốc ra ngùn ngụt. Yu Jitae và Bom lặng lẽ ghé mắt nhìn vào bên trong qua khe hở.
Bên trong, những nam nữ cơ bắp cuồn cuộn đang tập luyện điên cuồng.
“Haaahh!”
Một thanh tạ nặng cỡ một tấn được nâng lên, uốn cong như cây cung. Có người thì squat, người thì deadlift, cả căn phòng ngập tràn hơi nóng từ những bài tập sức mạnh điên cuồng.
“…”
Bom hơi tròn mắt ngạc nhiên.
“Họ... đang tập thể hình à?”
“Có vẻ vậy.”
Yu Jitae nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi liếc mắt khắp căn phòng trong, tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, anh tiến tới một khối container ồn ào hơn hẳn và khẽ đẩy cửa ra.
Bên trong, một nhóm nam nữ to lớn đang đứng thành vòng tròn, hò reo cổ vũ cho ai đó.
“Đẩy lên! Đẩy mạnh vào!”
“Chết tiệt, đừng bỏ cuộc! Cố lên! COME ON!”
“Tốt lắm! Cố thêm chút nữa! Bị thương cũng không sao, cứ đẩy hết sức vào!”
“Cố hết sức mình đi!”
Cả đám người gầm rú, vung vẩy tạ đòn và kettlebell như một bộ lạc ogre nhảy múa quanh con mồi.
Mà ‘con mồi’ đang khuất sau lưng họ là—
“Cố lên cô Ha!”
“Cố gắng lênnnnn!”
Không ai khác, chính là Ha Saetbyul.
Cô nàng đang ôm chặt một thanh tạ còn to hơn cả thân người mình, gương mặt đỏ lựng, hai má phồng lên như hai quả bóng.
“Chút nữa thôi!”
“Đẩy mạnh vào!”
Đám người cơ bắp siết chặt nắm tay, gào thét.
“Kuuung ahnahng kaaaak!!”
Gào lên một tiếng quái dị, Ha Saetbyul cuối cùng cũng ép được thanh tạ nặng 500kg.
“Uwaaahhhh!”
“Trời đất! Kiyoooot!”
“Cô ấy làm được rồi! Thật không thể tin nổi! Wahahahat!”
Cả đám khổng lồ nhảy cẫng lên vui sướng, khiến container rung lên bần bật. Có kẻ còn phấn khích tới mức lao đầu vào tường, làm container lắc lư dữ dội.
Ha Saetbyul thả tạ xuống, đôi tay rũ xuống vì mệt. Mồ hôi nhễ nhại, cô đưa ánh mắt lờ đờ nhìn về phía Yu Jitae và Bom, rồi vẫy vẫy tay.
“Áh! Bác sĩ đến rồi kìa!”
“Cái gì? Ôi trời, đúng là bác sĩ thật!”
Cả bầy lao tới rầm rập.
Bom vẫn giữ nét mặt bình thản, nhưng lặng lẽ núp sau lưng Yu Jitae khi họ áp sát.
“Chết tiệtttt!”
“Bác sĩiii!”
Kwang!
Yu Jitae đóng sập cửa lại. Anh níu chặt tay nắm cửa, chống đỡ sức mạnh khủng khiếp từ đám người kia.
Cánh cửa thép rung lên bần bật, thậm chí còn lõm cả vết hằn hình mặt người.
Từ bên trong, tiếng cười sảng khoái wahahahat! vang ra không ngớt.
Thật là một mớ hỗn độn.
Nếu nơi này có tên là Happy Happy Fitness, thì quả đúng là rất hợp.
Dù sao, Yu Jitae cũng chỉ dẫn Bom tới đây để hỗ trợ Ha Saetbyul, đề phòng trường hợp cô nàng cứ mãi chui rúc đào đất. Nhưng xem ra, Ha Saetbyul đang rất ổn, thậm chí có vẻ như cô đã tìm thấy một mục tiêu thực sự trong cuộc đời.
Yu Jitae sau đó cho gọi Bell Baryon, đội trưởng Đội Đặc Nhiệm 30 người.
“Có tổng cộng 33 người. Hiện tại 32 người hoạt động, 1 người ngoại lệ. Tình hình ổn định.”
Nữ binh sĩ vạm vỡ đến từ Philippines báo cáo.
“…Người ngoại lệ là ai?”
“Là y tá BM. Anh ta uống rượu suốt từ đêm qua tới tận trưa rồi lăn ra ngủ.”
Khi Yu Jitae mở cửa xưởng, vô số chai vodka lăn lóc khắp sàn, chẳng còn chỗ mà đặt chân. BM thì gục ngã trên ghế như cái xác không hồn.
“Có chuyện gì với hắn vậy?”
“Nghe nói hắn thất bại trong một thí nghiệm.”
Có lẽ là thí nghiệm liên quan tới việc cấy [Peace Invoker] vào cơ thể dưới dạng chimera.
“Biết rồi. Có gì cần thiết không?”
“Không ạ. Ngoại trừ việc ai cũng mong được trở về nhà, cuộc sống ở đây tương đối ổn.”
Tin tốt đấy.
“À mà, ahjussi này.”
“Gì?”
“‘Anh ấy’ cũng có mặt ở đây đúng không?”
Đúng vậy. Đó chính là lý do Yu Jitae tới tìm. Người bảo hộ không có trong đám container.
“Nếu anh đang hỏi về bộ Magic Living Armour, Armata, thì để tôi dẫn đường.”
Theo chân Bell Baryon, họ tìm thấy Armata đang phơi đồ trong một căn phòng nhỏ bên trong.
Clink. Clank.
Armata cẩn thận treo từng chiếc áo ngực khổng lồ theo thứ tự kích cỡ.
“Armata đảm nhiệm hết việc rửa bát, giặt giũ và dọn dẹp cho toàn bộ đội đặc nhiệm.”
Một chiếc máy giặt đang rung rầm rầm ở góc phòng. Không ngờ nơi này có cả điện, nước và internet—tất cả là nhờ BM kéo về.
Clink. Pang. Clank.
Người bảo hộ tỉ mỉ phủi bụi từng món đồ.
Grrrrrng~? Kwagagagak~~?
Trong khi làm việc, nó còn ngân nga bằng thứ âm thanh kim loại ken két đặc trưng.
“Gần đây, triệu chứng lo âu của Armata đã giảm rất nhiều. Nó hoặc làm việc nhà, hoặc chơi đùa cùng các đặc vụ. Theo lời y tá, nó là người phục hồi nhanh nhất.”
“Mhm.”
“Có vẻ khác biệt với con người.”
Yu Jitae gật đầu.
Bên trong bộ giáp sống có khắc sẵn mạch ma thuật, giúp điều hòa cảm xúc. Việc nó hồi phục đầu tiên cũng là lẽ đương nhiên.
Có lẽ, anh sẽ sớm đưa người bảo hộ trở về trước những người khác.
------------------------------------
Gần đây, Gyeoul bắt đầu dần dần rời ánh mắt khỏi Yu Jitae.
Ngày trước, mỗi khi anh biến mất, cô bé lại cuống cuồng đi tìm. Còn giờ, Gyeoul không còn ngồi chờ ở cửa mỗi lần anh ra ngoài, cũng không cố bám dính lấy anh mỗi khi ở cùng nhau nữa.
Chỉ thỉnh thoảng, trong lúc chơi đùa ở phòng khách, cô bé mới ngẩng đầu lên nhìn Yu Jitae. Nụ cười rạng rỡ thường trực trên môi là một điểm cộng.
Dạo này, có vẻ cô bé đã học được cách ngân nga từ Bom.
"……?"
Cứ mỗi khi tâm trạng vui vẻ, Gyeoul lại khe khẽ ngân nga. Giọng hát rất nhẹ, rất dịu dàng, cực kỳ hợp với dáng vẻ của cô bé.
Chirp chirp.
"……?"
Hiện tại, cô bé đang khe khẽ ngân nga, vừa đuổi theo chú gà con.
Kaeul đang ra ngoài làm việc vặt. Gà con mỗi ngày đều đi một vòng quanh nhà như một lính gác tuần tra, và điều đó đã thu hút sự chú ý của Gyeoul.
Gyeoul lon ton chạy theo sau. Vượt qua hành lang, gà con tiến vào bếp, Gyeoul cũng lon ton nối gót, vòng quanh căn bếp.
Tiếp theo sau căn bếp là phòng của Kaeul. Gà con tiến vào, kiểm tra số lượng búp bê và thú nhồi bông, còn Gyeoul thì ngồi thừ ra ngắm nghía đống búp bê.
Uiiing–Khi chiếc máy hút bụi tự động bắt đầu di chuyển, gà con vội vã chạy lúp xúp dưới gầm bàn. Gyeoul cũng cuống quýt đuổi theo, nhưng quên mất chiều cao của chiếc bàn và "cốp" một cái, đập trán vào cạnh bàn rồi ngã ngửa ra đất.
“…”
Cú đập cũng khá mạnh. Yu Jitae liếc nhìn đứa bé xem nó có bị hoảng không.
Nhưng chẳng mấy chốc, Gyeoul đã tự đứng dậy, vừa xoa trán vừa nở nụ cười tươi rói đuổi theo chú gà con. Gà con leo lên lưng máy hút bụi mà diễu hành, nhưng cuối cùng cũng bị Gyeoul bắt được và vuốt ve tới tấp.
Chíp chíp.
Đừng có đụng vào gáy tôi mà!
Chíp chíp!
Gáy là niềm kiêu hãnh của giống đực chúng tôi đó!
Nhưng vì gà con đứng thẳng người nên phần gáy lại là chỗ thuận tiện nhất để Gyeoul vuốt ve. Dưới những cái vuốt đều đều không dứt, mí mắt gà con dần dần sụp xuống.
Khi gà con ngủ gật, Gyeoul nhẹ nhàng đặt nó xuống ghế sofa. Sau đó, cô bé nhìn Yu Jitae rồi đưa ngón trỏ lên môi, khẽ “Suỵt” một tiếng.
Cô bé len lén liếc nhìn anh, rồi chìa hai tay ra, ra hiệu đòi bế. Yu Jitae bế cô bé lên, và chẳng mấy chốc, đứa trẻ tóc xanh ấy đã thiếp đi trong vòng tay anh.
Hơi thở đều đều, dịu dàng vang lên sát bên tai.
------------------------------------
Mỗi khi Kaeul đi ra ngoài, thỉnh thoảng gà con cũng mất dạng. Có vẻ nó cũng lẻn ra ngoài đâu đó, và lần nào quay về cũng lấm lem vài vết thương, chắc do đánh nhau với lũ linh miêu ở khu vui chơi.
Theo thời gian, những vết thương cũng dần thưa bớt, nhưng vấn đề là lần nào Bom cũng phải ra tay chữa trị.
“Lại bị thương nữa hả?”
Chíp. Chíp.
“Sao lần nào đi chơi cũng bị thương vậy?”
Chíppp…
“Cứ thế này hoài, Kaeul sẽ buồn đó, biết không?”
Chíp…!
“Chị biết em hay lẻn ra ngoài khi Kaeul không có nhà đấy. Em nghĩ chị sẽ giữ bí mật cho em mãi sao?”
Chíp…! Chíp chíp…!
Và thế là tối hôm đó, gà con bị Bom mắng một trận.
Gương mặt Bom vẫn không chút biểu cảm, giọng cũng đều đều như mọi khi. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến gà con lo lắng, cứ cọ đầu vào áo cô như muốn xin tha.
“Đừng để bị thương nữa. Không thì bọn chị sẽ giận đấy.”
Bom nhẹ nhàng chữa lành cho quả cầu lông nhỏ.
Trong khi đó, Yu Jitae chỉ lặng lẽ đứng nhìn bọn trẻ. Sau khi xử lý xong chuyện của Wei Yan, hiện tại đang là kỳ nghỉ, cũng chẳng có việc gì cấp bách để làm.
Anh chỉ tiện tay mua vài cuốn sách về giáo dục ở hiệu sách và ngồi đọc.
“Tâm lý học giáo dục? Anh định làm thầy giáo à?” Bom bước tới sofa, ngồi xuống cạnh anh.
“Thấy có vẻ sắp cần.”
Nhưng Bom không đáp lại.
Yu Jitae quay sang thì thấy cô đang ngẩn người nhìn vô định. Phải chăng cô đang nhìn vào 【 Thiên cơ – Providence 】? Sau một lúc lâu bất động, Bom đột nhiên quay phắt sang Yu Jitae, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Yu Jitae thầm nghĩ chắc cô nàng lại bày trò gì đó, nhưng lần này thì không. Bom vội vã đưa đồng hồ lên kiểm tra gì đó.
“Có chuyện gì vậy?”
“…Chờ em chút.”
Một trang web màu xanh hiện lên trên màn hình đồng hồ. Bom gõ gì đó vào ô tìm kiếm, thao tác có vẻ hấp tấp khiến Yu Jitae cũng chú ý theo dõi.
“Không phải cái này…”
Bom nhanh chóng chuyển sang một trang web nền vàng, lại nhập một chuỗi ký tự kỳ lạ.
Nhưng cũng không đúng. Cô cau mày suy nghĩ một lúc, rồi lần này vào một trang nền đỏ và tiếp tục gõ những ký tự chẳng ai hiểu nổi.
[asvbvbnsp]
Cái quái gì vậy trời.
Dù thế, Yu Jitae nhận ra trang web này. Đó là YuTuV, một trong ba nền tảng video lớn nhất thế giới. Anh bắt đầu thắc mắc không biết Bom đang tìm gì mà sốt sắng như thế, nên im lặng quan sát.
Lần này, kết quả tìm kiếm hiện ngay đầu trang: một video có tiêu đề trùng khớp với những chữ loằng ngoằng đó.
[asvbvbnsp] (Đăng tải 1 tuần trước)
Ảnh thumbnail chỉ là một bức tường và cửa sổ đơn giản, nhưng video lại rất phổ biến, với lượt xem và bình luận cực kỳ cao.
“…”
Bom nhìn Yu Jitae, ánh mắt có phần ngượng ngùng.
“Sao? Cái gì vậy?”
“…Anh phải hứa là không được giận.”
“Sao phải giận?”
“Nhớ đấy. Anh phải hứa…”
“Ừ, hứa.”
Yu Jitae đáp qua loa. Bom mới bấm mở video.
…
Video trôi qua trong im lặng. Khi kết thúc, cả hai cũng im bặt.
“…”
“…”
“…Chuyện này là sao vậy.”
“Em cũng… không biết nữa…”
Yu Jitae hỏi, Bom lúng túng đáp.
“【 Thiên cơ - Providence 】cho em thấy gì?”
“Chuyện này… không nói được…”
“Gì, là chuyện xấu à?”
“Không, không phải chuyện xấu…”
Nghe thế, Yu Jitae mới thở phào nhẹ nhõm.
Dẫu vậy, một chuyện không nên xảy ra đã xảy ra. Mà nếu đã xảy ra rồi, trước tiên phải nắm rõ tình hình.
“Phát lại đi.”
“Vâng.”
Hình ảnh đầu tiên hiện ra là căn hộ số 301: cánh cửa phòng Yu Jitae, phòng khách, TV, tường, sàn nhà, trần nhà “tất cả đều lộ hết.
Giọng Kaeul vang lên líu lo trong video, Gyeoul và gà con cũng ló mặt một thoáng. Thậm chí bóng lưng Yu Jitae cũng xuất hiện chớp nhoáng.
Trước khi video kết thúc, gương mặt Kaeul còn chình ình hiện ra.
Và đó chính là vấn đề.
Gương mặt Kaeul quá gần, quá rõ ràng.
“Có bao nhiêu lượt xem rồi? Nếu ít thì chắc không sao.” Bom rụt rè đưa màn hình ra cho anh xem.
[asvbvbnsp] (Đăng tải 1 tuần trước) (#14 trên bảng thịnh hành)
Lượt xem: 292.135
Lượt thích: 8k / Lượt không thích: 141
Bình luận: 999+
Gần ba trăm nghìn lượt xem. Lại còn lọt top thịnh hành.
Yu Jitae đưa tay ôm trán, thở dài.
“…Xem thử bình luận nào.”