“Mệnh lệnh của ngài, thưa chủ nhân.”
Hãy mở cửa ra.
“Xin dâng trọn lòng trung thành cho chủ nhân.”
Vết nứt tàn phá của Masquerade một lần nữa bị khai mở.
Sự kiện cuối năm Melissia Masquerade của Lair chính thức khép lại.
Đội đột kích rơi vào trạng thái bàng hoàng.
Vì lý do không rõ, vết nứt ban đầu bị phá hủy và thay vào đó là một vết nứt hoàn toàn khác. Dù ai nấy đều biết rằng quy luật trong các vết nứt và dungeon luôn bất thường, nhưng việc nó tác động trực tiếp đến tính mạng như thế này vẫn là một cú sốc quá đỗi.
Trong cơn nghi ngờ, Lair đã thành lập một đội thám hiểm ngay sau sự kiện.
“Thưa ngài! Có báo cáo rằng tìm thấy thứ gì đó ở tầng 24, phòng số 39. Họ tìm thấy... hả?”
“…”
“Họ nói có một cái xác đang lơ lửng giữa không trung!”
“Không cần lo.”
“À... đó là Giáo sư Wei Yan của nhóm nghiên cứu Thanh Long...”
“Mặc kệ đi. Thu dọn rồi rời khỏi đó.”
“Ngài nói sao ạ?”
“Đó là lệnh từ cấp trên.”
Viên đội trưởng thừa hiểu đội của họ chỉ mang tính hình thức, làm màu cho người ngoài nhìn vào. Dù trong lòng đầy lo âu và nghi hoặc, họ cũng không tạo thêm rắc rối. Vì boss đã chết, dungeon sẽ bị phong tỏa trong vài ngày tới, cùng với sự thật bị vùi lấp.
Sau khi nhận báo cáo từ Minamoto, Lair đã dựng lại bản tường thuật cuộc đột kích theo hướng khác.
Ngay khi phát sinh sự cố ở vết nứt, đội đột kích lập tức dừng toàn bộ hoạt động và thi hành quy trình khẩn cấp.
Nhân viên, lính gác và học viên gần như không ai thương vong. Thay vì nhấn mạnh vào "thảm họa không rõ nguyên nhân", Lair lan truyền câu chuyện về việc xử lý tình huống khẩn cấp xuất sắc.
Trong thời đại mà thiên tai xảy ra như cơm bữa, tin tức được biên tập như vậy khiến công chúng cũng bớt quan tâm tới sự cố.
“Nhóm AT đã lạm dụng cổ vật trong đợt điều tra trước phải chịu trách nhiệm…”
Đổ lỗi cho cuộc thám hiểm dungeon trước đó sơ suất, Lair thẳng tay sa thải nhiều nhân viên vô tội.
“Cái vết nứt to như tòa nhà đột nhiên đổ sập xuống…!”
Dù đội đột kích chẳng làm gì ngoài đứng yên, họ vẫn được tung hô như những anh hùng thắng trận.
“Woa, lần đó suýt nữa thì toi đời.”
“May thật đấy…”
Cả thế giới dõi theo Lair chỉ thấy mừng vì những siêu nhân trẻ tuổi của các quốc gia vẫn an toàn trở ra. Chuyện gì đã xảy ra bên trong, tuyệt nhiên không được hé lộ.
Thế là ánh đèn của Melissia Masquerade cũng vụt tắt.
-------------------------------------
Trong khi đó, bên trong khí cầu người bảo hộ.
“…”
【 Cái bóng của Đại công tước - Shadow of an Archduke (SS) 】, đã gỡ bỏ chiếc mặt nạ nữ giới, ngồi phệt xuống boong tàu, lặng lẽ nhìn xuống thế gian bên dưới. Gió phả lên da lạnh buốt.
Đã một lúc lâu rồi hắn mới có thời gian uống ly espresso đặt từ trước, bởi suốt thời gian đó liên tục có chỉ thị từ Yu Jitae.
Nhấp một ngụm.
Vì để lâu nên cà phê đã nguội lạnh.
“…”
Wei Yan đã chết,
Kế hoạch của undetectables đã bị phá hỏng,
Ysayle Khalifa, con quỷ cấp thảm họa, đã mất một nửa sức mạnh,
Và Noah, con quỷ cấp đại thảm hỏa, cũng đã bỏ mạng.
Nếu quy đổi ra con số, tổng thực lực của undetectables đã sụt giảm khoảng 20%. Để tạo ra đòn giáng mạnh đến vậy vào bọn quỷ dữ phân bố khắp thế giới, e rằng nếu không có sự kiện lần này thì không bao giờ thực hiện nổi.
Nhiệm vụ cần làm rốt cuộc cũng khép lại vào một thời điểm đẹp.
Có lẽ Melissia Masquerade sẽ trở thành bước ngoặt cho vòng lặp thứ bảy.
Undetectables đang cắm rễ ký sinh trong Lair sẽ phản ứng thế nào? Lũ quỷ sẽ đối phó ra sao? Bản thể phân thân của Yu Jitae, kẻ chia sẻ một phần ký ức với hắn, vẽ ra bức tranh mơ hồ trong tâm trí.
Lũ quỷ vốn rất giỏi nhẫn nhịn.
Nói cách khác, chúng cực kỳ kiên nhẫn, nên thời gian tới chưa có biến động gì lớn.
“…”
Nhưng để chuẩn bị cho tương lai, vẫn còn vô vàn việc cần hoàn thành.
Dốc cạn ly cà phê nguội ngắt, phân thân đứng dậy.
Vẫn còn một người nữa cần gặp.
----------------------------------------
Trong số những người bị thương nặng, có một người đàn ông trung niên đeo kính râm.
Ông đang nằm trong phòng riêng, được bác sĩ quân y và pháp sư trị thương chăm sóc. Dưới lớp da nhân tạo che đi khuôn mặt thật, BM bất chấp lời can ngăn vẫn liên tục uống rượu.
Ông không còn cách nào khác ngoài uống.
Ba trong số mười ba chimeras của ông đã chết, số còn lại cũng trọng thương thảm hại.
“Suýt nữa thì chết thảm.”
Dù chưa nghe kỹ tình hình, BM cũng lờ mờ đoán rằng Yu Jitae chính là người đã giết Noah.
Cảm giác khó chịu xâm chiếm lòng ông vì nhiều lẽ.
Những chimeras đã mất đều được tạo ra từ nguyên liệu Arandot – vùng đất mang những kỷ niệm đẹp hiếm hoi trong đời ông. Việc đó khiến tâm trạng BM tụt dốc không phanh.
Chưa kể sức chiến đấu của ông cũng sụt giảm nghiêm trọng. Danh hiệu quốc tế hạng 2 là nhờ vào sức mạnh ấy mà có.
“Sớm muộn gì cũng đến ngày này, nhưng…”
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, việc mất đi danh hiệu ‘số 2’ – niềm kiêu hãnh duy nhất – vẫn khiến lòng ông quặn đau.
Hơn thế nữa, việc liên quan tới Yu Jitae càng khiến tâm trí BM rối bời.
Người đàn ông từng lặng lẽ mang rượu từ Arandot về cho ông, kẻ trước nay chưa từng xuất đầu lộ diện, thực chất mạnh mẽ đến mức khiến cả thế giới chao đảo.
Những lời nói tưởng như điên rồ của anh, rốt cuộc đều trở thành sự thật, và anh còn tự tay khép lại mọi chuyện.
“Tất cả quyết định đều do một cá nhân đưa ra, và hành động cũng chỉ dựa trên ý chí cá nhân.”
Một cá nhân có thể làm rung chuyển cả thế giới, chứ không phải một hệ thống xã hội nào.
Điều đó – vô cùng nguy hiểm.
BM hình dung ra một tương lai đen tối. Nếu như một ngày nào đó Yu Jitae quyết định vung gươm chống lại nhân loại thì sao?
“…”
Dĩ nhiên, BM không tin điều đó sẽ xảy ra. Từ những gì ông chứng kiến, Yu Jitae rõ ràng đứng về phía nhân loại.
Tuy nhiên…
Nếu chuyện này bị rò rỉ, những người khác chắc chắn sẽ đặt câu hỏi. Vận mệnh của nhân loại lại lệ thuộc vào một cá nhân? Ắt hẳn dư luận sẽ phản ứng tiêu cực, còn thế giới thì nhìn nhận với ánh mắt bi quan.
Sẽ có kẻ tìm cách khai thác sức mạnh của anh, van xin anh cam kết, hoặc tìm cách chống đối. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy mệt mỏi.
“Khốn thật.”
Sự tồn tại của Yu Jitae phải được che giấu khỏi thế giới.
Trong trường hợp đó, vai trò của BM – kẻ duy nhất còn giữ mối liên hệ với anh – sẽ là gì?
Khi đang miên man suy nghĩ những điều chưa từng tưởng tượng tới,
Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa, rồi Yu Jitae bước vào phòng.
“À… chào mừng.”
“Cơ thể ổn chứ?”
“Cũng tạm. Còn ngươi, không bị thương chứ?”
Yu Jitae khẽ gật đầu, rồi lấy ra từ trong áo một vũ khí nhỏ, đưa cho BM.
“Đây là…”
BM mở to mắt kinh ngạc.
Đó là một khẩu súng ma pháp ánh lên sắc xanh lam. Lượng mana tích tụ bên trong đủ để khiến trọng lượng nó nặng thêm đáng kể.
Một khẩu súng ma thuật, thuộc loại cấp 3 nhưng đạt đẳng cấp cao nhất – món quà mà Wei Yan đã nhận từ undetectables.
[Peace Invoker]
BM lúng túng cầm khẩu súng, mặt đầy vẻ khó tin.
“Tại sao đưa cho ta?”
Vì Yu Jitae đã ra lệnh: Phải đảm bảo sức chiến đấu của ranker không bị tổn thất.
“Ngươi phải bảo vệ lấy thứ đó. Cả danh hiệu của mình nữa.”
Sau khi trò chuyện với BM, phân thân lại lên đường.
Lần này, điểm đến là Minamoto.
---------------------------------
Một mùi hương lạ lẫm thoảng qua đầu mũi.
Ấm áp, êm dịu, và nhẹ nhàng thấm vào từng thớ thịt. Bà lão cảm nhận được điều đó lần đầu tiên sau rất nhiều năm.
“…”
Chậm rãi mở mắt, bà nhìn thấy trước mặt mình là một cô gái trẻ tuyệt đẹp.
Đôi mắt màu cỏ non lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trong khoảnh khắc ấy, cô bé trông như thiên thần mà bà từng mơ thấy thuở nhỏ, khiến bà lặng người ngắm nhìn.
Bỗng nhiên, bà chợt bừng tỉnh.
“Ta ổn rồi.”
Li Hwa bất chợt bật dậy.
Bom, người đang trị thương cho bà, tròn mắt kinh ngạc. Cơ thể của Li Hwa lúc này chẳng khác gì một mớ hỗn độn — do thao túng ma lực quá mức, nội tạng của bà đã bị tổn thương khá nghiêm trọng.
“Bà nên nằm nghỉ đi.”
“Ta đã bảo rồi, ta ổn mà. Chính ta là người hiểu rõ thân thể mình nhất.”
Dù xương gãy rải rác khắp nơi, nội thương cũng chẳng ít, thậm chí hít thở thôi cũng phải đau đớn lắm… vậy mà lão bà ấy lại bình thản đứng dậy, rồi bắt đầu bước đi.
Họ đang ở gần Hồ Sinh Mệnh — nơi trước kia Yu Jitae cùng các con rồng đã từng đặt chân đến và chạm mặt Myung Yongha.
“Quả là một cái hồ tuyệt đẹp.”
Li Hwa bước những bước vững vàng tiến lại gần mặt hồ, rồi quỳ xuống trước mặt nó. Thân hình già nua gầy nhỏ càng thêm bé nhỏ khi ngồi cúi mình như thế.
“Cái tên đó... không phải Ysayle Khalifa thật, đúng không?”
“Vâng... chắc chỉ là con rối của cô ta thôi.”
“Vậy à... Haizz, cứ tưởng ta tiêu đời khi cái gì đó nổ tung cơ.”
“…”
“Cảm ơn nhé. Thật lòng đấy.”
“Bà không sao là tốt rồi.”
Lúc ấy...
Bom đã kịp thi triển phép dịch chuyển ngay trước khi vụ nổ xảy ra. Nếu không phải cô nhận ra có điều bất thường ở Ysayle Khalifa, e rằng đã chẳng cứu kịp.
“…Ta đánh có ra hồn không?”
“Dạ?”
“Ta giận quá nên chẳng nhớ rõ…”
“Hmm…”
Li Hwa và Bom trò chuyện một lúc, ôn lại những chuyện đã xảy ra trong buổi dạ hội hóa trang. Chủ yếu là Bom kể lại những gì mình chứng kiến.
Lão bà lắng nghe lặng lẽ, để rồi Bom rụt rè mở lời:
“Nếu là cháu... chắc cháu sẽ tức lắm đấy.”
“Hnn?”
“Nghĩ mà xem, sau từng ấy năm chờ đợi mà lại phát hiện đó chỉ là đồ giả…”
Nghe vậy, Li Hwa từ từ lắc đầu, rồi bật cười khẽ.
“Ta quen với việc chờ đợi rồi.”
Ngay lúc ấy, từ gần Hồ sinh mệnh, có ai đó tiến lại gần.
“Ah, ahjussi.”
Yu Jitae đến đón Bom.
“Cảm ơn bà nhé, Li Hwa.”
“Cậu cũng vậy, thanh niên. Cảm ơn nhiều.”
Bom đi theo Yu Jitae, nhưng trước khi rời đi, cô khẽ ngoái đầu lại nhìn. Bóng dáng lão bà vẫn ngồi yên lặng trước mặt hồ, ánh mắt đờ đẫn, bất động như hòa tan vào cảnh sắc tĩnh lặng.
---------------------------------------
Trên đường về khu dân cư.
Tính ra đã hai ngày trôi qua kể từ lúc rời khỏi nhà, nhưng với Yu Jitae — người đã lang thang hàng tháng trời trong giấc mơ của Noah — thời gian dường như dài hơn rất nhiều.
Các học viên mặc áo khoác dày chống lại cái lạnh, còn bầu trời thì có cảm giác như gần sát ngay trên đầu. Bom sóng bước bên cạnh anh.
Đằng xa đã thấy những tòa nhà ký túc xá quen thuộc.
Yu Jitae đột ngột dừng bước, quay sang nhìn Bom. Anh nhìn xuyên vào bên trong cô.
Long tâm của cô trống rỗng hoàn toàn, những vệt tàn tích còn sót lại chứng tỏ Bom đã ép cạn cả ma lực. Li Hwa vẫn sống sót, còn bản thể phân thân của anh cũng đã tìm ra nguyên nhân mà Khu Vườn Công Cộng (Publich Gardern) số 141 bị phá hủy — một vụ nổ khổng lồ.
Quá rõ ràng, chính Bom đã dốc cạn sức mình để cứu lấy Li Hwa.
“Ahjussi.”
“Ừ.”
“Đừng nhìn chằm chằm như vậy nữa.”
“Hử?”
Mãi lúc ấy, Yu Jitae mới nhận ra ánh mắt mình đang hướng về… ngực cô.
“…”
Anh vội ngước lên, bắt gặp Bom đang mỉm cười.
Cô biết anh đang nhìn gì — nhưng vẫn cố tình đùa cợt. Thế nhưng, Yu Jitae không đáp lại trò đùa ấy. Bởi lẽ, có chuyện khác anh cần nói.
“Bom.”
“Vâng.”
“Tại sao lại liều mạng như vậy?”
“Em á?”
“Ừ. Nhìn vào là biết.”
“Em chỉ cố hết sức thôi.”
“Anh đã dặn rồi. Nếu nguy hiểm thì phải rút lui.”
“Hnn?”
Dù biết mình sai, Bom vẫn ngang ngạnh cãi lại. Thấy vậy, Yu Jitae bực mình, đưa tay nhéo má cô.
“Au…”
“Đừng làm những chuyện nguy hiểm.”
“Không nguy hiểm mà…”
“Có đấy. May là em không bị thương.”
“Không nguy hiểm mà…”
“Nếu em cứ cứng đầu như vậy, anh sẽ không cho em theo nữa. Kể cả có hữu dụng đến đâu cũng vậy.”
“Nnn... đau quá…”
Bom rưng rưng nước mắt nhưng không hề né tránh bàn tay anh. Đôi mắt cô long lanh ánh nước.
Hẳn cô cũng có lý do riêng. Có lẽ vì bản tính muốn cứu người.
“Anh đã nhắc đi nhắc lại rồi. Không được chết. Không được bị thương, dù chỉ một vết. Nếu em bị thương, anh sẽ rất tức giận. Em hiểu ý anh rồi đấy, từ giờ phải biết giữ an toàn cho bản thân.”
“…”
“Hiểu chưa?”
“…”
Bom rơm rớm nước mắt, trừng trừng nhìn Yu Jitae, rồi mới lặng lẽ gật đầu. Chỉ khi ấy anh mới buông tay ra, để cô bé xoa xoa đôi má đỏ ửng.
“Đi thôi.”
“Không. Chưa xong đâu.”
Lần này, Bom lại chắn trước mặt Yu Jitae. Ánh mắt cô tràn đầy kiên quyết, nhưng với hai má đỏ bừng, vẻ nghiêm túc ấy trông hết sức buồn cười.
“Ahjussi, có giết lũ quỷ một cách gọn gàng không?”
Anh ngẫm nghĩ. Trước khi ra tay, anh đã kìm nén bản thân vài lần. Ít nhất thi thể của Wei Yan vẫn còn nguyên vẹn.
Anh đã cố gắng hết sức rồi.
“Có.”
“Không giết kẻ không đáng giết chứ?”
“Có.”
“Người vô tội thì có cứu không?”
Anh không thể.
“…Có.”
“Anh nói dối.”
“Quên mất rồi.”
Bom bất ngờ tiến lên, nhéo má Yu Jitae. Cô gồng hết sức, cơ bắp mỏng manh ở cổ tay căng lên, nhưng lực nhéo chẳng khiến anh đau chút nào.
“…”
“…”
“…”
“…Không đau à?”
“Không.”
“Tại sao lúc nào người chịu thiệt cũng là em…”
Con nhóc này...
Yu Jitae nhấc chân bước đi, Bom vội vàng bám theo.
Giờ thì, đã đến lúc trở về nhà rồi.
---------------------------------
Căn hộ 301.
Cánh cửa bật mở. Một giá giày quen thuộc, hương lavender quen thuộc và cả khung cảnh ngôi nhà thân quen đón chào họ.
“Hở? Ahjussi?”
Yeorum, Kaeul và Gyeoul cùng lúc chạy ra, ngạc nhiên nhìn Yu Jitae và Bom.
“Gì vậy! Gì thế này! Đi đâu mà chẳng thèm báo lấy một tiếng! Chỉ hai người với nhau thôi à?! Gì đây? Trực giác của em mách bảo có chuyện đó nha!”
Kaeul hằm hè trừng mắt áp sát Yu Jitae.
“Anh đã bảo là có việc riêng rồi mà.”
“Anh có nói. Nhưng em tưởng chỉ đi vài tiếng thôi! Bom-unni cũng vậy, sao lại lén đi mà chẳng nói năng gì hết!”
“Thật sao? Xin lỗi nhé.”
Bom nhẹ nhàng ôm lấy Kaeul, nhưng chú gà con nổi giận vẫn vùng vẫy, chỉ tay về phía Yu Jitae.
“Đã làm gì vậy! Hai người ra ngoài với nhau! Đã làm gì hả! Làm gì hảaa!”
Con gà con thật sự trên đầu Kaeul cũng đập cánh phụ họa, như muốn nói: "Có biết người bảo hộ của tôi đã đợi bao lâu không!"
Yeorum nhếch mép cười chế nhạo.
“Coi kìa...”
“Hử?”
“Nam nữ ở chung ngoài trời?”
“Không có chuyện đó đâu, Yeorum.”
“Chắc vui lắm nhỉ? Má đỏ chót thế kia, lại còn thích cái trò đó à?”
“Không phải đâu…”
“Sao biết không? Chả lẽ em có hứng thú?"
“…Ai biết được.”
Bom bị dồn đến chân tường, chỉ đành ngượng ngùng lảng tránh.
Yeorum nhếch môi, cười đầy ẩn ý.
“Lần sau nhớ rủ thêm em nhé.”
“Em nói gì vậy…”
Trong lúc đó, Gyeoul, bị đẩy ra sau bởi Yeorum và Kaeul, vẫn đang lặng lẽ nhìn Yu Jitae.
Khi anh tiến tới, cô bé liền tự nhiên dang tay ra như thói quen. Trong vòng tay anh, Gyeoul rụt rè kéo áo Yu Jitae xuống, ánh mắt liếc nhìn anh đầy lo lắng.
“Sao vậy?”
“…”
Chiếc dây chuyền trên cổ anh vẫn còn nguyên.
Có lẽ Gyeoul cũng biết — rằng suốt những tháng dài trong giấc mơ tận thế của Noah, Yu Jitae đã không biết bao lần nắm chặt lấy dây chuyền đó, nghĩ về nơi gọi là "nhà".
Thấy vậy, vẻ mặt cô bé dịu xuống đôi chút. Nhưng Gyeoul vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, ngẩng đầu lên hỏi bằng chất giọng nhỏ xíu, quen thuộc:
“…Có... chuyện gì không?”
Ngay khoảnh khắc ấy, Yu Jitae cảm nhận được — rốt cuộc, anh đã thực sự trở về nơi mình thuộc về.
“…Gì cơ? Chuyện gì á?”
“Không có gì đâu.”
Gyeoul cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Yu Jitae khẽ mỉm cười.
“Còn em thì sao?”