Kidnapped Dragon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 84

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 176

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 14

Web Novel - Chương 81: Hồi kết, Tử vũ tại lễ dạ hội (9)

Sau khi chinh phục Ma giới ở lần hồi quy thứ sáu, khi nắm trong tay sức mạnh vượt khỏi giới hạn loài người, Yu Jitae bắt đầu cảm thấy xa lạ mỗi khi nhìn vào đồng loại của mình.

Từng bước chân, từng nhịp thở của họ, tất cả đều trở nên gượng gạo. Từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi – toàn bộ hệ thống vận hành sự sống bỗng trở nên kinh khủng trong mắt anh.

Mọi sinh vật tồn tại trong thế gian này dường như chẳng biết cách bước đi đúng đắn, cũng chẳng hề hít thở một cách hiệu quả. Tựa như những con rối vụng về bắt chước chuyển động của con người, từng cơ thể sống động dưới trời đất đều thô kệch đến đáng thương.

Chỉ trong một ngày, thế giới đã thay đổi.

Phải mất một thời gian, Yu Jitae mới nhận ra: thứ thực sự thay đổi, chính là bản thân anh. Thế giới vẫn vậy. Con người chưa từng trở nên què quặt.

Kẻ dị dạng chính là Yu Jitae.

Kugugugugu...

Một ổ khóa xiềng xích đen kịt, không chút ánh sáng, bỗng vỡ vụn. Tầng áp chế của cổ vật cấp 5, [Ràng buộc địa ngục - Binds of Hell], thứ đang bóp nghẹt trái tim anh, cũng theo đó mà nới lỏng.

Kugugugugugugugu...

Một đôi mắt đỏ trợn trừng vì sốc. Noah chết lặng.

Thứ Yu Jitae đè nén bấy lâu nay chính là sát ý – khát vọng hủy diệt, giết chóc mọi thứ. Chỉ với việc giải phóng sự đè nén ấy, thế giới được tái cấu trúc từ trí tưởng tượng của Noah đã bắt đầu run rẩy.

Mặt đất lật ngược, bầu trời sụp đổ. [Thần thương Pairan - Divine Spear of Pairan] đang lao tới anh cũng rạn nứt thành từng mảnh lớn.

Giữa thế giới đang sụp đổ, Yu Jitae chỉ lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

Dần dần, cảm giác của anh quay về.

Trước sau, trái phải, trên dưới, xa gần – tất cả các khái niệm ấy một lần nữa hiện ra một cách nguyên bản trong tâm trí anh.

Hướng cảm nhận của giác quan thứ sáu cũng dịch chuyển, từ "thế giới" quay về "bản thân". Và khi điều đó xảy ra, khung sườn của thế giới do Noah uốn nắn không còn cách nào tác động đến Yu Jitae nữa.

Giác quan sáng tỏ hơn bao giờ hết, Yu Jitae lao tới. Anh cuối rạp người xuống, lấy đà đá mạnh, để lại một hố sâu nơi mặt đất vừa đứng.

Sau cú đạp, Yu Jitae phóng thẳng về phía Thần thương Pairan.

Cây thương lớn giờ đã nứt gãy phân nửa, để lộ phần lõi gớm ghiếc bên trong. Những tia sét đỏ như máu giật liên hồi, cố ngăn anh né tránh.

Nhưng Yu Jitae chưa từng có ý định né.

Từ chính diện, anh lao thẳng vào Thần thương Pairan.

Tựa như một thiên thạch lao xuống.

Cây thương lớn vỡ nát, rơi thành hàng chục ngàn mảnh vụn to bằng chiếc xe hơi.

Một sức mạnh mà thế giới này chưa từng chứng kiến.

Đứng trước một thế giới đang vặn vẹo, Noah cất tiếng gào thét vọng khắp không gian.

“Không thể nào—.”

Thế giới tan rã. Trí tưởng tượng của hắn bắt đầu sụp đổ. Khắp nơi mọc lên những lỗ hổng xám xịt, nơi trí tưởng tượng của Noah không thể nào lấp đầy.

“Làm sao có thể như thế được—.”

“Một kẻ phàm nhân như ngươi lại dám—!!”

Bỏ lại tiếng gào đó, cơ thể Noah biến mất. Hiểu rằng thế giới của mình đang tan vỡ, Noah lại một lần nữa xoay chuyển thế giới trong cơn mơ.

Khi Yu Jitae mở mắt, một thế giới kỳ lạ chào đón anh.

Nếu Trái Đất là một thế giới xây dựng trên bề mặt quả cầu, thì nơi này lại là một thế giới bên trong một quả cầu. Ngẩng lên, anh có thể thấy bề mặt đại lục ở phía đối diện bầu trời. Ở chính giữa, là một nguồn sáng giả lập thay cho mặt trời.

Tuy vậy, cảnh vật lại hoàn toàn khác Trái Đất. Dòng nham thạch đỏ rực chảy rào rào giữa những khe nứt mặt đất, hơi nóng đến ngột ngạt phủ trùm khắp nơi. Tất cả các ngọn núi đều là núi lửa đang hoạt động, tro bụi rơi lả tả như tuyết.

Một thế giới dường như chẳng hề tồn tại không gian bên ngoài.

“Giết hắn—!”

Nghe theo tiếng gầm của Noah, một con quái vật khổng lồ hiện ra từ trong mặt trời. Thân thể nó bốc cháy không ngừng, nham thạch chảy tràn như máu, sở hữu năm chiếc đầu thuộc năm loài khác nhau – người, ngựa, dê, sư tử và đại bàng.

Một quái vật vừa như tinh linh, vừa tựa như một dị chủng chimera.

"..."

Không có gì đáng bận tâm.

Yu Jitae lập tức bay lên và bắt đầu hủy diệt con quái vật.

Noah giờ đây đã hòa làm một với thế giới trong giấc mơ. Để giết được hắn, Yu Jitae chỉ cần kiên nhẫn chờ cho trí tưởng tượng của hắn cạn kiệt.

Quan sát kỹ hơn, Yu Jitae nhận ra rằng bối cảnh thế giới này cực kỳ lỏng lẻo. Giống như một bức ảnh chụp bằng máy ảnh độ phân giải thấp, từng mảnh đất, từng đường viền ánh sáng đều rời rạc, kỳ quặc.

Ngược lại, con quái vật trước mặt anh lại rõ nét đến hoàn mỹ.

Vậy thì chỉ cần nghiền nát nó.

Không còn lý do gì để vật lộn như ở lần hồi quy thứ năm nữa. Con người hiện tại của anh đã khác xưa.

“Ngươi nghĩ chỉ thế mà hạ được ta sao—!”

Thế giới lại một lần nữa tan rã. Trong một cõi giới đầy những khoảng trống xám xịt, Noah tiếp tục gắng gượng thêu dệt trí tưởng tượng.

---------------------------------------------

“Chỉ là một phàm nhân thôi mà, sao có thể—?”

Một tòa tháp từ trên trời rơi xuống. Tháp được chống đỡ bởi một sinh vật cổ đại khổng lồ – quái vật [Karkua].

Yu Jitae giết chết Karkua, khiến tòa tháp đổ nát.

“Lũ ngu xuẩn nào đã ban cho ngươi sức mạnh này—!”

Một đại dương độc lan rộng vô tận. Một con rắn khổng lồ sống sâu dưới đáy, mang tên [Bysarquay], hấp thu sức mạnh từ mọi thứ nó nuốt chửng.

Ban đầu nó chỉ là con rắn nhỏ bé, nhưng dần nuốt trọn cả kẻ thù lẫn đại dương, để rồi độc tố trong cơ thể tràn ngập thế giới.

Yu Jitae đập nát đầu Bysarquay và kết liễu nó.

“Làm sao vận mệnh như vậy lại tồn tại trong dòng thời gian của ta—!”

Bầu trời đêm tràn ngập sao băng trắng xóa.

Shrrrrr—. Kwaaaaaang–!

Những thiên thạch vàng ầm ầm rơi xuống, phá hủy tất cả trên mặt đất.

Đó là thế giới nơi Noah sinh ra và lớn lên – một thế giới đã từng tận thế.

Thế nên, trước mắt Yu Jitae, một khung cảnh hủy diệt tỉ mỉ và tinh tế hơn bất kỳ lần nào đã hiện ra.

Không có kẻ thù cần tiêu diệt, anh chỉ lặng lẽ đứng nhìn tận thế diễn ra.

Một cảnh tượng anh từng thấy không biết bao nhiêu lần.

Không hề có cảm xúc gì.

Tận thế không kết thúc chỉ sau một ngày. Dù thiên thạch chỉ mất vài khoảnh khắc để hủy diệt mặt đất, thế nhưng đất đai không chịu nổi cơn chấn động, vỡ toạc, nham thạch trào ra, ma lực cuồng bạo như mưa đá phủ kín cả thế giới. Và Yu Jitae buộc phải chứng kiến toàn bộ kết thúc ấy từ góc nhìn của một hành tinh, không phải của con người.

Vài tuần trôi qua,

Rồi vài tháng.

Yu Jitae không chết.

Thậm chí, anh không chịu bất cứ thương tổn nào. Thế giới vô danh ấy gặp tận thế, bỏ lại một mình anh giữa biển tro tàn.

Khi ấy, Noah dường như bị hút vào một khe nứt không gian, ngay trước khi thế giới hoàn toàn sụp đổ.

Đến một lúc chẳng còn nhớ rõ thời gian, thế giới bắt đầu tan thành tro bụi.

“Kuaaaaaaaaaaaaaah—!!”

Cuối cùng Noah hiện thân, gào thét điên cuồng. Trí tưởng tượng của hắn đã cạn kiệt.

Yu Jitae biết điều đó. Bởi những gì anh chứng kiến còn kinh khủng hơn bất kỳ lần hồi quy nào trước.

"Xong chưa?"

Yu Jitae bước qua chiều không gian xám ngắt, tiến tới. Không còn hình bóng của một thiếu niên đầy kiêu hãnh. Trước mặt hắn chỉ còn một lão già tóc trắng, đầu hói lổm chổm, khuôn mặt nhăn nheo.

Noah, giờ đã lụi tàn trong quãng thời gian ngắn ngủi, quỳ gối ngẩng đầu nhìn anh.

"Lúc nhận ra thua rồi thì bỏ cuộc luôn cho nhanh."

Lần đầu tiên gặp Noah, đó là ở vòng hồi quy thứ tư. Khi ấy, Yu Jitae còn tránh né vì biết mình không thể thắng.

"Các ngươi đúng là phiền phức."

Rồi tới vòng hồi quy thứ năm, họ chiến đấu trong giấc mơ suốt nhiều năm trời. Khi trí tưởng tượng của Noah cạn kiệt, Yu Jitae đã tống hắn ra khỏi một khe nứt không gian, hủy diệt cả một phần lục địa Âu-Á.

Chuyện đó cũng kéo dài tới hàng trăm ngày.

"Lũ các ngươi, lần nào cũng gây rắc rối."

Ở lần hồi quy thứ sáu, Yu Jitae đã thống trị Trái Đất ngay từ đầu bằng nỗi sợ. Lũ ác quỷ rúc vào xó xỉnh, trốn kỹ, chờ đợi. Khi Đại chiến thứ hai nổ ra sau hai mươi năm, anh đã mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Chúng trốn mỗi khi anh tới gần, rồi âm thầm đẻ trứng, nuôi dưỡng sức mạnh trong bóng tối.

Vậy nên, giết phải đúng thời điểm.

Như bây giờ.

"Chết đi thôi."

Yu Jitae giơ cao 【 Vô hình kiếm (SS) 】.

"Kuh, kuuuk..."

Ngay lúc đó, cơ thể già nua của Noah bỗng run bần bật.

Anh thắc mắc lý do, nhưng chẳng buồn đợi.

Yu Jitae đâm kiếm tới.

Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay trắng toát vươn ra từ sau lưng Noah, nắm lấy 【 Vô hình kiếm 】.

Chớp mắt sau, một cô gái trắng như tuyết xuất hiện phía sau Noah. Không hề có dấu vết, không hề có khí tức.

Và thế giới xám xịt lại lần nữa bắt đầu thay đổi.

Nhưng lần này, không phải một thế giới vật chất chi tiết nữa. Giống như bị ném thẳng ra ngoài không gian, xung quanh anh không tồn tại ánh sáng, không có vật thể, cũng chẳng thể xác định điểm đầu hay điểm cuối.

Ở đó, cô gái trắng lấp lánh mở miệng.

“Chào ngươi, kẻ tồn tại vặn vẹo.”

"…"

Đây là lần đầu tiên anh thấy rõ diện mạo kẻ đó.

Bởi vực thẳm là nơi vốn không thể tiếp cận từ chiều không gian Trái Đất.

Thế nhưng, Yu Jitae nhận ra.

Đôi khi chúng sẽ xuất hiện dưới hình dạng một con rồng tà ác. Đôi khi là một khối bay khổng lồ che phủ cả thế giới. Và đôi lúc, như cô bé trước mặt này.

Chúa tể của mọi chúa tể. Kẻ sinh ra vực thẳm sâu thẳm nhất.

[Đệ tam chúa tể của Vực thẳm - Third Lord of the Abyss, Ny-ar-la]

Đấng thần thánh ấy, cuối cùng đã giáng lâm trước mặt Yu Jitae.

“…”

Yu Jitae siết chặt thêm bàn tay đang nắm lấy 【 Vô hình kiếm 】, nhưng lưỡi kiếm vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút khỏi tay cô gái.

Thật kỳ lạ. Dù trong những lần lặp trước, Noah có bị đánh thừa sống thiếu chết thì vị Chúa tể thứ ba cũng chưa từng lộ diện.

“…Ngươi biết ta sao?”

Một giọng nói trong trẻo, thuần khiết vang lên, cùng với khí chất thiêng liêng và trang nghiêm tỏa ra từ cô gái. Yu Jitae tản đi sát khí đang tích tụ nơi đầu ngón tay.

“Lạ thật… Ta có nghe nói ngươi có chút hứng thú với khế ước giả của mình.”

Cái thứ gọi là "hứng thú" ấy, thực sự chẳng giống chút nào với ý nghĩa thông thường.

Đáp lại lời Yu Jitae, cô gái nở một nụ cười tươi tắn.

“Phải đấy. Vì đứa trẻ này chưa chết, nên ta mới quyết định xuất hiện.”

Cung điện của Chúa tể thứ ba nằm sâu tít trong vực thẳm, ở một nơi vô cùng xa xôi.

Nơi ấy chẳng hề có liên hệ gì với Trái Đất. Giống như việc Yu Jitae không thể tự tiện tới Askalifa, ngay cả với một Chúa tể của vực thẳm, việc trực tiếp truyền đạt ý chí qua khoảng cách ấy cũng phải trả một cái giá không nhỏ.

“Chuyện giữ mạng cho Noah là lý do ngươi tới đây sao?”

Cô gái khẽ lắc đầu, ánh sáng vụn vỡ như bụi phấn tung bay theo cử động ấy.

“Chỉ vì chuyện đó thì ta đã chẳng đích thân tới đây. Ta đến là để gặp ngươi, kẻ mang linh hồn vặn vẹo và méo mó kia.”

“Gặp ta để làm gì?”

“Chúng ta vẫn thường xuyên dõi theo vô số chiều không gian. Vô số thế giới, vô số sinh mệnh trôi qua kiếp người... Nhưng rồi, tận sâu dưới lòng đất, chính ngươi đã bắt đầu thu hút ánh mắt của tất cả.”

Điều đó cũng chẳng quá bất ngờ. Gần đây Yu Jitae vừa đập nát cung điện của Lakshata, Chúa tể thứ bảy của vực thẳm.

Chắc chắn vực thẳm đang rúng động. Dù không đến mức như người trần thế xôn xao trước màn hình TV, thì việc nhiều Chúa tể chú ý đến Yu Jitae là điều tất yếu.

“Xin ngươi đừng giết đứa trẻ này.”

Lông mày Yu Jitae khẽ giật.

“Ngươi vốn không thể tồn tại ở thế giới này. Chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng đủ để phá hủy cả thế giới, cả chiều không gian.”

“Ở một tương lai rất xa, sự tồn tại của ngươi chắc chắn sẽ mang đến tai họa.”

“Nhưng... Ta biết rằng ngươi không phải thứ có thể bị kiểm soát. Vì vậy, ta đã quyết định dõi theo ngươi thông qua đứa trẻ này. Ta sẽ chờ đợi, cho đến khi ngươi rời khỏi thế giới này — bởi đó là niềm vui duy nhất của chúng ta.”

Yu Jitae không trả lời.

“Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ tặng ngươi một món quà.”

Chính lúc ấy—

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 đã phát hiện dấu vết quen thuộc từ chiều không gian [???].

【 Vintage Clock 】 bắt đầu truyền tin tới anh.

Một chiều không gian không rõ tên? Chẳng lẽ đó là phản chiếu từ giấc mơ của Noah?

Yu Jitae ngước mắt, nhìn vào thế giới đen kịt trước mặt — khác hẳn với lúc trước.

Nhìn kỹ hơn, anh nhận ra nơi này thực chất là hai chiều không gian đen tuyền đang dính lấy nhau. Giống như nơi giao nhau giữa đại dương và bầu trời, từ phía xa, anh thấy hai vùng bóng tối không ngừng lay động, va chạm vào nhau.

Ban đầu anh cứ ngỡ đây chỉ là một khái niệm, nhưng nhìn theo đường viền chập chờn của hai khối tối, anh nhận ra sự dao động ấy còn kéo dài ra xa tới mức không thể tưởng tượng.

Nơi này, là một chiều không gian thực sự tồn tại.

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 xác nhận chiều không gian [???].

『 Tên của [???] là [Chân trời định mệnh - Horizon of Providence].

Đôi mắt Yu Jitae lập tức mở to.

Chân trời định mệnh? Là nơi này sao?

“…Thế nào?”

Với vẻ đầy tự tin, cô gái chống hai tay vào hông, ưỡn ngực ra, bắt chước động tác của loài người.

Chân trời định mệnh...

Nếu đây thực sự là mô phỏng của chiều không gian ấy, thì anh sẽ không còn cần phải thu thập [Địch ý – Hostility]. Việc hoàn thành lần lặp thứ bảy cũng sẽ trở nên an toàn và ổn định hơn rất nhiều.

“Món quà này hiện tại vẫn là bí mật, nhưng chắc chắn nó sẽ giúp ích cho ngươi.”

Quả thật, lời đề nghị vô cùng hấp dẫn.

Việc "Ny-ar-la" phải cất công dựng nên một chiều không gian như thế trong giấc mơ của Noah chứng tỏ món quà này hẳn sẽ có liên quan đến Chân trời định mệnh.

“Hơn nữa, ngươi cũng không thể giết Noah đâu. Bởi còn lý do để đứa trẻ đáng thương này phải sống. Chỉ là tâm trí hắn sẽ từ từ sụp đổ dưới bạo lực của ngươi mà thôi.”

Thế nhưng, lời cô gái vẫn chẳng thể lay động trái tim Yu Jitae.

“Không.”

“…Nn?”

Bầu không khí lập tức thay đổi.

Sát khí tụ lại trong ánh mắt Yu Jitae.

【 Vô hình kiếm (SS) – Thể thứ tư 】

Ngay từ đầu, quyền năng ấy vốn rất yên bình. Sát khí chuyển động một cách tự nhiên, giống như khi Chúa tể kia trồi ra từ cơ thể Noah, chẳng có lấy một dấu hiệu hay chút khí tức báo trước.

Dù hình dạng của sát khí vẫn là 【 Vô hình kiếm 】, nhưng chất lượng của nó đã hoàn toàn khác biệt.

Cô gái — kẻ mang danh Chúa tể — nhìn chăm chú vào Yu Jitae. Nhưng từ anh, không có bất kỳ thay đổi nào. Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, thân thể vẫn bất động. Ấy vậy mà, chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt ấy bỗng nặng nề đến mức đè ép cả thân ảnh ảo mộng của cô.

Âm thanh trong chiều không gian đen kịt bỗng biến mất, như thể ai đó đã cưỡng ép cắt đứt. Chỉ còn tiếng tim đập yếu ớt của Noah, và hơi thở lẫn nhịp tim trầm đục, nặng nề của Yu Jitae, cộng hưởng với không gian thành những nhịp đập rợn người.

Nụ cười biến mất khỏi gương mặt cô gái. Cô nhíu mày, nhìn Yu Jitae.

“Ngươi... đang làm gì vậy...?”

“…”

Nực cười thay.

Ngay cả một tồn tại siêu việt như cô ta, cũng không biết được những gì đã xảy ra với Yu Jitae sau khi lần lặp thứ năm kết thúc.

Giờ đây, Yu Jitae hoàn toàn có thể giết Noah mà chẳng cần đến bất kỳ sự "ban ơn" nào từ kẻ mang tâm địa đê hèn.

Bởi đây chính là quyền năng đã từng chặt phăng đầu một Đại công tước của ma giới.

【 Hình thái Sát thần - God Slaying Form 】

—–

Lưỡi kiếm vẽ một đường ngang, xé toang thế giới.

Đầu của cô gái rơi xuống.