Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

101 708

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

139 3274

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

(Đang ra)

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

Mochizaki Yuba

Lời nói là vũ khí, nét chữ là yêu thương. Liệu mối tình thầm lặng trên giấy này sẽ có cái kết ra sao?

3 11

Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

(Đang ra)

Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

雨音恵

Một mối quan hệ lén lút nhưng đầy rung động bắt đầu, khơi nguồn từ chỉ một bức ảnh – mở ra câu chuyện tình yêu hài hước và hồi hộp giữa tôi và nàng “công chúa của trường”.

29 189

Chân Tình Vì Ta

(Đang ra)

Chân Tình Vì Ta

Loạn Thế Ngân Nương (乱世银娘)

P/s: Có vẻ truyện có setting là ở Việt nam

16 61

Web novel - Tàn

Tôi biết được việc mình không phải sinh ra ở bệnh viện mà là trong nhà vệ sinh, vào cái đêm trước ngày ba mẹ thông báo ly hôn. Khi đó, tôi đã vô tình nghe thấy ba nói chuyện trong phòng khách. Có lẽ ông ấy đã nói những lời kiểu như: "Đã sinh ra rồi thì phải nuôi dưỡng cho đàng hoàng". Hồi đó tôi không hiểu có gì sai khi sinh ra trong nhà vệ sinh, nhưng dần dần, tôi cũng nhận ra chuyện đó là không bình thường.

Chẳng lẽ vì tôi không được sinh ra một cách bình thường nên tôi cũng không thể trở thành người bình thường? Nếu tôi được sinh ra ở bệnh viện, liệu tôi có thể giữ được hình dạng tử tế, có thể dang rộng đôi cánh của mình không?

Nhưng mẹ vẫn luôn chăm sóc tôi rất chu đáo. Mỗi khi về nhà, lúc nào cũng có cơm sẵn. Tôi cũng biết tiền tiêu vặt mà mẹ cho nhiều gấp mấy lần bạn bè. Tôi biết rõ mình được nuông chiều. Mẹ rất dịu dàng, chưa bao giờ tôi phải lo nghĩ chuyện ăn ở.

“Mẹ sẽ gọi người đến lắp các thiết bị tập phục hồi chức năng ở nhà trước khi con xuất viện. Mẹ cũng đã hỏi bác sĩ rồi, những gì con có thể tự tập ở nhà mẹ viết hết vào quyển sổ này rồi. Nếu không hiểu gì thì cứ xem lại.”

Tôi nằm trên giường bệnh. Khắp bệnh viện tràn ngập màu trắng, hít thở một cái là mùi amoniac xộc thẳng vào phổi. Ở đây thật khó chịu, đến mức tôi cảm thấy việc mình được sinh ra trong nhà vệ sinh còn dễ chịu hơn.

“Mẹ phải về rồi, con còn gì thắc mắc nữa không?”

“Không ạ, cảm ơn mẹ.”

Mẹ tôi mặc chiếc váy đỏ đứng đó, trông lạc lõng trong căn phòng bệnh viện trắng toát. Hương hoa hồng phảng phất quanh mẹ, như thể bà là điểm đặc dị phá vỡ thế giới đơn sắc này.

Tôi đã nhập viện được ba ngày. Sau khi ngã từ cửa sổ xuống, tôi được đưa vào bệnh viện. Khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình đang truyền nước biển.

Theo lời bác sĩ, vết thương của tôi cần hai tuần để lành hẳn. Tôi bị chảy máu ở đầu, chụp MRI thì không thấy gì bất thường, nhưng để theo dõi thì cần nằm viện một tháng. Khi ngã xuống, tôi đập mạnh phần cổ nên có khả năng tay chân sẽ bị liệt một phần.

Đúng như bác sĩ nói, chân phải của tôi bị tê liệt. Dù không đến mức không đi được, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bị vấp ngã vì chân không nhấc lên nổi. Có thể tê liệt sẽ kéo dài cả đời, nhưng nếu tập phục hồi chức năng thì tôi vẫn có thể đi lại như trước. Tuy nhiên, do chân phải bị tê nên cơ dễ teo hơn, phải xoa bóp mỗi ngày để duy trì cơ bắp.

Cách xoa bóp và các bài tập, mẹ tôi đã viết hết vào quyển sổ. Khi nghe bác sĩ giải thích, mẹ nghiêm túc đến mức cứ liên tục hỏi lại để không bỏ sót gì.

Một tuần sau khi nhập viện, cô giáo chủ nhiệm và các bạn trong lớp đến thăm. Vì đã vào kỳ nghỉ hè nên ai cũng mặc đồ bình thường.

“Xin lỗi mọi người, tại tớ bất cẩn quá.”

“Bất cẩn gì mà quá đáng vậy đó! Lúc cậu rơi xuống, tim tớ muốn ngừng đập luôn á!”

Tiếng bạn bè vang vọng trong phòng bệnh yên tĩnh, nhưng y tá cũng không ngăn cản. Khi biết tôi không bị gì nghiêm trọng, mấy bạn ấy để lại bó hoa rồi yên tâm ra về.

“Cảm ơn cậu, Ruri.”

Trong số những người đến thăm, chỉ có Ruri là không nói gì. Khi ánh mắt tôi và Ruri chạm nhau trên giường bệnh, mắt cô ấy mờ đục như mặt kính phủ sương.

Ruri định nói gì đó nhưng bị các bạn ngoài hành lang gọi nên bờ môi run run lại khép chặt.

Ngày xuất viện, kỳ nghỉ hè đã kết thúc, tiếng ve cũng dần im bặt. Mẹ bận công việc nên tôi tự đi bộ về nhà. Dù đã tập phục hồi chức năng trong thời gian nằm viện, nhưng cảm giác ở chân phải, nhất là phần đùi, vẫn rất mơ hồ, thỉnh thoảng suýt nữa thì ngã.

Loạng choạng bước đi, tôi vô thức liếc nhìn con đường trước mặt.

Sau khi ngã từ cửa sổ, tôi nhận ra một điều.

Hóa ra không phải cơn đau nào khiến tôi mất ý thức cũng được. Cảm giác thiêu đốt thần kinh do trọng lực gây ra tuy mạnh mẽ, nhưng không đủ làm rung động phần sâu thẳm nhất trong tôi.

Có lẽ phải do bàn tay con người tạo ra thì mới được.

Sự đau đớn khi chống cự vô ích rồi bị hủy hoại, sự bất công khi lời cầu xin bị phớt lờ, thân thể bị giày vò thảm hại, bị đè đầu xuống đất mà nôn ra máu — chỉ những nỗi đau đó mới có thể lấp đầy khoảng trống trong tôi.

Đèn xanh bật lên, tôi liền lao ra đường.

Trọng lực không phải do con người tạo ra. Nhưng xe hơi thì khác. Có người cầm lái, có người đạp ga, những bước đó trùng khớp với những gì tôi khao khát.

Ánh chiều tà kéo dài, ánh sáng lóa mắt nhấp nháy.

“Này, nguy hiểm quá! Em làm gì vậy?”

Chiếc xe không tông trúng tôi. Nó dừng lại ngay trước mặt tôi, một người phụ nữ bước xuống, lo lắng hỏi thăm.

Tại sao cô ta không đạp ga lao vào tôi chứ?

Thế giới này quá dịu dàng. Nhưng sự dịu dàng ấy không thể đục thủng được thế giới của tôi.

Có lẽ cũng chính vì thế.

Sự dịu dàng khiến con người tránh né đau đớn. Né tránh đau đớn chính là dịu dàng, và phần lớn con người bị sự dịu dàng đó điều khiển.

Thế nên, tôi mới thích sự tàn nhẫn không hề dịu dàng của Ruri.

Nhưng Ruri sẽ không làm tôi hạnh phúc nữa.

“Tateha!”

Tiếng còi xe vang lên, kèm theo giọng gọi tôi như một cơn gió lướt ngang tai.

Tôi vừa quay đầu lại thì cũng đồng thời bị ai đó nắm chặt tay kéo lên vỉa hè.

Người phụ nữ lái xe nhìn chúng tôi bối rối rồi trở lại xe và lái đi.

Ruri thở dốc kịch liệt, tôi còn nghe rõ từng hơi thở. Tôi định hỏi sao cậu lại ở đây, thì ánh mắt Ruri nhìn thẳng vào tôi.

Cậu ấy khuỵu gối, ngồi bệt xuống đất.

“Đừng làm vậy nữa.”

Giọng nói nhỏ như hòa vào những viên sỏi ven đường.

“Cậu nói sẽ thay đổi mà…”

Tôi muốn về nhà, nhưng Ruri không buông tay tôi ra. Dù tôi cố gắng giật ra, cậu ấy vẫn níu chặt lấy.

“Tại sao chứ…!”

Tôi không hiểu ý nghĩa những giọt nước mắt đó.

Điều Ruri lo sợ nhất lẽ ra là chuyện quá khứ bị bạn bè phát hiện. Nhưng chuyện đó đã qua, chính Ruri cũng đã chấp nhận nó.

Thỏa thuận giữa tôi và cậu ấy cũng chấm dứt. Ruri sẽ không bắt nạt tôi nữa, vậy là hết rồi.

Tôi cũng chẳng còn cần Ruri nữa. Tiếng nói, hình bóng của cậu ấy dần tan vào phố xá đông đúc, vào tiếng ồn lớp học. Không cần phải nắm lấy tay một người trong đám đông nữa.

“Nói gì đi, Tateha…”

Trời đã tối, bầu trời đỏ rực kéo dài bóng chúng tôi.

“Thò đầu ra cửa sổ nguy hiểm lắm…”

Bãi rác ven đường, lũ quạ đang xúm lại. Có thể là rác thối, cũng có thể là xác chết, dù gì thì đều không còn sống.

Thế giới có kẻ khao khát cái sống, cũng có kẻ khao khát cái chết. Không ai có thể nói cái nào cao quý hơn.

“Dừng lại đi mà…”

Như cầu nguyện, Ruri áp trán vào mu bàn tay tôi, mái tóc đen của cậu ấy khẽ lay động theo gió, ve vuốt cánh tay tôi.

Có lẽ Ruri được sinh ra trong bệnh viện, nên cậu ấy mới khao khát hình dạng con người đến thế.

Rõ ràng cậu ấy từng làm mù mắt tôi, rõ ràng cậu ấy cũng giống tôi, là kẻ ở phía bên này, thế mà tại sao lại cố thay đổi đến vậy.

Cũng vì thế, cậu không thay đổi được đâu.

Giống như con bướm không thể giương cánh, những kẻ dị dạng như chúng ta không thể thay đổi hình hài, không thể thay đổi cách sống.

Tại sao cậu lại không nhận ra?

“Ruri.”

Bao nhiêu lời nói dối tôi cũng nghĩ ra được. Tôi hiểu cách sống đúng đắn của con người.

Nhưng điều tôi mong muốn lại khác.

Chỉ vậy thôi. Giống như cơ thể không có bộ máy tiêu hóa phù hợp, tôi có thể hòa nhập, nhưng không thể hấp thụ.

Sự ngụy trang đó luôn có giới hạn.

Nghĩ đến việc tất cả sẽ mục nát, tôi như cạn kiệt ý chí. Việc trì hoãn cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Tớ không thay đổi được đâu.”

Tôi quên việc điều chỉnh giọng nói của mình.

Thành ra, âm thanh phát ra thật thấp, vô hồn.

“Ít nhất là tớ.”

Tôi rút tay khỏi Ruri, quay người bước đi.

Quên mất phải ngoảnh lại, tôi chỉ quay đầu ở khúc rẽ. Ruri đã đứng dậy, lau nước mắt, từng bước rời đi.

Bóng lưng cậu ấy nhỏ bé, lảo đảo, yếu ớt.

Tại sao lại quan tâm tới tôi làm gì? Việc chuộc lỗi của Ruri lẽ ra đã kết thúc rồi.

Lòng bàn tay từng bị Ruri nắm lấy vẫn còn lưu lại hơi ấm.

Tôi đưa tay lên trời định xua tan nó, nhưng gió đêm tháng Chín vẫn còn quá nóng, chưa đủ để làm dịu hơi ấm đó.