Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

104 711

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

(Đang ra)

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

レオナールD

Tuy có thể hoàn thành vai trò của mình như một nhân vật nền, thoát khỏi tuyến truyện nhưng nếu làm vậy, cô bé sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn thử thách. Để cứu lấy nhân vật chính dễ thương, tốt bụ

6 64

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

12 64

Web novel - Chính nghĩa

“Chỉ cần kéo rèm lại là được.”

Vừa tháo cúc áo, Ruri ôm lấy cơ thể mình bằng cả hai tay, khẽ nói. Tôi kéo kín rèm, nhưng những tia nắng hè vẫn lách qua khe hở, chiếu lên tấm thảm đầy bụi, lấp lánh như những hạt kim tuyến nhỏ.

Ruri ngồi co ro như ôm gối, nhẹ nhàng mở phần trước áo blouse. Làn da trắng và xương quai xanh hiện lên mờ nhạt trong ánh sáng yếu ớt. Cô ấy liếc nhìn tôi, ánh mắt như ngượng ngùng, e ngại.

Tiếng cười của ai đó vang lên bên ngoài cửa sổ. Ruri giật mình, khẽ run.

“Nếu tớ làm cái này… cậu sẽ dừng lại chứ?”

“Nếu cậu chỉ cho tớ cách nào đó không phải là nỗi đau.”

Đến lúc này mà Ruri vẫn do dự. Có phải đó là thứ không thể cho người khác thấy? Hay thực ra chẳng có gì cả? Chỉ là những lời nói ngọt ngào để tạm thời xoa dịu tôi?

“Có tấm ga trải giường nào không?”

“Để làm gì?”

“Tớ ngại… muốn che lại một chút.”

“Che lại thì tớ còn thấy gì nữa.”

Má Ruri ửng hồng.

Cô ấy cắn môi, ngập ngừng một lúc, rồi từ từ đưa tay vào trong áo blouse.

Tôi nghe bảo, bên trong đó có thứ gì đó có thể thay thế nỗi đau. Một vùng đất khô cằn lại có hồ nước – nghe thật khó tin. Nếu thực sự có, cứ tiến thẳng đến đó là xong. Vậy mà ngón tay Ruri vẫn chần chừ, lưỡng lự.

Dù là cơ thể của chính mình, sao cô ấy lại bối rối đến vậy? Tôi nhìn Ruri loay hoay suốt năm phút, bắt đầu thấy sốt ruột.

Nếu là nỗi đau, chỉ trong khoảnh khắc, tôi đã có thể lấp đầy bản thân. Nhảy từ cửa sổ xuống, chưa đến một phút là xong. Nhưng gương mặt Ruri vẫn chẳng thay đổi gì. Thỉnh thoảng cô ấy khẽ thở hắt ra, như bị nhột, rồi lại trở về vẻ mặt u buồn.

Tôi nghĩ cách này chẳng hiệu quả chút nào. Nhưng tôi tạm gác chuyện hiệu quả sang một bên, vì điều tôi muốn không phải là giá trị đổi lấy thời gian.

Tôi khao khát cảm giác đau đớn cháy bỏng, như điện giật khắp người, chớp mắt không kịp, đầu óc như bị ngắn mạch. Nếu có thứ gì thay thế được cảm giác đó, tôi muốn thấy tận mắt.

Muốn người khác thay đổi, thì người dẫn đường phải chỉ cho họ phía trước là gì.

“Cảm giác đó… dễ chịu không?”

Tôi tò mò không biết Ruri đang cảm nhận gì khi tay cô ấy vẫn lưỡng lự trong áo. Nếu là tôi, chỉ cần do dự là sẽ dừng ngay. Nhưng tay Ruri vẫn chậm rãi lần sâu vào trong.

“Cứ như… dễ chịu thì phải.”

“Cái gì cơ?”

“Tớ làm không tốt lắm…”

Khi Ruri ngẩng lên, ánh mắt hai đứa chạm nhau. Làn da cô ấy nổi da gà, như bị lạnh từ hơi điều hòa.

“Bình thường cậu làm được à?”

Ruri gật đầu, hơi khom người.

“Cứ từ từ thôi… có thể sẽ mất thời gian đấy.”

“Không sao, hôm nay mẹ tớ cũng không về.”

Đồng hồ mới chỉ bốn giờ. Tôi muốn ăn tối lúc bảy giờ, nên nếu Ruri giải quyết trong ba tiếng là ổn. Còn nếu không được, đó cũng là bằng chứng rằng chẳng có gì thay thế được nỗi đau.

Lời đồng ý của tôi dường như khiến Ruri mạnh dạn hơn. Tay cô ấy bắt đầu di chuyển nhanh hơn, không còn lúng túng mà như hướng đến một điểm rõ ràng, vẽ những vòng tròn nhẹ nhàng.

Như cách tôi thích cảm giác đau âm ỉ, có lẽ Ruri cũng có cách chạm riêng mà cô ấy yêu thích.

“Cậu làm chuyện này bao nhiêu lần một tuần?”

“Hả…?”

Giọng Ruri nhỏ xíu, ánh mắt mơ màng như lạc vào cõi nào đó.

“Tớ thì gần như ngày nào cũng tự làm đau mình. Hồi tiểu học, tớ hay đập người vào tường trên đường về, giả vờ ngất đi, chỉ để cảm nhận nỗi đau thật gần. Còn cậu, ngày nào cũng làm thế à?”

“Không… không phải ngày nào…”

“Vậy bao lâu một lần?”

“Ừm… khoảng hai lần một tuần… Thường là lúc nhà không có ai, như buổi trưa chẳng hạn…”

“Ừ, đúng rồi, làm lúc không có ai là tốt nhất. Hồi bố mẹ tớ còn ở đây, tớ hay lén ngâm đầu trong bồn tắm.”

Hóa ra chúng tôi cũng có điểm chung.

Ruri thường tự an ủi bản thân theo cách đó, khoảng hai lần mỗi tuần.

“Cảm giác thế nào?”

Tôi chưa bao giờ thấy nỗi đau dễ chịu. Nhưng cảm giác cơ thể nóng bừng, run rẩy vì đau đớn thì tôi biết rõ.

“Như bị nhột ấy…”

Vừa nói, tay Ruri vừa đổi cách di chuyển.

Qua khe hở của áo blouse, tôi thoáng thấy lớp nội y trắng tinh, điểm một chiếc nơ nhỏ, trông như tấm rèm lụa trong phòng ngủ.

Hơi thở Ruri dần nặng nề, xen lẫn tiếng mũi khe khẽ. Cô ấy thở không đủ, những âm thanh ngắn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Tay Ruri khựng lại khi tháo khuy váy, như nhận ra ánh mắt của tôi.

“A…”

“Sao thế?”

“Tớ… muốn cởi váy…”

“Ừ…”

Chắc đó là bước cần thiết. Tôi không định ngăn cản, nhưng Ruri vẫn liếc nhìn tôi, như dò xét.

Chiếc váy bung ra, rơi xuống sàn, để lộ chiếc quần lót trắng cũng có nơ, có lẽ là cùng bộ với áo trên.

Khác với lúc tay còn trong áo, giờ đây không còn gì che chắn. Tôi thấy ngón tay Ruri di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển. Có lẽ nhận ra ánh mắt tôi, cô ấy khép chân lại.

“Tớ không nhìn rõ được đâu.”

Đây là lúc Ruri chỉ cho tôi cách tự an ủi khác thay vì nỗi đau. Che giấu thì còn ý nghĩa gì nữa.

Ruri rưng rưng, từ từ mở chân ra.

Tư thế này có vẻ khác, lưng cô ấy thẳng lên.

“Tateha…”

Cô ấy gọi tên tôi, nhưng không nói gì thêm. Ruri dường như đã chìm vào thế giới riêng, ít nhìn tôi hơn hẳn.

Tôi tưởng cô ấy ngủ mất rồi.

Nhìn kỹ, dưới hàng mi khép lại, ánh mắt vẫn lấp lánh.

Ruri dần cúi đầu, như đang đắm mình trong một trạng thái mơ hồ.

Cô ấy bật ra âm thanh khe khẽ, như nhớ lại điều gì, nhưng rồi vội lấy tay che miệng. Đã làm nhịp thở rối loạn, lại còn tự chặn lại – kỳ lạ thật.

Nhìn qua, hành động này không giống tự làm đau bản thân. Nhưng tôi vẫn thấy thiếu điều gì đó.

Thứ này có thực sự lấp đầy khoảng trống không?

Hơi thở của Ruri rỉ qua kẽ tay.

Cô ấy dường như muốn tập trung, nên nhắm mắt lại.

Khi ý thức mơ hồ, cảm giác có nhạt đi thì hành động cũng bị ảnh hưởng sao? Nỗi đau là thứ từ bên ngoài áp vào, cưỡng chế thần kinh cảm nhận, nên mới mãnh liệt. Còn cảm giác tự tìm đến thế này, tôi chưa từng trải qua.

Ruri kiên trì, hướng đến một điểm duy nhất.

Tôi nhận ra, không phải hành động ấy mang lại niềm vui, mà là hành trình chạm đến đích mới ý nghĩa.

Hơi thở Ruri xen lẫn những âm thanh lạ, như giọng của một người khác. Bình thường, giọng cô ấy trầm và dễ nghe trong đám đông. Nhưng giờ đây, đó là những âm thanh yếu ớt, méo mó, chưa từng quen thuộc.

Đã hơn ba mươi phút trôi qua.

Tôi ngồi thẳng, nhìn chăm chú vào Ruri, chân bắt đầu tê mỏi, đành đổi tư thế.

Nhớ lời bác sĩ dặn xoa bóp chân phải, tôi vừa xoa đùi vừa quan sát Ruri.

Còn Ruri thì đã rối loạn tư thế, chân vung vẩy như đứa trẻ đang trở mình.

Tay phải đưa lên, tay trái đưa xuống, luân phiên hoạt động khác nhau.

Từ lúc nào, tay che miệng đã bỏ xuống. Đôi môi hé mở, hơi thở nóng hổi phả ra.

Cảnh tượng này chẳng khác gì tôi khi tự làm đau mình, rối loạn hô hấp.

Tôi bắt đầu nghĩ, liệu tôi và Ruri có đang cảm nhận cùng một thứ?

Đáng lẽ tôi ghét hy vọng, vậy mà giờ lại trông chờ.

“Này, Ruri…”

Tôi lên tiếng, như thể đã lâu lắm mới nói.

Ruri dường như quên mất sự hiện diện của tôi, giật mình ngẩng lên.

Ngay khoảnh khắc đó.

“…A…”

Cơ thể Ruri run lên hai, ba lần, như quả bóng rổ đập xuống sàn. Vai cô ấy co giật.

Ruri nhắm mắt, mím môi, như đang cố chịu đựng điều gì.

Cô ấy thở hổn hển, như vừa trồi lên từ đáy biển, run rẩy như con cá mắc cạn.

Dần dần, nhịp thở ổn lại. Ruri chỉnh lại áo blouse lệch lạc, cài cúc trước ngực, rồi nhấc người mặc lại váy.

“Xong rồi à?”

“…Ừ…”

Giọng cô ấy vẫn còn vương chút dư âm.

“Cậu lấp đầy khoảng trống theo cách đó sao, Ruri?”

Thật lòng, tôi thất vọng.

Tôi tưởng cơ thể Ruri đã nhuốm màu u tối vì những tổn thương năm tháng, vậy mà cách cô ấy tự an ủi cũng chỉ bình thường như bao người.

Hồi lớp bảy, lũ bạn thi nhau khoe chuyện tự làm thế, tôi cũng thử, nhưng chẳng cảm thấy gì.

Tôi tưởng Ruri giống tôi cơ.

Xem xong, tôi mới hiểu, đây chỉ là cách thay thế tạm thời, chẳng thể sánh với nỗi đau.

“Cậu có thể thấy dễ chịu, Ruri, nhưng tớ không thể đón nhận nó một cách tích cực.”

Tôi mở cửa phòng, ra hiệu cho Ruri rời đi.

Ruri đã chỉnh trang quần áo xong xuôi.

“Không chỉ là dễ chịu đâu.”

“Hử?”

“Khi làm vậy, tớ nghĩ đủ thứ… rồi cảm thấy tim mình ấm áp… như thể, tớ có thể yêu thương ai đó nhiều hơn… cảm giác đó ấy.”

…Cái gì vậy?

Trong hành động lấp đầy khoảng trống mà lại có cả cảm giác yêu thương người khác sao?

Nỗi đau là nỗi đau, dễ chịu chỉ là cảm giác thoáng qua, đâu thể ảnh hưởng đến nhân cách hay cách sống.

“Tateha…”

“Sao?”

“Tớ muốn giúp cậu…”

Lại nữa, cái chính nghĩa khoác áo ích kỷ ấy. Sự cứu rỗi chỉ là niềm vui của kẻ đi cứu. Người được cứu chẳng qua bị dán nhãn, rồi lại quay về con đường cũ.

“Thích đau thì có sao đâu, mỗi người có giá trị riêng. Nhưng tự làm tổn thương bản thân thì nên dừng lại.”

“Nhưng tớ không dừng được… tớ…”

“Cậu dừng được mà.”

Tôi đứng dậy, định kết thúc cuộc nói chuyện. Ruri bất ngờ ôm lấy tôi từ phía trước.

Cơ thể cô ấy mềm mại, nhưng đôi tay siết sau lưng tôi lại cứng rắn, như quyết không buông.

“Cậu dừng được mà, yên tâm đi.”

“Sao cậu chắc chắn thế?”

“Khi được ai đó ôm thế này, cậu chẳng cảm thấy gì sao?”

Lâu lắm rồi, hay có lẽ là lần đầu tiên, tôi được ôm như thế.

Tôi không biết đặt tay đâu, đành nắm lấy tay Ruri sau lưng.

“Hồi tiểu học, tớ từng trải qua những ngày rất khó khăn. Khi bị bạo hành, khi cướp đi mắt phải của cậu… tớ từng nghĩ thà chết đi còn hơn, bao nhiêu lần như thế… Mỗi ngày bị bố đánh đập, lòng tự trọng bị chà đạp. Đến khi nhận ra tội lỗi mình gây ra cho cậu, tớ sợ chính bản thân, ngày nào cũng run rẩy…”

Dù là lời thú nhận đầy tổn thương và bạo lực, giọng Ruri vẫn dịu dàng.

“Nhưng mẹ tớ luôn lo cho tớ. Ngày nào mẹ cũng ôm tớ thế này, nói rằng tớ sẽ ổn thôi… Nhờ vậy, tớ mới tin mình còn sống được, mới có thể nhìn về phía trước…”

Những lời đó chỉ như chữa cháy tạm thời. Ý chí con người mong manh như làn khói.

“Rồi tớ hiểu, chỉ mình mình thì không thể thay đổi được. Cậu nói đúng, có những phần sâu thẳm trong con người không thể đổi thay.”

“Đúng thế, Ruri. Bản chất ngủ yên trong mỗi người không thể thay đổi.”

Ruri lắc đầu bên tai tôi.

“Mỗi lần được mẹ ôm, tớ từng nghĩ bà ấy làm quá. Giờ tớ mới hiểu được tấm lòng ấy.”

Như muốn lấp đầy khoảng trống, Ruri ôm tôi chặt hơn. Mặt tôi áp vào cổ cô ấy, cảm nhận hơi ấm khác biệt với nền bê tông ngày hè.

“Cậu sẽ ổn thôi, Tateha.”

Bàn tay dịu dàng vuốt ve đầu tôi, như nâng niu một món đồ dễ vỡ.

――Mẹ ơi, con muốn cái này!

Không biết là xúc giác hay khứu giác, ký ức trong tôi bỗng bừng sáng.

Đó là lần đi vườn thực vật cùng mẹ ngày xưa…