Những đêm trong ngôi nhà vắng lặng luôn lạnh lẽo.
Dù là mùa hè hay mùa đông, cái lạnh ấy vẫn bao trùm cơ thể một cách không thiên vị. Tôi chẳng biết nó bắt nguồn từ đâu. Dù đóng kín mọi cửa sổ, không khí trong nhà vẫn chẳng bao giờ ấm lên.
Nếu bật tivi hay radio, tôi cảm nhận được chút hơi ấm, như ánh sáng từ một chiếc đèn lồng rơi vào lòng bàn tay. Khi nghe giọng nói của ai đó vang lên, tôi thấy mình như được kết nối với một phần cuộc sống đang diễn ra đâu đó ngoài kia.
Tôi chưa bao giờ hiểu cảm giác “cô đơn” mà Ruri thường nhắc đến.
Từ khi mẹ bắt đầu ra ngoài vào ban đêm, tôi đã quen với việc ở một mình. Cuộc sống như thế đã kéo dài gần ba năm.
Dù là đêm giao thừa hay Giáng sinh, tôi vẫn ổn khi chỉ có mình tôi.
Tôi để tivi ngoài phòng khách mở, rồi quay về phòng mình.
Sau khi tắm xong, tôi vừa nghe radio vừa chăm sóc da.
Trong cảm giác bàn tay dính vào má, tôi nghĩ về chuyện hôm qua.
Tôi đã gọi Ruri vào phòng, nhờ cậu ấy chỉ cho tôi cách tự an ủi bản thân, rồi được cậu ấy ôm lấy.
Tôi đã mời Ruri đến mà cuối cùng chẳng làm gì đau đớn cả. Đáng lẽ tôi có thể làm điều gì đó mạnh mẽ hơn.
Nếu lúc đó tôi ngoan ngoãn hơn, đáp lại lời Ruri bằng những câu như “Ừ, đúng vậy nhỉ” hay “Tớ hiểu rồi” một cách nhẹ nhàng, như trượt xuống một con dốc, có lẽ Ruri đã đồng ý với mong muốn của tôi.
Sao tôi lại cố chấp đến vậy?
Sấy tóc xong, tôi nằm xuống giường.
Hôm nay mẹ cũng không về.
Nhưng trong tủ lạnh lại có thêm đồ ăn, chắc mẹ đã ghé qua khi tôi đang ngủ.
Nói chuyện với mẹ sao… Hôm qua tôi đã hứa với Ruri là sẽ thử, nhưng liệu có thực sự làm được không?
Từ sau lần tôi nhập viện, tôi chưa từng đối diện trực tiếp với mẹ.
Như lời mẹ dặn, cầu thang đã được lắp thêm tay vịn để tôi tập đi lại.
Mẹ rất tốt. Vì tôi, mẹ có thể mua bất cứ thứ gì.
Trong phòng này, sách và game mẹ mua cho tôi chất đầy. Tất cả đều để tôi không cảm thấy nhàm chán.
Quần áo cũng toàn đồ xinh xắn, hợp thời trang, để tôi không ngại ngùng khi ra ngoài.
Vậy mà, tại sao chỉ riêng chiếc kẹp tóc hình bướm lại khiến tôi cảm thấy lạc lõng?
Nó chẳng đắt đỏ, thậm chí là món rẻ nhất trong những thứ mẹ từng mua.
Thế nhưng tôi chưa bao giờ vứt nó đi, dù đã từng bỏ đi những bộ quần áo còn tốt.
Chắc hẳn phải có lý do cho sự gắn bó này.
Chiều hôm sau, tôi ngồi xem bản tin thời sự trong phòng khách.
Tôi lấy chai trà 2 lít từ tủ lạnh, rót vào cốc.
Vừa ngồi trên sofa, tôi vừa lăn chiếc kẹp tóc hình bướm trong tay.
Cảm giác thô ráp của lớp kim tuyến chạm vào đầu ngón tay.
Khi chạm vào nó, tôi như thấy bóng dáng một ký ức quan trọng bị khóa chặt trong miền nhớ mơ hồ.
Dạo gần đây, tôi luôn mang nó bên mình, nhưng vẫn chưa hiểu được bản chất của cảm giác ấy.
Trên tivi đang phát bản tin về một vụ đâm người bằng dao.
Ba người bị thương nặng nhẹ, một người bất tỉnh. Hung thủ vẫn đang lẩn trốn.
Tên khu vực tôi đang sống hiện lên trong dòng chữ cảnh báo.
Nếu tôi xem bản tin này cùng ai đó, tôi sẽ nói gì nhỉ?
“Gần đây thật đấy, tối nay phải cẩn thận khi đi một mình.”
“Người bị đâm có ổn không nhỉ?”
“Sao lại có người làm chuyện tàn nhẫn vậy chứ?”
Chắc hẳn những câu nói như thế sẽ lặp đi lặp lại, làm ấm căn phòng lạnh lẽo này.
Nếu bị đâm vào bụng bằng con dao dài hơn 10cm, sẽ thế nào nhỉ?
Liệu tôi có nghe thấy tiếng cơ bắp bị xé toạc, hay lưỡi dao đã chạm vào nội tạng trước khi tôi kịp nhận ra?
Dù thế nào, chỉ cần từ góc khuất, bất ngờ, tôi bị nhấn chìm trong dòng máu mang mùi vị lạnh lẽo.
Trong hơi ấm của cơ thể, cảm nhận sự lạnh giá của lưỡi dao.
Khi dao cắm sâu, cảm giác vượt qua giới hạn ghê tởm trào lên.
Dù có hét lên “Rút ra đi” hay “Cứu tôi với”, cũng chẳng ích gì.
Tay ôm con dao cắm vào lưng, vào bụng, tôi khuỵu ngã.
Vừa nôn ra máu, vừa chìm trong cơn mê man, vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ trước sự bất công.
Vừa nhận ra sự mong manh của cơ thể, vừa bị buộc phải khuất phục trước những cú tấn công từ bên ngoài.
Đau đớn… nhưng cũng đầy thỏa mãn.
…Thật đáng ghen tị.
Tôi thành thật xin lỗi những nạn nhân, nhưng nếu có thể, tôi muốn là người bị đâm.
Tôi muốn thay thế họ.
Tưởng tượng cảnh bị một kẻ lạ mặt đâm dao vào bụng, cơ thể tôi nóng ran.
Nhảy từ trên cao? Bị xe đâm?
Những thứ đó đều giả tạo.
Nỗi đau từ lưỡi dao của con người mới là thứ thuần khiết nhất.
Có tiếng động ở cửa.
Tiếng khóa xoay, tôi đoán được là ai.
Nhưng cùng lúc, một cảm giác nghi ngờ và căng thẳng dâng lên.
Tôi đứng dậy mở cửa.
“À, ơ… mẹ…”
Dù mới chiều, mẹ đã mặc chiếc váy đỏ thường mặc khi đi làm, cất chìa khóa vào hộp.
Đá mạnh đôi giày ra, mẹ nhận ra tôi đứng đó, khẽ “À…” một tiếng trầm thấp.
“Chào mừng mẹ về nhà!”
Giọng tôi vô thức bật ra, nhẹ nhàng như sợi dây mỏng manh.
Nhưng tôi nhanh chóng hiểu lý do.
Đúng vậy, tôi đã học cách nói như thế để dò xét sắc mặt mẹ.
Bằng giọng này, tôi sẽ không gây xung đột.
Tôi có thể thể hiện rằng mình không có ác ý.
“Mẹ về rồi à?”
“Ừ, hôm nay mẹ về thẳng nhà…”
Vừa bước lại gần, mùi hóa chất nồng nặc xộc vào mũi tôi.
Như thể ai đó đổ cồn thẳng vào khoang mũi, kích thích lan đến tận hốc mắt.
Mùi hương lạ lùng.
Chỉ vì mùi đó, sao mẹ lại như một người hoàn toàn khác?
Dáng vẻ là mẹ, nhưng lại không phải mẹ.
Tim tôi đập thình thịch, nỗi bất an dâng lên theo dòng máu.
“Ơ, Sumi-chan, đứa này là ai vậy?”
Khi tôi còn cố nuốt cơn ho xuống cổ họng, cánh cửa mở ra. Một người đàn ông lạ mặt bước vào.
Đeo kính râm, tôi không thấy rõ mặt, nhưng chính người đó cũng toát ra mùi hóa chất ấy.
Chắc hẳn hắn đã xịt nước hoa rất nặng.
“A, à… đây là…”
Giọng mẹ bỗng như người khác, bắt chước một cách kỳ lạ.
Như con vẹt vô cảm lặp lại lời người, khiến tôi vô thức lùi lại một bước.
Người đàn ông hành động như ở nhà mình, tháo giày, bước vào, mở tủ lạnh mà chẳng cần xin phép.
“Ồ, có coca nè, uống được không?”
Vừa hỏi, hắn đã đưa chai coca lên miệng.
“Mẹ… người đó là ai vậy?”
“Không liên quan tới mày.”
Tôi muốn nói chuyện với mẹ.
Tôi không hiểu rõ “cô đơn” là gì, nhưng…
Thỉnh thoảng, tôi muốn mẹ về nhà.
Cùng xem tivi, cùng nghe nhạc, cùng trò chuyện.
Tôi muốn tạo ra thứ gọi là “cuộc đối thoại” trong ngôi nhà này.
Để chứng minh rằng tôi đã sống, đang sống.
Nếu tìm thấy điều đó, đôi cánh chẳng thể bay của tôi cũng có thể vươn xa.
“Này, mẹ…”
Tôi nhận ra mình đang cười.
Dù chẳng có gì vui, nhưng mỗi lần mở miệng, bản năng phòng vệ lại khiến tôi nở nụ cười “hì hì”.
Mẹ lườm tôi, ánh mắt đầy cảnh cáo: đừng gây rắc rối.
“À, à… cảm ơn mẹ đã luôn chuẩn bị cơm cho con… cũng cho con nhiều tiền tiêu vặt… nhưng con không biết xài gì nên đang để dành…”
“Ừ.”
Mẹ không nhìn tôi, chỉ chăm chú chỉnh tóc trước gương lớn cạnh cửa ra vào.
“À, mẹ này… thỉnh thoảng mẹ về nhà đi mà…”
Ánh mắt hai mẹ con chạm nhau qua gương.
Trong thế giới đảo ngược ấy, biểu cảm của chúng tôi hoàn toàn trái ngược.
“Mẹ còn bận đi làm. Về nhà thì làm gì? Có ích gì chứ?”
“Con… không biết…”
“Đừng làm phiền mẹ.”
Cảm giác như chạm vào một vật cách điện tuyệt đối.
Thứ tôi muốn bứt phá bị bóng tối vô vọng cắt đứt, tan biến vào hư vô.
Tiếng người đàn ông gọi, mẹ dịu giọng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn tôi.
“Từ giờ mẹ có việc quan trọng, trong lúc đó con đi ra ngoài giết thời gian đi.”
“Hả?”
“Gì mà hả? Nghe không rõ à? Đi đâu đó đi.”
“Nhưng ngoài trời sắp tối rồi…”
“Mẹ đã cho mày nhiều tiền rồi còn gì. Đi chơi thì dễ thôi. Đến 9 giờ tối đừng có về nhà.”
Tôi muốn nói gì đó, nhưng cơ thể bỗng nhẹ bẫng, như chỉ còn bộ xương.
Họng, ngực, đầu… tất cả đều trống rỗng, chỉ có cơn gió lạnh rít qua như trong hang động.
“Mẹ, cái này…”
Con đường cuối cùng chẳng mang chút hy vọng.
Chỉ là tàn dư điện tích lờ mờ còn sót lại sau khi mọi dây nối bị cắt đứt.
Tôi chìa ra chiếc kẹp tóc hình bướm.
“Khi dọn phòng, con tình cờ tìm thấy trong ngăn bàn. Mẹ còn nhớ cái này không?”
Nếu nói tôi luôn giữ nó, chắc sẽ bị coi là kỳ quặc.
Tôi mở rộng đôi tay như cánh hoa, cho mẹ thấy chú bướm xanh.
Món đồ tôi từng ao ước, ánh sáng xanh ấy.
Ngày đầu tiên hai mẹ con cùng đi chơi ở vườn thực vật, mẹ đã mua tặng tôi.
Thứ tôi khao khát từ tận đáy lòng.
Báu vật của tôi.
Bằng chứng tôi đã sống.
“Hả? Cái đó tao không nhớ.”
Mẹ buông tiếng lườm bườm, rồi bước vào phòng khách.
Tôi bị bỏ lại một mình trước cửa, chẳng thể cử động.
Từ phòng khách sáng đèn, tiếng cười của gã đàn ông xa lạ vang lên, hòa cùng giọng nói xa lạ của mẹ.
Tôi không thể ở lại đây.
Như bị bắn ra, tôi lao vọt ra khỏi cửa.