“Này Ruri, con quên hộp cơm rồi kìa.”
Khi tôi đang thay giày ở cửa, mẹ tôi, vẫn còn mặc tạp dề, bước ra từ phòng khách.
“Hôm qua con háo hức chuẩn bị thế cơ mà. Quên mang đi thì uổng phí hết còn gì.”
“Á! Con quên mất, cảm ơn mẹ.”
Gần đây, tôi bắt đầu tự nấu ăn. Ban đầu là vì muốn chuẩn bị cơm trưa cho Tateha, nhưng rồi tôi thấy nấu nướng rất vui, thỉnh thoảng còn phụ mẹ học thêm.
Khi tôi nói muốn học nấu ăn vì ai đó, người vui nhất là mẹ. Sau khi biết tôi từng bắt nạt Tateha, mẹ gần như chẳng còn cười. Nhưng dạo gần đây, tôi cảm thấy gương mặt mẹ đã dịu dàng trở lại.
Hồi đó, nhà tôi thực sự rơi vào khủng hoảng. Vì tôi làm mù mắt phải của Tateha, mẹ đã nhiều lần đến nhà Tateha xin lỗi, đến mức kiệt quệ cả sức lực. Còn bố, với lý do “dạy dỗ”, đã đánh tôi. Bản thân tôi cũng nhận thức rõ mức độ nghiêm trọng của những gì mình gây ra, đến nỗi có thời gian chẳng nói nổi thành lời.
Nhưng giờ thì khác.
Bố đã xin lỗi vì từng đánh tôi. Kể từ đó, ông trở nên quá mức cưng chiều. Đôi khi tôi thấy phiền vì sáng nào bố cũng kiểm tra sức khỏe và tinh thần của tôi, nhưng đó chắc cũng là vì ông thương tôi.
Nhưng trên hết, người tôi phải biết ơn là mẹ.
Mẹ đã chấp nhận cho tôi chuyển đến một trường cấp hai nơi không ai biết quá khứ của tôi. Khi tôi kể rằng ở trường mới tôi được làm lớp trưởng, tham gia đội cổ vũ, có một cuộc sống học đường trọn vẹn, mẹ đã nở nụ cười nhẹ nhõm.
Mỗi khi tôi trăn trở hay buồn bã, mẹ đều gọi tôi lại và ôm thật chặt. Mẹ tôi từ xưa đã dịu dàng. Mẹ ghét bạo lực, ghét những chuyện dã man, cứ xem tin tức buồn là mẹ lại rơi nước mắt.
Nghĩ đến việc tôi – con gái của người mẹ ấy – từng giở bạo lực với người khác, tôi như muốn bị nghiền nát bởi cảm giác tội lỗi. Có lúc tôi ghét bản thân đến mức nghĩ rằng mình chết đi có lẽ sẽ tốt hơn.
Nhưng mỗi lần được mẹ ôm, tôi lại nghĩ rằng mình phải cố gắng hơn nữa.
“Con đi đây.”
Không biết vì sao, sáng nay mẹ lại ôm tôi một cái.
“Con sẽ ổn thôi.”
Có lẽ trong mắt mẹ, hình bóng của tôi ngày ấy vẫn còn vương lại. Một đứa con gái đã làm mù mắt phải bạn cùng lớp. Giờ đây, đứa con ấy lại trở thành người chuẩn bị cơm hộp cho bạn.
Biết bao lần tôi được sưởi ấm nhờ vòng tay ấy.
Hơi ấm của con người có thể xoa dịu cả những vấn đề tưởng chừng không thể giải quyết.
Tôi cũng muốn trở thành người có thể cứu lấy ai đó, giống như mẹ đã cứu tôi.
“Con đi nhé!”
Từ phòng khách, bố cũng vọng ra: “Đi cẩn thận nha.” Nhận được sự động viên từ cả bố lẫn mẹ, tôi rời khỏi nhà.
Tôi đã quen xắn tay áo đồng phục mùa hè lên. Cảm giác nhẹ nhàng khi không còn mặc blazer khiến tôi hơi trống vắng, bất an. Có lẽ vì không còn lớp áo che chở cánh tay, tôi càng nhạy cảm với những thứ sắc nhọn lướt ngang mình.
Dù sao thì, hôm nay cũng nóng đến mức chỉ muốn xắn tay áo.
Việc ngồi gần cửa sổ hành lang cũng là bất lợi. Tôi dùng tấm nhựa lót bàn để quạt, nhưng chỉ có làn gió nóng hổi lướt qua má, chẳng làm dịu đi chút nào. Ngược lại, cổ tay mỏi mệt càng khiến tôi thêm uể oải.
Giờ học di chuyển, ai cũng lê bước như xác sống. Mấy bạn nam cởi blouse, chỉ mặc áo thun đi trong hành lang, chắc sắp bị thầy cô nhắc nhở. Tôi cũng phải nhịn không tháo nơ blouse ra.
“Con người không phải mới xuất hiện gần đây, vậy tại sao cảm giác nóng nực vẫn còn nhỉ?”
Kururu đi bên cạnh, dáng đi thẳng tắp, mồ hôi lấm tấm trên cổ nhưng cô ấy chẳng bận tâm. Những lọn tóc cong vểnh như lông mèo nhảy múa theo từng bước chân.
“Ngay từ đầu, môi trường Trái đất đã có sẵn, vậy con người đáng ra phải thích nghi được chứ. Chắc là tại thần lười biếng. Than thở vì nóng lạnh theo mùa là kỳ quặc.”
“Cũng nhờ có nóng lạnh mà mới sống được ấy chứ. Có loài hoa chỉ nở vào mùa hè mà.”
“Vậy thì cũng cần có con người lười biếng vào mùa hè.”
Kururu vừa nói vừa quay người theo hướng ngược lại với lớp học.
“Ý là trốn học hả?”
“Tôi đâu phải hoa hướng dương.”
Tôi cảm nhận được sự chán ghét mùa hè ẩn sau vẻ mặt vô cảm của Kururu, thấy khá đồng cảm. Nhưng khi tôi nói “Tôi đang chịu án treo đấy” và tiếp tục đi, liền nghe tiếng thở dài cùng bước chân từ phía sau.
“Vậy thì tôi sẽ giúp.”
“Giúp gì cơ?”
“Giúp cậu trở thành hoa hướng dương.”
Nếu vậy thì tôi chỉ hoạt động được vào mùa hè, không ổn chút nào. Tôi thích mùa đông hơn. Cái lạnh buốt khi vừa tỉnh dậy, sàn nhà lạnh buốt truyền lên lòng bàn chân, hay những buổi sáng vừa dụi mắt vừa rửa mặt, những ký ức ấy mang nét đẹp riêng.
“Cảm ơn Kururu nhé.”
“Không có gì.”
Dù chưa nói rõ nội dung, Kururu đã khoanh tay, nhếch mũi đầy vẻ kiêu ngạo.
Tôi thực sự biết ơn Kururu. Nhờ cô ấy, chuyện giữa tôi và Tateha không trở nên tồi tệ hơn. Khi Tateha kể với cả lớp về quá khứ của tôi, chỉ có Kururu không đổi sắc mặt, thản nhiên nói: “Hồi bé ai chẳng vậy.” Thái độ dửng dưng ấy chắc đã lan sang cả lớp. Dù không biết Kururu cố tình làm thế hay không, tôi vẫn biết ơn cô ấy.
“Tôi đã nói rồi mà, tôi sẽ giúp cậu chuộc lỗi.”
“Ừ… cảm ơn vì câu nói đó nữa. Tôi từng nghĩ tội lỗi phải giấu đi, nhưng nhờ cậu, tôi mới dám đối mặt, dám gánh vác.”
“Thế thì một ly soda sữa chua dưa lưới nhé.”
“Ơ… cái đó đắt lắm mà.”
Cái cách cô ấy đòi quà cảm ơn một cách thản nhiên, chẳng hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng.
“Rủ cả Tateha đi cùng nhé.”
“Ừ, không biết Tateha thích gì nhỉ. Tớ nghĩ chắc bạn ấy thích đồ ngọt như dâu.”
Tôi nhớ rõ Tateha luôn khen cơm hộp tôi làm ngon, nhưng chẳng biết bạn ấy thực sự thích vị nào nhất.
Tôi chợt muốn nhìn Tateha nhắm mắt thưởng thức kem dâu. Đúng như Kururu nói, phải rủ bạn ấy đi cùng mới được.
Liếc nhìn Kururu, tôi thấy khóe miệng cô ấy khẽ cong.
“Gì vậy?”
“Không có gì, chỉ thấy cậu tự cười thôi.”
“Xạo.”
Tôi tự véo má, nếp nhăn nhẹ hiện ra. Dù nhận thức được, khóe miệng vẫn không chịu trở lại bình thường.
“Duyên nợ cũng không hẳn xấu xa đâu. Khởi đầu thì có rất nhiều cách.”
“Thật sao…”
“Có cả những người yêu kẻ bắt cóc cơ mà.”
“Yêu…”
Tôi chẳng còn biết vị ngọt của tình yêu từ lâu. Nhưng tôi hiểu ý Kururu. Giữa tôi và Tateha có vết rạn không bao giờ lành. Nhưng khi cùng bước qua vết nứt ấy, có thể sẽ sinh ra thứ gọi là tình bạn.
Dù có cố vươn tay ra khỏi mối quan hệ kẻ gây hại và nạn nhân cũng không sai đạo đức… chắc vậy. Chỉ là, tội lỗi trong tôi vẫn chưa cho phép điều đó.
Tôi không được nghĩ mình đã được cứu. Tôi phải là người cứu lấy Tateha.
“Mà không thấy Tateha, cậu ấy biết có giờ học di chuyển không nhỉ.”
“Tateha lúc nãy có ló đầu ra cửa sổ đấy. Chắc thấy chim đẹp gì đó.”
“Dạo này bạn ấy hay nhìn ra ngoài nhỉ. Hôm trước là trên sân thượng, hôm kia thì nhìn ra sân trường từ phòng nhạc.”
“Lúc nãy tớ thấy cậu ấy ở cầu thang tầng ba. Cứ xuống từng tầng kiểu này, như mấy câu chuyện đô thị ấy nhỉ.”
“Nếu bạn ấy đứng sau lưng thì sao.”
Tôi quay lại nhưng chẳng thấy ai.
“Gọi điện thử xem, nhỡ quên thì Tateha bị bỏ lại trong lớp.”
“Ừ, nên làm vậy.”
Gọi cho Tateha thì tìm trong lịch sử cuộc gọi là nhanh nhất. Hôm qua tôi cũng gọi cho bạn ấy.
Ban đêm, Tateha hay nghe nhạc qua app tôi từng giới thiệu. Tôi cũng hay gợi ý nhạc, đôi khi Tateha lại giới thiệu bài hay. Những lúc ấy, chúng tôi giống bạn bè thực thụ, lòng tôi ấm lại.
Dù tôi chẳng xứng, tôi vẫn mong muốn có mối quan hệ như vậy, tự nhủ với bản thân yếu đuối của ngày xưa mà hướng về phía trước. Tôi cảm giác góc nhìn của mình đã rộng mở hơn trước.
Điện thoại đổ chuông ba, bốn lần.
Tôi ra hiệu cho Kururu rằng bạn ấy chưa nghe máy. Kururu cũng nghiêng đầu thắc mắc.
Chính lúc đó.
Khi đi đến hành lang gần cửa chính, tôi thấy một vật thể trắng lướt qua cửa sổ.
Tôi tưởng ai đó ném đồng phục thể dục xuống sân trường.
Tôi định bỏ qua, tưởng tượng cảnh thầy cô sắp nổi giận.
“Kyaーー!”
Tiếng hét thất thanh vang vọng từ sân trường.
Tôi đứng khựng lại.
Xung quanh bắt đầu náo loạn.
“Này, mày thấy không?”
“Có người ngã rồi, kinh quá.”
Đám học sinh hiếu kỳ ùa ra sân như bầy kiến bu quanh xác chết. Tôi toát mồ hôi lạnh.
“Ai vậy? Lớp nào thế?”
“Không biết, mau gọi thầy cô đi!”
Người cứ kéo tới như kiến bu quanh xác chết.
“Nguy to rồi, Ruri, tớ đi gọi thầy cô.”
Tiếng bước chân Kururu vang lên xa dần.
Tôi còn lại một mình, trong đôi giày trong nhà, bước ra sân.
Người đông quá, chẳng thấy gì.
Nghe loáng thoáng ai đó thì thầm:
“Tự tử sao?”
Tôi nổi hết da gà.
“Xin lỗi, cho tớ qua với.”
Tôi chen vào đám đông.
…Tôi có linh cảm xấu ngay từ đầu.
Hôm lễ hội thể thao, Tateha đã cố tình ngã khi chạy tiếp sức. Bạn ấy muốn đau, khao khát máu và vết thương.
Tateha bị ám ảnh bởi đau đớn, sẵn sàng tự làm tổn thương để đạt được.
Nhưng tôi đã lấy đi niềm an ủi ấy của Tateha.
Tôi từng nghĩ đưa cậu rời xa đau đớn sẽ là hạnh phúc.
Nhưng đó chỉ là kịch bản ngây thơ, ngạo mạn tôi tự viết.
Tôi chưa thực sự hiểu Tateha.
“…A.”
Thoát khỏi đám đông, tôi thấy một cơ thể người nằm bất động.
Tứ chi rũ rượi, không còn cử động.
Tôi khuỵu gối ngã quỵ.
Dưới chân tôi là chiếc điện thoại của ai đó.
Màn hình vỡ nứt như mạng nhện, hiện lên thông báo cuộc gọi nhỡ từ tôi.