Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

(Đang ra)

Cách đi trên con đường hoa của nhân vật chính

라몽라몽

Đó là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác...

10 868

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

(Đang ra)

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

Shiki Taiga

Đạt Top 1 hạng mục Đầu truyện mới trên Kono Light Novel ga Sugoi! 2023

10 913

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

25 4

Flicker Style: A Murder Perfect for Kagami Kimihiko

(Đang ra)

Flicker Style: A Murder Perfect for Kagami Kimihiko

Yuuya Satou

Lại là một thế giới hỗn loạn mà tôi chẳng thể ngờ tới.

2 3

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

22 4

Web novel - Niềm tin

Vào cuối tháng Bảy, khi ánh nắng mặt trời dường như thiêu đốt cả mặt đất.

Trái ngược với thể lực và tinh thần dần cạn kiệt vì cái nóng ngột ngạt, mọi người đều phấn khích trước khoảng thời gian tự do kéo dài gần một tháng sắp tới.

Chúng tôi vừa thoát khỏi địa ngục kiểm tra cuối học kỳ, số tiết học cũng giảm dần từng ngày. Ai nấy đều bắt đầu cảm nhận rõ rệt kỳ nghỉ hè. Hôm nay cũng vậy, tôi lấy tấm lót sách ra quạt mát để chống chọi với trưa hè oi bức.

Tôi đã không còn chấp nhận lời cầu xin nữa.

Đã một tháng kể từ khi tôi nói điều đó với Ruri Tateha.

Sau chuyện đó, Ruri thực sự đã tiết lộ bí mật của tôi cho cả lớp. Cô ấy giả vờ như lỡ miệng và xin lỗi tôi, nhưng tôi biết rõ, bí mật ấy như một con rối bị những sợi dây vô hình điều khiển.

Sáng hôm đó, khi vừa bước vào lớp, tất cả bạn cùng lớp đều nhìn tôi chằm chằm. “Tớ nghe Tateha nói rồi, có thật không?” — ánh mắt đầy nghi hoặc bao vây lấy tôi. Dù đã chuẩn bị tinh thần, các mạch máu quanh tim tôi vẫn lập tức lạnh buốt.

Ruri đã kể hết mọi chuyện — chuyện cô ấy đeo mắt giả, quá trình dẫn đến việc phải đeo nó, bao gồm cả việc từng bị tôi bắt nạt.

Nếu phải biểu thị niềm tin giữa tôi và Ruri bằng một con số, chắc chắn giá trị của tôi sẽ lớn hơn. Vì thế, biểu cảm của các bạn trong lớp phần lớn là kiểu “Tateha lại bịa chuyện gì kỳ quái nữa à?”, như tâm trạng tò mò trước một sự kiện lạ lùng giữa nhịp sống buồn tẻ hằng ngày.

Khi tôi thừa nhận tất cả, Tateha trông có vẻ khó xử, nói lời xin lỗi như thể “Tớ đâu có định kể đâu mà”. Thật là một lời xin lỗi đầy mỉa mai, đúng như tôi nghĩ.

Lòng tin dành cho tôi đã rơi xuống tận đáy. Bị ánh mắt của mọi người xuyên thủng, tôi cảm giác như toàn thân mình trở thành một cái vỏ rỗng tuếch.

Người đã cứu tôi khi ấy, chính là Kururu Karasubusa.

“Cũng phải thôi, trước giờ cậu lúc nào cũng kỳ lạ với Tateha mà.”

Câu nói đó khiến những người khác cũng đồng tình. Hình như từ trước, mọi người đã nghĩ rằng tôi đối xử quá dịu dàng, quá nuông chiều Tateha.

“Tớ đã thay đổi rồi. Tớ muốn sống mà không tái phạm những chuyện như trước… Việc tớ đối xử tốt với Tateha cũng chỉ là để chuộc lỗi thôi.”

Tôi không biết lời biện minh đó đáng tin được bao nhiêu. Nhưng các bạn trong lớp chỉ ừ hử kiểu như “Thì ra là vậy” — cảm giác như xem một bộ phim bắt đầu hấp dẫn nhưng kết thúc nhạt nhẽo. Và như thế, lời thú tội của tôi cũng chấm dứt tại đó.

Tiếng chuông báo tiết sinh hoạt vang lên, cộng thêm việc ai cũng còn ngái ngủ nên không ai đào sâu thêm. Mọi người trở lại chỗ ngồi, một ngày bình thường lại bắt đầu.

Vừa nhẹ nhõm, tôi vừa tự nhắc bản thân phải cẩn trọng hơn trong lời nói và hành động từ nay về sau.

Con người cũ của tôi và con người hiện tại — để chứng minh rằng tôi đang cố gắng thay đổi, không phải lời hứa suông, mà phải để thời gian trôi qua là minh chứng rõ ràng nhất. Trong dòng chảy thời gian không ngừng ấy, tôi phải cho mọi người thấy tôi đã là một con người khác.

Tôi chợt cảm nhận rõ sự cần thiết của cái gọi là “án treo” — chế tài mà xã hội dành cho người phạm lỗi, như một cơ hội sửa sai công bằng.

Từ sau hôm đó, tôi không còn làm những chuyện đáng xấu hổ với Tateha nữa.

Có lẽ cảm xúc của tôi đã truyền tải được phần nào, Tateha cũng nói: “Vậy… tớ cũng sẽ cố gắng.”

Giờ đây, Tateha đang sống trong một thế giới không có đau đớn. Nghe nói cô ấy cũng không tự làm tổn thương bản thân nữa.

Tôi và Tateha, từng chút một, tuy chậm rãi nhưng chắc chắn, đang cùng nhau bước ra khỏi vùng âm u, tiến dần về điểm khởi đầu — nơi mà giá trị của chúng tôi có thể trở về con số không.

“À, cậu ở đây à.”

Giờ nghỉ trưa, tôi lên sân thượng.

Tựa trán lên hàng rào sân thượng, tôi nhìn thấy mái tóc quen thuộc đang bay theo gió.

Tóc của Tateha, càng gần phần đuôi càng hơi cụp vào trong. Mái tóc mượt như tơ phủ quanh gương mặt ấy, từ mùa xuân khi chúng tôi gặp nhau đến giờ, đã dài ra trông thấy.

“Tateha.”

Khi tôi gọi, Ruri từ từ quay lại. Gió thổi tung mái tóc, để lộ đôi tai. Cả lỗ bấm khuyên tai mà tôi từng xé toạc, giờ cũng gần như lành hẳn.

“Cậu biết tớ ở đây à?”

“Bạn trong lớp nói cậu đi lên sân thượng. Cậu đang nhìn gì vậy?”

Tôi cũng áp trán vào hàng rào, nhìn về phía Ruri đang ngắm.

“Mái nhà.”

“Ừ thì… đúng là mái nhà thật.”

Giữa trưa nắng gắt mà cố tình lên tận sân thượng chỉ để nhìn mái nhà, có gì vui đâu cơ chứ. Tôi nhìn một hồi, cảm giác trán sắp in hằn vết lưới, nên đành thôi.

“À mà, con bướm đó sao rồi?”

Khoảng hai tuần trước, trên đường về cùng Tateha, chúng tôi nhặt được một con sâu bướm. Thân hình mập mạp màu xanh lục của nó rất đặc trưng, chỉ cần nhìn là biết đó là ấu trùng bướm phượng.

Tateha dường như rất hứng thú, cúi sát mặt lại nhìn. Thấy vậy, tôi cảm giác như có gì đó ấm áp dâng lên trong lòng. Tôi vui vì ngoài nỗi đau, Tateha còn biết quan tâm đến những thứ khác.

Tôi đã đề nghị: “Hay là cậu mang về nuôi thử xem?” Nghe vậy, Tateha hái cả cành lá có sâu bướm rồi đem về nhà. Lúc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Ruri, khi cô ấy xoay tròn cành lá để sâu không bị rơi, tôi có cảm giác như tương lai của chúng tôi vừa được chiếu rọi ánh sáng.

Chắc chắn rồi, chúng tôi đang dần thay đổi.

Không cần đến đau đớn.

Không cần phải tàn nhẫn, chúng tôi vẫn có thể tiếp tục sống.

“Chết rồi.”

Tateha đáp, mắt nhìn chằm chằm vào rìa bê tông chưa được cải tạo của sân thượng. Dưới đó là những viên sỏi, lá khô, và cả đôi đũa ai đó vứt lại.

Đôi mắt phải không chuyển động của Tateha, chăm chú nhìn vào góc xám xịt, bẩn thỉu ấy.

Ánh nắng gay gắt mùa hè, hôm nay cũng tiếp tục thiêu đốt chúng tôi.