Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

101 708

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

139 3274

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

(Đang ra)

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

Mochizaki Yuba

Lời nói là vũ khí, nét chữ là yêu thương. Liệu mối tình thầm lặng trên giấy này sẽ có cái kết ra sao?

3 11

Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

(Đang ra)

Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

雨音恵

Một mối quan hệ lén lút nhưng đầy rung động bắt đầu, khơi nguồn từ chỉ một bức ảnh – mở ra câu chuyện tình yêu hài hước và hồi hộp giữa tôi và nàng “công chúa của trường”.

29 189

Chân Tình Vì Ta

(Đang ra)

Chân Tình Vì Ta

Loạn Thế Ngân Nương (乱世银娘)

P/s: Có vẻ truyện có setting là ở Việt nam

16 61

Web novel - Máu tươi

Tôi như đang lơ lửng giữa khoảng không vô trọng lực, hai tay chôn chân giữa không trung, bất động.

“Cho nên là… có lẽ tớ sẽ phát ra tiếng mất… nên cậu bịt miệng tớ lại nhé?”

Tôi dường như quên cả cách gật đầu. Đến việc chớp mắt cũng không làm nổi, chỉ cảm thấy bề mặt mắt mình khô khốc dần.

“Bịt miệng tớ lại đi mà?”

Tateha Kanaha lặp lại, giọng dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ ngây thơ.

“Với lại, tay cậu… cũng ép tớ vào tường luôn đi. Chắc chắn tớ sẽ giãy giụa đấy.”

“Kanaha… cậu thật sự muốn vậy à?”

“Ừm, tớ muốn cậu làm.”

Đôi mắt long lanh của Kanaha ánh lên sự khẩn cầu, nhưng không chút ép buộc. Cậu ấy chỉ đưa ra một lời đề nghị, để tôi tự quyết định. Và như mọi lần, quyền lựa chọn luôn nằm trong tay tôi.

Khi Kanaha khẽ chạm vào chiếc khuyên tai hình vòng, đôi mắt cậu ấy nhắm lại, như sẵn sàng đón nhận.

Làm đứt nó đi sao?

Chỉ cần tưởng tượng cảnh lớp da mỏng manh bị xé toạc, từng mảnh thịt bung ra cùng máu tươi, tôi đã nhắm chặt mắt, sống lưng lạnh buốt. Thực tại dường như tan biến, nhường chỗ cho một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Tôi không thể làm chuyện đó. So với những gì từng làm với Kanaha trước đây, đây là một cấp độ hoàn toàn khác. Dù chiếc khuyên nằm ở mép tai, nơi da mỏng và dễ rách, nhưng nếu thực sự kéo đứt… cơ thể con người sẽ ra sao? Nếu chỉ rách quanh lỗ khuyên, có lẽ còn đỡ. Nhưng nếu vết rách lan rộng, như một tờ giấy bị xé toạc, thì sao?

“Không làm cho tớ sao?”

Kanaha nghiêng đầu, lo lắng nhìn tôi khi thấy tôi chỉ chạm vào chiếc khuyên mà không hành động. Chỉ một cử chỉ nhỏ ấy thôi cũng đủ khiến tôi không thể cưỡng lại mong muốn của cậu ấy.

Tôi mạnh tay kéo chiếc khuyên. Lớp da mỏng trên tai Kanaha bị kéo căng, biến dạng theo lực kéo. Gương mặt cậu ấy cũng bị kéo theo, buộc tôi phải đặt tay lên má Kanaha để giữ cố định.

Ngón tay tôi luồn vào chiếc khuyên tròn. Dù chính tôi đang làm việc này, tôi vẫn thầm cầu mong một phép màu xảy ra. Giá mà chiếc khuyên tự đứt, hay phòng học sụp đổ, hoặc thậm chí một con quái vật xuất hiện… bất cứ điều gì, miễn là ngăn tôi tiếp tục.

Ngón tay tôi nắm chặt hơn.

Lực kéo ấy mang theo cả sự bực dọc, như thể tôi đang trút giận.

Một tiếng *bụp* vang lên, khô khốc. Chiếc khuyên cùng một mảng da tai của Kanaha bị giật ra.

Trong lực kéo ấy là sự hối hận, sự buông xuôi, và chút ít thiện lương còn sót lại trong tôi. Với Kanaha, đây là mong muốn của cậu ấy, là cách để tôi chuộc lại lỗi lầm của mình.

“Á…!”

Kanaha bật ra một tiếng rên khe khẽ. Tôi lập tức bịt chặt miệng cậu ấy.

“……haa, ……!”

Đôi mắt Kanaha tròn xoe, nước mắt giàn giụa. Lưỡi cậu ấy cọ vào lòng bàn tay tôi, liên tục, tuyệt vọng. Lực từ Kanaha dồn tới, buộc tôi phải đẩy ngược lại, ép chặt cậu ấy vào tường.

Nếu không đủ lực, cậu ấy sẽ hét lên. Giống như cách tôi từng siết cổ, tôi dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào bàn tay đang bịt miệng Kanaha.

“Ha,a …… ưm… ư…Á!”

Kanaha đau đớn vùng vẫy, đôi chân đạp loạn xạ. Cậu ấy bấu chặt vào vai tôi, cố thoát ra. Tôi nắm lấy cổ tay Kanaha, luồn đầu gối giữa hai chân cậu ấy, khóa chặt để cậu ấy không thể nhúc nhích.

Những gì tôi từng làm với Kanaha giờ đây trở thành kinh nghiệm, giúp tôi thuần thục hơn trong hành động. Tôi nhận ra mình đang dần quen với việc này… và sống lưng tôi lạnh toát vì ý nghĩ ấy.

Tai Kanaha giờ trông như một miếng phô mai bị chuột gặm nham nhở. Thịt bên trong lộ ra, đỏ tươi rực rỡ. Một lúc sau, máu bắt đầu rỉ xuống, từ tai chảy đến cằm, nhỏ giọt xuống sàn.

Kanaha cố nói gì đó, nhưng chỉ làm nước dãi dính vào tay tôi, chẳng thành lời rõ ràng.

“Ru…ri…chan…Á! …ưm, ưm…haaa”

Không hiểu sao, khoảnh khắc ấy, ký ức về lần đầu tiên tôi nói chuyện với Kanaha lại ùa về.

― “Ruri-chan được điểm tối đa bài kiểm tra hả!? Tuyệt ghê!”

Khi Kanaha cầm bài kiểm tra đã chấm điểm trở về chỗ, nhìn thấy bài của tôi trên bàn, cậu ấy reo lên, mắt sáng rực. Nhìn Kanaha nhảy cẫng lên khen ngợi không ngừng, tôi cảm giác như một lớp khói mù trong tim mình được quét sạch.

Tôi vốn học khá tốt và từng được khen vài lần. Nhưng chưa ai từng khen tôi hồn nhiên và nhiệt thành như Kanaha. Lúc ấy, tôi lúng túng, chỉ biết chu môi nói “Cảm ơn”, cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng thì vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Từ đó, tôi bắt đầu để ý đến Kanaha. Mỗi lần tôi nhìn, cậu ấy lại chạy đến, nở nụ cười rạng rỡ. Tôi nghĩ chắc Kanaha thích tôi. Như thể vuốt ve một chú cún con bám theo mình, tôi vừa thấy phiền vừa thấy đáng yêu, nên cứ nửa đùa nửa thật đón nhận tình cảm ấy.

Nhưng rồi, khi thấy Kanaha cư xử tương tự với những người khác, cổ họng tôi như bị bùn lấp đầy.

Tôi thực lòng muốn làm bạn với cậu ấy. Nhưng cái cách Kanaha cười với bất kỳ ai, sự xã giao giả tạo ấy, khiến tôi khó chịu. Dần dần, tôi bắt đầu bắt nạt Kanaha. Có thể tâm lý ấy khác với kiểu con trai bắt nạt người mình thích, nhưng hướng đi thì chẳng khác là bao.

Tôi có cảm giác chính mình đã tự tay xé nát mong muốn trong sáng ngày nào, khi chỉ đơn giản muốn làm bạn với Kanaha. Có lẽ, tôi vẫn còn cơ hội để quay đầu.

Tôi chìm trong hối hận, đến mức muốn bật khóc, nhưng nước mắt không thể rơi. Dưới tầng đáy của nỗi đau này, có thứ gì đó khiến mắt tôi khô khốc.

Ký ức đầu tiên về cô gái tên Kanaha ấy, có lẽ là tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trong tôi.

“…Hai người đang làm gì vậy?”

Vậy nên, có lẽ đây là quả báo.

Tôi nhớ hồi nhỏ từng xem tin tức về một kẻ giết người hàng loạt lẩn trốn cảnh sát. Hắn dùng mọi cách để qua mặt mọi người, nhưng chưa đầy một tháng sau, hắn bị bắt tại cảng cá.

Lúc ấy, dù còn nhỏ, tôi đã hiểu: cuối cùng rồi cũng sẽ bị bắt thôi. Dù sớm hay muộn, khoảnh khắc ấy chắc chắn sẽ đến. Không ai trốn thoát mãi được.

Nhìn Kurusu Kururu đứng ở cửa lớp, tôi nhớ đến khuôn mặt thất thần của tên sát nhân bị bắt. Và tôi nhận ra, mình chẳng khác gì hắn.

Hắn cầm con dao gọt trái cây dính máu.

Tôi thì cầm chiếc khuyên tai đẫm máu tươi.

Chẳng có gì khác biệt. Chỉ là tôi chưa lấy mạng ai mà thôi.

Cứ trốn tránh mãi, “ngày đó” rồi sẽ đến.

Và hôm nay, tình cờ, chính là “ngày đó”.