Vào ngày hội thể thao, trong khu vực lều nghỉ ngơi, những học sinh bị say nắng hay cảm thấy mệt mỏi có thể vào đó để hồi sức.
Tôi đưa Tateha Kanaha, người bị trầy đầu gối, đến khu vực này. Nhưng đúng lúc đó, cô giáo y tế lại hết dung dịch sát trùng và nhờ tôi chạy đi lấy ở phòng y tế. Tôi thầm nghĩ, rõ ràng người bị thương đang ở đây cơ mà, nhưng khi nhận ra thì cô đã bận rộn hô hào cổ vũ cho đội học sinh của mình. Tôi ra hiệu hỏi Kanaha: “Cậu đi bộ được không?” Cậu ấy chỉ cười khổ và gật đầu.
Kanaha bị ngã khá mạnh trong chặng đua tiếp sức của lớp, đầu gối trầy xước, máu chảy loang lổ. Vết thương còn dính đầy cát và sỏi nhỏ, nếu không rửa sạch và khử trùng kịp thời, nguy cơ nhiễm trùng là rất cao.
Tiếng pháo hiệu và những tràng reo hò từ sân thể thao vọng lại phía sau, tôi cùng Kanaha bước vào phòng y tế vắng tanh. Băng gạc và dung dịch sát trùng được đặt ngay ngắn ở vị trí dễ thấy nhất.
“Cậu nên rửa trước thì hơn,” tôi nói. “Bên kia có vòi nước, giơ chân lên đi. Dù sao cũng chẳng ai nhìn thấy đâu.”
Bên trong trường, ngoài khu vực nhà vệ sinh, các nơi khác đều bị chặn bằng cọc tiêu, không cho ai vào. Người ngoài dĩ nhiên bị cấm, còn học sinh thì đang mải mê theo dõi các cuộc đua ngoài sân. Dù không có bóng người, không khí ồn ào sôi động của ngày hội vẫn khiến lòng tôi rạo rực khó tả.
Kanaha đặt một chân lên bồn rửa. Khi tôi mở vòi, dòng nước phun mạnh khiến tôi giật mình. Khác hẳn với vòi nước ở bồn uống nước, nó mạnh mẽ như vòi nước trong phòng thí nghiệm.
“Ướt hết rồi,” Kanaha than nhẹ.
Tôi chỉ định rửa phần vết thương, nhưng dòng nước quá mạnh làm cả chân cậu ấy ướt sũng. Những giọt nước lăn dài xuống bắp chân, đọng lại ở mắt cá rồi thấm vào đôi tất trắng.
“Ruri-chan?”
“À… không sao,” tôi vội đáp. “Để tớ lau rồi sát trùng cho. Ngồi lên ghế đi, tớ làm cho.”
Tôi đỡ Kanaha ngồi xuống chiếc ghế tròn, nhẹ nhàng áp miếng gạc lên vết thương. Khi nhỏ dung dịch sát trùng, đầu gối Kanaha giật bắn, như bị điện giật.
“Rát không?”
Tôi nhìn vết thương, trông khá sâu. Có lẽ sẽ để lại sẹo cả tháng. Ngước mắt lên, tôi bắt gặp ánh mắt Kanaha, mơ màng như mặt nước gợn sóng.
“…Làm thêm nữa đi,” cậu ấy thì thầm.
Tiếng pháo hiệu và tiếng hò reo từ xa bị át đi bởi tiếng ù ù trong tai tôi. Mọi âm thanh xung quanh dường như tan biến, khiến tôi không còn phân biệt được đây là thực hay mơ.
Tôi bóp mạnh chai dung dịch sát trùng, đổ ào ạt lên vết thương. Lượng dung dịch này rõ ràng vượt quá mức cần thiết. Dù biết chỉ cần một chút là đủ, tôi vẫn đổ nhiều đến mức lo cô giáo y tế sẽ mắng.
Gắn băng cá nhân xong, tôi liếc đồng hồ. Gần đến giờ ăn trưa rồi. Sau khi cuộc đua hiện tại kết thúc, mọi người sẽ nghỉ trưa.
“Hay là mình lên lớp đi?” tôi đề nghị.
Kanaha gật đầu ngay lập tức, nhanh đến mức như thể cậu ấy cũng đang nghĩ y hệt.
Lớp học, dĩ nhiên, không một bóng người.
Giờ ăn trưa, mọi người thường trải bạt dưới sân hoặc tụ tập trong phòng câu lạc bộ, tận hưởng không khí khác biệt so với ngày thường. Chỉ có tôi và Kanaha trở lại lớp, như muốn níu giữ một chút nhịp sống quen thuộc giữa ngày hội náo nhiệt.
“Ruri-chan chạy tiếp sức hay ghê,” Kanaha nói, mắt sáng lên. “Tớ tưởng vì tớ ngã mà lớp mình thua rồi chứ, may mà có cậu cứu vãn.”
“Tớ chạy nhanh từ hồi bé rồi,” tôi cười. “Chẳng hiểu sao nữa.”
Dù chẳng tập luyện gì, tôi luôn chạy 50 mét nhanh chẳng kém con trai. Nhưng vì không có động lực tham gia đội điền kinh, đúng là “của quý cho mèo”.
“Ruri-chan chạy vùn vụt, ngầu lắm luôn,” Kanaha trầm trồ.
Tôi tự hỏi trong mắt Kanaha, tôi trông như thế nào. Nếu có thể, tôi mong cậu ấy nhìn tôi khác đi, không phải là hình ảnh của một kẻ từng bắt nạt trong quá khứ.
“Kanaha, tớ mang cơm hộp như đã hứa nè,” tôi nói, lảng sang chuyện khác.
Tôi lấy hộp cơm từ balo ra. Vì mượn hộp cơm của ba, nó hơi to, không vừa với bàn tay nhỏ nhắn của Kanaha.
“Cảm ơn cậu, Ruri-chan,” Kanaha reo lên. “Cậu thật giỏi ghê, vừa thể thao, vừa nấu ăn giỏi, lại còn xinh đẹp nữa.”
“Xinh đẹp gì chứ…”
Tôi đưa tay sờ má, như muốn kiểm tra lại nét mặt mình.
“Vậy nên cậu được mọi người quý mến cũng phải thôi,” Kanaha nói tiếp, giọng chân thành.
Cậu ấy mở hộp cơm tôi chuẩn bị, trầm trồ khen ngợi.
Món kinpira gobo và thịt kho theo công thức của Kurusu, thêm rau xào gà và bông cải xanh. Cơm được rắc rong biển và trứng cá tuyết muối.
“Cái này… là con bướm hả?” Kanaha chỉ vào phần cơm, mắt sáng rực.
Lúc đầu, theo gợi ý của Kurusu, tôi định nặn trứng cá muối thành hình trái tim. Nhưng trái tim trên cơm thì… quá lộ liễu. Khi xếp lên lớp rong biển, nó trông dễ thương nhưng lại phô trương quá, thế là tôi vội chỉnh lại thành hình con bướm.
“Cậu thích bướm mà nhỉ, Kanaha?” tôi hỏi.
“Hả? Tớ thích sao?”
“Hồi tiểu học, cậu hay cài kẹp tóc hình bướm còn gì.”
“À… Ừ,” Kanaha ngập ngừng. “Cậu nhớ giỏi thật đấy.”
Tôi bỗng thấy ngượng khi nhận ra mình vẫn nhớ chiếc kẹp tóc của Kanaha từ bảy năm trước. Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, như thể vừa bị bắt quả tang.
“Mà nói thích bướm thì… cũng không hẳn…” Kanaha nói tiếp, giọng nhỏ dần.
“Sao vậy?”
“Chỉ là… hồi đó có người mua cho tớ… chắc tớ từng đòi… nhưng ngoài ra thì không nhớ gì nữa…”
Kanaha gẩy thức ăn, trông như một đứa trẻ đang mơ màng.
“Là đồ kỷ niệm quan trọng hả?” tôi hỏi.
“Không biết nữa… tớ chẳng nhớ gì cả.”
Nhìn Kanaha ăn thịt kho và mỉm cười khen ngon, lòng tôi mềm nhũn như khoai tây hầm nhừ.
“Nè, Kanaha,” tôi gọi khẽ.
“Gì vậy, Ruri-chan?”
“Cuộc đua hôm nay… cậu cố tình ngã, phải không?”
Cách Kanaha ngã không giống bình thường. Thay vì chúi người về phía trước như người khác, trọng tâm cậu ấy lại hạ xuống, như cố ý để ma sát với mặt đất thật mạnh.
Kanaha không trả lời. Nhưng nụ cười lấp lửng của cậu ấy, tôi biết, là chiếc mặt nạ che giấu một điều gì đó.
Kanaha ăn hết hộp cơm, không ngừng khen ngon, khiến tôi vừa vui vừa yên lòng. Nhưng sâu thẳm trong tim, vẫn còn một khoảng trống chưa bao giờ được lấp đầy.
“Nhưng mà, ở cạnh cậu, tớ sẽ không quên đâu,” Kanaha nói, giọng nhẹ nhàng. “Hôm nay cũng vậy, tớ muốn biến tất cả thành kỷ niệm vui.”
“Ừ, mình cùng nhau làm vậy đi,” tôi đáp. “Nếu cần tớ, tớ sẽ giúp hết sức.”
Những ký ức mờ nhạt của Kanaha, có lẽ không thể khắc sâu chỉ bằng những điều bình thường. Nếu cậu ấy mong muốn, tôi sẽ giúp trong khả năng của mình. Như hôm qua, việc đơn giản như xỏ khuyên tai, tôi sẵn sàng làm. Dù là đâm bút chì hay siết cổ, tôi không dễ dàng đồng ý, nhưng có lẽ cuối cùng vẫn sẽ làm. Nếu đó là vì Kanaha.
“Vậy thì, làm ơn nhé?”
Kanaha vén tóc mái, để lộ dái tai.
Trên vành tai tròn trịa là chiếc khuyên trong suốt tôi đã bấm cho cậu ấy hôm qua. Nhưng cạnh đó, lại xuất hiện thêm một chiếc khuyên khác.
“Cậu lại xỏ thêm hả?” tôi ngạc nhiên.
“Ừ, tối qua tớ thử xem cái dụng cụ ấy còn dùng được không, bắt chước cách cậu làm.”
“Hả… nhưng cái đó dùng một lần thôi mà? Lò xo hỏng rồi chứ?”
“Đúng vậy. Nên nó không xuyên qua nổi, tớ phải tự làm mạnh tay luôn.”
Kanaha cười, nhưng tôi biết việc đó chắc chắn rất đau. Dụng cụ xỏ khuyên được thiết kế để đâm nhanh, giảm đau tối đa. Vậy mà cậu ấy tự mình từ từ xuyên qua da thịt.
Chiếc khuyên mới có dạng vòng tròn, lạnh lẽo và máy móc, khác hẳn với chiếc tôi bấm hôm qua. Tôi không nhớ mình từng chọn kiểu đó cho Kanaha.
“Nhưng mà, cậu đeo sát mép quá,” tôi lo lắng nói. “Sơ sẩy là rách tai đấy.”
Chiếc khuyên mới nằm ở rìa ngoài cùng của dái tai, phần mỏng nhất, gần sát mép. Nếu vậy thì…
Tôi chợt nhận ra một điều.
Có lẽ vì đã hiểu Kanaha quá rõ, tôi mới nhanh chóng nhận ra. Nhưng trái tim tôi không thể vui nổi.
“Ừ, đúng rồi,” Kanaha nói, giọng nhẹ nhàng. “Nên là…”
Cậu ấy mân mê chiếc khuyên dạng vòng, rồi nở một nụ cười nhìn thẳng vào tôi.
“Kéo đứt nó giùm tớ nhé?”