Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Phần 1 - Chương 10: Giao lại cho đôi bạn trẻ (1)

“Chẳng phải là gian lận sao?”

Vừa quay lại phòng, Eliana-san đã trả lại chiếc vòng trí tuệ với vẻ không hài lòng. Có vẻ như cuối cùng cô ấy vẫn không gỡ được.

Dù trông có vẻ đơn giản, nhưng khi không làm được thì cũng rất bực mình. Và rõ ràng là Eliana-san cũng đang như vậy.

“Khuôn mặt giận dữ trông cũng đáng yêu đấy.”

“H-hyaaa!?”

Khi tôi mỉm cười và nói vậy, Eliana-san bật ra một âm thanh lạ lẫm. Mắt cô ấy đảo lia lịa, nhưng tôi chẳng mấy để tâm mà ngồi xuống phía đối diện.

“Khó mà đoán được hành động của Torakichi-dono. Thật là một người khó lường.”

“Tôi không đến mức đấy đâu.”

Trước đó tôi còn căng thẳng cứng đờ cả người, nhưng giờ thì...

“Tôi đã quyết tâm rồi. Nên từ giờ, tôi sẽ không ngượng ngùng, không e dè, cũng không kìm nén cảm xúc của mình nữa. Kể từ giờ, tôi sẽ không nhìn ngang ngó dọc, chỉ một lòng—“

Tôi nhìn vào mắt cô ấy, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang trả lại chiếc vòng, rồi bao trọn lấy nó bằng cả hai tay mình.

“—chỉ đến việc khiến cô hạnh phúc.”

“Fue... D-điều đó... Ơm... C-cảm ơn...”

Eliana-san đáp lại bằng một giọng kỳ lạ, cảm ơn một cách ngập ngừng.

Aah... Cô ấy dễ thương thật đấy.

Một người như vậy, từ giờ tôi—

“Nếu kết hôn, cô muốn làm những gì?”

“K-kết hôn...?”

“Vâng. Chẳng phải chúng ta đến đây vì điều đó sao?”

“À, thì... đúng là như vậy... nhưng mà, vẫn còn hơi sớm thì phải...”

“Ủa? Chẳng lẽ cô chỉ đùa thôi sao?”

Tôi đột ngột đổi giọng, lạnh tanh và hất tay cô ra.

“Tôi đến đây với một tấm lòng nghiêm túc. Nếu như, nếu như cô chỉ đến đây để chế nhạo tôi – một gã trai không ai yêu đang cố gắng tìm vợ – chỉ để cười vào mặt tôi, thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ đâu!”

“T-tôi chưa bao giờ như vậy mà!”

Có vẻ bất ngờ trước sự thay đổi thái độ đột ngột của tôi, Eliana-san lớn tiếng cãi lại, nhưng lông mày cô ấy lại nhíu xuống đầy áy náy.

“Thật không?”

“Đ-đương nhiên là thật!”

“Cô thề trên danh dự của long tộc chứ?”

“Ư........... ư-ừm........ Đ-được, tôi thề.”

Có lẽ cô ấy là kiểu người không thể nói dối. Dù vậy lại chẳng thẳng thắn chút nào.

“Vậy nếu cô nói dối... thì tôi sẽ lấy đi ‘một thứ gì đó’ mà cô chưa từng trao cho ai, được chứ?”

“’Một thứ gì đó’ .... hả!?”

Không rõ cô ấy tưởng tượng đến điều gì, nhưng Eliana-san vội đưa tay ôm môi, mặt đỏ như gấc.... Ồ? Thật sự là chưa từng trao cho ai à?

“Th-thật đồi bại!”

“Không đồi bại chút nào hết. Nếu kết hôn thì chuyện đó là bình thường thôi mà?”

“N-nếu, kết hôn... thì... có thể... đúng là vậy, nhưng... nhưng mà!”

“Sao? Không kết hôn à? Vậy là cô đến đây để đùa thật sao?”

“Tôi đã bảo là không phải rồi còn gì!”

“Eliana-san.”

Tôi gọi tên Eliana-san, bằng gương mặt nghiêm túc, giọng nói nghiêm túc, và cả một tấm lòng vô cùng nghiêm túc.

“—— Tôi đang rất nghiêm túc đấy.”

“Ư... Ừm... V-vậy à.”

Hẳn là cô đã luôn nghiêm túc khi nghĩ về chuyện kết hôn.

Nhưng trong buổi xem mắt thì lại không như vậy.

Tôi không thể để cô ấy nói ra mấy lời như “tôi cũng nghiêm túc mà” trong cái buổi xem mắt giống như đóng thế như này được.

Chính vì vậy, tôi sẽ khiến cô nhận ra điều đó. Rằng việc cô đang làm là bất lịch sự đến mức nào với đối phương – lần này là tôi. Khiến cô tự ý thức được điều đó. Và rồi lợi dụng cảm giác tội lỗi ấy để ép cô phải gật đầu.

Nói rằng “tôi sẽ kết hôn”.

Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu mà không nói gì.

Tiêu điểm trong ánh mắt Eliana-san dường như chẳng tập trung vào đâu cả. Gương mặt ngây ra như người mộng du, như thể đầu óc lâng lâng. Đây không còn là mức “yếu trong khoản bị tấn công” nữa rồi. Eliana-san giống như một thiếu nữ mới biết yêu lần đầu – thật trong sáng.

Nghĩ đến thế, tôi bỗng cảm thấy cô ấy thật đáng yêu.

Tôi lắng tai nghe. Giờ cũng sắp đến thời gian món ăn kế tiếp được dọn ra – như Kasane-san đã nói.

Món chính là thịt, và món cơm. Sau đó chỉ còn món tráng miệng nữa thôi.

Đã đến lúc kết thúc rồi.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân khẽ vang lên nơi hành lang, hít vào một hơi. Và cùng lúc tiếng cửa trượt kêu lên khe khẽ, tôi cất giọng rõ ràng, vang vọng.

“Eliana-san, xin hãy kết hôn với tôi.”

Cánh cửa khẽ mở ra rồi khựng lại. Gương mặt Eliana-san đỏ rực lên như bùng cháy.

Tôi có hơi căng thẳng, nhưng có vẻ đã chọn đúng thời điểm rồi.

Tôi liếc nhìn cánh cửa vẫn đang mở hé, rồi chuyển sang tấn công tổng lực. Đây là lúc tán tỉnh quyết định.

“Cô là một người phụ nữ thật tuyệt vời. Xinh đẹp, cao quý, lại còn dịu dàng và ngây thơ dễ thương như một thiếu nữ.”

“Fue.... ư ư..... K-khen quá lời rồi...”

Cánh cửa không mở thêm. Eliana-san vẫn chưa nhận ra.

“Không quá lời chút nào cả. Chỉ thế vẫn chưa đủ. Để diễn tả hết vẻ tuyệt vời của cô, tôi chắc phải mất cả trăm năm. Bởi vì ngay cả khoảnh khắc này đây, tôi vẫn đang không ngừng phát hiện thêm những điều đáng yêu ở cô.”

“D-đủ rồi! Đủ rồi mà, xin nghỉ một chút đi!”

“Phải rồi ha. Có vẻ món tiếp theo cũng được mang lên rồi.”

“Ể?”

Eliana-san dõi theo ánh mắt tôi, nhìn về phía cánh cửa trượt.

Rồi cô ấy trố mắt ngạc nhiên, sau đó gương mặt chuyển sang trắng bệch.

Biểu cảm thay đổi một cách rất dễ hiểu.

Biểu cảm của người vừa bị nhìn thấy điều không nên thấy...

“... Xin thất lễ giữa lúc hai người đang bận tâm sự.”

Nếu để cho anh ta biết mình bị phát hiện, anh ta không còn cách nào khác ngoài hành động.

Người đầu bếp mở hé cửa ra với vẻ ngượng ngùng. Và vẫn cúi đầu, cất giọng trầm trầm.

“... Tôi mang món chính đến.”

Không ngẩng mặt lên, không nhìn ai, người đầu bếp lặng lẽ bưng thức ăn vào phòng.

Cứ như thể đang hơi vội vàng.

Tôi thử liếc nhìn sắc mặt của anh, nhưng không thể đọc được gì. Vẻ mặt dửng dưng không thay đổi suốt từ đầu đến giờ.

Thật sự, tôi không thể đoán được người này đang nghĩ gì. Và có lẽ... anh ta sẽ không chịu nói ra cảm xúc của mình.

“Waa! Trông ngon quá đi mất!”

Tôi đột nhiên lên tiếng, và bàn tay đang dọn thức ăn khựng lại một chút.

Anh ta khẽ quay đầu, không đến mức nhìn hẳn về phía này, rồi cúi đầu.

“Cảm ơn.”

Ồ, một lời hay ho đấy.

Vậy thì, để tôi tận dụng một chút.

“Cảm ơn... chuyện gì vậy?”

Tôi nghiêng đầu ra vẻ ngây ngô.

Có vẻ không hiểu ý câu hỏi, lần này anh ta nhìn hẳn về phía tôi. Như thể đang dò xét ý định thật sự của tôi.

“À không, tôi chỉ đang thắc mắc là... ‘cảm ơn’ vì điều gì vậy?”

“Đó là... vì ngài đã khen món ăn của chúng tôi...”

“Anh thấy vui sao? Được khen ‘trông ngon quá’ khiến anh thấy biết ơn sao?”

“À... thì... vâng... thôi, tôi xin phép...”

Người đầu bếp đứng bật dậy, nói nhanh như đang muốn chạy trốn.

Nhưng tôi không để yên.

“Đúng không nào. Khi ai đó nói ra cảm xúc của mình một cách thành thật, nghe được điều đó khiến ta cảm thấy vui chứ.”

Người đầu bếp khựng lại.

Đôi mắt của Eliana-san cũng hơi nheo lại.

Không rõ trên lưng anh lúc này cảm nhận được ánh nhìn của tôi hay là ánh mắt như muốn thiêu đốt của Eliana-san...

“Bởi vì, nếu tôi không nói thành lời, thì anh sẽ không biết đâu nhỉ? Rằng tôi nghĩ ‘món này trông ngon thật đấy’.”

“... Chuyện đó là điều đương nhiên, chẳng phải sao.”

“Đúng là vậy... Nhưng mà, có người lại không thể làm được cái chuyện ‘đương nhiên’ đó đấy. Phiền phức thật.”

Người đầu bếp không nói gì.

Chỉ lặng lẽ siết chặt nắm đấm.

“Hmph.”

Eliana-san hừ mũi một tiếng rõ ràng, khoanh tay lại. Rồi cô ném ánh nhìn khinh miệt về phía đầu bếp, buông ra lời lẽ sắc bén chẳng chút nể nang.

“Người cứ tránh né những điều bất lợi, bị hỏi cũng không trả lời, giả bộ như không biết không nghe thấy— Ta cũng có biết một kẻ hèn hạ y hệt như vậy đấy.”

Có lẽ, Eliana-san đã kỳ vọng một chút. Rằng những lời tôi nói sẽ khiến người đầu bếp thay đổi.

Hoặc ít nhất cũng nói ra một lời nào đó.

Thế nhưng đôi môi ấy vẫn khóa chặt.

Nỗi thất vọng ấy, đã biến lời nói của cô thành những nhát dao sắc lẹm.

“So với một kẻ vô cảm chẳng biết thể hiện cảm xúc, thì Torakichi-dono – người luôn bộc lộ thẳng thắn cảm nghĩ của mình – mới là một người đàn ông quyến rũ hơn nhiều! Tên hèn kia cũng nên học hỏi đi! Đem móng tay của Torakichi-dono pha nước mà uống cho rồi!”

Cô bắt đầu nổi nóng, tuôn ra những lời không thật lòng.

Những cảm xúc dồn nén rồi lại vỡ òa như ống nước nổ tung, sẽ không dừng lại cho đến khi phá hủy mọi thứ và phải đối mặt với thực tại đổ vỡ.

... Cô cũng đâu thực sự thẳng thắn đâu, Eliana-san.

“Sao thế? Câm rồi à? Có người đang nói chuyện với ngươi đấy, trả lời một câu xem nào!”

“... Món ăn sẽ nguội mất.”

“Hả!?”

“... Xin hãy dùng như còn nóng.”

Vẫn quay lưng lại, người đầu bếp cúi đầu rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

Cánh cửa trượt đóng lại, bóng dáng anh ta khuất dần.

... Chạy trốn.

Rốt cuộc, anh ta cũng chẳng nói gì cả.