Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

Phần 1 - Chương 13: Giao lại cho đôi bạn trẻ (4)

“.......Eliana-san.”

“U..... gư... hiểu rồi.... tôi hiểu cậu muốn nói gì... nhưng mà...”

“Mời ngồi xuống. Kiểu chính toạ nhé.”

Đến giờ chỉnh đốn rồi.

À mà trước đó...

“Tôi xin lỗi vì đã làm cô sợ. Nhưng nếu không làm tới mức đó, cô sẽ không bao giờ chịu nói thật lòng mình ra, đúng không?”

Cuối cùng cô cũng tự nhận thức được rằng, việc kết hôn với người khác ngoài anh ta khiến cô đau lòng đến mức phải bật khóc.

Cách làm có hơi thô bạo... nhưng với một mối tình đơn phương bị bóp méo đến cả ngàn năm thế này, chắc cũng phải mạnh tay đến mức ấy mới được.

“Cô nhìn cái vòng đó đi.”

“A... cái này, tôi làm hỏng rồi... xin lỗi.”

“Không sao đâu. Đó chỉ là bản tôi làm để luyện tập thôi. Nhưng mà...”

Tôi chỉ vào món đồ đã hỏng đó và từ tốn truyền đạt lại những điều mình muốn cô thực sự hiểu ra.

“Vì không biết phải làm gì, cô đã buông xuôi. Và rồi cô phá hủy nó bằng vũ lực. Và khi nó gãy ra, thì không thể gắn lại như cũ nữa. Đến lúc hối hận thì đã quá muộn. Không còn cách nào cứu vãn nữa... Cô... thật sự ổn với điều đó chứ?”

Cái vòng đó bị hỏng cũng chẳng sao cả.

Nhưng mà...

“Một buổi xem mắt chỉ khiến cô tự tay đập nát thứ bản thân trân trọng nhất mà thôi... từ nay, dừng lại đi nhé.”

Cô đã cố tình phá hoại vì không biết phải làm gì, vì không thể kiểm soát cảm xúc đơn phương đã kéo dài cả ngàn năm. Eliana-san định thật sự phá hủy nó.

Ban đầu, có lẽ chỉ là chút dỗi hờn.

Nhưng rồi, người đầu bếp – Gelbert – vẫn chẳng phản ứng gì.

Thế là cô ấy tức lên, mất kiểm soát... rồi mọi chuyện thành ra thế này.

“Cô vốn dĩ chưa bao giờ định kết hôn với tôi đúng không?”

“......... Tôi thật lòng xin lỗi.”

“Vậy thì, giờ tôi sẽ nhận lấy ‘thứ chưa từng trao cho ai’ của cô như đã hứa.”

“Chờ đã! Xin hãy khoan! Đó là... thứ tôi dành cho người đặc biệt...!”

Eliana-san ôm chặt lấy môi, van nài.

Đừng lo. Thứ tôi định nhận lấy không phải là một nụ hôn đâu.

“Tôi sẽ nhận lấy ‘độc thân’ của cô.”

“......... Đ-độc thân?”

“Hôm nay, ngay trước mắt tôi, cô hãy khép lại đời sống độc thân đi.”

“Hả!?”

Long tộc vốn rất tự tôn.

Như thế này, thì cô đâu thể trở thành kẻ ‘hèn nhát’ đi nuốt lời, đúng chứ?”

Khi tôi mỉm cười nói vậy, cô ấy trừng mắt lườm tôi.

“..... Cậu đúng là.... bụng dạ hiểm độc ghê...”

Nhưng sau đó...

“..... Nhưng mà, đã hứa thì phải giữ lời thôi nhỉ....”

Mặt đỏ rần, nói vậy thì làm sao tôi thấy đáng sợ được.

Thật sự... dễ thương chết đi được.

“Nhưng mà, cậu cũng nói dối còn gì. Bảo là nghiêm túc với chuyện kết hôn này nọ...”

“Tôi nghiêm túc thật mà. Với chuyện cô và Gelbert-san kết hôn đấy.”

“.... Tôi và.... Gelbert?”

“Vâng. Tôi tin rằng những người kết hôn phải là những người hạnh phúc nhất.”

Tôi tin rằng hôn nhân là một trong những lựa chọn để hai người yêu nhau thật lòng cùng nhau tìm đến hạnh phúc.

“Cứ phải cố nhắm mắt làm ngơ, cứ phải cười gượng trong khi người mình yêu là người khác – đó đâu phải là hạnh phúc thật sự đâu chứ?”

Ít nhất là, tôi không muốn Eliana-san phải sống như thế.

Tôi muốn cô ấy luôn nở nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng.

“Nhưng mà... tôi... tôi yêu người đó đến thế... nhưng cậu ấy – Gelbert – nghĩ gì thì tôi lại không biết... tôi không muốn trở thành gánh nặng với cậu ấy...”

Và cô đã dùng cả ngàn năm để “nhưng mà, nhưng mà...” rồi giậm chân tại chỗ đấy à?

Rốt cuộc là nhát gan đến cỡ nào vậy trời?

Thật tình... tôi sẽ nói cho cô một chuyện nhé, đặc biệt lắm đấy?

“Tôi... có một người chị gái.”

Tôi nghĩ... có lẽ mình là một đứa em trai hơi siscon.

Quan hệ giữa hai chị em chúng tôi rất tốt, và với tư cách em trai, tôi luôn nghĩ chị là một người tuyệt vời để tôi có thể tự hào. Tôi rất kính trọng chị ấy.

Sống như chị ấy thật không dễ gì.

Chị là một người rất tuyệt vời, và cũng rất mạnh mẽ.

“Mối tình đầu của chị tôi là thầy giáo chủ nhiệm hồi tiểu học. Hai người kém nhau đến hai mươi tuổi. Có thể Eliana-san không thấy gì to tát, nhưng với loài người có tuổi thọ khoảng tám mươi năm, thì khoảng cách hai mươi tuổi khá lớn đấy. Dù vậy, chị tôi lại rất nghiêm túc.”

Vào ngày lễ tốt nghiệp, chị ấy đã cầu hôn thầy chủ nhiệm.

Tất nhiên là bị từ chối rồi.

“Thế nhưng, đến năm chị tốt nghiệp đại học, chị lại kết hôn. Mà người chị cưới... chính là người thầy giáo đó.”

Dù bị từ chối, chị vẫn không bỏ cuộc.

Thật ra thì, từ lúc bị từ chối mới là lúc chị tôi bắt đầu tỏa sáng.

Chị rèn luyện bản thân, tranh thủ mọi cơ hội để tiếp cận, và luôn giữ lấy tình cảm “yêu” đó.

“Rồi đến một ngày, chị tôi nói với người đàn ông nhất quyết không gật đầu đó thế này: ‘Anh đúng là một người hạnh phúc đấy. Vì người con gái anh yêu nhất trên đời này sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian, à anh có quyền được nhìn thấy quá trình đó ở khoảng cách gần nhất! Chỉ có điều, cho dù anh có cố thì cũng không thể nào trở thành người quan trọng nhất với em đâu nhé!’.”

Mối tình đầu của chị tôi đã vượt qua bao nhiêu lần thất bại, mất đến mười năm để đến được cái đích mang tên “hạnh phúc”.

“Tôi thấy Eliana-san có vài nét giống chị tôi.Đặc biệt là ở cái dáng vẻ mạnh mẽ và nụ cười ấy.”

Vì thế nên...

“Tôi thật lòng mong cô sẽ được hạnh phúc.”

Tình cảm chân thành, chắc cô đã có thừa rồi.

Vậy thì chỉ còn thiếu một chút dũng cảm nữa thôi.

“Nào, hãy mang những cảm xúc còn ngọt ngào hơn cả món tráng miệng mà Gelbert-san sắp mang tới, nói hết ra cho anh ấy đi nào.”

“Nh-nhưng mà....... không..... cậu nói đúng.”

Eliana-san siết chặt chiếc vòng đã hỏng trên tay, gương mặt đỏ như sắp khóc, gật đầu thật mạnh.

“Nếu ta đã giống chị gái cậu, thì không thể để bản thân trông thảm hại như vậy được. Không thể bôi xấu tên người quan trọng của cậu được.”

Cô lấy điều đó làm lý do để không chạy trốn nữa, rồi hít một hơi và đứng dậy, bước ra đứng trước cánh cửa trượt.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

“Xin lỗi đã để mọi người đợi. Tôi mang món tráng miện—“

Gelbert-san khựng lại khi nhìn thấy Eliana-san đang đứng chắn ngay trước mặt.

Hai người nhìn nhau không nói gì trong vài giây. Và rồi—

“Gelbert!”

“...........”

Khóe mắt ngân ngấn nước, Eliana-san bước tới.

Cô cắn chặt môi run rẩy, rồi dồn hết nỗi lòng giấu kín bấy lâu thành tiếng hét vang dội khắp căn phòng.

“N-nói đi....... Hãy nói là ngươi yêu ta điiiiiiii!”

Ôi trời.... Ném luôn trách nhiệm tỏ tình cho người ta rồi kìa.

Tỏ tình gì mà ép người ta phải nói trước vậy.

Và trước lời tỏ tình đầy vô lý ấy, phản ứng của Gelbert-san là...

“Tôi vẫn còn đang tu luyện... Tôi không phải là người xứng đáng đứng bên cạnh Eliana-sama...”

“Dài dòng! Trả lời đúng cái ta hỏi thôi!”

Eliana-san túm lấy cổ áo Gelbert-san đang quỳ dưới đất, hét lên giữa ngọn lửa đang bùng lên quanh mình.

Khí thế hừng hực như ma quỷ, nhưng gương mặt lại mong manh như một cô gái sợ thất tình...

Gelbert-san thoáng chút bối rối, rồi ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Từ khoảnh khắc đầu tiên gặp người, tất cả thời gian trong đời tôi đã chỉ dành cho một mình người.”

Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang siết cổ áo mình, một lần nữa quỳ xuống – lần này là với ánh mắt hướng thẳng về phía trước.

“Từ rất lâu rồi, tôi đã đem lòng yêu người. Xin hãy cho phép tôi dùng cả cuộc đời này chỉ để sống vì người.”

Gelbert-san quỳ gối như một hiệp sĩ, nắm lấy tay Eliana-san và thề nguyện với cô.

... À, mặt anh đỏ bừng rồi.

Dù nhận được lời tỏ tình ấy, Eliana-san chỉ rưng rưng nước mắt, không nói gì cả.

Đôi môi run run như muốn nói điều gì, nhưng lời không thể thốt ra.

Hiểu được điều đó có nghĩa là gì, Gelbert-san liền đứng dậy, dang rộng hai tay.

“... Anh yêu em, Eliana.”

“Em cũng vậyyyy!”

Eliana-san lao vào lòng anh và bật khóc nức nở, chẳng màng tới ánh mắt của bất cứ ai.

Ôi chao, tốt quá rồi.

Hai người đáng lẽ phải đến với nhau, cuối cùng cũng đã thực sự được bên nhau...

... mặc dù tôi vừa cán mốc trận thua thứ 101 trong tình trường đấy.

“Torakichi-san.”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau tôi – là Kasane-san.

Cô ấy cố nói nhỏ để không phá vỡ khoảnh khắc của đôi tình nhân trước mặt.

“... Giờ nên làm gì đây?”

Cả người phụ trách cũng không biết phải làm sao nữa rồi.

Cũng phải thôi.

Người đến tham gia buổi xem mắt lại là người giúp đôi bên... thành đôi luôn cơ mà.

“Chắc là... rút lui thôi.”

Giờ thì chúng tôi không còn việc gì để làm nữa.

Vì vậy, tôi quyết định thốt ra câu nói quen thuộc, câu mà tôi từng nghe rất nhiều lần nhưng chưa từng nói ra.

“Còn lại, xin giao cho đôi bạn trẻ.”

Chúng tôi lặng lẽ rời khỏi nơi xem mắt, để lại không gian cho hai người đắm chìm trong thế giới riêng của họ.